Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 71: Giúp Đỡ - Gặp Lại Thư
gày hôm sau nó lại đi làm...
- Bạn làm hết công việc chỉ trong hôm qua thôi sao? _ Ngọc Tâm ngạc nhiên nhìn nó, cô biết nó là người mới nên tất nhiên công việc sẽ rất nhiều nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này! Vậy mà cô muốn giúp thì nó lại nói là không cần. Không ngờ hôm nay nó lại đưa hết tất cả các tư liệu đã làm xong đưa cô!
- Nhưng 2,3 giờ sáng mới xong đó. Mệt lắm _ Nó giả vờ vẻ mệt mỏi, đấm đấm lưng
- Như vậy đã là giỏi lắm rồi. Thôi bạn tiếp tục làm cái này đi _ Tâm đưa cho nó sấp giấy khác nữa
- Ngọc Tâm đến phòng của trưởng phòng kìa _ Có người nào đó nói lớn
- Được, cảm ơn nha _ Ngọc Tâm vui vẻ đi ra ngoài
Nó cũng không nói gì nữa, tiếp tục dáng vẻ chậm chạp trên máy tính.
Không bao lâu sau...
Ngọc Tâm về lại chỗ của mình, khuôn mặt như ăn trúng chanh chua vậy, nhăn hết sức.Nó hỏi thăm nói
- Sao thế?
- Công ty sắp tung ra sự kiện mới, mà trang phục lần này được phân phó cho những người giỏi thiết kế để làm rồi sẽ chọn ra bản đẹp nhất. Sự kiện lần này rất lớn nên phải làm rất cẩn thận!
- Đáng lẽ bạn phải vui chứ?
- Vui thì không phải không có nhưng căng thẳng lắm
- Cứ tin tưởng vào bản thân mình _ Nó động viên Ngọc Tâm
- Ừm, mình sẽ cố gắng hết sức!
Chẳng bao lâu buổi sáng đã trôi đi nhanh...
- Aaaaa, sao lại xấu đến thế này _ Ngọc Tâm buồn chán nằm xuống bàn làm việc của mình
Nó nhìn Ngọc Tâm, đã có nhiều giấy bị vò nát rồi bị quăng xuống đất thế kia. Sáng giờ Ngọc Tâm cứ vẽ rồi lại xóa, cứ thế là hết cả buổi sáng. Nó nhặt một tờ giấy lên xem, thầm đánh giá. Ngọc Tâm thiết kế không hẳn là xấu, trông phần còn rất đẹp nhưng lại có gì đó như không tin tưởng vào bản thân vậy. Cứ vẽ rồi giục đi, như thế chiếc váy kia chẳng thể nào hoàn hảo được cũng như tâm tình hiện nay của Ngọc Tâm vậy, rất lo lắng nên chẳng thể nào suy nghĩ mà vẽ. Nó mỉm cười, tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Không quấy rầy nữa
Trong lòng nó nghĩ rằng hôm nay công việc nhiều hơn ngày hôm qua gấp 2 lần! Nhưng từng nội dung lại không giống nhau. Trong lòng nó lại khinh thường, thì ra hắn đã cảm thấy lạ rồi. Nghĩ nó là một nhân tài? Nên mới muốn nó bộc lộ hết tài năng? Nhưng tiếc là không được rồi, nó vẫn nên không gây sự chú ý quá. Cứ bình tĩnh, nếu cứ nông nổi mà bộc lộ hết ra thì chắc chắn hắn sẽ có động tĩnh. Thiên Tài ơi là Thiên Tài! Anh rất thông minh, rất xứng với cái tên của mình. Đôi mắt của anh cũng quá tinh tường đi nhưng bộ não của em cũng đâu kém hơn anh? Chúng ta cứ từ từ mà chơi
Mãi cho đến tối, bây giờ đã là 1h sáng nhưng Ngọc Tâm vẫn cấm cúi mà vẽ. Những tờ giấy xung quanh ngày càng nhiều hơn, nó thở dài nhìn cô, cô gái này rất kiên trì!
- Cũng trễ rồi, bạn về đi. Mai vẽ tiếp cũng được mà, ngủ đủ giấc thì mới có tinh thần chứ! _ Nó tốt bụng khuyên
- Nhưng... Oáp... _ Chưa kịp nói thì Ngọc Tâm lại ngái ngủ
- Buồn ngủ thế kia rồi, thôi về đi _ Nó phì cười nhìn cô
- Thôi được, bạn cũng nên về sớm nhé _ Nói xong Ngọc Tâm vẫy tay chào tạm biết nó
Nó nhìn theo bóng lưng của Ngọc Tâm, cô gái này đúng là rất tốt bụng. Luôn nghĩ cho người khác, mong là cô gái này sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ...
Nó tiếp tục làm việc của mình, bỗng nhiên có tiếng nói từ loa trong phòng vang lên. Nó khẽ nhíu mày lắng nghe
" Ngày mai những người thiết kế trang phục cho sự kiện ' Nữ hoàng bóng tối và Công chúa ánh sáng ' ngày mai phải nộp bản vẽ cho tổng giám đốc "
Nó nghe xong nhíu mày suy tư. Nhìn vào bản vẽ vẫn còn trên bàn của Ngọc Tâm rồi lại liếc nhìn sang hồ sơ bên ngoài có ghi dòng chữ khá to " Nữ hoàng bóng tối và Công chúa ánh sáng " thì lại càng nhíu chặt mày hơn. Công ty đúng là rất biết gây xui xẻo cho người khác nha. Nó cầm hồ sơ đó lên xem, sự kiện này 5 ngày sau liền xuất ra, hèn gì lại gấp gáp như vậy! Nhưng bây giờ Ngọc Tâm về rồi với lại nếu biết là gấp đến như vậy chỉ sợ cầm bút còn run lên nữa kìa.
Đặt hồ sơ xuống, nó tiếp tục làm việc của mình. Đến 2h sáng mới xong, nhưng nó không hề thấy mệt mỏi chút nào. Lấy một giấy trắng khác, nó cầm bút chì lên và bắt đầu vẽ... Cho đến 3h sáng thì đi về, rác xung quanh bàn của Ngọc Tâm nó đã dọn sạch, hồ sơ kia cũng đã ngay ngắn ở yên một chỗ. Nó mỉm cười đi ra về...
Ngày hôm sau ~
- Nhi ơi, chết mình rồi. Mình mới nhận được thông báo là lát nữa phải đi nộp bản thiết kế rồi! Vậy mà mình vẫn chưa vẽ được gì hết _ Ngọc Tâm ánh mắt rưng rưng như sắp khóc, trông thật đáng thương đến dường nào, nó nhìn mà cũng thấy thấy xót xa
- Đừng lo mà, đừng sợ _ Nó an ủi nói
Ngọc Tâm thểu não lấy hồ sơ đó đi nộp cho tổng giám đốc. Dù biết là không có gì bên trong nên chắc chắn sẽ bị chửi. Gửi xong rồi, cô ngậm ngùi về lại chỗ của mình. Nó nhìn thấy vậy, nụ cười nham hiểm hiện lên...
Nó cười vui vẻ nhìn Ngọc Tâm, cô gái này không phải là sợ bị chửi đấy chứ? Đáng yêu thật nha...
Ở một nơi nào đó...
- Lâu rồi không gặp chị _ Người con trai kia, ánh mắt có phần yêu thương nhìn cô gái trước mặt mình
- Cũng đã 3 năm rồi _ Người con gái kia không ai khác chính là Thư, chị kết nghĩa của hắn
- Chị nghe nói sắp tới em sẽ cho ra mắt sự kiện trang phục mới phải không?
- Phải. Nhưng vẫn chưa thiết kế trang phục
Dứt lời bên ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Hắn nói vào đi
Người đi vào không ai khác là Đông Nam - Tổng giám đốc
- Thưa chủ tịch, các bản thiết kế cho sự kiện lần này đã có, chủ tịch có muốn xem không? _ Đông Nam cung kính nói
- Được, đưa tôi _ Hắn đưa tay lấy sấp giấy Đông Nam đang cầm
- Vậy tôi xin phép đi ra ngoài _ Nói xong anh đi ra ngoài
- Chị muốn xem qua không? _ Hắn đưa sấp giấy đến trước mặt của cô
- Được _ Cô đưa tay đón lấy
Cô tỉ mỉ xem, thoạt nhìn đều rất đẹp đẽ và sang trọng. Bỗng nhiên cô mở to mắt nhìn bản thiết kế ở trước mặt. Bản thiết kế này rất đẹp! Rất sắc xảo! Ngay cả vẽ mà cũng đẹp đến như thế nhưng thứ làm cô ngạc nhiên đó chính là nét vẽ và cách thiết kế này.
Có một người cô quen biết thiết kế váy đều rất thích loại váy cúp ngực trái tim, nét vẽ cũng rất đẹp nữa. Mỗi lần thiết kế đều khiến cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn, mỗi chiếc váy đều do người đó sáng tạo ra đều có thể nói là độc nhất! Ngay cả cô cũng rất khâm phục khả năng này của người đó. Mỗi thiết kế của người này đều có đặc điểm chung đó chính là luôn luôn có một bông hoa hồng ở đâu đó trên thiết kế đó. Nét vẽ này, chi tiết hoa hồng này, thật sự rất giống với người đó! Người đó chính là em gái cô - Mạc Tử Băng!
Cô suy nghĩ, chẳng lẽ em mình đang ở công ty này? Nhưng tại sao? Chuyện của hắn cô đã biết rõ, tim cô lại nhói lên đau đớn. Nghe tin hắn chưa chết, nghe tin hắn đã tỉnh lại chắc chắn nó còn vui mừng hơn cả cô gấp nhiều lần! Nhưng cũng đồng nghĩa với việc đau đớn hơn cô gấp nhiều lần! Hắn lại có thể quên đi nó, một chút ký ức cũng không nhớ đến! Cứ thế mà quên sạch sẽ, không còn liên quan gì nữa, thử hỏi không ai mà không đau đây? Hôm nay cô cũng chỉ mới về nước, vẫn chưa có cơ hội tìm nó, bây giờ nó lại ở đây? Thật sự nó đang suy tính gì? Chẳng một ai đoán ra cả...
Còn hắn thì tất nhiên nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của cô thì cũng liền hơi nhíu mày. Chẳng lẽ trong công ty có người thiết kế đẹp đến mức khiến nhà thiết kế nổi tiếng khắp thế giới này cũng phải ngạc nhiên sao?
- Có chuyện gì sao?
- À... không có gì chỉ là bản thiết kế này rất đẹp, cũng không quá cầu kì. Muốn làm ra chiếc váy này thì phải có chất liệu rất tốt, nhất là bộ " Nữ hoàng bóng đêm " này đặc biệt khiến người khác liên tưởng đến sự lạnh lùng và bí ẩn của chiếc váy. Nếu người mặc chiếc váy này thể hiện được sự lạnh lùng đến lãnh khốc đó thì chắc chắn sự kiện lần này sẽ thành công hơn mong đợi. Còn bộ " Công chúa ánh sáng " này thì lại khiến cho người khác có cảm giác như ánh nắng ấm áp, là một thiên thần của ánh sáng, chỉ cần người mặc thể hiện được sự thiện lương và nhu hòa khi mặc nó thì chắc chắn lại càng khiến người khác nhìn đến hoa mắt! _ Cô thoát ra khỏi suy nghĩ của mình rồi trực tiếp nói suy nghĩ của mình về thiết kế này của nó. Quả thật cô nói không thêm mắm thêm muối bởi vì đó là em gái mình cả! Từ nhỏ, nó đã rất có năng khiếu vào nghành thiết kế này, chỉ sợ nó còn hơn hẳn cả cô, nhưng cô em gái này lại không muốn theo nghành này nên cô cũng chẳng ép buộc nó. Nhưng càng lớn thì thiết kế của nó đều rất đẹp, có những lần nó thiết kế cô nhìn còn có chút si mê nữa cơ!
- Chị đưa em xem _ Hắn hơi ngạc nhiên nói, hắn biết chị mình chưa bao giờ khen thiết kế của người khác bởi vì chị đã là người thiết kế giỏi nhất rồi! Con mắt xem trang phục còn lợi hại hơn cả hắn, lần đầu tiên nghe cô nói như vậy hắn cũng không khỏi tò mò. Từ bao giờ trong công ty hắn lại có người tài giỏi đến mức có thể khiến cho người chị kiêu ngạo này của mình khen ngợi?
Khi nhận được bản thiết kế từ tay của cô, hắn nhìn chăm chú. Quả thật rất đẹp! Chỉ nói về nét vẽ thôi cũng đã sắc xảo đến như thế thì bản vẽ còn đẹp hơn. Kiêu sa nhưng lại không quá mức cầu kì rắc rối, người mặc chắc chắn có thể thiện hiện được khí chất kiêu ngạo của bản thân mình! Chẳng qua đúng như lời của cô nói, người mặc chiếc váy " Nữ hoàng bóng đêm " này phải thật lạnh lùng đi, thể hiện được đỉnh cao của chiếc váy này! Còn chiếc váy " Công chúa ánh sáng " này cũng quá mức đẹp đẽ đi, màu trắng tinh khiết kia nhìn rất thiện lương, rất hiền lành. Có thể xem người mặc chiếc váy này như một thiên thần nhỏ, nếu kèm theo nụ cười tươi tắn chắc chắn sẽ hoàn hảo! Hắn rất khâm phục, khâm phục đôi tay vẽ ra trang phục này, khâm phục người kia có đôi mắt tinh tường, khâm phục người có tài năng đến mức khiến cho người như chị hắn cũng phải khen ngợi! Nhìn vào hồ sơ đằng trước, hắn nhíu mày.
Chu Ngọc Tâm? Theo hắn biết thì người con gái này có gia thế cũng khá giả, chuyên về thời trang, làm việc cũng rất chăm chỉ, đã làm trong công ty hắn ba năm rồi. Nhưng tại sao lần này tài năng lại tăng nhanh kinh khủng đến như vậy? Nhưng ba năm cũng xem như là một thời gian dài đi, có lẽ cô gái này đã thay đổi nhiều...
- Đúng là rất đẹp _ Hắn gật đầu nói
- Vậy em định dùng bản thiết kế này?
- Chị nghĩ như thế nào?
- Rất hoàn hảo. Nhưng tìm người mẫu cho thích hợp vào, nếu không làm mất đi khí chất của 2 chiếc váy này thì thật là uổng phí đấy
- Em biết rồi
Chẳng bao lâu sau, cô rời đi. Khi đi ngang qua phòng làm việc của nó, bất giác cô ngừng lại nhìn vào bên trong
Bên trong có một cô gái đang tươi cười nói chuyện với cô gái bên cạnh. Cô gái đó có mái tóc đen, mắt cũng màu đen. Đôi cặp kính khá to, mái tóc buộc sang hai bên trong rất ngố. Nhưng ánh mắt và đôi môi kia làm sao cô không nhận ra. Ánh mắt đó rất sắc bén, rất đẹp, rất mê hoặc người khác, còn đôi môi kia lại quá quyến rũ đi, dù đôi mắt đó màu đen nhưng cô vẫn nhận ra đó chính là em của mình! Nhưng thật sự nếu như ban nãy cô không nhìn thật kỹ vào thì có lẽ cũng chỉ nghĩ đó là một cô gái tầm thường và rất ngố thôi. Tại sao em cô lại phải hóa trang như thế này? Còn phải vào đây làm một nhân viên nữa? Bất giác cô tức giận nhìn về hướng nó
Nó như cảm nhận được ánh mắt nóng giận nhìn về phía mình. Nó nhìn sang đó rồi lại mở mắt to kinh ngạc! Không ngờ nó lại bị phát hiện sớm đến như vậy! Lại có thể không qua nổi con mắt của người chị này! Haizz, thôi thì giải thích sau vậy.
Nó cười gượng gạo về phía cô, biểu hiện như em sẽ giải thích sau. Cô hiểu được rồi cố gắng đè nén cơn tức giận xuống, đi ra khỏi công ty. Nó thở phào nhẹ nhõm, may là cô không manh động gì cả nếu không đi tông cả kế hoạch của nó.
Dần dần rồi mọi sự thật cũng sẽ hiện ra thôi nhưng vấn đề chính là thời gian...
End chap 71
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon