Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 106: Cuối Đời
gày hôm sau, cô và cậu qua nhà nó dắt theo đứa con gái xinh đẹp của mình theo. Bước vào nhà đã thấy hắn và nó ngồi trên ghế sofa xem phim.
Cô gái đó ngước mắt nhìn hai người họ, dù gì cũng có họ hàng với nhau. Vừa ngước mắt, ánh mắt cô mở to ra, từ trước tới giờ cô chỉ nghĩ rằng chỉ có ba mẹ mình là đẹp nhất, tài giỏi nhất nhưng cho đến hôm nay thì ra còn có người khác.
Người phụ nữ đó có nhiều nét giống mẹ của cô, chắc là em gái của mẹ cô rồi, còn người đàn ông kế bên thì cũng có nhiều nét giống ba cô vậy là em trai của ba cô rồi. Người phụ nữ và người đàn ông đó, đôi mắt lẫn mái tóc đều có một màu tím đẹp quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Cứ như hai người này sinh ra là một đôi, lúc nhỏ, mẹ và ba cô có nói đến hai người này, hai người này là hai người mà ba mẹ cô rất yêu quý.
Kể về thời niên thiếu của những người họ đã tuyệt vời đến mức nào, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó mà cô cảm thấy thán phục. Trải qua một quá khứ đáng sợ như vậy, đau buồn vậy mà lại bình tĩnh, còn tìm được người đàn ông theo mình đến bây giờ. Còn người đàn ông đó, lại có thể trầm tĩnh, nhẹ nhàng đến bên cạnh phụ nữ đó, cùng nhau trải qua những sóng gió của cuộc đời.
Nhưng tình yêu là gì chứ? Cô không cần, sống một mình có sao?
- Anh chị _ Nó nói, giọng dịu dàng
- Chào em gái, đây là con gái của anh. Con tự giới thiệu đi _ Cậu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó
- Con tên là Lâm Chân Hy, con đã nghe ba mẹ kể về hai người rất nhiều _ Chân Hy nở nụ cười nhẹ
- Chào con, cô là Mạc Tử Băng _ Nó khẽ gật đầu, nụ cười dịu dàng nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia thoáng qua rất nhanh
- Chú là Lâm Thiên Tài _ Trong mắt hắn cũng thoáng qua một tia nhưng cũng rất nhanh biến mất
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, nó lặng lẽ đánh giá cô bé trước mặt mình, rất thú vị.
Một lát sau, nhỏ và anh cũng qua nhưng đi theo là 4 đứa con. Nhỏ và anh rước họ về, nói là rước nhưng thật ra đi chung về.
Khi nhỏ và anh nhìn thấy cô và cậu thì vui mừng đi đến
- Anh chị về khi nào sao không báo cho tụi em _ Nhỏ lên tiếng nhõng nhẽo nói
- Em vẫn như trước, không báo trước cũng muốn các em ngạc nhiên _ Cô dịu dàng cười
- Các con của em là? _ Dù cậu nhìn đã biết nhưng vẫn muốn xem biểu hiện của tụi nhóc này
- Đây là hai đứa con em, hai đứa chào cô chú đi _ Anh kéo hai đứa con trai mình đến trước mặt cậu
- Con là Lăng Thiên Vũ, con là Lăng Thiên Hàn _ Cả hai lần lượt giới thiệu, Thiên Vũ nhiệt tình còn Thiên Hàn thì nhẹ nhàng và bình tĩnh
- Chậc, có vẻ Thiên Hàn không giống con em chút nào _ Cậu lắc lắc đầu cười
- Hừ, nếu không phải khi cô ấy sinh đẻ, em ở bên cạnh cô ấy, em cũng đã nghĩ thằng nhóc này không phải là con mình rồi
- Có điều, con gái anh dịu dàng như vậy không giống mẹ nó chút nào _ Anh cười khẽ nhìn cô
- Đừng có ở đó mà đá xoáy, chị cho em ăn đòn bây giờ. Con bé dịu dàng thì dịu dàng nhưng tức giận lên em sẽ ngạc nhiên
- Rồi rồi
- A, còn hai đứa con gái của hai em đâu? _ Cô nhìn về phía nó và hắn hỏi
- Chắc là sắp xuống rồi, hôm nay là ngày nghỉ nên có lẽ hai đứa ngủ nướng một chút _ Nó dịu dàng trả lời
Từ trên cầu thang, hai cô gái xinh đẹp mặc quần áo đơn giản bước xuống. Cả hai người thấy dưới nhà có thêm 3 người lạ mặt, nhưng lại có chút nét giống ba mẹ mình, chẳng lẽ là...?
- Ba mẹ, đây là? _ Tử Hoa nhìn về hướng ba người đó hỏi ba mẹ mình
- Đó là cô chú của các con, lâu như vậy mới trở về nên các con thấy lạ mặt là chuyện đương nhiên _ Hắn trầm giọng nói
- Xin chào hai người, con là Mạc Tử Hoa _ Tử Hoa cười nhìn thấy được cả răng, trông rất đáng yêu
- Con là Mạc Tử Họa, xin chào cô chú _ Tử Họa khẽ cúi đầu, miệng cười mỉm, rất quý phái
- Tử Họa rất giống mẹ đấy _ Cậu gật đầu thừa nhận rồi nhìn sang Tử Hoa
- Có điều, sao Tử Hoa chẳng giống ba mẹ vậy nhỉ?
- Câu hỏi này em và Bảo cũng đã từng hỏi, chỉ là cũng chẳng biết như thế nào _ Nhỏ lên tiếng nói
- Thôi bỏ qua đi, làm quen đã xong bây giờ cùng ăn sáng đi _ Hắn nhẹ giọng nói, mọi người cùng vào bàn ngồi
Tối
Sân vườn nhà họ Mạc
- Thì ra em ở đây _ Thiên Hàn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tử Họa đang ngồi trên xích đu
- Anh ra đây làm gì?
- Có một chuyện anh muốn nói
- Chuyện gì?
- Anh không biết sau này có như thế nào, tương lai ra sao, anh chỉ muốn em nhớ rằng, bên cạnh em luôn có một người che chở, luôn chăm sóc, bảo vệ và yêu thương em chính là anh
- Đã là tương lai thì sẽ chẳng chắc chắn điều gì cả
- Vậy cứ để tương lai sau này, anh sẽ chứng minh cho em thấy
- Hừ, đồ ngốc _ Tử Họa quay sang chỗ khác, mặt đỏ lên, miệng khẽ mỉm cười
Trong phòng của Tử Hoa
- Mới đó mà chúng ta đã lớn rồi _ Thiên Vũ vào trong phòng của Tử Hoa
- Ừ, nhanh thật, lời hứa đó cứ như chỉ mới hôm qua mà thôi
- Em đúng là ngốc, dù thời gian có trôi qua như thế nào thì lời hứa đó cũng sẽ không thay đổi
Thiên Vũ đến bên Tử Hoa đang ngắm mặt trăng trên bầu trời đầy sao
- Con người chẳng ai biết trước được tương lai, biết đâu sẽ có ngày sóng gió trỗi dậy?
- Dù sóng gió lớn cỡ nào thì em cũng sẽ không một mình
- Ha, thường ngày thấy anh hay đùa giỡn vui đùa sao hôm nay lại nghiêm túc vậy?
- Chuyện này là chuyện quan trọng giữa anh và em, làm sao có thể lấy ra mà đùa giỡn
Nghe đến câu đó, Tử Hoa lập tức đỏ mặt, đấm nhẹ vào người của Thiên Vũ. Bên môi là một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt vui vẻ chẳng giấu được.
- Anh là đồ ngốc!
- Ngốc như em thôi
- Lại muốn đấu khẩu? Được thôi!
Thế là hai người cãi nhau như mọi ngày.
Đêm đó, mặt trăng đặc biệt sáng, bầu trời một màu đen sâu thẳm cùng những ngôi sao sáng, cứ như đang chứng giám cho lời nói của hai người con trai, như đang chúc phúc cho họ được hạnh phúc.
Ngày hôm sau
Lâm Chân Hy bắt đầu nhập học chung với Tử Hoa và các người khác. Tiếp xúc mới thấy được, cô gái này quả thật rất dịu dàng và dễ mến.
Không ngờ ngày đầu đi học, Chân Hy lại trễ giờ. Khi đang gấp gáp chạy thì trúng vào một người, Chân Hy liên tục xin lỗi, nhặt lại những đồ mà khi nãy va chạm đã rớt. Người đó cũng phụ cô nhặt, còn một món đồ thì đúng lúc hai người cùng nhau nhặt, tay chạm tay, cả hai đều rút tay ra. Chân Hy ngước mặt lên nhìn, thì ra là một chàng trai, rất tuấn tú, mái tóc màu xanh nhạt, đôi mắt màu xanh nước biển, trong veo. Tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn, hai bên gò má đỏ lên, không kịp suy nghĩ cô chạy thẳng lên lớp, bỏ lại chàng trai đó.
Chàng trai đó chưa kịp lên tiếng nói thì Chân Hy đã chạy mất. Ban nãy khi nhặt hộ, nhìn bảng tên cô ấy thì ra tên là Lâm Chân Hy, học lớp 12A1. Khuôn mặt cô gái đó rất ấn tượng, nhìn qua có vẻ rất dịu dàng, giọng nói thì êm tai, khi nãy cứ xin lỗi liên tục làm anh cũng muốn bật cười, ai lại đi xin lỗi liên tục như thế. Nhìn xuống dưới chân, còn một món đồ mà cô gái đó chưa nhặt mà đã chạy mất, là một chiếc kẹp tóc hình con bướm nhỏ được đính đá lên, tất cả đá đều là hàng thật, trông rất bắt mắt.
12A1 à, anh cũng học lớp đó, may thật, duyên phận nhỉ?
...
THE END
*Còn tiếp theo như thế nào chắc rất dễ đoán nhỉ mọi người ^^. Vậy là bộ " Mạc Tử Băng " này đã kết thúc, cám ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi cũng như ủng hộ mình <3. Nếu như có thời gian viết, có thể mình sẽ viết thêm một bộ khác, thể loại thì khác hẳn. Mong được sự ủng hộ của mọi người, còn thời gian khi nào có bộ mới, mình cũng chẳng chắc được. Cám ơn mọi người <3 *
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon