Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 706 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 89: Hành Hung
ừa nhìn thấy bảng thi đấu, toàn bộ các khán đài trong hội trường nhất thời ồ lên một mảnh.
Ngoại trừ một số người đang hò hét về cái tên Hái Hoa Môn như sét đánh vang rền này, càng nhiều hơn, chính là cảm thấy khiếp sợ về sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai bên trên bảng.
" Kỵ Sĩ robot cấp 2 đánh với Thống Lĩnh robot cấp 2, ta không nghe nhầm đấy chứ?" Trên khán đài khu A, một ông chủ đoàn buôn mới tới Cảng Tự Do Mars đãi vàng từ quốc gia trung lập Frania đang mở to đôi mắt trâu trên khuôn mặt đen của ông ta, lên tiếng hỏi một cách không thể tin tưởng.
Ở bên cạnh ông ta, mấy người bạn cũng từ Frania tới cũng đang quay đầu nhìn xung quanh. Trên khán đài hình thang chính là từng làn sóng đầu người đang xao động. Bên tai cũng là tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ náo động.
Trên mười sáu sàn đấu cao thấp đan xen tuy rằng đang không có một bóng người, thế nhưng, sàn đấu số 2 đang trở thành tiêu điểm của tất cả các ánh mắt. Trên màn hình ảo to lớn phía trên hội trường đang lóe ra ánh sáng rực rỡ đủ các màu sắc, bảng danh sách thi đấu bên trên đang hiển thị rõ ràng chính xác không thể nghi ngờ.
Kỵ Sĩ robot cấp 2, thi đấu với Thống Lĩnh robot cấp 2.
Cái đó với việc một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi đánh với một người trưởng thành vạm vỡ hơn ba mươi tuổi thì có gì khác nhau?
Thấy ông chủ đoàn buôn này đang ồn ào nghi hoặc, gã bạn làm ăn ở Mars hiện đang ngồi bên cạnh ông ta liền nhẹ nhàng huých cánh tay của ông ta một cái: "Nhỏ tiếng một chút, biết cái người có tên Bazz này là ai không?"
"Là người nào?" Ông chủ đoàn buôn bề ngoài thô hào nhưng kỳ thực cũng vô cùng cơ linh, tức thời thấp giọng xuống hỏi.
" Phỉ Quân!" Người bạn hợp tác kia đã hộc ta một từ.
Ông chủ đoàn buôn liền há to miệng, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về gian phòng vip số 9 kia.
Mặc dù mới đến, thế nhưng, việc này không có nghĩa là ông chủ đoàn buôn này chưa hề nghe nói về cái tên như sấm bên tai này.
Trên thực tế, có Phá Toái U Linh khống chế tuyến đường bay Tự Do Mars, có vô số trạm không gian và xưởng tàu Tự Do nghe theo mệnh lệnh của Phỉ Quân, muốn kiếm cơm ở trên tuyến đường bay Tự Do Mars, không nhận ra được Phỉ Quân đó đơn giản là một chuyện không có khả năng.
Phỉ Quân đã xuất hiện như thế nào, đã hạ được cái tinh cầu này như thế nào, lại có mâu thuẫn gì với người Phỉ Dương, có quan hệ với Phá Toái U Linh, thủ đoạn tác phong của bọn họ... Ông chủ đoàn buôn này sớm đã nghe đến chai cả tai. Trong tay cũng đang cầm giấy thông hành mà mình đã dùng tiền mãi mới lấy được từ tay Phỉ Quân. Đối với đội quân này, ông ta thực sự là hiếu kỳ muốn chết đi được.
Ngày hôm nay chính là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy những nhân vật được đồn đại xôn xao ở trong Phỉ Quân này. Trước khi nhìn thấy những người này, ông ta đã từng có vô số tưởng tưởng. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy, cảm giác đầu tiên của ông ta chính là thất vọng! Trong gian vip số 9, ngoại trừ có một cô gái hấp dẫn trời sinh, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta tim đập kịch liệt ra, còn lại, chính là một gã mập mạp và bốn người trung niên. Nhất là cái gã mập mạp Leray được thổi đến vô cùng kì diệu kia, chẳng khác gì với một đứa bé mập mạp thường bị người ta bẹo má bắt nạt ở bên đường, khác nhau chỉ là về tuổi tác mà thôi.
Hiện tại, vừa nhìn thấy danh sách thi đấu, coi như là ngoại nhân thì ông chủ đoàn buôn cũng hiểu được trong nháy mắt là người Phỉ Dương và Phỉ Quân đã xé rách da mặt rồi!
Vòng thứ nhất, đẳng cấp so đấu của hai bên cơ bản là tương đương. Vòng thứ hai, đẳng cấp quyết đấu cũng tương đương. Vậy mà hết lần này tới lần khác, các tuyển thủ của Phỉ Quân đều gặp phải đối thủ cao hơn hẳn hắn một đẳng cấp. Muốn nói không phải do người Phỉ Dương cố ý, ai cũng không tin tưởng. Mấy chục năm nay, mấy chuyện ngang ngược bá đạo của người Phỉ Dương làm khắp vũ trụ này còn thiếu nữa sao?!
" Chiêu thức của đám người Phỉ Dương thật là đủ độc!" Gã bạn làm ăn nói nhỏ: "Cái người tên Bazz này nguyên bản là cơ sĩ trẻ tuổi của phân quán Prue Thái Lưu, là đệ tử của Vệ Kiến Sơn. Thiên phú tuy rằng không tệ, thế nhưng, bên trong thế hệ các cơ sĩ trẻ tuổi ở Mars đã xếp ở sau top một trăm rồi. Luận thực lực, tuyệt đối không phải là đối thủ của Parkinson. Huống hồ, các ngươi có thể còn chưa biết, gã Parkinson của Tuyệt Sát Lưu kia chính là có thù sinh tử với Bazz!"
"Thù sinh tử?!"
Lần này, không chỉ riêng ông chủ đoàn buôn, cả mấy người xung quanh cũng kinh ngạc mà nghển cổ nghiêng đầu qua.
"Có chuyện gì đã xảy ra?" Ông chủ đoàn buôn vội vàng hỏi.
"Cái này..." Gã bạn làm ăn có chút chần chừ.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của gã bạn làm ăn, ông chủ đoàn buôn liền hiểu ra là có chuyện gì, lập tức hung hăng vỗ vai gã bạn làm ăn nói: "Nói đi, nhóm hàng hóa về tới đây đều sẽ là của ngươi! Không nói đến cái khác, có thể giúp ấy người chúng ta có được mấy tấm vé này là có thể nhìn thấy thành ý hợp tác của ngươi. Về giá cả, con mẹ, lần này cho lên 20%!"
Lên giá 20%, gã bạn làm ăn không giận mà cười, lúc này vỗ tay thành giao với ông chủ đoàn buôn mặt đen, định ra hợp đồng, lúc này mới nhìn quanh bốn phía một chút, nhỏ giọng nói: " Huynh đệ ta nhiều năm trước coi như là thành viên của Tuyệt Sát Lưu. Có điều, đó cũng chỉ là báo danh tham gia mấy đợt huấn luyện, ngay cả đệ tử ngoại vi cũng không tính, không có cái thiên phú kia! Chuyện này, kỳ thực cũng không chỉ riêng người của Tuyệt Sát Lưu biết, trong giới robot ở Mars, đây cũng không tính là bí mật gì cả. Mười năm trước, trong cuộc cá cược robot hắc ám, Parkinson đã đánh chết phụ thân của Bazz. Gã Bazz kia là do một mình mẹ nuôi lớn. Nhiều năm như vậy, chính là đang chờ để báo thù. Đáng tiến..."
Gã bạn làm ăn nhìn qua bảng thi đấu trên màn hình ảo to lớn một chút, không nói thêm gì nữa. Kỵ Sĩ robot cấp 2 đánh với Thống Lĩnh robot cấp 2, kết cục như thế nào, ai nấy đều rõ ràng. Nếu như Bazz bị đánh chết ở đây, đối với Phỉ Quân mà nói, tuyệt đối là một cú đả kích to lớn. Lăn lộn ở Mars đều là một đám mãnh thú. Tín nghĩa và danh dự, vĩnh viễn luôn xếp phía sau thực lực. Nếu như lần này Phỉ Quân thảm bại mà về, vậy thì các thế lực bề ngoài vẫn luôn kính cẩn nghe lệnh cũng sẽ ngầm nghĩ cách dựa vào người Phỉ Dương.
Ông chủ đoàn buôn và những người khác bên cạnh không khỏi thổn thức. Thế giới này chung quy vẫn là dùng thực lực để lên tiếng. Lần này, Phỉ Quân chỉ cho bốn gã đệ tử trẻ tuổi xuất chiến, thực sự là có chút thất sách. Việc này kỳ thực coi như cũng là một hành động tỏ ra yếu kém rồi. Lại nói về người Phỉ Dương mạnh mẽ bá đạo, vậy mà lại hạ độc thủ không hề cố kỵ như vậy. Xem ra, nên ít đối nghịch với người Phỉ Dương thì tốt hơn.
Trên khán đài, tiếng bàn luận, tiếng kinh thán, đủ loại thanh âm đang hỗn tạp với nhau, trở thành một đợt sóng triều ồn ã sôi động.
"Con mẹ nó thực sự là không biết xấu hổ!"
Trong gian phòng vip số 1, Trương Bằng Trình hừ lạnh một tiếng, nhổ xuống một ngụm nước bọt. Tuy rằng nói có chút không đầu không đuôi, cũng không chỉ rõ tên họ, thế nhưng, ai cũng biết được kẻ mà Trương Bằng Trình đang mắng là ai.
Mấy vị sĩ quan cao cấp Phỉ Dương tỏ vẻ hòa hoãn. Mà mấy vị sĩ quan Trenock thì lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào người Phỉ Dương, rất có dáng điệu muốn động thủ, mọi người vứt hết mặt mũi đánh một trận cho sướng khoái. Đối với sự ngang ngược kiểu này của người Phỉ Dương, bọn họ chính là sớm đã không vừa mắt rồi.
Còn Carolina, vậy mà lại chỉ cười nhạt, thần tình tự nhiên nhìn sàn đấu trống không, phảng phất như không nghe thấy tiếng mắng của Trương Bằng Trình. Người Sous đang tập trung lực lượng, chuẩn bị tiến công quy mô. Lúc này nàng không thèm để ý đến chút việc nhỏ này. Phát sinh xung đột với Trương Bằng Trình ngay lúc này không phải là một ý nghĩ gì sáng suốt.
Huống hồ, đây bất quá chỉ là mắng một câu mà thôi. Trên thế giới này, người nắm giữ quyền lực rất ít khi mắng chửi người, những kẻ hay mắng chửi người lại là những kẻ không biết làm sao. Một câu mắng chửi cũng không giải quyết được việc gì.
Ánh mắt, từ trên khán đài đảo qua. Những nhân vật cường thế ở các lĩnh vực tại Mars đang bảy tám cái miệng bàn luận sôi nổi. Đối với danh sách thi đấu hiển lộ một cách trần trụi này, bọn hắn hiển nhiên là có nhận định. Bất kể là nhận định này là hả hê hay là phẫn nộ, là kinh ngạc hay là lo sợ, đều không có quan hệ gì. Chỉ cần bọn hắn hiểu rõ được sức mạnh và thủ đoạn của Phỉ Dương là được rồi!
Giết gà dọa khỉ, đây là do tự gã mập mạp đưa lên tận cửa!
Có điều, khi ánh mắt rơi vào gian vip số 9, Carolina vẫn còn hơi nhíu nhíu mày.
Trong gian phòng, mập mạp đang cầm lấy một sấp bài, mặt mày sầu não. Ở bên cạnh hắn, Margaret thân người hơi nghiêng, đôi chân thon dài vắt chéo nhau, tay cầm một lọ sữa chua hút sột soạt, thỉnh thoảng lại dùng cánh tay huých huých vai mập mạp mấy cái, nói một hai câu. Giữa hai người có vẻ rất tùy ý, phảng phất giống như bạn tốt lâu năm.
Mà mấy vị Chiến thần khác thì lại tập trung vào sấp bài trong tay mình, đối với danh sách thi đấu vừa mới xuất hiện, bọn họ tựa hồ từ đầu tới đuôi đều không thèm để ý.
Bất kể là đám người Phỉ Quân này có phản ứng như thế nào, Carolina cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bà ta chỉ là có chút kinh ngạc khi thấy Margaret ở cùng một chỗ với mập mạp. Không biết vì sao khi thấy Margaret tiếp cận gã mập, bà ta lại không thấy giống như một hành vi cảm tính nhất quán của một cô gái, mà lại là bóng dáng của Hastings. Margaret, chính là người mà lão sư trực tiếp phái đến bên cạnh mình!
Xem ra, mình hẳn là nên nói chuyện thẳng thắn với nàng rồi. Carolina bưng tách cà phê trên tay lên uống một ngụm, hơi có chút suy nghĩ.
Khi ba mươi hai chiếc robot với kiểu dáng khác nhau men theo hành lanh đi lên sàn đấu, cả hội trường đã trở nên lặng ngắt như tờ.
Màn hình ảo trung ương không ngoài dự liệu liền tập trung ở sàn đấu số 2.
Đầu tiên đi lên sàn đấu chính là Parkinson của Tuyệt Sát Lưu. Hắn điều khiển robot chiến đấu chuyên dụng cấp A của Tuyệt Sát Lưu, [Huy Hoàng].
Loại robot này, mọi người cũng không xa lạ. Đây là robot tốt nhất của Tuyệt Sát Lưu, chính là được thiết kế chuyên môn cho Kilburn và Harriman, đại biểu cho thân phận Chiến thần của Tuyệt Sát Lưu. Mà lúc này, vậy mà lại xuất hiện trong tay Parkinson. Tất cả mọi người đều hiểu rõ đây tới cùng là thể hiện cho điều gì.
Đi lên sàn đấu ngay sau đó, chính là một chiếc robot màu xanh mà mọi người chưa bao giờ thấy qua. Thân hình mập mạp, tạo hình phần đầu trơn tuột, giống như một gã mập mạp được phóng đại lên!
Hai chiếc robot đứng mặt đối mặt giữa sàn đấu.
Trên khán đài một mảnh yên lặng, mọi người đều đang chờ đợi tiếng chuông bắt đầu vang lên. Hai chiếc robot này mặc dù đang đứng một cách lặng lẽ, thế nhưng đang chờ đợi giương cung bạt kiếm đã khiến cho rất nhiều người không thở nổi.
Mười phút! Hái Hoa Môn... Cái môn phái tụ tập mấy chục lưu phái nổi danh nhất Mars này, ngay trận chiến đầu tiên đã phải đối mặt với một khảo nghiệm cực kỳ khắc nghiệt. Sinh lộ duy nhất của Bazz chính là chống đỡ qua giới hạn mười phút của trận thi đấu này!
"Tít"..."Tít"... Từng chiếc đèn tín hiệu trên tường ngăn của sàn đấu đang nhấp nháy theo tiếng đếm ngược của đồng hồ điện tử.
"Tinh!"
Ngọn đèn màu đỏ đã biến thành màu xanh lục.
Trong nháy mắt khi ánh sáng xanh lóe lên, chiếc [Huy Hoàng] đã bắn tới.
Thân máy thon dài, áo giáp ngoài bụng hình giọt nước đang phản xạ ánh đèn bốn phía trong cú chạy nước rút. Ánh sáng đang dao động, đang lưu động, nhanh chóng tập trung lại ở phía trước robot. Cả chiếc robot phảng phất như đã hóa thành một thanh kiếm sắc chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh màu vàng kim.
Trong khoang lái, Parkinson đang nhe răng cười.
Kể từ khi Bazz trở thành đệ tử hạch tâm của Thái Lưu đồng thời từng bước bộc lộ tài năng, hắn vẫn luôn ngủ không an giấc.
Một hồi cá cược kia, hắn đã hạ độc thủ sau khi đối thủ chịu thua. Đối với việc này, hắn cũng không hối hận. Điều mà hắn hối hận nhất chính là, sau khi giết đối thủ, hắn liền đi uống rượu chơi gái, căn bản không hề nghĩ tới con trai của đối thủ. Bởi thế mà tiểu tử này dần dần đã trở thành họa tâm phúc của hắn.
Có điều, lần này, hắn sẽ không lãng phí cơ hội.
Kỵ Sĩ robot cấp 2... Giết chết hắn, trước khi hắn phá kén ra! Không chỉ tiêu trừ đi một cái họa tâm phúc lớn, lại còn có thể giành được hảo cảm tán thành của người Phỉ Dương! Chuyện tốt như vậy, sẽ không có lần thứ hai!
Bazz, ngươi nên tự trách mình mạng không tốt đi!
Trong chớp mắt, chiếc robot màu vàng kim đã tới trước mặt chiếc robot mập mạp màu xanh.
"Chết đi!"... Theo một tiếng quát lên của Parkinson, chiếc [Huy Hoàng] màu vàng kim đã phi người lên, trong lúc bắn tới, hai chân liên tục đá ra.
Ầm một tiếng nổ vang, chiếc robot màu xanh giơ hai tay lên đỡ ngang, bị cú đá liên hoàn của [Huy Hoàng] khiến cho lui mấy bước.
Parkinson tay không ngừng lại, [Huy Hoàng] dậm chân nhảy lên, quay người xoay tròn như chong chóng, đá về phía đầu của robot màu xanh. Một cước này trên không trung mơ hồ có tiếng sấm rền vang.
Chiếc robot màu xanh một lần nữa lùi nhanh lại, ngửa đầu uốn về phía sau, chật vật tránh khỏi một cước này.
Cú đá này tuy rằng thất bại, thế nhưng động tác của [Huy Hoàng] vẫn không dừng lại. Sau một cú đá xoáy giò quét trực tiếp qua mặt như quạt gió chính là một cú dậm chân, robot liền bay vụt đi như một viên đạn, co gối thúc về phía robot màu xanh.
Mấy chiêu này nhanh như ưng vồ, mau lẹ vô cùng. Tuy rằng chiếc robot màu xanh kịp thời giơ tay lên đỡ, chặn được cú thúc gối của [Huy Hoàng], thế nhưng dưới sự va chạm mãnh liệt cứng rắn này cũng phải lùi lại về phía sau.
Trái tim của khán giả đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc này vừa mới chỉ trôi qua một khoảnh khắc, thế tấn công của [Huy Hoàng] đã giống như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, liên miên không dứt. Cứ đánh tiếp như vậy, đừng nói là mười phút, Bazz có thể chống đỡ qua một phút đồng hồ đã là may mắn lắm rồi! Nói không chừng, ngay cả một phút cũng không qua được. Nhìn xem, hiện tại hắn đã bị ép tới tường biên rồi!
Ngón tay Parkinson lướt qua trên bàn phím ảo, cần điều khiển vạn năng bên tay trái đẩy tới động cơ số 3, liên tục vẽ nên hai vòng tròn ngược nhau. Một cỗ lực đẩy lưng mạnh mẽ đã ép hắn ngồi chặt trên ghế dựa. Trong nháy mắt khi robot cưỡi gió song phi, hắn cười dữ tợn mà ngẩng đầu lên... Nụ cười rất nhanh đã đọng lại trên mặt hắn. Xuyên qua cửa khoang lái, hắn đã thấy được, trong chiếc robot màu xanh kia, chính là một khuôn mặt cười lại càng dữ tợn hơn của Bazz.
Nhanh như chớp lóe, chỉ nghe thấy ầm một tiếng.
"Sao rồi?!"
Phần lớn các khán giả trong giây lát đều đã đứng cả lên.
Chỉ thấy trên sàn đấu, theo hai tay chiếc robot màu xanh vẽ nên hai vòng tròn xuôi ngược trên không trung, chiếc [Huy Hoàng] đang phi tới bỗng nhiên mất đi thăng bằng. Thân thể giống như một chiếc bao tải mà lộn một vòng tròn trên không trung, ngã xuống. Mà robot màu xanh, thì lại bay lên tung một cú đá, hung hăng đá vào trong khoang lái của [Huy Hoàng].
Cú đá này vừa nhanh vừa độc. Khoang lái của [Huy Hoàng] trong nháy mắt vỡ tan. Máu tươi vẩy khắp nơi, có vị khán giả mắt tinh thậm chí còn có thể thấy được một đống máu thịt mơ hồ ở trong khoang lái trong suốt!
Thế nhưng, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc. Quy tắc đã cho Bazz cơ hội hành hung trước mặt mọi người. Robot màu vàng kim bị ném lên. Một cước, hai cước... Các khán giả lông tơ dựng cả lên đang đếm ngược, mắt mở trừng trừng nhìn bàn chân máy của robot màu xanh nhanh như chớp đá vào trong khoang lái của [Huy Hoàng].
Chiếc robot màu vàng kim đang giống như một chiếc búp bê vải rách nát bay lượn trên không trung. Sau mỗi đòn hung hãn, robot lại vỡ tan ra thêm một phần. Máu tươi đang vung vẩy khắp bốn phía.
Thời gian lúc đó như đọng lại, cái hình ảnh này đang tiếp tục duy trì trong tiếng tim đập kịch liệt. Khi tiếng điển tử tuyên bố kết thúc thi đấu vang lên, mọi người mới như vừa thức tỉnh sau một giấc mộng ngàn năm.
Trên sàn đấu số 2 đang đứng yên một chiếc robot màu xanh. Dưới chân hắn chính là vô số mảnh xác robot đầy đất, cùng với huyết tương bị bắn vào tường ngăn.
Hắn cứ lẳng lặng mà đứng ở đó, giống như một tên ác ma vừa mới thực thi tội ác.
Dữ tợn vô bì.
Carolina, Trình Chí Hiên, còn có cả các sĩ quan Phỉ Dương sớm đã đứng cả dậy. Trong ánh mắt kinh sợ, tất cả đều hướng về gian phòng vip số 9.
Thứ mà bọn họ thấy được, chính là mập mạp đang quay đầu về phía này. Trên khuôn mặt vô cảm kia là ánh mắt lạnh lẽo khinh thường.
Nhìn cái gì?!
Lấy một tờ giấy, lè cái lưỡi to liếm một cái, pạch, dán ở trên mặt.
Mạo Bài Đại Anh Hùng Mạo Bài Đại Anh Hùng - Thất Thập Nhị Biên