"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 283
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 270: Liên Minh? Từng Trải Ở Quá Khứ
iêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên về lại khách sạn, hai người ôm nhau nằm trên giường, thoạt nhìn dường như là đang ngủ, kỳ thực ý thức hai người đang giao lưu.
“Xem ra tiệm cơm Hữu Gian đã bị căn cứ Tần Lĩnh khống chế.” Tiêu Tử Lăng trầm trọng nói, ám ngữ mà món thức ăn kia truyền đạt chính là, địch khống, nhanh rời. (địch khống = bị địch khống chế)
“Bất quá nếu bên trong có thể truyền ra tin tức, hẳn là còn chưa hoàn toàn phản bội chúng ta. Hoặc là nói, còn có người ẩn tàng thành công.” Tuy rằng Sở Chích Thiên không rõ ám ngữ tỉ mỉ của món thức ăn kia là gì, nhưng đại thể có thể phỏng đoán được.
“Điều đó cũng chưa chắc, có lẽ chỉ là một mồi nhử.” Tiêu Tử Lăng không lạc quan như Sở Chích Thiên, tiệm cơm Hữu Gian đã bị đối phương khống chế, người ở lại bên trong thực sự còn có thuần khiết?
Sở Chích Thiên chẳng thấy quan trọng nói: “Mặc kệ có phải mồi hay không, có phải quỷ kế hay không, anh không cho rằng hữu hiệu đối với chúng ta.” Dựa vào thực lực trước mắt của căn cứ Tần Lĩnh, bọn anh muốn chạy, còn chưa thể lưu bọn anh lại được.
“Tôi ngược lại hy vọng bọn họ hoàn toàn phản bội, như vậy chúng ta hành động cũng dứt khoát lưu loát, chỉ sợ bên trong còn có người của chúng ta, để cho chúng ta bó tay bó chân, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Tiêu Tử Lăng thở dài một hơi, có chút quấn quýt.
“Không sao, chỉ cần xác định không phản bội, chúng ta sẽ dẫn bọn họ rời khỏi.” Sở Chích Thiên an ủi. Dựa vào thực lực của anh với Tiêu Tử Lăng, mang những người đó đi, tin tưởng thủ lĩnh của căn cứ Tần Lĩnh cũng không dám cưỡng bách lưu lại.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy lắc đầu nói: “Có lẽ tình hình không đơn giản như chúng ta nghĩ, hai người ăn cơm chung bàn với chúng ta buổi trưa, không đơn giản.”
Sở Chích Thiên gật đầu nói: “Hai người đó đều là cấp sáu, một người trong đó, khiến cho dị năng của anh có phản ứng, điều này đáng cho chúng ta chú ý.” Dị năng của Sở Chích Thiên rất xoi mói, có phản ứng thì hoặc là dị năng kỳ lạ, hoặc là thực lực cường đại, bất kể loại nào đều nhất định phải chú ý.
“Không chỉ nhiêu đó, bọn họ còn là thủ lĩnh, cùng với phó thủ lĩnh của căn cứ Kỳ Nguyên.” Tiêu Tử Lăng nói cho Sở Chích Thiên tin tức mà Giám Định Phân Tích nói cho cậu.
“Chính là đôi phu phu thủ lĩnh của thánh địa nam nam kia? Bọn họ rất xứng đôi.” Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười, bắt đầu có hảo cảm khó diễn tả đối với Du Hoa cùng Lôi Vân Chương, có đôi tiền bối đó, Tiểu Lăng hẳn sẽ không chống cự quan hệ của bọn họ như trước nữa.
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho trán Tiêu Tử Lăng đầy hắc tuyến, lão đại nhà mình thế nào luôn nghĩ đến loại chuyện đó chứ, cậu trừng liếc Sở Chích Thiên một cái, oán hận nói: “Không chỉ như thế. Những thủ lĩnh của căn cứ tây bộ khác cũng đã tới căn cứ Tần Lĩnh.” Dọc đường, bọn cậu gặp phải không ít cao thủ, đương nhiên Giám Định không quên giám định cho Tiêu Tử Lăng những người thức tỉnh rõ ràng có khí thế cường đại đó, nói hết tư liệu của những người đó cho Tiêu Tử Lăng.
Biết thái độ của mình khiến cho Tiêu Tử Lăng rất bất mãn, Sở Chích Thiên nhanh chóng cải chính lại thái độ của mình, để ngừa Tiêu Tử Lăng thực sự phẫn nộ. Anh kết hợp tin tức Tiêu Tử Lăng nói cho anh, cơ bản đoán được chuyện gì, anh hiểu rõ nói: “Xem ra dã tâm của thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh không nhỏ a.”
“Liên minh?”
“Liên minh!”
Tiêu Tử Lăng cùng Sở Chích Thiên đồng thời nói ra kết luận của bọn họ. So với sự chần chừ của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên liền mười phần xác định: “Không sai, căn cứ Tần Lĩnh chuẩn bị liên minh căn cứ tây bộ, xem ra các đại liên minh của nam bộ, đông bộ, bắc bộ đã kích thích bọn họ.”
“Điều này cũng có thể chứng minh được nguyên nhân vì sao trong đoạn thời gian gần đây căn cứ Tần Lĩnh liên tiếp hành động, bắt gọn mật thám của chúng ta, chỉ sợ là vì lần đàm phán liên minh này.” Nhất định là căn cứ Tần Lĩnh sợ các đại liên minh biết được tin tức này, sẽ ác ý quấy nhiễu, thậm chí phá hư.
“Bất quá, thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh quá để mắt bản thân, hắn không có được năng lực liên hợp lại tây bộ.” Sở Chích Thiên tuyệt không xem trọng kế hoạch liên minh của bọn họ. Tây bộ là một địa phương nhiều dân tộc, phân tranh không ngừng, thời đại bình an đã không an ổn, biến động rất nhiều, ý nghĩ cường giả làm vương tràn ngập mỗi người ở nơi đây. Trừ phi là lực lượng mang tính áp đảo, để cho những người đó khuất phục, bằng không chỉ dựa vào lợi ích, không thể thuyết phục được các đại căn cứ quy phục.
“Có lẽ, bọn họ muốn dùng chúng ta khai đao, để chứng minh thực lực của bọn họ.” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng bắt đầu trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, sát khí mơ hồ hiện lên. Tình hình của tiệm cơm Hữu Gian rất không bình thường, các loại phân phối rõ ràng là đang câu cá, mà tình hình hiện thực, rất dễ uổng phí tâm cơ, bởi vì nếu như căn cứ Lăng Thiên không phát hiện nơi đây xảy ra vấn đề, căn bản sẽ không phái người lại đây.
“Bọn họ cho rằng chúng ta nhất định sẽ đến?” Sở Chích Thiên khẽ nhếch đầu mi, khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng.
“Có lẽ, bọn họ chuẩn bị tự biên tự diễn một tiết mục kích sát cao thủ của căn cứ Lăng Thiên.” Tiêu Tử Lăng cũng nghĩ thông, căn cứ Tần Lĩnh hẳn là chuẩn bị hai tay, nếu như căn cứ Lăng Thiên thực sự phái người tới, đương nhiên là trực tiếp kích sát, nếu như không tới, bọn họ cũng sẽ diễn tiết mục đó.
Sở Chích Thiên vuốt vuốt cằm, như cười như không nói: “Xem ra, chúng ta sắp xem được trận kịch hay rồi.”
Chạng vạng, Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ mang vẻ mặt mất mát trở về, hôm nay bọn họ không có thu hoạch, không có một người thức tỉnh lưu lạc nào nguyện ý gia nhập bọn họ, dù sao thực lực của bọn họ quá kém, ảnh hưởng tới phán đoán của những người đó, không có ai nguyện ý hợp tác với người yếu.
Sau khi Tiêu Tử Lăng biết liền an ủi bọn họ, kêu bọn họ không nên gấp gáp, bọn họ còn có thời gian, bởi vì bọn họ sẽ ở lại căn cứ Tần Lĩnh một đoạn thời gian, tận lực nghỉ ngơi hồi phục xong mới có thể tiếp tục xuất phát, mà cậu đã giao nộp phí dụng một tuần này rồi.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, lúc này ba người mới thở dài một hơi, Tiêu Tử Lăng lấy ra ba phần cơm nước tập thể từ trong Tử Phủ, để cho bọn họ tận tình ăn một bữa, dù sao buổi trưa bọn họ vẫn luôn canh giữ ở đại sảnh nhiệm vụ, chỉ gặm vài miếng bánh bích quy áp súc đỡ đói, rất cần thiết bổ sung một chút dinh dưỡng.
Những cơm nước tập thể này là do trước đây Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất không ăn để lại, Tiêu Tử Lăng quý trọng lương thực đương nhiên thu hết chúng nó vào Tử Phủ bảo tồn, tuy rằng cơm nước tập thể bị hai người mà cậu dùng tay ngề nấu ăn chinh phục phỉ nhổ, nhưng kỳ thực hương vị tuyệt không kém, dù sao nấu những cơm nước này cũng là đầu bếp lớn lừng lẫy nổi danh, chẳng qua bởi vì nguyên liệu gia vị, nấu không ra được loại hương vị ngon trước đây.
Là cơm nước của thủ lĩnh với thái tử gia, cho dù cơm tập thể có tập thể thế nào đi nữa, cũng đều sẽ có chút ưu đãi, vì vậy nội dung coi như phong phú, điều này làm cho ba người kia thiếu chút nữa khóc rống chảy nước mắt, sau sự cảm động thì cảm thấy đội trưởng quá lãng phí, cái này phải tốn bao nhiêu tinh hạch a...
Tiêu Tử Lăng bị ánh mắt cảm kích che trời lấp đất của ba đứa trẻ này làm cho không biết làm sao, cậu rất áy náy, thức ăn cậu cho tốt thế nào ăn ngon thế nào đi nữa, thì đó cũng là thức ăn mà người nào đó phỉ nhổ a...
Ba người Hoắc Chinh Vũ vô cùng cao hứng quay về trong phòng mình ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi, dù sao ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm, vững vàng nhìn chăm chú trung tâm nhiệm vụ kia, tranh thủ có thể sớm một chút thu được đội hữu.
Không quá bao lâu, Du Hoa với Lôi Vân Chương đã tới, Du Hoa với Tiêu Tử Lăng trò chuyện rất nhiều, mà Lôi Vân Chương với Sở Chích Thiên lại trầm trầm không hé răng, chỉ chuyên chú nhìn hai người kia. Đối với Lôi Vân Chương Sở Chích Thiên mà nói, người trong lòng trước mắt là thế nào cũng nhìn không ngán.
Có lẽ đường nhìn của hai người quá mức nóng rực, Du Hoa với Tiêu Tử Lăng rốt cục chống không nổi nữa, vì vậy liền nghe thấy Du Hoa nói: “Lôi, đi mua chút đồ ăn giúp bọn tớ, hôm nay chúng ta ở chỗ Nguyên Nguyên ăn một bữa thức ăn nhanh.” Hai người đã tốt đến mức có thể kêu nhũ danh của đôi bên, điều này cũng để cho hai người còn lại chứng kiến được sự phát triển tình bạn tốc độ ánh sáng giữa 0 với 0. (0 là tiểu thụ, 1 là tiểu công =)))
Lôi Vân Chương gật gật đầu, sau đó anh nói với Sở Chích Thiên: “Phương Dật đi cùng tôi đi, tôi không biết vị kia nhà anh có khẩu vị gì.”
Sở Chích Thiên nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, chờ đợi sự phân phó của cậu. Anh còn nhớ rõ thân phận trước mắt của anh là đàn em của Tiêu Tử Lăng, anh phải nghe cậu.
Tiêu Tử Lăng sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh cười gật đầu nói: “Phương Dật, vậy anh cùng Lôi ca đi đi, nhớ đừng mua sai. Dù sao tinh hạch ở chỗ anh, anh cứ tùy tiện dùng đi.” Tinh hạch đối với hai người mà nói căn bản không phải vấn đề, Tiêu Tử Lăng biết Sở Chích Thiên có, bất quá vì chứng minh bọn cậu là quan hệ tiểu đội, cho nên mới bù thêm một câu, để cho Sở Chích Thiên quang minh chính đại sử dụng tinh hạch ở chỗ anh ta.
Sở Chích Thiên gật đầu nói: “Được.” Hai người cứ như thế rời khỏi gian phòng, nhanh chóng chạy hướng mục tiêu, nhóm hai người này vẫn là không đối thoại, chỉ chuyên chú nhìn phương xa, bọn họ nhất định phải nhanh chóng mua xong, để trở lại ôm bà xã làm ấm.
Mà trong phòng, Tiêu Tử Lăng cười tủm tỉm nhìn Du Hoa nói: “Cậu tính kế để cho Phương Dật rời khỏi, là muốn nói chuyện riêng với tớ?”
Ý cười trên mặt Du Hoa dần dần biến mất, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Thoạt nhìn cậu rất quấn quýt, vì vậy tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hoang mang, không biết theo như lời Du Hoa là chuyện gì.
“Cậu rất hoang mang cảm tình của cậu với Phương Dật.” Du Hoa nói trúng chỗ ngứa, khiến cho Tiêu Tử Lăng không biết nói gì.
“Vì sao quấn quýt như thế, rõ ràng các cậu đã xác định quan hệ.” Du Hoa có chút khó hiểu.
“Tớ không biết nói như thế nào, tớ chưa từng nghĩ tới ở cùng anh ta, tớ chỉ muốn làm anh em cả đời với anh ta.” Tiêu Tử Lăng khổ não nhíu mày.
Du Hoa cười khổ nói: “Xem ra cậu thực sự gặp phải hoang mang tương tự tớ.”
Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ nói: “Cậu cũng vậy?”
“Ừ, trước khi ngày diệt vong còn chưa giáng lâm, Lôi từ nhỏ cùng tớ lớn lên đã bày tỏ với tớ, tớ có tâm cự tuyệt, thế nhưng khi còn chưa nói ra khỏi miệng, Lôi đã tính kế tớ, tớ trong lúc nửa mê man xảy ra quan hệ với Lôi, lúc đó tớ mờ mịt, đối với Lôi thống hận vô cùng. Phải biết rằng trước đó tớ chính là thẳng nam thẳng đến không thể thẳng hơn.” Du Hoa nhớ tới chuyện lúc trước nhịn không được nở nụ cười, anh không ngờ Lôi sẽ dùng chiêu đó, khiến mọi chuyện trở thành sự thật.
Tiêu Tử Lăng mang vẻ mặt tức giận: “Anh ta thế nào có thể như vậy, quá đê tiện.”
Du Hoa liên tục gật đầu: “Không sai, cậu ta thực sự rất đê tiện, khiến cho tớ không có đường lui.” Vẻ mặt Du Hoa bắt đầu suy sụp, “Đoạn thời gian đó, tớ rất hỗn loạn, muốn rời khỏi Lôi, muốn triệt để đoạn tuyệt lui tới với cậu ta, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Du Hoa cười khổ: “Đáng tiếc, tớ không có cơ hội, Lôi lợi dụng quan hệ của bọn tớ, nói dối với cha mẹ tớ rằng hai người ra ngoài du ngoạn một đoạn thời gian, thực tế là nhốt tớ vào nhà riêng của cậu ta, ngày ngày hoan ái với tớ, để cho cơ thể của tớ triệt để nhớ kỹ cậu ta, đoạn thời gian đó, tớ mắc chứng uất ức, cũng từng tự sát qua...”
“A!” Tiêu Tử Lăng kinh hô, không ngờ tới Du Hoa nho nhã đạm nhiên cũng từng có loại quá khứ tan vỡ đó, điều này làm cho cậu rất chấn kinh, đương nhiên càng chấn kinh chính là Du Hoa thế mà sẽ nói ra đoạn quá khứ đó với người mới quen biết không bao lâu như cậu.
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Nhữ Phu Nhân