To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 283
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:19:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 255: Tiệm Nhỏ? Vật Phẩm Tất Yếu
ở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng chưa từng tới căn cứ Kỳ Nguyên này, nhìn người đi đường lui tới bốn phía, hai người nhìn thoáng qua nhau, cảm giác có chút bó tay chịu trói, không biết nên làm gì.
Tiêu Tử Lăng nhìn ngang nhìn dọc một hồi, phát hiện hai bên đường phố rất sạch sẽ, ngoại trừ người qua đường đến đi vội vàng, không có người tạp nham nào bồi hồi. Đầu mi cậu chậm rãi nhăn chặt, không có người quen thuộc nơi đây giới thiệu tình hình, bọn họ rất khó tìm được cơ hội.
“Em cũng phát hiện? Nơi đây thế mà không có loại người giới thiệu ngầm của căn cứ này.” Sở Chích Thiên biết Tiêu Tử Lăng đang tìm gì, mỗi một căn cứ đều sẽ có loại chức nghiệp ngầm du đãng đó, bọn họ giới thiệu tình hình căn cứ cho người lần đầu tiên đến căn cứ, thu được một chút thù lao. Đương nhiên cũng có cái bẫy, chỉ cần thực lực không mạnh, lại có chút tài sản, thường thường sẽ khiến những người du đãng đó sinh tham niệm, sau đó dẫn bọn họ vào cái bẫy giết người cướp của. Vì vậy mỗi khi đến một căn cứ mới, lữ nhân đều rất cảnh giác người như thế, vạn bất đắc dĩ tuyệt không muốn thông qua bọn họ để hiểu rõ căn cứ.
Bất quá, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng lại không để ý, sở dĩ những người đó làm loại chuyện đó, trên cơ bản đều là người thường không có năng lực gì, hoặc là những người thức tỉnh thức tỉnh dị năng thập phần thấp kém. Mà người như thế cho dù đến nghìn người cũng không sản sinh được bất kỳ sự uy hiếp nào đối với bọn anh. Nếu như thực sự có người không có mắt, bọn anh cũng không ngại thanh lý một nhóm rác rưởi.
Sở Chích Thiên lễ độ tìm một người qua đường hỏi thăm một chút tình hình, rất nhanh đã biết vì sao nơi đây sẽ không có người như thế, hóa ra căn cứ Kỳ Nguyên đã chính quy hóa chức nghiệp đó, nếu có người một mình làm loại chuyện này, bị người của căn cứ biết được sẽ trực tiếp đuổi ra khỏi căn cứ. Mà lữ nhân lần đầu tiên tới chỉ cần đến trung tâm phục vụ của căn cứ đăng ký, bọn họ sẽ an bài một nhân viên công tác đến giới thiệu tình hình của căn cứ.
Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng biết xong tình hình này, liền lập tức chạy tới trung tâm phục vụ. Hai người tuyệt không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng nắm giữ tình hình của căn cứ Kỳ Nguyên, sau đó tìm một cái cớ thỏa đáng để cho bọn họ tiếp cận căn cứ Tần Lĩnh, đây mới là điều bọn họ bức thiết cần thiết.
Nhân viên công tác của trung tâm phục vụ biết yêu cầu của bọn họ, liền kêu bọn họ chờ một chút, hắn cầm loa trong tay, lớn tiếng hô lên trong đại sảnh: số 067, số 067.
Hô chưa được mấy tiếng, một đứa bé trai khoảng chừng mười hai mười ba tuổi từ trong góc chạy vội tới, hô to: “067 tới, đây là số hiệu của em.” Nhóc ta chạy đến trước mặt nhân viên công tác, thở dốc móc ra một tấm thẻ bài gỗ từ trong túi áo. Ba chữ số Ả Rập màu đỏ trên thẻ bài gỗ thập phần bắt mắt, nhóc ta hai tay cung kính đưa cho nhân viên công tác, chỉ có tấm thẻ bài số hiệu này mới có thể để cho nó nhận được nhiệm vụ.
Nhân viên công tác lấy thẻ bài gỗ qua nghiêm túc kiểm tra một chút, phát hiện không có vấn đề, liền nói: “Hai vị khách này muốn đi dạo căn cứ Kỳ Nguyên một chút, em phải tận tình phục vụ, bọn anh sẽ chú ý biểu hiện của em, không nên làm mất mặt căn cứ của chúng ta!”
Đây là câu nói mà nhân viên công tác thường nói, đại biểu sự coi trọng đối với lữ nhân, đương nhiên cũng có ý tứ tiềm ẩn, nói cho lữ nhân căn cứ rất quan tâm đối với những người công tác này. Nếu lữ nhân muốn làm gì đó thì cần phải cân nhắc một chút.
Đứa bé trai kia nhìn nhìn Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng, giác quan thứ sáu của nó nói cho nó hai người khách này rất không tồi, vì vậy mừng rỡ cười nói: “Em đã biết, cảm tạ sự chiếu cố của ca ca.”
Đứa bé trai dẫn hai người rời khỏi trung tâm phục vụ, vừa đi vừa tự giới thiệu, nói cho hai người nó kêu Dịch Viên. Sở Chích Thiên cùng Tiêu Tử Lăng nghe thấy tên của nhóc ta không khỏi nhìn nhau cười, đó có lẽ là tên giả đi, Nhất Nguyên? Rất thú vị.
Dịch Viên trông tương đối thanh tú gầy yếu, đây cũng là nguyên nhân nó chỉ có thể làm loại công việc này, bất quá tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng rõ như lòng bàn tay đối với tình hình thực sự của căn cứ, xem ra vì lấy được phần công tác này, nhóc ta đã hạ công phu rất lớn. Đối với loại tình huống này, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng rất hài lòng, người giới thiệu càng quen thuộc căn cứ, bọn họ lại càng hiểu rõ căn cứ, càng nắm chắc lấy được tin tức bọn họ cần thiết.
Dịch Viên tuyệt không phải dẫn Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đi dạo căn cứ lung tung, nó đầu tiên hỏi thăm yêu cầu của hai người, lúc này mới dẫn hai người đi đến nơi bọn họ có hứng thú, dọc đường thuận tiện giới thiệu căn cứ nhà mình.
Hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng từ trong miệng Dịch Viên biết được địa phương náo nhiệt nhất của căn cứ là đường phố thương mại, nơi đó là địa phương giao dịch hết thảy vật tư, cũng là địa phương náo nhiệt nhất của căn cứ, là địa phương Dịch Viên muốn dẫn bọn họ đi.
Trừ điều này ra, bọn họ cũng biết căn cứ còn có một sở giới thiệu việc làm, nếu như người mới đến căn cứ tìm không được công việc có thể tới đó đăng ký, sau đó căn cứ sẽ thống nhất an bài công việc cho bọn họ, tựa như Dịch Viên, công việc của nó chính là có được như thế.
Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng cũng không phải chỉ nghe không, bọn họ hữu ý vô ý hỏi thăm Dịch Viên về tình hình căn cứ. Từ trong miệng Dịch Viên, đã biết thủ lĩnh của căn cứ Kỳ Nguyên rất coi trọng hoàn cảnh sinh tồn của quần thể nhược thế, vì vậy đây cũng là nguyên nhân vì sao loại chức nghiệp này sẽ được chính quy hóa. Bảo hộ sự an toàn của lữ nhân là một nguyên nhân, nhiều hơn là vì bảo hộ những quần thể nhược thế của căn cứ. Sau khi chính quy hóa những chức nghiệp đó, căn cứ sẽ ưu tiên suy nghĩ để những đứa trẻ vị thành niên với quần thể nhược thế đến làm việc, dù sao tính uy hiếp của loại chức nghiệp này rất nhỏ, trừ phi đụng phải người thức tỉnh biến thái... Đây cũng là nguyên nhân căn cứ buộc lữ nhân đăng ký, đây là một loại cảnh cáo cùng uy hiếp, để cho lữ nhân không nên quá phận.
Đương nhiên đối với đại ma đầu không việc ác nào không làm mà nói, loại cảnh cáo cùng uy hiếp này là vô dụng, bất quá đối với một số bọn đạo chích thì đã đủ, không có ai dám đối nghịch với thế lực của một căn cứ, đặc biệt là sau khi xảy ra vài lần loại tình huống đó, thái độ cường ngạnh, cùng với thủ đoạn máu tanh của căn cứ để cho bọn chúng hiểu rõ căn cứ không phải nói không mà thôi.
Lời nói của Dịch Viên, khiến cho trong mắt Sở Chích Thiên toát ra một vẻ tán thưởng, Tiêu Tử Lăng dùng ý thức giao lưu với Sở Chích Thiên: “Sở ca, thủ lĩnh căn cứ này rất không tồi, chúng ta có thể thử liên minh.”
Tiêu Tử Lăng từng thừa nhận nỗi khổ của vật hy sinh rất rõ ràng thảm trạng sinh hoạt của quần thể nhược thế ở mạt thế, hành vi của căn cứ này, không thể nghi ngờ đã cho quần thể nhược thế một hoàn cảnh sinh tồn coi như an toàn, điều này rất được lòng Tiêu Tử Lăng, chứng cứ trực tiếp chính là đã nói lời hay cho căn cứ này ở trước mặt lão đại nhà mình.
“Ừ, là một đối tượng hợp tác rất tốt.” Sở Chích Thiên vốn cũng rất thưởng thức cách hành sự của thủ lĩnh này, cộng thêm “gió bên gối” của Tiêu Tử Lăng, hảo cảm đối với căn cứ Kỳ Nguyên phải nói là cứ tăng đều đều, điều này cũng để cho về sau khi căn cứ Kỳ Nguyên đàm phán kết minh với căn cứ Lăng Thiên thu được không ít chỗ tốt, gần như hưởng thụ hết ưu đãi của những căn cứ đi theo căn cứ Lăng Thiên lúc ban đầu.
Chỉ chốc lát sau, khi Dịch Viên dẫn bọn họ tiến vào đường phố thương mại, nó thấy được một tiệm nhỏ tuyệt không bắt mắt bên cạnh, tâm thần khẽ động, có lẽ có thể thừa cơ kiếm chút thu nhập thêm nhỏ, vì vậy lại hỏi: “Nơi đó có một tiệm nhỏ, có lẽ hai anh sẽ cần đi vào dạo một chút, mua một số thứ tất yếu, ừm, thứ của nơi đó rất tốt...” Nói xong, mặt Dịch Viên có chút đỏ bừng, tuy rằng tuổi nó còn nhỏ, nhưng tiệm đó bán thứ gì, nó vẫn biết.
Tiêu Tử Lăng nhịn không được khẩn trương: “Đó là tiệm gì?” Vì sao Dịch Viên sẽ cho rằng bọn cậu cần thiết chứ? Chẳng lẽ bọn cậu trong bất tri bất giác đã tiết lộ tin tức gì, để cho Dịch Viên nhận ra?
Dịch Viên ngượng ngùng cười, dẫn Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đi tới một cánh cửa nhỏ nửa khép, ở cửa dựng một biển hiệu nhỏ, chỉ có hai chữ: “Nam Thú!”
Tiêu Tử Lăng còn chưa phản ứng kịp ‘nam thú’ này đại biểu ý gì, đã thấy ánh mắt Sở Chích Thiên sáng ngời, anh mang vẻ mặt khen ngợi nhìn Dịch Viên một cái, thập phần hài lòng đối với sự thức thời của nhóc ta.
Trong không gian Sở Chích Thiên cái gì cũng có, chỉ thiếu loại đồ dùng phụ trợ tình thú nam nam hoan ái, điều này khiến cho anh vẫn luôn rất tiếc nuối, anh biết lần trước Tiêu Tử Lăng giải mị độc cho anh, bị anh đả thương, cũng bị làm cho kinh sợ, anh vẫn luôn tìm đọc tư liệu tương quan về nam nam hoan ái, phát hiện muốn cho người phía dưới cảm nhận được sự vui thích, nhất định phải có chút đồ dùng phụ trợ tình thú, đáng tiếc anh tìm nửa ngày ở trong không gian, cũng không tìm được thứ trong giới thiệu, điều này khiến cho anh buồn bực phi thường, oán giận trước đây lúc thu vật tư, thế nào quên thu những thứ đó chứ? (Lão đại, lúc đó anh không hề biết sẽ thích nam nhân a...)
Tiêu Tử Lăng vừa đi vào trong tiệm, thấy những thứ khiến người ta mặt đỏ trong quầy, trên giá hàng, nhất thời khuôn mặt già nóng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, cậu không ngờ Dịch Viên tuổi còn nhỏ thế mà sẽ đẩy mạnh tiêu thụ loại đồ này, cậu nhịn không được hung hăng trừng Dịch Viên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói bọn tôi cần cái này...”
Dịch Viên bị ánh mắt của Tiêu Tử Lăng làm cho kinh hách, chẳng lẽ nó nghĩ sai rồi? Có thể bị khách trách cứ hay không? Nhóc ta khiếp đảm cúi đầu móc ngón tay nói: “Xin lỗi, em... em nghĩ chắc các anh sẽ cần, chẳng lẽ các anh không phải tình lữ sao?”
“Ai nói tôi với anh ta là tình lữ?” Tiêu Tử Lăng thở hổn hển.
Dịch Viên cẩn thận nhìn nhìn hai tay nắm chặt của bọn họ, nhịn không được bĩu môi, thầm nghĩ: Đều đã thân mật nắm tay rồi, còn mạnh miệng, thực không dũng cảm bằng thủ lĩnh của bọn nó, đã công khai quan hệ với đệ nhất nam phu nhân, yêu phải nói là ngọt ngào a.
Sở Chích Thiên mang vẻ mặt khoan dung, cười nói: “Đa tạ em trai nhỏ Dịch Viên, nơi đây bọn anh đích xác cần thiết.”
Lời nói của Sở Chích Thiên cùng với đường nhìn liếc về phía bàn tay nắm nhau của bọn họ của Dịch Viên, khiến cho Tiêu Tử Lăng bình tĩnh không được nữa, cậu lần này quả quyết hất tay Sở Chích Thiên đi, còn cảm thấy chưa trút hận đủ, trực tiếp hung hăng đạp một cước lên mu bàn chân Sở Chích Thiên, lúc này mới xấu hổ giận dữ rời khỏi tiệm nhỏ. Hừ, tên khốn Sở Chích Thiên đó, trong óc đều nghĩ cái gì a.
Sở Chích Thiên tỏ ý Dịch Viên đi cùng Tiêu Tử Lăng, mà anh thì lòng tràn đầy sung sướng bắt đầu giao dịch những sản phẩm tình thú anh đã sớm hy vọng có được kia với chủ tiệm, Sở Chích Thiên hạ quyết tâm, anh nhất định phải tìm kiếm cơ hội hoan ái lại một hồi với Tiểu Lăng nhà anh, lần này nhất định phải cọ rửa sỉ nhục của anh, để cho Tiểu Lăng nhà anh chỉ cảm nhận được sự vui thích, triệt để mê loại tình sự này... Tin tưởng dựa vào thiên phú dị bẩm của anh, khẳng định có thể chinh phục được Tiểu Lăng.
Tiêu Tử Lăng chạy ra ngoài cửa được gió lạnh thổi qua, ngược lại tỉnh táo lại, cậu thấy cùng đi ra chỉ có Dịch Viên, không cần hỏi khẳng định Sở Chích Thiên đang giao dịch những thứ từa lưa kia, cậu biết thoáng cái không khéo cuối cùng sử dụng mấy thứ đó sẽ chính là cậu, trong lòng liền có chút hối hận chạy ra quá nhanh, cậu hẳn nên nhìn chằm chằm tên Sở Chích Thiên đáng chết kia, không cho anh ta đổi những thứ tục tĩu đó, thế nhưng giờ đi vào lại thì lại có chút không hạ được mặt.
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Nhữ Phu Nhân