Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 64: Đau Đớn Và Nước Mắt Bi Thương (2)
hi nó tỉnh lại thì lập tức đi đến phòng hắn, chỉ thấy hắn nằm đó bất động. Nó lại đau lòng đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hắn.
- Tại sao mới đó mà đã thất hứa nhanh đến như vậy hả? _ Nó khổ sở nói với hắn
-...
Nó cảm nhận rất rõ, tình trạng của hắn bây giờ không khả quan lắm, nói đúng là hơn là rất nặng. Sắc mặt ngày càng nhợt nhạt và xanh xao hơn, còn gầy hơn lúc trước rất nhiều. Nó lẳng lặng nhìn hắn, tìm trên khuôn mặt hắn một chút hy vọng nào đó nhưng đến cuối cùng vẫn là sự thất vọng nặng nề.
Khẽ nắm lấy tay hắn, cảm nhận những gì mà hắn phải chịu đựng. Nó cảm nhận được hắn đang đau đớn đến nhường nào, đang phải chịu đựng những gì. Nó muốn bảo vệ hắn, nhưng bất lực. Nó chờ hắn hắn cả đời cũng được nhưng nó sợ, sợ rằng có một ngày hắn bỏ nó lại một mình, đó là điều mà nó rất lo sợ.
Ngày hôm sau, tại nhà nó __
Reng __ Reng
- Alo? _ Nó nhấc máy nghe điện thoại
- Băng, mày mau đến bệnh viện đi, Tài sắp chịu không nổi rồi!! _ giọng nói của nhỏ có phần khẩn trương và lo lắng
Nó sững người, bàn tay run lên nên điện thoại rớt xuống sàn nhà đem nó trở lại hiện thực. Nó không tin, thật sự không thể nào tin được!! Hắn chịu không nổi nữa rồi? Hắn định rời xa nó sao? Nó điên cuồng chạy ra khỏi nhà, xe nó thì đã đem đi rửa xe rồi, nên nó lập tức chạy ra ngoài đường để bắt xe taxi. Nhưng hình như ông trời đang muốn ngăn cản nó! Bây giờ là giờ cao điểm, một chiếc taxi trống người cũng không thấy, nó không thèm suy nghĩ nữa mà nhanh chân hướng đến bệnh viện của hắn mà chạy thục mạng.
Trên đường chạy, đã có vài lần là xém bị xe đụng, dồn hết sức lực vào đôi chân để mà chạy. Có lúc chạy trên đường không cẩn thận vấp trúng cục đá mà té ngã, đầu gối liền rơm rớm máu, cùi chõ cũng chày xước không ít. Nó không bận tâm đến những vết thương nó, thứ nó quan tâm nhất là hắn! Chính là hắn, nó không thể mất hắn! Tuyệt đối không thể!!
Nửa tiếng sau, nó đã có mặt tại bệnh viện đó. Nó mất bình tĩnh chạy đến phòng hắn, trong đầy đủ 4 người kia, bầu không khí rất bi thương, ánh mắt họ tràn đầy đau đớn. Nó cứng nhắc nhấc chân đi từng bước đến bên cạnh hắn, chỉ thấy được có tấm khăn che đến tận khuôn mặt hắn, tay nó run lên dữ dội, nước mắt như vỡ òa.
Nó muốn nhìn khuôn mặt hắn, rất muốn nhìn thấy đôi mắt hắn, muốn nghe thấy giọng nói đầy sự cưng chiều, muốn nhìn thấy hắn cười nhẹ nhàng nhìn nó. Nhưng không còn nữa rồi, hắn đã rời bỏ nó! Bỏ nó lại một mình ở đây, không thèm quan tâm đến trái tim đang rất đau đớn của nó, không thèm quan tâm đến nó sẽ đau lòng như thế nào. Hắn cứ như thế mà ra đi, bên tai vẫn văng vẳng cuộc nói chuyện của hai người họ. Hắn nói hắn cùng nó vượt qua mọi thử thách gian nan trong tình yêu nhưng tại sao? Tại sao gian nan này hắn lại bỏ cuộc? Tại sao!!!
Trong lòng nó gào thét dữ dội, đứng bên cạnh hắn, nó cúi đầu xuống, bầu không khí chìm vào sự im lặng đến lạnh lẽo. Bốn người ở phía sau đồng thời đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ đau đớn đến dường nào. Họ biết nó sẽ rất đau nhưng họ làm được gì đây? Chỉ có thể để yên nó đó
Chẳng ai biết được bây giờ nó phải điên cuồng đến mức nào. Nó cúi đầu, lặng yên đứng ở một chỗ, rồi đôi mắt từ từ mở ra. Đôi mắt này chứa đựng mọi cảm xúc của nó, nhưng phần lớn lại chính là sự lạnh lẽo kèm theo đó chính là sự đau đớn. Nó xoay người đi đến phía cửa, hung hăng mở ra rồi chạy rất nhanh ra khỏi bệnh viện.
Những hành động của nó, 4 người kia ngỡ ngàng đứng yên một chỗ. Bọn họ nhìn thấy được đôi mắt đó rất đáng sợ, dù là trước kia họ vẫn chưa nhìn thấy bao giờ. Ngay cả một người chơi từ bé và luôn bên cạnh nó như nhỏ còn phải khiếp sợ khi nhìn vào đôi mắt kia. Thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng, nhỏ lập tức đuổi theo nó, nhỏ không ngờ nó lại chạy đi như vậy, còn là chạy rất nhanh. Cậu cũng nhanh chân đuổi theo nó, trong phòng chỉ còn lại mình cô và anh.
Không riêng hai người kia, cô và anh cũng rất sợ hãi, đôi mắt đó có thể khiến người nhìn vào mà sẽ rất khiếp sợ. Cô thật sự rất đau lòng, đứa em này của cô lần này chịu cú sốc rất lớn, có thể nó còn chẳng chịu nổi. Cô xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt xinh đẹp kia rơi nước mắt...
Nó chẳng hiểu tại sao lúc nãy mình chạy như điên thế kia mà bây giờ vẫn còn sức chạy mà còn chạy nhanh lúc nãy rất nhiều. Đến khi nó ngừng chạy cũng đã khá xa bệnh viện rồi, lúc nãy nó rất muốn nhìn mặt hắn lần cuối nhưng tim nó không cho phép. Trái tim của nó chỉ muốn giữ vững hình ảnh của hắn, hình ảnh đẹp nhất. Hình ảnh hắn đang cười, đôi mắt cùng màu tím với nó nhìn thẳng vào mắt nó mang theo sự ôn nhu. Cuối cùng nó mới nhận ra thì ra nó yếu đuối đến như vậy!
Không thể nào trơ mắt đứng nhìn hắn như vậy, chỉ biết chạy đi như con ngốc. Nó làm sao có thể mở tấm vải đang trùm đến tận đầu hắn ra? Nó có dũng cảm đến vậy sao? Chỉ sợ khi mở ra thứ nó nhận được cũng là nước mắt và sự thống khổ.
Trên đường chạy nó đã đụng rất nhiều người, té ngã cũng rất nhiều lần. Biểu hiện đó chính là đầu gối nó chảy máu hết cả chân, miệng vết thương hơi to ra. Khắp người rất chật vật, rất tàn tạ, khắp người đều là vết thương nhưng nó chẳng hề quan tâm. Tim nó đau gấp trăm lần những vết thương này, thì những vết thương này có là gì?
Nó gục ngã, khuỵu chân xuống đất, vẻ mặt bất lực hiện rõ. Nước mắt lại tuôn ra không ngừng, nó có thể cảm nhận rõ tim mình đang chịu đau đớn như thế nào, đây là lần đau nhất của nó. Thế giới, cuộc sống của nó từ nay không còn hắn nữa rồi, không còn hắn mang ánh sáng đến thế giới của nó nữa. Bỗng chốc nó cảm nhận được xung quanh nó chỉ toàn một màu đen, như mấy năm trước nhưng lần này lại đau đớn hơn rất nhiều.
Nơi nó chạy đến rất hoang vắng, nó gào thét khóc cũng khó có ai phát hiện được. Nó cười đau lòng, hắn thật sự đã rời bỏ nó! Nó gào thét dữ dội, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Nó như muốn nói với ông trời: " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tại sao lại cướp đi anh ấy! Tôi đã chịu đựng đau đớn biết bao lâu nay vậy mà bây giờ ông vẫn muốn tôi tiếp tục sống trong sự đau đớn này sao! "
Nhưng nó chỉ có thể nói trong lòng, ngoài miệng chỉ có thể la hét mà thôi. Nhưng __
Tíc __ Tíc __ Tíc
Một giọt rồi lại hai giọt, ba giọt và rất nhiều giọt mưa rơi xuống. Chưa bao lâu, mưa đã rất lớn, lớn chưa từng có, tiếng sấm sét dữ dội vang lên ở bầu trời. Bầu trời tối đi, không còn ánh nắng nào nữa. Nó nhìn lên bầu trời, nhếch mép nhiễu cợt, ông trời là đang thương hại cho hoàn cảnh của tôi sao? Cùng tôi rơi nước mắt sao? Nó cười điên cuồng gào thét trong màn mưa, cảm nhận từng giọt mưa rơi lên trên cơ thể nó. Lạnh! Lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức gần như là làm tê liệt cả trái tim nó. Nhưng nó vẫn chẳng hề run lên chút nào dưới cơn mưa này mà là rất hưởng thụ, nước mắt này còn mặn hơn cả nước mắt của nó?
Nó lại nhìn lên bầu trời một lần nữa rồi lại muốn hỏi: " Ông thật sự thấy rất đau lòng sao? ". Tôi cũng rất đau lòng đây, tim cũng đau nữa, làm sao để tôi xoa dịu trái tim này đây? Tôi phải sống trong một cuộc sống mà không có hắn bên cạnh sao? Ông nghĩ tôi sẽ phải chịu đau đớn như thế nào nữa?
Tiếng cười vang lên, điệu cười rất chua xót. Nước mắt và nước mưa như trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được nhưng lại có cùng điểm giống nhau đó chính là vị mặn. Lúc bên cạnh hắn nó đã ghét mưa đến nhường nào vậy mà giờ đây nó lại thích mưa cực kì. Đôi mắt nó tràn đầy sự đau đớn bi thương, đôi tay thì nắm chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt mà chảy máu.
- Ông trời à! Đây có phải là thử thách của ông không? Tại sao lại phải có kẻ sinh người tử như vậy chứ? Ông có biết tôi phải chịu sự dày vò trong bao lâu nữa không? Ông thật nhẫn tâm! Tôi làm sao có thể chịu đựng nổi chứ? _ Nó gào thét trong mưa, đôi mắt đã sưng lên nhìn bầu trời, giọng nói như đã lạc đi.
Nó cúi đầu, bờ vai khẽ run lên. Bây giờ nó rất muốn, thật sự rất muốn tựa vào bờ vai vững chắc của hắn, muốn được hắn nhẹ nhàng ôm vào lòng, muốn được hắn lấy tay nó, muốn làm mọi thứ khi có hắn bên cạnh nhưng sau này còn có thể sao?
Chỉ trong phút chốc, nó đã mất đi hắn, mất đi ánh sáng của đời nó. Mất thật rồi...
Nếu người đi ngang nhìn thấy nó, có lẽ họ sẽ chỉ nhìn thấy bóng dáng một cô gái khuỵu cả 2 chân gục xuống đất, mái tóc ướt ôm sát cái lưng cái, rất cô độc. Nhìn vào sẽ rất xót xa, chỉ muốn bảo vệ nó mà thôi. Nhưng chỉ là nhìn từ phía sau, nếu là phía trước? Họ sẽ ngỡ ngàng rằng cô gái này bây giờ đang tồi tệ đến mức nào, có rất nhiều cảm xúc đang xuất hiện trên khuôn mặt cô gái này. Tuyệt vọng? Đau đớn? Thống khổ? Chua xót? Mất mát? Tất cả đều có hết, sự mềm yếu đó thật khiến cho người khác rất muốn bảo vệ và ôm vào lòng.
1 tiếng - 2 tiếng
Nó đã dầm mưa suốt hai tiếng đồng hồ và không hề có ý định muốn rời đi. Nhưng vì hắn mấy ngày nay đều ăn rất ít, thân thể không chịu được thì nó liền ngất xỉu đi. Nhưng có lẽ ông trời thật sự không nỡ nhìn nó như vậy nên chẳng bao lâu sau thì cậu và nhỏ tìm được nó, hai người họ đau lòng nhìn nó, nhanh chóng đem nó đến bệnh viện.
Bọn họ đều nghĩ rằng: Sau này cuộc sống của nó sẽ như thế nào? Liệu nó có chịu đựng được không?
Bọn họ chẳng thể nào biết được....
End chap 64
*Đọc chap này có ai khóc không?:(( Cmt Au nghe thử đi:'(*
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon