However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 53: Yêu Thật Rồi
gày hôm sau, nó đã có thể xuất viện. Nó không thích ở bệnh viện chút nào nên nghe nói có thể xuất viện nó lập tức đi làm thủ tục nhưng vẫn còn hắn, hắn vẫn chưa tỉnh.
Sau khi xuất viện, đến chiều nó lại đến bệnh viện thăm hắn.
- Đã hai ngày rồi mà tại sao anh vẫn chưa tỉnh vậy hả? _ Nó ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt hắn đang nhắm mắt, ngũ quan đều rất hoàn hảo. Tay thì nắm lấy bàn tay hắn, khẽ nói
-... _ Vẫn chẳng có gì cả, hắn vẫn nằm đó
Nó đặt tay còn lại của mình lên bụng hắn, ngay đúng vết thương mà nó đã tạo ra. Nó khẽ nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng đó rồi lại cảm thấy đau lòng. Phải! Nó chưa bao giờ muốn gây ra vết thương nào đối với hắn cả, dù nó có ra tay chưa chắc gì hắn sẽ tránh, điển hình là cảnh tượng lúc đó. Nếu như hắn không nói gì cả chỉ sợ nó thật sự đã bị sự điên cuồng đó chiếm lấy lý trí. Nếu không có hắn nó sẽ không an toàn ngồi đây. Nhưng đêm hôm đó cũng là cảnh tượng ngọt ngào, đó là nụ hôn đầu tiên của nó, khi yêu người cũ trong quá khứ kia nó chưa nghĩ đến việc hôn nên đây cũng chính là nụ hôn đầu.
Nó mở mắt, nhìn hắn thật kỹ. Dường như mọi thứ nó trải qua lúc trước cảm thấy rất đáng, nếu như lúc đó nó không bị tổn thương và lạnh lùng đến như thế thì liệu có gặp được hắn không? Nếu như lúc hắn cầu hôn nó, nó từ chối thì có phải đó chính là quyết định sai lầm của nó không? Phải cảm ơn ông trời vì đã cho nó gặp một người khiến nó tổn thương rồi lại trả lại cho nó một người khiến nó hạnh phúc vì nó mà không quan tâm tính mạng đi bảo vệ nó, có lúc nó từng nghĩ có phải mình là con ngốc nhất không? Nhưng khi gặp hắn, khi nghe hắn nói sẽ bảo vệ mình, không quan tâm đến tính mạng của mình nó đã nghĩ hắn thật ngốc! Nếu mất hắn, nó còn sống ý nghĩa nữa sao? Chắc chắn là không rồi.
Nó sẽ trân trọng, nắm bắt lấy món quà này của nó, chắc chắn sẽ không làm mất. Nửa quãng đời còn lại chỉ muốn cùng hắn an nhàn nắm tay nhau đi đến cuối con đường thôi, chẳng muốn gì nữa cả, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
- Này, nếu anh đã bảo vệ em như thế thì chí ít cũng phải tỉnh lại để mà còn tiếp tục bảo vệ em chứ? Anh cứ nằm đây thì bảo vệ bằng niềm tin à? Nếu anh không tỉnh nữa là em giận đấy. Tỉnh đi, em làm mấy món anh thích
-... _ Vẫn chẳng có động tĩnh gì cả
- Chỉ cần anh tỉnh muốn gì em cũng chịu hết _ Dứt lời nó vẫn tiếp tục ngắm nhìn hắn, tựa như khoảnh khắc đó hình ảnh của hắn đã được khắc sâu vào trí nhớ lẫn tim nó vậy
Cứ thế mà nắm tay hắn chìm vào giấc ngủ
Lại nói về hai người kia...
- Thiên Thư, lát nữa cùng tôi đi đến một buổi tiệc được không? Có rất nhiều người nổi tiếng lẫn giàu có ở đó rất tiện cho việc phát triển thời trang của cô. Chỉ một lát thôi được không? _ Cậu gọi điện thoại hỏi cô
- Cảm ơn anh. Vậy anh nói cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đúng giờ _ Cô đồng ý nói
- Dù gì tôi cũng đang rảnh nên cô cứ cho tôi địa chỉ nhà cô đi, tôi sẽ đến dẫn cô đi _ Chẳng hiểu sao cậu rất muốn gần cô
- Vậy cảm ơn anh. Nhà tôi ở đường xxx số xxx _ Cô cũng không từ chối mà chấp nhận lời đề nghị của cậu
- Được, lát nữa gặp
1 giờ đồng hồ sau...
- Anh tới đúng giờ quá nhỉ _ Cô đi ra ngoài cửa nói với cậu
Cậu giống như là không nghe thấy những gì cô nói, chỉ chăm chú nhìn cô hoặc nói đúng hơn là ngơ ngác nhìn cô. Hôm nay cô lại đẹp hơn ngày trong sinh nhật của nó, rất đẹp. Cô mặc trên người chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, màu trắng, phía dưới viền váy có những đóa hoa hồng nở rộ rất đẹp, rất sinh động. Mái tóc màu đen kia được cô búi cao lên, còn lưa thưa vài cọng tóc ra nhìn rất quyến rũ. Chân thì mang guốc màu đỏ, tôn lên đôi chân vừa dài vừa trắng nõn, quyến rũ chết người luôn. Chiếc váy được thiết kế theo kiểu hở vai, nhìn thấy được cả xương quai hàm gợi cảm kia nữa, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ mê mệt rồi. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, rất thanh lịch mà không cầu kì gì cả.
Cậu thậm chí cảm nhận được tiếng tim mình đang đập mạnh đến cỡ nào, không chừng muốn thoát ra khỏi lồng ngực luôn ấy chứ. Cậu khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt say mê nhìn cô. Đúng là rất đẹp nha...
- Sao anh nhìn tôi mãi thế? Trên mặt tôi có gì à? _ Thấy cậu ngẩn người ra hồi lâu nên cô hỏi thăm rồi sờ sờ khuôn mặt mình
- À không không, tại cô hôm nay khác hẳn mọi ngày nên có chút ngỡ ngàng. H..Hôm nay cô đẹp lắm _ Cậu lúng túng hoàn hồn rồi lại chẳng biết sao lại thật lòng nói cô đẹp rồi lại tự mình đỏ mặt
- Hahaha, anh thật thà thật đấy. Cảm ơn anh về lời khen, chúng ta đi thôi nếu không sẽ trễ đấy _ Cô cười sảng khoái, rồi lại dịu dàng gật đầu nói với cậu
Cậu ngại ngùng không nói gì nữa, lập tức mở cửa theo phép lịch sự mời cô lên xe. Cô khẽ cười bước vào xe, nhưng cũng với nụ cười đó lại khiến cậu trái tim cậu đập nhanh hơn.
Khi hai người tới, mọi người đều ồn ào bàn tán. Cậu thì họ nhận ra nhưng còn cô gái bên cạnh là ai? Hầu như không phải là người mẫu hay tiểu thư nào cả, không có nhiều ấn tượng. Các tiểu thư danh tiếng trong phòng nhìn cô với ánh mắt lửa giận, ai mà chẳng biết cậu là người rất tài giỏi, thông minh, là chủ tịch của công ty đứng nhất nhì thế giới ấy chứ. Nhưng chưa bao giờ thấy thân thiết với cô gái nào, cũng chưa từng dẫn theo bất cứ cô gái nào đến các buổi tiệc như thế này hay trong các buổi lễ long trọng khác.
Cô gái này trang điểm rất nhẹ nhưng lại thể hiện sự sắc sảo, thân hình hình chữ S, ba vòng đều rất chuẩn. Có đủ tiêu chuẩn để làm người mẫu luôn ấy chứ, thật sự cô gái này rất đẹp như tiên nữ vậy. Nhìn kỹ sẽ thấy chất liệu may chiếc váy này có thể lên đến mấy trăm triệu, thiết kế rất độc đáo và cũng rất sống động như thật. Mọi người đều chăm chú nhìn cô, ánh mắt đánh giá. Có người tinh mắt nhận ra, lập tức nói
- Chiếc váy đó tôi từng thấy qua rồi. Một năm trước, nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đứng nhất về thời trang ẩn danh đó đã thiết kế 5 chiếc váy này và 5 kiểu hoa hồng màu sắc khác nhau. Giá bán là 200 triệu cho một chiếc váy này đấy _Đó là một người đàn ông khoảng chừng hơn 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú chắc cũng là một doanh nhân giàu có. Sở dĩ ông hiểu rõ như vậy là vì một năm trước vợ ông có thể nói là " Fan " cuồng của các thiết kế của nhà nổi tiếng đấy, mỗi khi ra mắt sản phẩm mới thì vợ ông bao giờ cũng mua về hết. Lúc đầu ông cũng cảm thấy không đáng nhưng khi nhìn những chiếc váy mà cô vợ mình thích thì mới ngạc nhiên, ông cũng là đầu tư về thời trang nên biết được chất liệu vải này rất hiếm có, rất ít người có được. Chất liệu này mặc vào mùa hè thì lại mát mẻ, mặc vào mùa đông thì lại ấm áp lạ kì. Ví dụ như chiếc váy cô gái kia đang mặc đi, vợ ông đã mua hết 2 chiếc rồi ấy chứ, các người bạn của bả còn dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ganh tỵ nhìn bả ấy chứ. Vợ ông lúc ấy cười không thấy con mắt ở đâu luôn...
- Sao? Là nhà thiết kế nổi tiếng bí ẩn đó sao? _ Người kia ngạc nhiên hỏi lại một lần nữa
Tiếng xì xào bàn tán lại càng dữ dội hơn. Cậu bên cạnh không khỏi cười lạnh lùng, là cô ấy chứ là ai? Hừ, mà kể cũng đúng, nếu thật sự không gặp cậu cũng chẳng biết cô gái thần bí kia là ai. Mỗi thiết kế của cô được tung lên thì chẳng biết đã đông nghẹt đến mức nào để tranh giành mua, vậy mà cô gái đó lại thiết kế với số lượng rất ít. Nhưng cậu phải công nhận rằng các thiết kế của cô chỉ toàn là hàng độc thôi. Cậu chỉ biết được cô gái đó là chị của nó thôi.
- Chắc là hàng giả thôi _ Một cô tiểu thư khác khinh thường nhìn về phía cô
- Chắc là như vậy rồi _ Cô tiểu thư bên cạnh cũng hùa theo nói
Cậu gạt bọn họ sang một bên, mọi người cũng tản ra và xem như chẳng có chuyện gì cả nhưng ánh mắt lửa giận của các cô gái vẫn không ngừng nhìn cô. Cậu dẫn theo cô đi đến từng tốp người chào hỏi rồi lại dẫn đến chỗ những người bạn cũng trạc tuổi của cậu.
- Lần đầu tiên thấy chú mày dẫn theo một cô gái đấy _ Người con trai mặc bộ vest trong rất lịch lãm kia giở giọng chọc ghẹo nói với anh rồi lại nhìn chằm chằm về phía cô
- Là ai vậy? _ Người khác nữa trông có vẻ chững chạc hơn, ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô
- Chúng mày làm sao biết được chứ? _ Cậu nhếch môi cười
- Thế mày thử nói đi? _ Một vài người không khỏi tò mò hỏi cậu
- Theo tôi được biết thì thiết kế của chiếc váy này là của nhà thiết kế của nổi tiếng của thế giới, cả tên cũng chẳng ai biết. Nếu nói ra thì 5 chiếc váy này đã được bán hết rồi, xin hỏi cô chẳng lẽ đây là hàng giả? _ Nguời con trai chững chạc lúc nãy ánh mắt sắc bén nhìn cô, anh cũng là người trong giới thời trang, rất có tiếng tăm
- Đây không phải hàng giả _ Từ lúc đến đây, đây là câu đầu tiên cô nói. Ánh mắt sắc sảo trả lời, không chút giả dối nào
- Thế từ đâu cô có?
- Là tôi thiết kế _ Cô không ngại ngần mà nói, dù gì cũng chưa chắc họ đồn ra ngoài. Với lại cô còn đang trang điểm mà
- Cái gì? Là cô thiết kế? Vậy chẳng lẽ cô là....? _ Bọn họ đều ngạc nhiên há hốc mồm nhìn cô, ánh mắt như không thể tin được
- Thật thất lễ, tôi vẫn thích ẩn mình hơn. Cảm thấy mọi người quan tâm và thích các thiết kế của tôi như thế, tôi cũng rất vui mừng _ Cô cười nhẹ rất trang nhã mà nói
- Không thể tin được là chúng ta được gặp nhà thiết kế nổi tiếng đó sao?
- Lâm thiếu gia, không ngờ nha
- Đừng nghĩ bậy, chỉ là... bạn bè thôi _ Cậu ấp úng nói
Chẳng hiểu sao khi nghe cậu nói vậy cô có chút nhói ở tim. Vì sao lại thấy chán ghét chữ " Bạn bè " đến như vậy.
Đến lúc tan tiệc thì cô đã say mèm rồi. Những người bạn của cậu cứ hết lần này đến lần khác chuốc rượu cô, tâm tình cô cũng rất kém nên cứ thế mà uống, họ cứ thế mà đưa rượu cho cô. Tâm tình buồn bực cũng chẳng biết lý do tại sao?
Khi đưa cô đến xe của mình thì cậu cứ lay mãi mà cô không tỉnh lại, cứ lẩm bẩm gì đó. Cậu dù biết nhà cô ở đâu nhưng sao mở cửa đây? Cô gái này say thật rồi, gọi cho nhỏ thì không ai nghe máy, nó thì đang ở bệnh viện với hắn nên cậu cũng không muốn làm phiền. Thế là chỉ còn cách đưa cô về nhà cậu thôi.
Về đến nhà cậu, cậu bế cô lên giường nằm nghỉ. Chưa kịp đặt xuống thì cô đã ói hết lên cả vào người cậu, cậu cười khổ. Cả áo cậu lẫn chiếc váy cô cũng dơ rồi, cậu thì có thể tắm nhưng còn cô thì sao đây?
Cậu cố gắng lay cô dậy, may mà cô nửa tỉnh nửa mê nhìn cậu.
- Ừm là người của cô dơ rồi, cô đi tắm đi. Tôi cũng chỉ có quần áo của nam thôi nên cô mặc đỡ cái áo sơ mi của tôi nhé
- Cảm ơn anh _ Cô nói xong liền đi vào nhà vệ sinh tắm
Một lát sau cô bước ra, đầu tóc thì được bới lên nay lại được thả xuống tự do. Chiếc áo sơ mi chỉ dài qua mông một chút, may mà cô có mặc quần nên cũng không có gì đáng ngại. Cậu thiếu chút nữa là sịt máu mũi vì cô, ánh mắt say mê nhìn cô, giờ đây nhìn cô rất quyến rũ, rất gợi cảm!
Cô mệt mỏi tiến lại về giường của cậu, nằm xuống cứ thế mà ngủ.
Còn cậu thì nuốt nước miếng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Khi tắm xong cậu trải nệm trong phòng, nằm ở dưới sàn mà ngủ. Trong lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu nghe được tiếng nói của cô
- Anh tại sao lại nói chúng ta là bạn bè chứ? Đối với anh tôi chỉ là một người bạn thôi sao? _ Cô vẫn nhắm mắt nhưng khuôn mặt lại giống như rất đau đớn
Cậu lập tức bật đèn lên, nhìn cô. Trong lòng cậu đau đớn không thôi, khẽ ngồi xuống một bên giường và rồi ôm cô vào lòng nói
- Tôi xin lỗi, xin lỗi _ Chẳng hiểu sao anh thấy đau đớn đến như vậy, sợ rằng cô sắp khóc đến nơi, liên tục xin lỗi
Cô không nói gì nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ... Nhưng tay vẫn cứ nắm chặt cánh tay của cậu, cậu muốn thoát ra cũng không được. Cậu một lúc sau cũng nằm ngủ bên cạnh cô. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tim anh dường như muốn nói với cậu rằng đừng khiến cô ấy đau buồn nếu không tim cậu sẽ đau lắm. Tim cậu muốn nói với cậu rằng cậu trao tim mình cho cô gái đó rồi. Lúc đó cậu cũng dường như cảm nhận được, mình yêu cô gái này rồi. Không muốn cô gái ấy đau nữa, từ lần gặp cô, cậu đã cảm nhận được tim mình đập rộn ràng đến mức nào. Cậu sẽ không để cô đau lòng nữa... Cứ thế mà trong lúc mơ cậu mơ thấy cô...
End chap 53
( Chap này đã lên top ^^ Dài hơn chap hôm qua luôn:* )
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon