Tác giả: Liễm Chu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 910 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:38:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Điều Tra
hương thứ mười bốn: Điều tra
Thiên Linh nhìn nàng như quái vật. Dương Quỳnh đành ngượng ngùng giải thích, "Tỷ tỷ, ngươi đừng chê cười ta, ta vốn dĩ chỉ là một cung nữ chạy việc vặt, vẩy nước quét sân, đầu óc đần độn, thứ này cho tới bây giờ ta cũng chưa từng dùng qua."
Lời nói ra nhưng Thiên Linh không tin, "Vốn cho rằng ngươi thành thật, vậy mà cũng dám nói mấy câu đó dọa ta. Ngươi xuất thân từ Ti Dược Cục, đối với những thứ này còn không biết?" Nói xong sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Xem ra ngươi cũng không coi ta là tỷ muội, còn đề phòng ta."
Dương Quỳnh nghe xong trong lòng không ngừng kêu khổ. Chuyện mình xuất thân từ Ti Dược Cục, tuy rằng khi Khang phi phục vị đã nói qua với nàng, thế nhưng dù sao cũng không phải tự mình trải qua, nàng vừa mới thả lỏng bản thân liền quên mất, cũng không phải thật tâm muốn giấu giếm? Lại nói những đồ vật cổ đại này nàng cũng không quen không biết, nào dám nói lung tung? Không muốn để Thiên Linh tiếp tục truy hỏi, nàng vội vàng cười làm lành nói: "Tỷ tỷ tốt, ngươi biết ta cũng không chú ý đến mấy thứ này, ở Ti Dược Cục là không có biện pháp, chung quy là vô dụng, không học được những thứ đó, mới thành cung nữ chạy vặt, làm sao có thể đề phòng ngươi?"
Thiên Linh khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt không tin. Dương Quỳnh đều lấm tấm ra mồ hôi, khuyên can mãi, rốt cục cũng làm Thiên Linh lộ ra tươi cười. Thiên Linh nhìn biểu hiện của Dương Quỳnh trong khoảng thời gian này, nhìn thế nào cũng thấy không phải là người khéo tay. Tâm tư căn bản ở trạng thái phòng bị cũng dần dần buông lỏng, vì vậy nói: "Được rồi, tạm thời tin ngươi lần này. Có điều, nếu ngày sau ta phát hiện ngươi có tâm tư giấu giếm ta, thì một kim một chỉ cũng đừng hòng nhờ vả." Nói xong lại tiếp tục công việc trong tay, "Khổ cực ngươi, một cô nương gia mà ngay cả túi thơm cũng chưa từng dùng. Nói ra chỉ sợ không ai tin. Bên trong túi thơm này đều là hương liệu bình thường, một ít Đinh Hương, cây Mộc Hương, Bạch Chỉ, Bạc Hà các loại, giúp tỉnh táo thuận khí, mùi cũng không quá nặng."
"A." Dương Quỳnh có chút buồn bực, đối với những thứ này nàng hoàn toàn không hiểu, có tra cũng không ra đầu mối gì.
Thiên Linh tháo túi thơm trên người của mình xuống, đưa cho nàng, "Ngươi ngửi xem, chính là mùi hương này. Nếu như ngươi thấy được, ta cũng làm một cái giống như vậy cho ngươi."
Dương Quỳnh trong lòng thầm than một tiếng, không hổ là dùng trong cung, đúng là tâm tư khôn khéo. Nàng vội vàng tiếp nhận ngửi ngửi, mùi thơm không đậm không nhạt, có chút hương bạc hà, rất tốt để nâng cao tinh thần, vì thế cười nói: "Hương này là tốt rồi, làm phiền tỷ tỷ."
Thiên Linh cười cười không nói nhiều, cúi đầu tiếp tục thêu.
Qua mấy ngày, Khang phi thấy túi thơm trên người Dương Quỳnh cười hỏi: "Thiên Linh thêu?"
Dương Quỳnh vội vàng gật đầu.
Khang phi đang cắt tỉa một chậu Vạn Thọ Cúc mới đưa tới, "Nghĩ như thế nào lại muốn dùng túi thơm? Nếu ngươi muốn, bổn cung nơi này có rất nhiều, chọn một cái không quá chói mắt thưởng ngươi, cũng tốt hơn so với cái này."
"Nô tỳ là vì điều tra túi thơm của Thu Giáng." Dương Quỳnh thấp giọng trả lời.
Khang phi mấp máy môi anh đào, "Việc đó, ngươi đối với hương liệu không biết gì cả, tra thế nào?"
Dương Quỳnh không có lời nào để nói, quả thật nàng không hiểu. Nhưng nàng cảm thấy vẫn nên làm chút gì đó, không thể bởi vì không hiểu mà từ bỏ nỗ lực, như vậy không phải vĩnh viễn chỉ có thể dậm chân tại chỗ?
"Ngươi có tâm tư như vậy, dù sao cũng là rất tốt. Thu Giáng cũng chưa đổi túi thơm, vẫn là cái ban đầu, ngươi nhớ cho kĩ mùi hương kia. Như vậy ngày nào đó hương thay đổi, ngươi lại trở về báo cho ta." Khang phi hơi nghiêng kéo, một bông hoa bị cắt xuống. Dương Quỳnh thấy được, thủ pháp Khang phi cắt hoa rất ổn, chính xác, tàn nhẫn. Hoa dù nở tươi đẹp, nhưng nàng cảm thấy vô dụng, cũng sẽ gọn gàng cắt đi.
Sau khi ăn cơm tối, Hoàng thượng nơi đó truyền lời lại đây, đêm nay qua đêm ở Cung Lung Hoa. Mọi người bắt đầu thu dọn, chuẩn bị. Cung điện vốn dĩ không nhiễm một hạt bụi, được quét dọn càng thêm sạch sẽ. Buổi tối, mọi người nghênh đón Thánh giá tiến vào, hầu hạ Đế phi hai người đi ngủ, rồi cũng trở lại phòng mình nghỉ ngơi. Dương Quỳnh đang định đi tắm rửa, lại nghe thấy bên ngoài có âm thanh chén đĩa vỡ. Nàng cũng không nghĩ nhiều, cất bước ra cửa. Phía sau gian phòng của nàng nối liền với con đường nhỏ đi thông đến tiểu phòng bếp. Một cung nữ ngã ngồi trên mặt đất, trước mặt là chén đĩa vỡ vụn.
Dương Quỳnh tiến lên đỡ nàng dậy, hỏi: "Có ngã bị thương không?"
Cung nữ lắc đầu, ngồi xổm xuống thu nhặt mảnh sứ vỡ trên đất.
Lúc này cung nữ quản sự Xuân Dương mang theo hai tiểu cung nữ chạy tới, vừa nhìn thấy liền cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Dương Quỳnh liếc mắt, nhìn một cái cũng biết chuyện gì xảy ra, ngươi còn hỏi cái gì?
Cung nữ kia vội vàng hành lễ nói: "Xuân Dương cô cô, là nô tỳ không cẩn thận té ngã, làm vỡ một ít đồ, mong cô cô thứ tội."
Xuân Dương vừa định nổi giận, thấy Dương Quỳnh đứng ở một bên không có ý rời đi, cũng thu liễm một chút, nói: "Tại sao làm việc không chú ý như vậy! Trước tiên thu dọn những thứ này, động tác nhanh lên một chút, quấy rầy Hoàng thượng cùng nương nương nghỉ ngơi, ai cũng không bảo vệ được ngươi." Nói xong dặn dò cung nữ bên cạnh, "Ngươi trông coi nàng thu dọn xong thì để nàng trở về phòng."
Không đợi cung nữ kia trả lời, Dương Quỳnh liền mở miệng nói: "Cô cô, để ta trông nàng được không?"
Xuân Dương cười cười. "Thanh Diệp, ngươi là người bên cạnh nương nương, loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể làm phiền ngươi?"
Thanh Diệp cũng cười, "Dù vậy ta vẫn ở lại, cô cô nói sao?"
Xuân Dương cũng không kiên trì, gật đầu nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng trộm lười một chút." Nói xong mang người rời đi.
Cung nữ phạm lỗi thấy Xuân Dương rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Dương Quỳnh nhìn nàng, vẻ mặt lại bắt đầu căng thẳng, "Cám ơn ngươi." Nói xong một câu, nàng lại ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ.
Dương Quỳnh ngồi xuống giúp nàng, một bên nhặt một bên hỏi: "Ngươi gọi Vân Xảo?"
Động tác trên tay cung nữ thoáng dừng, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao tỷ tỷ nhận ra ta?"
Dương Quỳnh cười nói: "Ở cùng một cung, ta biết ngươi cũng không có gì lạ."
Vân Xảo nhu thuận gật đầu, tiếp tục động tác trên tay. Rất nhanh hai người liền nhặt xong mảnh vỡ, vứt đến nơi quy định. Sau đó Vân Xảo nói phòng bếp còn chưa xong việc, Dương Quỳnh vô sự, liền cũng đi theo.
Trong phòng bếp nhỏ sớm đã không có người, chỉ có một chiếc đèn dầu lúc sáng lúc tối. Vân Xảo thu dọn đồ thừa tích lũy mỗi ngày, dầu mỡ bốn phía từ từ dính vào quần áo. Dương Quỳnh lấy chút sức lực đến giúp đỡ, làm cho Vân Xảo rất ngượng ngùng, "Những việc nặng này, làm sao dám phiền tỷ tỷ?"
"Trước kia ta cũng làm mấy cái này, ngươi yên tâm, ta không mệt." Dương Quỳnh lau bếp lò làm quần áo dính dầu mỡ.
Tuy nói như vậy, nhưng Vân Xảo cũng không dám thất lễ, "Tỷ tỷ vẫn nên nghỉ ngơi đi. Những chuyện lặt vặt này để ta làm lập tức sẽ xong."
"Những chuyện lặt vặt này không phải mọi người nên cùng nhau làm sao, thế nào lại chỉ có mình ngươi?" Dương Quỳnh dừng động tác trong tay, thong thả chậm rãi đi tới cửa đứng.
Sắc mặt Vân Xảo hơi trắng, thấp giọng nói: "Là Lưu công công phân phó."
Dương Quỳnh biết Lưu công công là công công quản sự phụ trách trông coi phòng bếp nhỏ, "Mỗi ngày giờ này ngươi đều đến đây thu dọn sao?"
"Ngày trước sớm hơn bây giờ. Hôm nay Hoàng thượng tới, rất nhiều thứ cần chuẩn bị, cho nên dọn dẹp hơi chậm." Vân Xảo ngoài miệng nói, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Dương Quỳnh thấy nàng thuần thục thu dọn phòng bếp gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn đã biết làm công việc này được thời gian dài.
Vân Xảo thấy Dương Quỳnh không nói lời nào, dừng tay, cười nói:"Tỷ tỷ vẫn là trở về đi, ta cũng sắp thu dọn xong."
Dương Quỳnh cũng cười: "Ta chờ ngươi cùng về."
Vân Xảo thấy nàng tuy tươi cười, nhưng thái độ cũng rất kiên quyết, cũng không ép buộc, cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Ngươi với Yên Xảo cùng một nhóm tiến cung?" Dương Quỳnh đột nhiên hỏi.
Động tác trong tay Vân Xảo thoáng ngừng, nói: "Đúng vậy."
"Vậy tại sao nàng ở trước mặt nương nương hầu hạ, còn ngươi lại đi thu dọn phòng bếp." Dương Quỳnh quan sát vẻ mặt của nàng.
Vân Xảo cắn môi mỏng: "Yên Xảo từ trước đến nay là một người thông minh lanh lợi, ở trong nhóm cung nữ chúng ta là người ưu tú nhất. Ta thì không được như vậy, ăn nói vụng về còn luôn phạm lỗi. May mắn được phân công đến nơi này, bằng không, cũng không biết muốn ăn bao nhiêu gậy."
Dương Quỳnh gật đầu, ý bảo chính mình hiểu được, cũng không nói gì thêm.
Ngày thứ hai, chuyện Vân Xảo làm vỡ chén đĩa bị Xuân Dương báo cho Khang phi. Việc nhỏ như vậy, tự nhiên Khang phi không để ý, để cho Xuân Dương tự mình xử lý. Bởi vì chuyện hôm qua có liên quan đến Dương Quỳnh, Xuân Dương cũng không quá khó xử Vân Xảo, phạt quỳ một canh giờ thì xong.
"Nghe nói tối hôm qua lúc Vân Xảo đánh vỡ vài thứ, ngươi ở bên cạnh?" Khang phi đêm qua thị tẩm, bởi vậy buổi trưa có chút mệt mỏi.
Dương Quỳnh trả lời: "Vâng."
"Có mục đích gì sao?" Khang phi mở mắt ra, nghiêng nghiêng liếc qua, nhìn Dương Quỳnh đứng yên ở một bên. Qua mấy ngày hồi cung quan sát, có một điều làm Khang phi rất kinh ngạc, chính là Dương Quỳnh đặc biệt có thể đứng, thường thường đứng cả ngày, cũng không thấy nàng có chút mệt mỏi.
"Thưa nương nương, nô tỳ cảm thấy Vân Xảo có vấn đề." Dương Quỳnh bị ánh mắt Khang phi nhìn chằm chằm có hơi không thoái mái, lặng lẽ dịch lui một bước.
Khang phi có chút miễn cưỡng, nói: "Nói ta nghe một chút."
"Vân Xảo cùng Yên Xảo là cùng một nhóm cung nữ tiến cung. Nô tỳ hỏi qua, Vân Xảo nói là bởi vì nàng hay phạm lỗi, cho nên không cách nào được tấn chức, chỉ có thể làm cung nữ cấp thấp. Nhưng sau lưng, nô tỳ lại nghe người khác đề cập qua, lúc trước là Vân Xảo luôn dắt theo Yên Xảo. Hai tháng trước, bởi vì Vân Xảo phạm sai lầm, mới từ nhị đẳng cung nữ xuống làm đê đẳng cung nữ. Mà Yên Xảo lại thừa cơ hội này thăng cấp lên làm nhị đẳng cung nữ. Sáng nay nô tỳ hỏi qua Lưu công công quản sự phòng bếp, hắn nói việc thu dọn phòng bếp vốn dĩ do thái giám Thường Hỷ phụ trách, về sau Vân Xảo chủ động xin đảm đương việc này."
Khang phi nói: "Vậy ngươi kết luận gì?"
Dương Quỳnh trả lời: "Nương nương, phòng bếp nhỏ phụ trách thức ăn của người, là nơi quan trọng nhất. Nô tỳ cho rằng, Vân Xảo đại khái muốn ở phòng bếp động chút chân tay."
"A?" Khang phi cảm thấy hứng thú ngẩng đầu, "Thanh Diệp, trong cung này vô luận là trách mắng người khác cũng đều phải có chứng cứ, nếu không chính là vu hãm, có thể xử tội chết."
Dương Quỳnh nội tâm ngừng trệ, cái này rõ ràng là Khang phi bỏ mình ở ngoài, không có ý hỗ trợ. Ngẫm lại mấy ngày nay chính mình ở xung quanh lưu tâm, rốt cục vì ai vất vả, vì ai bận bịu như vậy?
"Có một số việc, thứ nhất, bổn cung không tiện ra tay tra hỏi, thứ hai, sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ. Mà để ngươi đi thăm dò thì dễ dàng hơn nhiều." Nhìn Dương Quỳnh mặt lạnh có chút bất mãn, Khang phi cười nói: "Có điều ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tra ra được, bổn cung nhất định có giải thích cho ngươi, không để ngươi uổng công."
Dương Quỳnh cũng không cảm kích, thầm nói: Nói đi nói lại, cuối cùng chỗ tốt không phải cho ngươi? Ngay cả tiền công cũng không phát, mệt ngươi nghĩ ta là tiểu ngốc tử?
Khang phi nhìn ngón tay của mình nói: "Trong đám nô tài, dám cùng bổn cung tỏ thái độ, ngươi cũng coi như là người thứ nhất."
Dương Quỳnh trong lòng khẽ giật, thầm mắng bản thân làm sao lại quên thân phận của chính mình, vội trả lời: "Nương nương thứ tội."
Khang phi trên mặt không nhìn ra một tia tức giận, "Làm việc cho tốt, không thiếu lợi ích cho ngươi."
Dương Quỳnh không dám tiếp tục dị nghị, quay về vị trí của mình làm người tàng hình.
Vài ngày sau, Dương Quỳnh ngoại trừ chú ý đến túi thơm trên người Thu Giáng, chính là lưu ý hành động của Vân Xảo. Vân Xảo như cũ đến phòng bếp nhỏ thu dọn, cũng không có cử động gì kì quái. Ngược lại bởi vì Dương Quỳnh luôn luôn lưu ý bên này, cùng Vân Xảo nhiều lần chạm mặt, hai người dần dần thân quen.
"Thanh Diệp, ta giữ lại cho ngươi đó." Buổi tối, sau khi Khang phi đi ngủ, Dương Quỳnh rời khỏi tẩm điện, ở chỗ rẽ trong bóng tối nhìn thấy Vân Xảo vẫy vẫy tay với nàng, nàng một đường đi theo Vân Xảo đến phòng bếp nhỏ, liền thấy một đĩa Hoàng Kim Quyển.
Mạc Đạo Vô Tâm Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu