Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8932 / 148
Cập nhật: 2015-07-11 21:05:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57 -
hụ đứng ngây người giữa đám đông trên bãi trống xem diễn trò thiêu xác đôi trai gái khổng lồ. Xem từ đầu đến cuối. Mới đầu như một trò hề dung tục với ước vọng hừng hực về sư sinh sôi. Nó hồn nhiên và ngây thơ, làm cô gái vừa thẹn thùng vừa vui thích đến nỗi phải cười ra nước mắt. Trước mặt cô hiện ra hình ảnh người đàn bà khổng lồ áo xanh yếm thắm. Người đàn bà vui thích đến mức chấn động. Toàn thân rung rinh; mồm há to và con mắt đảo đi đảo lại. Nhưng sau đó thì sao? Người đàn bà khổng lồ kia bỗng chìm trong khói lửa. Đến lúc ấy, đôi con mắt trợn tròn, cái mồm bà há hốc, há ở mức to nhất, để một luồng khí từ đó phun ra, gây nên một trận cười ác độc. Rồi toàn thân bà ngùn ngụt lửa, một bó đuốc cao đến tận trời xanh; chỉ đến lúc ấy, cái đám đông cuồng nhiệt vây quanh mới đột nhiên bặt lặng. Cái im lặng bất ngờ ấy làm cho người quản trò tức là người chỉ đạo cuộc thiêu, là ông chánh Thi bố vợ lý Cỏn, không được hài lòng. Cụ Chánh là người cầm cân nảy mực đạo lý làng xã. Phải có đám rước ông Đùng bà Đà, nhưng cũng phải có đám thiêu đôi trai gái khổng lồ ấy thì lễ hội mới thực trọn vẹn. Lúc này, Nhụ chỉ còn trông thấy độc một mình ông Chánh, ông già quần chùng áo dài, ông già đã đổ dầu vào củi và châm lửa, là vẫn hò la kích thích. Mọi người im hết chỉ để riêng mình ông nguyền rủa đôi trai gái khổng lồ hay sao? Ông quắc mắt, vẫy tay, ra hiệu cho mọi người tiếp tục chơi nốt cái đoạn kết đau thương của ông Đùng bà Đà. Mọi người như ngơ ngác, người nọ nhìn người kia nhưng rồi người ta lại tiếp tục hò la. Tiếng hò la ấy. lúc mới trở lại, có chút ngập ngửng, để rồi cuối cùng lại say cuồng như muốn làm nổ tung cả rừng cả núi…
Nhụ lặng lẽ lủi ra sau đám đốt hình nhân. Tự dưng trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Khi nãy, Nhụ trông thấy Điều đứng với bọn con trai sau lưng ông Đùng khổng lồ. Điều vẫy tay với vợ, một lát sau, anh lẻn đến nói thầm vào tai Nhụ. Rằng cô hãy đến chỗ cây hai thân, cái cây trứ danh ở lưng chừng núi chỗ khu rừng mít. Nếu lấy đỉnh núi Đùng với năm cây thị làm trung tâm thì hướng bắc có đền Mẫu phía nam là rừng già với nhiều núi đá vôi, phía tây có rừng cỏ tranh, phía đông có khu rừng mít. Gần rìa khu rừng mít có một bãi thoáng, nơi đấy mọc lên một cây khổng lồ rất đặc biệt. Thân cây chừng chục người ôm. Tán rộng che kín mẫu ruộng. Gọi là cây hai thân vì nó vừa là cây đa vừa là cây si. Ngày xưa, mới đầu chỉ có cây đa. Trên cây đa có một hốc lớn đầy mùn rác. Một con chim nào đấy tha quả si về ăn. Hột si trong hốc nảy mầm. Có lẽ cái hốc ở cây đa quá sâu nên rễ si cứ theo đó mà luồn đi, cuối cùng luồn đến tận mặt đất, sau đó ăn sâu vào lòng đất. Đất rừng phì nhiêu, cả hai cây đa si đều ôm lấy nhau mà vùn vụt ngoi lên trời xanh. Sức mạnh hai cây bằng nhau, chẳng cây nào hiếp chết được cây nào. Cuối cùng sự sống cân bằng. Cây si và cây đa ôm ấp nhau, hòa vào nhau mà sống. Chúng lại mọc dưới chân núi Đùng nên dân làng bảo rằng đó là ông Đùng bà Đà hóa thân vào loài cây dại.
Nhụ đi xa dần khỏi đám thiêu hình nhân. Nỗi buồn của cô gái cứ tăng lên mãi. Có phải đây là nỗi buồn sau những cuộc vui? Có phải là nỗi buồn khi ta rời khỏi đám đông, để một mình bước chân vào nẻo đường hoang vắng? Hay nỗi buồn ấy sinh ra từ một đám thiêu, dù là thiêu xác hình nhân. Nhìn đôi vợ chồng khổng lồ ấy ngồi lên hai đống củi. Nhụ cảm thấy sao họ vung dại đến thế, ngây ngô đến vậy. Những người có tình yêu hồn nhiên thường như vậy. Người ta sắp thiêu đốt họ, người ta đang cuồng dại reo hò, người ta đang vung những ngọn đuốc rực sáng diễu quanh họ với khí thế dọa nạt, cớ sao họ vẫn chỉ cười? Cái miệng của ông Đùng chỉ là một nét mực đen cố định, hai bên mép vếch lên, nó diễn tả một nụ cười vĩnh hằng. Cái nụ cười không thể thay đổi, chuyện ấy đã đành. Còn như cái miệng bà Đà, đó là thứ miệng có thể chuyển động, lúc mím chặt, lúc há ra. Vậy thì sao bà không mím lại tỏ vẻ đau buồn hay phẫn nộ? Can cớ gì bà Đà lại há ra trong hoàn cảnh sắp lên giàn lửa? Bà Đà ơi! Sắp bị thiêu sao bà còn cười? Nhụ cứ nghĩ miên man, nghĩ một cách ngây ngô như vậy, để cho nỗi buồn cứ tấm tức trong lòng. Người ơi! Sao người nỡ đang tâm như vậy? Hà cớ gì phải giết họ, phải đem họ đi thiêu? Thì người anh phải lấy người em, chẳng qua cũng do số kiếp bắt thế, cũng là cái sự bất đắc đĩ mà thôi. Bởi vì trên cõi đời này làm gì có người khổng lồ thứ ba, thứ tư để cho họ được ghép đôi. Hay là số phận cứ phải trớ trêu, cứ phải bày đặt ra như vậy, để cho con người vốn ác độc, u mê bắt buộc phải vắt tay lên trán mà suy ngẫm.
Hội đã tan. Ở đám cháy, lửa đã tàn. Đêm rừng lại trở về với bóng đêm, với ánh trăng chảy như sữa loãng trên đầu cỏ cây. Người xem hội số đông quay trở lại con đường cũ, tức là con đường ngắn ông Đùng đã đi. Còn lũ trai gái, vốn đã hò hẹn nhau từ trước, họ dắt tay nhau từng đôi tản vào những lối mòn trăm ngả dẫn vào rừng vào núi. Ông Đùng khi gặp bà Đà tức là gặp người con gái đầu tiên, nên ông có quyền cầm tay người đàn bà ấy và lấy làm vợ. Đó là nhời nguyền của hội. Đó là tục lệ của hội. Còn bây giờ, người con trai nào gặp người con gái đầu tiên của mình, thì đôi lứa ấy hợp với nhời nguyền cũng được phép tính cuộc ái ân. Người con gái đầu tiên ấy, dĩ nhiên có thể là người thực sự mới gặp trong ngày hội, tuy nhiên cũng có thể là người mà anh con trai đã quen từ trước. Họ đã hẹn hò nhau. Gặp nhau trong hội chỉ là cái cớ, chỉ là cái dịp lấy may. Tục lệ ấy về sau được biến thể đi. Nó có nghĩa rằng nếu trai gái yêu nhau, thì trong mấy ngày hội họ có quyền tự do ân ái. Trong tháng hội, lệ làng cho phép, không ngặt nghèo cấm đoán. Thậm chí, người đàn bà nào dù đi ngang về tắt mà có mang trong ngày hội, thì đứa hài nhi sinh ra lại được mọi người hân hoan đón mừng, vì đứa trẻ ấy là đứa trẻ có phúc.
Nhìn ở góc độ phóng khoáng phồn thực, ngày hội ông Đùng bà Đà có thể gọi là ngày hội ái ân, mang tính nhân đạo. Trước đây ở làng Đình, có một cô gái lỡ thì, mặt lại rỗ nhằng rỗ nhịt. Cô ta là con một. Trai làng chẳng cậu nào chịu lấy cô. Thế mà trong ngày hội, cô một mình đi vào trong rừng... Và sau ngày hội, cô mang thai. Chín tháng sau, cô sinh một bé trai. Bố mẹ cô quý đứa cháu trời cho đó như hòn vàng. Ông bà sắm sanh lễ vật hậu hĩ mang lên đền Mẫu lễ tạ. Rồi còn làm lễ cả trên đỉnh núi Đùng. Nghe đâu cậu bé rất thông minh sáng láng, học một biết mười, lớn lên thi đậu cử nhân làm rạng đanh cho cả gia tộc.
Đứng ở dưới gốc những cây thị, Nhụ nhìn được khắp bốn phía. Người từ núi Đùng tỏa đi khắp ngả đường, nẻo rừng. Nhụ nhìn những ngọn đuốc trong đêm lập lòe như sao sa. Những chiếc nùi rơm vung vẩy vẽ thành những đường tròn và nửa đường tròn lửa đỏ. Quang cảnh núi rừng nhờ những đốm lửa chập chờn, trông đẹp lạ lùng. Những đốm lửa cứ xa dần, xa dần để lại đằng sau những quả núi, những vạt rừng lúc đen sẫm khi trăng khuất, lúc như đất bạc khi trăng ló hiện. Khi các đốm lửa biến hết, khi những con chim thấy vắng bóng người, lại bắt đầu kêu đêm gọi cái bí ẩn rừng khuya trở về thì Nhụ cũng lặng lẽ băng qua rừng mít, tìm đến cây đa - si kỳ lạ, nơi hẹn hò của hai đứa. Nhụ ngồi bệt xuống thảm cỏ dưới cây đa hai thân, đưa chiếc nùi rơm lên gần miệng, thổi phù phù. Cái nùi rơm im lìm cứ tưởng như đã tắt lịm từ lâu, được hơi thổi vào bỗng sáng đần lên, cuối cùng tạo thành một ngọn lửa nhỏ. Nhụ nhặt những cành củi khô, vơ một nắm cỏ chết rạc, chất lại nhóm thành một đống lửa. Ngọn lửa bắt đầu tỏa sáng, xua đi cái lạnh tháng ba, xua nốt cả những dư âm buồn bã của những suy nghĩ vẩn vơ khi nãy, chúng đã luồn lách vào tận đáy sâu tâm hồn cô giải. Có lửa cứ như có bếp mùa đông, những ý nghĩ ấm áp cũng đần quay trở lại.
Sao Điều đến nơi hẹn chậm chạp thế nhỉ? Bọn con trai đến là dềnh dàng. Họ còn vòng đi vòng lại chán. Chắc lúc này họ còn mải xúm vào trêu chòng anh cu Điều. Không biết họ có biết chuyện hai đứa bàn nhau “để dành” đến hội không nhỉ? Bọn con trai chúa ba hoa. Không khéo cả những chuyện như vậy Điều cũng dám vui miệng đem kể với lũ bạn. Nhụ đỏ mặt khi nghĩ đến đấy. Cô tủm tỉm một mình khi nghĩ đến sự hẹn hò của hai người. Vợ chồng rồi mà còn phải hẹn hò nhau ư? Mà lại hẹn hò vào rừng, tìm đến một hang đá, tìm đến một cái ổ ấm êm trải bằng thứ cỏ mật thơm phưng phức. Đó là nhời nguyền từ xửa từ xưa. Đó là mềm tin tưởng sắt đá rằng nếu gặp nhau được như ông Đùng bà Đà, rằng nếu có kết quả trong kết hội xuân thì đó là điều đại phúc. Phải chăng đúng như vậy, hay chỉ là sự thêu dệt của người đời. Bởi vì họ luôn có nỗi nhớ thăm thẳm về những ngày đẹp đẽ từ thuở hồng hoang. Thuở ấn con người chẳng bị ràng buộc. Yêu đương khi ấy chỉ là hồn nhiên hạnh phúc. Bên đống lửa bập bùng chờ đợi, Nhụ ngả lưng vào gốc cây, lạc dần vào giấc mơ đẹp. Cô thiếp ngủ quên khi nào chẳng hay.
Đó là cuộc hẹn hò thiêng liêng, cuộc hẹn hò đã được chờ đợi từ bao nhiều ngày tháng. Đó là một sự dành dụm ái ân, từ ngày quả còn xanh chờ cho đến ngày quả chín. Đó là sự lớn lên của hai sinh linh thơ ngây, từ tình bạn trong trắng pha lê chuyển dần sang tình yêu trai gái. Đó là sự run rẩy đáng yêu của những con người đang dò dẫm như những kẻ mù lòa để bước chân vào thánh đường của cuộc tái sinh nòi giống.
Nhụ ngồi bên đống lửa, dựa lưng vào gốc cây thần kỳ lạ, cây đa - si, mơ màng nghe tiếng rừng xào xạc. nghe tiếng chim cầm canh rừng khuya, khắc khoái chờ đợi Điều. Ô hay! Lấy nhau đã mấy năm rồi, đã quen hơi bén tiếng, thế mà chờ đợi nhau vẫn còn khắc khoải đến thế này sao? Điều ơi!Hãy đến với em mau lên! Em rất nóng lòng muốn được thấy cái ổ cỏ mật thơm phưng phức của chúng mình. Cái gì Điều cũng có thể biến thành một trò nghịch ngợm bất ngờ. Cả đến chuyện như hôm nay mà Điều cũng tinh quái đến thế ư? Cứ như muốn giận. Cứ như muốn thương. Nhụ mơ màng... Cô đã gặp mặt Điều trong giấc mơ bảng lảng. Người chồng tinh nghịch đứng trước mặt Nhụ và bảo:
- Chúng mình phải làm giống như ngày xưa… giống như ông Đùng bà Đà.
- Nghĩa là thế nào?
- Nghĩa là em phải đi vòng quanh quả núi. Và gặp người nào đầu tiên, thì em phải lấy làm chồng.
- Đi quanh núi ư? Có đến hết đêm chưa chắc đã gặp được nhau.
- Cần gì đi quanh núi. Cứ ví dụ cây đa-si này là quả núi. Cái cây thần kỳ này to cao lừng lững, khác gì quả nú. Hai vợ chồng mình sẽ đi vòng quanh. Nhưng, phải bịt mắt lại như trò chơi ú tim.
Thế là hai đứa quay lưng lại nhau, bịt mắt, đi vòng quanh cây đa – si cổ thụ. Hai đứa phải bịt mắt vì đó là số phận, mà đã là số phận thì sự hú họa và sự mù lòa là chủ.
Nhụ bịt mắt, chân bước dò dẫm, hai tay quờ quạng trước mặt, đi tìm Điều. Quờ quạng mãi vẫn chỉ khua vào không khí. Cuối cùng, hai tay Nhụ đã gặp được hai cánh tay khác. Ô hay! Anh Điều! Sao lại nắm chặt tay em như thế? Đừng chơi nhả! Đau tay em đấy! Buông ra nào! Nói đến thế mà hai bàn tay kia chẳng chịu buông lơi. Chúng càng lúc càng nắm chặt, càng xiết chặt… Có cái gì khác lạ thế. Hai bàn tay kia như hai gọng kìm bằng sắt không chịu nhả ra. Chúng làm Nhụ đau quá… cô hét to… Thế là cô gái chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ kỳ lạ…
Nhưng, đó không phải mộng, đó là thực. Nhụ lúc này mới nhận ra hai bàn tay kia không phải tay Điều. Đó là hai bàn tay to lớn, có lông lá, đương nắm chặt lấy hai tay cô. Nhụ cố sức nhỏm dậy. Hai bàn tay lạ kia cũng dùng hết sức ghìm chặt cô xuống đất. Hắn là một người khổng lồ được nằm sấp trùm lên người cô. Người khổng lồ ư? Cô sợ hãi hết hồn, kêu toáng lên:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
- Ô hay! Người khổng lồ biết nói! Hắn cười và nói với cô bằng một giọng ngọt nào khác thường:
- Cô em đừng sợ! Xin đừng sợ!
Bóng trăng mười tư, từ nãy vẫn trốn trong một đám mây, nên trước mặt Nhụ, tất cả chỉ là những hình dạng mù mờ. Mãi trăng mới chịu ló khỏi đám mây để cảnh vật hiện ra vằng vặc. Nhụ bây giờ mới nhìn rõ gã khổng lồ đương đè sấp trên mình. Đó là Julien Messmer. Đó là ông tây đồn điền, với bộ mặt lúc nào cũng đỏ gay như mặt con gà chọi.
Julien cũng thích đi xem hội của người bản xứ, nhất là hội ông Đùng, bà Đà. Quản Láu đã kể cho ông ta nghe huyền thoạt về hai người khổng lồ đi vòng quanh quả núi. Hắn thích nhất cái tục lệ suồng sã, phóng túng của người dân địa phương sau hội. Quản Láu nói:
- Nếu ông may mắn gặp được người con gái đầu tiên trong hội, lại được giao hoan với cô ta, thì tục lệ cho rằng đó là điều đại phúc.
Julien, hơn một năm về trước, đã gặp cô bé chăn bò trên đồi sim. Hôm ấy Láu có nói một câu ca dao rất tình tứ của người bản xứ: “ Ngày nào chum chúm núm cau…” và hắn đã cười phá lên vui vẻ. Sau đó, đã nhiều lần Julien thấy cô bé. Hắn thích cái gương mặt thanh tú của cô gái xinh xinh đó. Khi người ta thiêu đốt hình nhân, Julien sai Láu theo dõi cô gái. Khi Nhụ đốt lửa ở gốc cây đa – si, Julien nấp sau bụi rậm trông thấy hết cả. Lúc Nhụ ngồi tựa gốc cây mơ màng, Julien bèn đuổi Láu đi và rón rén bước tới.
Và chàng conquistador Julien hôm nay, đã tóm được cô gái xinh đẹp mà bao lâu nay hắn từng để ý và ao ước. Hắn lập tức xé toạc cải áo trắng của Nhụ ra để hưởng thụ cải làn da trinh bạch của cô. Nhụ điên cuồng chống cự kịch liệt. Cô đẩy, cô đạp, cô cào, cô cấu, cô xé, cô cắn... Song cô càng chống cự mãnh liệt bao nhiêu, thì Julien lại càng thèm muốn cô bấy nhiêu. Bởi vì hắn đã mang danh là một conquistador rồi. Đã là kẻ đi chinh phục, họ đều muốn chiến thắng không dễ đàng, có như thế mới là một conquistador. Khi con mồi càng chống đối mãnh liệt bao nhiêu, khi đối phương càng hung hãn phản ửng bao nhiêu, thì cái chiến lợi phẩm ấy càng có giá bấy nhiêu. Khi ấy, nó mới xứng đáng với việc chinh phục.
Julien hành động rất hệ thống. Hắn lần lượt xé dần mọi thứ. Mới đầu là cái áo, tiếp theo là cái yếm, cuối cùng là cái váy... Hắn không vội vàng, không hùng hục thỏa mãn như tên lính tầm thường... Bởi vì hắn là một conquistador. Hắn chậm chập để thân hình Nhụ lộ ra dần dần... Váy ư, áo ư, yếm ư? Tất cả lần lượt biến thành những mảnh vụn tơi tả. Cuối cùng cô chẳng còn một mảnh vải che thân. Cô chửi hắn, hắn cắn vào môi cô. Cô cắn trả hắn vào tay, hắn cắn liền hai miếng vào hai cái vú bánh dày xinh đẹp đồng trinh của cô. Rồi hắn cắn vào bụng cô vào nách cô vào cổ cô, Cô hét lên, Cô càng hét to hắn càng cắn nhiều. Hắn rồ dại cắn vào bẹn, vào đùi. Hắn cắn khắp người cô, nhưng không để rớm máu. Hắn như con thú muốn đánh dấu lãnh địa của mình. Hàn chỉ đóng dấu của riêng hắn lên toàn thân thể người con gái. Có lẽ hắn muốn sau này người đàn bà có chạm tay vào chỗ nào, thì cũng thấy đau đớn vì dã có sự hiện diện của hắn ở đấy rồi. Nghĩa là hắn muốn là ông chủ tuyệt đối trên tổng thể địa dư của người đàn bà. Mới đầu cô chống cự, sau đó cô sợ hãi. Nhụ cố gượng đứng lên, dù trần truồng, cũng đem chút lực tàn chạy trốn dưới ánh trăng. Cái thân xác trắng nõn nà của cô được tắm ánh trăng càng làm cho hắn thêm thèm khát, thích thú.
Cô chạy cho đến kiệt sức cũng không tài nào thoát được. Cuối cùng cô ngã xuống, nằm úp sấp trên cỏ. Hắn vật ngửa cô lên rồi cắn đôi vú của cô. Cô đau đớn đến nỗi gào thét lên như con thú bị chọc tiết. Chỉ đến khi ấy, hắn mới đi vào trong cô, chiếm đoạt thân thể cô. Nhụ đau đớn đến tận đấy thẳm linh hồn. Cô ngất lịm, không còn biết gì nữa.
Khi con thú trong hắn đã thoả mãn, thì Julien cũng rã rời. Hắn thấy thích thú, vì chưa một cuộc hành lạc nào trong đời hắn lại dữ dội đến thế. Hắn vui sướng nhấm nháp cái mệt mỏi đầy thi vị, cái mệt mỏi làm cho hắn không muốn nhấc chân nhấc tay lên nữa. Hắn thấy cơ bắp rã rượi nhưng mà no nê. Giá có giường, hắn sẽ nằm xuống ngủ ngay lập tức. Tuy nhiên không có giường, thì hắn ngồi xuống nệm cỏ, dựa vào gốc cây cũng tốt.
Chính lúc ấy, Điều xuất hiện. Đáng lẽ Điều phải là người đầu tiên gặp Nhụ. Song, anh lại là người đến chậm. Anh muộn màng, chỉ đến vào lúc Julien từ thân xác Nhụ đứng lên, rồi từ từ vào ngồi tựa gốc cây. Nhìn Nhụ bất tỉnh trên vạt cỏ, Điều chợt hiểu ra tất cả.
Người làng Cổ Đình nào đi vào rừng cũng giắt theo con dao quắm bên người. Trong khi sự hung hăng trong Julien đang xẹp xuống như quả bóng xì hơi, thì cùng lúc ấy, nỗi căm giận trong lòng Điều lại bỗng vụt tăng đột ngột. Nó phừng phừng như lửa nung. Nỗi căm thù ấy có thể xé trời, xẻ núi. Từ một chàng trai hồn nhiên vô tư lự trong nháy mắt anh trở thành một người đàn ông cương nghị. Anh hiểu nay mình đã bị ăn cướp một cái gì vô hình, nhưng quý báu trong cuộc đời.
Và thế là chàng trai chẳng còn biết sợ là gì nữa. Nhờ bóng trăng khi đỏ khi mời Điều lẻn dần tới gốc cây, bất thình lình xả nhát dao quắm hết sức vào người anh chàng conquistador to ù như một con gấu. Bị đột kích bất ngờ. Julien gượng đứng đậy, chạy ra phía con ngựa đang gặm cỏ gần đấy. Hắn loạng choạng vấp, ngã sõng soài ra cỏ.
Cũng lúc ấy trăng nhắm mắt chui vào một đám mây. Trời sầm tối nhưng còn đủ sáng cho Điều nhìn thấy kẻ thù. Anh chạy lại chém liền mấy nhát, rồi mặc hắn nằm đấy, chạy ra chỗ Nhụ.
Người con trai cõng vợ trên lưng, chạy vào rừng sâu. Ông trăng lại ló ra... Cỏ cây lại được đãi ánh vàng. Cây đa - si trông như hai người khổng lồ đang ôm lấy nhau. Nhờ có ánh trăng, ta thấy ông Đùng bà Đà cũng như đang đăm đắm nhìn theo bóng hai người. Tán lá gặp gió cất lên tiếng rì rào như tiếng thở dài của đôi trai gái thời nguyên thủy. Hai người khổng lồ đang dõi theo số phận của đôi bạn trẻ.
Mẫu Thượng Ngàn Mẫu Thượng Ngàn - Nguyễn Xuân Khánh Mẫu Thượng Ngàn