Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Kẻ Đáng Ghét
ậu nói, anh ta bận đi hẹn hò?” Giọng Kính Huyễn run rẩy nhắc lại câu nói của Mật Nhu, cô thật không chấp nhận nổi tin này, không nghĩ rằng lúc mình tỉnh lại, lại nghe được chuyện như vậy.
“À, mình không nói thế, cậu nghe nhầm rồi.” Mật Nhu phát hiện mình tức giận quá thành sai lầm rồi, vội vàng chột dạ muốn lấp liếm cho qua, nhưng sự bối rối của cô càng khiến cho Kính Huyễn tin rằng cô đang có chuyện giấu diếm mình.
“Cậu nói thật ình biết đi, rốt cuộc có chuyện gì, nếu không mình sẽ tự đi ra ngoài hỏi.” Kính Huyễn uy hiếp Mật Nhu, cô giống như chuẩn bị ra khỏi giường để tìm người hỏi cho ra chuyện. Mật Nhu không biết làm gì khác đành thỏa hiệp, vội vàng nắm tay không cho Kính Huyễn xuống khỏi giường.
“Cậu đừng như thế, mình cho câu biết là được rồi, cậu chờ chút, mình đi lấy tờ báo cho cậu tự xem.” Mật Nhu không muốn tự nói với cô, đành phải lấy tờ báo mới mua đưa cho Kính Huyễn, chỉ hi vọng đọc xong, trái tim cô vẫn còn chịu đựng được.
“Xoạt”, tờ báo từ trên tay Kính Huyễn run rẩy rơi xuống đất, Kính Huyễn thấy hiện tại trong đầu như có một tiếng nổ, phản ứng không kịp. Kia là ảnh Diêm Hỏa ăn mặc tuấn tú đang ôm hôn một cô gái ngoại quốc rất đẹp, hơn nữa còn trên trang nhất, phía trên chình ình dòng tiêu đề ‘Người tình Diêm thiếu gia trở về, không biết bao nhiêu cô gái lại phải thương tâm’
“Ha ha” Kính Huyễn cười châm chọc, cô không ngừng cười, giờ phút này đáng lẽ cô nên khóc ầm lên mới đúng, tại sao lại cười, thật cay đắng, một kẻ mấy ngày trước còn luôn miệng nói yêu mình, thích mình, hôm nay lại để ình rơi vào tình huống như thế này, mình thật sự nên khóc hay nên cười?
“Kính Huyễn, cậu đừng như vậy, đừng làm mình sợ”.Mật Nhu nhìn thấy Kính Huyễn đọc xong tờ báo ra sức cười, hốc mắt cô cũng đỏ lên, cố tình nhặt tờ báo Kính Huyễn vừa vứt xuống, mang đi khỏi tầm mắt của Kính Huyễn, không muốn cô ấy thấy mình khóc.
“Mật Nhu, cậu không thấy nên cười à? Thực sự rất buồn cười ý” Kính Huyễn vừa cười vừa nói. Căn bản cô cũng không thích hợp để tiếp nhận cái tình yêu này, như vậy cũng sẽ không bị thương. Nhưng thật đáng chết, tại sao tim cô lại đau đớn như thế, còn nữa, chẳng lẽ phòng bị rò nước, sao trên mặt mình lại ẩm ướt như thế?
“Kính Huyễn”. Mật Nhu nhìn bộ dạng này của Kính Huyễn, muốn nói gì cũng không nói nổi, chỉ biết im lặng cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, ôm thật chặt để cô khóc cho thỏa, để cô biết mình luôn ở bên cô.
Còn Diêm Hỏa, sau ngày Kính Huyễn rời đi, anh ở trong phòng tức giận quăng đồ lung tung, tuy nhiên có một vị khách không mời mà đến ở nhờ trong phòng bệnh của anh.
“Hihi. Thật hoành tráng quá, cậu thấy mình trở về, không phải kích động nghênh đón đến thế chứ, mình nhận tấm lòng cậu là được rồi.” Sáng sớm mới xuống sân bay, Tạ Tiêu chưa về đến nhà đã nghe tin Diêm Hỏa xảy ra chuyện, lập tức không chờ được chạy đến thăm.
“Cậu về khi nào?” Diêm Hỏa lúc này cũng không vì thấy bạn thân mà sắc mặt tốt hơn, mặc dù lời bình thường cũng không nói được, sắc mặt lại còn khó coi hơn, hung hăng trừng mắt nhìn thằng bạn thân đang nói quan tâm đến mình, chẳng qua là chạy đến xem kịch hay, đúng là kẻ nhức đầu.
“Mình thấy bác gái nói cậu bị thương, là bạn thân phải đến thăm chứ, cho nên liền bỏ qua các mỹ nữ chạy đến đây, cậu xem mình quan tâm cậu đến cỡ nào.” Tạ Tiêu dùng cái lưỡi dài ba tấc nói lảm nhảm, tuyệt không có chút ngượng ngùng còn lôi mấy chuyện tình kia ra làm lý do.
“Hứ. Cậu mà tốt bụng như thế thì chả có ai là người xấu trên thế giới này. Tôi đang nghĩ có phải nói với mẹ cậu là con trai bảo bối của bà đang ở chỗ tôi hay không.” Diêm Hỏa đang nhìn bộ mặt nhăn nhở của Tạ Tiêu trước mặt mình, muốn bốc hỏa, làm gì có tâm tình làm loạn cùng anh.
“Đừng đừng, anh em tốt, chuyện gì cũng từ từ thương lượng, nhưng cậu tuyệt đối đừng nói ẹ mình biết mình đã trở về.” Tạ Tiêu bị Diêm Hỏa nắm đằng chuôi, chuyện cười, nếu bị mẹ chộp được, thế nào cũng bắt đi xem mắt, nghĩ đến đã thấy sợ rồi, mình còn trẻ lại đẹp trai thế này lại cứ đè ra bắt đi xem mắt, thật là mất mặt chết được, đúng là, mẹ anh khác hẳn với các bà mẹ khác, muốn nghĩ biện pháp thay đổi mẹ cũng phải không giống bình thường.
“Biết sợ thì cút về, đừng có làm phiền tôi, bằng không đừng trách tôi lỡ miệng”. Diêm hỏa lạnh lùng liếc Tạ Tiêu, cái tên thấy người khác gặp họa liền hả hê, xuất hiện ở đây chẳng qua là đến xem sự tình phát triển “tốt” đến đâu mà thôi.
“Nào, đừng có đuổi mình như vậy, mình nghe mẹ cậu nói cậu vì cứu hai bảo bối bị bắt cóc nên bị thương. Nói thật đi, cậu có hai đứa con từ khi nào thế, tại sao trước giờ chưa nghe nói”. Tạ Tiêu rất tò mò với chuyện này, hôm nay mà không biết rõ sẽ không rời phòng bệnh này mà đi, cùng lắm là bị mẹ biết mình đã về, đành phải chạy trốn suốt đêm thôi.
“Mắc mớ gì tới cậu, có con hay không cậu cũng không cần biết, tự nhiên chọc ngoáy làm người ta ngứa ngáy muốn đánh”. Diêm Hỏa nghe Tạ Tiêu nói mặt càng xanh mét, giơ lên quả đấm uy hiếp hướng về phía Tạ Tiêu. Bình thường Tạ Tiêu sợ không giữ được mạng mình đã tông cửa chạy ra rồi, nhưng hôm nay sao lại khác rồi.
“Cậu thật thông minh, kỹ thuật của mình quả là có tiếng rồi, không có gì phải ngạc nhiên, mình biết là cậu đang khích lệ, mình cũng hào phóng chấp nhận lời khen này.” Tạ Tiêu dường như không chỉ vui khi thấy người gặp họa, da mặt còn dày kinh khủng nữa.
“Dáng vẻ tôi giống đang khích lệ cậu lắm hả? Cút ra ngoài cho tôi nhanh, đừng để tôi dùng cái này giáo huấn cậu”. Sự vô lại cùng tài ăn nói của Diêm Hỏa không thể sánh với Tạ Tiêu, cho nên mỗi lần đánh võ mồm, Diêm Hỏa đều thu trận trước, cuối cùng cũng không làm gì được đành đá vào cái ghế bên cạnh uy hiếp Tạ Tiêu, hi vọng anh bỏ đi.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào