Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 706 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 18: Tính Toán Và Tiểu Nhân Vật
iền Hành Kiện!" Fellay nghiến răng nhấm nuốt cái tên này, vẻ mặt xám đen.
Thân phận của tiểu đội thiết giáp kia, thông qua một đoạn ghi chép chiến trường truyền về từ tiền tuyến đã được xác định rõ ràng rồi. Cái loại robot đang bay nhảy chuyển dời trong nắng sớm trong lửa đạn, nhiều lần xé rách phòng tuyến của mình kia, đơn giản là giống hệt với cái gã mập mạp Leray, không phải là Phỉ Quân thì còn ai vào đây nữa?
Mặc dù trước đó đã đoán được thân phận của tiểu đội thiết giáp này, thế nhưng Fellay lại không hề có một chút tâm tình đắc ý nào. Nói thật, bất luận là hắn hay là Selwall, thậm chí toàn bộ bộ chỉ huy, thì lúc đó đều bị tin tức tiểu đoàn thiết giáp số 4 bị năm mươi chiếc robot tiêu diệt toàn bộ này làm cho ngây người rồi.
Lúc đó, Felly nhớ đến một câu nói mà người thầy của mình đã từng nhiều lần nhắc nhở mình.
“Màn sương mù chiến tranh luôn luôn tồn tại ở khắp nơi, trên cái thế giới này, không có tính toán nào là hoàn mỹ không bỏ sót. Một sự kiện ngẫu nhiên, chính là có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch. Vĩnh viễn không nên khoe khoang năng lực tính toán của ngươi, chiến tranh, không phải là một bài tập toán. Ngươi không thể biết hết được các điều kiện cho trước để giải quyết cái bài toán này, thậm chí những gì ngươi biết vẫn còn đang phát sinh biến đổi. Thế nên, ngươi vĩnh viễn không thể đạt được đáp án chuẩn xác trên sa bàn giả lập!”
Fellay không biết mình từ lúc nào thì đã đem những lời này ném qua sau đầu, tương tự cũng không biết từ lúc nào, kế hoạch cẩn mật chặt chẽ của mình đã bị năm mươi chiếc robot vạch ra một lỗ hổng.
Khi hắn một lần nữa đưa ánh mắt nhìn lại về trên sa bàn điện tử, hắn đã phát hiện ra, tuyến phòng ngự của thành Trung Tâm đã bị xé loạn ra rồi.
Cùng bị xé loạn theo giống như phòng tuyến, còn có toàn bộ bố cục chiến lược của mình.
Cái gã mập mạp Leray kia đã sử dụng một phương thức đặc biệt để gửi ình một lá thư khiêu chiến! Hắn nhằm vào tuyến đường hành quân ở khúc quanh phía đông bắc và phía đông nam, hắn đón đầu chặn đánh tiểu đoàn thiết giáp số 4, lại kết thúc chiến đấu trước khi tiểu đoàn thiết giáp số 2 đuổi tới một cách chuẩn xác, tất cả đều nói rõ với mình rằng, hắn muốn đối công với mình! Hắn muốn cùng với mình so tài cao thấp ở phương diện tính toán!
Tiểu đoàn thiết giáp số 4 toàn quân bị diệt khiến cho Fellay không thể không thừa nhận, cái gã mập mạp này có tư cách đó.
Năm mươi chiếc robot màu xanh có sức chiến đấu mạnh mẽ kia, chính là lợi thế mà hắn phô bày ra với mình.
Hiện tại lại nhìn vào bản đồ tác chiến, thị trấn Prue, tất nhiên là nằm trong sự vây khốn tầng tầng lớp lớp của mấy lộ đại quân bên mình. Thế nhưng thành Trung Tâm, chẳng lẽ lại không nằm dưới sự bao vây lớp lớp của đối thủ hay sao? Điểm khác nhau chính là, thứ mà mình dùng để bao vây thị trấn Prue, là một quân đội thực tế chính cống. Mà thứ mà đối thủ sử dụng để bao vây thành Trung Tâm, lại là dựa vào một tiểu đội thiết giáp của bọn hắn để tạo nên thế!
Fellay phảng phất như đã nhìn thấy cái mũi tên ẩn mình đang rục rịch muốn động ở xung quanh bản đồ thành Trung Tâm trống không kia. Đó chính là Long Hưng Hội, là tam đại lưu phái, là tất cả các thế lực lớn nhỏ đối địch với Bắc Minh đang muốn liều mình đánh tất tay.
Trong lúc suy nghĩ thoáng qua, Fellay đã từng muốn vứt bỏ thế tiến công vào thị trấn Prue, lệnh cho tất cả bộ đội rút về thành Trung Tâm. Thế nhưng cái ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Đây là một cục diện như giết rồng lớn (chưa yên ổn mà lại có thể bị đối phương đánh lại, uy hiếp tới bản thân), mà bản thân mình, vẫn còn đang giành nước đầu. Một khi thế công vừa mới bắt đầu bị ngừng hẳn, như vậy, song phương chỉ còn lại cục diện kềm giữ lẫn nhau.
Đối với Bắc Minh mà nói, đây đã là một thất bại đáng hổ thẹn rồi.
Trung đoàn 402 Sous bị tiêu diệt hoàn toàn, tiểu đoàn 4 của trung đoàn robot Huyết Ảnh bị tiêt diệt hoàn toàn, mà theo tin tức vừa mới nhận được, tiểu đoàn thiết giáp số 6 và số 7 của trung đoàn robot Huyết Ảnh gặp phải sự chặn đánh của trung đoàn Sm số 3 Phỉ Quân ở nông trường Breslau, còn có thể chạy thoát được, chỉ có chưa đầy binh lực một trung đội. Nếu cứ tối tăm mặt mũi mà lui về như vậy, tiếp tục giằng co cùng Phỉ Quân và Long Hưng Hội, muốn giải quyết đại cục, đã không thể chỉ dựa một mình vào Bắc Minh đi gánh vác được rồi. Đến lúc đó, tất nhiên phải nhờ đến đế quốc Sous, vừa hủy mất một trung đoàn của bọn họ, lại muốn nhờ vả lực lượng của bọn họ, đến cuối cùng quyền khống chế Mars sẽ nằm trong tay ai, dùng cái mông cũng biết được!
Nếu như Bắc Minh chỉ là có ý đồ với Mars, làm bá chủ một phương, vậy thì cái cục diện này cho cùng thì cũng có thể tiếp nhận được, thế nhưng, Bắc Minh chính là cơ sở để phục hưng vương triều Nadmeck, mưu đồ không phải là chiếm núi làm vua! Hợp tác với Sous, chỉ có thể là lợi dụng lẫn nhau, một khi bị bọn hắn áp chế, vậy thì vương triều Nadmeck phục hưng sẽ ra đi không hẹn ngày trở lại!
Trận chiến này đã như thế cưỡi trên lưng hổ, song phương liều mạng đánh giết, tranh giành chính là nhất cử định càn khôn (thành công chỉ trong một lần), một chút thoái nhượng cũng không được!
Huống hồ, từ tốc độ phát triển của Phỉ Quân mà xem, nếu không thừa dịp cánh chim của bọn hắn còn đang non yếu mà bóp chết, Fellay thực sự không nghĩ ra được đợi thêm mấy tháng nữa, mình sẽ phải đối mặt với một kẻ địch hùng mạnh tới mức nào.
Tỉ mỉ lật xem bản tin chiến trường mà các lộ bộ đội tấn công thị trấn Prue truyền về, Fellay dần dần bình tĩnh lại. Từ tin tức mà xem, hai trung đoàn biên chế hỗn hợp của Phục Hưng Quân ở góc đông bắc thị trấn Prue, hai trung đoàn thiết giáp của đoàn lính đánh thuê Huyết Sắc hành quân từ đường cái số 7 thẳng tiến về phía tây ở góc phía tây thị trấn Prue, cùng với trung đoàn thiết giáp cận vệ Bắc Minh được vũ trang một nghìn chiếc robot [Thắng Lợi Viễn Đông] hiện đang phát động thế tiến công mãnh liệt vào phòng tuyến thị trấn Prue. Chiến cuộc đang tiến triển thuận lợi.
Mà tiểu đoàn thiết giáp số 8 và số 9 vừa mới thoát ly tiếp xúc với trung đoàn 3 Sm Phỉ Quân, hiện cũng đang thẳng tiến về phòng tuyến góc phía Đông của thị trấn Prue, tùy thời chuẩn bị hướng lên phía bắc, gia nhập vào thế tiến công của trung đoàn biên chế hỗn hợp Phục Hưng Quân. Hai trung đoàn thiết giáp của đoàn lính đánh thuê Dũng Sĩ được điều về từ phòng tuyến cảng Bering cũng đã đẩy nhanh tốc độ, dự tính sẽ đến Đông Bắc thị trấn Prue vào mười sáu giờ đồng hồ sau.
Tiên cơ dù sao cũng vẫn đang nằm trong tay mình. Cái tiểu đội thiết giáp của Phỉ Quân ở thành Trung Tâm này cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có năm mươi chiếc robot. Bọn hắn cũng là người, muốn duy trì sức chiến đấu ở vùng địch hậu nơi sát khí tứ phía, bọn hắn nhất định phải nghỉ ngơi. Tương tự, trung đoàn Sm số 3 di chuyển xung quanh thị trấn Prue, sau khi chống đỡ qua một đêm, trải qua hai trận chiến với cường độ cao, bọn hắn cũng cần phải nghỉ ngơi y như vậy. Mà ở trong khoảng thời gian này, quân đội của Bắc Minh sẽ luân phiên phát động công kích vào phòng tuyến thị trấn Prue, cho đến khi đánh tan được nó mới thôi!
Bắc Minh có đủ binh lực để luân phiên nghỉ ngơi và hồi phục, thế nhưng Phỉ Quân không có. Cho dù có kẻ nào có ý đồ với thành Trung Tâm, trong khoảng thời gian bọn hắn hành quân tới xung quanh thành Trung Tâm đồng thời chuẩn bị tấn công, Bắc Minh chỉ cần dựa vào đây là đã có thể kéo sụp được Phỉ Quân! Huống hồ, Phỉ Quân thế nào cũng không ngờ được, trung đoàn thiết giáp Sous chính là để che mắt, tiểu đoàn thiết giáp số 6 số 7 Huyết Ảnh là để che mắt, ngay cả một nghìn chiếc robot quân dụng [Thắng Lợi Viễn Đông] ở góc phía nam và hai trung đoàn thiết giáp ở góc phía tây cũng tương tự là để che mắt. Mũi tấn công sát thủ chính thực sự, chính là hai trung đoàn biên chế hỗn hợp thoạt nhìn yếu nhất kia!
Trong hai trung đoàn biên chế hỗn hợp này đã được tập hợp chín đại đội mũi nhọn của trung đoàn thiết giáp Huyết Ảnh! Bằng không, Phỉ Quânlàm sao có thể tiêu diệt được tiểu đoàn thiết giáp số 4, số 6 và số 7 một cách đơn giản như vậy được?
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, tiểu đoàn thiết giáp số 8 và số 9 hướng lên phía bắc, trung đoàn thiết giáp số 1 và số 2 của đoàn lính đánh thuê Dũng Sĩ hướng xuống phía nam gia nhập vào thế tiến công nhằm vào Đông Bắc thị trấn Prue, cái con rồng lớn thị trấn Prue này sẽ bị bắt giết chỉ trong một lần hành động! Đến lúc đó, cho dù năm mươi chiếc robot ở thành Trung Tâm này có hung mãnh tới đâu thì cũng không làm dậy lên được cơn sóng gió nào!
" Tham mưu trưởng!" Một vị tham mưu vội vã chạy tới, đưa cho Fellay một bản tình báo, báo cáo nói: "Vừa nhận được thông tin, tiểu đội robot Phỉ Quân đã xông qua được tiểu đoàn thiết giáp số 2, vượt qua khu thương mại Lluis, hiện đang di động về phía căn cứ của ta."
"Cái đám sâu bọ đáng ghét này." Fellay cười lạnh một tiếng: "Lệnh cho tiểu đoàn thiết giáp số 1 và số 2 liên hợp bố trí phòng ngự hướng về phía bắc của căn cứ. Lệnh cho sư đoàn bộ binh cơ giới hoá số 3 lấy đơn vị trung đoàn từ tây sang đông chậm rãi đè ép không gian hoạt động của địch, tranh thủ cuốn lấy bọn chúng. Lệnh cho sư đoàn bộ binh cơ giới hoá số 2 đóng ở khu đông phái ra hai trung đoàn di chuyển về phía Tây, bố trí phòng ngự theo tuyến đại lộ Waltz, tránh để cho địch nhân chạy trốn theo hướng đông!"
"Rõ!" Tham mưu lĩnh mệnh, vừa muốn rời đi, lại nghe Selwall bỗng nhiên nói: "Chờ một chút!"
Selwall đi tới trước mặt Fellay, nhỏ giọng nói: "Kevin... Điều động như vậy, binh lực phòng tuyến của chúng ta sẽ rất căng thẳng. Vạn nhất..."
Fellay khoát tay áo, ý bảo tham mưu đi chấp hành mệnh lệnh, quay đầu nói với Selwall: "Trong vòng mười hai giờ đồng hồ, phòng tuyến của chúng ta sẽ không gặp bất cứ công kích nào."
Nói xong, Fellay xoay người đi về phía bộ phận giám sát điều khiển tác chiến của đài điều khiển. Lúc rời đi, còn bỏ lại một câu nói lạnh lùng.
" Tiếp theo, đừng gọi tham mưu gì gì cho ta nữa. Ở phương diện chỉ huy quân sự, ta không cần bất cứ nghi vấn nào. Nếu không, trận này, ngươi tự mình đi đánh!"
Sắc mặt của Selwall từ từ trầm xuống. Cũng không phải bởi vì lời nói của Fellay mà là hắn biết, mỗi khi người anh họ này của mình lộ ra vẻ bất cận nhân tình, vậy thì ý nghĩa rằng, hắn đã gặp phải phiền phức rồi.
Quay đầu nhìn về phía sa bàn điện tử, Selwall đột nhiên đã mất đi sự ung dung trước lúc khai chiến. Nếu như nói trung đoàn thiết giáp Sous và tiểu đoàn thiết giáp số 6,7 là để hấp dẫn sự chú ý, tranh thủ thời gian cho các lộ tiến công khác, như vậy, việc tiểu đoàn thiết giáp số 4 ở khu vực trung tâm của thành Trung Tâm này bị tiêu diệt đã hoàn toàn ngoài ý liệu rồi!
Với năng lực tính toán của Fellay, vậy mà cũng không thể tính toán được một chiêu này của Phỉ Quân.
Thế cục đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, đây không phải là đang thể hiện rằng, ở Phỉ Quân có người có cùng tài năng quân sự giống như Fellay?
******************************
Đông Bắc, phía tây, phía nam... Khi đồng hồ chỉ đúng 8h sáng, thị trấn Prue đã hoàn toàn bị bao phủ bởi tiếng pháo nổ.
Mỗi một tòa nhà cao tầng, mỗi một bệ cửa sổ hay là tường kính, mỗi một ly nước, mỗi một khối đồ sứ đặt ở trên bàn trong cả thành phố đều đang run rẩy trong tiếng pháo mãnh liệt.
Cái thứ sóng âm khủng bố kia không nơi nào là không có. Mặc dù là ở nơi sâu nhất trong hầm trú ẩn cũng có thể cảm nhận được sự rung động của mặt đất.
Ngoại trừ đám trẻ con sẽ bởi vậy mà khóc nháo lên ra, những người lớn đều đã tê dại rồi. Các loại tin vỉa hè lưu truyền trước đó đã sớm khiến cho thần kinh của bọn họ phải chịu đựng sự thử thách nghiêm trọng rồi. Khi tiếng pháo vang lên, đại đa số người chỉ là kinh ngạc mà nhìn bầu trời, miễn cưỡng trao đổi với nhau một cái ánh mắt coi như là hoảng sợ, còn sau đó, lại là im lặng chờ đợi.
Đợi kết quả của số phận.
Không ai biết được Phỉ Quân có thể đánh bại được địch nhân hay không, có thể khiến cho thị trấn Prue tiếp tục sự bình an trước đây hay không.
Mọi người không muốn, và cũng không dám tưởng tượng khi đám binh sĩ như hung thần ác sát của Bắc Minh xông vào được trong khu vực trung tâm của thị trấn Prue thì sẽ như thế nào. Tưởng tượng một tràng cảnh như vậy, đối với bọn họ mà nói, thực sự quá tàn khốc rồi. Bọn họ chỉ có thể trốn ở trong hầm trú ẩn mà dỗ dành đứa con của mình, ôm người phụ nữ của mình hoặc an ủi cha mẹ già.
Mưa to xối xả trên đường phố, các binh sĩ Phỉ Quân mặc bộ chế phục màu xanh lam được điều động càng lúc càng dồn dập rồi. Từng đội binh sĩ yên lặng chạy bộ tiến về phía trước trong cơn mưa. Đôi giày tác chiến dày nặng đang đạp lên vũng nước, bọt nước vẩy ra. Tới lui qua lại, ngoại trừ các xe tải hạng nặng chở đầy vũ khí đạn dược và binh sĩ ra, còn có các xe tải dân dụng mộ binh tạm thời. Trên đường đã có thể thấy được rất ít bóng dáng của các robot, chúng đều đã được phái lên tiền tuyến.
Còn chưa tới 10h, trên đường phố đã tràn đầy xe cộ vận chuyển thương binh rồi. Tất cả các bác sĩ, hộ sĩ, học sinh y khoa và những người hiểu được một chút về cấp cứu hộ lý đều đã được chiêu mộ khẩn cấp. Tất cả các bệnh viện trong thị trấn Prue đều đã chật kín người bị thương. Chỉ dựa vào đội quân y của Phỉ Quân, cản bản là bận bịu không thể ngừng được. Rất nhiều thương binh đang nằm ở trên hành lang để đợi trị liệu. Băng vải nhuốm máu và các lọ thuốc trống rỗng được từng chiếc xe kéo chở và đổ đi. Các bác sĩ đang vội vội vàng vàng không có ai là có quần áo sạch sẽ cả, loang lổ đều là vết máu.
Ngoại trừ các nơi quan trọng như hầm trú ẩn và bệnh viện, năng lượng và điện của toàn thành phố đều đã bị ngừng cung ứng. Đường phố bên ngoài thành phố đã bắt đầu được xếp chồng các đống cát, mắc chướng ngại vật, đào móc chiến hào, rất nhiều tòa nhà đều đã được di tản hết người, chôn xuống thuốc nổ, đây chính là để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu trên đường phố có thể xảy đến.
Đủ loại tin tức truyền về từ tiền tuyến, đoạn phòng tuyến nào đó bị công chiếm, lại có đoạn phòng tuyến nào đó được phản công đoạt lại, kẻ địch đã đưa vào bao nhiêu binh lực, đội ngũ nào lại bị đưa lên tiền tuyến...
Tới rồi 12h trưa, chiến cuộc tựa hồ đã bình ổn trở lại. Địch nhân không ngừng phát động tấn công, chung quy cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi để thở. Huống hồ, mọi người nghe nói, trung đoàn thiết giáp của Phỉ Quân đã trở về! Bọn họ đang ở ngoại vi phát động tấn công vào địch nhân, kiềm chế thế tiến công của bọn hắn.
Tin tức này liền khiến cho người ta phấn chấn.
Lúc trước một trăm hai mươi chiếc robot của Phỉ Quân đã tiêu diệt được cả một trung đoàn. Còn Phỉ Quân bây giờ, đâu chỉ gấp mười lần lúc trước. Có nói như thế nào nữa thì cũng phải tiêu diệt được một hai chục trung đoàn như vậy của địch nhân.
Dân chúng bình thường chung quy vẫn luôn dùng loại logic đơn giản như thế này để suy đoán kết quả. Dù sao thì, bất kể là đối với người nhà hay là chính bản thân bọn họ, đó đều là một sự an ủi.
Toàn bộ thị trấn Prue vẫn ở trong bầu không khí trầm mặc mà bận rộn như vậy để ứng đối với tràng chiến dịch này. Mọi người có đôi khi lại không tự chủ được mà đem ánh mắt hướng về phía tây thị trấn Prue. Đó là nơi đặt căn cứ của Phỉ Quân. Mọi người vững tin rằng, chỉ cần sân bay Scardivo vẫn còn, chỉ cần những quân nhân mặc quân phục màu xanh lam kia vẫn còn, thì thị trấn Prue sẽ không thất thủ!
Sân bay Scardivo, tạm thời được bổ sung trở thành hộ sĩ, Helen đang bận rộn ở trong bệnh viện căn cứ.
Mái tóc vàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, từng sợi từng sợ buông xuống bên trán. Trong ánh mắt màu xanh lam tối, đã tràn đầy sự mệt mỏi. Helen gần như máy móc mà chuẩn bị dược phẩm, rửa sạch vết thương cho người bệnh rồi băng bó, đưa dụng cụ cho bác sĩ.
Bất kẻ là có mệt mỏi tới thế nào, chỉ cần có một chút thời gian, Helen đều sẽ mau chóng chạy đến bên bệ cửa sổ, điều chỉnh một chút chiếc máy chụp ảnh đang nhắm ngay vào mấy bãi đỗ to lớn ở trung tâm căn cứ.
Đối với một phóng viên mà nói, đây là thiên chức của nàng. Nàng tin tưởng rằng, những hình ảnh mà mình quay chụp được này, sẽ được trình chiếu ra khi thắng lợi cuối cùng. Nàng cũng tin tưởng rằng, mình đang ghi lại một đoạn lịch sử.
Trên bãi đỗ, từng đội binh sĩ đang chỉnh đốn đội ngũ. Từ đêm qua đến giờ, tràng cảnh như vậy vẫn chưa hề ngừng lại. Những binh sĩ đến từ các lưu phái khác nhau và thế lực khác nhau này, hiện tại đều đang mặc lên bộ quân phục màu xanh lam của Phỉ Quân, chỉnh tề mà đứng ở nơi đó một cách lặng lẽ, đợi chờ xe quân sự tới đón và vận chuyển bọn họ đưa lên ra tiền tuyến làm nhiệm vụ.
Súng năng lượng của bọn họ đã kiểm tra xong, đang dựa nghiêng vào bên chân của bọn họ. Ở trước mặt bọn họ, các tham mưu đang dùng giọng nói khàn khàn để chỉ định vị trí mà bọn họ sắp phải đi tới.
Helen vẫn luôn cảm thấy, cái gã mập mạp kia, chính là như có phép thuật vậy.
Nàng đã được tận mắt chứng kiến những gã lính đánh thuê, những viên chức công ty, những công nhân, thậm chí là các lưu manh xã đoàn mặc những bộ quần áo khác nhau, mang các biểu tình khác nhau đi theo lưu phái đến thị trấn Prue đã lần lượt biến thành những binh sĩ phục tùng mệnh lệnh trong huấn luyện. Có một thứ không thể dùng ngôn từ để miêu tả đang mọc rễ nẩy mầm ở trên người bọn họ.
Đó là một niềm tin!
Khi chào đón một nhóm thành viên mới của Phỉ Quân, mập mạp luôn luôn nói cho bọn họ một đoạn lời nói.
" Ta mặc kệ các ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm các ngươi trước đây đã làm cái gì. Hiện tại, các ngươi là chính là một thành viên của cái đội quân này. Khi các ngươi đứng ở nơi này, trên vai các người đang gánh vác một phần trách nhiệm! Nếu như ngươi có gia đình, như vậy, phần trách nhiệm này chính là cha mẹ của ngươi, vợ con của ngươi. Nếu như ngươi độc thân một mình, như vậy, phần trách nhiệm này, chính là tự do, là tôn nghiêm của ngươi."
Mỗi lần đến thời điểm này, mập mạp sẽ dừng lại, cẩn thận nhìn ở mỗi người trước mặt một cách kỹ càng, sau đó nghiêm túc nói: ".... Cái thế giới, cái hành tinh mà các ngươi thuộc về này, có tên là Mars. Các ngươi không phải là những kẻ bị trục xuất của xã hội loài người. Các ngươi chính là một thành viên của nền văn minh loài người! Muốn Mars trở thành thế giới Tự Do thực sự, các ngươi phải giống như nhà của mình vậy, mà đi bảo vệ nó! Nhớ kỹ, quân nhân, chính là chức nghiệp đàn ông nhất trên cái thế giới này! Không dám lên chiến trường, hiện tại ra khỏi hàng!
Không ai ra khỏi hàng. Trong số những người này, đại đa số đều làm nghề lính đánh thuê, thành viên của lực lượng bảo vệ cả ngày liếm máu trên mũi đao. Còn những người khác, cũng đều là tự nguyện gia nhập vào cái đội ngũ này.
Khi chiến tranh lưu phái bắt đầu, bọn họ cũng đã ý thức được. Bất kể là quân nhân hay không, thì cũng không thể né tránh được cái cuộc chiến tranh này. Khi bọn họ phát hiện ra mình không thể lựa chọn, phát hiện ra thân nhân của mình ngã xuống trong vũng máu, phát hiện ra tương lai của Mars chính là xa vời như vậy, bọn họ chỉ hy vọng được chiến đấu.
Sau đó, ở trong đợt huấn luyện mà Helen khi nhớ tới đều cảm thấy sợ hãi kia, những người này đang biến đổi từng chút một. Mập mạp nói, bọn họ đều là đàn ông! Thứ mà bọn họ cần, chỉ là một niềm tin!
Lửa đạn ở xa xa một lần nữa lại mãnh liệt hẳn lên.
Điều chỉnh xong máy chụp ảnh, Helen liền vội vã quay trở lại bệnh viện, tập trung vào công việc hộ lý bận rộn.
Tuy rằng mệt mỏi, thế nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ vì mình có thể phát huy được một chút tác dụng. Nàng cũng có một niềm tin, đó chính là nàng vẫn thủy chung tin tưởng vững chắc rằng, cái gã mập mạp kia, nhất định sẽ thắng!
*****************************
Fisher ghé vào vị trí xạ kích của chiến hào, không ngừng chỉnh ngắm và nổ súng.
Sau khi đem đầu của một gã địch nhân biến thành cà chua nát xong, hắn liền xoay người trượt xuống dưới đáy chiến hào. Không chờ cho hắn đứng vững, chiến sĩ thế chỗ hắn đã từ bên người hắn mà nhảy lên trên, chỉ một hai cái sau đã bò lên được vị trí xạ kích.
Hướng sang đám đồng đội đầy người bùn đất đang chờ đợi thế chỗ ở các vị trí xạ kích khác bên cạnh mà gật đầu một cái, Fisher một chân quỳ trên mặt đất, tóm lấy hộp năng lượng trong hòm đạn rồi lắp ở trên chiếc súng trường đột kích năng lượng g173 mô phỏng một cách nhanh gọn.
Lắp băng đạn xong cho súng, khóa bảo hiểm, tiện thể nghiêng người dựa lên chiếc tường chống đạn bằng kim loại đã méo mó, lại nhét mấy băng đạn năng lượng vào trong túi ngực, lúc này Fisher mới mệt mỏi rã rời mà xoay người ngồi phịch xuống đất, tựa lưng lên vách tường đất rồi móc ra một điếu thuốc.
Năm nay 32 tuổi, là một gã lính đánh thuê thâm niên, Fisher rốt cuộc đã trở thành lão binh trong Phỉ Quân rồi. Trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, chiến đấu với quy mô nhỏ Fisher cũng đã trải qua không ít. Bất quá, trận đánh giống như thế này, hắn vẫn còn là lần đầu tiên.
Phun ra một vòng khói, nhìn gã quê mùa trên vị trí xạ kích kia, Fisher không khỏi lắc đầu. Đó là chiến hữu của hắn, vào Phỉ Quân rồi sau đó nhận thức. Vị này trước đây là viên chức công ty, không biết bị cái gì kích thích, văn nhã yếu đuối lại muốn gia nhập vào Phỉ Quân. Huấn luyện nghiêm khắc như vậy, vậy mà hắn cũng vượt qua được, thật đúng là một kỳ tích. Kỳ tích càng lớn hơn nữa chính là, cái gã vừa lên chiến trường đã cuồng nhiệt đến không muốn sống này cư nhiên lại có thể sống sót qua sáu bảy giờ chiến đấu!
Một phát đạn pháo đã rơi xuống nơi cách không xa ngoài chiến hào. Bùn đất tung bay lộp bộp bắn vào trên mặt Fisher, đến mức hắn cảm thấy có chút đau đớn. Fisher chửi bây một câu rồi nhổ điếu thuốc lá ở trong cái miệng dính đầy bùn đất ra, đứng lên kiễng chân nhìn về phía vị trí xạ kích, cho đến khi xác định cái gã viên chức công ty thay thế mình kia vẫn còn đang bóp cò với khí thế ngất trời, lúc này mới yên tâm ngồi xuống, lại châm lên một điếu thuốc.
Địch nhân tấn công vẫn chưa hề ngừng lại. Có vài đợt, đám người bám bụi kia đã xông được vào trong chiến hào, may nhờ có đội dự bị liệu mạng phản kích nên mới đánh ra được. Chiến hào được đào rất sâu, có tường chống đạn và các đoạn rạp chịu lực uốn cong đỡ lấy, ở bên trong còn không có cảm giác gì. Lên vị trí xạ kích, đó mới thực sự là muốn chết.
Toàn bộ trận địa đều bị đã đều bị khói thuốc súng bao phủ. Đạn pháo rơi xuống xunh quanh như mưa. Mưa đạn dày đặc, đơn giản là đánh xuống mặt đất trước trận địa hết đợt này đến đợt khác, từ vị trí xạ kích nhìn ra bên ngoài, đầy đất đều là vết đạn.
Trận chiến này đã đánh được sáu giờ đồng hồ rồi. Đợt tiến công hai giờ trước của địch nhân là nguy hiểm nhất. Lúc đó, toàn bộ hào chiến đấu đã còn lại không đến một trung đội. Bộ đội ở phía sau bị lửa đạn bao trùm chặn lại ở hào giao thông, đạn dược cũng không chuyển lên được. Trận địa rộng ba trăm mét, chỉ có thể chia ra cách một vị trí xạ kích thì bố trí một người.
Địch nhân hiển nhiên là đã tính toán tốt, công kích cường độ cao liên tục mấy giừo đồng hồ chính là để chờ một thời điểm như thế. Hơn mười chiếc robot mang theo bộ binh rậm rạp phía sau xông lên trước. Tuyến hào chiến đấu thứ nhất đã bị đột phá, mấy chiếc robot đã nhảy xuống được chiến hào, cái khẩu súng máy năng lượng kia bắn ra ngay trước mắt Fisher. Tường chiến hào, đáy hầm bị bắn cho bùn đất bay loạn xạ. Vài chiến sĩ chưa kịp hô lên một tiếng thì đã bị bắn nát, máu vẩy ra khắp hào.
Khi đó, Fisher đang liều mạng nổ súng. Bắn vào bộ binh đang xông vào, cũng bắn vào robot. Hữu dụng vô dụng hắn căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, hắn không nghĩ tới mình còn có thể sống sót được. Bắn được thì cứ bắn, cái gã viên chức công ty hợp tác với hắn kia còn cầm cả lựu đạn phản ứng nhiệt hạch định xông lên... Đúng là một tên điên!
Rít vào một hơi, cho khói thuốc chạy một vòng trong lá phổi, Fisher cảm thấy có chút buồn cười. Chính bản thân hắn cũng không biết mình thế nào lại sống sót được. Dù sao thì hắn chỉ nhớ rõ, ngay khi hắn cảm thấy tuyệt vọng, cái đám trung đoàn 3 Sm kia đã tới rồi.
Fisher đời này không bội phục quá mấy người, thế nhưng đối với cái đám người này, hắn rốt cuộc đã chịu phục rồi. Trình độ robot của đám người này, thực sự không phải chỉ nói suông. Chỉ qua một hiệp, mấy chiếc robot của địch xông vào trong trận địa đã trở thành đống sắt vụn. Cái động tác kia đẹp đến nỗi không giống như thứ mà robot có thể làm ra được, hơn nữa lại còn trí mạng! Fisher thậm chí có thể ngửi được mùi sát khí trên người đám robot xấu xí kia của trung đoàn 3.
Về sau, Fisher phát hiện ra, không chỉ riêng mỗi mình còn sống, cái gã viên chức công ty muốn ném lựu đạn đồng quy vu tận kia cũng còn sống. Về sau nữa, bộ đội tiếp viện đã đến được đây, đạn dược được vận chuyển lại. Robot của trung đoàn 3 Sm không chỉ hỗ trợ phòng thủ trận địa mà vẫn còn phát động một lần phản xung phong.
Địch nhân bị đánh dồn dập suốt nửa giờ cũng không thở nổi.
Khi trung đoàn 3 Sm tập kết ở phía sau trận địa, chuẩn bị lao tới các phòng tuyến khác, Fisher đã ném hộ tàn thuốc giúp một chiến sĩ robot.
Người chiến sĩ robot kia cứ yếu ớt như vậy mà tựa ở bên cạnh khoang lái, rồi mỉm cười với mình.
Khi hút thuốc, Fisher phát hiện ra tay hắn đang run rẩy.
Không phải là run rẩy khe khẽ mà chính là rất kịch liệt. Run không ngừng, thậm chí run đến nỗi không thể nhét thuốc vào trong miệng một cách chuẩn xác.
Nghe nói, từ buổi sáng sớm ngày hôm qua người của trung đoàn 3 vẫn chưa hề chợp mắt. Đêm qua, bọn họ đã đánh một hồi đẹp ở Dãy Pinch, tiêu diệt được một trung đoàn thiết giáp biên chế đầy đủ của đám người Sous trâu bò hổ báo. Sau đó, lại họ lại không dừng bước chân mà liền hành quân tới bên ngoài hơn ba trăm km, tìm và tiêu diệt hai tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh được mệnh danh là linh hồn Bắc Minh.
Nói thì đơn giản, thế nhưng với một kẻ đã nằm ở trong chiến hào đánh hai ba giờ, mệt đến sức cùng lực kiệt như Fisher hoàn toàn có thể tưởng tượng được, cái đám người trung đoàn 3 trải qua chiến đấu nhất định còn kịch liệt tàn khốc hơn mình nhiều lắm.
Huống chi, trước khi chi viện cho cái trận địa này của mình, bọn họ đã chi viện cho không biết bao nhiêu trận địa. Hiện tại, bọn họ còn không thể nghỉ ngơi. Cường độ tấn công của địch nhân nếu như không yếu đi, bọn họ nhất định phải không ngừng di chuyển rồi tác chiến. Một bộ phận của bọn họ men theo đường vành đai số 3 để chi viện cho các trận địa, còn có một bộ phận, thì lại đang khởi xướng tấn công vào địch nhân ở ngoại vi... Sau khi gia nhập vào Phỉ Quân, thế nào mỗi người đều đã trở thành những kẻ điên không muốn sống?
Robot có thể không nghỉ ngơi, thế nhưng người không thể không nghỉ a.
Đang miên man suy nghĩ, Fisher bỗng nhiên hơi sửng sốt một chút, hắn ném tàn thuốc, đứng lên nhìn chung quanh. Hắn cảm thấy, mình có một chủ ý cần phải báo cho đại đội trưởng một chút...
Nghe nói, đám người trung đoàn 4, trung đoàn 5 Sm bởi vì không đủ robot, lại không thể làm bộ binh tham chiến, thế nên sớm đã gấp đến độ qua lại lung tung ở trong căn cứ rồi.
Tuy rằng bọn hắn thời gian tiếp nhận huấn luyện có hơi ngắn một chút, thế nhưng, đổi lại bọn hắn đi điều khiển những chiếc robot xấu xí đến cùng cực này, chung quy cũng miễn cưỡng gắng gượng được giống như đám người trung đoàn 3 như vậy đi? Dù sao thì tổn thất robot của trung đoàn 3 đến bây giờ còn chưa tới một đại đội! Chỉ cần không phải liều mạng với địch nhân, chỉ để kéo dài thời gian mà nói, trung đoàn 4 và trung đoàn 5 khẳng định không thành vấn đề!
Cái chủ ý này sao tất cả mọi người không nghĩ tới nhỉ? Không đủ robot, các chiến sĩ robot này Phỉ Quân lại thiếu sao?! Coi như là đổi hết một lần thì có thể ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc chiến, thế nhưng chỉ đổi một tiểu đoàn một lần thì cuối cùng vẫn có thể đi? Nơi này là thị trấn Prue, việc ở lân cận thì cũng không phải là khoảng cách xa xôi không thể làm được gì cả. Chỉ cần đem người của trung đoàn 4 trung đoàn 5 kéo đến địa điểm tập hợp, trong vòng vài phút là có thể xong việc được nha.
Đáng tiếc, thượng cấp mập mạp lại đang quấy phá địch nhân ở thành Trung Tâm, không ai có thể thay thế cho bọn họ. Nếu không, muốn dây dưa, đều có thể mài chết được địch nhân!
Fisher chui loạn khắp chiến hào, đi tìm đại đội trưởng báo cáo. Chuyện này, nguyên bản không cần một bộ binh phải quan tâm, thế Fisher lại là một kẻ thích học đòi muốn nhiều người biết tới.
Trên đời này không có tính toán không bỏ sót. Có đôi khi, lịch sử chính là do một nhân vật nhỏ thay đổi!
" Thượng tá, đội chiến đấu số 1 đã chia cắt được địch nhân." Trong máy thông tin đã truyền đến thanh âm của Vệ Kiến Sơn, mập mạp đem ống nhòm nhắm ngay vào bờ bên kia của dòng sông nhỏ dưới sân golf. Tiểu đoàn bộ binh Bắc Minh đóng ở nơi đó quả nhiên đã loạn thành một đoàn.
" Tiểu đội công kích số 2, xông lên!" Mập mạp hạ lệnh nói: "Tiêu diệt toàn bộ!"
"Rõ!" Hargrove chỉ huy tiểu đội công kích số 2 lớn tiếng lĩnh mệnh, lập tức mang theo tiểu đội của hắn đột nhiên giết ra từ một phía khác trong công viên rừng rậm thành phố, giống như gió xoáy mà cuốn tới trận địa của tiểu đoàn bộ binh Bắc Minh.
Lửa đạn mãnh liệt vang lên rung trời. Lưới hỏa lực do pháo năng lượng đường kính 260 mm và súng máy năng lượng 80 mm tạo thành trong nháy mắt đã bao trùm trận địa của bộ binh Bắc Minh. Những đống cát, lưới cách ly được xây dựng giữa các biệt thự và nhà tầng thấp bé đã bị phá tan thành từng mảnh trong màn đạn pháo nhảy múa.
Quan quân Bắc Minh hiển nhiên không lường trước được rằng địch nhân lại xuất hiện ở chỗ này. Dưới sự tập kích bất ngờ của hai đội chiến đấu thuộc đại đội mũi nhọn, bọn hắn liền lớn tiếng hạ xuống mệnh lệnh, quơ súng lục, hoảng hốt cố gắng ngăn cản chống cự. Thế nhưng, bốn chiếc robot siêu cũ trên trận địa đóng quân của bọn hắn hầu như chưa cả nổ súng thì đã bị phá hủy rồi. Mà các binh sĩ chạy tán loạn đầy đất thì liên tục ngã xuống dưới lửa đạn hung mãnh đến liên tiếp của robot Phỉ Quân. Máu tươi xuôi chảy thịt nát tung tóe, người sống ngoại trừ chạy trối chết thì không thèm quan tâm đến những thứ khác nữa.
Không đến mười phút, chiến đấu đã kết thúc. Toàn bộ trận địa bộ binh đã trở thành một phiến tĩnh mịch. Đống bao cát bị pháo năng lượng quét qua lỗ chỗ, cát và vỏ bao rơi đây đất. Lưới cách ly nguyên bản vốn chỉnh tề, cuối cùng đã biến thành rách nát vặn vẹo. Còn có một số biệt thự và nhà mái bằng bị sụp đổ, trên vách tường màu vàng nhạt xinh đẹp đã đầy những lỗ thủng màu nâu đen. Rãnh thoát nước trên mái nhà bị gẫy đổ, cây cảnh vốn được tu bổ thành hình dạng của các loài động vật bị vặn trở thành cành gãy lá vụn.
Mập mạp nhìn qua bản đồ điện tử trên máy tính robot một chút, trên bản đồ vẽ ra một dấu hiệu.
Đây là nơi đóng quân thứ 6 của bộ đội Bắc Minh bị là bọn hắn phá hủy. Sáu lần tập kích, có ba đại đội robot, hai tiểu đoàn bộ binh và một tiểu đoàn hỗn hợp bị tiêu diệt toàn bộ. Đây hầu như là binh lực của một trung đoàn biên chế hỗn hợp rồi.
Trên máy tính của mập mạp, những địa điểm tập kích này đông một khối tây một khối, không ra hình dạng.
Mập mạp rất đắc ý, hắn tin rằng cái gã chỉ huy Bắc Minh đang cố gắng bao vây tiễu trừ mình kia lúc này nhất định đã tức điên lên rồi! Bộ đội mà hắn điều động không chỉ không vây khốn được mình, trái lại lại bởi vì mình giả bộ tấn công để rút lui, đầu tiên là nhảy ra khỏi vòng vây, quay đầu một bên di chuyển về hướng nam, một bên chầm chậm tiêu tiệt bộ đội của hắn như tằm ăn rỗi. Hiện tại, không gian hoạt động của đại đội mũi nhọn siêu cấp đã lớn hơn trước rất nhiều rồi!
" Thượng tá!" Thanh âm của chiến sĩ robot phụ trách điều tra đã vang lên trong kênh thông tấn: "Hai đại đội robot từ phía tây đi về phía đông đang mau chóng áp sát chúng ta! Dự tính ba phút sau tiếp xúc."
"Lại đưa lên cửa rồi." Mập mạp chất phác mà chà xát tay, liếm liếm môi: "...Rút!"
Mạo Bài Đại Anh Hùng Mạo Bài Đại Anh Hùng - Thất Thập Nhị Biên