Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Lo Lắng Cho Bảo Bối
ậu tới rồi àh, ha ha.” Kính Huyễn bây giờ đã tỉnh lại, nhìn thấy Mật Nhu vào phòng bệnh, vui vẻ chào hỏi.
“Đúng vậy, cái cậu này làm cái gì vậy hả, hại tớ lo lắng gần chết.” Mật Nhu nhìn sắc mặt Kính Huyễn tái nhợt, cũng đau lòng muốn chết.
“Không có gì rồi, chỉ là một phút không cẩn thận ngã cầu thang mà thôi, không có gì lớn, chờ thêm mấy ngày là có thể chạy nhảy bình thường được rồi.” Kính Huyễn nhìn Mật Nhu vì cô mà lo lắng, nên giọng nói có chút nhẹ nhàng đùa giỡn, chính là muốn không khí vui lên một chút.
“Cậu cho là mình không hiểu biết con người cậu hay sao, mình đã dặn dò cậu rất kỹ, đến cùng vẫn là có chuyện gì xảy ra? Mình trước khi bước vào đây nhìn thấy Húc Nhật cùng Diêm Hỏa bộ mặt của cả hai nóng đến mức phát hỏa đó.” Mật Nhu cũng không phải là tốt bụng như vậy, tưởng cô dễ gạt như vậy sao, cô kết làm tỷ muội với Kính Huyễn thật đúng là thất bại.
“Ha ha, bị cậu đoán trúng đúng rồi, được rồi mình khai ra hết, được chứ.” Kính Huyễn thấy không thể gạt được Mật Nhu, đàng đem chuyện đã xảy ra khai báo hết.
“Cái gì, sao cậu lại ngu ngốc như vậy, làm mình biến thành miếng thịt kẹp bánh hả? Thật là sống không nổi, tớ cầu xin cậu lần sau gặp phải loại chuyện như vậy cậu nên cách xa một chút, thật tức chết đi được ai bảo không nghe khuyên bảo.” Mật Nhu nghe Kính Huyễn kể chuyện đã xảy ra, rất muốn lấy tay gõ lên đầu Kính Huyễn để cảnh tỉnh cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô bây giờ là bệnh nhân nên bỏ qua ý nghĩ này.
“Nhưng mà bọn họ vì mình mới như vậy, mình không thể trơ mắt nhìn họ đả thương nhau.” Kính Huyễn nghe Mật Nhu mở miệng dạy dỗ cô, bèn uất ức muốn biện giải ình.
“Cho nên tớ mới nói cậu ngốc, bọn họ bị thương là chuyện của bọn họ, cậu xem cậu muốn giúp đỡ hai người họ, nhưng thành ra thế nào, ngược lại làm ình bị thương, xem ra cậu không có chịu nghe lời mình dặn dò rồi.” Mật Nhu thật sự bị cô nàng ngốc nghếch Kính Huyễn này làm cho tức chết, bình thường thông minh như vậy, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến tình cảm thì như là đứa ngốc.
“Cậu mới là đứa ngốc, nhìn thấy có người vì mình bị thương làm sao có thể làm ngơ được.” Kính Huyễn không phục lời nói của Mật Nhu, yếu ớt muốn kiên định lập trường của mình.
“Tớ nói cậu chính là đứa ngốc, đần độn, tớ không thể để hai cục cưng sau này lớn lên cũng trở nên ngu ngốc như cậu, xem ra từ đây về sau tớ nên dạy dỗ tốt hơn cho hai bảo bối.” Mật Nhu thấy lời nói của mình không cách nào đả thông Kính Huyễn, vừa nghĩ tới hai bảo bối về sau có thể trở nên giống như Kính Huyễn, trong lòng quyết định sẽ bảo bọc tốt hai bảo bối.
“Cậu muốn làm gì? Hai đứa còn nhỏ như vậy, cậu không nên làm hư bọn chúng.” Kính Huyễn nhìn vẻ mặt của Mật Nhu, cũng biết chính xác không có chuyện tình tốt lành gì xảy ra, cô cũng không thể nhìn thấy hai cục cưng của mình bị Mật Nhu truyền thụ những thứ vô dụng.
“Mình sẽ dạy dỗ làm hư bọn trẻ của cậu àh? Cậu cũng thiệt là.” Mật Nhu vẫn còn cao hứng, bị một câu nói Kính Huyễn đánh úp làm cho cười lạnh, thật là không chút tình người, dội cho cô gáo nước lạnh.
“Mình sao ấy, làm sao lại cảm thấy hình như là đúng như vậy” Kính Huyễn quan sát Mật Nhu thấy biểu tình của cô là lạ, sau mới chậm rãi nói ra một câu khiến Mật Nhu không có lời nào đáp lại cô.
“Cậu thật sự là …” Mật Nhu bị Kính Huyễn chọc giận tức nói không ra lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm Kính Huyễn, thiệt là, luôn dập tắt sự hưng phấn của cô mà.
“Mẹ, chúng con tới thăm mẹ đây.” Đình bảo bối cùng Hoan bảo bối, hai tiểu tử cùng mở cửa phòng bệnh, vui vẻ nói mình đã tới.
“Hai cục cưng thế nào theo tới đây hả? Không có ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập sao?” Kính Huyễn nhìn hai cục cưng trong lòng đầy cao hứng, nhưng chẳng phải bây giờ là nên ở trong nhà sao?
“Bài tập chúng con cũng làm xong rồi, hơn nữa mẹ bị thương, chúng con nhất định phải tới thăm mẹ hì hì.” Hoan bảo bối thanh âm ngọt ngào làm nũng, chạy đến bên giường bệnh Kính Huyễn vui vẻ nói.
“Vậy thì tốt, mẹ không có chuyện gì, chờ một chút là có thể xuất viện luôn.” Kính Huyễn thỏa mãn nhìn hai tiểu bảo bối mình thích nhất, cho dù có đau, nhìn đến hai cục cưng trên mặt nụ cười sáng lạn cũng đều biến mất.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào