Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Thương Tâm Mà Rời Đi
ính Huyễn, Kính Huyễn, em là Kính Huyễn thật sao?” Dương Lịch thần thể lảo đảo say nhìn Lộ Đế, Kính Huyễn cùng Lộ Đế hai gương mặt cứ di chuyển không ngừng, Dương lịch mơ hồ nhìn Lộ Đế.
“Đúng vậy, em là Kính Huyễn đây, anh Dương, anh làm sao vậy?” Lộ Đế theo lời cua Dương Lịch nói, tay từ từ ôm chặt cổ của Dương Lịch, ở bên tai Dương Lịch nhẹ nhàng nói, bây giờ bị nhận nhầm thành Kính Huyễn cũng không sao, chờ sau khi qua chuyện này thì anh Dương sẽ thuộc về mình.
“Kính Huyễn thật sự là em, em vừa đi đâu vậy?” Dương Lịch ôm hông Lộ Đế, đầu tựa trên vai hỏi.
“Tâm tình em vừa rồi không vui nên ra ngoài đi dạo, anh xem không phải là em đã về rồi sao?” Lộ Đế thấy Dương Lịch nhìn mình thành Kính Huyễn, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải giả vờ nói, cô không muốn mất đi anh Dương, cô đã làm nhiều việc như vậy rồi, bao gồm cả chuyện hại chết cha mẹ Kính Huyễn.
“Kính Huyễn, anh nóng quá” Dương Lịch khẩn trương cởi hết đồ trên người mình ra, trong chốc lát nửa người trên đã không còn một mảnh vải nào che thân cả.
“Anh Dương, anh nóng sau, vậy để em giúp anh hạ nhiệt có được hay không?” Lộ Đế người mềm xuống như người không xương ngã vào người Dương Lịch, cái miệng nhỏ nhắn từ từ đặt xuống môi của Dương Lịch một nụ hôn nóng bỏng, chính là muốn Dương lịch từ trên người mình đốt nóng lên.
“Kính Huyễn, em hiện tại thật tình nguyện ý giao thân mình cho anh sao?” Dương Lịch dù rất muốn “Kính Huyễn”, nhưng là tôn trọng hỏi “Kính Huyễn” chỉ vì Kính Huyễn nói muốn ở đêm đầu tiên kết hôn giao hết ình.
“Thật, anh Dương em nguyện ý” Lộ Đế mặc dù trong lòng không hiểu tại sao anh Dương lại hỏi như vậy, nhưng hiện tai cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, mục đích của cô cũng sắp đạt được rồi.
“Kính Huyễn, anh sẽ dịu dàng” Giống như sợ Kính Huyễn đổi ý, Dương Lịch sau khi hỏi xong liền bá đạo ôm lấy Lộ Đế, đi vào bên trong.
“Kính Huyễn, cậu không mang theo chìa khóa à?” Mật Nhu ở trong lòng phỏng đoán Dương Lịch vẫn có thể chưa về, yên lặng đi đến bên cạnh Kính Huyễn hỏi.
“Mình không có lấy chìa khóa” Kính Huyễn bình tĩnh nói, “Nếu không chúng ta chờ ngoài cửa đi, có thể Dương Lịch sẽ nhanh chóng quay trở về thôi”
“Vậy cũng tốt, Kính Huyễn, chúng ta không cần chờ nữa rồi, ủa nhà cậu không có khóa” Mật Nhu nhìn cửa không khóa, vui vẻ cùng Kính Huyễn đi vào, hoàn hảo là Dương Lịch lúc đi không có kháo cửa, nếu không mình chờ ở bên ngoài sẽ đông lạnh mất.
“Kính Huyễn nhà cậu bao lâu rồi không quét dọn vậy? Sao lại loạn như vậy?” Mật Nhu nhìn phòng khách bị Dương Lịch làm loạn hết cả lên, kỳ quái hỏi Kính Huyễn.
“Không có, lúc mình đi vẫn còn rất gọn gàng mà, chẳng lẽ là có ăn trộm sao? Dương Lịch có bị sao không?” Kính Huyễn lo lắng hỏi, trong đầu nghĩ tới nhiều chuyện không hay xảy ra, càng thêm sợ hãi mà rơi nước mắt.
“Kính Huyễn cậu đừng khóc, cậu không có nghe thấy có âm thanh gì sao?” Mật Nhu loáng thoáng nghe được âm thanh, liền kêu Kính Huyễn ngừng khóc để cô nghe rõ hơn một chút.
“Thanh âm gì? Mình không nghe thấy” Kính Huyễn nghi hoặc nhìn Mật Nhu, tại sao mình không nghe được âm thanh gì lạ đâu.
“Dường như là ở trong phòng cậu truyền tới, có thể là ăn trộm, chúng ta mau tìm cái gì đó phòng thân mới được” Mật Nhu một lòng đem hai người trong phòng thành ăn trộm.
“À, vậy chúng ta mau báo cảnh sát nhau một chút mới được”Kính Huyễn sợ hãi nói.
“Báo cái gì, chờ cảnh sát tới bọn chúng đã chạy mất tiêu rồi, cậu không cần phải sợ, có mình ở đây rồi” Mật Nhu tùy tiện cầm cây gậy bóng chày ở bên tủ đựng giày dép, từ từ đi tới phòng Kính Huyễn, nhưng càng vào càng phát hiện âm thanh có gì đó không đúng, cảm giác âm thanh này là...
Cảm thấy không đúng Kính huyễn chợt đi về phía cửa phòng, mạnh mẽ mở cửa phòng ra, hai người trong phòng đồng thời cũng bị hù dọa, nghe thấy âm thanh Dương Lịch đồng thời cũng thanh tỉnh được một nữa.
Mật Nhu đi theo phía sau Kính Huyễn đồng thời cũng bị hù dọa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh không nói nên lời, cây gậy bóng chày trong tay cứ như vậy mà rơi xuống, phát ra âm thanh.
Lộ Đế không nghĩ tới là Kính Huyễn sẽ xuất hiện, nhưng như vậy sẽ có thêm hiệu quả, cố thẹn thùng dùng chiếc chăn che nữa người trước ngực không có một mảnh vải nào che lại, “Các người sao lại ở đây?” Những lời này không thể không nghi ngờ là đúng với khung cảnh này.
“Tại sao chúng tôi không thể tới đây, Dương Lịch, tôi thật sự không nghĩ rằng anh lại là loại người này.” Kính Huyễn nói xong nhưng lời này, liền chạy ra ngoài, Mật Nhu cũng không có thời gian để trách mắng hai người kia, thấy Kính huyễn chạy đi, liền chạy theo Kính Huyễn.
“Kính Huyễn, em chờ anh một chút, hãy nghe anh giải thích” Dương Lịch lo lắng muốn đuổi theo Kính Huyễn, lại bị Lộ Đế ngồi trên giường bắt được tay.
“Cô làm gì, buông tôi ra” Dương Lịch lạnh lùng nhìn Lộ Đế, lần này không biết Kính Huyễn có thể tha thứ ình được hay không nữa.
“Anh không được đi, anh không cảm thấy là phải chịu trách nhiệm với em sao?” Lộ Đế cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, nhìn Dương Lịch muốn đuổi theo Kính Huyễn nên lo lắng, mình làm sao có thể để cho Dương Lịch đuổi theo Kính Huyễn trở về chứ.
“Phụ trách? Cô đừng cho rằng tôi không biết, cô bỏ thuốc vào trong rượu có phải hay không?” Ánh mắt của Dương Lịch bây giờ rất muốn giết chết Lộ Đế, nhưng đáng tiếc là anh mắt không thể giết chết người được.
“Em không có” Lộ Đế nói dối không đỏ mặt.
“Tôi hiện giờ không có thời gian để quan tâm tới cô, cô tốt nhất là tự mình rời đi” Dương Lịch nhanh chóng mặt quần áo tử tến liền muốn chay đi tìm Kính Huyễn để giải thích.
“Em cho anh biết, anh có đi giải thích với Kính Huyễn cũng vô ích, Kính Huyễn chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh đâu, chỉ cầm em kiên trì nói là anh quyến rũ em trước” Lộ Đế nhìn Dương Lịch lo lắng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác.
“Cô, cô rốt cuộc là muốn như thến nào”Dương Lịch tức giận nhìn Lộ Đế.
“Không nghĩ tới sao, em muốn anh phải kết hôn với em” Lộ đế nói ra ý định của mình.
“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới, coi như là Kính Huyễn hiểu lần tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho Kính Huyễn, tôi sẽ kiên trì đợi sẽ có ngày Kính Huyễn tha thứ cho tôi” Dương Lịch kiên định nói, anh tin tưởng, tình cảm của mình với Kính Huyễn sẽ không như vậy mà chấm dứt.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào