Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2205 / 6
Cập nhật: 2015-10-24 18:33:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 2
ảo Ngọc! Sao hôm nay em đến sớm thế?
Bảo Ngọc cười nụ đáp lời Hạ Vy:
- Đêm qua em không tài nào ngủ được. Trong lòng cứ nôn nao nên mới đến sớm.
Hạ Vy cười nhẹ:
- Chị thì rất tự tin với mẫu tóc do mình sáng tạo nên cảm thấy rất an tâm.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Em thấy mọi người đánh giá rất cao về chị. Như vậy, chuyến đi Thái kỳ này thuộc về chị là cái chắc.
Hạ Vy hớn hở ra mặt:
- Đến em cũng nghĩ vậy sao? Em không được cười nhạo chị đó nghen.
Bảo Ngọc cười tươi:
- Làm gì có, em chỉ nói sự thật thôi mà. Chị là người rất xứng đáng.
Hạ Vy thấp giọng:
- Dù sao cũng chưa có kết quả cụ thể mà không nên vui mừng sớm quá đúng không?
- Chị khiêm tốn quá đó thôi, chứ ai có thể so sánh với chị chứ!
Hạ Vy trầm giọng:
- Em đó.
Bảo Ngọc trố mắt:
- Em? Xời ơi! Không thể nào!
Hạ Vy buông giọng:
- Chẳng phải mẫu tóc của em cũng được mọi người khen ngợi đó sao? Chỉ có em mới là đối thủ đáng gườm nhất đấy, cô bé ạ.
Bảo Ngọc nhăn nhó giãy nãy cất giọng:
- Chị Vy này thiệt... chị cứ ghẹo chọc em hoài. Em hổng chịu đâu.
Hạ Vy ôm bụng cười sặc sụa:
- Chị chỉ nói vậy thôi, chứ thực ra quyền quyết định cuối cùng là thuộc về họ mà.
Bảo Ngọc gật gù:
- Em cũng nghĩ như vậy. Chị Kim Khánh bảo hôm nay chắc chắn sẽ có kết quả người nào sẽ được chọn, em hồi hộp quá chi Vy ơi...
- Nếu chị là người được chọn, chị sẽ đãi các em một chầu, chịu không?
Bảo Ngọc cười khẽ:
- OK. Còn gì bằng.
Cả hai đang huyên thuyên tâm sự, bỗng nhỏ Thu Nguyệt chạy nhanh vào la í ới:
- Đã có kết quả rồi mấy chị ơi!
Cả hai Hạ Vy và Bảo Ngọc kinh ngạc:
- Hả? Sao em lại biết vậy Thu Nguyệt?
Thu Nguyệt gấp giọng:
- Em vừa nghe bọn họ nói với chị Kim Khánh đó.
Bảo Ngọc lo lắng hỏi:
- Bọn họ ở đâu vậy hả?
- Họ đang ở quán ăn sáng "Ngọc Mai", vô tình em cũng đang ăn sáng ở đó nên mới biết được việc này.
Hạ Vy nôn nóng xen vô, cô gấp giọng:
- Vậy em đã nghe được những gì hả Thu Nguyệt?
Thu Nguyệt ngập ngừng:
- Em... em... không dám nói...
Thu Nguyệt cứ áp a ấp úng càng làm Hạ Vy sốt ruột hỏi dồn:
- Em làm sao vậy? Tại sao lại không dám nói. Sự thật vẫn là sự thật kia mà.
Thu Nguyệt lại lắp bắp:
- Nhưng... em sợ khi em nói ra sẽ làm chị buồn.
Hạ Vy gắt giọng:
- Con nhỏ này, làm gì mà hôm nay mày kỹ tính dữ vậy? Cứ nói đại ra xem nào. Sự thật em đã nghe được gì hả?
Thu Nguyệt e dè:
- Em nói ra, chị hứa không được buồn đó nghe.
Hạ Vy cười tươi:
- Hứ! Ta sắp tức chết vì mi đấy cô bé ạ! Có chịu nói hay không đấy?
Thu Nguyệt thầm nghĩ trước hay sau gì thì chị ấy cũng phải biết thôi. Mình nói cho chị Vy biết trước cũng đâu có ảnh hưởng gì. Nghĩ thế nên Thu Nguyệt nhẹ giọng:
- Em nghe họ nói hình như là chị Bảo Ngọc được bình chọn đấy.
Hạ Vy nghe lùng bùng cả hai tay, cô chẳng tin những lời của Thu Nguyệt vừa nói. Có khi nào nó nghe lầm không? Tại sao lại là Bảo Ngọc mà không phải là cô chứ?
- Thu Nguyệt! Em có nghe lầm không? Em nghe không rõ phải vậy không?
Thu Nguyệt nhận thấy Hạ Vy xúc động mạnh, cô thì thào:
- Em xin lỗi. Chắc em nghe lộn đó thôi. Chị đừng buồn, để chị Kim Khánh vô hỏi lại cho rõ nghe chị.
Hạ Vy gấp giọng:
- Vậy khoảng cách giữa em và những người đó xa lắm không?
Thu Nguyệt đáp nhanh:
- Dạ, chỉ cách một cái bàn thôi.
Hạ Vy tức khí quát tháo:
- Em nói chuyện một hồi chắc chị nổ tung cái đầu mất thôi.
Thu Nguyệt lắp bắp:
- Dạ.... em.. em...
Hạ Vy lớn giọng:
- Chỉ cách có một cái bàn ăn thôi mà nghe cũng lộn được sao. Còn cái gì mà hình như với hình không, thật chị muốn rối tung rồi đây.
Bảo Ngọc can ngăn:
- Chị Vy! Thu Nguyệt chỉ nghe loáng thoáng chứ đâu nghe rõ đâu sao chị luống cuống lên thế? Đừng như thế mà chị.
Hạ Vy nổi quạu:
- Em không cần phải khuyên can chị. Em có biết là chị đã dồn hết tâm huyết để có thể có được cơ hội sang Thái Lan không hả?
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Em rất hiểu tâm tư và niềm đam mê đang cháy bỏng trong chị, nhưng...
- Nhưng sao hả? Ý em muốn nói chuyện gì?
Bảo Ngọc cười nhẹ:
- Em không có ác ý gì cả. Em chỉ muốn nói với chị phải thật bình tĩnh, chúng ta chưa có kết quả chính xác mà.
Hạ Vy ngơ ngác:
- Ừ hén... mình chỉ nghe Thu Nguyệt nói thôi, chứ đâu phải chị Khánh đâu mà chị mất bình tĩnh như vậy chứ?
Bảo Ngọc gật gù:
- Đúng rồi! Chị hãy coi như chưa hề nghe thấy chuyện gì cả. Chỉ cần chị Kim Khánh đến thì mọi việc sẽ sáng tỏ thôi.
Hạ Vy ngượng ngùng:
- Chị thật vô lý quá! Nhưng chị rất nóng lòng vì chị mong sẽ được chọn để tu học ở Thái Lan.
Bảo Ngọc khẽ giọng:
- Điều đó em nghĩ tất cả các bạn ở đây ai cũng thích như vậy, kể cả em nữa.
Hạ Vy cười nhạt:
- Chị biết là em sẽ nói vậy mà. Nhưng điều may mắn chỉ đến với một người mà thôi, em có hiểu không?
- Em rất hiểu điều đó. Nhưng chị Vy này:
Hạ Vy dò xét:
- Chuyện gì vậy?
Bảo Ngọc chậm rãi:
- Em chỉ giả thuyết thôi nha.
- Em muốn nói gì thì cứ nói đại ra đi, Ngọc à.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Nếu như người được chọn không phải là chị, thì chị sẽ như thế nào?
Hạ Vy nổi cáu:
- Dựa vào đâu mà em lại hỏi chị điều đó chứ?
Bảo Ngọc ngập ngừng:
- Em... chỉ giả thuyết vậy mà.
Nắm lấy tay Bảo Ngọc, Hạ Vy nghiêm giọng:
- Bảo Ngọc! Em đừng quên em chỉ là đàn em của chị đấy nhé.
Bảo Ngọc ngớ ngẩn:
- Chị Vy! Chị sao vậy?
Hạ Vy nổi sung:
- Ở đây chỉ có tay nghề của chị là vượt trội hơn hẳn mọi người. Lấy tư cách gì mà tranh giành với chị chứ?
Thu Nguyệt không thể chịu được nổi tính khí quá đáng của Hạ Vy, cô buột miệng thốt lên:
- Chị Vy! Chị quá đáng lắm đấy. Sao tự dưng lại nổi điên với tụi em vậy hả?
Ai không biết chị là người tài giỏi nhất ở đây, phải đợi chị quảng cáo chứ?
Hạ Vy vênh mặt:
- Muốn đấu với chị hả? Còn lâu đó cưng ạ!
Thu Ngyệt buông gọn:
- Chị muốn nói gì thì cứ nói cho đã đi, ai mà thèm đấu đá gì với chị.
- Chuyện gì? Chuyện gì mà chị vừa tới cửa đã nghe la lối lom sòm vậy hả?
Bảo Ngọc rụt rè:
- Dạ, đâu có chuyện gì đâu chị.
Hạ Vy cũng nhanh nhảu xen vô:
- Tụi em chỉ nói chuyện chơi thôi chứ đâu có gì đâu sư phụ.
Ký nhẹ lên đầu Hạ Vy một cái, Kim Khánh vọt miệng:
- Em đó chỉ giỏi cái miệng dẻo như kẹo bạch nha vậy đó. Còn Thu Nguyệt, làm gì mà đứng nhăn nhó và làm thinh vậy?
Thu Nguyệt từ tốn:
- Dạ, em không dám thốt nên lời chỉ sợ phật lòng người ta nên đành lặng tiếng im hơi đó thôi.
Kim Khánh trầm giọng:
- Chị biết ngay là có chuyện mà, mới sáng sớm lại tranh cãi chuyện gì rồi phải không?
- Dạ, đâu có gì. Chị đừng để ý đến nó, hay câu mâu chuyện của người khác.
Thu Nguyệt không thể nhịn nữa, cô cãi lại:
- Chị nói gì vậy, ai câu mâu chứ? Không phải chị lớn lối hống hách đó sao?
Kim Khánh gắt giọng:
- Các em có thôi đi không? Tại sao lại cãi vã nhau như thế? Thật ra là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thu Nguyệt cong môi:
- Tại vì có người khó lòng chấp nhận sự thật ê chề nên nổi điên đó thôi.
Hạ Vy nổi sung quát lớn:
- Mày có tin là tao tát vào mặt mày không hả con nhỏ nhiều chuyện lắm điều.
Thu Nguyệt cũng không vừa, cô thách thức:
- Chị dám không? Tôi không tài nào chịu nổi tính hách dịch của chị nữa đâu.
Kim Khánh bực bội quát mắng:
- Các em còn coi chị ra gì không hở? Thu Nguyệt! Em nói đi, thật ra là việc gì vậy?
- Hồi sáng này sau khi nghe chị và những người kia nói chuyện ở quán ăn.
Nên em mới về nói lại cho chị ấy và Bảo Ngọc nghe. Ai ngờ nghe xong, chị ấy nổi sung lên quát tháo đủ thứ.
Kim Khánh nghiêm ngay nét mặt:
- Ai cho phép em tiết lộ điều đó chứ?
Thu Nguyệt e thẹn ngập ngừng:
- Em... cũng không muốn nói, chỉ tại chị Vy cứ bảo nói cho chị ấy nghe, nên em mới nói chứ bộ.
Kim Khánh ngớ người:
- Chị đã hiểu rồi. Thì ra là chuyện này mà tranh cãi rùm beng vậy sao?
Thu Nguyệt gật gù:
- Dạ, đúng vậy. Giờ chị hãy nói đi, sự thật là như thế nào, để cho chị ấy khỏi ấm ức.
Kim Khánh vỗ nhẹ vào vai của Hạ Vy, nhẹ giọng:
- Chị rất làm tiếc đấy Vy à!
Hạ Vy đơ cả người cất giọng hỏi:
- Chị nói vậy có nghĩa là...
Kim Khánh chậm rãi:
- Em thực hiện rất tốt mẫu tóc do em sáng tạo. Nhưng...
Hạ Vy lo lắng hỏi dồn:
- Nhưng sao hả chị?
- Người họ chọn không phải là em, mà là một người khác.
Hạ Vy buồn bã buông giọng:
- Người chị muốn nói có phải Bảo Ngọc không vậy?
Kim Khánh khẽ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Em có chỗ nào thua kém Bảo Ngọc đâu chứ?
Kim Khánh ôn tồn:
- Nói về tay nghề thì em hơn hẳn Bảo Ngọc. Nhưng ở sự thể hiện, em không thanh thoát và khéo léo bằng Bảo Ngọc. Do vậy, mọi người đã quyết định chọn Bảo Ngọc.
Hạ Vy tức cành hông, cô hét lên trong nỗi tức giận:
- Em không cam tâm, Tạ sao là Bảo Ngọc mà không phải là em chứ?
Thu Nguyệt đổ dầu vào lửa:
- Chấp nhận sự thật đi chị Vy ạ! Dù gì sự thật không sao thay đổi được, mọi người không chọn lầm đâu.
Hạ Vy vừa quê vừa tức, cô quát lớn:
- Mày im mồm đi. Tao không muốn nghe mày nói lời nào nữa cả. Tao thất bại ê chề như vầy, mày vui lắm chứ gì?
Kim Khánh trừng mắt nhìn Thu Nguyệt:
- Thu Nguyệt! Em không được nói thế.
- Dạ, chỉ tại em không thích có người huênh hoang, khoát lác nên mới nói vậy thôi.
Quay sang Hạ Vy, Khánh nhẹ nhàng:
- Lần này em không được may mắn thì hãy đợi lần sau vậy hãy đợi lần sau vậy. Đừng buồn em nhé.
Hạ Vy cất giọng:
- Hôm nay chị cho phép em được nghỉ nha. Em không có tâm trạng ở lại làm đâu.
- Vậy em về nghỉ đi, nhưng ngày mai trở lại làm, chị không muốn thấy em với bộ dạng như thế này nha.
- Dạ.
- Hãy vui lên, may mắn rồi sẽ đến với mình thôi.
- Dạ, em hiểu rồi. Em về nha chị.
Nói rồi, Hạ Vy nhảy phóc lên chiếc Attila vù thẳng. Kim Khánh nhìn theo lắc đầu ngao ngán.
Bảo Ngọc nãy giờ đứng lặng thinh, giờ mới cất giọng lên tiếng:
- Thật tội nghiệp cho chị Vy quá. Chị đã dồn hết tâm huyết vào đợt thử thách lần này vậy mà...
Kim Khánh chép miệng:
- Âu cũng là duyên số của mỗi người. Đâu phải lúc nào hễ muốn là được đâu.
Thu Nguyệt cũng xen vô:
- Chị Vy mà bị thất bại thảm hại như vậy là bởi tính khí của chị ấy quá kiêu căng, làm như chỉ có một mình chị ta tài giỏi không bằng.
Kim Khánh trầm giọng:
- Với bản tính của Hạ Vy lần này chị e là phải mất một thời gian nó mới trở lại bình thường đấy.
Thu Nguyệt tròn mắt:
- Nghiêm trọng vậy sao chị Khánh?
- Chứ tụi em không thấy sao? Nó háo thắng và rất nông nổi.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Em nghĩ chắc là chị ấy sẽ rất giận em.
Kim Khánh cười nhẹ:
- Sao em lại nghĩ như thế?
Bảo Ngọc chậm rãi:
- Sự xuất hiện của em đã làm cho Hạ Vy mất đi cơ hội sang Thái Lan.
- Em nói nghe chẳng có lý chút nào cả. Nếu như không có em thì cũng có người khác thôi.
Bảo Ngọc bùi ngùi:
- Đành vậy, nhưng sao em cảm thấy rất áy náy.
Kim Khánh ân cần:
- Không việc gì phải áy náy cả. Xét cho cùng em đâu hề có lỗi gì, người ta chọn những người thật sự tài hoa, em rất xứng đáng.
Bảo Ngọc ngập ngừng:
- Em... em...
- Em đừng quá lo lắng, việc gì thì cũng phải thuận theo sự tự nhiên đi. Bây giờ em hãy chuẩn bị đi là vừa đó.
Bảo Ngọc ngơ ngác:
- Sao lại vội thế hả chị?
- Chuyện này chị cũng không rõ, nhưng họ báo với chị ngày mốt sẽ khởi hành.
- Thật vậy sao?
- Sao lại không?
Bảo Ngọc chùng giọng:
- Nếu vậy thì chiều nay em phải về quê để thông báo với ngoại em mới được.
Kim Khánh thúc giục:
- Em còn bận bịu chuyện gì mà đợi tới chiều lận?
- Dạ, không.
- Vậy ngay bây giờ em chuẩn bị rồi bảo Thu Nguyệt đưa ra bến xe giùm.
Bảo Ngọc ngượng ngùng:
- Để chiều em về cũng được mà chị.
Kim Khánh nghiêm giọng:
- Em phải nghe lời chị, không được phép cãi lại. Đây là lệnh đấy cô bé.
Thấy từ chối không xong, Bảo Ngọc ríu ríu:
- Dạ, tuân lệnh sư phụ.
Kim Khánh cười xòa:
- Như vậy mới được chứ. Cố gắng đừng phụ lòng mong mỏi của chị đó nha.
Bảo Ngọc lên giọng:
- Yes, madam!
Thu Nguyệt với gương mặt ủ rũ, cô lẩm bẩm:
- Thấy hai người mà em phát ganh tị, không biết đến chừng nào em mới được như vậy đây?
Ký nhẹ lên đầu Thu Nguyệt một cái, Kim Khánh cười nhẹ:
- Con nhỏ này! Làm gì mà bi quan quá vậy? Từ từ rồi cũng đến lượt em thôi, hãy cố gắng mọi việc sẽ thành công thôi mà.
- Em cũng mong được như vậy.
Bảo Ngọc nhỏ nhẹ:
- Chị tin là với lòng nhiệt huyết của em, ước mơ sẽ thành hiện thực. "Có công mài sắt có ngày nên kim" đấy.
Thu Nguyệt cúi đầu lí nhí:
- Em rất cảm ơn lời khuyên chân thành của chị. Chị thật hiền từ và đáng yêu làm sao.
Bảo Ngọc chu môi:
- Thiệt không! Sao tui vẫn còn "ống chề" nè, hổng thấy sao cô nương?
Thu Nguyệt cười lớn:
- Chị nói nghe sao em mắc cười muốn nghẹn luôn đấy.
- Sao vậy ta?
Thu Nguyệt lý sự:
- Chứ không phải sao? Đẹp người đẹp nết như chị đây mà bảo là "ống chề", em hổng tin đâu.
- Chị nói thật đấy. Chắc có lẽ chị vô duyên bạc phận cũng nên.
Thu Nguyệt trách:
- Sao lại nói thế? Hay để em làm mai chị cho ông anh Hai của em nha.
Bảo Ngọc lắc đầu cười khẽ:
- Thôi, chị nói chơi vậy chứ chị chưa muốn nghĩ đến chuyện lập gia đình đâu.
Thu Nguyệt tròn mắt:
- Sao vậy? Ông anh của em là Việt kiều Mỹ đấy. Anh ta đang tìm kiếm một người tâm đầu ý hợp thùy mị duyên dáng như chị đấy.
Bảo Ngọc tế nhị:
- Chị rất cảm ơn em có lòng. Nhưng...
- Nhưng sao? Chị đã có người trong mộng rồi phải không?
- Làm gì có. Bộ em không tin chị sao?
Thu Nguyệt trầm giọng:
- Làm sao em có thể tin, mẫu người như chị đây chẳng lẽ không có anh chàng nào đeo đuổi sao?
Bảo Ngọc cười mỉm:
- Thật ra thì cũng có nhưng chị chưa hề để ý đến ai cả.
Thu Nguyệt gãi đầu nhăn nhó:
- Chị đúng là khó hiểu.
Bảo Ngọc chợt đề nghị:
- Hãy để chuyện này gác lại đi. Bây giờ em chở giùm chị ra bến xe nhé?
Thu Nguyệt cười tươi:
- OK! Em rất sẵn lòng.
- Mình đi thôi em.
- Dạ.
Cả hai cùng bước xuống bậc tam cấp. Thu Nguyệt dẫn chiếc Wave S màu xám lông chuột mới cáu, rối rít:
- Em mời hoa hậu lên xe.
Bảo Ngọc vỗ vào vai Thu Nguyệt, cười khúc khích:
- Con nhỏ này cứ ghẹo chị hoài.
Thu Nguyệt lại cười đùa:
- Em nói thật đấy. Mai mốt làm hoa hậu thật đừng quên em đó nghen.
- Thôi, đừng đùa nữa cô nương. Chúng ta đi được rồi.
- Xong chưa? Vịn cho chắc à nha!
- Chạy từ từ thôi, bộ em định đùa sao?
Thu Nguyệt cười duyên:
- Không có. Nhưng hễ lên xe là chạy hết ga không hà.
Bảo Ngọc tái mặt, nhóm người định bước xuống xe. Thu Nguyệt ngăn lại:
- Em giỡn với chị thôi, làm gì mà nhát gan dữ vậy?
Thu Nguyệt đề máy, nhắm hướng bến xe miền Tây thẳng tiến. Chẳng mấy chốc cả hai đã đến bến xe. Bảo Ngọc bước vội xuống nhoẻn miệng cười:
- Chị rất cám ơn em.
- Không cần cám ơn em đâu, chừng nào lên nhớ có quà miền quê sông nước là được rồi.
- Trái cây được hông?
Thu Nguyệt cười tít mắt:
- OK, em thích nhất là bưởi đấy.
- Cứ an tâm. Sẽ có quà cho cô thôi cô bé ạ! Chị đi nha.
- Hẹn gặp lại.
- Bye!
Khi đã yên vị trên xe, Bảo Ngọc cảm giác rất sung sướng. Cuối cùng, nàng cũng được chọn, rõ là một điều đáng mừng. Ngoại nàng biết được việc này chắc bà vui mừng lắm, đứa cháu gái yêu của bà nay đã trưởng thành và còn rất rất thành công trong sự nghiệp. Bảo Ngọc chợt mỉm cười với bao ý nghĩ trong lòng.
Bảo Ngọc vừa định quẹo vào con hẻm để nhanh chân về nhà, bỗng có tiếng gọi giật ở phía sau lưng:
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc!
Tiếng một người đàn ông gọi giật làm Bảo Ngọc giật mình quay lại. Cô chợt sững người và cất tiếng cằn nhằn khi người đàn ông đó vừa đến cạnh bên cô:
- Trời ơi! Lại ông đó sao?
Ông Hoàng Nam nhìn con gái ân cần:
- Bảo Ngọc! Ba phải làm thế nào để con hiểu và thông cảm cho ba chứ?
Bảo Ngọc cằn nhằn:
- Tôi nói đến khi nào thì ông mới hiểu đây? Tôi không cần ông phải bận tâm gì tôi cả. Hãy về lo tốt gia đình của ông đi.
Ông Nam nhẹ giọng:
- Nhưng ba rất mong con hãy hiểu cho ba, để ba được lo lắng cho con.
Bảo Ngọc cười nhạt:
- Nếu như ông muốn lo lắng cho tôi thì không cần phải đợi cho đến bây giờ.
Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng không cần thiết lắm đâu.
Ông Nam nhăn nhó:
- Nói vậy con không tin những lời ba nói là sự thật sao?
Bảo Ngọc nghèn nghẹn:
- Đã gần hai mươi năm ngần ấy thời gian ông vẫn biệt vô âm tín. Bây giờ ông bảo tôi tin ông, tôi cũng không hiểu có nên tin hay không?
Ông Nam gào lên thảm thiết:
- Ba biết làm sao cho con hiểu đây? Trời ơi! Tại sao tôi lại ra nông nỗi như thế này?
Bảo Ngọc bối rối, cô lắp bắp:
- Ông làm cái gì vậy? Có cần thiết phải làm ra vẻ đau khổ như vậy không hả?
Ông Nam nhẹ giọng:
- Cho dù có như thế nào, ba cũng chỉ mong con hãy hiểu cho ba, được không con?
Bảo Ngọc chua chát:
- Đã từ lâu, thú thật, tôi rất ao ước được gọi tiếng "ba" trầm ấm quen thuộc mà thuở nhỏ tôi đã hằng gọi, nhưng thật vô vọng.
- Sự thật ba đã đi tìm con rất lâu nhưng không sao tìm được con. Con có hiểu cho ba không?
- Ông đã bỏ rơi tôi một thời gian dài dăng dẳng, bây giờ chỉ nói mấy câu ông bảo tôi sẽ tin ông mà cảm động sao? Ông lầm rồi đó ông Nam ạ!
Ông Nam tỏ ra bất lực:
- Bảo Ngọc! Con thật tàn nhẫn và đành lòng thế sao?
Bảo Ngọc cười nhẹ:
- Bây giờ ông nhìn nhận lại tôi thì có ích gì, trong khi ông đã có gia đình hạnh phúc.
- Nhưng ba... rất nhớ con Bảo Ngọc à!
- Thôi đi, ông đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không muốn nghe ông nói gì nữa cả. Chào ông!
Bảo Ngọc quay gót bỏ đi, ông Nam hớt hải chạy theo gọi lớn:
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc, con của ba.
Bỗng chiếc xe thắng gấp:
Rét rét... rầm... á... á...
Không còn kịp nữa rồi, chiếc môtô một trăm năm mươi phân khối chạy trờ tới, do quá bất ngờ nên thắng không kịp đã tông vào người ông Nam, ông chỉ kịp kêu lên mấy tiếng rồi ngất lịm.
Bảo Ngọc nghe tiếng la thét thanh của ông Nam. Điếng hồn, quay lại, cô sửng sốt kêu to:
- Ba... ba ơi! Ba đừng cô gì nha, ba ơi...
Bảo Ngọc nhanh chân chạy đến bên ông, bế thốc ông lên gấp giọng:
- Ba... ba có sao không? Ba thấy thế nào rồi?
Ông Nam vẫn lặng im không trả lời. Bảo Ngọc vẫy một chiếc taxi chạy trời tới rồi cùng mọi người đở ông Nam vào trong xe đưa thẳng đến bệnh viện.
Bảo Ngọc rất rối rắm, cô cũng không thể ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Tại sao? Tại sao cô có thể đối xử tệ bạc với ba mình như thế? Hay tại vì sự thiếu vắng cha quá lâu nên cô hận cha mình? Nhưng dù gì đi nữa thì cô cũng thầm van vái với đấng thiêng liêng cho ba cô tai qua nạn khỏi, bình an vô sự.......
Cánh cửa phòng cấp cứu xịch mở, vị bác sĩ già mặc chiếc áo blouse trắng với cặp kính cận bước ra. Bảo Ngọc nhanh chân chạy đến bên ông, gấp giọng:
- Bác sĩ... ơi, bác sĩ! Ba cháu... có làm sao không, thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ già có cái tên là Mẫn Đạt nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt của Bảo Ngọc, nhẹ giọng:
- Cháu là con của ông ấy sao?
Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp lời:
- Dạ, đúng vậy. Cháu chính là con của ông ấy. Có việc chi không vậy, bác sĩ?
Ông Mẫn Đạt khẽ cười, ông dịu giọng:
- Cháu đừng quá lo lắng, tai nạn vừa rồi chỉ xây xát nhẹ thôi. Nhưng...
Thấy vẻ ngập ngừng của bác sĩ Đạt, Bảo Ngọc lo lắng hỏi dồn:
- Thật ra, ba cháu có chuyện gì vậy thưa bác sĩ?
Ông Đạt ân cần:
- Ta muốn báo với cháu một việc đó.
Bảo Ngọc dò xét cất giọng:
- Chuyện gì quan trọng sao bác sĩ lại tỏ ra ngập ngừng quá vậy?
- Cháu phải thật bình tĩnh để nghe ta nói về bệnh tình của ba cháu đấy.
Bảo Ngọc càng lo lắng, cô gấp giọng:
- Bác sĩ hãy nói cho cháu biết đi. Thật ra, ba cháu như thế nào?
Ông Mẫn Đạt trầm giọng:
- Ba của cháu đã mắc chứng bệnh tim khá nghiêm trọng đó.
Bảo Ngọc sửng sốt kêu lên:
- Hả! Tại sao lại như thế chứ?
Bác sĩ Đạt diễn giải:
- Vừa rồi cho tiến hành siêu âm nên mới phát hiện. Thật ra, ba cháu bị hẹp van tim, cần phải tiến hành phẫu thuật để nông van tim.
Bảo Ngọc chớp nhẹ viền mi, cất giọng hỏi:
- Thưa bác sĩ, liệu chi phí ca mổ có cao lắm không ạ?
Bác sĩ Mẫn Đạt trầm ngầm:
- Nhẩm tính có thể khoảng vài chục triệu đấy, cháu ạ. Cháu có thể bàn với gia đình để sớm có quyết định phẫu thuật.
Bảo Ngọc rối rít:
- Dạ, cháu cám ơn bác sĩ nhiều.
Bác sĩ Đạt cười khẽ:
- Không có gì. Trách nhiệm của ta mà. Cố gắng nha cháu.
Bác sĩ Đạt nói xong, ông đi thẳng đến văn phòng làm việc. Còn lại một mình, Bảo Ngọc lo lắng chạy vào trong. Ông Hoàng Nam đã tỉnh lại. Trông thấy Bảo Ngọc, ông mấp máy đôi môi:
- Bảo Ngọc! Sao con lại khóc... Ba thật sự không sao cả mà, con cứ yên tâm.
Bảo Ngọc nhanh chân chạy đến bên ông thì thào:
- Ba... ba đừng cố nói nữa. Ba hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Con thật đã tha thứ cho ba rồi sao?
Bảo Ngọc nghẹn ngào:
- Con thật là đứa con gái bất hiếu, cũng tại vì con mà ba lại ra nông nổi này.
Con thật có lỗi với ba nhiều lắm. Ba hãy tha lỗi cho con nha ba.
Bảo Ngọc nói vừa dứt câu thì một giọng nói dõng dạc sắt lạnh vang lên:
- Con kia! Mày đúng là độc ác mà. Thì ra chính mày đã làm cho ông ấy ra nông nỗi này. Đúng là đồ mất dạy.
Ông Nam cất giọng yếu ớt:
- Kìa bà! Sao bà lại nặng lời với con bé quá vậy? Nó có lỗi gì kia chứ?
Bà Tuyết Linh trề môi vênh mặt:
- Ông không nghe chính miệng nó vừa thừa nhận đó sao? Cho vừa lòng ông, lao tâm tổn trí nhất định đi tìm nó cho bằng được.
Ông Nam nhỏ giọng:
- Nhưng thật ra chuyện tai nạn nó đâu có lỗi gì, sao bà lại có thành kiến với con bé quá vậy?
Bà Linh lớn tiếng:
- Ông nói sao? Tôi đây mà có thành kiến gì với nó chứ? Sự thật là như vậy mà.
Ông Nam nhỏ nhẹ:
- Bà ơi! Đây là bệnh viện, bà nói nhỏ tiếng một chút được không vậy?
Hoàng Tuấn và Tuyết Lan vừa đến cũng đẩy cửa bước vào:
- Ba... ba... có sao không vậy? Ba có bị thương chỗ nào không?
Ông Nam nhìn hai con thì thào:
- Chỉ xây xát ngoài da thôi con à!
Chợt Tuyết Lan nhìn xoáy vào Bảo Ngọc, mai mỉa:
- À, thì ra cũng có sự hiện diện của cô ở đây nữa sao? Tại sao ba tôi lại ra nông nỗi như thế này vậy hả? Cô đừng trả lời cho tôi biết là vì cô nên ba tôi mới như thế này đấy.
Ông Nam nắm lấy tay Tuyết Lan, nhẹ giọng:
- Tuyết Lan! Sao lại ăn nói với Bảo Ngọc như thế?
Bà Linh xen vô góp lời:
- Tuyết Lan! Con nói rất chính xác, chính nó đã gây ra cho ba con đấy.
Tuyết Lan căm phẫn liếc xéo Bảo Ngọc, giận dữ:
- Thật tôi đoán không lầm thì ra chính là cô. Tại sao cô lại nhẫn tâm như thế?
Cô có còn là một con người nữa không?
- Tuyết Lan! Con không được hỗn láo như vậy! Thật ra, Bảo Ngọc là chị của con đấy.
Tuyết Lan dài giọng:
- Chị của con ư? Còn lâu con mới chấp nhận. Ở đâu ba nhận cái thứ này làm chị của con vậy hả?
Ông Nam giận đỏ mặt, môi ông tím tái. Ông giận dữ quát:
- Con có chịu im đi không? Tại sao con lại thốt lên những lời lẽ vô giáo dục như thế chứ?
Bảo Ngọc giận run cả người, cô hét lên:
- Đủ rồi! Các người nói đã chưa vậy. Thì ra, tôi không thể ngờ mồm miệng các người lại độc ác đến thế? Các người có thật sự lo lắng cho ông ấy chưa?
Bà Linh vênh mặt:
- Mày nói nghe lạ, bộ đợi mày dạy khôn tao chắc?
Bảo Ngọc gằn giọng:
- Chuyện nhìn nhận lại ông ấy hay không, tôi không muốn bàn cãi với mấy người. Hiện tại tôi rất lo lắng cho bệnh tình của ông ấy đấy.
- Ba tôi bị bệnh gì?
- Ông ấy bị mắc bệnh tim khá nặng cần được giải phẫu gấp. Tôi nghĩ các người đừng mãi tranh luận với tôi, hãy dể dành tâm sức mà lo cho ông ấy.
Bà Tuyết Linh há hốc mồm:
- Hả! Mày nói cái gì? Mày đang nguyền rủa chồng bà à? Mày cũng quá quắt lắm, ông ấy cũng là cha của mày kia mà.
Tuyết Lan cũng lớn tiếng xen vào:
- Tôi không ngờ cô cũng ác mồm ác miệng dữ lắm. Cô cũng khéo thêu dệt lắm điều.
Hoàng Tuấn nãy giờ đứng lặng thinh, giờ cũng tức khí cất giọng:
- Chuyện của cô và ba tôi, tôi cũng không muốn nói thêm điều gì. Nhưng thật ra, cô cũng không nên nói ba tôi như vậy chứ?
Nghe lối nói chuyện chẳng lọt tai tí nào của Tuấn, Bảo Ngọc bực mình thét lên:
- Các người nói xong chưa? Các người nói các người lo lắng cho ông ấy, tôi thiết nghĩ chỉ là hữu danh vô thực. Thực tế mọi người chẳng hề quan tâm đến sức khỏe của ông ấy.
Bà Linh nổi sung:
- Mày nói vậy nghĩa là sao?
Bảo Ngọc nói nhanh:
- Tôi nghĩ sự hiện diện của tôi ở đây khiến cho mấy người cảm thấy gai mắt.
Được, tôi sẽ đi ngay.
- Nhưng mày chưa giải thích cho tao hiểu thực ra mày muốn ám chỉ điều gì?
Bảo Ngọc buông gọn:
- Các người có thể gặp bác sĩ Đạt hỏi rõ để xem tôi dựng chuyện bịa đặt hay những lời nói của tôi hoàn toàn là sự thật.
Bà Linh vênh váo trừng mắt nhìn Bảo Ngọc, quát lớn:
- Nếu đúng là như vậy thì mày đúng là khắc tinh của gia đình bà mà. Từ khi gặp lại mày đến giờ toàn gặp những chuyện không đâu.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Tôi xin các người tế nhị một chút đi, đây là phòng cấp cứu của bệnh viện, chứ không phải là nơi để các người lớn tiếng.
Bà Linh lắp bắp:
- Mày... mày... dám hỗn láo với bà à?
- Không dám! Tôi chỉ nhắc nhở mọi người thôi.
- Không cần mày nhiều lời! Bây giờ mày hãy biến đi ngay, tao không muốn nhìn thấy bộ mặt hắc ám của mày nữa.
Ông Nam thì thào yếu ớt:
- Bà ơi! Sao bà và tụi nó lại có thể đối xử với Bảo Ngọc như vậy? Cũng nhờ có nó đưa tôi vào đây nên tôi mới còn sống sót để gặp mọi người. Nếu không...
Bà Linh trách mắng:
- Kìa ông! Sao ông lại nói gở vậy?
Ông Nam chậm rãi:
- Nhưng những lời nói của tôi là sự thật đấy, bộ mọi người không tin tôi sao hả?
Chợt quay sang Bảo Ngọc, ông Nam ân cần:
- Bảo Ngọc! Con đừng để tâm lời lẽ không hay của mọi người nghe con.
Thật ra, cũng vì lo lắng cho ba nên họ mới có những hành động nông nổi như thế.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Ba cứ an tâm lo tịnh dưỡng sức khỏe, chuyện nhỏ nhặt ấy con không để tâm đâu. Nhưng giờ con phải về ba cố gắng giữ gìn sức khỏe nha.
- Ừ! Con ngoan.
- Xin phép chào mọi người.
Bảo Ngọc quay gót bỏ đi ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Chợt bác sĩ Mẫn Đạt bước vào, đến bên cạnh giường của ông Hoàng Nam, cất giọng:
- Sao rồi, gia đình đã bàn bạc đến đâu rồi? Đã có quyết định chưa?
Bà Tuyết Linh chột dạ, ông bác sĩ này nói gì vậy kìa? Bàn bạc... mà là chuyện gì kia chứ? Cố nghĩ mãi cũng không có câu trả lời thích hợp nên bà Linh cất giọng hỏi:
- Dạ, bác sĩ đang nói gì thật tình tôi không hiểu.
Bác Bĩ Đạt trầm giọng:
- Ở đây không tiện nói nhiều, mọi người hãy theo tôi vào văn phòng chúng ta sẽ trao đổi một số việc.
Bà Linh nhẹ giọng:
- Dạ!
Bác sĩ Đạt nhẹ bước ra khỏi phòng. Bà Linh quay sang Tuyết Linh, khẽ giọng:
- Con hãy ở lại đây với ba con nghe Lan. Mẹ và anh con đi xem thực ra bác sĩ muốn trao đổi chuyện gì.
- Được rồi! Mẹ và anh cứ đi đi.
- Xin lỗi, bà đây là vợ của ông Hoàng Nam phải không?
- Dạ phải.
- Mời bà ngồi!
- Bác sĩ cần gặp tôi thật ra là có chuyện gì cần trao đổi vậy?
Bác sĩ Đạt buông gọn:
- Bà đã biết bệnh tình của ông nhà rồi chứ gì? Thế đã có quyết định mổ cho ông ấy không vậy?
Bà Linh tròn mắt ngơ ngác, bà nghĩ tai mình đã nghe không rõ:
- Bác sĩ vừa nói ai vậy?
- Thì chồng của bà đấy.
Bà Linh sửng sốt lắp bắp:
- Bác... sĩ... nói ông ấy bệnh, mà ông ta bệnh gì vậy? Và cần phải mổ sao, thưa bác sĩ?
Bác sĩ Đạt ngớ người:
- Ủa! Thì ra bà chưa biết gì sao? Bộ con gái bà chưa nói việc này với bà à?
- Con gái? Là ai vậy?
Bác sĩ Đạt trầm giọng:
- Thì cô gái đã đưa ông ta vào đây khi ông ta xảy ra tai nạn đó.
Bà Linh gãi nhẹ đầu đáp lời:
- À, thì ra bác sĩ muốn nói con nhỏ đó sao?
Bác sĩ Đạt thoáng ngạc nhiên:
- Bộ cô gái đó không phải là con của bà sao? Lý nào là vậy chứ, cô ta rất lo lắng cho ông Nam kia mà.
Bà Linh khẽ giọng:
- Dạ thưa bác sĩ, đây là chuyện nội bộ trong gia đình chúng tôi, không dám làm phiền đến bác sĩ. Chúng ta có thể trở lại vấn đề chính được không ạ?
Bác sĩ Đạt cười nhẹ:
- Không có gì. Tôi chỉ thấy lạ nên mới hỏi vậy chứ thật ra chẳng có ý gì đâu.
Bà Linh hỏi khẽ:
- Dạ, ông nhà tôi bệnh ra sao vậy bác sĩ?
Bác sĩ Đạt nhỏ nhẹ cất giọng:
- Không sao! Nếu như bà chưa được biết thì tôi cũng xin nói rõ để cho bà tường. Thật ra, tai nạn giao thông không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ông Nam cả, chỉ trầy xước ngoài da thôi. Nhưng khi chúng tôi kiểm tra kỹ mới phát hiện ông đang mang căn bệnh tim rất nghiêm trọng, cần phải được tiến hành phẫu thuật gấp đấy, bà có hiểu những gì tôi đã trình bày không?
Bà Linh lạnh toát cả mồ hôi. Thì ra những gì con ranh kia nói là sự thật sao?
Thì ra ông Nam chồng bà mắc chứng bệnh tim. Phẩi chi con ranh kia nói thì mình không tin là thật, đằng này chính miệng bác sĩ điều trị đã thốt lên từng lời làm sao có thể...
- Thật ra, nãy giờ tôi nói gì bà có nghe không vậy?
Hoàng Tuấn lay lay vai mẹ mình khẽ gọi:
- Mẹ! Bác sĩ đang hỏi mẹ kìa. Mẹ sao vậy?
Nghe tiếng Hoàng Tuấn gọi, bà Linh giật bắn người cất giọng:
- Cái gì? Cái gì vậy?
- Con nè... Bác sĩ đang nói chuyện với mẹ kìa, sao mẹ ngớ người ra vậy?
Bà Linh thoáng bối rối trước sự ngớ nga ngớ ngẩn của mình. Bà nhẹ giọng:
- Thưa bác sĩ, tôi quá bất ngờ trước bệnh tình của ông nhà, nên mới có thái độ không phải, mong bác sĩ bỏ qua cho.
Bác sĩ Đạt gật gù:
- Tôi hiểu. Cho nên tôi mới mời bà và cháu đến đây để hỏi xem quyết định thế nào.
Bà Linh hỏi nhanh:
- Dạ, theo bác sĩ tính sao ạ?
Bác sĩ Đạt đáp lời dứt khoát:
- Phải mổ gấp.
- Có cách nào khác không, thưa bác sĩ.
Bác sĩ Mẫn Đạt diễn giải:
- Ông Nam đã bị hẹp van tim, cần phải phẫu thuật gấp, không có phương pháp nào hữu hiệu ngoài mổ cả.
Bà Linh ngồi đăm chiêu nhíu mày suy nghĩ. Bác sĩ Đạt thúc giục:
- Gia đình phải sớm có quyết định, rồi báo với chúng tôi. Bởi vì tôi nghĩ chỉ có phẫu thuật mới mong ông ấy sớm hồi phục lại thôi.
Hoàng Tuấn thúc giục:
- Mẹ.... mẹ còn chần chừ chuyện gì nữa vậy? Chúng ta phải làm thủ tục để phẫu thuật cho ba thôi, mẹ à.
Bà Linh gấp giọng:
- Bác sĩ có thể làm thủ tục để tiến hành phẫu thuật cho ông nhà giùm nha?
Bác sĩ Đạt khẽ cười:
- Gia đình đã sớm cố quyết định như thế, tôi cảm thấy rất vui, bởi tôi sợ để lâu ông ấy mệt lắm.
- Trăm sự cháu nhờ bác sĩ giúp giùm ba cháu nha.
Bác sĩ Đạt cười khì:
- Không có gì. Cháu đúng là đứa con hiếu thảo.
Bà Linh cũng cất giọng:
- Bác sĩ. Mẹ con tôi trông cậy vào sự giúp đỡ của bác sĩ đấy.
- Bà và cháu cứ an tâm. Chúng tôi sẽ làm việc tận tâm đúng y đức của một bác sĩ.
- Cám ơn bác sĩ nhiều.
- Không có chi. Bà và cháu có thể ra ngoài với ông nhà đi, sau khi hội chẩn và hoàn thành một số thủ tục, chúng tôi sẽ cho tiến hành mổ ngay.
- Dạ, chào bác sĩ.
- Cháu chào bác sĩ.
Vừa bước chân ra khỏi văn phòng bác sĩ, Hoàng Tuấn nói ngay với mẹ:
- Mẹ! Mẹ ơi! Thật ra, mình đã trách lầm người ta rồi. Những lời ba nói là sự thật đó mẹ.
Bà Linh lặng lẽ không cất nên lời. Hoàng Tuấn nói tiếp:
- Cô ấy chính là ân nhân cứu mạng của ba, chứ không phải là khắc tinh gì mà mẹ đã nghĩ đâu.
Bà Linh lên giọng:
- Thoạt đầu mẹ cũng đâu nghĩ thực hư thế nào, cứ trôg thấy nó là mẹ không vừa rồi.
- Tại mẹ có ác cảm với cô ấy đó thôi. Thực tế chưa chắc gì cô ta nhận nhìn lại ba.
Nhưng mẹ không muốn ba của con san sẻ tình thương cho ai hết. Ngày xưa cũng chính mẹ của nó mà mẹ phải chịu khổ một thời gian.
Hoàng Tuân nhẹ giọng:
- Chuyện người lớn ngày xưa mẹ đâu thể nào lại phủ lên đầu những người như cô ấy chứ.
Bà Linh nóng giận:
- Bây giờ con đang chỉ trích mẹ đó sao Tuấn?
- Dạ, con không dám.
- Mẹ làm thế cũng chỉ lo cho tụi con thôi.
- Mẹ ơi! Mẹ khéo lo xa rồi đấy. Con thấy ba vẫn thương yêu tụi con mà.
Bà Linh nghiêm giọng:
- Biết đâu, mải lo cho con nhỏ đó ông ấy quên bẳng hai đứa tụi con thì sao?
Hoàng Tuấn quả quyết:
- Con rất tin tưởng ở ba, ba sẽ không làm thế đâu.
- Bây giờ có nói ba con này nọ rồi không xem mẹ ra gì chứ gì phải vậy không?
Hoàng Tuấn nhẹ giọng:
- Mẹ.... mẹ là số một mà.
- Không cần phải khen nịnh tôi thế đâu.
- Mẹ nói vậy là sao?
- Hãy lo cho ông bố của cậu thì hơn.
- Mẹ cứ chọc con hoài. Bộ mẹ giận con sao?
- Không. Mẹ đâu dám giận hờn gì ai chứ.
- Nếu không giận, mẹ cười lên đi con mới tin.
- Thằng cha mày! Rầu thúi ruột, thúi gan lo cho ba mày kìa, ở đó mà bảo mẹ cười.
- Ngoại! Ngoại ơi!
- Gì vậy con?
Bảo Ngọc ngập ngừng:
- Con... con...
Bà Trâm hỏi dồn:
- Chuyện gì mà con cứ ấp a ấp úng vậy Ngọc?
Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu đáp lời:
- Con... con cảm thấy rất có lỗi với ba của con đấy ngoại à.
Bà Trâm trầm giọng:
- Thì ra con muốn nói đến chuyện này sao? Vậy mà ngoại cứ tưởng con nói chuyện gì.
Bảo Ngọc phụng phịu:
- Ngoại! Con hổng chịu, ngoại cứ ghẹo con hoài.
Bà Trâm ngớ ngẩn:
- Ngoại có ghẹo con gì đâu nào.
Bảo Ngọc chợt bùi ngùi:
- Ngày mai con lại phải sang Thái Lan để hoàn thành khóa học rồi nhưng...
Bà Trâm ngạc nhiên hỏi:
- Ngoại thấy chuyện con đi Thái Lan cũng rất tốt cho con sau này chứ có gì đâu lại nhưng với nhị nữa vậy hả?
Bảo Ngọc cằn nhằn:
- Ngoại không biết hay ngoại lại cố tình trêu chọc con vậy?
- Ngoại nói thật tình đấy.
- Thế ngoại có biết ngày mai ba của con phải lên ca mổ không?
Bà Trâm nhăn trán:
- Thật tình mãi lo vui chuyện của con mà ngoại lại quên. Nhưng con hãy an tâm vì ba của con đã có bọn họ lo rồi.
- Nhưng con rất áy náy.
- Bác sĩ cũng đã nói rõ rồi, tai nạn xảy ra đối với ba con không hề gì. Đây là bệnh tình của nó.
Bảo Ngọc chột dạ:
- Đành rằng là như vậy. Nhưng sao con cảm thấy lo lắng cho bà quá. Ngoại ơi!
Hiểu được nỗi niềm của đứa cháu yêu, bà Trâm dịu giọng:
- Cháu cưng của bà không được mãi ray rứt về chuyện của ba con. Con cố gắng dồn hết tâm huyết vào chuyến đi sáng mai đó nghen.
Bảo Ngọc lo lắng:
- Ngoại ơi! Ngoại nghĩ xem ba con có sao không hả ngoại?
- Ngoại nghĩ với sự tài giỏi của bác sĩ, ba con sẽ không có chuyện gì đâu.
- Con cũng cầu mong ba con sẽ tai qua nạn khỏi, hóa rủi gặp lành.
Bà Trâm cười hiền:
- Ngoại nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi, con đã thay đổi cách nhìn và lo lắng cho ba của con từ khi nào vậy hả?
Bảo Ngọc nhăn nhó:
- Ngoại này! Bộ ngoại không muốn thế sao?
Bà Trâm cười khì:
- Muốn quá đi chứ, sao lại không?
Bảo Ngọc trầm giọng:
- Lúc trước tại con không hiểu ba con nhiều, cho rằng ba không thương con, nên con mới tỏ thái độ xấc xược vô lễ như vậy.
- Còn bây giờ thì khác rồi phải không?
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Bây giờ con đã thông suốt tất cả. Thật ra, ba rất thương con và luôn lo lắng cho con đó.
Bà Trâm âu yếm:
- Thấy con biết suy nghĩ về ba của con như vậy, ngoại cũng rất mừng. Hai cha con có thể nhìn nhận lại nhau, ngoại cũng thấy mãn nguyện.
Bảo Ngọc lo lắng cất giọng:
- Nhưng... con có thể làm được gì khi ba đã có một gia đình khác chứ? Việc trước mắt bây giờ là con lo cho ngoại thôi.
Bà Trâm trố mắt nhìn nàng:
- Con lo chuyện gì?
Bảo Ngọc chậm rãi:
- Ngoại không nhận thấy sức khỏe của ngoại độ rày yếu lắm sao? Thật con không thể nào an tâm để xa ngoại đâu.
Bà Trâm trách yêu:
- Thôi đi công chúa nhỏ, đừng viện lý do mà từ chối cơ hội hiếm có này. Vả lại, ngoại cảm thấy sức khỏe ngoại vẫn tốt cơ mà.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng:
- Con biết. Ngoại chỉ vì muốn con đi nên mới cố tình nói thế thôi, đúng không?
- Sao con lại nghĩ đi đâu vậy hả?
- Còn một chuyện con cũng rất lo nữa là ngôi nhà của mình đấy.
Bà Trâm ngạc nhiên kêu lên:
- Sao? Con nói ngôi nhà mình sao hả Ngọc?
Bảo Ngọc phụng phịu:
- Ngoại không thấy nó xiêu vẹo hết rồi sao? Trời mà đổ mưa thì dột tứ tung, con đau lòng lắm, ngoại à.
Bà Trâm trấn an:
- Đừng lo nghĩ nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội để dành dụm tiền làm lại lành lặn mà.
Bảo Ngọc chắp hai tay khấn nguyện:
- Phải chi... ông Bụt xuất hiện, con sẽ ước cho ngoại có một ngôi nhà không cần sang trọng, nhưng sạch sẽ và lịch sự để ngoại và con có thể sống bên nhau hạnh phúc... cho dù có đánh đổi chuyện gì con cũng chịu cả.
Bà Trâm ngăn lại:
- Này con, con không nên nói quá. Biết đâu sau này con thành tài nổi tiếng làm ăn giàu có không những cất nhà sang trọng cho ngoại ở mà còn mua xe du lịch đời mới nữa. Đến lúc đó con có phải thực hiện lời hứa của mình không?
Bảo Ngọc dứt khoát:
- Con hứa là như đinh đóng cột, lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhưng là sự kỳ diệu cơ?
Bà Trâm gật gù:
- Ngoại hiểu rồi.
- Trong thời gian con đi sang Thái Lan, ở nhà, Khánh Mai và nhỏ Như Quỳnh sẽ thay con thường xuyên đến đây để chuyện trò với ngoại đấy, ngoại đổng ý chứ?
Bà Trâm chắc lưỡi:
- Sao lại làm phiền người ta chi vậy con? Bà có thể tự lo cho mình được mà.
Bảo Ngọc cười khẽ:
- Ngoại cứ an tâm. Tụi nó tự nguyện chứ con có nhờ vả gì đâu nào?
- Vậy sao! Hai con bé đó bụng tốt thật đấy.
Bà Trâm chợt sa sầm nét mặt nhìn đứa cháu yêu:
- Lần này ra đến nước ngoài lận, thực tâm ngoại chẳng an tâm chút nào.
Bảo Ngọc cũng rưng rưng ngấn lệ:
- Ngoại! Sao lại thế? Nếu ngoại không an tâm thì con có thể đổi người khác đi, nha ngoại?
Bà Trâm gằn giọng:
- Không! Nhất định con không được làm vậy.
Bảo Ngọc ôm chầm lấy bà Trâm, cô dịu dàng:
- Ngoại ơi! Ngoại có biết không, con không muốn ngoại phải lo lắng cho con mà sinh bệnh thì nguy lắm.
Bà Trâm cố gượng cười:
- Ngoại không có sao đâu con đừng bận tâm. Bởi ngoại sợ con buồn bã nơi đất khách quê người không có người hầu bạn, chứ ngoại tuyệt đối không cho phép con từ bỏ cơ hội này.
- Nhưng ngoại cũng vui lên để con có thể an tâm vững dạ mà ra đi chứ. Cười đi ngoại.
Bà Trâm cười khúc khích:
- Con nhỏ này thiệt là...
- Đó như vậy có vui hơn không?
Ký nhẹ lên đầu Bảo Ngọc một cái, bà Trâm cất giọng lo lắng:
- Nhưng làm thân con gái phải biết giữ mình biết không? Đừng nên nghe những lời lẽ mật ngọt của bọn đàn ông háo sắc mà khổ thân nghe con.
Bảo Ngọc cười nhẹ cúi đầu:
- Con xin tuân lệnh ngoại.
- Chuyện gì cũng phải cẩn thận xét suy cho kỹ, đừng gì một phút nông nỗi mà bất hạnh đến với mình.
- Dạ, con hiểu rồi.
- Thân là phụ nữ nên mình luôn là người bị thiệt thòi nhiều nhất. Nên tuyệt đối không được kết thân với ai cả khi chưa tìm hiểu kỹ càng.
Bảo Ngọc dịu giọng:
- Con cảm ơn những lời lẽ vàng ngọc mà ngoại đã truyền đạt cho con. Ngoại sẽ không phải thất vọng về con đâu.
Bà Trâm cười tươi:
- Nếu được như những gì con đã nói thì ngoại rất an tâm, mà mẹ của con ở suối vàng cũng ngậm cười. Phải chi... mẹ của con còn sống chắc nó sẽ mừng lắm.
- Sao tự dưng ngoại gợi lại nỗi buồn chi vậy? Con nghĩ giờ này mẹ của con chắc cũng tiêu diêu nơi miền cực lạc rồi cũng nên.
- Cầu mong Trời Phật sẽ hạ trì cho mẹ của con được tịnh độ siêu sanh, cận kề với niết bàn.
- Thôi, chúng ta đừng nói nhiều nữa, bây giờ hãy đi nghỉ nha.
- Dạ!
- Mai con còn đi sớm đấy phải ngủ cho thật ngon nha cô bé.
Bảo Ngọc rối rít:
- Xin tuân lệnh nữ vương.
- Tổ cha mày. Lúc nào cũng giỡn được cả.
- Bởi con rất muốn thấy ngoại cười mà.
- Giỏi nịnh, mai mốt tới chừng xuất giá rồi không biết có còn được như vậy nữa không?
Bảo Ngọc mạnh dạn đáp lời:
- Con thì lúc nào cũng vẫn vậy, không bao giờ quên ơn ngoại cả. Nhưng kỳ thực con chưa từng có ý nghĩ phải có người yêu nữa chứ đừng bảo rằng chồng, nghe sao phát ớn lạnh quá đi.
Bà Bích Trâm cười vui và cảm thấy ấm lòng.
Máy bay hạ cánh được một lúc, hành khách đã xuống hết. Sáu cô thợ cắt tóc trẻ khỏe và đẹp được lựa chọn rất kỹ lưỡng, sau khi đã vượt qua sự kiểm tra của máy vi tính và ban giám khảo để có được vinh dự này. Thật sự, họ rất có tài năng sáng tạo. Nhưng trong sáu cô gái được chọn khắp các tỉnh thành, quận huyện đoàn kiểm tra rất để tâm đến một người. Ai là người có được diễm phúc đó chứ? Không lẽ... là Bảo Ngọc?
Đúng vậy! Chính cô ta!
Tất cả mọi người được đưa đến một quán ăn rất sang. Khi đã yên vị, Bảo Ngọc mới đảo mắt nhìn ngắm xung quanh, cô xuýt xoa:
- Qủa là đẹp. Phong cảnh ở đây được bài trí rất bắt mắt. Rất đơn sơ nhưng không kém phần sống động.
- Làm gì mà thơ thẩn vậy, cô bé?
Một cô gái quê lần đầu tiên được đặt chân nơi đất khách quê người nên Bảo Ngọc rất tò mò. Hễ trông thấy gì là lạ cô ngắm nghía say mê, nên không để ý tới một anh chàng đang chú ý tới cô. Tiếng nói ấy lại vang lên một lần nữa:
- Bảo Ngọc! Sao em lại thừ người ra vậy? Đang có tâm sự à?
Giật mình nhìn lại, đúng là mình ngố thật, ngơ ngơ ngáo ngáo y chang như "Hai Lúa". Thẹn thùng, cô lắp bắp:
- Ơ... em... em.. - Đang tương tư phải không?
Bảo Ngọc chu môi:
- Làm gì có.
- Vậy mà anh tưởng.
Bảo Ngọc nhăn nhó:
- Anh này! Cứ ghẹo người ta hoài.
- Chúng ta tranh thủ đúng bữa rồi anh sẽ đưa các em đến viện tóc luôn nhé.
Cả nhóm đồng thanh đáp:
- OK!
Bảo Ngọc chợt hỏi nhỏ:
- Từ đây đến đấy còn bao xa hả anh La Hoàng?
La Hoàng nhoẻn miệng cười:
- Gọi anh là Hoàng được rồi, không cần phải là La Hoàng cho rườm rà luộm thuộm, lê thê...
- Yes sir!
La Hoàng nhẹ giọng:
- Còn khoảng vài cây số nữa là đến nơi rồi.
- Vậy sao?
Chợt Bảo Ngọc la oai oái:
- Ối! Thức ăn sao mà cay muốn bỏng cả lưỡi thế này?
Cả nhóm nữ người nào cũng tán thành:
- Đúng là như vậy, cay đến độ nước mắt nước mũi chảy ra hết rồi nè.
Thúy Liễu than thở:
- Còn em muốn đơ cả hàm không tài nào ăn được nữa.
La Hoàng chậc lưỡi:
- Rõ là thật tội nghiệp cho các cô nương. Nhưng ở đây hầu hết thức ăn đều có vị cay.
Cả nhóm đơ cả người:
- Trời!
Lam Thuyên nhăn nhó:
- Anh Hoàng sao kỳ lạ vậy hả?
La Hoàng đáp lời:
- Có gì mà kỳ lạ đâu? Chỉ tại các cô chưa quen thôi.
Bảo Ngọc phụng phịu rên la:
- Nếu tình trạng như thế này mà diễn ra hằng ngày, chắc có lẽ bao tử của em bị tra tấn dã man lắm.
Thấy vẻ lo sợ của các cô, La Hoàng dịu giọng:
- Đừng lo. Nếu như các cô không ăn cay được thì cũng có thể mua thức ăn mang về chế biến cũng được vậy.
Bảo Ngọc gật gù:
- Ừ hén! Vậy mà mình không nghĩ ra. Đúng là "đầu to mà óc như quả nho".
La Hoàng chợt hỏi:
- Nè, nè! Các cô dùng xong chưa vậy? Chúng ta đến viện tóc nhé?
Bảo Ngọc lè lưỡi:
- Vâng, chúng ta đi thôi, em ăn hết nổi rồi.
Lam Thuyên cũng tán đồng:
- Đúng vậy. Chúng ta có thể đi được rồi, em rất nôn nóng đến nơi để được nghỉ ngơi.
La Hoàng nhẹ giọng:
- Trước khi đến đây, tôi cũng xin báo cho các cô một chuyện để các cô tường.
Cả nhóm lo lắng hỏi:
- Là chuyện gì vậy anh Hoàng?
Bảo Ngọc dẩu môi:
- Anh làm như chuyện gì quan trọng lắm không bằng.
La Hoàng nghiêm giọng:
- Nghiêm trọng chứ.
- Thật sao? Thật ra là chuyện gì?
La Hoàng buông giọng:
- Lần đầu tiên đến công ty hoặc một tổ chức nào đó để làm việc, người mà các cô cần ra mắt là ai?
Bảo Ngọc trề môi:
- Dễ ợt! Vậy cũng hỏi!
- Thế Bảo Ngọc nói nghe xem?
Bảo Ngọc đáp nhanh:
- Thì giám đốc, quản lý chứ còn ai nữa?
La Hoàng vỗ tay khen ngợi:
- Rất chính xác. Nhưng đây là một quản lý trẻ đẹp trai và rất khó tính đấy.
Lam Thuyên vờ hỏi:
- Anh ta giỏi cỡ nào lận?
La Hoàng cười nhẹ:
- Phải nói là siêu sao mới phải. Anh ta đã đoạt tất cả các giải cao về tạo mẫu tóc cho các siêu mẫu, diễn viên tài tử của Mỹ. Anh ta rất có sáng tạo và tài hoa.
- Vậy là chúng ta có thể học những tinh hoa từ anh ta rồi.
La Hoàng gật nhẹ đầu:
- OK. Nhưng thường những con ngựa giỏi hay giở chứng lắm. Chúng tôi rất khó khăn mới mời được anh ta về đây đấy.
Tuyết Linh chen vô:
- Anh Hoàng quảng cáo mà em nôn nóng muốn gặp anh ta, để xem thật hư thế nào?
- Cố gắng lấy lòng anh ta để không phải bị đì đấy nhé.
Bảo Ngọc trố mắt ngạc nhiên:
- Hả! Lại có chuyện đó nữa sao?
- Tại sao không? Tính tình anh ta rất kỳ quặc, đến tôi đây cũng hiểu không nổi, nữa là...
Bảo Ngọc lên giọng:
- Anh ta khó ưa đến thế sao?
- Nhưng bù lại anh ta rất tài giỏi.
Chiếc xe dừng lại hẳn, La Hoàng đưa mọi người vào trong viện tóc. Bảo Ngọc cùng mọi người cùng ngồi ghế chờ đợi. La Hoàng đi thẳng lên lầu. Một lát sau, anh ta cùng đi xuống với một người, thoạt nhìn, Bảo Ngọc như không tin vào mắt mình.
Hình như là cái gã chết tiệt kia. Ối trời! Tại sao hắn ta lại có mặt ở nơi đây chứ? Vái trời hắn ta không phải là người mà La Hoàng đã nói với các cô. Đúng "oan gia ngõ hẹp" mà...
Tiếng của La Hoàng cất lên làm phá tan dòng suy nghĩ của Bảo Ngọc:
- Các cô, hãy đến đây để tôi được giới thiệu!
Lam Thuyên láu táu:
- Chuyện gì? Anh muốn giới thiệu ai vậy anh Hoàng?
Bảo Ngọc luống cuống. Nếu như hắn đúng là người La Hoàng đã từng nhắc thì cô tiêu tùng rồi. Cầu trời đừng phải là hắn.
- Bảo Ngọc! Sao cô còn ngồi đó?
Bảo Ngọc ấp a áp úng:
- Dạ.... dạ.... em tới liền.
Tiếng của La Hoàng dõng dạc:
- Tôi xin giới thiệu với mọi người, anh Nguyễn Khang đây sẽ là người trực tiếp quản lý điều hành mọi công việc ở đây. Mọi người nhất định phải nghe theo lời hướng dẫn của anh ta có biết không?
Cả nhóm đồng thanh:
- Yes, yes!
Bảo Ngọc không dám nhìn thẳng Nguyễn Khang, cô len lén ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay một cặp mắt tròn xoe với hàng lông mày rậm của hắn đang nhìn cô chăm chăm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Nguyễn Khang cười nhẹ cất giọng:
- Xin chào mọi người. Tôi rất lấy làm vinh hạnh, vì được sự bổ nhiệm của công ty nên có cơ hội để trao đổi kinh nghiệm cũng như sáng tạo những mẫu thiết kế về tóc mới nhất và hot nhất. Rất hân hạnh...
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
Mọi người, ai nấy cùng đều giới thiệu về mình, duy chỉ có Bảo Ngọc thì cô lại lặng thinh khó hiểu.
La Hoàng tò mò gặng hỏi:
- Bảo Ngọc! Cô sao vậy? Ai cũng tự giới thiệu về bản thân cả rồi, thế còn cô tại sao lại im ru không nói gì hết vậy?
Bảo Ngọc lúng túng:
- Em... em không biết phải nói thế nào?
Nguyễn Khang lên tiếng can ngăn:
- Anh Hoàng! Tôi rất hiểu tâm trạng của cô ta lúc này. Anh đừng làm khó cô ta nữa.
La Hoàng tròn mắt:
- Ủa! Bộ hai người... quen biết rồi phải không?
Bảo Ngọc chống chế:
- Sao anh Hoàng lại hỏi như thế? Em làm sao có phước phần quen biết với anh ấy chứ?
- Nhưng...
Nguyễn Khang lên tiếng hỏi:
- Anh làm gì mà thắc mắc hoài vậy? Lại nhưng nhị gì nữa đây, ông tướng?
La Hoàng sừng sộ:
- Tại tôi thấy hơi lạ nên mới nhiều chuyện vậy mà. Sao anh khó tính quá vậy hả?
Nguyễn Khang trố mắt:
- Tôi mà khó tính sao?
- Thôi, tôi vào trong đây, anh cứ thảo luận với mọi người đi nhé.
- Nói người ta đã rồi tính chạy trốn sao?
- Trốn? Tôị. sợ anh quá đi.
Nguyễn Khang chống nạnh trừng mắt:
- Không sợ lại bỏ đi vậy chứ?
La Hoàng van nài:
- Thôi được rồi, đại ca à! Tôi đầu hàng vô điều kiện, được chưa?
Nguyễn Khang cười khẽ:
- Tha cho cậu đấy.
La Hoàng cười theo:
- Vậy tại hạ xin cáo lui nha?
- Trẫm chuẩn tấu.
Cả nhóm cô nương ai nấy cũng đều cười nghiêng cười ngửa bởi tính khôi hài của Nguyễn Khang và La Hoàng.
Buổi sáng, Bảo Ngọc tự dưng cảm thấy nhớ đến ngoại vô cùng. Không biết lúc này bà có khỏe không, ngoại không còn trẻ nữa. Ngoại càng về già, Bảo Ngọc càng lo lắng cho sức khỏe của bà hơn, cô thật chẳng an tâm tí nào. Tại sao hôm nay cô cảm thấy bồn chồn trong dạ? Lạy trời bà ngoại của con đừng xảy ra chuyện gì nha. Bỗng điện thoại của cô lại phát tín hiệu, cô vội vã lấy ra xem.
Thì ra là nhỏ Như Quỳnh:
- Alô. Bảo Ngọc đây!
- Như Quỳnh nè!
Bảo Ngọc cười nhẹ:
- Ừ, bộ sáng sớm rảnh khách sao mà phone cho tui vậy, cô nương?
Như Quỳnh chanh chua:
- Bộ gọi cho bà cũng phải xem giờ rảnh mới được điện sao mà hỏi vậy?
Bảo Ngọc trách:
- Dư hơi, dài dòng! Có chuyện gì không? Nói mau!
Như Quỳnh cười khúc khích:
- Trời, trời! Làm gì bữa nay lên giọng quá vậy ta?
Bảo Ngọc dài giọng:
- Chứ sao?
- Lúc này sao rồi? Ở Thái, mày có để mắt được anh chàng nào hông?
Bảo Ngọc đùa:
- Nhiều lắm, đếm không xuể luôn đấy.
Như Quỳnh như mắc nghẹn:
- Mày... mày... nói sao? Bộ mày định...
- Muốn ám chỉ điều gì vậy, nói ra xem nào!
Như Quỳnh nhẹ giọng:
- Mày nói đếm không xuể là sao? Nói rõ cho tao nghe đi!
Bảo Ngọc chép miệng:
- Chừng nào về, ta sẽ dẫn về làm mai mối cho nhà ngươi một tên nha!
Như Quỳnh kêu lên:
- Trời đất! Bữa nay bày đặt mai mối nữa, bộ định đổi nghề sao hả?
Bảo Ngọc cười khì:
- Làm gì có. Nói chơi với mi cho đỡ buồn vậy mà.
Như Quỳnh lo lắng:
- Mày sao vậy? Bộ có ai đó ăn hiếp mày phải không?
Bảo Ngọc phân bua:
- Không. Ta dữ như chằn ai dám ăn hiếp ta chứ? Bởi vì ta nhớ đến ngoại thôi.
Như Quỳnh chùng giọng:
- Xin lỗi mày, tao cũng vô ý quá. Hai ngày qua, tao cũng không đến thăm bà.
- Lúc này làm thế nào? Có đông khách không?
- OK! Làm ăn rất khá. Nhất là mấy ngày qua lúc nào tiệm cũng đông khách cả.
- Chẳng trách mày và nhỏ Mai lại quên đến với ngoại mình.
- Đúng vậy. Nhưng mày đừng quá lo, chiều nay nhất định tao sẽ đến thăm ngoại rồi phone cho mày, chịu hông?
Bảo Ngọc tíu tít:
- Còn gì bằng.
- Ê, Bảo Ngọc!
- Gì vậy?
- Có chuyện này tao muốn nói cho mày nghe, nhưng không biết có nên nói hay không?
Bảo Ngọc cằn nhằn:
- Thích thì nói, còn không muốn nói thì thôi, có gì đâu mà lưỡng lự.
Như Quỳnh nhỏ giọng:
- Chuyện của nhỏ Mai.
Bảo Ngọc lo lắng hỏi dồn:
- Nhỏ Mai sao? Lại xảy ra chuyện gì nữa hả Quỳnh?
Như Quỳnh cất giọng:
- Nhỏ Mai nó trở lại với ông Cường.
Bảo Ngọc sửng sốt hét lớn:
- Trời ơi! Sao kỳ vậy? Tại sao tụi mình cứ nói mãi mà nhỏ không chịu hiểu vậy cà?
Như Quỳnh chậm rãi:
- Vẫn biết vậy, nhưng tụi mình không thể xen vào chuyện riêng tư của nhỏ mãi được.
Bảo Ngọc ấm ức:
- Nhưng ta thấy tức cho nhỏ quá đi, tại sao biết là không thể, vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào.
Như Quỳnh cười nhẹ:
- Tao cảm thấy hình như ông Cường thương nhỏ Mai lắm đó.
- Sao mi biết?
- Ổng mới ly dị với vợ rồi còn gì?
Bảo Ngọc ngạc nhiên:
- Vậy sao! Có chuyện này nữa à?
Như Quỳnh dõng dạc:
- Có chứ. Thì ra hai người còn định chọn ngày lành tháng tốt cưới nhau nữa đấy.
- Nhỏ Mai nó cho mi biết phải không?
- Chứ còn ai.
Bảo Ngọc chậc lưỡi:
- Nếu như họ thương nhau như vậy cũng mừng cho họ. Nhỏ này cũng kín miệng ghê, vậy mà cũng không phone cho mình biết gì hết trơn.
- Tao cũng nghĩ như mày, nếu như ông Cường thương yêu nó thật sự thì mừng cho nó.
Bảo Ngọc chợt đề nghị:
- Điện thoại đường dài tốn tiền lắm, ta tắt máy nghe. Hôm nào nói chuyện nữa nhé.
- OK, bye.
- Bye!
- Ê! Thúy Liễu! Mi nhìn Bảo Ngọc xem.
Tuyết Linh õng ẹo:
- Chuyện gì vậy? Mặt trời mọc ở hướng Đông nữa à.
Ký nhẹ lên đầu nhỏ Liễu một cái, Lam Thuyên lừ mắt:
- Mi không thấy mới sáng thôi mà Bảo Ngọc lại có người yêu gọi điện tâm sự rồi, thử hỏi có sướng không chứ?
Thúy Liễu ngớ người:
- À, thì ra vậy đó hả?
Bảo Ngọc đứng phắt dậy, cô tiến lại gần, cất giọng:
- Ê! Hai sư tỷ đang rù rì to nhỏ, bộ đang nói xấu tui phải không?
Lam Thuyên chống chế trả đũa:
- Sư muội có khuyết điểm gì mà sợ tụi này nói xấu kia chứ?
Thúy Liễu phụ họa:
- Ờ, đúng rồi! Bảo Ngọc lúc nào cũng hoàn hảo mà.
Bảo Ngọc chống nạnh, phùng má trợn mắt:
- Đủ rồi nha! Đừng quanh co hòng thoát tội. Thực ra là chuyện gì, nói mau.
Nếu không...
Thúy Liễu lo sợ:
- Nếu không sẽ thế nào hả?
Bảo Ngọc gằn từng tiếng:
- Ta sẽ xử theo luật.
Lam Thuyên nhăn nhó:
- Luật gì vậy?
- Luật giang hồ đấy.
Thúy Liễu thốt lên:
- Hả! Em nói... em nói...
- Nói đi!
Thúy Liễu thành thật:
- Em và chị Lam Thuyên nói chị thật sung sướng chỉ mới sáng sớm thôi thì đã có bạn trai điện rồi.
Bảo Ngọc gằn giọng:
- Phải vậy không? Còn gì nữa hả?
Thúy Liễu đáp nhanh:
- Không. Có bi nhiêu đó thôi.
Bảo Ngọc cười phá lên:
- Thúy Liễu! Em làm gì sợ sệt dữ vậy? Ngọc giỡn chơi thôi mà.
Thúy Liễu õng ẹo nhăn nhó:
- Bảo Ngọc! Chị.... chị làm em muốn xỉu rồi nè.
- Chị thành thật xin lỗi, chị đâu biết rằng Liễu lại sợ đến vậy chứ.
Lam Thuyên tiếp lời:
- Nãy giờ thấy mặt mày nhỏ tái xanh, nên biết nhỏ không phải giả vờ.
Thúy Liễu nhẹ giọng:
- Em bị tim đấy.
Bảo Ngọc kêu lên:
- Trời đất! Vậy mà tui đâu có biết. Chút xíu nữa tôi làm kẻ sát nhân rồi.
Lam Thuyên cười khẽ:
- Bà diễn cũng giống diễn viên điện ảnh lắm đấy, bà chằn.
Bảo Ngọc trợn mắt:
- Dám cho mình là bà chằn à?
- Chứ không giống sao?
Bảo Ngọc đấm thùm thụp vào vai bạn:
- Cho mi biết thế nào là "lổ đệ".
Thúy Liễu cười khúc khích chen vô:
- Bảo Ngọc! Chị nói cái gì mà "lổ đệ".
Bảo Ngọc cười khì:
- Í lộn! Lễ độ đấy, nói nhanh quá thành ra là lổ đệ.
Lam Thuyên đau điếng xuýt xoa:
- Ui da! Đau quá!
Bảo Ngọc gằn giọng:
- Nhà người không được tái phạm nữa đấy, có biết không?
Lam Thuyên nhẹ giọng:
- Dạ, xin tuân lệnh bà chằn.
- Mi... mi...
- Bữa nay nghỉ một ngày, ở không sung sướng, có ai rủ mình đi đâu không ta?
Thúy Liễu tò mò:
- Chị Bảo Ngọc? Người yêu chị chừng nào đến rước vậy?
Bảo Ngọc sừng sộ:
- Cái gì? Dám ghẹo ta nữa à?
Thúy Liễu cười nhẹ:
- Không dám. Tại em nghe chị nói chuyện điện thoại và hứa hẹn lắm mà.
Bảo Ngọc phân bua:
- Không phải! Mọi người lầm rồi! Mình làm gì có người yêu chứ?
- Vậy chứ chị nói chuyện với ai vậy?
Bảo Ngọc đáp gọn:
- Một người bạn thân thôi.
- Té ra là như vậy à?
- Chứ gì nữa. Bộ hai người không tin sao?
Thúy Liễu gật gù:
- Tin chứ. Nhưng vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
Bảo Ngọc trầm giọng:
- Ngọc không muốn sớm vướng bận vào chuyện yêu đương, chỉ tập trung lo cho sự nghiệp mà thôi.
Lam Thuyên chép miệng:
- Hiếm có một người như Ngọc đấy. Nhưng mà Ngọc nè!
- Chuyện gì?
- Hai bồ thấy Nguyễn Khang thế nào?
Bảo Ngọc dò xét:
- Sao tự dưng lại hỏi vậy? Đang để ý đến chàng phải không?
Thúy Liễu góp lời:
- Chính xác là như vậy.
- Thì mấy người nhận xét thế nào về anh chàng tài hoa này?
Thúy Liễu nhanh nhảu đáp lời:
- Theo mình nhận thấy, anh ta rất đẹp trai lại là người tài ba, nhưng có điều...
- Điều gì?
- Anh ta rất khó tính.
Quay sang Bảo Ngọc, Lam Thuyên hỏi:
- Còn Bảo Ngọc, mi thấy sao?
- Mình nói thật lòng nhé?
- OK!
Bảo Ngọc buông giọng:
- Nguyễn Khang là một người đàn ông mà tui ghét cay ghét đắng và hận hắn tận xương tủy.
Lam Thuyên ngạc nhiên cất giọng:
- Sao lạ vậy?
Bảo Ngọc cong môi:
- Bộ mọi người không thấy hắn đối xử với tui thế nào sao?
Thúy Liễu đồngtình:
- Ừ, sao anh ta lại có thể sai khiến chị đủ điều vậy không biết?
Bảo Ngọc lớn tiếng:
- Mình cũng không hiểu oan gia nợ báo gì đây? Chắc là kiếp trước mình nợ nần hắn dữ lắm hay sao ấy, nên kiếp này gặp lại hắn...
- Chị nói gì nghe xa xôi quá vậy?
- Em không hiểu đâu, anh ta đúng là đáng ghét.
Lam Thuyên cười nhẹ:
- Còn đối với mình thì khác đấy.
Bảo Ngọc trố mắt:
- Khác? Mà khác là sao?
Lam Thuyên dõng dạc:
- Nguyễn Khang là một mẫu đàn ông lý tưởng, đẹp trai lại tài hoa xuất chúng. Nhưng có điều anh ta rất khó gần.
Bảo Ngọc nhoẻn miệng cười:
- Vậy sao? Hay anh ta làm bộ làm tịch đấy. Mình thấy anh ta hách dịch thì đúng hơn.
Lam Thuyên nhỏ giọng:
- Mình thấy anh ta cũng đâu đến nỗi nào, sao mi mở lời là trách mắng anh ta không vậy? Bộ mi hận thù anh ấy lắm sao?
Bảo Ngọc cười khanh khách:
- Không những hận mà còn muốn băm hắn ra làm trăm mảnh nữa kìa.
Thúy Liễu nhăn mặt:
- Trời ơi! Nói gì mà nghe ghê quá vậy, chị Ngọc? Chị không sợ "ghét của nào trời trao của đó" sao?
Bảo Ngọc vênh mặt:
- Còn lâu! Bảo lấy hắn để chị ở vậy còn sướng chán.
Lam Thuyên nóng mũi xen vào:
- Để tui chống mắt lên xem thế nào?
Bảo Ngọc chợt đề nghị:
- Thôi, đừng tranh luận về hắn ta chi cho mệt. Chúng ta dạo phố chơi nha!
Thúy Liễu e ngại:
- Nhưng mình đâu có biết rành đường sá đâu mà đi hả?
Lam Thuyên tán thành:
- Đúng rồi! Lơ mơ kẻo lạc đường thì nguy mất. Thôi, tui hổng dám đi đâu.
Bảo Ngọc cười khúc khích:
- Hai người đúng là chết nhát.
- Bộ chị rành đường sao?
- Không rành, nhưng mình chỉ đi lòng vòng một lát rồi về, chứ đi chi xa đâu mà sợ lạc đường.
Thúy Liễu hớn hở:
- Ừ hén! Vậy mình đi nha Thuyên?
Lam Thuyên gật nẹ đầu:
- Đi thì đi chứ sợ gì.
Cả ba cô gái cười nói vui vẻ rồi tay nắm tay nhẹ bước ra phố.
- Sĩ Luân! Mày có chắc là nhà này không vậy?
Sĩ Luân cười mỉm:
- Chắc chắn mà. Tao đã hỏi thăm rồi, không thể nào sai đâu mà mày lo.
Nguyễn Khang tần ngần một lúc, rồi cất giọng:
- Mày mau gọi nửa đi, Sĩ Luân.
Sĩ Luân trố mắt nhìn chàng:
- Tao hả?
- Chứ ai?
Sĩ Luân cằn nhằn:
- Gọi thì gọi. Mày thiệt...
Nói rồi anh khẽ gọi:
- Bà ơi? Bà... bà có nhà không vậy?
Bà Bích Trâm đang nằm trên. Bà cố gượng dậy đáp lời yếu ớt:
- Ai đó? Cứ đẩy cửa vào đi bà không có khóa.
Quả đúng như vậy, cửa không khóa mà hai chàng không hề để ý. Nguyễn Khang nhẹ đẩy cửa đi vào trước, Sĩ Luân cũng đẩy chiếc môtô một trăm năm mươi phân khối theo sau.
Khi cả hai đã vào đến nhà trong, Nguyễn Khang chợt sửng sốt khi trông thấy bà Bích Trâm oằn oại trong đau đớn. Anh rón rén đến gần nhẹ giọng:
- Cháu chào bà! Hình như bà mệt lắm thì phải.
Bà Trâm mệt mỏi giương mắt nhìn Nguyễn Khang và Sĩ Luân. Thoáng ngạc nhiên, bà cất giọng run run:
- Các... cháu... là... ai? Sao bà chưa gặp hai cháu bao giờ?
Nguyễn Khang cười tươi:
- Hai cháu đây là bạn của Bảo Ngọc. Khi nhận được điện thoại của bà, cháu sợ cho Bảo Ngọc hay sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy nên cháu vội vã về đây ngay.
Bà Trâm cười nhẹ:
- À, thì ra là vậy! Cháu tốt quá!
Quay sang Sĩ Luân, Nguyễn Khang khẽ giọng:
- Mày lấy xe nhanh rước một bác sĩ giỏi về đây giùm nha?
Sĩ Luân gật gù:
- OK. Mày lo cho bà đi, tao sẽ đi ngay.
- Không cần thế đâu, cháu à! Bà chỉ bị cảm xoàng thôi mà.
Nguyễn Khang nhanh nhảu:
- Cần thiết chứ bà, cháu không thể nhìn bà như thế này được.
Quay lại phía sau, Nguyễn Khang giục:
- Sĩ Luân! Đi mau đi ông tướng.
- Yes, yes.
Bà Trâm nhỏ giọng:
- Cháu tên là gì?
Nguyễn Khang lễ phép:
- Dạ, cháu là Nguyễn Khang.
Bà Trâm tò mò:
- Thế cháu học chung với Bảo Ngọc bên Thái Lan phải không?
- Dạ, cháu thật ra là cấp trên của Bảo Ngọc.
Bà Trâm trố mắt:
- Vậy sao?
- Dạ, đúng vậy.
- Bảo Ngọc nó khỏe không cháu?
Nguyễn Khang nhanh nhảu:
- Dạ, Bảo Ngọc vẫn khỏe, bà ạ. Cô ấy nhớ đến bà nhiều lắm.
Bà Trâm chợt hỏi:
- Việc cháu trở về đây, thực ra nó có biết không vậy?
Nguyễn Khang nhẹ nhàng:
- Dạ, cô ấy không hề biết chuyện gì cả, vì cháu không muốn cô ấy lo lắng ảnh hưởng đến việc học. Biết được hoàn cảnh của Bảo Ngọc chỉ có hai bà cháu, cho nên cháu mới thu xếp nghỉ ít ngày trở về xem sao.
- Cháu đúng là người tốt bụng biết nghĩ đến người khác. Nếu như Bảo Ngọc nó có được tấm chồng như cháu đây thì bà không phải lo lắng gì nữa rồi.
- Khang ơi! Khang ơi!
Nguyễn Khang cằn nhằn nhăn nhó:
- Làm gì mà la lối om sòm vậy hả?
- Bác sĩ đến rồi.
Nguyễn Khang mừng rơn:
- Vậy hả? Dạ, mời bác sĩ vào nhà.
Bác sĩ Thanh Long nhẹ bước vào trong đến bên cạnh giường bà Trâm, cất giọng:
- Bà cụ bị bệnh sao vậy?
- Dạ, thưa cháu cũng không rõ nữa ạ, cháu rất mong bác sĩ giúp giùm.
Bác sĩ Thanh Long gật nhẹ đầu:
- Được rồi! Để tôi xem sao!
Sau khi đo huyết áp và khám kỹ lưỡng, vị bác sĩ kéo xệ gọng kính xuống rồi bộc bạch:
- Bệnh của bà chỉ bị cảm thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, hai đứa đừng quá lo.
Nguyễn Khang lo lắng hỏi:
- Thưa bác sĩ, thế bác sĩ có mang thuốc theo để cho bà uống không ạ?
Bác sĩ Long cười nhẹ:
- Có đủ cả đây, chỉ cần cho bà uống ngày hai lần đủ liều là được rồi.
- Hai cháu và bà vô cùng cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ Long cười hiền:
- Không có chi. Chào bà, tôi về. Chào hai cháu nha.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ Long vừa rời khỏi, bà Trâm nhìn Nguyễn Khang thì thào:
- Bà đã bảo rồi, bà chỉ bị cảm sơ thôi. Vậy mà hai cháu chẳng chịu tin.
Nguyễn Khang hồ hởi:
- Nhưng ít ra bác sĩ khám mới an tâm được bà ạ. Bây giờ bà dùng cháo nóng đây rồi uống thuốc nha bà?
Bà Trâm chép miệng:
- Cháu thật chu đáo. Để từ từ rồi bà dùng cũng được mà.
Nguyễn Khang lắc đầu lia lịa:
- Không được. Bà hãy dùng ngay đi, rồi uống thuốc cho mau lại sức chứ.
Bà Trâm cười nhẹ:
- Thôi được rồi, bà sợ cháu luôn rồi đấy. Cháu đưa đây cho bà.
- Dạ, đây ạ.
Bà Trâm đưa từng muỗng cháo cho vào miệng và nuốt một cách khó khăn, bởi bà có cảm giác đăng đắng ở cổ họng.
Nguyễn Khang lo lắng gặng hỏi:
- Bà cảm thấy khó nuốt lắm sao? Nhưng dù gì đi nữa bà phải cố gắng ăn mới khỏe được.
Bà Trâm nhìn Nguyễn Khang trìu mến:
- Thật bà không hiểu, cháu là con cháu nhà ai mà lễ phép và ngoan hiền đến thế?
Sĩ Luân nãy giờ đứng lặng thinh, giờ mới lên tiếng xen vào:
- Bà ơi! Bà biết tại sao Nguyễn Khang nó tốt như vậy không?
- Sao vậy cháu?
Nguyễn Khang trừng mắt nhìn Sĩ Luân:
- Mày định nói tào lao gì vậy hả? Không được nói lung tung đấy.
Bà Trâm ần cần:
- Khang à! Cháu cứ để cho bạn cháu nói xem. Thật ra là chuyện gì?
Sĩ Luân vô tư tiếp lời:
- Thật ra, Nguyễn Khang nó thương cháu gái của bà đấy.
Vừa nói dứt câu, Nguyễn Khang đấm vào lưng bạn thùm thụp:
- Bớ người ta, cứu cứu... Bộ mày định giết người diệt khẩu hả?
Nguyễn Khang vênh mặt:
- Ai biểu mày phát ngôn bừa bãi làm chi. Khôn hồn thì im lặng. Bằng không, ta sẽ cho mày biết tay đấy.
- Thương thì bảo rằng thương chứ có tội tình chi mà giấu giếm chứ?
Nguyễn Khang lừ mắt:
- Chuyện của tao ai mượn mày nhiều chuyện thế?
Chợt quay sang bà Trâm, Sĩ Luân nói nhanh:
- Bà ơi! Nguyễn Khang nó còn định sửa sang lại nhà cho bà nữa đấy. Bà thấy thế nào?
Bà Trâm thật sự ngỡ ngàng, bà dò xét:
- Bộ cháu nói thật sao?
Sĩ Luân nhấn mạnh:
- Cháu nói thật mà. Nếu không, nó đâu từ Thái Lan trở về đây gấp gáp như vậy.
Bà Trâm cười tươi:
- Con Bảo Ngọc nó có phước mới được người như Nguyễn Khang để mắt tới. Tội nghiệp con bé, nó cũng cố gắng làm lụng để sửa lại nhà cửa nhưng vẫn chưa đạt được ý nguyện. Nó mà hay được tin này, bà nghĩ nó sẽ mừng lắm.
Nguyễn Khang can ngăn:
- Bà ơi! Cháu thật ra rất có lòng giúp đỡ, nhưng bà đừng cho cô ấy hay, để chừng về cô ấy biết cũng chưa muộn.
Bà Trâm trầm ngâm:
- Cháu muốn tạo sự bất ngờ cho nó sao?
Nguyễn Khang cúi đầu đáp khẽ:
- Dạ!
Bà Trâm nhẹ giọng:
- Thật ra, bà cũng không muốn làm phiền các cháu. Nhưng các cháu quyết tâm như vậy thì thôi tùy các cháu vậy.
Nguyễn Khang vui vẻ ra mặt:
- Vậy là bà đồng ý với cháu rồi nhé?
- Ừ... thật bà không tài nào hiểu nổi giới trẻ của các cháu bây giờ.
Nguyễn Khang dịu giọng:
- Bà ơi! Bà giữ bí mật này giúp cháu nhé?
Bà Trâm gật gù:
- Được rồi. Cháu cứ an tâm, bà sẽ không tiết lộ cho Bảo Ngọc biết đâu.
- Vậy hai cháu xin phép bà hai cháu về để chuẩn bị một số công việc. Sáng mai cháu trở lại.
Bà Trâm cười nhẹ:
- Cháu về cho bà gởi lời thăm ba mẹ cháu nha.
- Dạ, cảm ơn bà cháu về.
Nguyễn Khang ngồi phía sau lưng Sĩ Luân, lòng anh phấn khởi vô cùng. Sĩ Luân vừa chạy vừa trêu:
- Mày toại nguyện rồi chứ, ông tướng?
Nguyễn Khang không trả lời mà anh nở nụ cười mãn nguyện.
Buổi trưa, trước giờ lên lớp để hướng dẫn cho các bạn một số model tóc hot nhất. Nguyễn Khang đảo mắt nhìn quanh vì sự thiếu vắng của Bảo Ngọc.
Nguyễn Khang thấp thỏm lo âu, đi tới đi lui một hồi. Anh cất tiếng hỏi:
- Lam Thuyên, Thúy Liễu, hai cô có biết Bảo Ngọc đi đâu không vậy?
Cả hai chợt giật mình nhìn dao dác lo lắng:
- Ủa! Bảo Ngọc đâu rồi ta?
Thúy Liễu quay sang Lam Thuyên, hỏi nhỏ:
- Hồi nãy em đi phía trước chị và chị Bảo Ngọc ở phía sau. Sao giờ không thấy chị ấy vậy?
Lam Thuyên lừ mắt nhìn cô:
- Em nói gì vậy Thúy Liễu? Làm sao chị biết được chứ?
- Bộ chị không đi cùng với chị ấy sao?
- Không! Em vừa về, thì chị đây cũng về tới. Chị tưởng rằng Bảo Ngọc đã về trước rồi nên chị không để ý.
- Sao lạ vậy?
Nguyễn Khang sốt ruột hỏi dồn:
- Thực ra là mọi người đã đi đâu?
Thúy Liễu lắp bắp:
- Em... em và mọi người chỉ đi ra phố mua sắm thôi.
Nguyễn Khang nóng mũi lớn tiếng:
- Bộ mọi người am tường đường sá ở đây sao mà dám ra phố chứ? Tôi đã nhắc nhở mọi người rất nhiều lần, tại sao lại để xảy ra chuyện này?
Lam Thuyên ngập ngừng:
- Anh Khang! Bây giờ phải làm sao đây hả anh?
Thúy Liễu cũng xen vào:
- Chúng ta chia ra tìm chị Bảo Ngọc đi. Em nghĩ chắc chị ấy lạc đường rồi đó.
Nguyễn Khang nóng bừng cả mặt:
- Tôi yêu cầu các cô đừng gây thêm rắc rối nữa được không? Bây giờ mọi người hãy ở đây không được đi đâu nữa. Để tôi và các anh chị ở đây đi tìm được rồi.
Lam Thuyên gấp giọng:
- Anh Khang! Cố gắng tìm Bảo Ngọc nghe anh.
Nguyễn Khang buông gọn:
- Không cần cô phải bận tâm. Các cô không gây phiền phức cho tôi là tôi mừng rồi.
Lam Thuyên tức khí:
- Anh... anh...
Nguyễn Khang đi ra khỏi phòng, Lam Thuyên nhìn theo hậm hực vì tức giận. Tự nhiên nổi điên với mình hà. Người gì đâu mà khó ưa hết sức.
Thúy Liễu rươm rướm nước mắt lay tay Lam Thuyên, cất giọng:
- Chị Thuyên ơi! Có khi nào chị Bảo Ngọc lại xảy ra chuyện gì không chị?
Em lo cho chị ấy quá.
Lam Thuyên nạt lớn:
- Em im đi. Nó lớn rồi bộ còn nhỏ lắm sao mà em sợ, giữa than thiên bạch nhật, ai dám làm gì nó mà em sợ.
- Lạy phật, lạy trời phù hộ chị Ngọc bình an vô sự, tai qua nạn khỏi.
Lam Thuyên cằn nhằn:
- Em làm gì mà lảm nhảm hoài vậy Liễu?
Thúy Liễu nhẹ giọng:
- Chị làm như em là con khùng sao mà nói em lảm nhảm. Em chỉ cầu mong cho chị Bảo Ngọc bình an trở về đó thôi.
Lam Thuyên cười nhạt:
- Vậy mà chị tưởng, em đang niệm kinh gì chứ?
- Thôi đi. Chị toàn nghĩ chuyện gì đâu không hà. Em không thèm tranh luận với chị nữa đâu.
Lam Thuyên dài giọng:
- Cám ơn.
Bảo Ngọc đứng nhìn ngơ ngác mọi ngã đường, đường nào là đường trở về viện tóc đây? Lóng ngóng mãi quá mệt mỏi lại thêm bụng đói cồn cào. Bảo Ngọc ngồi phịch xuống băng ghế đá bên vệ đường.
Bảo Ngọc thật sự đã lạc đường, cô ngả ngưởi ra sau băng ghế nhìn vào khoảng không vô tận. Cô chợt cảm thấy giận bản thân và giận luôn Lam Thuyên cùng nhỏ Thúy Liễu. Tại sao lại bỏ về trước, để cô phải ngơ ngác ở chốn xa lạ thế này chứ?
- Cô ơi! Cô có sao không vậy?
Giật mình quay lại, nhưng vì đói và mệt mỏi, Bảo Ngọc đáp lời yếu ớt:
- Bộ anh không thấy tôi rất mệt hay sao mà hỏi nữa?
Chàng trai lạ ngạc nhiên:
- Ủa! Cô không phải là người bản xứ này hả?
Bảo Ngọc trả lời nhanh:
- Không. Tôi là người Việt Nam.
- Rất may tôi cũng là người Việt đây.
Bảo Ngọc hớn hở:
- Vậy sao? Anh nói thật chứ?
Chàng thanh niên nói nhanh:
- Thật mà. Bộ cô không tin tôi sao vậy?
Bảo Ngọc ấp úng:
- Tôi... tôi...
- Tôi cũng hiểu rồi, cô kỹ tính vậy cũng tốt. Nhưng tôi nói để cô rõ, tôi đến đây để du lịch, không có ý đồ gì xấu đâu mà cô sợ.
Nhìn kỹ từ đầu đến chân, Bảo Ngọc nhận định anh ta không phải là người xấu nên thật tình thổ lộ:
- Nói thật với anh, tôi bị lạc đường.
Chàng thanh niên trố mắt ngạc nhiên:
- Vậy sao! Nhưng sao cô không gọi điện cho người thân của cô?
Bảo Ngọc nhăn nhó:
- Rất tiếc tôi không mang theo điện thoại mới điên đầu đây chứ?
- Trời ơi! Rắc rối quá vậy rồi làm sao trở về đây?
Bảo Ngọc thở dài sườn sượt:
- Tôi cũng không biết phải làm sao đây?
Bỗng...
- Bảo Ngọc! Thì ra là em ở đây sao?
Bảo Ngọc mừng quýnh la lên:
- Anh Hoàng! Em đã đi lạc mấy giờ đồng hồ rồi đấy.
La Hoàng thốt lên:
- Trời ơi! Sao em lại có thể ra tới ngoài này vậy?
Bảo Ngọc khổ sở:
- Em đi hoài mà không tài nào định được hướng để về.
Nguyễn Khang tức khí chen vô:
- Cô có biết rằng cô quá đáng lắm không? Thật ra, cô đang giở trò gì vậy?
- Tôi đi lạc thật mà. Bộ anh không thấy tôi đang hỏi đường sao?
Nguyễn Khang dài giọng:
- Thực ra, cô đến đây mục đích là để làm gì? Đi mua sắm hay để học hỏi kinh nghiệm chứ?
Đang đói rã ruột nghe nói xóc hông, Bảo Ngọc tức tối bốp chát:
- Anh hỏi sao nghe dư thừa quá vậy? Đương nhiên là đến đây để trao đổi kinh nghiệm rồi.
- Cô có biết giờ này là giờ lên lớp không, mà cô vẫn vô tư ở đây vậy hả?
Bảo Ngọc tức cành cổ, cô lên tiếng:
- Tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu đây? Tôi nói là tôi bị lạc đường, thử hỏi làm sao có thể trở về được chứ?
- Sao cô không điện thoại về hả?
- Có mang theo đâu mà điện với đài chứ?
Nguyễn Khang cằn nhằn:
- Tôi thật rất nhức đầu về cô đấy. Tôi đã sinh hoạt rất rõ, các cô không được phép đi lung tung kia mà.
- Chỉ tại tranh thủ giờ nghỉ trưa tôi mới đi chứ bộ.
Nguyễn Khang giận dữ hét lớn:
- Sao tôi nói cái gì thì cô cũng trả lời lại hết vậy? Cô thật...
Bảo Ngọc dẩu môi:
- Anh đừng vội đắc ý, rồi sẽ có ngày anh cũng y như tôi mà thôi.
Nguyễn Khang cười nửa miệng:
- Xin lỗi. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra vì tôi đây đã rành rọt khắp nơi.
Bảo Ngọc vênh mặt:
- Vậy sao! Giỏi vậy à?
- Không dám! Nhưng có lẽ giỏi hơn cô được rồi.
- Anh có thể hơn thua với tôi à?
- Sao cô lại nói vậy?
- Chẳng phải anh vừa nói đó là gì?
Nguyễn Khang chối bay biến:
- Tôi chỉ nói việc đường sá thôi.
Bảo Ngọc chu môi:
- Anh đúng là "lưỡi không xương nhiều đường lắc léo".
Nguyễn Khang cất giọng:
- Từ bây giờ trở về sau tôi mong cô đừng làm phiền mọi người nữa được không?
- Tôi... tôi... tôi...
Nói rồi, Bảo Ngọc bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng cả nhóm của Bảo Ngọc cũng hoàn thành xong khóa học ở Thái Lan. Mọi người rất hồ hởi trong chuyến du ngoại thú vị vừa qua. Ai nấy cũng tươi cười hớn hở. Từ sân bay Tân Sơn Nhất, Bảo Ngọc và Thúy Liễu vẫy tay gọi một chiếc taxi để đến viện tóc "Kim Khánh".
Thúy Liễu tíu tít:
- Hay quá! Được trở về quê hương xứ sở của chính mình thật dễ chịu làm sao.
Bảo Ngọc cằn nhằn:
- Em làm như mọi người đày em đi biên cương không bằng.
Thúy Liễu nhoẻn miệng cười toe:
- Đâu có. Ý em không phải vậy.
- Chứ sao?
Thúy Liễu chậm rãi buông giọng:
- Cho dù có đi đến đâu đi nữa, thì quê hương mình vẫn là nơi ấm áp sau khi trở về.
Bảo Ngọc nguýt bạn:
- Bộ định làm thơ sao nói nghe muồi mẫn quá vậy cô nương?
Thúy Liễu cười khẽ:
- Em mà tài cán gì mà làm thơ với làm văn chứ? Mà chị Ngọc nè!
- Gì hử?
Thúy Liễu nhỏ nhẹ:
- Chị và anh Khang sao rồi?
Bảo Ngọc lườm bạn:
- Em muốn ám chỉ điều gì? Sao lại hỏi thế?
Thúy Liễu nhíu mày:
- Chị khéo giả vờ, làm bộ làm tịch hoài! Ai không biết anh ta thương yêu và quan tâm cho chị đến mức nào.
Bảo Ngọc cố cãi:
- Em nói hươu nói vượn cái gì vậy?
- Em nói thật mà.
- Ủa! Sao chị không cảm nhấn được vậy?
Thúy Liễu cong môi:
- Nói thật đi, đừng cố giấu giếm. Mai mốt có hỷ sự em không đến dự đâu đấy.
Bảo Ngọc dài giọng:
- Ối, xời ơi! Sao lại nói thế vậy?
Thúy Liễu vênh mặt:
- Chứ không phải sao? Chị còn nhớ cái hôm chị đi lạc ngoài phố Thái không?
Bảo Ngọc đáp nhanh:
- Nhớ chứ sao không?
Thúy Liễu cao giọng:
- Vì lo lắng cho chị mà anh ta có thể quát tháo, trách mắng mọi người hết lời.
Hơn thế nữa, anh ta còn quát nạt chị Thuyên, khiến cho chị ấy ngượng ngùng vô cùng.
Bảo Ngọc tròn mắt:
- Thật vậy sao? Có chuyện này nữa à?
Thúy Liễu ngớ người:
- Ủa! Bộ chị không biết việc này sao?
Bảo Ngọc không một chút đắn đo đáp lời:
- Không. Chị đâu hề biết chuyện này.
- Chưa hết đâu.
Bảo Ngọc trố mắt nhìn Thúy Liễu chăm chăm cất giọng:
- Thế còn chuyện gì nữa vậy cô nương?
Thúy Liễu dịu giọng kể tiếp:
- Không thấy bóng dáng của chị, anh ta như nổi điên lên vậy, chạy nháo nhào đi tìm kiếm khắp nơi. Đến khi tìm gặp chị trở về thì...
Bảo Ngọc gấp giọng hỏi dồn:
- Xảy ra chuyện gì nữa sao? Nói nhanh chị nghe coi Thúy Liễu.
Thúy Liễu đơ người:
- Ủa! Bộ chị không nhớ gì sao?
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Lúc ấy chị bất tỉnh nhân sự rồi đâu còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa chứ.
Thúy Liễu cười nhẹ:
- Anh Khang lo lắng cho chị từng ly từng tí, chăm sóc cho chị rất tận tình đến khi chị tỉnh lại luôn đấy.
Bảo Ngọc há hốc:
- Thật vậy hả Liễu?
- Trời ơi! Ai mà nói dối chị làm chi. Anh ấy đối với chị rất đậm đà, chị không biết trân trọng có ngày hối cũng không còn kịp nữa đấy.
- Em nói thế nghĩa là sao?
Thúy Liễu nhẹ giọng:
- Từ trước đến nay em chưa từng gặp dạng người như Nguyễn Khang. Đã yêu ai thì yêu rất chân thành, mặc dù có khối cô theo tán tỉnh yêu đương.
- Em cũng quan sát anh ta kỹ quá hen.
- Đừng nói với chị em cũng là một trong số những cô gái yêu thầm anh ta nha!
Thúy Liễu hất hàm:
- Chị nói rất chính xác. Nhưng em làm sao có thể lọt vào tầm ngắm của anh ta chứ?
- Tài xế! Viện tóc "Kim Khánh" trước mặt đấy, cho dừng xe lại đi.
Chiếc xe đã dừng lại hẳn, Bảo Ngọc mở cửa bước xuống. Mọi người trong tiệm vừa trông thấy đã chạy ào ra mừng rỡ:
- A! Chị Bảo Ngọc về rồi.
Thu Nguyệt nhanh tay đón lấy valy trên tay của Bảo Ngọc, rối rít:
- Để em xách cho, đi Thái Lan về chắc chắn là có quà cho em phải không?
Bảo Ngọc cười tươi:
- Đúng rồi. Ai cũng có cả nhưng Thu Nguyệt sẽ có một phần quà rất đặc biệt.
Nhẹ bước vào trong, Thu Nguyệt gấp giọng:
- Chị Bảo Ngọc! Thật ra là quà gì vậy?
Đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, Bảo Ngọc cất giọng:
- Suỵt! Bí mật!
Bà chủ Kim Khánh đảo mắt nhìn hai cô, lên giọng:
- Này, này đang xì xầm to nhỏ nói xấu gì tôi phải không hai cô nương?
Bảo Ngọc cười khẽ:
- Có gì đâu chị. Tụi em chỉ nói chơi thôi.
- Thật không đó?
- Thật mà.
- Em thấy chuyến đi kỳ này thế nào?
Bảo Ngọc cười tươi cất giọng:
- Chuyến đi này em học hỏi rất nhiều kinh nghiệm của nhiều chuyên gia tạo mẫu với lại cũng là một kỷ niệm đẹp trong đời em.
- Chị cũng rất mừng, cuối cùng thì em cũng hoàn thành xuất sắc chuyến đi này.
Bảo Ngọc chợt hỏi:
- Chị Khánh ơi! Em định thưa với chị một việc.
Kim Khánh cười nhẹ thúc giục:
- Chuyện gì vậy Ngọc?
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Em ghé đây trước thăm mọi người và gởi quà cho mọi người. Sau, em xin phép chị em về quê luôn nha.
Kim Khánh cười tươi:
- Nhớ ngoại và nhớ nhà lắm rồi phải không cô bé?
Bảo Ngọc gật gù:
- Dạ, không giấu gì chị, em rất nhớ ngoại của em.
Kim Khánh vồn vã:
- Không hề gì, em khéo bận tâm. Cứ về quê thăm ngoại và ở dưới nghỉ ngơi, chừng nào lên cũng được.
Bảo Ngọc lí nhí:
- Dạ, chị Khánh điệu nghệ ghê. Cám ơn chị nhiều nha.
- Khách sáo quá đi.
- Em đi nha chị, chào chị!
Thu Nguyệt đề nghị:
- Để em đưa chị ra bến xe nha chị Ngọc?
- OK! Cám ơn em nhiều.
- Sĩ Luân! Làm gì mà ngồi đơ ra đó vậy?
Sĩ Luân nhếch môi cười:
- Có gì đâu.
Nguyễn Khang cười buồn:
- Nào, dzô đi! Ủ rũ âu sầu quá vậy ông tướng?
Sĩ Luân hét lên:
- Dzô thì dzô chứ. Một trăm phần trăm luôn nha!
- OK! Cũng khá lâu rồi không nhậu với mày. Bữa nay chơi một bữa cho tới bến luôn nha bạn hiền?
Sĩ Luân tán thành, anh gật gù:
- Không say không về, được chứ?
- Chuyện tao nhờ mày giúp giùm xong xuôi hết chưa Luân?
Sĩ Luân nhẹ giọng:
- Đã xong từ hai ngày trước lận, phải công nhận rằng họ làm nhanh thật.
Nguyễn Khang dò xét:
- Mày thấy thế nào?
- Ý mày là sao?
Nguyễn Khang cười khẽ:
- Thì ngôi nhà đấy, có đẹp không và chất lượng có đảm bảo không?
Sĩ Luân nắm lấy tay bạn siết chặt:
- Mày cứ an tâm. Nhà rất đẹp, chất lượng hoàn hảo. Bởi mình yêu cầu làm gấp, mặc dù giá có hơi cao một chút, nhưng họ đã qui tụ đội ngũ thợ rất đông mới sớm hoàn thành đó chứ.
Nâng ly rượu lên uống cạn, Nguyễn Khang trầm giọng:
- Tao rất biết ơn mày, nhờ có mày giúp đỡ nên mọi việc mới trôi chảy như vậy đấy.
Sĩ Luân chợt hỏi:
- Mày có thổ lộ gì với cô ta chưa vậy?
Nguyễn Khang ngập ngừng:
- Tao... tao... không biết nói như thế nào? Tao cảm thấy chưa đúng lúc.
Sĩ Luân trách mắng:
- Sao mày nhút nhát quá vậy? Nếu như thật lòng yêu cô ấy thì cứ bày tỏ tình cảm của mình, chứ có gì đâu mà ngượng ngùng chứ?
- Tao nghĩ nó đến bất ngờ sẽ thêm phần thú vị hơn.
Sĩ Luân dài giọng:
- Phải không đó? Hay cứ ỡm ờ mãi, mai mốt có anh chàng nào đó rinh mất thì coi như công dã tràng.
Nguyễn Khang chép miệng:
- Trời ơi! Mày giỡn chơi hoài.
Sĩ Luân buột miệng:
- Tao nói thật đấy. Mày cứ chần chừ, tới chừng mất cả chì lẫn chài có hối cũng không còn kịp nữa đấy.
Nguyễn Khang tròn mắt:
- Nói chuyện nghe sao giống mấy anh chuyên gia tâm lý quá hén. Vậy mà...
Đưa ly rượu lên môi uống cạn, Sĩ Luân cất giọng hỏi:
- Mày muốn nói chuyện gì vậy, thằng tiểu yêu?
Nguyễn Khang thẳng thừng chạy quanh co:
- Thì mày đấy.
- Tao sao hả?
- Rành tâm lý phụ nữ quá mà đến giờ vẫn còn ở có mình ên hà.
Sĩ Luân chậm rãi:
- Mỗi con người chúng ta đều có số mạng cả. Số trời đã định sẵn không thể cãi lại được.
Nguyễn Khang bưng một ly rượu nữa uống cạn, anh lè nhè:
- Mày cũng tin theo ý trời à?
- Vậy mày có tin không mà hỏi tao?
Nguyễn Khang gật gù:
- Tin chứ. Đấng thiên liêng luôn luôn ban cho chúng ta mọi việc tốt lành.
Nếu như mình thành tâm khấn nguyện.
Sĩ Luân lắp bắp:
- Mày... mày cũng tin tâm linh nữa sao?
- Tin chứ. Bởi nếu như ta trồng quả ngọt thì gặt được quả ngọt, còn trồng quả đắng thì sẽ gặt toàn quả đắng mà thôi.
Chợt điện thoại của Nguyễn Khang phát tín hiệu, anh nhẹ tay mở ra xem.
Màn hình hiển thị số máy của Phương Thùy, anh ấn nút để nghe:
- Alô! Phương Thùy phải không?
Giọng cô gái giận dữ:
- Bộ anh còn nhớ đến tên của em nữa sao? Em cứ tưởng anh đã quên bẵng đi rồi chứ?
- Em nói gì mà khó nghe quá vậy? Thật ra là em đang ở đâu?
Phương Thùy dịu giọng:
- Giỡn chơi chút xíu bộ giận sao cục cưng của em?
Nguyễn Khang dò xét:
- Em đã về Việt Nam rồi phải không?
Phương Thùy buông giọng:
- Phải! Em vừa về tới là phone cho anh yêu liền đây.
Nguyễn Khang nghiêm giọng:
- Em có thể nói chuyện nghiêm chỉnh một chút có được không vậy?
Phương Thùy ngạc nhiên hỏi:
- Anh sao vậy? Khó tính từ khi nào thế? Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh ấy mà.
- Gọi cho anh có chuyện gì không?
Phương Thùy phụng phịu:
- Người ta nhớ anh nên mới điện cho anh. Vậy mà anh nói chuyện thật lãng nhách hà. Vô duyên thấy sợ.
- Sao lại mắng anh?
Phương Thùy trầm giọng:
- Em rất muốn gặp anh, anh đang ở đâu vậy?
Nguyễn Khang buông giọng:
- Bây giờ hả?
- Chứ chừng nào?
- Bây giờ anh đang bận. Chúng ta hẹn dịp khác nha Phương Thùy?
PhươngThùy giận dỗi cất giọng trách cứ:
- Anh sao thế? Bộ không nhớ em sao? Hay là anh đã có bóng hồng nào kề cận rồi phải không?
Nguyễn Khang cằn nhằn:
- Bóng hồng nào? Em ăn nói gì lạ vậy? Mà có đi nữa thì cũng đâu có gì liên quan tới em?
Phương Thùy nổi cáu gắt:
- Anh nói gì? Sao lại không liên quan đến em?
Nguyễn Khang buột miệng nói thẳng:
- Thực ra chúng ta chỉ là bạn thôi mà. Em làm gì ghê vậy chứ?
Phương Thùy cười nhạt:
- Bạn ư? Sao lại thế? Em thì không xem anh là một người bạn bình thường.
Anh không được đối xử với em như vậy!
- Nhưng sự thật là vậy mà. Sao em lại có ý nghĩ xa xôi quá vậy?
- Hổng biết đâu, em muốn gặp anh để nói chuyện, em có rất nhiều chuyện để nói với anh. Chúng ta gặp nhau anh nhé?
Nguyễn Khang không muốn PhươngThùy ngộ nhận nên anh đáp lời dứt khoát:
- Anh nghĩ rằng giữa chúng ta chỉ đơn thuần là tình bạn mà thôi. Em đừng suy nghĩ lung tung mà tội cho anh đấy.
Phương Thùy hờn dỗi:
- Anh nói như vậy, thời gian qua anh không hề có tình cảm với em sao?
Nguyễn Khang nhẹ giọng:
- Anh mong em hiểu và thông cảm cho anh, sự thật em đã ngộ nhận giữa tình bạn và tình yêu rồi.
Phương Thùy nài nỉ:
- Nhưng ít ra chúng ta gặp nhau để trao đổi cũng không được sao?
Biết khó lòng từ chối PhươngThùy, nhưng nếu gặp để nói cho rõ ràng thì cũng nên. Nghĩ thế, Nguyễn Khang đồng ý:
- Vậy tối nay khoảng bảy giờ, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê "Cao Nguyên" nha?
Phương Thùy mừng rỡ đáp lời:
- OK. Anh nhớ đến đúng hẹn nha.
- Được rồi, anh sẽ tới. Cúp máy được rồi chứ?
- OK. Bye anh! Hôn anh!
Nguyễn Khang bưng ngay ly rượu uống cạn, anh nhăn nhó bực bội:
- Thiệt bực mình hết sức, ai nói yêu thương với cô ta hồi nào đâu mà nói chuyện muồi mẫn phát nổi gai óc.
Sĩ Luân chép miệng:
- Bởi vậy mày có số đào hoa thiệt... các cô gái cứ bu lấy mày, nên đâu hay bên cạnh mày còn có một anh chàng đang cô đơn trống trải.
- Bộ mày say rồi sao, rên rỉ nghe thê lương quá trời. Để bữa nào tao làm mai cho mày một cô, được không?
Sĩ Luân lại nâng cốc rượu lên uống cạn, giọng anh lè nhè vì đã thấm say:
- Ít ra thì cũng phải vậy chứ? Tao sẽ đợi tin vui của mày.
- Mày cứ yên trí, tao đã hứa thì mọi việc sẽ thành công tốt đẹp thôi.
Sĩ Luân cười khà:
- Mong là như vậy.
- Uống hết chai Whisky này chúng ta về được rồi nhé? Tao thấy cũng mệt rồi, còn mày cũng đã thấm say rồi còn gì?
Sĩ Luân nhẹ giọng:
- Ông mai muốn tính sao, tại hạ xin nghe vậy chứ không dám cãi đâu.
Sau khi thanh toán tiền xong, cả hai dẫn xe nhẹ bước ra khỏi quán. Nguyễn Khang cũng có cảm giác choáng vì men say.
Buổi tối Phương Thùy rất lộng lẫy trong bộ váy màu đỏ chói ngắn cũn cỡn. Trên gương mặt thì được trang điểm rất kỹ lưỡng với viền mi kẻ đậm và bờ môi chín mọng. Vì nóng lòng gặp chàng nên nàng đã đến quán cà phê "Cao Nguyên" từ rất sớm, chễm chệ ngồi chéo chân chờ đợi. Đã hơn bảy giờ rồi, sao bóng dáng của Nguyễn Khang chẳng xuất hiện. Chợt...
- Hù! Em đợi anh có lâu không?
Phương Thùy giật mình quay lại nhìn Nguyễn Khang chăm chăm, cô cất giọng giận dỗi:
- Hổng biết đâu. Lúc nào anh cũng vậy cả, cứ để người ta đợi chờ anh hoài hà. Ghét anh quá đi.
Nguyễn Khang cười khúc khích:
- Làm gì mà giận dỗi thế, cô em gái bé bỏng của anh. Anh sony, lần sau không trễ hẹn nữa. OK chứ?
Phương Thùy phịu:
- Đây là lần thứ mấy rồi? Đối với em, anh chẳng mấy nhiệt tình và đúng hẹn bao giờ.
Nguyễn Khang buột miệng:
- Vậy sao? Sao tôi không biết vậy ta?
Phương Thùy gắt giọng:
- Sao anh lúc nào cũng vô tình thờ ơ hết vậy? Thật ra, em có gì không xứng đáng với anh chứ?
Nguyễn Khang nhẹ giọng phân trần:
- Vấn đề ở đây không phải là xứng với không xứng. Mà là chuyện con tim.
Chúng ta đừng buộc con tim phải làm trái với ý mình.
Phương Thùy cao giọng:
- Anh nói thế có nghĩa là sao?
- Em không hiểu sao?
Phương Thùy đáp gọn:
- Không.
Nguyễn Khang cười nhẹ:
- Tình yêu là sự hòa hợp và rung động của hai con tim. Sự thật chúng ta không có cái cảm giác này, thì hà tất gượng gạo làm chi cho đau khổ cả hai mà thôi.
Phương Thùy tình tứ:
- Nhưng em rất yêu anh, anh có hiểu cho nỗi lòng của em không?
Nguyễn Khang chậm rãi:
- Anh hiểu. Nên anh chỉ mong em thật sự bình tĩnh để sáng suốt nhìn nhận sự việc khi chưa quá muộn.
Phương Thùy chùn giọng:
- Anh nhẫn tâm tự tuyệt tình cảm mà em dành cho anh sao? Thật sự anh đành lòng nhìn em đau khổ sao?
Nguyễn Khang ân cần:
- Thà một lần đau còn hơn phải đau cả đời. Em có hiểu ý anh không?
Phương Thùy quát lớn:
- Em không hiểu gì cả, em cũng không cần phải hiểu anh muốn làm gì thì có ai quản được anh sao mà hỏi?
- Anh mong rằng em sẽ hiểu và cảm thông cho anh. Chúng ta vẫn như ngày nào, vẫn là bạn tốt được chứ?
Phương Thùy nhăn nhó:
- Biết làm sao hơn khi anh cứ một mực chối từ. Thật sự anh đã làm cho em bị tổn thương đấy.
Nguyễn Khang nhẹ giọng:
- Thà rằng nói ra tất cả, anh cảm thấy nhẹ nhàng. Để em có thể tìm cho mình một hạnh phúc tốt đẹp ở tương lai.
- Có thể sao anh?
Nguyễn Khang thốt lên:
- Sao không? Em còn rất trẻ, tương lai còn rất dài ở phía trước.
Phương Thùy đau khổ cất giọng:
- Em có thể quên anh được sao? Trong khi trái tim em đã in đậm hình bóng của anh rồi.
- Anh... anh... không thể dối lòng mình.
- Thật lòng là anh chẳng hề yêu em phải không?
Nguyễn Khang gằn giọng:
- Anh nghĩ giữa chúng ta chỉ có tình bạn thôi chứ không thể tiến xa hơn nữa.
Phương Thùy đứng phắt dậy, cô quát lớn:
- Anh nhẫn tâm lắm, anh độc ác lắm! Nhưng em nói cho anh rõ, em sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu.
Nguyễn Khang ngẩn người:
- Tại sao vậy?
Phương Thùy đáp nhanh:
- Em sẽ đeo đuổi đến cùng, đến khi nào anh thay đổi ý định mới thôi. Vả lại cũng để chứng minh tình yêu của em dành cho anh là như thế nào?
Phương Thùy tuôn một hơi dài rồi xoay lưng đi thẳng, Nguyễn Khang gọi với theo:
- Phương Thùy! Phương Thùy!
Phương Thùy chẳng hề để tâm, cô đi một hơi đến bãi xe. Dẫn vội chiếc SH một trăm năm mươi phân khối đề máy vọt thẳng ra khỏi quán trước sự ngỡ ngàng của một số người hiếu kỳ.
Bảo Ngọc tần ngần mãi trước cổng ngôi nhà thân yêu của mình. Cô thật sự không thể tin vào mắt mình những gì đang hiển hiện trước mắt. Cô đang thức hay đang mơ, đây là sự thật sao. Thời đại văn minh này cũng có những điều kỳ diệu xảy ra nữa sao? Bảo Ngọc nhìn kỹ lại một lần nữa vì cô nghĩ mình đã lầm chợt có tiếng nói cất lên ở phía sau nghe rất quen thuộc:
- Bảo Ngọc! Là con đó sao? Con mới về hả con?
Phản xạ tự nhiên, cô quay quắt lại và sửng sốt thốt lên:
- Ngoại! Ngoại ơi! Con nhớ ngoại lắm ngoại ơi!
Buông vội hành lý trên tay Bảo Ngọc nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy bà Bích Trâm:
- Từ từ đã nào, vào nhà cái đã.
Bảo Ngọc trố mắt nhìn bà Trâm ngạc nhiên:
- Nhà mình đây sao ngoại?
Ký nhẹ lên đầu đứa cháu yêu, bà Trâm cười nhẹ:
- Chứ nhà ai? Sao con hỏi kỳ cục vậy?
Bảo Ngọc lắp bắp:
- Con... con... không thể nào tưởng tượng nổi đây là sự thật sao?
- Con làm gì mà ngớ người ra vậy? Vào nhà đi, rồi từ từ bà sẽ cho con hiểu rõ ngọn nguồn.
Nhẹ bước vào nhà, Bảo Ngọc phát hiện mọi vật đã thay đổi hoàn toàn đến ngôi nhà cũng được xây lại khang trang và sơn phết rất đẹp.
Bà Trâm cất giọng trầm ấm:
- Sao? Con thấy thế nào? Không tệ chứ?
Bảo Ngọc ngẩn ngơ:
- Sự thật là sao vậy ngoại? Sự thật con không tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra?
Bà Trâm nhẹ giọng:
- Chẳng phải đây là điều mà con hằng mong ước đó sao? Bây giờ đã trở thành hiện thực rồi đấy, con có vui không nào?
Bảo Ngọc ngơ ngác hỏi dồn:
- Nhưng ít ra ngoại phải nói cho con rõ đã xảy ra việc gì? Tại sao nhà cửa của mình lại trở nên như thế này?
Bà Trâm cười khẽ cất giọng:
- Cũng đều nhờ con cả đấy.
Bảo Ngọc sửng sốt ngạc nhiên:
- Sao lại nhờ con? Mà nhờ con việc gì?
- Tại sao con lại không biết gì hết vậy?
Bà Trâm chậm rãi:
- Chuyện lạ có thật đấy, con có tin không?
- Chuyện như thế nào, ngoại nói mau đi. Con rất muốn biết mà ngoại cứ lòng vòng hoài.
- Tổ cha mày. Dám mắng ngoại mày dài dòng à?
Bảo Ngọc lí nhí:
- Dạ, con không dám. Nhưng con rất muốn biết sự thật là sao?
Bà Trâm hất hàm lên giọng:
- Con có tin thời đại này vẫn có thần tiên không?
Bảo Ngọc trố mắt:
- Hả? Ngoại nói sao cơ?
Bà Trâm trầm giọng:
- Một buổi sáng đẹp trời có một ông tiên sống xuất hiện...
Bảo Ngọc không tin vào tai mình, cô chợt nhiên hỏi:
- Ngoại ơi! Ngoại đang nói gì vậy?
- Thì ngoại đang kể cho con nghe nè, con có muốn nghe không?
Bảo Ngọc rối rít:
- Dạ muốn. Ngoại kể tiếp đi.
Bà Trâm tiếp lời:
- Ông tiên đó đã dùng đôi đũa thần làm phép hồ biến ngôi nhà mình trở nên vầy đấy.
Bảo Ngọc nhăn nhó:
- Ngoại ơi! Ngoại gạt con, con không chịu đâu. Thời buổi văn minh làm gì có ông Bụt xuất hiện chứ?
Bà Trâm cười hiền:
- Ngoại nói... tại con không rõ đó thôi.
- Là sao?
- Ông tiên sống mà.
Bảo Ngọc ngớ ngẩn:
- Hả! Ai mà có lòng từ bi quá vậy ngoại?
- Ngoại nói cho con biết đi, để con còn cảm tạ người ta nữa chứ.
Bà Trâm chậm rãi:
- Người này rất xa nhưng cũng rất gần. Ngoại nói ra chắc chắn con sẽ biết ngay thôi.
- Ai vậy ngoại?
- Bạn của con đấy.
Bảo Ngọc trầm ngâm nghĩ ngợi nhưng không sao biết được là ai? Rất sốt ruột, cô đành cất giọng:
- Ngoại ơi! Thật ra là ai vậy?
Bà Trâm dịu giọng:
- Là Nguyễn Khang đấy. Con biết cậu ta chứ?
Bảo Ngọc há hốc miệng lẩm bẩm. Tại sao lại là hắn ta chứ? Hắn lại có tấm lòng cao thượng thế này sao? Thật cô không sao hiểu nổi hắn đang giở trò gì đây?
- Bảo Ngọc! Con có gì không? Sao lại đơ người ra vậy?
Giật mình Bảo Ngọc gấp giọng:
- Dạ, không có gì.
Bà Trâm nhẹ giọng:
- Không sao là tốt rồi. Ngoại phải công nhận con chọn bạn trai chẳng chê vào đâu được. Nghe tin ngoại bị bệnh, vậy mà nó không quản đường sá xa xôi từ Thái Lan trở về đây lo lắng cho ngoại.
Bảo Ngọc trợn mắt:
- Ngoại bị bệnh? Mà bị bệnh khi nào, sao con không hề hay biết gì hết vậy?
Hơn nữa, tại sao anh ta lại biết chứ?
Bà Trâm cất giọng trầm ấm:
- Ngoại có điện thoại cho con nhưng Nguyễn Khang nó nghe. Vì không muốn con phải lo lắng ảnh hưởng đến việc học của con, nên nó đã âm thầm về đây để chạy chữa cho ngoại, cũng nhờ có nó mà ngoại có thể mạnh khỏe đến bây giờ đấy.
Bảo Ngọc ngẩn ngơ:
- Thật vậy hả ngoại?
- Con nhỏ này, bộ ngoại nói dối con sao? Nguyễn Khang đúng là một người tốt hiếm thấy đó con, con quen biết với nó ngoại cũng an tâm phần nào.
Bảo Ngọc phụng phịu:
- Ngoại ơi! Chưa chi ngoại lại muốn con lấy chồng rồi sao?
Bà Trâm trách yêu nàng:
- Lớn quá rồi, đâu còn nhỏ nhoi gì mà con nói vậy? Ngày xưa ở tuổi con thì ngoại đã tay bế tay bồng rồi.
Bảo Ngọc nhăn nhó:
- Ngoại ơi! Xưa khác bây giờ khác, con chỉ muốn ở bên ngoại. Con không lấy chồng đâu, khổ lắm đấy.
- Làm gì có, sướng hay cực là do số phận của mỗi con người chúng ta. Ngoại tin rằng con sẽ gặp được một tấm chồng tốt như Nguyễn Khang vậy.
Bảo Ngọc cười thầm. Ai mà quen hắn ta hồi nào đâu mà chồng với vợ chứ?
Ngoại ơi! Ngoại đã lầm rồi.
Tiếng của Như Quỳnh la thất thanh khi phát hiện Bảo Ngọc từ cửa đi vào:
- A, Bảo Ngọc! Mày về hồi nào vậy?
Bảo Ngọc cười toe:
- Về đến nhà thăm ngoại một lát là mình đến đây ngay đấy. Khánh Mai đâu rồi?
- Nó ở nhà sau, để tao gọi nó.
- Khánh Mai ơi! Bảo Ngọc về rồi nè.
Khánh Mai nghe thế, cô tất tả chạy lên:
- Ủa! Mới về hả công chúa nhỏ? Sao rồi, trông mày lúc này đẹp thêm ra nha.
- Vậy sao? Cám ơn. Nhưng hết tiền lẻ rồi.
Khánh Mai thúc vào hông bạn, cất giọng:
- Con quỷ! Lâu ngày gặp lại vẫn với cái tính cà rỡn ấy hà.
Bảo Ngọc nhăn nhó kêu đau:
- Ui da! Đau quá! Bộ mi định giết người hay sao vậy?
Như Quỳnh cười nhẹ xen vô:
- Lúc này tao thấy mày khác khác làm sao ấy?
Bảo Ngọc tròn mắt:
- Khác? Nhưng mà mi muốn nói chuyện gì?
Như Quỳnh chậm rãi:
- Lúc này con người ta lên hương như diều gặp gió phải không?
Bảo Ngọc sửng sốt:
- Mi nói gì? Ta không hiểu gì hết vậy? Nói rõ ra xem nào?
Như Quỳnh dài giọng:
- Lúc này mày có người trong mộng lo lắng cho mày đủ thứ. Không phải lên hương thì là gì nào?
Bảo Ngọc trề môi:
- Ta đang nhức đầu đây ở đó mà trêu ghẹo.
Như Quỳnh trố mắt:
- Ủa! Là sao?
Bảo Ngọc trầm ngâm cất giọng:
- Mình và anh ta chưa từng nói tiếng yêu thương gì cả.
- Trời ơi! Sao lạ vậy?
Khánh Mai lên giọng xen vào:
- Chắc có lẽ anh chàng muốn tạo bất ngờ cho mày đó mà.
Bảo Ngọc chép miệng:
- Kỳ thực là quá bất ngờ luôn đấy.
Như Quỳnh hất hàm:
- Tao nghĩ tình cảm của anh ta dành cho mày rất sâu đậm. Nếu không tự dưng sao có lòng tốt từ Thái Lan bay về đây lo lắng cho bà ngoại mày.
Bảo Ngọc ngạc nhiên:
- Ủa! Bộ mi cũng biết chuyện này nữa sao?
- Sao lại không? Anh ta còn mời cả bác sĩ giỏi về để khám và chữa bệnh cho bà ngoại ngươi nữa đấy.
Bảo Ngọc chậc lưỡi:
- Thảo nào bà ngoại mình lại khen anh ta hết lời.
Khánh Mai cười khẽ:
- Phải công nhận rằng, anh chàng này ra chiêu rất hay há?
- Nhưng trước mặt tao, anh ta chẳng tỏ vẻ gì cả.
- Chuyện này lạ à? Để từ từ tìm hiểu xem sao?
Bảo Ngọc ngớ ngẩn:
- Trời ạ! Biết anh ta ở đâu?
Như Quỳnh bật ngửa:
- Ối! Chuyện tình của mày đúng là ly kỳ hấp dẫn đó nha. Nhưng tao chắc chắn là anh ta sẽ quay trở lại nhà mày đấy.
Khánh Mai cười hớn hở:
- Bảo Ngọc! Mày về đây rất đúng dịp đấy.
- Có chuyện gì mà trông mi vui vẻ quá vậy Mai?
Khánh Mai nhẹ giọng:
- Còn gì vui bằng ngày đám cưới chứ?
Bảo Ngọc tròn mắt:
- Đám cưới ư? Mà đám cưới ai vậy?
Khánh Mai cong môi:
- Của tao với anh Cường chứ ai nữa.
- Vậy sao? Nhưng mọi việc đã được giải quyết êm đẹp chưa mà đi đến hôn nhân vậy?
Khánh Mai nhoẽn miệng cười:
- Xong xuôi đâu vào đó hết rồi.
- Nhưng điều quan trọng là anh Cường đã ly dị với vợ anh ấy chưa?
- Xong rồi. Cách nay hai tuần.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Nếu như mọi việc được giải quyết đâu vào đấy, mình xin chúc mừng cho bạn. Quả đúng là tình yêu có sức mạnh, giúp cho người ta có thể vượt qua bao khó khăn trở ngại.
Như Quỳnh cười nhẹ:
- Nói nhiều quá làm gì, mày lo chuẩn bị phong bì đi là vừa.
- Chuyện nhỏ.
- Í quên! Lúc này con người ta có nhà tài trợ mà tôi lại không nhớ.
- Chứ sao, mi cũng nên tìm cho mình một anh chàng để bầu bạn đi chứ?
Buổi sáng trời trong xanh. Những tia nắng vàng óng ả ấm áp. Bảo Ngọc ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô tận. Hình ảnh của Nguyễn Khang cứ chập chờn trước mặt. Thật ra, anh ta là người như thế nào vậy? Chẳng lẽ...
- Hù...
Bảo Ngọc giật thót người la oai oái:
- Trời ơi? Ai vậy?
Như Quỳnh cười giòn:
- Nhà ngươi hãy đoán xem là ai?
- Buông tay ra! Mi làm gì vậy, Như Quỳnh?
Buông vội tay ra, Như Quỳnh phùng má:
- Làm sao mày có thể biết được là ta vậy chứ?
Bảo Ngọc chu môi:
- Ngoài mi ra thì ai có thể diễn trò này chứ?
- Vậy sao! Mày hay thiệt!
Bảo Ngọc cười nhẹ:
- Cảm ơn quá khen.
Như Quỳnh hất hàm:
- Mày nghe tao hỏi này.
- Chuyện gì?
Như Quỳnh buột miệng:
- Mày đang tơ tưởng đến anh chàng nào mà ngồi thừ người ra vậy hả?
Bảo Ngọc giương mắt:
- Mình có tơ tưởng gì đâu chứ?
Như Quỳnh lớn giọng:
- Còn chối cãi nữa hả? Không tơ tưởng mà mắt cứ nhìn đăm đăm vào khoảng không ấy.
- Mi thật nhiều chuyện quá đi, thật không có gì có thể lọt qua khỏi mắt của mi hết.
Như Quỳnh phán gọn:
- Có phải mày đang nhớ đến anh chàng Nguyễn Khang của mày không?
Bảo Ngọc đứng phắt dậy:
- Tào lao! Anh ta làm gì mà ta phải nhớ chứ?
Như Quỳnh chống nạnh hai tay gắt Như Quỳnh:
- Mày cũng chặt dạ thật đấy, anh ta đã làm biết bao nhiêu việc, bộ chưa rõ thành ý sao?
Bảo Ngọc cười nhạt:
- Đành rằng là như vậy nhưng không lẽ chính vì thế mà phải chấp nhận anh ta sao?
Như Quỳnh quắc mắt:
- Chứ còn gì nữa. Chẳng phải chính nhà ngươi đã từng nói vậy sao?
Bảo Ngọc trố mắt:
- Hả! Ta nói chuyện gì?
- Trời đất! Lời nói đáng giá ngàn vàng, không thể nói rồi không giữ lời đó nghen.
Bảo Ngọc hỏi dồn:
- Nhưng mà ta đã hứa chuyện gì đâu nào?
Như Quỳnh chậm rãi:
- Không phải chính Ngọc đã nói, nếu ai mà sửa sang lại nhà cửa cho mình thì...
Không đợi Như Quỳnh nói dứt câu, Bảo Ngọc cướp lời:
- Tại sao mi lại biết được chuyện này? Có phải bà ngoại mình đã nói cho mi biết hay không?
- Đúng vậy. Sự thật là như vậy phải không?
Bảo Ngọc đáp khẽ:
- Kỳ thực là như vậy, nhưng anh ta chưa đòi hỏi gì mà.
Như Quỳnh phì cười:
- Mặc dù là anh ta chưa nói ra nhưng không phải là anh ta không có ý này.
Động não chút đi cô nương à?
Điện thoại của Bảo Ngọc có tín hiệu, cô nhấc máy lên nghe. Đầu máy bên kia là giọng nói của Kim Khánh:
- Alô, Bảo Ngọc! Là em phải không?
- Dạ, là em đây. Có chuyện gì không chị Khánh?
Kim Khánh cười khanh khách:
- Sao rồi? Bà ngoại của em vẫn khỏe chứ?
Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp lời:
- Dạ, vẫn bình thường. Cám ơn chị nhiều.
- Ê, ngày mai em đi không?
Bảo Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Em không hiểu chị muốn nói gì? Đi đâu chứ?
Kim Khánh cười nhẹ:
- Chị vội quá nên nói chẳng có đâu đuôi gì cả.
- Thật ra là đi đâu vậy chị?
Kim Khánh cất giọng nhẹ nhàng:
- Ngày mai sẽ tổ chức một ngày cắt tóc từ thiện cho những người nghèo, em tham gia luôn nha?
Bảo Ngọc hỏi nhanh:
- Địa điểm ở đâu và bao giờ mới khởi hành vậy chị?
- Khoảng tám giờ sáng, còn địa điểm chắc là xã Mỹ Hạnh Trung đấy.
Bảo Ngọc nhanh nhảu:
- OK! Vậy chừng nào xe về gần tới, chị nhớ phone cho em nha.
Kim Khánh cười tươi:
- Quyết định như vậy nha? Ngày mai sẽ có rất nhiều nhà tạo mẫu tóc làm từ thiện nữa đấy.
Bảo Ngọc tíu tít:
- Vậy sao! Thích quá! Mình có thể học hỏi và trao đổi kinh nghiệm với họ rồi.
- Nhớ đó nghe, không được đổi ý đấy.
- OK, không bao giờ.
- Bye em nha.
- Bye chị!
Như Quỳnh nhìn xoáy vào Bảo Ngọc, lên giọng:
- Có việc gì mà nhà ngươi vui cười hớn hở vậy?
Bảo Ngọc cười hiền:
- Ngày mai có đợt cắt tóc từ thiện, mi sẽ cùng đi với ta được không?
Như Quỳnh tán thành:
- Đồng ý. Nhưng sao nhà người không rủ Khánh Mai cùng đi cho vui.
Bảo Ngọc lừ mắt:
- Trời ơi! Bộ mi không thấy nhỏ Mai lo cho hôn lễ đã tất bật lắm sao? Đừng làm phiền nhỏ nữa, hai chúng ta đi được rồi.
Như Quỳnh gật gù:
- Ừ hén! Nếu như Ngọc không nhắc thì mình cũng quên. Sao lúc rày hay đãng trí quá đi.
Bảo Ngọc dẩu môi:
- Sẵn cơ hội này mình sẽ tìm cho bạn một ý trung nhân, chịu không?
Như Quỳnh cười nhạo:
- Thôi đi cô nương. Bản thân mình lo chưa xong, ở đó đòi làm mai mối.
Thiệt là tài lanh hết sức.
- Mình sẽ có cách mà, đừng khinh thường tài mọn của bổn cô nương này chứ.
- Vậy sao? Được rồi mới nói nha.
- OK! Để rồi xem.
Bảo Ngọc rất mong ngày mai sẽ gặp lại Nguyễn Khang, để cô xem anh ta sẽ như thế nào?
Đúng như lời Kim Khánh đã nói, có rất nhiều thợ, nhà tạo mẫu và học viên tham gia chương trình từ thiện với người nghèo kỳ này. Đặc biệt là có sự tham gia của Nguyễn Khang. Quả đúng là anh ta có tấm lòng nhân hậu. Chính bản thân anh đã tặng rất nhiều phần quà cho những người nghèo. Vừa cắt tóc, anh ta vừa trao đổi với các hoàn cảnh cơ nhỡ những lời lẽ rất chân tình. Nhưng tại sao lại có một cô gái cứ đeo bám anh ta hoài vậy? Cô ta là ai chứ? Mình nhất định phải tìm ra sự thật?
- Bảo Ngọc! Sang đây giúp chị, cắt tóc con bé này đi em.
Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp lời:
- Dạ, em qua liền.
Nghe đến tên Bảo Ngọc, Nguyễn Khang ngừng ngay tay kéo dáo dác tìm kiếm. Chợt ánh mắt của chàng chạm phải đôi mắt diễm lệ của nàng, một ánh mắt mê hồn, đôi mắt có ma lực khiến chàng say mà ngắm nhìn.
- Ê! Bảo Ngọc! Làm gì mày và anh ta nhìn nhau đắm đuối quá vậy?
Bảo Ngọc chối bay biến:
- Đâu có.
Như Quỳnh cười nhẹ:
- Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám nói dối nữa sao? Rõ ràng hai người có ẩn tình mà, là anh ta phải không?
- Mi muốn nói ai?
- Nguyễn Khang chứ còn ai nữa? Nhưng dường như có một cô gái cứ đeo bám anh ta không rời? Lại xảy ra chuyện gì vậy chứ? Cô gái này là ai vậy?
Bảo Ngọc nóng lòng, cô cảm thấy trong người rất khó chịu nên nhẹ bước đến gần Kim Khánh, nhỏ giọng:
- Chị Kim Khánh! Chị có biết anh chàng đang đứng đó là ai không?
Kim Khánh cười tươi đáp lời:
- Là Nguyễn Khang chứ ai. Nhà tạo mẫu tài ba đấy. Anh ta vừa hoàn thành khóa học ở Thái Lan về. Em biết rồi còn làm bộ hỏi chị.
Bảo Ngọc làm tỉnh:
- Vậy mà em tưởng chị không biết chứ?
Kim Khánh buông giọng:
- Sao lại không biết, chị rất rành anh ta nữa là đằng khác.
Bảo Ngọc mở to hai mắt:
- Vậy sao! Thế người đi bên cạnh anh ta là ai vậy chị?
Kim Khánh nhẹ giọng:
- Em muốn nói cô gái đi bên cạnh anh ta chứ gì?
- Phải. Chị biết cô ấy không?
Kim Khánh trả lời nhanh:
- Cô ta là một Việt kiều Mỹ, là người đã thầm thương trộm nhớ Nguyễn Khang.
Bảo Ngọc dò xét:
- Trông họ rất xứng đôi chị há?
Kim Khánh phản đối:
- Em đã lầm rồi.
- Lầm? Là sao?
Kim Khánh cười ngất:
- Làm gì quan tâm đến anh ta dữ vậy? Bộ em có cảm tình với anh ta rồi sao?
Bảo Ngọc ngượng ngùng đáp khẽ:
- Đâu có. Em chỉ tò mò thôi mà. Nói cho em biết đi, tại sao vậy chị?
Kim Khánh buột miệng:
- Anh ấy chỉ xem Phương Thùy là em gái thôi. Bởi vì anh ấy đã có ý trung nhân rồi.
Bảo Ngọc sửng sốt kêu lên:
- Hả! Anh ta đã có ý trung nhân rồi à? Thật vậy không chị?
Kim Khánh quả quyết:
- Phải. Chính anh ta đã nói điều này mà.
Bảo Ngọc lo lắng:
- Vậy anh ta có nói người trong mộng của anh ta là ai không vậy?
Kim Khánh trầm ngâm:
- Chuyện này chị có hỏi nhưng anh ta nhất định không tiết lộ.
Bảo Ngọc cất giọng íu xìu:
- Anh ta tài hoa như vậy chắc chắn người anh ta yêu sẽ đẹp lắm.
- Không hẳn vậy đâu.
- Sao chị lại nói vậy?
Kim Khánh nhếch môi cười:
- Bởi vì có biết bao cô gái có sắc đẹp kiêu sa đeo bám tán tỉnh nhưng đều vô dụng.
- Anh ta khó gần vậy sao?
- Thời gian ở Thái Lan bộ em không rõ con người anh ta sao?
Bảo Ngọc ngập ngừng:
- Em... em... cảm ơn chị nhiều.
- Hai chị em đang nói xấu tôi có phải không?
Bảo Ngọc bẽn lẽn cúi đầu. Kim Khánh cười giòn cất giọng:
- Bộ em có nhiều chuyện xấu lắm sao mà sợ người ta nói xấu vậy chứ?
Nguyễn Khang nhoẻn miệng cười. Chợt quay sang Bảo Ngọc, anh cất giọng trầm ấm:
- Bảo Ngọc! Ngoại của em vẫn khỏe chứ?
Bảo Ngọc nghe lồng ngực mình xôn xao lạ thường, một cảm giác rất khó tả.
Chẳng lẽ cô đã biết rung động con tim rồi sao?
- Bảo Ngọc? Nguyễn Khang hỏi em kìa, sao không trả lời mà thừ người ra vậy?
Bảo Ngọc lí nhí:
- Dạ, cảm ơn anh, ngoại em vẫn khỏe. Ngọc thành thật cảm ơn những gì anh Khang đã giúp đỡ, nghĩa cử ấy em không thể nào quên.
Nguyễn Khang cười nhẹ:
- Chuyện nhỏ thôi mà, Ngọc bận tâm làm gì.
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Nhưng đối với em thì việc làm ấy rất to lớn và không biết trả ơn như thế nào đây?
- Những việc làm của anh không cần phải báo đáp chi đâu, đừng quá bận tâm về việc này.
Kim Khánh xen vào:
- Thì ra hai người đã quen nhau. Nhưng hai người nói gì nãy giờ tôi không hiểu gì cả.
Nguyễn Khang cười phì:
- Cũng may mà chị không hiểu.
Kim Khánh hất hàm:
- Em nói vậy là có ý gì hả?
- Dạ, đâu có gì. Em giỡn chút thôi mà, làm gì nóng tính dữ vậy?
- Ai thèm giỡn yới em chứ? Này, không được ăn hiếp em gái của chị, có biết không?
Nguyễn Khang cười khì:
- Dạ, em không dám.
- Mướn em cũng không dám nữa đấy. Chị mà nghe rục rịch là xử em ngay.
Nguyễn Khang nhăn nhó kêu trời:
- Ối, trời ơi! Chị nói nghe có mùi xã hội đen quá.
- Không phải xã hội đen gì cả, nhưng cũng đủ để xử đẹp em đấy.
Nguyễn Khang tình tứ:
- Em gái của chị em thương không hết, lẽ nào lại ăn hiếp chứ?
Bảo Ngọc ửng hồng đôi má, tim đập liên hồi. Cô lí nhí:
- Anh Khang nói kỳ quá hà.
Nguyễn Khang chân thành cất giọng:
- Anh thương thì bảo rằng thương, chứ có nói hươu nói vượn gì đâu nào?
Kim Khánh tức khí xen vào:
- Em nói em yêu Bảo Ngọc à? Có thật vậy không hả?
Nguyễn Khang dứt khoát đáp lời:
- Em đã yêu Bảo Ngọc từ cái này đầu tiên gặp gỡ lận kìa, chứ đâu phải tới giờ mới yêu.
Bảo Ngọc lắp bắp:
- Anh... anh...
Nguyễn Khang tiếp lời:
- Vì muốn cho em được nâng cao tay nghề cho nên anh đã khích em để em thù ghét anh mà cố gắng học.
Bảo Ngọc buông giọng:
- Nhưng đã từ lâu sao anh không thổ lộ?
- Anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ.
- Nói vậy người tình trong mộng của em là Bảo Ngọc đấy sao?
Nguyễn Khang gật đầu nói nhanh:
- Bây giờ chị biết cũng không muộn phải không?
Kim Khánh lên giọng:
- Em đúng là một người kỹ tính. Chị chúc mừng hai em.
Gương mặt của Phương Thùy đằng đằng sát khí tiến gần đến mọi người lớn giọng:
- Anh Khang! Thì ra anh cố tình từ chối tôi là chỉ vì con nhỏ nhà quê này sao?
Nguyễn Khang nghiêm giọng:
- Phương Thùy! Em ăn nói thiếu lịch sự vậy sao?
Phương Thùy dài giọng hất hàm:
- Anh hãy nhìn cho kỹ xem thực ra tôi kém hơn cô ta ở điểm nào kia chứ?
Anh nói đi, anh nói thật đi.
Nguyễn Khang đanh giọng:
- Đủ rồi. Anh nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu đây? Sự thật anh và em không hề có tình cảm trai gái. Có chăng đó chỉ là tình bạn mà thôi, em nghe rõ không? Đừng làm phiền đến anh nữa...
Phương Thùy điên tiết hét lớn:
- Anh Khang! Anh chỉ vì cô ta mà đối xử với em như vậy sao? Em thật không tin mọi việc trở nên như vậy?
Nguyễn Khang dứt khoát:
- Em nghĩ sao tùy em. Anh không muốn nghe bất cứ lời lẽ nào nữa.
Phương Thùy giận dữ quát lớn:
- Tôi hận anh. Tôi hận các người. Các người thật đáng ghét.
Phương Thùy tuôn một hơi dài rồi giận dỗi bỏ đi. Nguyễn Khang thật sự không ngờ sự việc lại trở nên như thế này, anh quay sang Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Bảo Ngọc! Anh xin lỗi em. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, anh không muốn thế đâu. Em đừng để tâm nha?
Bảo Ngọc chớp nhẹ viền mi, cô cười hiền:
- Không có gì đâu nha. Chỉ tại cô ta quá kích động nên mới có thái độ thô lỗ vậy thôi.
Nguyễn Khang nhìn cô trìu mến:
- Em hiểu được như thế anh rất mừng. Anh chỉ mong rằng cô ta sẽ hiểu, bởi sự thật anh không thể dối lòng mình.
Bảo Ngọc cảm động:
- Nhưng anh đã suy nghĩ chưa mà nói tiếng yêu em vậy? Nói thật em thấy tội nghiệp cho cô gái đó quá.
Nguyễn Khang trách yêu nàng:
- Sao em lại nói như vậy? Bộ em còn ngờ nghi tình cảm anh dành cho em sao?
- Em.. em...
Nguyễn Khang nhỏ giọng:
- Anh yêu em bằng cả trái tim, một tình yêu rất chân thật không giả tạo.
Bảo Ngọc chất ngất yêu thương trước tấm chân tình mà Nguyễn Khang đã dành cho nàng. Con tim nàng thật sự rung lên, nàng đã yêu chàng rồi chăng?
Sao tự dưng bao nỗi uất ức trong lòng đối với anh giờ tan biến đâu mất.
Thế là một ngày lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, ánh nắng chiếu yếu dần và dịu mát, mọi người lại phải nói lời chia tay. Nguyễn Khang nắm lấy tay của người yêu và hôn thật sâu lên đôi bàn tay trắng nõn:
- Em yêu! Chúng ta tạm chia tay em nhé. Thời khắc này anh rất muốn thời gian đi chậm lại, để chúng ta được gần nhau hơn. Để anh có thể ngắm nhìn cô công chúa bé bỏng của anh.
Bảo Ngọc làm nũng:
- Anh khéo nịnh quá đi! Người ta nghe được sẽ cười mình đấy.
- Ai cười anh cũng mặc kệ miễn sao người yêu của anh vui là được rồi.
- Quả là khi yêu nhau người ta sẽ bất chấp tất cả. Anh chị tình tứ quá làm tôi nổi da gà hết rồi đây.
Nguyễn Khang nhìn chăm chăm, Sĩ Luân gắt giọng:
- Thằng khỉ này! Bộ mày bị chạm điện hay sao vậy? Đồ phá đám.
Như Quỳnh cũng cất giọng xen vào:
- Thôi cho tôi xin đi anh chị à! Bộ không còn gặp lại nhau sao mà quyến luyến dữ vậy?
Bảo Ngọc cười nửa miệng:
- Trời ơi! Thì ra... hai người mới đây mà đã quen biết rồi sao?
Sĩ Luân cười khì:
- Tiếng sét ái tình mà hai người tranh thủ thì tụi này bấm còi qua mặt đấy.
Nguyễn Khang đấm nhẹ vào vai bạn lên giọng:
- Mày cũng hay đấy! Chưa kịp giới thiệu cho mày thì mày đã làm quen với một cô nàng dễ thương xinh đẹp như thế này rồi.
Sĩ Luân cười ruồi:
- Cảm ơn lòng tốt của mày. Chả phải tao rất đẹp trai sao?
- Nói mà không biết ngượng sao hả?
Sĩ Luân hất hàm:
- Sự thật là vậy mà.
Nguyễn Khang kề tai Bảo Ngọc, nói nhỏ:
- Mình phải tránh xa Sĩ Luân càng xa càng tốt.
Bảo Ngọc tròn mắt:
- Sao vậy anh?
Nguyễn Khang nhếch môi cười:
- Nó ở gần kho đạn đấy, đứng gần nó không khéo đạn nổ thì nguy mất.
Kim Khánh thúc giục:
- Nguyễn Khang, Sĩ Luân hai em từ giã xong chưa vậy? Lên xe mau.
Nguyễn Khang nắm chặt tay Bảo Ngọc, anh âu yếm:
- Cho anh gởi lời thăm ngoại. Một ngày rất gần đây anh sẽ đến thăm em. Bye em nhé, Bảo Ngọc!
Bảo Ngọc đáp lời ngọt ngào:
- Dạ, cám ơn anh. Bye anh Nguyễn Khang!
Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh Bảo Ngọc và Như Quỳnh đứng nhìn theo đến khi bóng dáng của chiếc xe dần khuất hẳn. Cả hai mới lên xe để về trong lòng ai cũng ngập tràn niềm vui.
Đám cưới của Khánh Mai và Hải Cường cuối cùng cũng được diễn ra thật trang trọng. Từng đoàn từng đoàn xe du lịch đời mới, xe Mercedes và nhiều loại xe môtô khác nhau đậu nối đuôi nhau thật kín cả lối vào đại sảnh nhà Khánh Mai. Chú rể Hải Cường trong bộ comple trắng, trên cổ được thắt một cái nơ màu đỏ tiến gần lại cô dâu Khánh Mai thật sang trọng trong chiếc áo soirée đuôi dài.
Hôn lễ được bắt đầu, chú rể thì thầm bên tai cô dâu:
- Khánh Mai! Bà xã yêu của anh. Hôm nay trông em như một thiên thần, em đẹp lắm và đáng yêu lắm em có biết không?
Khánh Mai mắc cỡ e thẹn làm cho đôi má càng thêm hồng. Cô khép nép bên cạnh Hải Cường cất giọng lí nhí:
- Anh yêu! Anh cũng đáng yêu lắm.
Tiếng của đám bạn lao xao:
- Âu yếm nhau xong chưa vậy? Đến đây uống rượu mừng đi... Một, hai, ba dzô!
Hải Cường và Khánh Mai đi đến đâu, cũng được những lời chúc phúc tốt đẹp của họ hàng hai bên. Đặc biệt vẫn là đám bạn của họ kéo níu chú rể uống cạn hết ly này đến ly khác.
Khánh Mai tình tứ thủ thỉ vào tai Hải Cường:
- Anh à! Uống ít thôi, không được say quá đấy.
- Xem kìa! Cô dâu lo cho chú rể ghê chưa?
- Quá đúng rồi còn gì? Không được ép chú rể uống rượu nhiều quá, tối nay còn phải động phòng nữa đấy.
Cả nhóm bạn quá khích cười ồ lên vui vẻ làm Khánh Mai thẹn đỏ mặt. Bầu không khí tưng bừng hẳn lên.
Bảo Ngọc cùng Như Quỳnh tiến đến gần cô dâu, cười tươi:
- Chúc mừng bạn Khánh Mai. Cuối cùng cũng được dự tiệc cưới của bạn và Hải Cường, mình cảm thấy rất vui.
- Tao cũng vậy. Mày và Hải Cường được thành đôi quả là ý trời và duyên số.
Xin chúc phúc cho mày và anh ta sống đến đầu bạc răng long.
Khánh Mai cười tươi:
- Cảm ơn những lời chúc tốt lành của các bạn. Nhưng hai cô nương cũng nên kiếm cho mình một người bạn đời là vừa.
Như Quỳnh cười tươi:
- Khỏi lo. Chừng nào có hỷ sự nhất định sẽ mời hai ông bà đến dự.
Khánh Mai nhoẻn miệng cười:
- Nhanh nhanh chứ để già hết rồi đấy. Sắc đẹp của người phụ nữ mau phai tàn lắm có biết không?
Bảo Ngọc dẩu môi:
- Quả là có chồng rồi có khác, chững chạc hẳn ra.
Hải Cường bước đến gần cất giọng xen vào:
- Các bạn có thể cho tôi mượn cô dâu để chụp ảnh một chút nhé?
Như Quỳnh tíu tít:
- Rất sẵn lòng, bà xã đại nhân của anh đây.
- Các bạn tự nhiên nha!
- OK! Lo tiếp khách đi, tụi này tự nhiên được rồi.
Tiệc tàn, mọi người lần lượt la về. Bảo Ngọc và Như Quỳnh cũng ra về, trên môi họ nở nụ cười mãn nguyện. Bởi người bạn chí thân của họ đã yên bề gia thất.
- Chị Bảo Ngọc! Chị Bảo Ngọc!
Đang đi trên đường, nghe tiếng gọi giật ở phía sau, Bảo Ngọc quay lại không khỏi ngạc nhiên:
- Ai gọi mình vậy kìa?
Hoàng Tuấn bước đến gần nhẹ giọng:
- Chị Bảo Ngọc! Là em đây.
Bảo Ngọc nhăn trán suy nghĩ, cô cất giọng ngập ngừng:
- Cậu là...
- Em là Hoàng Tuấn! Bộ chị không nhận ra em sao?
Bảo Ngọc cười nhẹ:
- Tôi nhớ ra rồi. Cậu tìm tôi có việc gì?
Hoàng Tuấn cất giọng buồn buồn:
- Ba rất nhớ chị, rất mong gặp lại chị. Em và Tuyết Lan đã tìm chị khắp nơi mà không gặp. Cũng may gặp lại chị ở đây.
Bảo Ngọc lo lắng:
- Ba thế nào rồi? Chị cũng từ Thái Lan về tới hai hôm nay. Rất muốn đi thăm ba nhưng không biết ở đâu mà tìm.
Hoàng Tuấn mừng rỡ kêu lên:
- Vậy sao? Sức khỏe của ba từ ngày mổ tim đến nay cũng còn yếu lắm.
Nhưng ông ấy lúc nào cũng muốn gặp lại chị. Mẹ và hai em đã hiểu lầm chị, có những lời lẽ không hay với chị, rất mong chị bỏ qua nha.
Bảo Ngọc dò xét:
- Mọi người sẽ không còn ác cảm với chị chứ?
Hoàng Tuấn nhanh nhảu đáp lời:
- Không bao giờ! Mọi người hiểu và suy cho cùng chị cũng đâu có lỗi gì.
Bảo Ngọc cười hiền:
- Nếu mọi người đã hiểu cho chị vậy, chị cũng an tâm phần nào. Chị rất muốn gặp ba, chị em mình đi nhé.
Hoàng Tuấn hớn hở thúc giục:
- Hay quá! Mình đi chị Hai.
- Nhanh lên em....
Bảo Ngọc theo chân Hoàng Tuấn đi vào một ngôi nhà rất sang trọng. Khi cô và Hoàng Tuấn vào đến phòng khách, cô nghe rất rõ tiếng của ông Hoàng Nam cất lên yếu ớt:
- Bảo Ngọc! Là con đó sao? Cuối cùng thì con cũng đã đến thật rồi.
Bảo Ngọc nhanh chân lao đến bên ông, dịu giọng:
- Ba... là con đây. Ba có khỏe không?
Bà Tuyết Linh từ nhà sau chạy lên nhẹ giọng:
- Bảo Ngọc! Con mới đến à. Con đi Thái Lan về khi nào vậy?
Bảo Ngọc nhận ra bà Linh không còn thù ghét mình như trước, nên cô mỉm cười đáp khẽ:
- Dạ, con về đã hai hôm rồi rất muốn tìm thăm ba nhưng...
Bà Linh cười hiền:
- Hai cha con nói chuyện đi, ba con cứ nhắc con suốt.
Quay sang ông Nam, Bảo Ngọc cười tươi:
- Ba ơi! Từ nay con sẽ thường xuyên đến đây thăm ba. Ba không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.
Ông Nam xúc động rơm rớm ngấn lệ:
- Con ngoan của ba, thật sự ba mong đợi điều này lâu lắm rồi.
Bảo Ngọc van nài:
- Ba không nên qúa xúc động mà ảnh hưởng đến bệnh tình của ba đấy. Nói thật, con rât là hạnh phúc khi trên đời này còn có ba đấy.
Ông Nam run giọng:
- Con... con...
Bảo Ngọc ôm chầm lấy ba nghẹn giọng:
- Ba... ba... ba hãy thứ lỗi cho con vì những lời lẽ bất hiếu đối với ba, vì lúc đó con không kịp xét suy.
- Bây giờ như vầy là tốt quá rồi, con không cần phải áy náy những chuyện đã qua.
Bảo Ngọc cúi đầu lặng thinh mặc cho nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.
- Alô! Anh Khang hả?
- Chuyện gì vậy Phương Thùy?
- Em định bàn với anh một việc được không?
Nguyễn Khang đáp lời cộc lốc:
- Việc gì? Nói mau đi, anh không có thời gian.
- Bộ anh còn giận em sao?
Nguyễn Khang khó chịu cáu gắt:
- Việc gì em cứ nói đi, không cần phải vòng vo đâu.
Phương Thùy cười nhẹ:
- Làm gì mà anh khó tính dữ vậy? Bộ em đáng ghét thế sao? Nếu như chúng ta không thể đến với nhau được thì làm bạn cũng được mà phải không anh?
Nguyễn Khang lo lắng hỏi:
- Cô định giở trò gì nữa đây. Tôi nghĩ bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi.
Phương Thùy nhẹ giọng:
- Em biết lỗi rồi, bây giờ người ta chỉ muốn bàn việc làm ăn với anh thôi mà.
Nguyễn Khang sửng sốt kêu lên:
- Làm ăn? Mà làm gì chứ?
Phương Thùy dõng dạc:
- Em định tìm một mặt bằng để mở viện tóc, anh giúp em nha?
Nguyễn Khang có cảm giác rất đau đầu, tại sao Phương Thùy lại có ý nghĩ này? Trong khi anh và Bảo Ngọc cũng đang có ý định này.
- Anh nghĩ anh không thể giúp em và làm ăn chung với em được.
- Sao vậy hả?
- Em khôngcần phải biết lý do gì, nhưng anh không thể giúp em được.
- Anh thật sự tuyệt tình với em thế sao?
- Xin lỗi em nha, anh bận việc rồi.
Phương Thùy hét lớn:
- Nguyễn Khang! Anh... anh... thật đáng ghét, đang nói chuyện với mình tự dưng sao lại tắt máy rồi. Tức ơi là tức mà...
- Bảo Ngọc! Em xem mặt bằng này thế nào?
Bảo Ngọc xuýt xoa:
- Anh Khang ơi! Đây dúng là địa điểm rất tiện lợi cho chúng ta mở viện tóc đó nhưng...
Nguyễn Khang cười nhẹ:
- Nhưng sao vậy em yêu?
Bảo Ngọc buột miệng:
- Vị trí nằm ngang trung tâm thành phố, chắc chắn tiền thuê mặt bằng sẽ rất đắt đấy anh à. Theo em, mình nên suy nghĩ lại.
Nguyễn Khang cười bí hiểm:
- Nhưng thật ra em có thích không?
Bảo Ngọc nhẹ giọng:
- Dĩ nhiên là em thích rồi, nhưng anh có biết họ cho thuê bao nhiêu một tháng không vậy?
Nguyễn Khang nghiêm nét mặt khó hiểu:
- Anh không cần biết nó đắt bao nhiêu, nhưng cục cưng của anh thích thì nơi này sẽ là của em.
Bảo Ngọc thảng thốt kêu lên:
- Hả! Anh nói sao? Không được! Nếu giá cao quá, mình làm đâu có lợi nhuận.
Nguyễn Khang cười toe:
- Anh không cần lợi nhuận, anh chỉ cần nhanh chóng đám cưới với em thôi.
Bảo Ngọc phụng phịu:
- Anh kỳ quá hà!
Nguyễn Khang cười mỉm:
- Anh đùa với em thôi, chứ thật ra nơi đây anh đã mua lâu lắm rồi. Đám cưới xong chúng ta sẽ mở viện tóc ở đây, nơi đây sẽ là tổ ấm của chúng ta em thấy thế nào?
Bẹo má người yêu, Bảo Ngọc cười hiền:
- Anh thật quá chu đáo, thì ra anh đã chuẩn bị từ trước à?
Nguyễn Khang vênh mặt:
- Từ lâu, anh đã cất công đi tìm kiếm nhưng chỉ có em mới thích hợp trở thành chủ nhân của ngôi nhà này thôi.
Bảo Ngọc trách yêu chàng:
- Sao việc gì anh cũng làm cho em thật sự bất ngờ hết vậy?
- Có như vậy mới thấy được giá trị tình yêu chứ em.
Bảo Ngọc liếc xéo chàng:
- Ghét anh ghê! Anh cứ ghẹo em hoài.
Nguyễn Khang ôm ghì lấy nàng rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn thắm thiết nồng nàn. Bảo Ngọc hạnh phúc dâng tràn, nàng có cảm giác như vừa chạm phải một luồng điện cực mạnh, nóng ran cả người.
Đám cưới cũngđược diễn ra như mong đợi. Chú rể Nguyễn Khang và cô dâu Bảo Ngọc đều mặc áo dài khăn đóng truyến thống của dân tộc Việt Nam. Đúng là trai tài gái sắc, trời sanh một đôi.
Sĩ Luân hét lớn:
- Chú rể hãy hôn cô dâu đi nào. Hôn đi!
Mọi người tán đồng hò reo:
- Hôn đi! Hôn đi!
Nguyễn Khang nhẹ nâng gương mặt kiều diễm của Bảo Ngọc lên, đặt lên má nàng một nụ hôn điệu nghệ chất ngất yêu thương. Bảo Ngọc ngất ngây niềm yêu thương cháy bỏng, cô thầm thì:
- Anh kỳ quá đi! Mọi người cười kìa.
Cả khán phòng đều vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Các nghi lễ xong, cô dâu cùng chú rể đi đến từng bàn tiệc để uống rượu mừng.
- Bảo Ngọc! Cô công chúa bé bỏng của anh, em đúng là hạt ngọc của anh đấy em yêu.
Bảo Ngọc cười tình tứ:
- Anh cũng đáng yêu lắm đấy ông xã yêu của em. Trải qua biết bao thăng trầm, giờ em mới biết tình yêu bất ngờ là như thế nào?
Chàng và nàng ôm chặt lấy nhau như thể không bao giờ rời xa nhau nữa. Họ lại trao nhau những nụ hôn chất ngất đam mê. Hạnh phúc thật đến quá bất ngờ.
Mái Tóc Yêu Thương Mái Tóc Yêu Thương - Hoàng Trân Châu