Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Try Họa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Nhận Biết
ham kiến hoàng thượng “
-“Đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, lúc chỉ có hai ta thì không cần đa lễ “ Cổ Thần Phong đỡ Tịnh Huyên vừa sủng nịnh vừa oán trách
Thấy hắn nói như vậy, nàng cũng không câu nệ, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có ngồi xuống bàn ăn. Không cần đợi Tịnh Huyên mở miệng, Cổ Thần Phong vô lại ngồi kế bên nàng vui vẻ nói
-“Món ăn chỗ nào nàng sự rất đặc biệt, hoàn toàn khác các cung khác nha “
-“ Ngươi ngày nào cũng qua ăn chực chỗ ta, ngươi không thấy phiền nhưng ta thì thấy phiền lắm đấy “ _ Gương mặt ngây thơ trơ mắt nhìn thẳng Cổ Thần Phong nói không chút kiêng dè
Cũng đúng thôi, món ăn ở cung nàng là do nàng đích thân chuẩn bị, ghi chép lại cách chế biến ở hiện đại rồi chỉ cho đầu bếp trong cung nàng làm. Ngoài ra còn phân bố thực đơn hợp lý đảm bảo sức khỏe dinh dưỡng.
-“Biết sao bây giờ, bây giờ niềm vui của ta là làm phiền nàng mà “ Cổ Thần Phong cười cợt nhã nói, lại dùng đũa ột miếng thịt bò vào miệng
Tịnh Huyên không thèm quan tâm đến hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng tự nhủ với mình là hãy xem tên hoàng đế mặt trắng này như không khí thôi.
-“Ta thấy không phải trong cung các nàng kia đều dùng đũa gỗ đàn hương, không thì đũa phỉ thúy hoặc vàng, nàng lại dùng đũa bạc? “ _ Hắn để ý, Tịnh Huyên của hắn dùng đũa,thìa và ly đều bằng bạc, tách trà nàng dùng cũng được làm riêng, phần đáy tách có khắc hoa văn khảm bạc
-“Ta thích sạch sẽ … ta không muốn mỗi lần ăn lại cho người khác nếm trước thức ăn cùng dĩa của mình “ _ đưa thìa canh lên miệng, húp xong một ngụm thì nhàn nhạt trả lời
Cổ Thần Phong trong lòng cười thầm, nữ nhân này miệng lúc nào cũng nói mấy lời vô tâm như vậy, cho là hắn không biết sao? Nàng chẳng qua không muốn có cung nhân thử thức ăn rồi chẳng may trúng độc. Ngồi ở ngôi vị của hắn hay của nàng, việc bị mưu sát không phải là chuyện gì lạ lẫm. Khi hắn còn là thái tử, chứng kiến không ít lần cung nhân vì thử thức ăn của hắn mà chết
Lúc đầu thực sự hắn đã đoán được di chiếu tiên đế viết gì, hắn không phản đối là vì muốn thu hồi lại quân quyền từ tay Mạc gia, mặc dù biết Mạc gia trung thành, nhưng trước giờ Cổ Thần Phong luôn làm việc gì đều nắm chắc trong tay, quyền lực càng phải thế. Nhưng khi lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt kia, hắn hoàn toàn bị rung động. Không phải là ánh mắt thẹn thùng, e lệ, ngưỡng mộ, ham muốn mà hắn thường thấy. Trong đôi mắt nàng hoàn toàn là sự tĩnh lặng không một gợn sóng, giống như nàng hoàn toàn tách biệt với thế giới này. Khi hắn dò xét nàng, thế nhưng nàng không hề né tránh, còn trực tiếp nhìn thẳng vào hắn. Mặc dù nàng luôn tỏ ra không quan tâm, hay nói những lời vô tâm vô phế, nhưng hắn biết sâu trong thâm tâm nữ nhân này là một người con gái ấm áp, quý trọng nhân sinh, biết lo lắng cho người khác, vừa thông minh, vừa sâu sắc.
-“Đồ bạc mặc dù có thể kiểm tra độc, nhưng với các chất độc mãn tính thì vô dụng “_Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn Cổ Thần Phong
-“Độc mãn tính? “ Hắn lại nhướng mắt nhìn nàng đầy thắc mắc
-“…”
-“huh? “ Hắn lại hỏi tới
-“hmm… ngươi có thể hiểu đại khái là những chất độc không bộc phát ngay, mà tích tụ theo thời gian, đến một giai đoạn nào đó mới phát độc “ _ Ngưng một chút, nàng lại nói tiếp: “ Giống như Lịch quý phi vậy “
-“ A, nàng biết? “ – Hắn cười cười nhìn nàng thích thú
-“Không phải là do ngươi làm chứ? _ giọng Tịnh Huyên chợt lạnh xuống
-“ Ta nói không phải ta làm, nàng có tin không? “ _Cổ Thần Phong nghiêm túc nhìn nàng
-“Ta tin “
Không suy nghĩ, Tịnh Huyên trả lời hắn một cách chắc chắn. Tim Cổ Thần Phong cảm thấy ấm áp, sự tin tưởng của nàng làm hắn cảm thấy như được tiếp thêm sức lực. Mặc dù biết chỉ là tin tưởng trong công việc hợp tác giữa hắn và nàng, nhưng hắn tin, một ngày nào đó hắn sẽ có được lòng tin trong tình yêu của nàng.
-“Vậy trong cung còn có người không muốn Lịch Cơ sinh con? “
-“Ta cũng đang muốn biết, bất quá phải chờ đứa bé sinh ra xem như thế nào? “ _ lại đưa đũa gắp cho nàng một ít cá
Tịnh Huyên nhìn miếng cá trong chén, mắt hơi nhíu nhíu nhưng rồi cũng gắp cho vào miệng.Nhai nuốt xong lại nói
-“Ý ngươi là sao “
-“Trước đây từng có 4 phi tần mang thai, nhưng tất cả bọn họ đều khó sinh mà chết. Thai nhi sinh ra không hình hài dị dạng thì cũng bị tật bẩm sinh, chưa tròn 1 tháng đều chết yểu …Thùy nhi cũng bị thế “ _ Vừa tách xương cá, xong bỏ vào chén của nàng, Cổ Thần Phong vừa thuật lại
-“Bốn phi tần? Thùy nhi? “
Vừa buột miệng hỏi xong, Tịnh Huyên thật muốn cắn đứt lưỡi mình, len lén nhìn về phía nam nhân đang ngồi kế tách xương cá ình. Thôi xong, nhìn thấy sự mừng rỡ trong mắt hắn vụt lên, rồi lại mau chóng được thay thế bằng sự bình tĩnh, ôn nhu. Từ tốn kể lại
-“ Lúc đó ta mới kế vị, chưa thực sự nắm mọi thứ, chuyện lâm hạnh đó cũng làm vì chức trách thôi. Lúc các nàng ấy xảy ra chuyện ta cũng không nghĩ nhiều, vì lúc đó bộn bề chính sự. Cho đến khi Thùy phi cũng gặp trường hợp giống như vậy, ta mới biết mọi sự là có âm mưu. “ _ Thấy sự khó chịu trong mắt nàng,Cổ Thần Phong không gọi Thùy Minh Ly là Thùy nhi, mà sửa lại gọi bằng Thùy phi.
-“Lúc đó ngươi có nghi ngờ ai? “ _buông đũa xuống, Tịnh Huyên cầm tách trà Cổ Thần Phong đưa cho súc miệng
-“Cho đến giờ ta vẫn nghĩ là Đức Phi “ _ Đưa tách trà cho Tịnh Huyên xong, hắn cũng cầm lấy tách thái giám đưa cho
-“Sao không phải là Lịch quý phi? “
-“Lịch Cơ mặc dù kiêu ngạo, lộng quyền, nhưng tâm cơ nàng ta không sâu như vậy, lại càng không suy nghĩ thấu đáo và tỉ mỉ. Làm hoàn toàn không để lại sơ hở “ _Lấy khăn lau miệng, Cổ Thần Phong lại nói _” Với lại, không phải bây giờ bản thân nàng ta cũng không biết mình trúng độc sao? “
Tịnh Huyên nghiên đầu suy nghĩ một chút. Cũng đúng, Đức phi là phi tần đứng đầu trong tứ phi, nếu có tấn phong thì quả thật nàng ta có lợi nhất. Vị Đức phi này bình thường không hay tiếp xúc, nhưng cũng gọi là ân cần với người khác. Hmmm, có lẽ nàng nên lưu tâm một chút với người này.
-“Ngày mai ta sẽ qua Hàm Phúc Cung thăm Lịch Cơ xem thế nào “ _ đứng lên vừa nói vừa đi ra ngoài sân
-“Nàng không sợ sao?“ _ lon ton chạy theo
-“Sợ? Không phải Lịch tướng sẽ nói chắc chắn sinh cho ngươi một hoàng tử rồi còn gì “ _ quay lại cười đểu một cái rồi trả lời Cổ Thần Phong
-“Huyên nhi à, Lịch thừa tướng là nam nhân mà? Làm sao sinh con cho ta được? “ _Cổ Thần Phong dìu Tịnh Huyên vừa trưng vẻ mặt thắc mắc ra nhắc nhở nàng
-“…”
Mây Khói Ngang Mi Mây Khói Ngang Mi - Try Họa