Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Xem Xe
oại thảo dược mà Vương Chí Vũ nói mười mấy năm trước xuất hiện qua 1 lần,nghe nói nó được bán đấu giá đến 100 triệu. Bởi vì công dụng của thảo dược này không những làm cho xương cốt bị gãy tái sinh, chữa thương mà chủ yếu loại linh dược này còn giúp tăng tinh thần lực, vì thế mà nó được bán với giá trên trời.
Gốc thảo dược kia được một người ngẫu nhiên tìm thấy ở khu hoang vu. Vừa vặn người nọ chính là thầy thuốc, thông qua một quyển bí tịch sách xưa đọc được. Loại thảo được kia chính là một ngàn năm mới ra hoa kết quả mới xem như thành thục. Lúc vị thầy thuốc kia phát hiện được cây linh thảo thì chung quanh nó đất đai vẫn là đất đỏ không có trở nên cứng đờ như những chỗ khác. Vị thầy thuốc kia vội vàng đem gốc thảo được bứng lên thế nhưng sau khi gốc thảo dược bị nhổ đi thì đất đai chung quanh nó lập tức trở thành đen và cứng rắn vô cùng.
“Thảo dược kia hiện tại có xuất hiện qua sao?” Bạch lão gia tử có chút thất vọng.
“Ít nhất ở thị trường không thấy xuất hiện qua, chính là không biết tư nhân có cất giữ không.” Vương Chí Vũ không dám khẳng định loại thảo dược kia còn tồn tại hay không. Dù sao cũng đã mười mấy năm trôi qua. Tuy rằng sau đó nổi lên một cuộc tìm kiếm thảo dược khắp hành tinh nhưng cũng chưa tìm được gốc thảo dược nào nữa.
Các loại thảo dược hiện tại đều dùng dịch đào tạo trồng nên nhưng loại thảo dược mà Bạch lão gia tử cần chính là linh thảo ngàn năm, mấy loại linh thảo này kén chọn vô cùng, chỉ trồng được trong đất, bọn chúng không sống được trong dịch dào tạo.
Bạch lão gia tử nghe thế thì trầm mặc trở lại nhưng mà cho dù khó tìm đi nữa ông cũng sẽ hết sức tra. Ông hạ quyết tâm nhất định phải cứu chữa cho Bạch Linh Nhi.
Duy Nhược Hề đi đến cửa cổng của Viêm gia thì đột nhiên bị ngăn lại, cô lạnh lùng nhìn hai bảo an trước mắt.
"Thực xin lỗi, nếu không có thông báo của Viêm thiếu gia thì người ra khỏi cánh cổng của Viêm gia đều phải soát người.” Hai cái bảo an đứng gác cổng đều mang vẻ mặt khinh thường nhìn Duy Nhược Hề. “Hừ, nghĩ đến bản thân biến đẹp có thể leo lên giường Viêm thiếu gia được sao?”
Duy Nhược Hề chỉ là mắt lạnh nhìn hai người bọn họ, nếu cô đoán không lầm thì hai người này chính là hai kẻ đã đánh Duy Nhược Hề chết. Không nghĩ hiện tại hai kẻ này lại dám ngăn cản cô, thật đúng là buồn cười.
Hai cái bảo an cũng đồng thời đánh giá Duy Nhược Hề, không nghĩ tới một con nhóc xấu xí năm nào thế nhưng lại biến đẹp đến thế. Trong mắt hai tên xấu xa kia lóe lên biểu tình háo sắc. Hai năm trước được Bạch gia đại tiểu thư yêu cầu, hai người bọn họ thiếu chút nữa đem Duy Nhược Hề đánh chết mà hiện tại Bạch Linh Nhi đã trở thành vị hôn thê của Viêm thiếu gia tất nhiên là bà chủ tương lai của hai người bọn họ, bởi vậy hai người càng thêm cảm thấy cô gái trước mắt này càng thêm nhỏ bé.
Tuy rằng vừa rồi là Viêm thiếu gia mang cô ta đi vào nhưng bây giờ Viêm thiếu gia không có thông tri cho bọn họ cho nên hai kẻ này khẳng định Duy Nhược Hề không được Viêm thiếu gia sủng cho nên mới đi ra. Hơn nữa lần trước cô gái này bị họ đánh thì Viêm thiếu gia chỉ trách cứ bọn họ hai câu không nói thêm gì. Chính vì thế mà hai tên ngu ngốc này không cố kị gì chuẩn bị khó xử Duy Nhược Hề mà Duy Nhược Hề hiện tại lại đẹp lên nên hai người bọn họ không khỏi có ý định khinh bạc cô.
"Cút ngay!" Duy Nhược Hề nhìn vẻ mặt dâm tà của hai tên bảo an thì hận không thể giết hai tên kia ngay lập tức.
"Hắc hắc, tuy rằng Viêm thiếu gia không sủng cô nhưng là cô lại thay đổi xinh đẹp như vậy còn lo lắng không quyến rũ nổi nam nhân sao?” Một tên bảo an cười dâm chuẩn bị sờ lên khuôn mặt của Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề cười lạnh một tiếng, nhìn bàn tay dơ bẩn của tên kia sắp đưa tới, không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp khống chế phi đao cắm vào bàn tay của tên bảo an.
Tên bảo an kia bắt đầu tru lên. “Con khốn!” Tên bảo an còn lại nhìn đồng bọn bị thương lập tức điên lên định nắm lấy tóc của Duy Nhược Hề.
Đương nhiên Duy Nhược Hề sẽ không để cho tên ghê tởm kia đụng đến mình, giống như tên lúc trước, tên này cũng bị Duy Nhược Hề găm một cây đao lên tay.
Tên nọ kêu lên thất thanh sau đó bàn tay còn lại ấn vào một cái nút, lập tức âm báo chói tay vang lên.
Từ bên trong tòa nhà liền tràn ra một đám bảo an. Đám bảo an vừa nhìn thấy huynh đệ của mình bị thương lập tức tiến lên vây quanh Duy Nhược Hề.
“Mấy anh em, bắt con đàn bà thối kia lại, một lát nữa sẽ có chuyện vui nhìn.” Một tên bảo an bị thương trừng mắt nhìn Duy Nhược Hề. Con khốn này trước kia không hề biết phản kháng, hôm nay sao lại thế này? Hơn nữa cây đao kia cũng có chút kỳ quái. Vừa nghĩ đến thì trong lòng của hắn bắt đầu có chút sợ hãi. Nhưng mà hiện tại nhìn đến các huynh đệ đều ở đây thì hắn lại bắt đầu kiêu ngạo.
Đám bảo an bắt đầu hùng hổ xông lên còn Duy Nhược Hề thì đứng tại chỗ nhìn bọn họ sau đó mạnh mẽ đem tinh thần lực toàn bộ phóng xuất ra bên ngoài làm một trận uy áp đè lên mấy người kia. Chiêu này chính là vừa học lõm chỗ Bạch lão gia tử.
Đám bảo an kia toàn bộ ngừng lại sau đó lộ ra một bộ khó chịu, uy áp càng ngày càng mạnh bọn họ cảm thấy bản thân thật yếu ớt đương trường quỳ xuống. Hai tên bảo an bị thương căn bản không biết sao lại thế này. Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã bị một trận uy áp đánh tới.
Duy Nhược Hề mắt lạnh nhìn một đám nhân viên an ninh đang phát run thì chậm rãi mở miệng:” Một đám cẩu ỷ thế hiếp người!” Thấy bản thân cô không có thế lực lập tức không cho cô rời đi còn định ức hiếp cô sao. Bọn bảo an này thật là mắt cẩu thấy người thấp.
Đám bảo an chịu trận uy áp của Duy Nhược Hề thì thống khổ không thôi. Duy Nhược Hề nhìn bọn họ như vậy liền hừ lạnh một tiếng sau đó bỏ đi rồi.
Đi tới cửa Duy Nhược Hề còn trừng mắt nhìn hai tên bảo an nhìn thấy hai tên kia đang run run quỳ dưới đất thì cô mới đi ra ngoài.
Duy Nhược Hề dùng phi đao là cắm vào bàn tay phải của hai tên bảo an hơn nữa là trực tiếp cấm vào kinh mạch. Duy Nhược Hề biết được bàn tay của hai tên kia xem như sau này sẽ phế đi. Chờ Viêm Bân biết chuyện này khẳng định đem hai người kia đuổi đi. Cô xem như vì Duy Nhược Hề trước kia mà ra một phần lực.
Quả nhiên, không bao lâu sau Viêm Bân liền đi xuống thấy đám bảo an bên ngoài toàn bộ thất hồn lạc phách thì mới lôi một người ra hỏi. Tên bảo an kia làm sao dám giấu diếm, khai hết toàn bộ. Viêm Bân giận dữ đem nhóm bảo an toàn bộ sa thải.
Hơn nữa hai tên bảo an lúc trước đả thương Duy Nhược Hề bị Viêm Bân hạ thông tri cho toàn khu không cho bất luận người nào thuê bọn họ.
Hai tên bảo an từ khi bị Viêm Bân sa thải không hề tìm được công tác, không có tiền trị liệu miệng vết thương làm cho tình hình càng thêm xấu sau này toàn bộ tay phải đều bị phế. Bởi vì không có việc làm nên vợ hai tên bảo an nháo ly hôn. Sau này bọn họ phải rơi vào kết cục thê ly tử tán. Đương nhiên những chuyện này đều là nói sau.
Duy Nhược Hề đi ra khỏi cổng Viêm gia không có trực tiếp về nhà mà đi thị trường xe chuẩn bị mua một chiếc. Hiện tại không có xe thật là bất tiện. Cửa hàng mà cô ghé qua chính mà một cửa hàng nổi danh bên trong đa số đều là những mẫu xe thích hợp cho con gái sử dụng.
Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy có người đến lập tức tươi cười nghênh đón. Đối với bọn họ mà nói khách hàng chẳng khác nào tiền. Những khách hàng mà bọn họ tiếp đãi nếu mua xe thì họ sẽ được trích phần trăm. Bởi vậy mặc kệ loại người nào đến xem xe bọn họ đều trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Xin chào tiểu thư, cô đến mua xe sao?” Từ trong đám nhân viên một thanh niên rất trẻ và thanh tú bước ra tươi cười chào Duy Nhược Hề.
Cậu thanh niên trẻ nhìn cô gái trước mắt tuy là lớn lên rất được nhưng ăn bận hết sức bình thường cho nên đám đồng sự kia mới có thể để cho cậu tiến lên tiếp đón.
Duy Nhược Hề cười gật đầu với cậu thanh niên trẻ.
“Xin chào quý cô, tôi gọi là Đồng Vinh, rất vinh hạnh phục vụ quý cô!” Cậu thanh niên rất là kích động, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, hơn nữa cô gái trước mắt này là vị khách đầu tiên của cậu. Đồng Vinh rất quyết tâm cố gắng biểu hiện thật tốt.
Duy Nhược Hề không nói gì, như trước vẫn là cười cười, cậu trai trẻ này tựa hồ thật đơn thuần. Những nhân viên trong cửa hàng đều bận đồng phục nhìn rất ngăn nắp.
"Xin hỏi cô thích hình thức xe thế nào? Màu gì?” Đồng Vinh tuyệt đối không để ý Duy Nhược Hề có trả lời cậu ta hay không vẫn như trước vô cùng cố gắng phục vụ Duy Nhược Hề thật tốt.
Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua chung quanh cũng không tìm được kiểu dáng mà cô thích. Mấy chiếc xe này căn bản không giống với chiếc xe mà Duy mẹ cải trang cho cô.
Mấy nhân viên tiêu thụ chung quanh nhìn thấy đồng Vinh giới thiệu nửa ngày mà Duy Nhược Hề không có ý định muốn mua thì nhếch miệng nhìn Đồng Vinh cười. Đồng Vinh thấy được các đồng sự cười nhạo mình lập tức đỏ bừng mặt.
Duy Nhược Hề tự nhiên cũng nhìn thấy được đám nhân viên kia cười nhạo cũng nhìn qua Đồng Vinh bên cạnh một chút sau đó lại nhìn đến quần áo trên người của bản thân mới tỉnh ngộ lại. Nói vậy những người kia đều cảm thấy bản thân cô không mua nổi xe nhưng mà Đồng Vinh vẫn vì cô phục vụ chu đáo cho nên những người kia mới nhạo cậu thanh niên này.
Duy Nhược Hề mỉm cười, cũng không để ý. Chính là nhìn Đồng Vinh nhiều thêm một lần phát hiện sắc mặt cậu ta càng thêm đỏ, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Cậu ta không là người mới đi? Duy Nhược Hề suy nghĩ trong lòng sau đó mở miệng nói:” Cửa hàng này chỉ có mấy loại xe này sao?”
Duy Nhược Hề chướng mắt mấy chiếc xe trưng bày tại đây, cô cảm thấy không có một chiếc nào làm cho bản thân nhìn qua liền thích. Duy Nhược Hề mua đồ trước tiên dùng ánh mắt nhìn xem, nếu lọt vào mắt cô thì chắc chắn trăm phần trăm cô sẽ mua.
Đồng Vinh ngây cả người, tựa hồ thật không ngờ cô gái trước mắt đột nhiên hỏi vấn đề này, qua nửa ngày cậu ta mới cuống quýt mở miệng:” Bên trong cò có những xe khác, cũng không phải chỉ có ở bên ngoài này.”
Mặc Trạc Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan