Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Chuyện Xưa Thanh Mai Trúc Mã
ái người xấu này, nhanh thả mẹ tôi ra.” Đình bảo bối đứng ở bên cạnh Kính Huyễn, bất đồng, hiểu chuyện nhóc lớn tiếng hét lên bảo người đàn ông lạ mặt buông mẹ mình ra.
“Cái gì? Cô ấy là mẹ của nhóc?” Người đàn ông kinh ngạc hỏi Đình bảo bối, dường như không chịu tiếp nhận chuyện tình này.
“Đúng vậy, ông làm gì lôi kéo mẹ tôi vậy, nhanh buông tay ông ra.” Đình bảo bối bởi vì vóc dáng còn nhỏ, đứng ở trên ghế, không khách khí dùng cánh tay nhỏ bé của mình kéo cánh tay của người đàn ông xa lạ đang đặt trên vai Kính Huyễn.
“Kính Huyễn, thằng bé nói là sự thật sao? Có phải em đang cố ý lừa gạt anh hay không?” Anh ta tràn đầy hi vọng điều đó không phải là sự thật, ngước cặp mắt nhìn Kính Huyễn, anh ta không tin Kính Huyễn sẽ nhẫn tâm như vậy đối với mình.
“Đúng vậy, thằng bé là con trai của tôi, tôi còn một đứa con gái nữa, cho nên tốt nhất anh không cần quay lại làm phiền tôi, hơn nữa tôi với anh cũng không nên quen biết nhau.” Kính Huyễn vô tình nói xong, nhìn gương mặt quen thuộc, trong lòng đau nhói, cô vĩnh viễn cũng không quên được anh ta đã làm cô tổn thương như thế nào.
“Không, em đang gạt anh có đúng không, là em đang trả thù lúc trước anh đối với em như vậy, em nói đi, hãy nói là em đang gạt anh.” Dường như tâm tình mất khống chế, kích động lắc bả vai Kính Huyễn, làm đầu óc Kính Huyễn muốn choáng váng.
“Anh là ai, mau buông cô ấy ra.” Diêm Hỏa mới vừa từ bãi đậu xe cầm hành lý trở lại, từ đằng xa đã nhìn thấy Kính Huyễn bị một người đàn ông dáng dấp anh tuấn quấn lấy, còn Đình bảo bối thì đang cố gắng kéo cánh tay của anh ta đang khoắc trên vai cô.
“Anh là ai, không cần nhiều chuyện xen vào.” Hiện tại tâm tình Dương Lịch có chút kích động, thấy có người tới giúp Kính Huyễn, mất hứng hướng Diêm Hỏa nổi giận lớn tiếng rống lên.
“Diêm Hỏa, mau tới đây giúp em.” Rốt cuộc Kính Huyễn thấy Diêm Hỏa tới, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn kêu Diêm Hỏa giúp mình.
“Baba, cái chú xấu xa này muốn đem mẹ tới chỗ khác, nhanh tới đuổi chú ấy đi đi.” Đình bảo bối lần này đã có kinh nghiệm, lớn tiếng hướng Diêm Hỏa kêu ba, cố ý muốn cho người đàn ông kia hết hy vọng.
“Anh còn không buông cô ấy ra, cô ấy là vợ của tôi, anh nói tôi nhiều chuyện xen vào việc người khác hay sao?” Diêm Hỏa nghe thanh âm Đình bảo bối kêu “ba” làm trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhưng còn không quên Kính Huyễn vẫn chờ anh giúp cô.
“Thì ra chính là anh, anh là người chiếm đoạt Kính Huyễn, tôi sẽ không đem cô ấy giao cho anh, tôi muốn mang cô ấy đi.” Dương Lịch vừa nghe Diêm Hỏa nói chính là chồng của Kính Huyễn, càng thêm bá đạo đem Kính Huyễn ôm thật chặt vào trong ngực, chính là không để cho Diêm Hỏa mang Kính Huyễn đi.
“Anh nhanh buông tôi ra, tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì hết, huống chi anh không có tư cách gì mang tôi đi.” Kính Huyễn cho dù bị Dương Lịch ôm chặt trong ngực, nhưng miệng còn chưa thua lên tiếng nói.
“Anh! Tôi bảo anh buông vợ tôi ra mà còn dám ôm chặt như vậy.” Diêm Hỏa cặp mắt bốc hỏa nhìn Dương Lịch ôm Kính Huyễn trong ngực, đấm Dương Lịch một cái, Dương Lịch không phòng bị lập tức ngã xuống.
“Em không sao chứ, tên kia là ai? Xem ra hắn ta dường như rất quen biết với em.” Diêm Hỏa nhanh tay ôm lấy khi Kính Huyễn sắp ngã xuống đất, lo lắng hỏi, trong lòng càng thêm tò mò ở đâu lại xuất hiện thêm người này, rốt cuộc anh ta là người như thế nào.
“Hiện tại đừng hỏi được không? Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.” Kính Huyễn khó khăn nói, ngược lại ôm thật chặt Diêm Hỏa, ở trong ngực Diêm Hỏa nhỏ giọng nói, thanh âm cũng có chút run rẩy, bả vai cô đang run lên, có thể nhìn thấy được, cô đang khóc.
“Được rồi, anh ôm em đi nghỉ ngơi trước.” Diêm Hỏa săn sóc không hỏi Kính Huyễn nữa, đau lòng ôm lấy Kính Huyễn trở về phòng nghỉ ngơi, hai cục cưng hiểu chuyện đi theo phía sau.
“Anh không được đi, đem Kính Huyễn trả lại cho tôi, các người trở lại cho tôi.” Đồng nghiệp níu kéo giữ chặt người đàn ông đang kích động muốn đem Kính Huyễn đoạt lại, lớn tiếng rống giận muốn đem Kính Huyễn từ Diêm Hỏa đoạt lại, mọi người trong khách sạn chứng kiến chuyện tình, tưởng chừng chuyện chỉ có thể sảy ra trên ti vi.
Kính Huyễn nghe lời anh ta nói, bả vai càng run rẫy nhiều hơn, nắm thật chặt vạt áo Diêm Hỏa: “Đừng sợ, anh sẽ không giao em cho anh ta, em là vợ của anh, làm sao anh giao em cho người khác được.” Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn sợ, cười đùa tuyên bố Kính Huyễn thuộc quyền sở hữu của mình.
Ngạc nhiên hơn là, khi Kính Huyễn nghe Diêm Hỏa nói, lại bình tĩnh ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt to đầy nước mắt ngước nhìn Diêm Hỏa: “Vậy về sau anh cũng sẽ ở bên cạnh giúp em sao? Sẽ không phản bội em chứ?” Bây giờ Kính Huyễn cần một sự bảo đảm, mặc dù lời nói dối bảo đảm cũng có được.
“Ngốc ngếch, anh làm sao có thể rời em đi, coi như em xua đuổi anh đi anh cũng sẽ đuổi theo em. Trước hết em nghỉ ngơi một chút, xảy ra chuyện như vậy, xem ra cũng không có tâm tình đi du lịch, chờ một chút chúng ta sẽ trở về.” Diêm Hỏa đặt Kính Huyễn nhẹ nhàng lên giường trên khách sạn, giúp cô đắp kín mền sau mới từ từ ra khỏi phòng.
“Anh có thể ở đây một lát không, hãy nghe em nói có được không?” Kính Huyễn cảm giác Diêm Hỏa đối xử tốt với mình, nắm vạt áo anh, muốn anh nghe cô nói chuyện.
“Được, vậy hai đứa trước tiên tới gian phòng kia nghỉ ngơi một chút được không?” Diêm Hỏa dẫn hai bảo bối tới một phòng nhỏ khác trong căn phòng đi nghỉ ngơi, xong rồi mới ra ngoài tới ngồi bên cạnh giường của Kính Huyễn, nghe cô từ từ kể chuyện của mình.
“Người mới vừa gặp ở khách sạn là Dương Lịch, bọn em lớn lên cùng nhau, là bạn thanh mai trúc mã, tại mọi người xung quanh gọi bọn em như vậy, mỗi ngày đều ở chung một chỗ với nhau rất vui, còn hứa hẹn sau này lớn lên sẽ lấy nhau.” Kính huyễn nói tới đây, trong mắt tràn đầy ý cười.
——– nhớ lại chuyện xưa ———-
“Kính Huyễn, em ở đâu vậy, ra đây đi.” Ở trong sân khu nhà cấp cao của Dương gia, một cậu bé đáng yêu ăn mặc chỉnh tề đứng ở trên thềm đá bên cạnh lớn tiếng kêu lên, bởi vì tìm không thấy người mình muốn tìm, trong lòng tràn đầy lo lắng.
“Ha ha! Phải làm cho anh lo lắng một chút.” Núp ở trên núi giả Kính Huyễn che cái miệng nhỏ nhắn buồn cười nhìn, Dương Lịch tìm không thấy cô, nhưng phải để cho Dương Lịch càng thêm gấp gáp thì cô mới xuất hiện.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào