One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 706 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 74: Bắt Lại
ở hài kịch ở cảng vũ trụ số 15 đã vô thanh vô tức mà hạ xuống tấm màn che.
Mấy chục nghìn quan binh Trenock nhìn Salmon đang hôn mê bị khiêng đi, lại nhìn về phía Carolina và các sĩ quan Phỉ Dương liên quan mặt trầm như nước mà bỏ đi một cách căm tức. Khiến cho bọn họ bàn luận và thán phục không ngừng chính là, bọn họ cư nhiên vẫn còn thấy vị thiếu tướng mập mạp Leray kia tung tăng tung tẩy theo sát ở phía sau Carolina.
Dọc đường đi, cái tên này liền ân cần bắt tay chào hỏi các sĩ quan Phỉ Dương đang theo sát, tựa hồ cái kẻ vừa đánh người kia hoàn toàn không có liên hệ gì với hắn vậy. Phần lớn các sĩ quan Phỉ Dương đều bắt tay với hắn bằng vẻ mặt cứng ngắc. Gặp phải hai gã không thèm để ý phong độ mà trợn mắt nhìn, mập mạp cũng chỉ cười một cách thật thà, bày ra bộ dáng rộng lượng.
Mâu thuẫn cho dù có gay gắt, lúc này chung quy cũng không phải là thời khắc trở mặt thù địch.
Bất kể là người Phỉ Dương hay là người Trenock thì đều rất rõ điều này. Salmon bị đánh cho gần chết, không đợi chữa lành vết thương thì đã bị đưa lên chiến hạm quay về Phỉ Dương.
Trương Bằng Trình không nhắc tới, Carolina cũng vậy.
Song phương đều tự hạ lệnh giữ bí mật, cần phải làm việc gì thì liền làm việc đấy. Liên hợp diễn tập thực chiến, liên hợp giả lập bộ chỉ huy, bố trí lập kế hoạch phòng ngự, công văn vật tư qua lại, thống nhất mệnh lệnh từ trên xuống dưới... Từ bề ngoài, tựa hồ tất cả đều đã khôi phục lại sự bình thường.
Có điều, ai cũng biết, dưới sự yên bình phẳng lặng này, chính là mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Ngày thứ hai khi trở lại căn cứ, Trương Bằng Trình đã báo cáo căn nguyên toàn bộ sự kiện lên quân bộ Trenock.
Bản báo cáo này, đương nhiên đã khơi ra một cơn địa chấn ở quân bộ Trenock. Tổng Thống Trenock thì lại càng đích thân ra mặt, định ngày hẹn đại sứ Phỉ Dương để tiến hành đàm phán. Quân bộ song phương thì đều tự phái ra các nhóm tướng lĩnh cao cấp để tiến hành hiệp điều, bàn bạc trực tiếp mặt đối mặt.
Kết quả thương lượng cuối cùng không thể biết được, có điều, khi các quan binh Trenock thấy được dáng vẻ hài lòng của thượng tướng Trương Bằng Trình sau khi nhận được tin tức phản hồi từ quân bộ thì liền biết được, lần này, Cộng hòa Phỉ Dương nhất định là đã phải trích ra rất nhiều máu rồi!
Có điều mà mọi người không biết chính là, lần này, ngoại trừ Trenock cảm thấy hài lòng ra, còn có cả thượng tướng Bernardote của Leray. Là tướng lĩnh tối cao của bên thứ ba trong chiến dịch, ông ta bất quá chỉ là sau khi nhận được báo cáo của mập mạp thì liền nhẹ nhàng dạo quanh bộ chỉ huy liên hợp và văn phòng Tổng Thống Trenock mấy vòng, tiện tay đánh một cú điện thoại cho Tổng Thống Phỉ Dương, nhờ thế mà cũng nhận được một số chỗ tốt!
Đương nhiên, "một số" này, cũng đã đủ để khiến cho Bernardote và Flavio trốn ở trong văn phòng cười cả ngày rồi.
Nếu đã đạt được hiệp nghị, Cộng hòa Phỉ Dương và Cộng hòa Trenock tự nhiên giữ kín như bưng chân tướng sự tình, ngược lại lại giành trước Tây Ước, trắng trợn tuyên truyền về thắng lợi của chiến dịch này.
Từ khi chiến dịch bắt đầu đến lúc kết thúc, tất cả các tư liệu hình ảnh đã được lựa chọn và chỉnh lý một cách tỉ mỉ, chế tác thành một chuyên đề đặc biệt.
Một hạm đội bị thương nghiêm trọng cuối cùng đã dùng một trận hình dài Lục Trạch Thành để đùa bỡn, đồng thời tiêu diệt một hạm đội rưỡi của địch nhân. Khi cái chuyên đề này được truyền đi khắp thế giới loài người, có thể tưởng tượng là sẽ dẫn đến một cơn sóng thần chấn động như thế nào.
Phỉ Minh thì nhân tâm phấn chấn, bàn luận khắp đầu đường cuối ngõ đều là về hồi thắng lợi như kỳ tích này. Mà Tây Ước, nhất là đế quốc Sous, thì lại mất hết mặt mũi. Đoạn ghi hình mà bọn họ tuyên bố về việc hạm đội Cộng hòa Phỉ Dương bán đứng hạm đội Trenock, dưới thông cáo chung của Phỉ Dương và Trenock đã bị châm chọc là một cái mạng che mặt cho đỡ xấu hổ. Hoàng đế O'Brady III của Sous ngay lúc đó đã đá bay bàn ở trong hoàng cung.
Các quan binh Trenock đã hung hăng thở ra được một ngụm ác khí. Tất cả mọi người đều hiểu, tất cả những điều này đều là nhờ vị Điền thiếu tướng của Leray kia. Đến tận mấy ngày sau, các quan binh Trenock vẫn còn bàn luận về ngụm nước bọt của vị thiếu tướng mập mạp Leray. Nói đến đoạn kịch liệt, từng người mặt mày hớn hở, phảng phất như đây chính là hình ảnh đặc sắc nhất, hả giận nhất được gặp trong cuộc đời này.
Đối với vị thiếu tướng còn không hề có một binh một tốt nào này, tất cả các quan binh Trenock đều chỉ có một chữ - Phục. Khi gặp mặt ngày thường, đều là mỉm cười cúi chào. Lại thêm bản thân mập mạp cũng là người gốc Trenock, trên dưới tập đoàn hạm đội số 12, ở trong lòng đều đã coi mập mạp như người một nhà.
Mà người Phỉ Dương từ trước đến nay vênh váo tự đắc không ai bì nổi, từ trên xuống dưới tựa hồ đều đã trầm mặt đi rất nhiều. Ngoại trừ khi huấn luyện, giữ gìn chiến hạm hay là rời cảng tuần tra theo lệ thường ra, bọn họ rất ít khi ra khỏi căn cứ. Mấy quan binh Phỉ Dương thỉnh thoảng thấy ở trong quán bar ngoài căn cứ cũng lặng im tách xa đám đông, hình thành sự đối lập rõ ràng đối với người Trenock đang cười đùa ầm ĩ.
Hai quân một động một tĩnh đối lập rõ ràng. Khi ánh mắt đối nhau, ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng đang giương cung bạt kiếm với nhau. Chỉ có điều, cao tầng đã ngầm hạ lệnh cấm lặp đi lặp lại nhiều lần, thế nên song phương cũng chỉ cố giữ vững khoảng cách và kiềm chế mà thôi.
Chiến tranh, vẫn đang được tiến hành không ngừng nghỉ như cũ.
Chiến trường trung tâm, hai nước láng giềng tử địch nhiều năm Liên Bang Naga và Cộng hòa Ryan đã dốc hết toàn lực. Mà hành động quân sự của Cộng hòa Phỉ Dương tại Tinh hà Carleston, cùng với của Cộng hòa Trenock tại tinh hệ Reske cũng đang từng bước được đẩy mạnh.
Các chiến dịch to nhỏ liên tiếp hết chiến dịch này đến chiến dịch khác. Các bản tin nóng về thắng lợi cũng dài dòng lê thê, thế nhưng, danh sách thông báo các binh sĩ tử trận cũng càng ngày càng dài.
Mà ở Cảng Tự Do Mars, chiến tranh lưu phái đã kết thúc, trật tự xã hội đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ở cái thế giới bị xã hội chủ lưu loài người từ bỏ này, thứ mà quy luật rừng rậm mạnh được yếu thua mang đến, ngoại trừ các cuộc tranh đấu tanh máu ra, còn có cả một sức sống dẻo dai kiên cường. Mặc dù đã bị Bắc Minh phá hủy gần như điên cuồng, thế nhưng sau khi tất cả khôi phục lại sự yên bình, dân chúng Mars liền giống như nấm mọc sau mưa, đột nhiên xông ra từ các nơi, bắt đầu một cuộc sống mới của bọn họ trên đống đổ nát.
Theo các con tàu buôn và tàu buôn lậu lục tục đáp xuống cảng Mars từ tuyến đường bay Tự Do, xung quanh các cảng mặt đất chính là nơi đầu tiên bắt đầu trở nên náo nhiệt. Mọi người dùng đủ mọi thứ để đổi lấy nhóm lương thực và đồ dùng sinh hoạt đến đầu tiên trong suốt mấy tháng qua. Các chợ tự phát hầu như là trong nháy mắt đã hình thành.
Các tập đoàn xí nghiệp lớn, sau khi nhận được nguyên vật liệu vận chuyển từ các hạm đội xí nghiệp thì đã bắt đầu khôi phục lại dây chuyền sản xuất. Dân buôn lậu, dân vượt biên rất nhanh đã tìm thấy nơi mà bọn họ thuộc về, bắt đầu trao đổi tin tức với nhau, tìm hiểu các con đường có thể cho tàu buôn lậu của bọn họ thông hành. Cảng Tự Do như cây cỏ dưới cơn mưa (*), vật tư mà các đoàn buôn thu gom được từ các tổ chức khắp vũ trụ, hầu như vừa đến cảng đã bị tranh mua không còn. Mà tác dụng của đám lính đánh thuê cũng như thuyền lên theo nước.
(nguyên văn: 百废待兴, Bách phế đãi hưng, sự việc vốn đã gác lại, nay một lần nữa được làm tiếp)
Duy nhất có cuộc sống chật vật, chỉ sợ cũng là đám hải tặc và các xã đoàn bạo lực rồi.
Theo sự tiến vào đóng quân của liên quân Phỉ Minh, các xã đoàn bạo lực vốn phụ thuộc vào các đại lưu phái hầu như đã không còn không gian để sinh tồn, cục diện lưu phái thống trị dĩ vãng đã bị phá vỡ, người thiết lập ra quy tắc bây giờ chính là người Phỉ Dương. Đi trên đường tuần tra, cũng là các binh sĩ của Phỉ Dương và Trenock. Không có một xã đoàn nào dám tự tìm phiền phức ở trước mắt các binh sĩ với ánh mắt lạnh lùng đang mang theo súng đạn đầy đủ, cùng với các robot dữ tợn ở bên cạnh bọn họ. Tuy rằng sau lưng vẫn còn có chút ép mua ép bán, uy hiếp đe dọa, thế nhưng nạn cướp giật không hề cố kỵ ở bên ngoài đã không còn thấy tăm hơi nữa rồi.
Các đoàn hải tặc thì lại càng thê thảm hơn một chút. Khu vực phòng ngự chủ yếu của hạm đội Phỉ Dương và Trenock chính là tuyến đường bay cấp A từ Cảng Tự Do Mars đi tới tuyến đường bay chính. Hàng trăm chiến hạm đang tuần tra ở trên các tuyến đường bay này. Các điểm Bước Nhảy cũng đều bị canh gác cẩn thận, khi mỗi một con tàu đi qua thì đều phải tiếp nhận quét hình cả con tàu và lên tàu kiểm tra. Cướp đoạt ở trong những tinh vực này, căn bản là tìm chết.
Không dám nán lại ở tuyến đường bay cấp A, ở tuyến đường bay cấp B cấp C, đám hải tặc lại càng không dám đi!
Nếu như nói, đối với hạm đội chính quy của liên quân Phỉ Minh chỉ cần đứng ở đằng xa mà trông, không tìm phiền phức ở dưới con mắt của người ta thì còn có thể bảo đảm an toàn mà nói, như vậy, với hạm đội Phá Toái U Linh đang du đãng ở tuyến đường bay Tự Do Mars, đơn giản chính là một tấm bùa đòi mạng không biết lúc nào sẽ dán ở trên người bọn họ.
Từ khi chiến tranh lưu phái bắt đầu, cái hạm đội này vẫn chưa hề đình chỉ hành động của bọn hắn.
Bọn hắn không chỉ cướp bóc các đoàn buôn và buôn lậu, giành cơm ăn với đám hải tặc, bọn hắn còn động thủ với bất cứ hạm đội hải tặc nào dám xuất hiện ở trong tầm mắt bọn hắn. Cho tới nay, đã có hơn hai mươi đoàn hải tặc lớn nhỏ đã gặp phải hạm đội Phá Toái U Linh mà sau đó đã bị xóa tên ở trong danh sách các đoàn hải tặc ở Mars. Có một hạm đội U Linh vốn quen thuộc với tuyến đường bay Mars, lại thường hay du đãng xung quanh tuyến đường bay này, đừng nói là lén cướp bóc, ngay cả muốn di chuyển một chút ở trước cửa nhà thì đám hải tặc cũng đều phải cầu thần bái Phật.
Tháng ngày này, hiển nhiên là không thể sống qua được. Rất nhiều đoàn hải tặc đã rửa tay lau mặt, thay đổi một cách triệt để, bắt đầu chuyển sang buôn bán.
Không giống với thời kì chiến tranh lưu phái, việc buôn bán hiện tại coi như là vừa có lợi nhuận lại vừa có bảo đảm.
Sau khi vô số trạm không gian, xưởng tàu tự do ở trên tuyến đường bay Tự Do Mars bị hạm đội Phá Toái U Linh tấn công, rồi cuối cùng lại rơi vào tay Phỉ Quân, ai cũng hiểu rõ được mối quan hệ giữa cái hạm đội này với Phỉ Quân của thị trấn Prue. Bởi vậy, chẳng ai cảm thấy kì quái khi có một ngày mọi người phát hiện ra là có thể mua được giấy thông hành trong trạm không gian và xưởng tàu Tự Do nằm dưới tầm khống chế của Phỉ Quân và thị trấn Prue.
Giấy thông hành dựa theo loại chiến hạm cùng với số lượng chủng loại hàng hóa để thu phí. Phí bình quân là 20%. Nếu như ở xã hội chủ lưu loài người, mức phí đắt đỏ như vậy đã đủ khiến cho người ta phát điên. Thế nhưng ở thế giới Tự Do Mars, đối với các hạm đội xí nghiệp và hạm đội đoàn buôn có lợi nhuận bình thường cao tới mấy trăm thậm chí mấy nghìn phần trăm mà nói, đây căn bản không tính là cái gì. Bọn họ thậm chí còn vui mừng vì Phỉ Quân vừa ý với mức phí như vậy.
Sự thực đã chứng minh, ánh mắt của các thương nhân vẫn luôn rất nhạy cảm. Hạm đội cầm theo giấy thông hành không chỉ hoàn toàn qua lại thông suốt trong phạm vi tuyến đường bay Tự Do Mars, ngay cả khi tiếp tế duy tu ở xưởng tàu Tự Do hay là buôn bán giao dịch ở trạm không gian thì cũng không gặp bất cứ phiền phức nào. Có một số hạm đội, sau khi gặp phải Phá Toái U Linh, vậy mà lại còn được hưởng thụ sự phục vụ chất lượng tốt của cái hạm đội rách nát này --- Hộ tống.
Vị hạm trưởng chiếc tàu buôn đầu tiên khi gặp phải hạm đội Phá Toái U Linh đã thấp thỏm bất an mà gửi đi giấy thông hành điện tử, thấy đám chiến hạm rách nát tàn bạo đang bao vây tàu vận tải liền từ từ biến thành đội hình hộ tống, lại còn chào hỏi với mình, lúc đó đơn giản chính là rơi lệ đầy mặt. Từ địa ngục đến thiên đường, thật sự là kích thích đến mức khiến cho hắn không chịu nổi.
Cũng từng có một đám hải tặc đui mù đi cướp bóc một hạm đội đoàn buôn đã mua được giấy thông hành. Có điều, không đến hai ngày, cái đám hải tặc này đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Tất cả các hàng hóa đều được trả về trong tay chủ hàng một cách nguyên vẹn. Chuyện này càng khiến cho các hạm đội vốn thường xuyên qua lại ở tuyến đường bay Tự Do nhiều như cá diếc qua sông hiểu ra được, ở phiến tinh vực này, ai mới là chúa tể.
Tuyến đường bay Mars giống như một cái chợ tập trung và phân tán hàng hóa dưới mặt đất. Người mua của nó không chỉ có những xí nghiệp đoàn buôn ở tuyến đường bay Mars, mà còn có cả tinh vực Đông Nam trải rộng quanh thân, bao gồm cả Trenock, Sous, Jaban, Salerga, Leray, Tartanya, Pudituoke và Deseyker. Mà nguồn cung cấp cho cái chợ này, ngoại trừ các quốc gia này ra, còn có các quốc gia trung lập ở xa hơn về phía bắc và phía tây.
Khi hàng hóa lưu động của một cái chợ như vậy bị đặt lên một cái van, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu tiền chảy vào trong hầu bao của Phỉ Quân.
Người Phỉ Dương, người Trenock, Phỉ Quân.
Đây là ba cỗ lực lượng lớn nhất đang chi phối Cảng Tự Do Mars. Cuộc sống của một một người Mars đều chịu sự ảnh hưởng của ba cỗ lực lượng này. Mọi người luôn luôn quan tâm đến sự biến hóa vi diệu trong mối quan hệ này.
Người Sous dòm ngó vào phiến tinh vực này; Hệ thống chấp chính Mars được thành lập; Người Trenock và người Phỉ Dương bằng mặt không bằng lòng; các thế lực lưu phái đầu nhập vào Phỉ Quân thị trấn Prue toàn bộ đều đã biến mất. Cánh quân Mars Phỉ Minh tuyên bố thông cáo về chứng nhận lưu phái đồng thời tổ chức cuộc thi đấu lôi đài robot lưu phái, cùng với, Thái Lưu và Tuyệt Sát Lưu mà mọi người vốn tưởng rằng đã không thể trở mình được nữa đã lần thứ hai công khai xuất hiện... Tất cả những sự kiện này, đều đã trở thành đề tài bàn luận mỗi ngày của người dân Mars.
Từ đây, mọi người có thể ngầm thấy được cái thế cục phức tạp đến mức khiến cho người ta không thể rõ ràng ở Mars lúc này.
Cơn mưa lất phất đã che kín cả bầu trời. Mây xám lan tràn căn bản là phân không rõ giới hạn, chỉ thấy mênh mông một màu xám.
Trên phố Brown của thành Trung Tâm Mars, từng giá đỡ hàng hóa giản dị đang kéo dài liên miên trên toàn bộ khu ngã tư. Các giá đỡ đã được dựng lên vải bạt hoặc tấm gỗ để làm lều che mưa. Có mấy chiếc giá đỡ, thậm chí còn dùng cả tường chống đạn dạng nhẹ nhặt được. Trên giá đỡ đang bày ra đủ thứ, là các đồ dùng sinh hoạt mới vận chuyển đến Mars, cũng có một phần nhỏ là các linh kiện robot, đồ cổ,... đủ các loại. Những thứ này đều là những thứ được lưu lại khi các bình dân Mars mang đến đây để đổi lấy thức ăn.
Trong chợ người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Cơn mưa tựa hồ không hề làm ảnh hưởng gì tới nơi đây. Các chủ hàng đã tính toán tương đối xong xuôi, đang cẩn thận đứng ở phía sau giá hàng hóa mà cò kè mặc cả với đám khách hàng đang do dự. Trên bờ tường đổ nát của phế tích, các hạt mưa đang rơi tí tách vào trong vũng nước nhỏ ở bên đường. Dòng người ở giữa đường đang lưu động, các giọt nước trên mặt đất cũng vung vẩy tung tóe ra không ngừng dưới chân bọn họ. Thỉnh thoảng lại có người ôm cùng một loại đồ vật giống nhau tiến sát lại gần, sau khi hỏi được hai ba câu, lại chán nản mà rời đi.
Phần lớn các tòa nhà hai bên phố Brown đều đã không còn được nguyên vẹn. Nước mưa chảy xuôi xuống giống như đang phủ lên khung cảnh ngói vỡ tường đổ này một lớp màng lóng lánh. Ngay cả đống gạch vỡ bên trong khu ngã tư cũng bị rửa trôi sạch sẽ. Trên giao lộ ngã tư, chỉ có một tòa nhà tám tầng màu xám coi như vẫn còn nguyên vẹn, ở đây trước kia là một ngân hàng, bây giờ đã được treo lên tấm biển của sàn giao dịch Tự Do Mars. Nơi đây cũng là nơi sầm uất nhất của cái chợ tạm này.
Trung tâm giao dịch Tự Do Mars trước đây đã không còn tồn tại nữa rồi. Có điều, là một trong những dấu hiệu tiêu biểu của thế giới Tự Do Mars, sau khi chiến tranh lưu phái chấm dứt, sàn giao dịch lập tức lại được khai trương. Tuy rằng còn đơn sơ, thế nhưng, các vật tư sản phẩm và thông tin đủ loại đang tràn ngập trên màn hình giao dịch ở cái sàn giao dịch này, so với trung tâm giao dịch trước đây thì nhiều hơn rất nhiều.
Ở cổng sàn giao dịch, mấy hán tử mặc quần áo phong phanh đang tản ra hơi nóng hừng hực từ trong lồng ngực, hợp lực cùng nhau đem chiếc thùng hàng mini cuối cùng dỡ xuống từ trên xe tải hạng nặng, đặt ở trước cổng chính của sàn giao dịch.
Làm xong, mấy người liền lảo đảo ngồi phịch xuống. Một vị hán tử trung niên trong đó thở phì phò, móc ra bao thuốc lá đã được quấn lại một cách cẩn thận bằng túi không thấm nước, đưa quanh một vòng. Mọi người lại gần châm lửa cho nhau, phun ra một ngụm khói, hưởng thụ khoảng khắc thoải mái nhất sau cơn mệt nhọc.
"Nghe nói gì chưa?" Vị hán tử trung niên liếc mắt sang gã chủ hàng đang kiểm tra hàng hóa với người mua, nói với mấy gã bạn ở bên cạnh: "Đã có mấy chục lưu phái báo danh tham gia cuộc thi đấu lôi đài ngày mai rồi."
" Biết thì sao?" Một gã thấp lùn cường tráng mắt nâu tóc đen đang dựa người vào cột hành lang, ngậm điếu thuốc, duỗi thẳng chân: "Chúng ta cũng không chơi được. Huống hồ, thiếu những lưu phái trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái kia, mấy cái lưu phái nhỏ của chúng ta thì có thể đánh ra được cái gì hay ho?"
Vị hán tử trung niên túm lấy chiếc khăn mặt trên vai, lau lau mấy cái trên mái đầu ướt sũng, bĩu môi nói: "Nói ngươi ngu, ngươi đúng thật là ngu. Ngươi nghĩ ta muốn nói lời này, chỉ là để muốn xem thi đấu?"
"Vậy thì ngươi muốn nói cái gì?" Gã thấp lùn có chút nghi hoặc: "Cuộc thi đấu này, thế nhưng lại là để chọn ra người nắm quyền trong liên minh...."
Vị hán tử trung niên cảnh giác nhìn quanh bốn phía một chút, nhỏ giọng nói một cách thần bí: "Cứ theo như vậy, Phỉ Quân đã có thể gặp nguy hiểm rồi! Rõ ràng, người Phỉ Dương là muốn hạ thủ từ cái này..."
"Cái này còn để cho ngươi nói sao?" Không đợi vị hán tử trung niên nói xong, gã thấp lùn liền khinh thường nói: "Đừng nói đến hiện tại, nói đến mấy chục năm nay đi, Cộng hòa Phỉ Dương chỗ nào mà không chen một chân vào?! Lần này, thấy Leray người ta hạ được Mars, bọn hắn lại không đến kiếm lợi, ngược lại đấy mới là kỳ quái. Có điều, ta lại cảm thấy, ngay cả với mấy trò của đám người bọn hắn, muốn gây khó dễ cho Phỉ Quân người ta, chỉ sợ cũng thành không..."
Gã thấp lùn còn chưa nói xong, đã bị đồng bạn ở bên cạnh hích ột cái. Hắn nhe răng nhếch miệng quay đầu vừa định phát hỏa, đã thấy một tay sĩ quan Phỉ Dương, dẫn theo một đám binh sĩ trang bị tới tận răng đang đi qua từ bên cạnh.
Gã thấp lùn liền rụt lại cái cổ, mau chóng thu chân lại. Ánh mắt lạnh như băng của tay sĩ quan Phỉ Dương khiến cho hắn lạnh cả sống lưng.
Trong sàn giao dịch, khung cảnh ầm ĩ. Vô sỗ các giao dịch viên đang qua lại vội vội vàng vàng trong đại sảnh. Tiếng điện thoại, tiếng báo giá, tiếng nhắc nhở của hệ thống giao dịch đang không dứt bên tai.
Giống như thời kỳ hòa bình, Klaus đang ngồi ở trên ghế giao dịch của mình, vừa uống trà, vừa nhìn các tin tức giao dịch ở trên máy tính trước mặt.
Nói là ghế giao dịch, kỳ thực chỉ là một góc đơn sơ ở trong đại sảnh. Hai chiếc bàn, một chiếc máy tính.
Trước đây, lão Klaus là nhân viên đại lý của đoàn hải tặc Râu Đỏ. Mà hiện tại, lão ta đã trở thành nhân viên đại lý của toàn bộ Phỉ Quân. Có điều, cái thân phận này, người biết đến cũng rất ít. Lão Klaus nguyên bản là một con cáo già, lăn lộn ở chợ giao dịch thế giới Tự Do nhiều năm như vậy, lão ta đương nhiên biết cách làm sao để hàng hóa đạt được lợi ích cao nhất.
Có Phỉ Quân như cái vòi nước đang nắm trong tay dòng vật tư ra vào ở Mars, len lén trốn ở một bên mua vào bán ra thực sự là thoải mái không gì sánh được. Phỉ Quân muốn bán ra cái gì, thông thường đều chỉ cần giảm tối thiểu số giấy thông hành phát ra, thế là thị trường lập tức cung không đủ cầu. Mà muốn mua vào mà nói, dưới tay lão Klaus có một đống giao dịch viên, trong vài phút có thể đem giá cả chèn ép tới mức thấp nhất.
Đương nhiên, loại giao dịch gần như máy in tiền này, lão Klaus thông thường cũng không sử dụng.
Thứ nhất, lão cáo già cảm thấy cái này không thể hiện ra được năng lực của lão. Thứ hai, theo lời của của gã mập mạp Leray mà nói, muốn câu cá, tự nhiên đầu tiên phải nuôi cá đã. Chuyện mổ gà lấy trứng, tốt nhất là ít làm.
Đừng nói là ít làm, coi như không làm, lão Klaus cũng cảm thấy chẳng sao cả. Hạm đội Phỉ Quân làm chính là kinh doanh không vốn, mua thấp bán cao để kiếm tiền. Tiền lợi nhuận 20% của toàn bộ thế giới Tự Do từ giấy thông hành, lại thêm lợi nhuận và hoa hồng giao dịch nộp lên từ các xưởng tàu và trạm không gian tự do trên tuyến đường bay Tự Do, đều do lão Klaus ở phía sau màn làm đại lý. Hiện tại, lão ta đang mỗi ngày kiếm tiền cho Phỉ Quân, đơn giản chính là một con số khổng lồ.
Lão Klaus châm lên một điếu thuốc, híp mắt kiếm tra thông tin trên máy tính. Giá của mấy loại kim loại mà Phỉ Quân cần đã tiến vào điểm mua vào, danh sách bán ra báo trên hệ thống giao dịch cũng đã giao dịch thành công 80%. Vừa có người báo ra ba mươi chiếc robot hình thú [Chiến Lang] do công ty robot Thiên Luân chế tạo, đây là loại robot sớm đã nằm trong danh sách thu mua của Phỉ Quân, cần phải đoạt được, tiện tay định ngày hẹn chủ hàng một chút, hỏi xem có thể đặt trước một ít hàng nữa hay không.
Những thứ này đều là chuyện nhỏ, thứ quan trọng chính là hôm nay phải đi gặp mặt với mấy thương nhân mà vị phó tổng chỉ huy xinh đẹp kia của Phỉ Quân giới thiệu. Trong số những thương nhân này, lão Klaus thật ra lại nhận ra mấy người, đều là trường kỳ lăn lộn ở các quốc gia trung lập. Buôn bán rất lớn, đều có chút bối cảnh chính phủ. Nếu như trước đây, lão Klaus còn không có tư cách để bàn chuyện làm ăn với những người này, thế nhưng hiện tại thì sao...
Đánh tín hiệu với đám giao dịch viên thủ hạ của mình, ý bảo bọn hắn tiến hành thao tác mua vào ba trăm chiếc robot [Chiến Lang] kia, lão Klaus liền nhìn qua thời gian một chút, đã quá mười một giờ trưa rồi, tiếp qua nửa giờ nữa, giao dịch buổi sáng sẽ kết thúc. Đã hẹn tiệc với mấy thương nhân ở quốc gia trung lập kia, hiện giờ cũng nên xuất phát rồi.
Klaus vừa đứng lên, đột nhiên, phát hiện ra màn hình giao dịch trên vách tường bốn phía đại sảnh giao dịch cùng với bảng hiển thị trên máy tính trước mặt mình đông thời lóe ra một cái. Sau một lát, chủng loại tên gọi và giá cả của các sản phẩm đang chi chít đã biến mất không thấy bóng dáng. Màn hình lập tức đã trở nên đen xì.
Đại sảnh giao dịch nhất thời trở nên rối loạn. Trong lúc mọi người đang nhìn chung quanh, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì màn hình một lần nữa lại sáng lên, có điều, lần này xuất hiện trên màn hình, không phải là các thông tin giao dịch, mà là một cái thông cáo!
"Bắt đầu từ ngày hôm nay, đóng tất cả các sàn giao dịch chưa được bộ chỉ huy cánh quân Mars Phỉ Minh phê chuẩn, dình chỉ mọi giao dịch sản phẩm chưa được cánh quân Mars xếp vào dánh sách cho phép. Sàn giao dịch và danh sách giao dịch mới, sau sẽ công bố."
Hai câu nói ngắn ngủi đã dẫn lên cả chợ xôn xao. Các thương nhân ai nấy đều thất kinh, không ngờ tới, sàn giao dịch lại bị Phỉ Minh nói đóng là đóng, trước đó một chút báo hiệu cũng không có!
Lão Klaus ngơ ngác nhìn vào thông cáo. Lão biết, ngày mai chính là ngày cánh quân Mars tổ chức thi đấu lôi đài lưu phái. Hai cú đám mạnh này, chứng tỏ Carolina và Trình Chí Hiên đã bắt đầu hạ thủ đối với Phỉ Quân. Bọn hắn muốn đẩy các lưu phái đi theo Phỉ Quân ra ngoài rìa, đem tuyến đường bay này nắm vào trong tay bọn hắn!
Lão Klaus lấy máy liên lạc ra, tin tức này, lão lập tức phải nói ngay cho người lãnh đạo trực tiếp của lão -- Audrey.
Thế nhưng, lão Klaus đang vội vàng cúi đầu thao tác cũng không phát hiện ra, trong đại sảnh giao dịch đột nhiên đã im lặng hẳn đi. Cho đến khi máy liên lạc trong tay lão bị một người giật lấy, lão mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, một đội binh sĩ Phỉ Dương vũ trang đầy đủ, dưới sự dẫn đầu của một viên trung úy Phỉ Dương đã đứng ở trước mặt mình.
" Klaus?" Viên trung úy đưa tay nhấc lên bảng tên giao dịch viên trước ngực Klaus, khinh miệt nhìn qua một chút, lại thả xuống." Ngươi phạm tội khống chế giá cả thương phẩm phi pháp, thông đồng với hải tặc, cùng với buôn bán vật tư bị cấm. Bắt lại!" Nói xong, viên trung úy Phỉ Dương này liền vung tay lên, hai binh sĩ Phỉ Dương một trái một phải liền đem lão Klaus vặn hai tay lại về sau lưng.
" Mang đi."
Mạo Bài Đại Anh Hùng Mạo Bài Đại Anh Hùng - Thất Thập Nhị Biên