"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Cửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 736 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Phong Vân Bắt Đầu Nổi
ách Quái lão nhân nghe Mộ Thiên Sơn nói mà nao nao trong lòng “ sớm biết ngươi sẽ đoán ra nhưng không ngờ ngươi lại biết rõ đến thế, thì ra ngươi đã sớm biết” rồi lại nhướng mày nói tiếp “làm sao ngươi biết được? cho tới giờ ta chưa từng đề cập qua ah, hình tượng này của ta chưa đủ bê bối sao? chẳng lẽ ta vẫn còn lộ ra quý khí hoàng tộc sao?”
Mộ Thiên Sơn thảnh thơi uống trà, nói ra: “Ta đã có thể tra ra chuyện phái Côn Thực tặng bảo kiếm để nịnh bợ triều đình là vì trong hoàng cung đã có cài sẵn người của ta ah”, đặt chén trà xuống, nhìn Bách Quái, khóe miệng nhếch lên nói “ ta hoài nghi thân thế của mình, không phải do trên người ngươi có quý khí hoàng tộc, mà là…”
Cả phòng nín thở, dựng thẳng lỗ tai, tập trung nghe Mộ Thiên Sơn nói tiếp “ ta”
Cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện ra ý của trâu bò đại gia chính là ta hoài nghi thân thế của ta không phải vì trên người ngươi không có quý khí hoàng tộc mà là trên người ta, quý khí hoàng tộc quá mức lỗi lạc bất phàm.
Bách Quái không phục nói: “Ta nhổ vào! Nếu ta cạo hết râu ria lại mặc bạch y thì so với ngươi không thua kém gì ah, nhớ năm đó khi ta còn trẻ, trên giang hồ cũng là Ngọc Diện Tiểu Phi Long Bạch Ngọc vương đại danh đỉnh đỉnh nha”
Đội hình cầu vồng hỏi “ ai là Ngọc Diện Tiểu Phi Long?”
Bách Quái đáp: “Ta à!”
Đội hình cầu vồng lại hỏi “ vậy ai là Bạch Ngọc Vương?”
Bách Quái lại đáp “ vẫn là ta ah”, ta nói vậy còn chưa rõ ư? Mấy tiểu hài tử ngu ngốc sao lại hỏi vấn đề nhàm chán như vậy.
Đội hình cầu vồng giận dữ gào lên “ móa, lão già chết tiệt, ngươi không thấy phiền ư, lăn lộn giang hồ còn dùng biệt hiệu dài dòng như vậy”
Bách Quái hừ lạnh nói “ mau câm miệng cho ta, đừng cản trở ta và tiểu Cửu nói chuyện quan trọng, từ giờ trở đi tất cả các ngươi đều im miệng, ta không cho phép thì không được xen vào. Ta cùng tiểu Cửu cần nói chuyện, ai lại xen vào thì xem ta thu thập thế nào”
Đội hình cầu vồng liếc mắt khinh thường “đợi ngươi thương thế tốt hơn rồi mới nói đi”
Bách Quái không dây dưa nữa, thực sự là cái đầu sưng như đầu heo của hắn đã là minh chứng rõ ràng rồi.
Quay lại nói tiếp với Mộ Thiên Sơn “ cũng khó trách cha ngươi hoài nghi ta và mẹ ngươi có quan hệ, bởi vì dưới đám râu ria này khuôn mặt ta đúng là thập phần tuấn tú khôi ngô nên ngươi bây giờ mới tao nhã” nói tới đây, tựa hồ có cảm giác là lạ, nghĩ một hồi, biết mình nói hớ nên cải chính “ không đúng, ngươi lúc này rất có phong thái tao nhã của ta năm đó”, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, lại đính chính “ ta nói như vậy, không có nghĩa ngươi là con ta. Ta và mẹ ngươi tuyệt đối là trong sạch. Ngươi lớn lên giống ta..ah, không phải, hai ta giống nhau hoàn toàn vì hai ta có quan hệ thân thích, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều”
Mộ Thiên Sơn mỉm cười cắt ngang “ Thu nhi cần phải nghỉ ngơi rồi, tất cả giải tán đi” sau đó ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ái thê đi về phía phòng mình.
Lưu lại sau lưng Bách Quái đang há mồm trợn mắt nói “ ta còn chưa nói xong đã giở thói xấu ra, quá không lễ phép rồi, ai dạy ra đồ đệ như vậy chứ?”
=_=|||
Đội hình cầu vồng: không phải ngươi dạy thì sao có một đồ đệ như vậy chứ.
**************************
Thu Địch Phỉ được Mộ Thiên Sơn dìu vào phòng, đang định đẩy cửa bước vào thì Mộ Thiên Sơn đột nhiên dừng tay nói “ Thu nhi muốn chúng ta ở phòng này hay là chia làm hai phòng?”
Thu Địch Phỉ thần sắc khó hiểu và mờ mịt nói “ gian phòng này là tốt rồi, hai gian…là” thanh âm âm dần dần nhỏ lại, lúng túng nói “ đại ca là muốn cùng ta ở riêng sao?” thanh âm đã ẩn chứa nhiều ủy khuất.
Là che nàng bụng lớn nên không muốn ngủ cùng nàng sao?
Nước mắt doanh tròng, Thu Địch Phỉ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn phu quân mình. Mộ Thiên Sơn nhìn thê tử bộ dáng ủy khuất như vậy, nội tâm chợt mềm nhũn, trên mặt hiện lên thần sắc quái dị.
Thu Địch Phỉ rất kinh ngạc, thần sắc quái dị này thật giống với cái gọi là ngượng ngùng nha.
Lão thiên gia, tình huống này là thế nào?
Mộ đại gia thẹn thùng à?!
Thu Địch Phỉ nháy mắt, thử thăm dò một câu “ đại ca, mặt ngươi có chút hồng” thực ra lỗ tai cũng hồng nha
Mộ Thiên Sơn điềm nhiên như không có việc gì “thời tiết hơi nóng, Thu nhi, vào nhà đi” dứt lời đẩy cửa phòng, dìu Thu Địch Phỉ đi vào mà bản thân thì vẫn đứng ngoài cửa phòng
Nhìn kỹ mới thấy cổ của trâu bò đại gia cũng có chút hồng ah.
Gió xuân ah gió xuân, mau thổi giúp ta, đừng để cho ta hồng như vậy trước mặt thê tử, thật quá mất mặt ah.
Thu Địch Phỉ đi vào phòng, đưa mắt nhìn chung quanh phòng của tướng công, trong lòng thầm đánh giá: thực sạch sẽ.
Nhìn một vòng xong, ánh mắt Thu Địch Phỉ đột nhiên bị hai bức họa trên tường hấp dẫn, không thể dời tầm mắt.
Hai bức họa đó đúng là hai bức họa do Hoa vương gia giả làm Đại Bảo ngày đó vẽ nàng ở phủ thừa tướng, nói là mang đến biên quan cho công công tiền nhiệm của nàng xem. Nghĩ tới đây trong lòng nàng chợt lóe lên một tia nghi hoặc, không ngờ Hoa vương vẽ đẹp tới vậy.
Điều khác biệt duy nhất là lúc này bên dưới bức tranh có thêm mấy hàng chữ
Thu Thủy Doanh Doanh thanh trong mị,
Môi son nhất gây tương tư vị
Vì ai thêm được giữa lông mày buồn?
Không ai đạo không trêu chọc quân lòng say
Thu Địch Phỉ đọc mấy dòng này, ngực như bị cái gì đó ngăn chặn, cuối cùng hóa thành hai dòng nước mắt cảm động, cuồn cuộn tuôn rơi.
Thì ra hắn xấu hổ là vì cái này. Hắn cướp lấy bức họa của nàng đem treo trong phòng riêng, còn đề thơ lên đó, mỗi ngày nhìn ngắm. Hắn nói môi son gây tương tư vị, hắn nói không ai trêu chọc mà lòng quân say.
Thu Địch Phỉ quay đầu, lệ quang lập loè, nhìn Mộ Thiên Sơn ngoài cửa, ẩn tình khẽ gọi “ đại ca”, thanh âm có chút nghẹn ngào, cả người cũng bổ nhào về phía hắn.
Mộ đại gia vốn đang thẹn thùng đứng ngoài cửa thấy thê tử nhào về phía mình thì lập tức trở nên mất bình tĩnh, chân trước nhấc lên, vọt vào phòng, chân sau móc lên, đóng cửa phòng lại, hai tay duỗi ra, vừa vặn tiếp được kiều thê, đem nàng như trân bảo mà ôm chặt vào lòng, nhẹ giọng trách mắt “ Thu nhi tinh nghịch quá, không sợ té sao?”
Thu Địch Phỉ nép vào ngực Mộ Thiên Sơn, đưa tay chỉ vào hai bức họa nói “ đại ca sao có thể có bức họa này? Thơ kia là do ngươi ghi vào sao?”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, ôn nhu lau nước mắt cho Thu Địch Phỉ, nói kẽ “ ngươi vốn không phải người hay không nhưng sao từ lúc gả cho ta rồi thì lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy. Thu nhi đừng khóc, đại ca không muốn thấy ngươi rơi lệ”, bên ai cũng hiện lên màu đỏ quỷ dị rồi nói tiếp “ đại ca không thể để bức họa của ngươi rơi vào tay hắn, nếu không phải bức họa này vẽ rất đẹp hơn nữa sau này hắn còn cứu ngươi một mạng thì với sự phẫn nộ của ta, ta đã móc mắt, cắt tay của Đại Bảo giả kia rồi” dừng một chút, kiềm chế sự ghen tỵ lại nói “ câu thơ kia được viết khi ngươi đi thăm nhị sư tỷ ngươi đó”
Khi đó, hai người vừa mới kết bái, nàng cầu khẩn hắn cho nàng đi gặp nhị sư tỷ, nhưng nàng vừa mới rời đi hắn đã cảm thấy nhung nhớ vô cùng, cảm giác đó quấn quanh tim hắn, dùng cách nào cũng không xua tan được.
Cuối cùng cũng hiểu rõ, nàng không trêu chọc nhưng cũng làm lòng hắn say.
Thu Địch Phỉ nội tâm ấm áp, cảm động, nhất thời động tình nhịn không được vòng hai tay kéo cổ Mộ Thiên Sơn xuống, kiễng chân lên, ngượng ngùng đặt môi lên môi hắn.
Phu thê Mộ thị gần đây có một thói quen, đó là khi Mộ phu nhân chủ động bày tỏ yêu thương nhung nhớ thì Mộ tiên sinh rất có tinh thần trách nhiệm mà tiếp thu toàn bộ, hơn nữa còn có quá mức trách nhiệm, nhiệt tình đáp trả.
Ôm lấy kiều thê, môi vẫn không rời, Mộ đại gia đi như bay về phía giường.
Màn che nhẹ nhàng rủ xuống… Trong chốc lát… pia! Bay ra một bộ y phục… Trong chốc lát… pia! Bay ra một kiện áo ngắn… Trong chốc lát… pia! Bay ra một kiện quần đùi nam…trong chốc lát…pia, bay ra một kiện áo yếm nữ.
Ah. Tình hình rất là kịch liệt nha, nhưng như vậy thì bảo bảo trong bụng sao chịu nổi? mỗi ngày trong bụng đều ôn tập chuyện vợ chồng thế này, về sau lớn lên thì sẽ gây họa cho bao nhiêu cô nương nhà người ta ah.
Đội hình cầu vồng khẽ nói “ thương thế của sư đệ đã tốt hơn rồi sao? chúng ta ở đây rình coi, hắn khoái hoạt xong có thu thập bọn ta không? hay là ta đi khảy ít bảo thạch gì đó trong xe ngựa rồi cùng nhau bỏ trốn ah”
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên âm thanh “ nếu các ngươi chịu hợp tác với ta thì chúng ta cùng nhau đối phó tiểu Cửu, mẹ kiếp, ta không tin gộp tất cả chúng ta lại không làm được gì hắn. Mặc khác, ai cũng không được đi, có chuyện cho các ngươi làm ah”
Đội hình cầu vồng “ móa, lão già chết tiệt, ngươi cũng rình coi lén sao? ngươi đúng là lão già chết tiệt, dựa vào cái gì mà không cho bọn ta đi, còn nói có nhiệm vụ muốn bọn ta làm” đánh quái vật để thăng cấp sao?
Lão già chết tiệt thể chất vô lương lưu manh nói “ hừ, ta nuôi dạy các ngươi bao lâu nay, giờ đã tới lúc dùng người ah”
Tĩnh lặng một lúc…sau đó đồng loạt vang lên thanh âm “ cút, không dùng được”
Tám người há mồm, khua tay múa chân, bộ dạng vui sướn.
Cái rắm, ai điểm á huyệt của lão tử ta?
Trong phòng, vang lên thanh âm đậm mùi tình dục của Mộ đại gia “ các ngươi đã rình coi còn dông dài nhiều lời như vậy…ta tám bảo bối của các ngươi, đưa các ngươi đi làm thái giám ah”
Tiếng nam tử vừa dứt, nữ tử đã tiếp lời “ đại ca…ân…ngươi làm bọn hắn a…Thu nhi…ân…không còn mặt mũi nào nhìn người”
Thế gian loạn hết rồi.
Trâu bò đại gia có thê tử, tính tình đại biến. Tam cô nương có trượng phu, vứt bỏ rụt rè.
Đội hình cầu vồng lá gan ngày càng lớn, nhiều lần rình coi lén. Lão già chết tiệt không có mặt mũi, ai cũng có thể giẫm.
Rối loạn, toàn bộ rối loạn…
Trải qua cả buổi vận động trong phòng, Mộ Thiên Sơn mới nắm tay Thu Địch Phỉ ra ngoài ăn cơm chiều.
Thu Địch Phỉ vừa ăn, vừa hỏi “ đại ca, ngươi…đã biết rõ thân thế của mình, ngươi có định đến hoàng cung…ách, cùng phụ thân ngươi nói chuyện không?” đừng đi, đừng đi. Đều nói cửa cung sâu như biển, cao thủ nhiều như mây, nếu lỡ có chuyện gì thì ngươi tổn thương thân thể mà ta thì đau tâm, mà nếu như không bị thương tổn gì, còn được ban chức tước rồi có thêm một đống thiếp thất thì như vậy ngươi thoải mái thân còn ta thì chết tâm ah.
Mộ Thiên Sơn không để ý nói “ nếu ta muốn thì cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Gia là đệ nhất võ lâ, võ nghệ cao cường, thiên hạ vô địch nha. Đại hội quần anh chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi, đối với lão tử ta chẳng khác nào cặn bã.
Thu Địch Phỉ mang theo chút ít nghi hoặc, lại hỏi: “Cái kia… Đại ca là muốn nghe theo lời bà bà…buông bỏ hết sao?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi hỏi: “Thu nhi cảm thấy thế nào?”
“Ta không biết có nên đi tìm hoàng đế phụ thân ngươi tính sổ hay không, ta chỉ cảm thấy bà bà chết như vậy rất oan ức, hoặc là phải tìm ra ai đã oan uổng nàng mới được…” Thu Địch Phỉ lúng túng nói
Mộ Thiên Sơn đưa tay vuốt cộng tóc xòa trước trán nàng, thản nhiên nói “ Thu nhi, ta và ngươi đã là phu thê, sau này có chuyện muốn nói thì cứ nói, không cần phải cẩn thận từng ly từng tí như thế, đại ca thích ngươi giống như trước, nói chuyện không kiêng nể gì”
Thu Địch Phỉ sụt sịt mũi, bĩu môi nói ra: “Lúc trước là không kiêng nể gì sao? mới không phải ah, lúc trước ngươi khi dễ ta, ta đều phải nhịn, nên mới có thể “ không kiêng nể” gì đó”
Mộ Thiên Sơn nhìn kiều thê bĩu môi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nội tâm nhuyễn thành một đoàn liền ôm nàng vào lòng, ôn nhu khẽ hôn.
Thu Địch Phỉ giãy dụa nói: “Đại ca, có phải có chuyện muốn nói thì hãy nói ra đúng không?”
Mộ Thiên Sơn gật đầu nói: “đương nhiên!” vẫn không ngừng hôn
Thu Địch Phỉ dùng sức cắn răng, tay nắm thành quyền nói “ vậy, đại ca, ta đói “ để cho ta yên ổn ăn xong bữa cơm được không?
Mộ Thiên Sơn: “…”
Đáng thương cho anh hùng động tình lại bị mấy từ của kiều thê làm sát phong cảnh, nhu tình tan biến còn suýt chút nữa thổ huyết.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Lão già chết tiệt đỉnh đầu băng bó, một thân lệ khí xông vào, chỉ tay vào Mộ Thiên Sơn nói “ tiểu Cửu ah tiểu Cửu, ngươi làm ta quá mức đau lòng rồi. Ngươi là nam nhân nha, sao có thể trở nên buồn nôn như thế. Ngươi mạnh mẽ lên một chút đi, không thể hạ thấp mình trước mặt thê tử như thế được. Nhớ năm xưa, lão ni cô nhà ta luôn bị ta thu thập, ngày nào cũng quỳ xuống đất ôm đùi ta nha”
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái, hung hăng nhỏ giọng “đại ca, hắn chán ghét, làm hắn”
Mộ Thiên Sơn vừa dùng khăn gấm lau miệng, vừa giương mắt âm nhu nói “ lão già chết tiệt, ngươi ở ngoài cửa rình nghe lén ta cũng bọ mặc, hôm nay còn dám phá vỡ cửa phòng ta, ngại bản thân sống quá thoải mái sao?”
Bách Quái vội đóng cửa phòng lại, cười cười nói “ đói bụng quá, may mà gặp bữa” vừa ngồi xuống vừa nói với Mộ Thiên Sơn “ tiểu cửu, ngươi tính xử lý chuyện thân thế của mình thế nào? có muốn tranh thủ danh phận cho bản thân không?”
Mộ Thiên Sơn âm nhu cười cười, hỏi: “Ngươi cảm thấy, ta đối với danh vị thái tử phù phiếm kia có hứng thú sao?”
Bách Quái lắc đầu: “Nhìn ngươi như vậy, hẳn là không có! Nói vậy đối với giang sơn chắc ngươi cũng chẳng có quan tâm gì”
Mộ Thiên Sơn ha ha cười nói: “Sai rồi! Ta chỉ là đối với giang sơn của hôn quân kia không có hứng thú, còn giang sơn này, ta muốn, hơn nữa dù có muốn cũng sẽ dựa vào sức mình để đạt được”
Cơ mặt Bách Quái dưới tầng tầng lớp lớp vải băng run rảy, nhìn đồ đệ kiêm đại chất tử của mình, thanh âm không tin lại như bừng tỉnh đại ngộ “ hèn chi ngươi khuếch trương thanh thế của Thiên Khuyết cung như vậy, hèn chi ngươi dùng thân phận Tập Cạnh Đường kinh doanh lớn như vậy. Thì ra, ngươi muốn chiếm giang sơn của lão cha ngươi ah”
Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy - Hồng Cửu Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy