You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 35: Bên Cạnh Nhau
ối đó, khoảng 6 giờ. Nó tỉnh dậy và thấy bàn tay mình có ai đó nắm, nhìn sang mới thấy là hắn. Tim nó bất giác đập lệch một nhịp, có lẽ đây là lần đầu nó để ý kỹ khuôn mặt của hắn khi hắn ngủ. Rất yên lành và có phần đáng yêu. Đang chăm chú nhìn hắn thì hắn lại mở mắt và ngẩng đầu nhìn nó, nhìn nó với ánh mắt tràn đầy yêu thương khiến nó lại đỏ mặt. Nó buông tay hắn ra rồi xuống giường nói:
- Có gì ăn không? _ Nó nói với khuôn mặt rất ư là tự nhiên
- Có _ Hắn cũng điềm tỉnh trả lời
- Vậy ăn _ Nó nói xong vẫn mặc bộ đồng phục của trường bình thản xuống lầu
- Đúng là rất tự nhiên nha _ Hắn mỉm cười vui vẻ rồi đi theo sau nó
~ Nhà bếp ~
- Nhà anh không thuê người giúp việc à? _ Nó nhìn xung quanh rồi hỏi
- Tôi không thích con gái trong nhà mình với lại tôi cũng không thích giúp việc. Mỗi tháng gọi họ tới dọn dẹp rồi đuổi đi thôi _ Hắn nhún vai nói
- Thế thích đàn ông à? _ Nó nhếch mép nhìn hắn đầy khiêu khích
- Thích em _ Hắn cũng cười nhếch mép nhìn nó đáp trả lại
-... _ Nó im lặng không nói gì nhưng chỉ nó mới cảm nhận được bây giờ tim nó đã đập nhanh đến mức nào
Nó đi đến chỗ có tủ lạnh và mở ra. Nhìn một lượt rồi lấy thức ăn bên trong rồi vào trong bếp... Mặc tạp dề màu hồng nhìn rất đáng yêu và... ra dáng một cô vợ nhỏ (^^). Hắn im lặng theo dõi từng hành động của nó rồi trơ mắt ra nhìn nó. Chẳng lẽ nó định nấu ăn? Nó biết nấu sao? Lỡ hắn ăn xong rồi nhập viện luôn rồi sao? Nhưng những câu hỏi ấy lại dập tắt khi hắn thấy nó mặc chiếc tạp dề màu hồng đó, nhìn chỉ muốn ôm từ đằng sau thôi. Nghĩ đến là làm liền, hắn ôm nó từ đằng sau. Động tác của nó cũng ngừng lại một hồi lâu rồi lên tiếng nói:
- Đi ra hay ăn đấm?
- Đi ra _ Hắn quyến luyến rời khỏi nó rồi yên vị trên ghế
Lúc thì nó cắt rau, lúc thì cho thịt vào nồi nhìn rất chuyên nghiệp cơ. Hắn thì nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ sệt... ( =.=" )
Một lát sau, nó đi ra trên này cầm từng đĩa thức ăn vẫn còn nghi ngút khói ra để trên bàn ăn. Mùi thơm cứ thế theo đó mà bay khắp nhà, rồi xộc vào mũi hắn khiến hắn lại thêm một phen ngạc nhiên.
- Ồ, nào là canh rau xanh hầm gà, thịt xào bông cải, còn nhiều món thế cơ à? _ Hắn ngạc nhiên nhìn mấy dĩa đồ ăn rồi lại nhìn nó đang từ từ ngồi xuống ghế, đối diện hắn
- Ăn đi, chết đó _ Nó nói với hắn như thế nhưng chính mình vẫn nâng đũa lên và chuẩn bị ăn cơm
-... _ Hắn im lặng nhìn nó nhưng rồi cũng tin tưởng và cầm đũa lên ăn
Hắn mở mắt to, nhìn các món trên bàn. Rất vừa miệng, dù chỉ là mấy món đơn giản thôi nhưng ăn vẫn rất ngon, không hề có thể nhập viện. Hắn vui vẻ gắp thêm thức ăn vào trong chén cơm của mình, cũng lâu rồi hắn chưa được ăn nhiều như thế.
Nó vẫn bình thản mà ăn nhưng những hành động đó vẫn không qua được con mắt nó. Khẽ nhếch môi cười nó tiếp tục ăn và rồi nó hỏi hắn:
- Anh thích ăn những món gì? _ Nó đột nhiên hỏi hắn
- Chi vậy? _ Hắn nghi ngờ nhìn nó hỏi
- Không nói thì thôi _ Nó nhún vai nói
- Ừ thì tôm hùm hấp rượu, thịt kho tiêu, canh hầm bào ngư rồi cua rang tỏi, súp gà hầm. Nếu là tôm hùm thì hấp xong phải hấp sơ lại một lần nữa cho thấm mùi vị _ Hắn say xưa kể
- Ăn cơm tiếp đi _ Nó lơ hắn luôn, hắn chẳng biết được những gì hắn vừa nói đã được bộ não ai đó ghi nhớ vào trong đầu
Ăn xong thì nó bắt hắn rửa chén, hắn ngậm ngùi nghe theo còn nó thì ra ngoài ngồi bật ti-vi lên xem phim.
Khi hắn chuẩn bị bước ra cùng nó xem phim thì trời đổ mưa, sấm sét thì đánh dữ dội trên bầu trời. Mưa càng ngày càng to, khiến nó ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó rất thích mưa và cũng rất ghét...
Hắn thì thầm vui mừng...
- Trời mưa to quá rồi, mà xe của tôi lại đúng lúc bị hư nên chắc em không về nhà được rồi _ Hắn bày ra vẻ mặt hết sức hối hận nhưng làm sao qua mặt được nó đây?
- Bỉ ổi _ Nó bỏ lại một câu nói rồi cứ thế mà tắt ti-vi lên lầu
- Cũng vì em _ Hắn nhếch mép vui vẻ đi theo sau nó
Trong phòng hắn
- Sao tôi lại phải ngủ ở đây? _ Nó nhìn hắn hỏi
- Ờ thì... nhà tôi ngoài phòng này thì còn lại bị khóa hết rồi _ ( Nói dối trắng trợn -.- )
- Còn lý do nào hợp lý hơn không? _ Nó nhếch mép khinh bỉ nhìn hắn
- Nói chung em ngủ trong phòng này là tốt nhất _ Hắn đỏ mặt nói
- Tôi nằm trên, anh nằm dưới _ ( ^^ )
- Oke
Cứ thế hắn nằm ở dưới rồi cả hai cùng đi ngủ. Hắn bỗng lên tiếng nói nhưng không thấy nó trả lời, nghĩ là nó đã ngủ nên lấy gối lên giường nằm. Nhìn chằm chằm vào cái lưng của nó, hắn vui vẻ cười. Nhưng hắn chẳng biết được, khi nó đưa lưng về phía hắn thì nó mở mắt ra. Khi nãy ngủ cũng đã nhiều nên nó giờ cũng khó ngủ. Cảm nhận được hắn lên giường, đôi môi nó khẽ nhếch lên. Một lúc sau nó xoay lại, ánh trăng rọi vào khuôn mặt hắn, từng nét đẹp như được phản ánh trên khuôn mặt này. Khiến người khác nhìn mà chìm vào say mê, nó nhìn hắn không chớp mắt rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cả hai cứ chìm vào giấc ngủ mà không biết bản thân mình đang làm chuyện gì? ( Như đạp nhau, rồi ôm nhau chẳng hạn ^^ Tùy mọi người suy diễn nha ^^ )
End chap 35
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon