With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Do_Ra_Mon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 22: Tắm Biển
áng, bọn nó đã dậy sớm để đi ăn sáng và tập trung đông đủ tại phòng ăn của khách sạn.
- Các cô cũng dậy sớm đó chứ _ Lại là giọng nói của anh
- Xí, tất nhiên với lại tôi cũng đói rồi. Đi ăn đây, đi thôi Băng _ Nói xong nủo nắm tay nó rồi đi
- Ơ lúc nào cũng đi trước là sao vậy nhỉ? _ Anh nhíu mày nhìn nhỏ đi
- Mày không ăn thì thôi _ Hắn cũng bỏ anh rồi cũng đi luôn
*Ăn xong*
- Tụi tôi lên lầu thay đồ rồi ra biển đây. Các anh ra trước đi _ Nhỏ nói rồi lại kéo nó đi
- Oke _ Anh nói
*15' sau*
Hắn và anh ngỡ ngàng nhìn nó và nhỏ đến nỗi muốn chảy nước miếng luôn ( Í ẹ )
Nó mặc quần áo rất gợi cảm. Mặc bikini màu đen, không có hoạ tiết chỉ một màu đen. Phần dây của áo thì được buộc ra đằng sau. Chiếc quần nho nhỏ ôm sát cặp mông của nó khiến những đường cong tuyệt hảo của nó lộ ra. Mái tóc thì nó buộc cao lên, ai cọng tóc còn lưa thưa trên trán nhìn rất năng động. Trên đầu đội cái nón kết màu trắng, rất đơn giản nhưng lại khiến người khác nhìn không chớp mắt bao gồm cả hắn.
Nhỏ thì cũng mặc bikini nhưng lại là màu trắng. Kiểu y như nó, nhìn rất gợi cảm. Mái tóc thì vẫn xoã ra, trên đầu còn đội thêm cái nó vành to nữa. Nhìn nhỏ rất đẹp. Khiến bao nhiêu người trên bãi biển đều nhìn 2 tụi nó.
- We, sao đứng im như tượng vậy _ Nhỏ lại chỗ anh rồi quơ quơ tay trước mặt anh. Nói ra thì anh cũng đẹp trai đấy chứ, trên ngươi chỉ mặc có cái quần lửng lộ ra vòng ngực vạm vỡ và rắn chắt.
- Tại cô nhìn quyến rũ quá _ Bất giác anh nói ra nững lời thật lòng mà khiến con người con gái trước mặt anh đỏ mặt
- Xí _ Nhỏ ngượng ngùng nói
- Khoác áo vào _ Hắn từ say mê chuyển sang đen mặt khi phát hiện không chỉ hắn ngắm nó mà tất cả đàn ông ở bãi biển này đều nhìn nó. May là ít nếu không hắn sẽ điên lên
Dứt lời, hắn không biết lấy từ đâu ra cái áo khoác, khoác lên vai nó. Rồi nắm tay nó thật chặt như sợ nó chạy mất.
Khi nghe hắn lên tiếng anh cũng phát hiện nhỏ cũng có người nhìn. Anh mặt lạnh nhìn nhỏ rồi cũng không biết từ đâu mà lấy ra cái áo khoác, khoác lên vai nhỏ. Rồi tiến sát lại nhỏ
Không hiểu sao nhỏ/nó lại có thể mặc hở hang đến như vậy. Không biết có người nhìn à, càng nghĩ càng tức mà. Sau này phải để ý hơn ( Suy nghĩ của hắn và anh )
Còn nó khi chứng kiến hành động đó của hắn thì lại ngạc nhiên. Này có phải là sợ người khác nhìn không? Bất giác nó nhếch mép cười. Không ngờ hắn lại còn có thể nắm tay nó chứ...
Nhỏ thì cũng ngạc nhiên không kém. Anh đang bảo vệ nhỏ sao? Nhớ lại câu nói lúc trước của anh là sẽ bảo vệ nhỏ khiến tim nhỏ ấm áp lạ thường. Bất giác nhỏ mỉm cười
- Ơ, đó không phải là chị Thư và anh Tuấn sao? _ Đi dạo được môt chút thì lại gặp được người quen đang từ từ tiến đến chỗ bọn họ
- Hi mấy đứa, kiếm mãi mới thấy á nha _ Cô giả vờ than với bọn nó
- Xí, sao chị lại ở đây? Anh Tuấn cũng vậy nữa? _ Nhỏ nhìn cô rồi lại nhìn cậu
- Thì chị nghe nói là mấy đứa đi biển chơi, chị ở đây cũng chán nên cũng mua vé đi chuyến sau. Ai ngờ gặp được Anh Tuấn hỏi tụi em ở đâu rồi nên chị cũng nói thật thôi rồi anh ấy cũng muốn đi luôn _ Cô kể lại chuyện cho bọn nó nghe
- Không làm phiền các em chứ? _ Cậu nhìn bọn nó hỏi vì nhận ra hắn đang nắm tay nó còn anh thì lại đang đứng rất sát nhỏ
- Không a. Chỉ sợ là làm phiền anh thôi _ Là anh em ruột nên hắn hiểu rất rõ cậu đang muốn nói gì nhưng làm sao hắn không phát hiện được tình càm của anh hắn dành cho chị kết nghĩa của hắn chứ. Nhìn hai người họ đi chung hắn đã nhận ra. Chị nó cũng mặc bikini nên cũng có cái áo khoác trên người hắn liền cảm nhận được tình cảm của anh hắn.
- Thôi được rồi tắm biển đi _ Là chị kết nghĩa của hắn ít nhiều gì cô cũng hiểu hắn. Hiểu rất rõ là đằng khác nữa chứ, hắn đang ám chỉ là Tuấn có gì đó lạ lạ với mình. Cô liền đổi sang đề tài khác để tránh mọi người nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô.
- Đúng rồi đó _ Nhỏ cũng phụ họa xóa bỏ đi bầu không khí kì lạ này
*Lát sau*
- Cho anh chết nè _ Tiếng cười đùa vui nhộn của nhỏ như vang lên khắp bầu trời, nhỏ vui đùa tạt nước vào người anh
- Tiếp chiêu đi _ Anh cũng không vừa vội tạt nước lại vào người nhỏ
- Haha, cùi bắp quá _ Nhỏ cười vui vẻ rồi lại cho lời nhận xét
- Xí, cô làm như mình hay lắm thi bơi lội đi _ Anh bĩu môi rồi nói ý kiến vì anh bơi rất giỏi
- Được thôi, đừng xem thường tôi nhá, rủ luôn bọn họ luôn đi
- Cũng được đi thôi _ Nói xong anh và nhỏ cùng lại chỗ 4 người còn lại nãy giờ nằm trên " bờ "
- We, thi bơi lội đi _ Anh lên tiếng
- Cũng được _ Cô và cậu cùng đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau ngạc nhiên
- Ừ còn Băng với Tài thì sao? _ Nhỏ gật đầu rồi lại hỏi 2 người đang im lặng nãy giờ
- Không đi _ Cả 2 lại lần lượt đồng thanh từ chối
- Hể? Thôi mà Băng, thi bơi mà, mày giỏi lắm mà thi đi _ nhỏ nài nỉ nó
- Hừ phiền phức _ Dù là nó nói như thế nhưng mọi người cũng ngầm hiểu là nó đã đồng ý
- Còn mày? _ Như biết được tính tình của thằng bạn, anh quay sang nhìn hắn hỏi thêm một lần nữa
- Đồng ý _ Không chần chừ gì hết mà hắn lập tức trả lời, cả bọn ngoài trừ nó đều nhìn hắn với con mắt hơi ngạc nhiên. Mới lúc nãy nói là không đồng ý mà bây giờ lại thay đổi 180 độ, khiến người khác chóng mặt theo luôn
- Dù sao cũng đủ người hay chúng ta thi cặp đi _ Cô lên tiếng hỏi
- Sao? Em và anh ta phải thi bơi á? _ Nhỏ lập tức trợn mắt nhìn
- Em làm gì dữ thế, chúng ta bốc thăm đi. Chưa chắc gì em chung cặp với Bảo đâu _ Nhận thấy ánh mắt như muốn xuyên thủng người của cô. Cô liền cười hiền nhìn nhỏ giải thích
- Ca...cái gì? Thôi rút lẹ đi _ Nhỏ đỏ mặt ấp úng nói rồi hối thúc cô
- Được rồi. 1,2,3 mọi người cùng rút _ Cô đếm rồi mọi người cùng rút
- A, vậy Băng chung đội với Tài, Thanh sẽ chung đội với Bảo, còn chị sẽ chung đội... với Tuấn? _ Đến khúc cuối cô lại lấp ba lấp bắp nói
- Haizz, xui quá sao lại chung cặp với anh chứ, vậy sao thi đây _ Nhỏ than rồi trưng nguyên khuôn mặt chù ụ
- Xí, đi bơi thôi _ Anh bĩu môi rồi khởi động tay chân chuẩn bị bơi
- Được thôi _ Mọi người cùng lên tiếng ngoại trừ nó và hắn
3 cặp đều có mặt và chuẩn bị bơi, mỗi người trên cổ tay có buộc sợi dây để thể hiện sự ăn ý khi bơi. Khi bắt đầu bơi mọi người đều bơi rất giỏi, không phân thắng thua. Không ai chịu thua ai. Khi bơi ra xa thì tự nhiên có tiếng la, mọi người đồng loạt nhìn về phía đó thì thấy cô đang từ từ chìm xuống dưới biển. Mọi người đều hoảng loạn nhìn cô và cậu. Cậu đang cố gắng cứu cô, cô hình như là bị chuột rút. Khó thở vươn tay ra cố nắm lấy bàn tay của cậu. May là có sợi dây nếu không đã rất khó có thể nắm lấy tay cậu.
Sau khi bế cô lên bờ thì cô đã ngất xỉu. Cậu thực hiện kiểu sơ cứu bình thường, dùng tay đan lại rồi đặt lên bụng cô, khiến cô nhả nước ra. Vẫn thấy cô chưa tỉnh, cậu đánh liều hô hấp nhân tạo cho cô (>.- Chị không sao chứ? _ Nhỏ lo lắng nhìn cô
- Không sao _ cô cười hiền rồi lại được cậu bế lên nằm trên ghế càng khiến mặt cô càng đỏ
- Cô còn thấy khó thở không? _ Cậu nhìn cô sốt ruột rồi lên tiếng hỏi. Làm sao ai biết được lúc đang bơi, cảm giác bàn tay đang có vật gì đó khiến cậu ngã xuống sâu dưới biển, nhìn qua mới thấy cô đang đưa tay muốn mình cứu. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu liền bơi đến chỗ cô nhưng còn phải bế cô nên trèo lên bờ hơi lâu. Thật sự lúc đó cậu rất sợ như mất gì đó rất quan trọng vậy...
- Thở rất tốt, cảm ơn anh đã cứu tôi _ Cô nói nhỏ, không dám nhìn cậu vì bây giờ mặt cô rất đỏ nhưng lại chẳng qua mặt được con mắt tinh ý ấy của cậu
- Sao khuôn mặt cô đỏ thế? Sốt sao? Tôi đưa cô về khách sạn nhé? _ Cậu liên tiếp hỏi cô khiến cô không biết nên trả lời câu nào trước nên cô đành im lặng thế mà cậu lại càng lo lắng hơn rồi bế cô lên đi về khách sạn
- Anh đưa cô ấy về trước các em thì sao? _ Tuấn lên tiếng hỏi
- Anh cứ về trước, tụi em dọn đồ rồi theo sau _ Nhỏ trả lời
- Được, vậy anh đi trước _ Gật đầu rồi anh bế cô đi luôn
- Có gì đó lạ nhỉ? _ Dõi theo bóng lưng của anh cứ như là đang bảo vệ người con gái trong lòng vậy khiến nhỏ bất giác hỏi
- Cô không biết gì đâu ngốc ạ, dọn đồ thôi _ Anh nhận ra, người anh này thật sự đã yêu chị anh rồi thế mà cô nhóc này lại không nhận ra?
- Xí ngốc gì chứ, dọn thì dọn _ Nhỏ thật sự không nhận ra được gì cả
4 người dọn dẹp xong rồi cùng nhau về khách sạn. Ai cũng mệt mỏi nên đều ngủ say sưa trừ cậu và cô ra. Cũng như bọn nó, 2 người cũng chung phòng, cả 2 đều không ngủ được chỉ vì đang cùng suy nghĩ chuyện hồi sáng. Thật ra cảm giác đó là sao?
End chap 22
Sorry mọi người vì ra chap trễ nha. Mạng nó có vấn đề =((. Mai Mon bù lại nhé:*
Mạc Tử Băng Mạc Tử Băng - Do_Ra_Mon