Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 59: Sinh Nhật Hắn
hông bao lâu thì sinh nhật của hắn - Lâm Thiên Tài cũng tới. Dĩ nhiên những người còn lại kia cũng sẽ được tham dự...
- Đi shopping đi Băng. Sẵn tiện đi mua đồ để dự tiệc sinh nhật của Tài luôn _ Nhỏ từ sáng đã đến nhà nó, nài nỉ muốn nó đi cùng
- Cái tính cứng đầu của mày vẫn không giảm được một chút nào sao? _ Nó thở dài nói
- Cái gì chứ, đi chơi thôi mà cũng đâu mất miếng thịt nào đâu! Đi mà
- Hừ, được được, mày xuống lầu đợi tao đi, tao đi thay đồ
- Yeah, yêu mày nhất _ Nhỏ vui vẻ hôn vào má nó
- Hửm? Nói dối đúng là chẳng biết ngượng nhỉ? Không phải yêu Bảo nhất sao?
- S..Sao chứ? T..Tao xuống đợi mày, nhanh lên đó _ Nhỏ lắp bắp nói rồi nhanh chân chạy xuống dưới lầu
Nó khẽ cười lắc đầu, cũng nhanh chóng đi thay đồ. Hôm nay sinh nhật hắn, chẳng hiểu sao nó lại muốn nhìn thấy hắn mặc bộ comple sang trọng trên người...
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã có mặt tại địa điểm mà họ muốn đến.
Nhỏ thì dắt tay nó đi đến hết chỗ này thì lại đến chỗ khác, đi không ngừng nghỉ luôn ấy chứ. Trên tay nhỏ thì cũng đã có rất nhiều túi rồi, nhưng hình như vẫn chưa có ý định đi về, nó nhăn mặt đi theo nhỏ, dù gì nó cũng chưa mua được gì nên đi thêm một chút cũng không sao.
Đến một cửa tiệm bán trang sức thì nhỏ không chần chừ kéo nó vào. Bên trong trang trí cũng rất lộng lẫy, đa phần là màu bạc. Từng tủ kính bày ra những chiếc nhẫn, những đôi bông tai, những sợi dây chuyền đẹp và độc được trưng bày ở đây. Cái nào cũng rất lộng lẫy mà tỏa sáng...
Nhỏ kéo nó đến chỗ ngồi, rồi lại tự mình nhìn ngắm mọi thứ được trưng bày ở đây. Dù nhỏ không thích khoa trương nhưng cũng là con gái cũng phải biết chăm chút cho bản thân chứ.
Nó cũng chẳng quan tâm đến nhỏ nữa, tự mình nhìn qua một lượt. Rồi lại chợt dừng lại nhìn sợi dây chuyền kia, nó nói cô gái gần đó lấy cho mình xem.
Sợi dây chuyền này rất đơn giản, chỉ đơn thuần là gắn những viên kim cương lên thôi, ở giữa còn có hình cỏ bốn lá cũng được đính 4 viên kim cương màu đen, tuy đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự quý phái của sợi dây nha. Nó còn chưa kịp nói gì thì bên tai đã nghe thấy cô gái lúc nãy nói:
- Tiểu thư đây thật biết cách nhìn, sợi dây chuyền này là bản giới hạn đó nha, chỉ sản xuất có 30 sợi mà thôi, bây giờ cửa tiệm chúng tôi cũng chỉ còn lại một sợi duy nhất này. Đeo trên cổ của cô chắc chắn rất đẹp _ Cô gái đó cười vui vẻ nói
Nó thầm nghĩ, làm ăn ngoài xã hội này tất nhiên dù không đẹp cũng phải nói cho thành đẹp rồi. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm mấy, nói là sẽ lấy sợi này, cô gái đó vui mừng gói lại cho cô.
Khi mua xong thì cũng thấy nhỏ lại mua thêm nữa liền lắc đầu. Cả hai đến địa điểm cuối cùng để mua trang phục. Đến nơi cũng phải chọn lựa rất lâu mới chọn được cái vừa ý, tính tiền xong bọn họ liền đi về. Đi nãy giờ ít nhất cũng đã hơn 2 tiếng rồi đấy chứ, không mệt cũng lạ.
Tối
Chẳng bao lâu buổi tiệc của hắn cũng đã đến giờ phải đi dự rồi. Nó và nhỏ không nhanh không chậm đến bữa tiệc của hắn, đến nơi thì thấy cũng có nhiều người đến rồi, chẳng qua ít người để ý đến 2 người họ, dù có cũng chưa chắc gì biết được thân phận của hai người họ.
Vừa vào trong bầu không khí lại trở nên sôi nổi hơn. Không khó để hai người họ tìm được anh nhưng vẻ mặt nó có chút thất vọng, không thấy hắn, chắc một lát nữa mới xuất hiện.
Trong khi nó im lặng đứng chờ đợi thì hai kia lại không ngừng nói chuyện trên đời dưới đất với nhau...
- Sao em ăn mặc hở hang đến như thế hả? _ Anh dùng ánh mắt tức giận nhìn nhỏ
- Chỉ hở có cái vai à thì gọi gì là hở hang chứ? _ Nhỏ chu môi nói
- Hửm? Bộ em không thấy mấy thằng kia nhìn em với ánh mắt ghê tởm đó sao?
- Kệ họ chứ, liên quan gì đến em? Họ dám làm gì thì sau này đừng hòng có con nối dỗi, sống không bằng chết!
Anh chợt như tỉnh ra, làm sao anh lại quên được cô gái nhỏ này rất hung dữ a? Lại còn rất thích hạ độc người khác nữa! Chọc điên nhỏ thì chỉ có nước là tìm đường chết thôi. Nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn nhỏ ăn mặc đẹp thế kia anh vẫn rất ngạc nhiên mà si mê nhìn nhỏ. Dù ngắm nhìn bao lâu cũng chẳng thấy chán cả, hôm nay nhỏ ăn mặc không quá phô trương nhưng cũng khiến cho người khác không thể dời mắt mà nhìn nhỏ.
Nhỏ mặc chiếc váy chỉ dài đến đầu gối màu xanh dương. Chiếc váy đó mặc hở vai, lộ ra xương quai xanh quyến rũ của nhỏ! Làm sao mà anh không giận được chứ. Cơ mà quyến rũ chết người a, mái tóc của nhỏ được bới lên rất gọn gàng, lưa thưa vài lọn tóc. Nhìn rất chững chạc, cũng rất tinh nghịch nữa.
- Nhưng em chỉ được mặc thế này để cho anh nhìn thôi! _ Anh lạnh lùng nói, giọng nói đầy sự bá đạo lẫn chiếm hữu vang lên
- A..Anh đúng là mặt dày mà! _ Nhỏ đỏ mặt nói, chẳng hiểu sao anh có thể nói như vậy
- Hừ, mặt dày mới cưa đổ em đấy chứ
- Anh còn dám nói?
- Xì, có gì không dám nói?
- Được lắm. Cũng vừa lúc em điều chế ra loại độc mới, chưa tìm được " chuột bạch " để thử nghiệm a. Anh có muốn thử nghiệm trước hay không? _ Nhỏ dùng ánh mắt nham hiểm nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên
- K..Không cần, anh biết sai rồi mà _ Anh thay đổi thái độ lập tức, dù anh giỏi về giải độc nhưng là do nhỏ điều chế thì ít nhất anh cũng phải mất một thời gian, tốt nhất là vẫn không nên khiêu khích nhỏ!
- Hừ _ Nhỏ hừ một tiếng rồi mới tiếp tục nói sang chuyện khác
Còn nó vẫn chỉ im lặng, trên tay đang cầm ly sữa, khẽ nhấp môi uống một ngụm. Cảm giác ngọt lan khắp miệng, mùi vị này nó rất thích nhưng tâm trạng vẫn là mong chờ gặp được hắn.
Cuối cùng cũng chẳng phụ sự mong chờ của nó, chẳng bao lâu hắn ở chỗ kia, dưới ánh đèn kia, bóng dáng của hắn vững chãi đứng đó phát biểu đôi lời rồi nhạc vang lên, mọi người cùng hòa vào điệu nhạc kia, cùng nhau khiêu vũ.
Hắn thì đi xuống đến gần nó, từ khi xuất hiện điều đầu tiên hắn nghĩ đó chính là tìm kiếm hình bóng của nó, chẳng mấy chốc hắn đã tìm được. Hắn nhanh chóng phát biểu rồi đi xuống chỗ nó đứng.
Nó có chút ngẩn ngơ nhìn hắn, hôm nay hắn mặc comple trắng cứ như thiên thần hạ phàm vậy. Khuôn mặt kia lại lạnh lùng xa cách nhưng khi nhìn nó lại ôn nhu. Dù là ở trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt kia nhưng nhìn hắn cứ như đang tỏa sáng vậy, chẳng hiểu là nó tưởng tượng hay sao mà cứ thấy hắn như con đom đóm vậy đó, tự động phát sáng. Chợt nó lại nhìn thấy hắn mỉm cười, tim nó đập nhanh hơn bình thường, hắn đúng là rất đẹp trai luôn.
- Nhớ em chết mất _ Hắn đến gần nó, ôm nó vào lòng, trong bóng tối chẳng ai thấy được cả.
- Có nhiều người ở đây lắm, buông ra đi _ Nó mặc dù nói vậy nhưng trong lòng lại hạnh phúc không thôi, nó cũng nhớ hắn nhiều lắm
- Mặc kệ bọn họ đi _ Hắn nói có vẻ hơi khó chịu
Nó bó tay với sự cứng đầu của hắn, từ từ nó cũng đáp lại cái ôm của hắn. Từng giây từng phút hình bóng của hắn vẫn cứ hiện lên trong đầu nó, chỉ muốn gặp hắn liền mà thôi.
Ôm được một lúc thì cả 2 người buông ra. Hắn lại si ngốc nhìn nó, nó vẫn ăn mặc giản dị như vậy nhưng vẫn không mất đi khí chất của nó. Nó mặc chiếc váy màu trắng, chỉ dài qua đầu gối một chút. Không hở vai mà lớp vải đó bao phủ gần hết cái cổ trắng ngần của nó, tay ngắn. Chỉ một màu trắng thôi, không có chút màu sắc nào khác nữa. Mái tóc thì được thả ra đơn giản, không cầu kỳ kiểu cách gì cả. Người khác nhìn vào sẽ thấy hai người rất xứng đôi, chẳng có gì ngăn cách được họ cả.
- Không biết tiểu thư đây có thể nhảy với tôi một bản không? _ Hắn khẽ cười đưa một tay ra đến trước mặt nó, dáng vẻ như một hoàng tử trong mộng biết bao nhiêu cô gái
- Được _ Nó mỉm cười dịu dàng, đặt tay mình lên tay hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn, nó bất giác trong lòng rất ấm áp.
Tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người đều đắm chìm trong điệu nhảy. Hắn và nó cũng chìm đắm trong tiếng nhạc này, cùng nhau uyển chuyển khiêu vũ, càng nhìn càng đẹp mắt. Trong mắt họ dường như chỉ có đối phương, giống như chẳng có gì có thể ngăn cản tình yêu của hai người.
Hắn ngắm nhìn nó, nó cũng nhìn lại hắn. Hai cặp mắt cùng một màu tím kia như hòa làm một, cùng nhau nhìn thấu mọi việc.
- Vĩnh viễn cũng đừng rời xa anh _ Khoảng cách hai người càng gần hơn, hắn nhẹ nhàng nói
- Vĩnh viễn cũng không rời xa anh _ Nó dùng ánh mắt kiên định của mình nhìn hắn, giọng nói chắc chắn
Còn nói về anh và nhỏ
- Em khiêu vũ cũng chẳng tệ _ Anh hơi nhếch mép cười
- Hừ, chỉ có anh mới khiêu vũ tệ thôi
- Cũng chỉ có em mới dám nói như vậy
Cả hai người vừa nhảy vừa cãi nhau, nhưng phối hợp cũng rất ăn ý với nhau. Dù có nói như vậy nhưng hai người họ vẫn yêu nhau nồng nàn đến vậy. Cái nắm tay khi khiêu vũ, cảm nhận được hơi thở của người đối phương, trái tim hai người như đập cùng một nhịp.
Hai cặp đối bọn họ cứ như là tâm điểm ở đây, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn họ. Đúng là trời sinh là dành cho nhau mà, rất xứng đôi.
Đêm sinh nhật hắn, không còn lạnh lẽo cô đơn như mấy năm trước nữa vì bây giờ bên cạnh hắn đã có nó. Có nó chúc mừng sinh nhật hắn, ở bên hắn trong ngày sinh nhật này, thật sự hắn rất hạnh phúc. Không kìm chế được hắn hôn nó, rất mãnh liệt, nhưng cũng rất ôn nhu, nó cũng chẳng phản kháng mà đáp trả. Đến khi hắn cảm nhận được nó khó thở mới lưu luyến thả ra, nó thì lại đỏ mặt nhìn hắn, môi mấp mấy nói:
- Sinh nhật vui vẻ
- Em là món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh đấy
- Đúng là chẳng biết gì là ngượng cả!
- Tử Băng đáng yêu quá _ Hắn cười sảng khoái nói
Nó cũng khẽ cười, hắn càng ngày càng trẻ con nhưng thấy hắn cười vui vẻ như vậy nó cũng vui vẻ theo.
Cách hai người không xa, anh và nhỏ đang nhìn bọn họ. Anh nhịn không được nói
- Đã 17 năm rồi, chưa bao giờ thằng này cười vui vẻ đến như vậy
- Cũng vì có nó bên cạnh, cũng mong cả 2 người họ luôn giữ được hạnh phúc như thế này
- Ừm, cũng mong hai người họ đừng trải qua sự đau khổ nào nữa _ Anh cũng gật đầu nói, trước giờ hắn hầu như không cười đến một lần, hiếm lắm mới thấy một cái nhếch mép của hắn. Vậy mà bây giờ sau bao năm lớn lên cùng hắn, cũng nhìn thấy hắn cười vui vẻ trở lại. Với tư cách lầ một người bạn, anh cũng thấy vui mừng cho hắn. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm nhận được rằng còn nhiều điều đang chờ đợi hắn. Còn nhỏ dường như cũng cảm nhận được điều đó, nhỏ đưa đôi mắt có chút lo lắng nhìn về phía nó.
Đối với nó, nhỏ cũng rất đau lòng. Quá khứ của nó quá đau thương đi, chỉ mong sau này nó sẽ không đau lòng như thế này nữa.
Còn về giữa nhỏ và anh thì dù có chuyện gì nữa thì hai người cũng sẽ không buông tay nhau. Vượt qua mọi thứ, vì nhỏ nghĩ rằng nếu yêu thì chắc chắn mọi chuyện sẽ vượt qua...
End chap 59
Hôm nay Au đăng hai chap lận đó, cố gắng lắm rồi a~ Đừng hối ta nhé:3 Ta sẽ cố gắng hết sức mà:(( Chẳng bao lâu nữa là sẽ đến khúc hay của truyện đấy:* Mọi người ngủ ngon nhé <3
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon