Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2198 / 15
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Hoàng Long Bảo
au bữa cơm, Ngao Tử Thanh vừa định đến phòng của Lý Mộng Hàn để thăm nàng nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì gặp ngay một tên đệ tử của Đại lôi giáo.
Chạy đến trước mặt Ngao Tử Thanh, cúi người thi lễ xong, tên đại hán cung kính nói:
– Ngao đại hiệp, giáo chủ có việc cần thương lượng, đang chờ Ngao đại hiệp ở tiền sảnh.
Ngao Tử Thanh gật đầu:
– Được, huynh đệ dẫn đường, chúng ta cùng đến tiền sảnh.
Ngao Tử Thanh bước vào đại sảnh, các giáo đầu Đại lôi giáo đều đề tựu đông đủ, ai nấy đều bàn tán nho nhỏ, không thì cung trầm ngâm, không khí trông có vẻ sắp xảy ra việc trọng đại.
Cầu Thu Bang đứng dậy mỉm cười nói:
– Ngao thiếu hiệp, đêm qua có ngủ ngon giấc không?
Ngao Tử Thanh tươi cười đáp lễ:
– Mấy ngày qua liên tiếp phải đối đầu với hai cuộc đại chiến, quả có hơi mệt mỏi. Nhưng qua mấy ngày nghỉ ngơi, tại hạ đã khỏe rồi, đa tạ Cầu giáo chủ quan tâm, Cầu giáo chủ cho đòi, chắc là có chuyện?
Cầu Thu Bang gật đầu đáp:
– Sáng sớm hôm nay chúng ta vừa bắt được một gian tế của Hoàng Long bảo, hỏi ra mới biết là tên này đến để đua thư.
Ngao Tử Thanh ồ lên một tiếng, thong thả hỏi:
– Thư của ai gửi cho ai?
Cầu Thu Bang lại đua cho Ngao Tử Thanh một mảnh giấy nói:
– Thư của Hoàng Long bảo bảo chủ Tri Từ, không đề rõ là gửi cho ai nhưng nội dung thì mời Ngao thiếu hiệp đến Hoàng Long bảo nghị sự.
Ngao Tử Thanh đọc lướt qua bức thư sau đó trầm giọng nói:
– Sự việc diễn tiến rất hợp ý tại hạ. Nhân cơ hội này tại hạ đến đó để xem chúng muốn nói gì.
Cầu Thu Bang trầm ngâm nói:
– Lúc này lão phu cùng các huynh đệ đã thảo luận sơ qua, e rằng đây là gian kế của Hoàng Long bảo.
Mã Túc Uy biểu đồng tình:
– Ngao thiếu hiệp, theo thiển ý của lão phu, Trì lão đầu chẳng phải có hảo ý gì khi mời một mình Ngao thiếu hiệp tới đó! Lời lẽ trong thư tuy rằng rất khách khí nhưng cuộc chiến nơi Dàn Địa bình vẫn còn nóng hổi, lão tiểu tử ấy không thể là người mau quên như vậy được. Vì vậy...
Cổ Đại Hồ cất giọng như lệnh vỡ nói:
– Ngao lão đệ! Cổ mỗ biết võ công của ngươi xuất thần nhập hóa nhưng bọn tiểu tử Hoàng Long bảo chẳng biết sắp sẵn kế hoạch gì để đối phó ngươi. Ngươi đi một mình quá mạo hiểm, chi bằng kéo hết binh mã đi, đánh một trận long trời lở đất, có phải đồng ư quy tận với chúng cung cam lòng.
Điền Thanh giọng trầm trầm nói:
– Ngao thiếu hiệp, Đại lôi giáo đối phó với Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo giữ được thế trận cầm đồng như ngày hôm nay đều nhờ Ngao thiếu hiệp. Toàn thể tệ giáo cảm kích bất tận nay chắc không ai chịu ngồi nhìn một mình Ngao thiếu hiệp mạo hiểm.
Lăng Hiểu Đồng tươi cười nói:
– Chúng ta chờ nghe ý kiến của Ngao thiếu hiệp cái đã, cứ mỗi người một ý kiến Ngao thiếu hiệp trước cái đã, cứ mỗi người ý kiến Ngao thiếu hiệp làm sao quyết định được?
Ngao Tử Thanh nghiêm nghị nói:
– Tâm ý của chư vị giáo đầu tại hạ thấu hiểu và cung rất cảm kích. Nhưng đối phương đã chỉ đích danh tại hạ, nếu không đi thì chẳng hóa ra là tại hạ khiếp nhược trước thế lực của Hoàng Long bảo sao? Còn nếu như kéo đại binh đi thì có khi lại tạo nên những thương vong không đáng có. Hơn nữa, tại hạ đoán định, Hoàng Long bảo mời tại hạ đến, việc chắc chắn có liên quan đến Phong vân bảng, đối với tại hạ Hoàng Long bảo là một manh mối khá quan trọng để vén bức màn bí mật này, vậy tại hạ nhất định phải đi phó ước, xin các vị cứ yên tâm.
Văn Phong Thái cất giọng điềm tinh nói:
– Theo ngu ý của tiểu đệ, Ngao huynh đi phó ước một mình là hợp nhất, có điều phòng nhân chi tâm bất khả vô, Ngao huynh nên có sự chuẩn bị...
Từ khi gặp mặt đến giờ, Ngao Tử Thanh rất chú ý đến phong thái của vị bát giáo đầu này. Tuy sơ ngộ mà cảm thấy như là tri kỷ, chàng quay đầu lại mỉm cười nói:
– Ý của bát giáo đầu là thế nào?
Văn Phong Thái trầm ngâm nói:
– Hoàng Long bảo bảo chủ dã tâm rất lớn, điều đó không cần nói mọi người cung đã sớm nhận ra, lão đã hẹn Ngao huynh tới đó tất phải là việc rất quan trọng, đương nhiên Ngao huynh phải tới đó để biết rõ ý tứ của đối phương thế nào.
Nhưng sau khi bàn thảo xong nếu đối phương nổi lòng tham, có ý cưỡng đoạt thì Ngao huynh phải đối phó thế nào?
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Điều lo nghi của Bát giáo đầu rất hợp ý tại hạ, song phương đang tranh chấp, chắc chắn đối phương không mời tại hạ đến đó để dự yến hay thưởng ngoạn.
Chúng ta biết chắc đối phương đã có dự mưu, tuy không thể nói có thể thắng được chúng nhưng việc thoát thân thì không thành vấn đề.
Cầu Thu Bang kiên quyết lắc đầu:
– Làm sao lão phu có thể để Ngao thiếu hiệp mạo hiểm đi một mình được?
Chi bằng chúng ta cứ kéo hết đại quân đến, ít ra thì chúng cung không dám làm quá lố. Nếu song phương lại xảy ra xung đột, hỗn chiến thêm một trận nữa cung chẳng hề gì!
Cổ Đại Hồ cười ha hả nói:
– Hay lắm! Ý của Cổ mỗ cung giống như vậy! Đại ca, quyết định như vậy đi.
Mã Uy Túc cung tán đồng:
– Biện pháp này tuy không thể nói là cao minh nhưng trong tình thế hiện tại, e rằng chẳng có cách nào hay hơn.
Văn Phong Thái mỉm cười nhìn Ngao Tử Thanh nói:
– Tiểu đệ nhận thấy cách đó không ổn thỏa, không biết Ngao huynh có cao kiến gì không?
Cổ Đại Hồ thấy bát đệ không đồng ý với chủ kiến của mình và đại ca, vội nhăn mặt nói:
– Này cái ông mặt trắng ơi! Ngươi sợ chết thì cứ ngồi ở nhà, Ngao lão đệ vì Đại lôi giáo chúng ta đã vào sinh ra tử mấy lượt, không lẽ chúng ta ngồi nhìn để hắn chui đầu vào chỗ chết sao?
Văn Phong Thái mỉm cười bình thản nói:
– Tứ ca hiểu lầm ý của tiểu đệ rồi, huynh đệ chúng ta đã thề đồng sanh đồng tử, tiểu đệ đâu có lý nào sợ chết mà co đầu rút cổ như vậy. Tiểu đệ định cùng Ngao huynh thương lượng kế vạn toàn.
Cổ Đại Hồ trề môi xì một tiếng nói:
– Nói chuyện với hạng cùng toan như ngươi thật là chua không chịu được. Cổ mỗ chỉ biết là không thể để Ngao lão đệ đi một mình, còn những việc khác thì Cổ mỗ chẳng cần biết tới. Cho ngươi bàn cách gì thì bàn, cuối cùng cung phải làm một trận cho đã đời.
Ngao Tử Thanh trầm ngâm một lúc rồi từ tốn nói:
– Nếu để tại hạ đi một mình thì quả có hơi cô thế một chút, nhưng nếu làm theo cách của Đại giáo đầu thì hơi trắng trợn, điều đó chỉ có lợi cho đối phương mà thôi. Chi bằng nên làm như vậy, tại hạ đi phó ước một mình, chư vị thống lãnh đệ tử chậm một vài canh giờ đi theo tiếp ứng cho tại hạ. Nếu không xảy ra động thủ thì hay, bằng xảy ra động thủ thì đành phải quyết chiến một trận nữa vậy.
Văn Phong Thái gật đầu tán đồng lập tức:
– Ngao huynh nói chí phải. Thực ra mối hiềm khích này phải giải quyết cho đến đầu đến cuối. Chúng ta không muốn gây hấn nhưng Đại lôi giáo cung không thể để người khác khinh khi.
Ngao Tử Thanh hợp một ngụm trà nói:
– Nếu các vị giáo đầu không có ý kiến gì khác thì chúng ta quyết định như vậy. Tại hạ thực cung nóng lòng muốn xem thử Trì Tú là một nhân vật như thế nào!
Mã Uy Túc trầm giọng nói:
– Ngao thiếu hiệp, quyết định như vậy đã ổn thỏa chưa?
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Chúng đến Hoàng Long bảo rồi là sẽ biết ngay là có ổn thỏa hay là không?
Lăng Hiểu Đồng đứng dậy nhìn Cầu Thu Bang nói:
– Đại ca nói gì đi chứ, Ngao thiếu hiệp đã quyết định như vậy đại ca thấy thế nào? Không lẽ cứ theo ý Ngao thiếu hiệp để chàng vào Hoàng Long bảo một mình?
Cầu Thu Bang còn đang cân nhắc lời nói của mình thì Cổ Đại Hồ đã gân cổ lên nói:
– Thôi được rồi! Thôi được rồi! Còn bàn tới bàn lui cái gì nữa? Đi thì cứ đi, ở đây bàn riết rồi cung phải vậy thôi. Bản linh của Ngao lão đệ lẽ nào chịu kém bọn súc sinh ở Hoàng Long bảo? Đại ca, quyết định như vậy.
Lăng Hiểu Đồng lườm Cổ Đại Cổ một cái nói:
– Tứ ca, nghe khẩu khí của tứ ca thiên hạ không biết cứ ngỡ tứ ca là gia chủ vậy. Tứ ca cung phải chờ cho đại ca, nhị ca nói trước chứ!
Cổ Đại Hổ cụt hứng, nhăn mặt nói:
– Thất muội hôm nay ngươi làm gì mà tỏ ra khó chịu với Cổ mỗ vậy. Cổ mỗ cung là một trong các giáo đầu đương nhiên là phải chung vai gánh vác trách nhiệm với mọi người.
Mã Uy Túc chen vào:
– Thôi được rồi! Tứ ca và thất muội đừng cãi vã nữa làm cho đại ca phân tâm.
Đừng ai nói nữa cả, nghe đại ca nói trước cái đã.
Cầu Thu Bang trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Đối phương đã chỉ đích danh Ngao thiếu hiệp, vậy chúng ta phải theo ý của Ngao thiếu hiệp mà làm, không bàn cãi thêm vào.
Văn Phong Thái thêm vào:
– Ngao huynh định khi nào thì khởi hành?
Ngao Tử Thanh trầm ngâm đáp:
– Tại hạ chuẩn bị sơ qua rồi lập tức khởi hành, Cầu giáo chủ để đối phương không hoài nghi thành ý của chúng ta, các vị chờ cho quá ngọ hãy xâm nhập vào lãnh địa của Hoàng Long bảo. Nếu không xảy ra xung đột tại hạ yên lành trở ra thì tốt quá. Bằng ngược lại khi nghe có tiếng sát phạt, chư vị cứ đánh thẳng vào.
Mã Uy Túc nhíu mày:
– Cách mười dặm đường, lỡ trong tình thế nguy cấp làm sao ứng cứu cho kịp!
Nếu để cho Ngao thiếu hiệp bị ám toán thì toàn thể Đại lôi giáo làm sao gánh nổi tội? Sao chúng ta không áp sát hơn?
Văn Phong Thái mỉm cười nói:
– Ngu ca, nếu chúng ta áp sát quá, dù chúng ta không muốn động thủ với người của Hoàng Long bảo thì cung khó tránh khỏi được xung đột! Hơn nữa làm như vậy sẽ mất đi tính bất ngờ.
Cầu Thu Bang gật đầu:
– Bát đệ phân tích hữu lý, cần chuẩn bị cho Ngao thiếu hiệp pháo hiệu của bản giáo, khi cần thiết cứ phóng lên trời làm ám hiệu, chúng ta sẽ kéo quân vào tiếp ứng.
Ngao Tử Thanh ôm quyền mỉm cười nói:
– Đa tạ sự chiếu cố của các vị giáo đầu, xin các vị cứ yên tâm, tại hạ tự tin mình sẽ qua được cửa ải này. Nếu để xảy ra động thủ, thì đó sẽ là điều bất lợi lớn của đối phương.
Cầu Thu Bang gật đầu gượng cười nói:
– Ngao thiếu hiệp đã vì Đại lôi giáo mà không quản ngại gian khó, Đại lôi giáo cung sẽ hết lòng báo đáp, dù có phải hy sinh đến người cuối cùng cung không để cho Hoàng Long bảo coi thường chúng ta.
Song mục của Ngao Tử Thanh lóe lên những tia thần quang kỳ dị, giọng thảm trầm nói:
– Chấp nhận dấn thân vào giang hồ là chấp nhận hiểm nguy, việc này không ai trách ai được. Chỉ mong sao lần này có thể giải quyết được một cách triệt để sự ân oán giữa Đại lôi giáo với Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo. Đổ máu như vậy cung đủ rồi.
Cổ Đại Hổ hừ lên một tiếng nặng nề nói:
– Lần này thì phải giết không chừa một ngọn cỏ!
Đôi môi Ngao Tử Thanh khẽ động đậy thể hiện một nụ cười tàn khốc, giọng lạnh băng nói:
– Tứ giáo đầu nói làm tại hạ nảy ra thêm một ý, đại giáo đầu nếu lần này xảy ra xung đột, chúng ta làm mạnh tay luôn, cho Hoàng Long bảo nếm mùi giống như Mai Lâm môn hôm nọ...
Mã Uy Túc cười ha hả nói:
– Hỏa công? Ha ha hạ. Hay lắm! Còn nhớ lúc ở Hổ não bối, bọn súc sinh Mai Lâm môn phải lo chạy đi chữa lửa trông dáng điệu vô cùng thảm hại, chúng ta cứ theo cách cu đốt cho Hoàng Long bảo trở thành tro bụị. Văn Phong Thái lắc đầu:
– Chỉ sợ lần này khó hạ thủ hơn lần trước!
Ngao Tử Thanh nhếch mép nói:
– Mặc dù đã rút kinh nghiệm qua một lần thất bại thảm hại ở Mai Lâm môn nhưng Hoàng Long bảo cùng lắm chỉ tăng cường canh phòng giới bị mất thôi, không lẽ chúng chứa sẵn nước để chờ chữa lửa sao? Chúng ta không dập khuôn lần trước, không lén xâm nhập được thì ta dùng hỏa tiễn! Cứ ở xa xa mà bắn vào chúng làm sao mà giữ cho nổi?
Cổ Đại Hồ vỗ ghế cười nghiêng ngả nói:
– Diệu kế! Diệu kế! Ngao lão đệ không những có công phu quyền chưởng cao minh mà cung nhiều quỷ kế, Cổ mỗ thực tâm kính phục. Để coi lần này bọn súc sinh Hoàng Long bảo chạy đi đâu cho biết.
Cầu Thu Bang gật đầu tươi cười nói:
– Có kế này chắc sẽ giảm bớt được thương vong cho các đệ tử, đồng thời đối phương sẽ trở tay không kịp.
Xong lão quay sang Mã Túc Uy nói:
– Ngũ đệ mau đi chuẩn bị, dùng cơm trưa xong là lập tức xuất phát. Những thứ cần dùng cho Ngao thiếu hiệp ngươi cung phải chuẩn bị cho đầy đủ, có lẽ Ngao thiếu hiệp phải xuất phát liền bây giờ.
Lăng Hiểu Đồng cúi đầu nói nhỏ:
– Ngao thiếu hiệp phải cẩn thận.
Ngao Tử Thanh đứng dậy hướng về Lăng Hiểu Đồng thi lễ nói:
– Đa tạ thất giáo đầu hạ cố, mong rằng tại hạ không phụ lòng của các vị giáo đầu. Tại hạ cáo lui.
Cổ Đại Hồ cười lớn nói:
– Cổ mỗ thấy Ngao thiếu hiệp rất nóng lòng đi thăm Lý cô nương rồi. Mà cung phải trước khi dấn thân vào chốn long đàm hổ huyệt, người ta có bao nhiêu là điều cần tâm sự.
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nói:
– Thật không ngờ tứ giáo đầu trông hào phóng mà cung rành tâm lý nữ nhi như vậy. Tại hạ đã nhìn lầm người rồi.
Cổ Đại Hồ cười lớn nói:
– Không dám! Không dám! Ngươi mau mau đi đi, kẻo có nhiều điều muốn nói mà không đủ thời gian.
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Đa tạ tứ giáo đầu!
Trước khi quay người bước đi, Ngao Tử Thanh còn kịp nhìn thấy gương mặt u sầu và lo lắng của Lăng Hiểu Đồng.
o O o Một con đường hồng thổ đơn độc uốn lượn giữa bình nguyên bao la, thỉnh thoảng lại xuyên qua những làng mạc với nhà cửa lô xô, hay những cánh rừng rậm rạp. Lúc này trời đã quá ngọ, địa điểm là một nơi giữa bình nguyên cách Hoàng Hà độ khẩu chừng hai mươi dặm. Sau cả ngày rong ruổi trên đường dài, giờ nghe gió thổi về mang hơi nước mát rượi khiến khách lữ hành cảm thấy dễ chịu dưới cái nắng chói chang của buổi trưa.
Trong một cánh rừng trúc, nơi mà con đường độc đạo đi qua, có hai bóng người đang ẩn mình, hai đôi mắt loang loáng hàn quang chú mục về phía con đường, dáng sốt ruột chờ đợi.
Tiếng vó ngựa đều đều, không nhanh không chậm từ xa vọng tới, lát sau đã thấy một thớt ngựa xuất hiện nơi khúc quanh.
Hai bóng người ẩn mình trong rừng trúc quay nhìn nhau một cái rồi nhanh như chớp phóng ra sát mép quan đạo.
Thớt ngựa tiến đến gần hơn, song phương vừa giáp mặt nhau, một trong hai người đã quát lớn:
– Kẻ nào đó? Đứng lại!
Con ngựa bạch trắng như tuyết không pha lẫn một chút màu tạp, dáng cao lớn hùng dung, vừa nhìn đã biết đây là một con ngựa quý. Con ngựa cất cao hai vó trước hí lên một tiếng dài rồi dừng lại.
Người ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên tuấn tú, bộ nho phục màu trắng phất phơ trong gió, đầu chít nho sĩ chân cũng trắng nốt, dáng phong lưu tiêu sái.
Song mục loang loáng tinh quang nhìn hai kẻ đón đầu, giọng trầm trầm nói:
– Tại hạ Ngao Tử Thanh! Nhị vị là người của Hoàng Long bảo?
Hai người nhìn Ngao Tử Thanh từ đầu đến chân một lượt, xong nghểnh cổ nhìn ra phía sau lưng chàng, tỏ vẻ không tin, một người lạnh lùng nói:
– Ngươi đến chỉ một mình?
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Không phải là quý bảo chỉ mời một mình tại hạ thôi sao? không lẽ tại hạ lại mang theo những người mà quý bảo không mời?
Vẻ mặt hai người hòa hoãn đôi chút, đồng ôm quyền thi lễ, người bên phải cười lớn nói:
– Tại hạ Nhậm Ninh, thừa lệnh bảo chủ đến đón Ngao đại hiệp nhập bảo.
Ngao Tử Thanh xuống ngựa thi lễ nói:
– Phiền nhị vị dẫn lộ!
Người bên trái vẻ mặt hầm hầm giọng không mấy khách khí nói:
– Tại hạ Thiết long Cung Liên. Ngưỡng mộ thịnh danh của Ngao bằng hữu bấy lâu nay mới được gặp mặt. Nhị ca của ta Ngân long Du Thượng Cơ được các hạ chiếu cố, nay tại hạ có lòng cảm tạ.
Khẩu khí của Thiết long Cung Liên nghe đầy hỏa khí. Ngao Tử Thanh đương nhiên chưa quên Ngân long Du Thượng Cơ vừa mới táng mạng dưới quỷ tiêu của mình mấy ngày trước đây. Cung Liên là lão tam trong Hoàng long ngu hào, nỗi oán hận của Cung Liên không cần nói cung có thể đoán được.
Ngao Tử Thanh phất tay áo cười nhạt nói:
– Lưỡng binh giao tranh khó tránh khỏi việc thắng bại tồn vong, vì mong thủ thắng nên tại hạ có chỗ đắc tội với quý bảo, mong Cung bằng hữu lượng thứ.
Cung Liên giận xanh mặt, bước lên một bước giọng phẫn nộ nói:
– Món nợ này sớm muộn gì rồi cung có một ngày ta sẽ tính sổ với ngươi.
Ngao Tử Thanh sắc mặt không chút biểu cảm, thản nhiên nói:
– Bất cứ lúc nào tại hạ cung sẵn lòng bồi tiếp, thậm chí ngươi sắp sếp được ngay bây giờ tại hạ cung không phản đối!
Cung Liên nghiến răng ken két hai mắt đỏ độc nói:
– Ngao Tử Thanh, hãy nhớ cho kỹ lời nói vừa rồi! Tại hạ thề sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nhẹ nói:
– Hoàng Long bảo các người đãi khách đều như thế này hay sao?
Đồ Hổ thủ Nhậm Ninh thấy tình hình diễn biến không hay, vội cười lấn át đi, cất giọng sang sảng nói:
– Ngao đại hiệp xin miễn chấp, tính khí của Cung huynh hơi nóng nảy, phàm việc lớn đến đâu cung có thể thương lượng được, xin đừng làm tổn thương hòa khí.
Xong quay đầu nhìn Cung Liên nói:
– Cung huynh, thế nào đi nữa, Ngao đại hiệp cung là khách của bản bảo, hai ta thừa lệnh bảo chủ đi nghênh đón khách, nếu vô lễ để quý khách phật lòng, bảo chủ bắt tội, huynh đệ chúng ta làm sao mà gánh nổi?
Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói:
– Cung bằng hữu! Oán hữu đầu trái hữu chủ ngươi muốn thế nào thì tại hạ bồi tiếp thế ấy, không cần phải khách sáo!
Cung Liên liếc nhìn Ngao Tử Thanh, ánh mắt đầy oán độc. Gã nắm chặt song quyền, nghiến chặt răng nhưng cuối cùng cung nhịn được, quay phắt người bỏ đi.
Nhậm Ninh gượng cười nói:
– Mời Ngao đại hiệp, tệ bảo chủ mong chờ đã lâu!
Ngao Tử Thanh không khách sáo dắt ngực theo sau Nhậm Ninh, lớn bước tiến về phía Hoàng Long bảo.
Ngao Tử Thanh miệng lúc nào cung cười cười đối đáp một cách chừng mực trước những lời khách sáo của Nhậm Ninh. Mắt chàng kín đáo quan sát địa thế xung quanh. Hơn ai hết, chàng hiểu rõ không khí yên tinh hiền hòa hiện thời, chỉ là biểu hiện bề ngoài, bên trong đang có bao nhiêu là cặp mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của chàng. Trước những cơn bão lớn bao giờ biển cung lặng sóng, một khi bão táp nổi lên sẽ cuồng nộ khủng khiếp nhất.
Nhậm Ninh là người khá khéo léo, trong một khoảng đường ngắn gã cung tranh thủ nói chuyện đông chuyện tây, giới thiệu các thắng cảnh quanh vùng, thần thái rất hòa hoãn, không nhìn thấy bất kỳ một biểu hiện lạnh lùng hay gượng gạo nào. Nói chuyện thì rất nhiều điều, nhưng gã tuyệt nhiên không nhắc gì đến cuộc giao tranh giữa đôi bên.
Đương nhiên Ngao Tử Thanh cung biết rõ, cuộc hỗn chiến ở Dã Địa Bình đêm nọ, nếu Nhậm Ninh không trực tiếp tham chiến thì cung đã nghe kể lại, thậm chí gã cung có không ít bằng hữu bị mất mạng, vì thế gã tuyệt đối không thể có hòa khí với Ngao Tử Thanh như vậy được. Ngao Tử Thanh không thể không dùng tiểu nhân chi tâm cẩn thận đề phòng trước những lời nói hòa hoãn mà ẩn tàng đầy đao kiếm của Nhậm Ninh.
Xảy ra nghe Nhậm Ninh cười lớn nói:
– Ngao đại hiệp! Tại hạ tuy ở Hoàng Long bảo đã lâu nhưng những việc xảy ra trong giang hồ cung thường xuyên lưu ý. Gần đây danh tiếng của Ngao đại hiệp mỗi ngày một hiển hách hơn, tại hạ thật tình ngưỡng mộ.
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói:
– Tại hạ bất tài chẳng dám gọi là anh hùng trong thiên hạ. Ngược lại oai vọng của quý bảo trong giang hồ mới thực sự khiến anh hùng cả võ lâm kính phục.
Lời nói của Ngao Tử Thanh bên ngoài thì tỏ ra khách sáo, kỳ thực lại ẩn chứa ý vị mỉa mai, Nhậm Ninh là người thâm trầm, có lẽ nào không nhận ra điều đó, nhưng gã chỉ mỉm cười nói:
– Ngao đại hiệp quá khiêm tốn rồi. Anh danh của Ngao đại hiệp tệ bảo chủ ngưỡng mộ đã lâu. Tệ bảo chủ là người biết quý trọng nhân tài, thường nhắc tới hiệp danh của Ngao đại hiệp trước mặt chúng thuộc hạ. Hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói:
– Nhậm bằng hữu nói vậy tại hạ càng thêm hổ thẹn.
Vừa nói chuyện hai người vừa qua một đoạn đường hẹp quanh co. Hai đoạn đường thì đã thấy bậc cấp xây bằng đá dẫn lên cao. Thì ra Hoàng Long bảo tuy được kiến tạo giữa đồng bằng nhưng lại cao hơn hẳn so với bốn bề xung quanh, trông dáng vẻ cực kỳ uy nghi.
Ngao Tử Thanh giật mình nghi thầm:
Hoàng Long bảo quả là khác biệt so với Mai Lâm môn. Nội kiến trúc cung ở vào thế dễ phòng thủ, khó tấn công. Từ ở trên cao nhìn xuống xung quanh, ngày thường thì trông bệ vệ oai nghiêm, đến khi lâm địch thì dễ dàng phong bế, địch nhân ở từ xa đã bị phát hiện rồi. Lần này nếu để xảy ra động thủ, các huynh đệ Đại lôi giáo chắc sẽ gặp khó khăn không ít.
Cuối bậc cấp là một khoảng trống phương viên hơn chục trượng. Ngay phía trước là một tòa kiến trúc cực kỳ đồ sộ, không chỉ cao to mà còn dài hun hút nhìn không thấy đến điểm cuối. Ngay giữa là cánh cửa lớn, sơn đỏ trông nặng nề, thâm nghiêm, hai bên cửa có hai con sư tử đá khổng lồ. Tất cả, từ lối kiến trúc tổng toàn diện đến những điểm trang trí đều thể hiện một khí phái ngất trời.
Cung Liên đã biến mất từ lâu, chỉ còn Nhậm Ninh sóng vai Ngao Tử Thanh bước đi, dọc đường chỗ nào cung nhìn thấy người canh gác, thấy hai người nhất nhất phủ đầu cúi thấp người thi lễ, dáng cực kỳ cung kính.
Đến trước cánh cổng lớn, hai bên đã có hơn hai mươi thanh niên y phục gọn gàng xếp hàng ngay ngắn hai bên cổng, nhìn thấy hai người nhất thảy đều cúi người hành lễ.
Ngao Tử Thanh gật đầu nghi thầm:
Tiên lễ hậu binh.
Hai cánh cổng đỏ từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một hàng người ai nấy đều tỏ ra một khí độ bất phàm.
Đi đầu là một lão nhân tuổi đã lục tuần, sắc diện trầm tinh đến lạ lùng, râu ba chòm đen nhánh buông xuống trước ngực, phất phơ theo từng bước chân, nghi biểu như thiên tiên! Người này mình mặc hoàng bào, trên áo hiện chữ thọ óng ánh bạc, dáng vẻ thần thái đến cảnh phục sức đều toát lên một vẻ uy nghi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngay bên cạnh hoàng bào lão nhân, một trung niên hán tử dáng người cao lớn, dưới cằm để một chòm râu ngắn, song mục sắc nhọn như hai luồng điện, đặc biệt là đôi môi mỏng dính mím chặt, trông chẳng khác nào hai lưỡi kiếm, làm người đối diện có một cảm giác rờn rợn.
Ngoài ra còn có một lão nhân mình mặc cẩm bào, trên ngực áo thêu một bức đồ hình tam giác màu đen. Người này mui to miệng rộng, gương mặt to bè, bước đi trông như một chiếc thùng di động.
Đến giờ phút này Ngao Tử Thanh đã cảm nhận được Hoàng Long bảo chẳng phải là một tổ chức như những bang phái thông thường, rõ ràng nó thể hiện một dã tâm lớn của chủ nhân và Trì Tù có thể tự hào vì đã làm được điều đó.
Ba người ở bên trong bước đến giữa cửa thì dừng lại, Nhậm Ninh dấn bước tới trước, cung thân nói:
– Thuộc hạ phụng mệnh bảo chủ đã cung nghênh Ngao đại hiệp đến rồi, kính cẩn phụng mệnh.
Hoàng bào lão nhân bước tới trước một bước, cất giọng sang sảng nói:
– Cung Liên đã bẩm báo qua, ngươi lui được rồi!
Ngao Tử Thanh không khỏi nghi thầm:
Tri Tử khí độ hơn hẳn Bạch Tôn, võ công ắt cung cao thâm hơn.. Vị hoàng bào lão nhân chiếu đôi mục quanh như hai ngọn đèn quan sát Ngao Tử Thanh từ đầu đến chân xong chậm rãi nói:
– Cuối cùng thì Ngao đại hiệp cung đã đến! Giữa Ngao đại hiệp và bản bảo chưa từng có duyên gặp mặt, Ngao đại hiệp sẵn sàng hạ cố giá lâm bản bảo như vậy, lão phu thay mặt toàn thể thuộc hạ đa tạ Ngao đại hiệp. Mời!
Ngao Tử Thanh không đáp lại những lời lẽ trịnh trọng của đối phương chỉ khẽ nghiêng đầu đáp lễ, mới điểm nhẹ một nụ cười ung dung tiến vào đại sảnh.
Đại khách sảnh của Hoàng Long bảo bày trí cực kỳ hoa lệ, lúc nào cung có hơn chục đại hán xuôi tay đứng hầu chờ sai khiến, ngoài ra còn có ba nữ thanh y đồng tử tới lui rót trà. Tuy chỉ có một người khách nhưng Hoàng Long bảo sắp xếp đón không thiếu vẻ trang trọng chút nào.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, hoàng bào lão nhân tươi cười nói:
– Ngao đại hiệp đi đường vất vả quá!
Ngao Tử Thanh phất tay áo giọng sang sảng đáp:
– Được bảo chủ hạ cố đến, tại hạ nào dám chậm trễ.. Không sai! Vị lão nhân dáng hòa nhã mà uy nghi này chính là kẻ đứng đầu của Hoàng Long bảo Tề thiên tinh Trì Tú.
Trì Tú mỉm cười nói:
– Ngao đại hiệp, lão phu dẫn kiến hai vị bằng hữu, vị này là Hao Thiên Lang Triệu Quang Thần, vị này là Thạch Quải Trượng...
Trì Tú mới thốt ba tiếng Thạch Quái Trượng, Ngao Tử Thanh đã giật nảy người bụng nghi thầm:
Thì ra lão lùn, người lại đi trông giống chiếc thùng kia lại chính là Thạch Quái Trượng! Tên chẳng hợp với chút nào, trước kia nghe nhắc đến Thạch Quái Trượng cứ nghi đó là một lão nhân cao cao gầy gầy, giờ gặp mặt mới hay hoàn toàn trái ngược lại...
Ngao Tử Thanh đứng dậy ôm quyền thi lễ, môi điểm một nụ cười nói:
– Ngưỡng mộ thinh danh của nhị vị đã lâu nay mới được hội ngộ tại đây, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Hai người lãnh đạm liếc nhìn Ngao Tử Thanh lạnh lùng làm một cử chỉ đáp lễ, môi mím chặt không nói câu nào.
Trì Tú mỉm cười nói.
– Ngao đại hiệp giả làm bạn không biết có phải đã đoán được ý của lão phu khi mời Ngao đại hiệp đến đây không?
Ngao Tử Thành hơi nhếch mép giọng bỉnh thản nói:
– Tại hạ đang muốn thỉnh giác không biết bảo chủ cho đời tại hạ để chỉ giáo điều chi?
Trì Tú ra về trầm ngâm mới tỏ vẻ trầm ngâm nghiêm trọng nói:
Từ khi biết đến Thạch Quái Trượng ở đây, Ngao Tử Thanh không ngăn được sự xung động trong lòng Ngu Lôi Thủ Hạ Thục nói rằng việc thi thể của Diệc Hồng mà tích có liên quan đến Thạch Quái Trượng, dù biết rằng giữa nơi đây đem việc ra hỏi Thạch Quái Trượng thì không tiện nhưng chàng vẫn cứ muốn hỏi cho ra lẽ.
Nghe Thạch Quái Trượng lên tiếng gương mặt tuấn tú của Ngao Tử Thanh thoáng biến đổi nhưng nếu không thì khó lòng phát hiện ra, chàng khép mặt có dằn cơn xúc động trong lòng.
Thạch Quái Trượng nhướng mày nói:
– Tại sao Ngao đại hiệp không đáp lời lão phu?
Ngao Tử Thanh hít một hơi dài nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tinh, cười nhẹ nói:
– Không sai! Bạch môn chủ đang được các huynh đệ Đại Lôi giáo chăm sóc rất chu đáo. Thạch bằng hữu quả đúng là chỉ giao hảo hữu của Bạch môn chủ tại hạ sẽ nói lại điều này để Bạch môn chủ hay.
Thạch Quái Trượng giận tràn hông hừ một tiếng nặng nề cất giọng lạnh lùng nói việc xích mích giữa Đại Lôi Giáo và Mai Lâm môn, hà cớ gì các hạ nhúng tay vào? Đại Lôi giáo hứa hẹn với ngươi điều gì?
Ngao Tử Thanh nhếch môi giọng nhẹ nhàng nói:
– Vậy xin hỏi Thạch bằng hữu ân oán giữa Đại lôi giáo và Mai Lâm môn có liên quan gì đến người?
– Lý do gì mà ngươi gạn hỏi tại hạ Mai Lâm môn hứa hẹn với ngươi điều gì?
Thạch Quái Trượng tức điên người song mục lão trợn trùng suýt ra cả mí mắt hàm răng nghiến răng âm thanh từ cuống họng rít qua răng:
– Tiều tử to gan, ngươi đúng là thứ có mắt không tròng, ngươi thấy chán sống rồi sao:
Ngao Tử Thanh trễ môi xem thường nói:
– Ngươi ăn nói hồ đồ như vậy:
– Ngao Tử Thanh! Hoàng Long bảo đã lấy lễ đãi ngươi, ngươi đừng tưởng mọi người ở đây sợ ngươi! Làm khách cung phải biết đến lễ nghĩa của người làm khách!
Ngao Tử Thanh nở một nụ cười cổ quái, giọng băng lạnh:
– Xin hỏi Thạch bằng hữu ngươi là chủ hay là khách của Hoàng Long bảo?
Lễ nghi của phận người làm khách của nhà ngươi đi đâu hết rồi?
Thạch Quái Trượng giận đến suýt ngất đi, lão giãy nảy:
– Ngao Tử Thanh ngươi chỉ có một mình ở đây lại cả gan hỗn láo như vậy, ngươi tưởng Hoàng Long bảo là nơi ngươi có thể ngang tàng được sao?
Mấy lời của Thạch Quải Trượng vô tình làm cho bầu không khí trong khách sảnh như đông đặc lại. Gương mặt Ngao Tử Thanh như được bao phủ một lớp sương lạnh, song mục chàng chiếu ra những tia sát khí rợn người, giọng chàng như những giọt băng rơi trên mặt tuyết.
– Ngày hôm nay tại hạ đến Hoàng Long bảo chỉ vì nể mặt Trì bảo chủ tại sao không nghe Trì bảo chủ lên tiếng mà lại để cho người ngoài đến đây ăn nói vô lễ với tại hạ như vậy? Trì bảo chủ! Tại hạ đến theo lời mời của các hạ, nếu quý bảo không hoan nghênh tại hạ có thể ra đi ngay bây giờ, tại hạ tự tin không một ai ngăn cản nổi tại hạ.
Mấy chục tên thanh y đại hán đứng xung quanh lập tức đua tay chặn vào cán đao đeo ngang hông, Trì Tú đứng phắt dậy quát lớn:
– Không được vô lễ!
Bọn đại hán lập tức buông tay xuống, cúi mặt chẳng dám nhìn lên.
Trì Tú ôm quyền hướng về phía Ngao Tử Thanh giọng hòa hoãn nói:
– Lão phu đã nghe nói nhiều về võ công, tài trí và tính tình của Ngao đại hiệp, chút hiểu lầm vừa rồi, mong Ngao đại hiệp bỏ qua cho...
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nói:
– Có việc gì quan trọng xin Trì bảo chủ cứ nói, phong thổ của quý bảo khiến cho tại hạ cảm thấy hơi khó chịu!
Trì Tú không để ý đến ý vị mỉa mai nặng nề trong lời nói của Ngao Tử Thanh trầm ngâm một lúc lão mới cười giọng hòa hoãn nói:
– Lão phu nghe nói Phong vân bảng đang nằm ở trong tay Ngao đại hiệp.
Việc này không biết thực hư như thế nào?
Cái đuôi hồ ly đã ló ra ngoài, Ngao Tử Thanh không đáp thẳng vào câu hỏi của đối phương, chỉ cười nhạt nói:
– Trì bảo chủ cung định theo cách Bạch Tôn đánh cướp chăng?
Thạch Quải trượng nghe nói luồng nộ khí mới dằn xuống được một ít lại đột ngột bùng lên dữ dội hơn. Lão đứng phắt dậy nhưng Trì Tú đã giơ tay ngăn lại. Lão đành hừ một tiếng nặng nề rồi miễn cưỡng ngồi xuống, mắt trừng trừng nhìn như muốn nuốt chửng Ngao Tử Thanh.
Trì Tu ôn tồn nói:
– Ngao đại hiệp hiểu sai ý của lão phu rồi! Lão phu chỉ muốn làm một cuộc trao đổi với Ngao đại hiệp. À lẽ ra phải nói là hợp tác cho chính xác.. Ngao Tử Thanh bưng chén trà lên, hớp một ngụm nhỏ, đặt chén xuống cười nhẹ nói:
– Hợp tác? Tại sao lại phải cần hợp tác?
Trì Tú tươi cười đáp:
– Chúng ta phải hợp tác, vì hợp tác thì cả hai bên đồng có lợi, bất hợp tác cả hai bên đồng thọ hại.
Ngao Tử Thanh nở một nụ cười mỉa mai nói:
– Thật không ngờ Trì bảo chủ lại lo nghi đến tại hạ nhiều như vậy, tại hạ rất lấy làm cảm kích. Tại hạ đang muốn được nghe hợp tác thế nào? Có lợi gì khi hợp tác và thọ hại thế nào khi bất hợp tác?
Trì Tú cung hớp một ngụm trà thong thả nói:
– Từ khi Ngao đại hiệp giữ Phong vân bảng trong người, chắc là đã gặp phải nhiều điều phiền phức. Nếu Ngao đại hiệp chịu giao Phong vân bảng cho lão phu, lão phu sẽ tặng lại cho Ngao đại hiệp một tài sản khổng lồ, đủ tiêu dùng suốt đờị. Ngao Tử Thanh lại nhếch mép cười ngắt lời đối phương:
– Nếu nói như vậy thì tại hạ chiếm hết phần lợi rồi còn gì? Không ngờ một quyển Phong vân bảng tầm thường mà lại quý giá đến như vậy. Đáng tiếc là tại hạ chỉ có một mình hơn nữa sống tạm qua ngày đã đủ, không cần gì đến một gia tài đủ dùng cả mười đời.
Sắc diện Trì Tú biến đổi đến khó coi, nhưng giọng lão vẫn ôn tồn:
– Nếu Ngao đại hiệp cảm thấy điều kiện trao đổi chưa thỏa đáng, muốn yêu cầu gì thêm, lão phu sẽ cố gắng đáp ứng. Chỉ cần Ngao đại hiệp thuận ý, việc gì chúng ta cung có thể thương lượng được.
Ngao Tử Thanh nở một nụ cười băng lạnh đáp:
– Nói lòng vòng mà tại hạ vẫn chưa hiểu được thế nào là đồng có lợi, thế nào là đồng thọ hại. Xin Trì bảo chủ minh thị.
Trì Tú ho khan hai tiếng, gượng nở một nụ cười quay nhìn Hạo thiên lang Triệu Quang Thần nói:
– Ngươi trình bày cho Ngao đại hiệp nghe đi!
Triệu Quang Thần hơi ngẩn người một thoáng rồi trầm giọng nói:
– Phong vân bảng có một vị trí cực kỳ quan trọng đối với tệ chủ nhân, Hoàng Long bảo nhất định phải có nó bằng mọi giá. Nếu Ngao đại hiệp không bằng lòng trao đổi, song phương sẽ vì mục đích của mình sẽ khó lòng tránh được việc động can qua. Một khi dấy động can qua, song phương khó tránh khỏi sự thương vong, như vậy bất hợp tác cả hai bên đồng thọ hại. Còn nếu Ngao đại hiệp đồng ý trao đổi, sẽ được lợi, hơn nữa Phong vân bảng chẳng có giá trị gì đối với Ngao đại hiệp cả. Như vậy hợp tác thì cả hai bên đồng có lợi.
Ngao Tử Thanh gật đầu, giọng nghiêm trọng nói:
– Phân tích rất hữu lý, có điều quý bảo làm sao biết Phong vân bảng không có giá trị gì đối với tại hạ? Quý bảo làm sao biết Ngao mỗ chẳng có dã tâm muốn trở thành võ lâm minh chủ?
Sắc diện của những thuộc hạ Hoàng Long bảo đều lạnh lùng tựa như băng đá, mọi ánh mắt đều căm hận nhìn chằm chằm vào Ngao Tử Thanh.
Trì Tú mím chặt môi, song mục hiện đầy sát khí.
Triệu Quang Thần nghiến răng nói:
– Ngao Tử Thanh! Ngươi nhất định muốn phá hoại ý muốn hòa bình của bản bảo?
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười lạnh nói:
– Các hạ nói nghe lạ quá! Cho đến thời điểm này Phong vân bảng đang là vật sở hữu của tại hạ, đồng ý trao đổi hay không hoàn toàn do tại hạ quyết định, quý bảo định dùng vu lực để cưỡng đoạt hay sao? Nếu vậy ý muốn phá hoại hòa bình chính là của quý bảo chứ không phải là tại hạ!
Trì Tú trầm giọng nói:
– Ngao đại hiệp! Lão phu thật tâm không muốn động can qua, chúng ta đã hao người tốn của quá nhiều rồi, lão phu muốn giải quyết việc này trong hòa khí.
Ngao đại hiệp võ công cái thế, lão phu thừa nhận bản bảo rất khó khăn khi phải đối đầu với Ngao đại hiệp, nhưng bản bảo người nhiều thế mạnh, nếu xảy ra quần đả, Ngao đại hiệp chưa hẳn đã giành được lợi thế.
Ngao Tử Thanh nghe nói nộ hỏa bốc lên rần rật trong huyết quản nhưng vẻ mặt chàng vẫn giữ được lạnh lùng, giọng thản nhiên hỏi lại:
– Trì bảo chủ muốn thử không?
Ma Tiêu Ma Tiêu - Liễu Tàng Dương