Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 88: Gặp Lại
gày sau, hắn không đi làm. Chỉ có mình nó, vẫn tiếp tục đi làm, giúp hắn giải quyết công việc.
Hắn biết, mình chính là đang trốn tránh. Đối mặt thì hắn chẳng biết phải nói gì hay làm gì cả. Cô gái đó đã thừa nhận mình chính là Mạc Tử Băng, hôm qua cô gái đó còn chỉ trích hắn, nói hắn thật tàn nhẫn. Dù chẳng nhớ gì về cô gái này cả nhưng thật sự, hôm qua hắn thật căm ghét bản thân mình, luôn nói rằng mình là thằng tồi vì sao lại đối xử với cô gái đó như vậy.
Hôm nay, hắn muốn tìm cô gái tên Thanh kia để nói chuyện...
- Anh hẹn tôi ra đây là có việc gì sao? _ Nhỏ ngồi đối diện hắn, vẻ mặt thật thản nhiên hỏi
- Tôi có chuyện muốn hỏi
- Được, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ trả lời anh
- Ừm... Cô gái đó đã như thế nào trong 3 năm này? _ Hắn ấp úng hỏi
Ánh mắt nhỏ trầm xuống khi nghe hắn hỏi. Nghĩ đến những gì suốt 3 năm nó chịu đựng nhỏ thật muốn đấm cho hắn chết, nghĩ đến thôi cũng khiến người bạn như nhỏ mà cũng đau lòng rơi lệ thay cho nó không thôi.
- Anh đúng là rất kì lạ. Suốt 3 năm đó anh chỉ nằm yên một chỗ liệu anh có cảm nhận được nỗi đau của Băng không? Chính miệng anh đã nói, sẽ yêu thương nó, không khiến nó chịu tổn thương nữa. Vậy bây giờ thì sao? Suốt 3 năm đó, nó phải giày vò bản thân mình đến dường nào, mỗi đêm đều khóc ở một góc. Nửa đêm thì đều không ngừng gọi tên anh, khi tỉnh lại thì lại nước mắt ròng ròng. Chẳng có đêm nào là ngon giấc cả, anh có cảm thấy đau lòng không? Tôi biết anh không có lỗi nhưng anh không thể tỉnh lại sớm hơn sao? Tận 3 năm! Nó phải chịu đựng suốt 3 năm vậy mà khi nghe tin anh tỉnh lại nó đã vui như phát điên. Nhưng anh lại quên mất nó là ai, không nhớ những kỷ niệm trước kia nữa, nhìn nó bằng ánh mắt xa lạ thì nói nó phải như thế nào đây? Nếu là anh, anh sẽ như thế nào? _ Nhỏ tức giận nói, ánh mắt thật lạnh lùng
-...
Hắn im lặng, nghe cô gái này nói mà tim hắn nhói đau lên từng cơn. Dù là 3 năm trước hay hiện tại, hắn đã yêu cô gái đó rồi. Tình cảm hiện tại khá là mơ hồ nhưng hắn vẫn biết, chỉ cần cô gái ấy khóc tim hắn sẽ đau. Trong 3 năm đó, chỉ là trong vô thức hắn luôn cảm thấy đau lòng.
- Tôi thật rất đau... _ Hắn thuận miệng trả lời
Thấy hắn như vậy, lời nói cũng mang theo sự bi thương, nhỏ cũng đã hạ hỏa.
- Có phải Băng đã biết anh nhận ra nó là ai rồi phải không?
- Phải
- Vậy thì anh hãy cố gắng mà nhớ lại đi, đừng khiến nó phải chịu tổn thương nữa
Nói xong nhỏ rời đi, chỉ còn lại mình hắn.
Từ từ cảm nhận nỗi đau của nó, nhớ đến khuôn mặt hôm qua kia đẫm lệ, luôn miệng nói hắn thật tàn nhẫn, giọng nói thật chua xót khiến hắn thật muốn điên lên. Vì sao bản thân hắn yêu cô gái đó rồi lại khiến cô gái ấy đau lòng như vậy trong khi hắn đã nói là sẽ không khiến cô gái đó tổn thương nữa?
Hắn rời khỏi tiệm, đi ra ngoài.
Hắn từng bước từng bước, nhẹ nhàng đi trên đường. Nhìn dòng người tấp nập đang đi với nhau, những cặp đôi khác khoác tay nhau cười nói vui vẻ. Trong đầu hắn bỗng thoáng qua hình ảnh một trai một gái khoác tay nhau ở công viên. Dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng điều hắn nhận rõ đó chính là màu tóc của hai người, đều là màu tím...
Hắn tự nghĩ có phải mình đã có thể nhớ ra không? Nhưng thật mơ hồ, đến khi nào hắn mới nhớ rõ hết? Đang suy nghĩ mơ hồ, thì hắn đụng phải một người. Hắn nhìn lên, là một cô gái, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp. Hắn xin lỗi rồi định bước đi, thì nghe thấy cô gái kia nói:
- Anh... có phải là Lâm Thiên Tài? _ Cô gái này chính là Thư - Người đã hãm hại nó
- Cô là...? _ Hắn nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi
- Chúng ta có thể nói chuyện không? _ Anh Thư bình tĩnh nhìn hắn nói, cô chưa từng nghĩ là sẽ gặp lại hắn, nhưng chẳng ai biết được chữ ngờ cả. Hôm nay cô phải xin lỗi hắn thì mới có thể an lòng, mặc kệ hắn sẽ làm gì cô...
Hắn khẽ gật đầu, tin tưởng đi theo cô gái này đến một tiệm cafe.
- Có lẽ anh đã quên mất tôi rồi. Tôi là Nguyễn Anh Thư, 3 năm trước là bạn học chung lớp với anh _ Anh Thư nhẹ nhàng nói
Hắn tinh tường đoán ra. Trong truyện có đề cập đến một cô gái, hãm hại nhân vật chính và nam chính đã đỡ giùm cô gái rồi phải nhập viện. Có phải chính là cô gái này?
- Việc 3 năm đó tôi làm ra, tôi thật hối hận. Tôi không nên vì bị mù quáng mà làm hại đến người khác. Dù anh có muốn trả thù tôi cũng được, tôi cũng sẽ không nói gì cả, đây là những gì tôi nên nhận. Tôi cũng đã xin lỗi Băng rồi, cô ấy cũng đã tha thứ cho tôi. Nếu như ngày đó, Băng không tha cho tôi thì hôm nay tôi cũng chẳng còn ở thế gian này nữa _ Anh Thư nói rất nhẹ nhàng, thật bình thản như đã chuẩn bị đủ tinh thần rồi
Hắn nhíu mày, cô gái này đúng là cô gái phụ trong truyện kia. Nghe đến câu cuối của cô, hắn liền nhớ đến câu nói của nam chính nói với nữ chính là đừng giết người nữa. Có phải đó chính là lý do mà nữ chính mới bỏ qua không? Rất có thể!
- Tôi không nhớ gì về chuyện trước đây. Cô có thể kể lại mọi chuyện được không
....
Sau khi nghe Thư kể xong, hắn lại tin tưởng về tình yêu của cô gái kia dành cho mình hơn hoặc có thể nói là đã rất tin tưởng rồi. Hắn cười nhạt, hắn thật không đáng là đàn ông!
- Tôi thật mong hai người hạnh phúc _ Anh Thư mỉm cười nhẹ nhàng, trông như một cô gái dịu dàng, thật hiền lành chứ không như ba năm về trước
-... _ Hắn rời đi, không trả lời cô gái kia
Hạnh phúc? Hai chữ này sẽ đến với hắn sao? Hắn đã khiến người yêu mình đau lòng thế kia, phải chịu đau đớn đến cỡ nào mà hắn lại quên cô gái mà mình yêu sao? Hắn xứng sao? Hắn cười chua xót. Dù hắn không nhớ gì cả nhưng cô gái kia chẳng biết tựa lúc nào luôn xuất hiện trong tim hắn. Hình ảnh cô gái có mái tóc màu tím bí ẩn kia luôn hiện hữu ở tâm trí hắn, hình ảnh cô gái ngốc nghếch có mái tóc màu đen kia cũng đã khiến hắn muốn không để ý cũng chẳng được. Dù hắn ghét cái bộ dạng biến dạng đó nhưng hắn vẫn không kiềm được mà luôn chú ý đến rồi.
Nhớ đến khuôn mặt khổ sở kia, tim hắn lại co lại đau đớn. Hắn thật tàn nhẫn...
Hắn cô đơn bước đi, không hề có hướng xác định chỉ là đi bộ mà thôi... Tâm trạng hiện tại của hắn thật phức tạp.
End chap 88
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon