"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Làm Khách.
iện tại nhìn thấy được Duy Nhược Hề, Cẩn Du xác định cảm giác của anh đối với Duy Nhược Hề không hề đơn giản như vậy. Vừa rồi khi từ xa nhìn thấy được Duy Nhược Hề thì trong lòng Cẩn Du vô cùng vui vẻ, khi thấy được cô bản thân anh mới phát hiện rằng anh vô cùng nhớ cô.
Cái ý niệm đó làm cho Cẩn Du vô cùng hoảng sợ.
“Cẩn Du.” Duy Nhược Hề nhìn qua thấy Cẩn Du đang ngẩn người thì kêu anh một tiếng.
“Nga.” Cẩn Du nghe được giọng của cô thì hồi thần trở lại.
“Không có việc gì chứ?” Duy Nhược Hề có chút lo lắng, Cẩn Du được xem như là bạn tốt của cô, hơn nữa Cẩn Du lại là chiến hữu tốt của em trai cô. Vừa rồi tinh thần của Cẩn Du dường như có chút hốt hoảng nên Duy Nhược Hề không mong muốn có chuyện gì xấu xảy ra với Cẩn Du.
Cẩn Du tươi cười trả lời, “Tôi không có việc gì, hôm nay Nhược Hề có việc gì hay sao lại đến đây?”
“Cũng không có việc gì, chỉ là đến nhìn tình huống kinh doanh của khách sạn một chút thôi.”
“Chúng ta vào bên trong nói chuyện một chút đi.” Hiện tại đại sảnh khách sạn đang rất đông người không tiện đứng đây nói chuyện.
Cẩn Du gật đầu sau đó hai người đi đến phòng riêng của Duy Nhược Hề. “Gần đây Dị tổ có nhiệm vụ gì hay không?” Duy Nhược Hề tự tay pha trà rồi rót cho Cẩn Du và cô mỗi người một chén.
Cẩn Du lắc đầu, “Không có nhiệm vụ gì.” Gần đây Cẩn Du không hề nhận nhiệm vụ bởi vì anh không muốn tiếp nhận nhưng những người khác thì nhiệm vụ liên miên.
Duy Nhược Hề cũng thừa hiểu rằng Cẩn Du không thèm nhận nhiệm vụ, tiếp xúc với anh cũng được một thời gian nên tốt xấu gì Duy Nhược Hề cũng hiểu rõ được bản tính của Cẩn Du.Cẩn Du hẳn là không tự nhận nhiệm vụ trừ khi có người phân công cho anh.
Nghĩ đến bản tính của Cẩn Du, Duy Nhược Hề không khỏi muốn cười, “Hôm nay anh ghé khách sạn làm gì thế?”
“Đương nhiên là ăn cơm.” Khoản thời gian này ngày nào Cẩn Du cũng ăn cơm ở khách sạn, ngoài ra anh còn đặt tại đây một gian phòng. Ăn xong món ăn tại Đa Cư khách sạn thì Cẩn Du không nghĩ muốn ăn ở chỗ khác.
Ăn cơm? Duy Nhược Hề ngây người nhưng mà sau đó cô cũng nhớ đến tên kia cũng là một kẻ vô cùng thích mỹ thực. Hẳn là bị đồ ăn trong không gian của cô hấp dẫn cho nên ngày ngày chạy đến đây ăn đi.
Duy Nhược Hề đem ra một tấm thẻ vàng đưa cho Cẩn Du, “Chắc ngày nào anh cũng đến ăn ở khách sạn đi? Tấm thẻ này cho anh.”
Tấm thẻ vàng này so với thẻ khách quý còn muốn tốt hơn, không phải vì được giảm giá mà là không cần chờ đợi. Bởi vì người có thẻ vàng sẽ được Đa Cư khách sạn giữ ột chỗ, tùy lúc nào đến cũng có thể nhanh chóng tiến vào không cần đợi chờ.
Cẩn Du nhận lấy tấm thẻ, dù sao ngày nào anh cũng đến đây ăn, có tấm thẻ sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Thật ra anh không cần mỗi ngày đến chỗ này ăn cơm, nếu có thời gian anh hãy đến nhà tôi ăn cơm đi. Mỗi ngày chỉ có tôi và ba mẹ ở nhà ăn cơm cũng nhàm chán. Nếu anh đến ba mẹ tôi sẽ có thêm người nói chuyện.”
Duy Nhược Hề không hề phòng bị với Cẩn Du, anh ta là chiến hữu của em trai cô hơn nữa cô cũng rất thích Cẩn Du. Với lại ở Viêm Hoàng thì Cẩn DU cũng không có người thân, Duy Nhược Hề nghĩ không bằng mời cậu ta mỗi ngày đến nhà cô ăn cơm và trò chuyện với ba mẹ cô cho bớt hiu quạnh.
Ánh mắt Cẩn Du sáng ngời, “Thật không? Tôi có thể mỗi ngày đến nhà cô ăn cơm?”
Duy Nhược Hề cười gật đầu, “Đương nhiên là thật, chẳng qua anh cần đi với tôi làm một cái thẻ chứng minh thân phận.” Hiện tại cả nhà Duy Nhược Hề đang ở tại Hào gia viên 1 nếu không có thẻ thông hành thì không thể đi vào.
“Được, không thành vấn đề!” Cẩn Du cười cực kỳ vui vẻ.
Nhìn thấy Cẩn Du cười đột nhiên Duy Nhược Hề có một cảm giác đang dẫn sói vào nhà.
Nước trái cây Duy Nhược Hề gọi đã được mang lên. Tại thế giới này hoa quả là cực kỳ hiếm bởi vì cây ăn quả rất thưa thớt cho nên dẫn đến việc giá cả của trái cây vô cùng sang quý, nhưng mà vẫn có rất nhiều gọi.
Hai người uống xong nước trái cây thì Duy Nhược Hề liền dẫn Cẩn Du về nhà, trước tiên phải giúp Cẩn Du làm một tấm thẻ thông hành rồi mới dẫn anh vào Duy gia.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hiện tại Duy ba cùng Duy mẹ đang nằm phơi nắng trong sân liền thấy con gái dẫn trở lại một cậu thanh niên.
“Tiểu Hề, cậu này là ai?” Duy mẹ lôi kéo Duy Nhược Hề hỏi.
“Ba, mẹ, anh ấy là Cẩn Du, công tác cùng Dị tổ với con. Anh ấy vừa đến Viêm Hoàng, ở nơi này anh ấy không có người thân cho nên con mời anh ấy thường xuyên ghé nhà chúng ta ăn cơm.”
“Dạ cháu chào hai bác.” Nghe Duy Nhược Hề giới thiệu xong thì Cẩn Du lên tiếng chào hỏi Duy ba cùng Duy mẹ.
Chỉ có điều Duy Nhược Hề nhìn ra được Cẩn Du có chút không được tự nhiên, hẳn là không có thói quen nói chuyện cùng người khác. Kỳ thật Duy Nhược Hề đã sớm phát hiện trừ cô ra Cẩn Du không hề nói chuyện cùng người khác. Giống như vừa rồi khi trong khách sạn, Cẩn Du chỉ dùng bút ghi mà không nói chuyện với nhân viên phục vụ cho nên hiện tại hẳn là không được tự nhiên khi nói chuyện cùng Duy ba và Duy mẹ.
“Chào cháu.”
“Chào cháu.”
Cẩn Du để lại ấn tượng khá tốt trong lòng Duy ba và Duy mẹ, diện mạo của anh làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy, điều đó làm cho đối phương buông ra phòng phủ trong lòng.
“Tiểu Hề, con dẫn Cẩn Du đi dạo một chút, gần trưa hãy đưa cậu ấy lại đây ăn cơm, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn.” Duy mẹ có chút hưng phấn bởi vì một năm trở lại đây Duy gia không có mấy người khách.
“Mẹ, hiện tại vừa ăn xong bữa sáng, không cần gấp như vậy.” Duy Nhược Hề kéo tay Duy mẹ nhỏ giọng nói.
“A, mẹ là muốn làm thật nhiều món ăn ngon cho các ngươi á.” Nói xong Duy mẹ lôi Duy ba thẳng tiến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
“Nhà của tôi rất ít có khách đến thăm cho nên mẹ tôi định làm nhiều đồ ăn một chút.” Duy Nhược Hề cười giải thích, “Hay là chúng ta đi đi dạo chung quanh nhà một chút đi.”
“Được!” Cẩn Du quay sang cười với Duy Nhược Hề dường như rất thích đề nghị này.
Cẩn Du cười với Duy Nhược Hề nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, thấy được người nhà của Duy Nhược Hề làm cho Cẩn Du lại nhớ đến người nhà của anh, tại sao lại khác biệt như thế? Anh thật rất thích người nhà của Duy Nhược Hề.
Vốn Duy gia cũng không lớn, Duy Nhược Hề mang theo Cẩn Du đi một vòng rồi quay trở lại thư phòng. Duy Nhược Hề còn nhớ rõ Cẩn Du rất thích đọc sách, nhưng chẳng qua trong thư phòng cũng chỉ có vài quyển mà thôi.
Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du ở tại thư phòng ngây người đến trưa thì được Duy ba gọi ra ăn cơm.
Bữa trưa thật sự rất phong phú, ốc xào cay, tôm hấp, cá chưng, cà tím om, rau muống xào tỏi, cải thảo xào thịt, salad bông cải, canh cà chua nấu trứng, canh cá.
Duy mẹ cơ hồ đem hết đồ ăn trong không gian ra nấu để tiếp đãi Cẩn Du.
“Oa, mẹ à, mẹ thật thiên vị a!”
“Cái gì mà thiên vị, Cẩn Du lần đầu đến phải tiếp đãi cậu ấy thật tốt chứ! Con thật là…” Duy mẹ cười gõ đầu Duy Nhược Hề một cái.
“Cám ơn bác gái!” Cẩn Du vội vàng tiếp nhận chén cơm mà Duy mẹ đưa cho.
Bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Duy ba cao hứng cũng rót ra hai ly rượu còn Cẩn Du đương nhiên rất vui phụng bồi.
“Đúng rồi ba mẹ, còn chuyện chưa nói với hai người, Cẩn Du chính là chiến hữu của Tiểu Hạo lúc trong bộ đội.”
“Thật sao?” Duy ba cùng Duy mẹ thật không ngờ đến Cẩn Du cũng quen biết với Tiểu Hạo.
“Dạ, con cùng Tiểu Hạo đều ở quân khu 4 và cùng ở một phòng ký túc cho nên tụi con trở thành bạn thân với nhau.” Cẩn Du kể rõ ràng chi tiết cho Duy ba cùng Duy mẹ nghe. Chỉ có điều anh cùng Duy Hạo trở thành bạn thân là cần trải qua một đoạn thời gian khá dài. Lúc ấy hắn không hề quan tâm tới bất kỳ một kẻ nào thế nhưng Duy Hạo mỗi ngày đều quan tâm chào hỏi hắn.
“Vậy hiện tại Tiểu Hạo thế nào?” Duy ba cùng Duy mẹ đã có một năm không nhìn thấy Duy Hạo đương nhiên muốn biết tình hình của con trai.
“Tiểu Hạo rất lợi hại cũng thực cố gắng, ở bên trong bộ đội cậu ấy lập rất nhiều chiến công cho nên rất nhanh sẽ được thăng chức.” Cẩn Du cũng thật tình hy vọng bạn anh mỗi ngày sẽ tốt hơn.
“Tốt rồi, tốt rồi!” Duy ba cùng Duy mẹ biết được Duy Hạo hết thảy đều bình an thì được an tâm một chút. Con cái của mình hết thảy được bình an đó chính là nguyện vọng của các bậc làm cha mẹ. Duy ba cùng Duy mẹ đương nhiên cũng nghĩ như thế, đối với bọn họ mà nói chỉ cần Duy Hạo bình an trở về đó chuyện tốt nhất trên đời.
Bữa trưa rất nhiều món ăn thế nhưng tất cả đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
“Hai bác làm đồ ăn thật ngon!” Cẩn Du là thật tâm ca ngợi, bữa cơm này so với những bữa khác mà anh ăn còn mỹ vị hơn nhiều. Không biết có phải nguyên nhân là anh được Duy ba cùng Duy mẹ gắp đồ ăn cho không nữa.
“Nếu ngon thì sau này mỗi bữa con liền ghé ăn cùng nhé!” Duy ba cùng Duy mẹ cũng hy vọng Cẩn Du có thể thường xuyên lui tới. Đứa nhỏ này làm cho người ta thật thích, tuy Cẩn Du không có nhiều lời, chủ yếu là Duy ba nói còn Cẩn Du mỉm cười lắng nghe.
“Chỉ cần bác không phiền thì mỗi ngày con đều đến cọ cơm.” Từ trước đến giờ Cẩn Du chưa bao giờ được trải qua cảm giác thế này, hóa ra cùng người nhà một cỗ ăn cơm thật là thích. Hắn hy vọng bản thân cũng có được ba mẹ giống như Duy ba, Duy mẹ như thế.
Nhưng mà ánh mắt Cẩn Du lại ảm đạm xuống, hắn biết cả cuộc đời này ba mẹ hắn không có khả năng giống như Duy ba cùng Duy mẹ.
Ăn cơm xong Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du hỗ trợ thu thập bát đĩa sau đó hai người lại cùng đi ra ngoài.
Hai người lại tiếp tục cùng nhau đến thư viện cho đến buổi tối Duy Nhược Hề phải về nhà còn Cẩn Du thì trở lại Dị tổ.
Mặc Trạc Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan