When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Tú
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 303 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1769 / 13
Cập nhật: 2023-03-26 21:37:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Căn Biệt Thự Bí Ẩn
ịch giả: Tang Diệp
Diệp Thiếu Dương muốn đùa một chút, liền nói: “Có lẽ là vậy..”
Tiểu Mã được đà liền đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, người ta là nữ minh tinh, dáng dấp đẹp như tiên, lại có tiền...”
Không để ý đến lời chọc giận, Chu Tĩnh Như cười nhạt nói: “Cô ta thì có bao nhiêu tiền chứ?”
“Cái này... tôi xem trên báo nói rằng nàng ta giàu lắm, có rất nhiều tiền.”
Chu Tĩnh Như liền nói: “Tôi biết nhà cô ta, cha cô ta làm ăn ở bên ngoài, quả thật cũng có chút tiền lẻ.”
Tiểu Mã bất mãn vì thần tượng bị nói như vậy, liền nói: “Người ta là nghệ sĩ, làm sao mà dùng vật chất tầm thường đong đếm được?”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng: “Không có tiền lót đường thì một tiểu cô nương làm sao có thể nổi tiếng như vậy, với lại cô ta mới chỉ tham gia một cuộc thi bình thường, còn lâu mới xứng là ngôi sao lớn. Tương lai cô ta như thế nào, làm sao mà biết được chứ.”
Ngừng một chút, nàng nói thêm: “Trong nhà có tiền, lại đẹp như vậy, muốn vào showbiz là chuyện dễ dàng. Người thật sự giàu có thì sẽ không đâm đầu vào ngành giải trí như vậy, có phải không Chu tiểu thư?”
Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, anh giúp nàng bắt quỷ thì muội ủng hộ, thế nhưng không cần thiết phải làm hộ vệ cho nàng đâu. Nàng là người của giới showbiz, dễ gây sự chú ý của truyền thông, đến lúc không may tạo ra scandal thì cũng không tốt, dù sao huynh cũng là một thiên sư, cũng nên thanh cao một chút.”
“Ba mươi vạn anh trả lại cho nàng là được.” Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói: “Thiếu Dương ca, nếu anh thật sự muốn tiền thì hãy làm hộ vệ cho muội, muốn bao nhiêu tiền thì anh cũng chỉ cần nói một tiếng.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, khoát tay một cái nói: “Vô công bất thụ lộc, tôi đến làm cận vệ cho nàng ta thật sự là có nguyên nhân, xong chuyện tôi liền rời đi, sao có thể làm hộ vệ lâu dài cho nàng được?” Nói xong đột nhiên nghĩ đến việc mình có làm hộ vệ cho người ta hay không thì đối với hai tiểu mỹ nhân này đâu có quan hệ gì, cớ sao hai nàng lại muốn “cản phá” mình? Thật không hiểu nổi.
Chu Tĩnh Như thấy hắn nói như vậy, tiếp tục phản đổi thì thật vô lý, suy nghĩ một hồi nói: “Vậy cũng tốt”.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như hỏi Đằng Vĩnh Thanh có muốn đi tới chỗ nào thì nàng sẽ giúp hắn đặt vé máy bay, Đằng Vĩnh Thanh cám ơn, nói rằng hắn không muốn trở về Lạc Già Sơn ngay mà muốn vừa đi vừa du lịch một phen, vì vậy Chu Tĩnh Như gọi xe riêng đưa hắn ra bến xe.
Sau khi từ giã mọi người, Đằng Vĩnh Thanh kéo Diệp Thiếu Dương ra một góc rồi nói: “Diệp thiên sư, huynh trảm yêu trừ ma mặc dù là chuyện đương nhiên, nhưng chém giết quá nhiều, bên trong cơ thể nhất định sẽ sinh ra lệ khí ngày càng nặng, đối với người tu hành thì sẽ không tốt. Theo như cách nói của Phật gia chúng tôi thì có nghĩa là ma tính sẽ lớn dần, huynh phải nghĩ biện pháp thanh trừ mới được, nếu không sau này sẽ rất dễ nhập ma.”
Diệp Thiếu Dương liền hỏi: “Làm thế nào có thể thanh trừ?”
“Giảm bớt giết chóc, giữ vững tín ngưỡng của bản thân, dùng sức mạnh của tín ngưỡng mà đối kháng với ma tính, tôi nói tín ngưỡng ở đây không phải là tôn giáo mà chính là đạo tâm của huynh.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi chỉ hơi mông lung về con đường sau này thôi, nhưng đạo tâm của tôi rất vững chắc.”
“Lời ấy là...”
“Đối phó quỷ yêu, có thể không giết thì không giết, đáng giết thì quyết không lưu tình. Đây chính là quan điểm của tôi, tuy tàn nhẫn nhưng lại đơn giản và hữu dụng.”
Đằng Vĩnh Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi liền niệm một câu phật hiệu, sau đó cúi người lên xe, chỉ quay đầu lại nói một câu: “Ta ở Lạc Già Sơn chờ huynh.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu một cái, trông theo bóng xe khuất dần về phía xa.
Khi trở lại mọi người nói vài câu, sau đó mỗi người một hướng. Chu Tĩnh Như vốn định lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đến nhà Trang Vũ Ninh nhưng Diệp Thiếu Dương thấy với thái độ của nàng, nếu gặp Trang Vũ Ninh nhất định không hợp mặt, liền cự tuyệt, tự mình bắt xe rời khỏi. Bởi vì không chịu nổi Tiểu Mã hết xin xỏ rồi càu nhàu nên hắn đành cùng Tiểu Mã đến nhà Trang Vũ Ninh.
Hai người ngồi trong xe taxi, tìm được đến nhà Trang Vũ Ninh theo như địa chỉ, là vị trí trung tâm một khu đô thị hạng sang, sau khi đi vào, hai người băng qua các dãy nhà cao tầng hết sức sang trọng, đến một mảnh biệt thự, bên trong khu biệt thự, các ngôi nhà đều có hình dáng như nhau, đều là nhà 3 tầng, có sân rất lớn.
Diệp Thiếu Dương dựa theo số tìm nhà, tới một nhà có mặt trước kiểu âu liền bấm chuông.
“Thì ra Tiểu Vũ Vũ lại ở đây.” Tiểu Mã cảm khái nói “Nơi này giá phòng rất đắt, biệt thự thì càng không phải nói, ít nhất cũng hai ba triệu, quả nhiên là người có tiền.”
Trang Vũ Ninh ra mở cửa nhà, nàng mặc một bộ quần áo ngủ ở nhà, đứng nép sau cánh cửa, nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, mời hắn vào trong. Thấy Tiểu Mã nàng sửng sốt một chút, Diệp Thiếu Dương liền nói: “đây là trợ thủ của tôi, cùng tôi đến.”
Tiểu Mã liền vênh mặt, híp mắt ra bộ thần bí khó lường, cười cười nói: “Vô lượng thọ phật.” khiến Diệp Thiếu Dương tí thì ngã sấp mặt...
Trang Vũ Ninh liền nhiệt tình mời bọn họ vào trong nhà, dẫn tới phòng khách, sau đó vào phòng bếp pha trà chuẩn bị tiếp đón. Diệp Thiếu Dương thừa dịp Trang Vũ Ninh không có đây, trừng mắt nhìn Tiểu Mã một cái, mắng: “Cậu giả bộ đạo sĩ thì cũng phải làm cho giống chứ, mới vừa rồi cậu đọc cái gì thế?”
“Vô lượng thọ Phật, có vấn đề gì hả?” Tiểu Mã ngơ ngác hỏi lại.
“Vô lượng thọ Phật là Phật ngữ, đạo gia nói là vô lượng Thiên Tôn, cái này mà còn nói sai thì đúng là quá đáng quá rồi.”
“Vãi chưởng..” Tiểu Mã nói không nên lời
Một lát sau, Trang Vũ Ninh bưng khay trà đến, hướng hai người cười, xin lỗi: “Ngại quá, tôi không hay uống trà, cũng rất ít tiếp đãi khách, cho nên ấm chén lâu rồi không dùng.”
Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương quan sát gian phòng, phú lệ đường hoàng nhưng không xa hoa mà hiện lên một nét nghệ thuật thanh nhã liền thuận miệng hỏi: “Trang tiểu thư chẳng lẽ ở một mình?”
“Gọi tôi là Vũ Vũ đi, cha mẹ tôi bận việc ở bên ngoài, tôi học đại học nên ở một mình.”
“Nhà lớn như vậy, thế nào ngay cả người giúp việc cũng không có?”
Trang Vũ Ninh có vẻ mất tự nhiên: “Tôi không thích cùng người khác ngủ cùng một chỗ, nên có mời một bà thím, mỗi sáng tới quét dọn một lần.”
Uống xong trà, Trang Vũ Ninh dẫn bọn họ lên lầu hai, chia cho Diệp Thiếu Dương một phòng riêng biệt. Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc để xuống, hỏi nàng: “Vậy cô ngủ ở đâu?”
“Tôi ở lầu 3.”
“Cho tôi lên xem phòng cô một chút.”
“Cái này...” Trang Vũ Ninh tỏ ra có chút phân vân.
Tiểu Mã cười nói: “Tiểu Diệp tử, người ta là con gái nhà lành, cậu không thể tùy tiện vào phòng người ta được.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn một cái, đoạn nói: “Cậu nghĩ linh tinh cái gì đấy? Tôi không vào thì làm phép thế nào được?”
Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, đành bất đắc dĩ dẫn họ lên trên lầu, hai người vừa lên lầu 3, lập tức cả kinh. Lầu ba có một căn phòng rất lớn bày đầy đủ các loại nhạc cụ, nhất là một chiếc cây đàn dương cầm màu trắng lớn, làm mọi người rất chú ý, ở gần chỗ dương cầm là một sân khấu nhỏ đầy đủ thiết bị âm thanh.
“Đây là mô hình nhỏ của một thính phòng, tôi có thói quen ở trên sân khấu này luyện múa và luyện hát, mô phỏng cảm giác biểu diễn thực trên sân khấu.” Trang Vũ Ninh dẫn bọn hắn đi xuyên qua phòng thanh nhạc, đi tới một gian phòng nhỏ bên cạnh, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đây chính là phòng ngủ của tôi, các anh đợi 1 lát, tôi vào dọn dẹp qua một chút.”
Nói xong, nàng liền vào trong phòng và đóng cửa lại, đợi khoảng 10 phút thì cửa mở, Trang Vũ Ninh đi ra, giơ ra hiệu cho bọn họ chờ thêm chút nữa rồi cầm một cái túi trên tay đi xuống lầu.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chăm chú nhìn cái túi cho đến khi Trang Vũ Ninh đi khuất.
Tiểu Mã nhìn hắn, cười cười trêu: “Trong túi nhất định là nội y của nàng, sao cậu không kiểm tra một chút đi?”
Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt trầm giọng, mắt vẫn hướng về phía Trang Vũ Ninh rời khỏi: “Cái túi đồ kia có vấn đề, trong đó có mùi tro hương, hơn nữa còn lưu lại một tia quỷ khí...”
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tú Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân