Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Mẹ Diêm Gọi Tới
au khi trải qua vụ Ma Lạt Thang lần trước, thái độ của Kính Huyễn đối với Diêm Hỏa cải thiện rõ ràng, cô không còn biểu hiện đề phòng mỗi khi đối diện với Diêm Hỏa nữa, thay đổi nhiều nhất chính là Diêm Hỏa, có thể nghiền ngẫm lại xem, trước đây sau khi tan việc anh luôn chìm đắm với phụ nữ vây quanh mình cả ngày không cần về nhà. Tuy nhiên bây giờ thì mỗi khi tan sở liền trở về nhà đúng giờ, còn suy nghĩ làm ra thực đơn đa dạng mỗi ngày, làm cho người khác phải kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình.
Cử chỉ của cả hai người càng mập mờ đầy ái muội, khiến cho người khác phải sầu não, dường như cả hai cũng không phát giác ra hành động của chính mình, ngay cả Diêm Hỏa trước kia luôn lưu luyến chìm đắm trong đám phụ nữ vây quanh cũng không phát hiện ra hành động bây giờ của chính bản thân mình, nhưng cũng đúng, trước kia chỉ là vui đùa, trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại mới thật sự là yêu, tất nhiên sẽ không thể nào phát giác ra.
Kính Huyễn đang ngồi trên ghế salon xem tivi, ăn quà vặt của Diêm Hỏa mua cho cô tùy tiện đặt một bên, bỗng điện thoại đổ chuông vang lên.
“Alo, ai vậy?” Kính Huyễn nhìn thấy số lạ trên màn hình điện thoại, chần chờ một lát rồi nhận điện thoại.
“Kính Huyễn phải không, là mẹ đây, nói cho con biết một tin tốt lành, ngày mai chúng ta sẽ trở về, con vui chứ.” Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm tràn đầy sức sống của mẹ Diêm. Kính Huyễn chưa kịp mở miệng hỏi, bà đã không kịp chờ đợi liền nói ra tin tức tốt này cho Kính Huyễn.
“Có thật không? Ngày mai mấy giờ xuống máy bay, con đi đón mọi người.” Sau khi Kính Huyễn nghe xong, lập tức bỏ đồ ăn vặt sang một bên, chú tâm nghe điện thoại bên kia mẹ Diêm nói thời gian.
“Không cần đến đón, sau khi xuống máy bay chúng ta tự kêu xe trở về là được rồi, có điều là thông báo trước cho con một tiếng, ngày mai hai bảo bối còn muốn cho con một điều ngạc nhiên, con chuẩn bị chờ đợi đi.” Điện thoại bên kia mẹ Diêm nói chuyện úp mở đầy thần bí, dáng vẻ dường như vô cùng hưng phấn.
“Bây giờ có thể tiết lộ một chút không? Nói một chút thôi, được không?” Hiện tại Kính Huyễn rất muốn biết, ngày mai có thể nhìn thấy hai bảo bối, nói cô không cao hứng, vui mừng sao?
“Không được, hai đứa nhỏ không ẹ nói, tốt nhất con nên từ từ mà chờ đợi, bảo đảm nhất định con sẽ vui mừng.” Mẹ Diêm kiên trì không tiết lộ, hai bảo bối đáng yêu bảo bà không được nói, dĩ nhiên Mẹ Diêm phải đứng về phe của hai bảo bối rồi.
“A, còn phải đợi tới ngày mai, lâu quá.” Kính Huyễn tức giận nói, coi như không thấy được, nhưng cũng nghe được giọng điệu tràn đầy thất vọng của cô.
“Đúng rồi, bây giờ Diêm Hỏa đã về nhà chưa? Nếu còn chưa về nhà thì mẹ liền cho nó biết sự lợi hại, dám để con dâu của mẹ ở nhà một mình.” Mẹ Diêm tự hỏi tự mình trả lời, thật đáng thương cho Diêm Hỏa, mỗi ngày sau khi xử lý công việc xong, trở về nhà lại làm tốt phận sự của một ông chồng tương lai, vậy mà còn bị mẹ Diêm nói như vậy nữa.
“Không phải vậy, bây giờ Diêm Hỏa đang ở trong bếp làm bữa tối, bác gái có muốn nói chuyện với anh ấy không? Vậy con gọi anh ấy tới nghe điện thoại.” Kính Huyễn nhìn vào phòng bếp, Diêm Hỏa vì cô mà chuẩn bị bữa tối, khóe miệng tự nhiên mỉm cười, người đàn ông này khi nấu ăn cũng thật là đẹp trai.
“Sao lại nhìn anh chăm chú như vậy, có phải phát giác đã yêu anh không?” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn nghe điện thoại nhưng vẫn nhìn anh chằm chú, mặt dày hỏi Kính Huyễn, không có một chút ngượng ngùng, chỉ thấy Kính Huyễn đỏ mặt.
“Anh đừng có mà tưởng bở, là mẹ Diêm gọi bảo anh nghe điện thoại, nhanh qua đây nghe điện thoại.” Kính Huyễn xấu hổ, bảo anh nhanh nghe điện thoại.
“Cái gì mẹ Diêm, em cũng nên gọi mẹ đi, đến lúc gả cho anh sẽ không thấy xưng hô khó khăn nữa, em nói có phải không.” Diêm Hỏa không hài lòng Kính Huyễn gọi mẹ mình như vậy, muốn Kính Huyễn thay đổi cách xưng hô.
“Anh khẳng định tôi sẽ gả cho anh, đến lúc đó tôi lấy người khác thì anh thật xấu mặt, sự việc chưa chắn chắn mà anh đã tuyên bố như thật” Kính Huyễn không đồng ý với Diêm Hỏa, nếu như cô dễ dàng bị Diêm Hỏa dụ dỗ như vậy, thì cũng đã giống như đám người phụ nữ kia, da mặt dày mà bám dính rồi, chắc gì còn được anh lưu lại đến bây giờ.
“Em thật biết làm tổn thương tấm lòng của anh, bây giờ chúng ta chỉ có vấn đề thời gian thôi, anh sẽ đợi đến ngày em chấp nhận.” Diêm Hỏa nói một cách tràn đầy tự tin, Kính Huyễn nhìn thấy cười thật to, nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo người nào đó quần áo chỉnh tề mang tạp dề vào phòng bếp, trong tay còn cầm một cái mâm, nhưng lại bày ra một tư thế tràn đầy tự tin, thật sự là khôi hài.
“Em thật không nể mặt lưu tình chút nào, anh thật sự là nghiêm túc, em cũng nên bày tỏ cái gì chứ, đã vậy còn không cho anh chút mặt mũi.” Diêm Hỏa mất hứng lên tiếng, dáng vẻ của anh giống đang nói đùa hay sao? Khó có được một lần nghiêm túc, cư nhiên lại không cho anh chút mặt mũi nào.
“Hai đứa đang làm cái gì? Có biết là mẹ đang đợi các con tới nghe điện thoại không hả” Điện thoại bên kia mẹ Diêm cảm thấy mình bị bỏ rơi, không vui, cắt đứt lời nói của hai người, giọng điệu vô cùng buồn bực nói.
“Mẹ, con làm sao dám, chúng con có chuyện muốn nói với nhau thôi, mà mẹ tìm con có chuyện gì àh?” Diêm Hỏa không biết mẹ mình muốn nói cái gì, nghi ngờ hỏi.
“Con trai, con biết nấu cơm từ khi nào, mà ta đây thân là mẹ của con, mà từ trước đến nay cũng không biết vậy? Con thật thiên vị, cái gì cũng đều cho vợ của con, chắc là có vợ rồi thì không cần người mẹ này nữa.” Mẹ Diêm suy nghĩ một chút hỏi con trai của mình, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm một bữa cơm cho bà ăn, sau khi trở về nhất định phải bắt nó làm cho bà ăn mới được.
“Mẹ còn nói, là ai đem tất cả người giúp việc trong nhà cho nghỉ, hiện tại chỉ có hai người chúng con ở nhà, huống chi con là một người đàn ông có phong độ, đương nhiên phải gánh vác nhiệm vụ nấu nướng này rồi.” Diêm Hỏa nói liến thoắng cứ như là đúng, đến độ nghĩ ra biện pháp như vậy cũng nói, nghe xong mẹ Diêm ngẩn người vài giây.
“Vậy con nên cảm tạ mẹ mới đúng, nếu không bởi vì mẹ, hai đứa có cơ hội ở chung một chỗ sao? Chính vì mẹ muốn tốt cho con, hiểu không.” Căn bản Mẹ Diêm không cảm giác mình có phần lỗi, còn tự nói tốt ình, vì bọn họ mà suy nghĩ.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào