Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đỉnh Kiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1067 / 0
Cập nhật: 2017-11-15 01:42:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Tiểu Hòa Thượng Vô Sỉ
ười sáu vạn!
Thanh âm của tên thiếu niên Bạch Gia vang lên ngay sau tiếng của tiểu hòa thượng, cực kỳ thản nhiên khiến người ta khó lòng mà nhìn ra cảm xúc của hắn.
Nhưng mà cái sự không do dự đó của hắn, cũng khiến cho người ta hiểu rằng Bạch Gia quyết tâm đến nhường nào. Điều này khiến nhiều người nổi lên suy nghĩ trong lòng, ngầm đoán ra được lý do tại sao Bạch Gia muốn đoạt được thứ đồ này.
-
Mười sáu vạn năm trăm thượng phẩm linh thạch.
Lại nữa rồi, tất cả mọi người đang chú ý tới đều suýt nữa bật cười, tên khách nhân bí ẩn này quá vô sỉ. Rõ ràng là có tiền nhưng cứ cố ý cợt nhả nâng giá như thế, chắc chắn là muốn gây khó chịu cho người Bạch Gia đây mà.
Nhưng thực sự là quá oan ức cho tiểu hòa thượng. Nó tuy mượn được tiền từ Hoàng Thiên, nhưng mà cũng có hạn. Đâu có thể thoải mái tăng giá như đám hào phú Bạch Gia, mỗi lần đều nâng lên đến cả vạn chứ. Phải biết mỗi lần nâng lên năm trăm cũng đủ khiến nó đau lòng rồi, nếu chẳng may mua về mà sư phụ không thích thì chết, có khi còn phải bán thân để trả nợ nữa cũng không chừng.
Đám thiếu niên Bạch Gia thực muốn điên lên hết cả rồi, nếu không phải sợ lão đại thì chúng đã phá banh cái phòng kia, kéo tên khốn nạn đó ra mà phanh thây cho hả giận.
Ngược lại với đám ngời Bạch Gia, trong căn phòng này lại có hai kẻ đang vui mừng đến mức muốn chạy ra ngoài mà ôm chúng đây. Anh Vũ nụ cười như muốn mở rộng tới tận mang tai, ánh mắt kích động sáng ngời hết nhìn vào Tinh Diện, rồi lại nhìn về phía tiểu hòa thượng, như đang nhìn một cái kho báu khổng lồ.
-
Mười bảy vạn!
Tên thiếu niên kia vẫn bình thản lên tiếng, nhưng mà thanh âm đã có chút khác thường, giống như có thêm một chút đùa bỡn.
Tiểu hòa thượng nghiến răng ken két, giận đến run người nói ra:
- Mười bảy vạn năm trăm thượng phẩm linh thạch…
Ngưng một lát, rồi không để cho đối phương kịp ra giá, nó lại nói, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ:
- Nhục thân tuy bất tịnh,
Tợ tịnh cuống ngu phu.
Nhạo uế nhi vô yểm,
Tợ trư nhạo ứ uế. *
Anh tài Bạch Gia quả nhiên không tầm thường ah!
(Nhục thân vốn không thanh tịnh, lại tỏ ra thanh tịnh gạt kẻ ngu, chỉ biết ưa thích những thứ nhơ bẩn, tựa như loài heo thích bùn sình).
Rất nhiều người ngẩn ra một lúc, dĩ nhiên là không ngờ được tên khách nhân này lại chuyển sang công kích cá nhân. Dám chửi xéo đám thiếu niên Bạch Gia ưa thích thứ dơ bẩn, giống như loài lợn thích rúc bùn. Mà chẳng phải chính hắn cũng đang mặt dày tranh đoạt thứ kia sao, nói như vậy chẳng phải cũng tự chửi bản thân ư?
Chỉ là bọn họ đâu biết được rằng, trong lòng tiểu hòa thượng đang nghĩ, nó tranh giành thứ này là vì mục đích cao cả, không giống như lũ người kia, tranh giành là vì mục đích cá nhân, vì ham muốn sắc dục. Cũng vì thế mà nó dám nói ra những lời đó, coi đám người dám tranh đoạt đồ với nó là lũ lợn ngu ngốc.
Lời nói này chẳng khác gì một cú tát trời giáng vào mặt toàn bộ đám người Bạch Gia, vang lên ròn rã. Mấy tên thiếu niên trong phòng cơ mặt giật giật liên hồi, sắc mặt đỏ lừ vì cố kìm nén lửa giận, hết nhìn về phía căn phòng của Hoàng Thiên, lại nhìn về phía lão đại của mình với ánh mắt không cam lòng.
Điều khiến chúng không thể nào hiểu được là lão đại vẫn có thể bình tĩnh, chỉ nhếch môi cười nhạt một cái. Giống như lời nói của đối phương không phải là chửi hắn vậy, chẳng có lấy một tia giận dữ nào. Kẻ này nếu không phải là điên thì chính là loại người có khả năng khống chế cảm xúc đến đáng sợ.
Trong chốc lát sau đó, cánh cửa phòng của bọn chúng đột nhiên bị đẩy ra. Một tên thiếu niên vận y phục Bạch Gia bước nhanh tới, ghé vào tai của tên thiếu niên kia mà thì thầm gì đó. Dần dần sắc mặt của hắn lần đầu tiên thay đổi, sự thản nhiên bình tĩnh dần biến mất, thay vào đó là một chút suy tư âm trầm.
Cuối cùng, khi người thông báo rời đi, hắn mới mỉm cười một cách quái dị, đưa tay vuốt tóc lẩm bẩm trong miệng:
- Thú vị!
Mấy tên xung quanh còn không biết có chuyện gì, lại nhìn thấy lão đại nãy giờ im lặng không tiếp tục ra giá thì nhao nhao lo lắng. Lần này trưởng lão trong tộc giao cho nhiệm vụ bất cứ giá nào cũng phải giành được thứ này về, nếu như để tên kia cướp mất thì bọn chúng làm sao ăn nói đây.
Như hiểu được tâm trạng của đám người, tên thiếu niên kia ánh mắt hơi híp lại, lộ ra một tia độc ác khó mà phát hiện, nói nhỏ:
- Hắn mua được đồ, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể cầm được nó.
Nghe lão đại nói như thế, đám thiếu niên kia đều ngầm hiểu ra được ý định của hắn, nhất thời đều giãn ra, thoáng nhìn về phía căn phòng của Hoàng Thiên mà mỉm cười đắc ý, còn có cả sự ác độc.
Một khoảng thời gian trôi qua nhưng không thấy người của Bạch Gia tăng giá nữa, tiểu hòa thượng mới thở phào một cái, nếu tiếp tục chơi nữa thì thực sự là khô máu rồi. Mặc dù nó vay của Hoàng Thiên được thêm mười vạn, nhưng cũng không muốn vì món đồ này mà tiêu phí hết toàn bộ. Ai mà biết được đối phương còn bao nhiêu tiền chứ.
Lão nhân chủ trì là người có kinh nghiệm lâu năm, tất nhiên có thể đoán được ý định của đám người Bạch Gia. Nhưng lão cũng chẳng quản nhiều, chỉ cần bọn chúng không động thủ trong phạm vi quản lý của Thiên Nguyên Đấu Giá Hội là được.
Cất tiếng hỏi mọi người ba lần, lão thuận lợi gõ búa, món đồ này chính thức thuộc về tiểu hòa thượng. Nhận đồ vào tay, tiểu hòa thượng kích động đến cười tít cả mắt, sự khó chịu khi mất đi một số tiền lớn đã tiêu tán không còn. Trong lòng nó đang không ngừng hét lớn lên rằng phát tài rồi, phát tài rồi. Nghĩ đến cảnh sư phụ nhận được món đồ này, rồi khen thưởng cho nó một đống pháp bảo xịn, nó liền bật cười ha hả, chẳng phù hợp với một phong thái của người tu hành chút nào.
Rồi một lát sau, không biết nó suy nghĩ gì trong đầu, lại hướng về phía căn phòng của đám người Bạch Gia mà hô lớn:
- Ha Ha! Đa tạ các vị anh kiệt của Bạch Gia đã nhường lại món đồ mình yêu thích. Nhưng mà các ngươi cũng không thể thay đổi được gì đâu. Lợn dù không đi rúc bùn thì vẫn cứ là lợn mà thôi.
Đây tuyệt đối là trắng trợn sỉ vả. Một đám người Bạch Gia tức đến ói máu, nghiến răng nghiến lợi đến ken két. Mẹ kiếp tên khốn nạn vô sỉ này.
- Bại hoại phật môn!
- Mặt dày vô sỉ!
Gần như cùng một lúc, thanh âm của Anh Vũ và Cẩu Thủ cùng lúc vang lên. Ánh mắt của cả hai tên đều tràn đầy sự khinh bỉ liếc nhìn về phía tiểu hòa thượng. Mặc dù tiểu hòa thượng đã đem lại cho hai tên bọn chúng một số tiền khổng lồ, và khi nãy chúng còn nhìn tiểu hòa thượng với ánh mắt cảm kích cơ đấy. Đúng là thái độ thay đổi quá nhanh đi.
Thực ra thì từ đầu Anh Vũ chính là muốn chơi tên tiểu hòa thượng này một vố, nhưng không thể nào nghĩ được nó mất hơn mười bảy vạn thượng phẩm linh thạch để đổi lại thứ vô dụng này, lại vẫn có thể vui mừng đến như thế. Nhìn cái điệu bộ đó của nó, hắn không khỏi tức tối trong lòng, tên bại hoại phật môn kia cuồng dâm đến mức này rồi sao?
Nhưng nếu như Anh Vũ mà biết được cái ý nghĩ trong đầu của tiểu hòa thượng thì không biết sẽ phản ứng như thế nào. Có lẽ cũng chỉ biết cảm thán xoa trán mà thốt ra một câu danh sư xuất cao đồ.
Mặc kệ cho mấy người Anh Vũ đang nhốn nháo đấu khẩu, Hoàng Thiên nãy giờ vẫn thủy chung im lặng. Bởi vì sự chú ý của hắn đang tập trung về thân ảnh của tên thiếu niên Bạch Gia kia, một tên thiếu niên rất đặc biệt. Nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của đối phương, khóe môi nhắn không khỏi cong lên lộ ra một nụ cười. Nụ cười của kẻ nắm được mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Kẻ đó là người quen cũ của hắn, Bạch Tư Thần.
Khoảng thời gian sau đó, phiên đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, cũng không vì sự việc vừa rồi mà kém đi phần sôi nổi. Nhất là hai tên Anh Vũ và Cẩu Thủ, bọn chúng bây giờ có tiền rồi liền vung tiền như rác. Mua về một đống đồ kỳ quái, không biết lại có kế hoạch mờ ám gì nữa đây.
Trôi qua hơn hai giờ đồng hồ, Cố Sở đang nhắm mắt đả tọa đột nhiên mở bừng ra, truyền âm cho Hoàng Thiên:
- Chủ nhân! Đối tượng đã rời đi.
Nắm tay bất giác siết chặt lại một chút, Hoàng Thiên có chút kích động gật đầu với lão một cái, sau đó quay sang nói với Anh Vũ:
- Các ngươi cứ tiếp tục đấu giá, ta và Cố Sở tiền bối có việc phải đi trước. Tối nay gặp lại.
Thấy Hoàng Thiên có vẻ vội vàng như thế, Anh Vũ không khỏi thắc mắc, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hoàng Thiên mỉm cười vỗ vai hắn, gật đầu nói:
- Không có gì, là chuyện của sư phụ ta giao phó, đi một chút rồi về thôi.
Nghe thấy là việc của Vương Đình, Anh Vũ cũng không có hỏi thêm gì nữa. Hắn biết bản thân có muốn giúp cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết nhắc nhở huynh đệ của mình cẩn thận.
Thấy huynh đệ tin tưởng mình như vậy, Hoàng Thiên trong lòng càng thêm áy náy. Nhưng mà hắn bắt buộc phải làm vậy, bởi vì có những chuyện dù muốn giải thích cũng không giải thích được, chi bằng cứ giấu kín trong lòng.
Hắn cùng Cố Sở rời khỏi căn phòng chưa lâu, phía xa xa liền có một bóng người bước ra, phát đi một cái truyền tin phù. Nhìn quần áo mà hắn mặc, chính là trang phục của Bạch Gia.
Lần này có Cố Sở đi cùng, Hoàng Thiên cũng không khẩn trương lắm. Hắn tin với năng lực của lão, đối phương dù có thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng không thể thoát được. Đây có thể xem như là một sự tín nhiệm tuyệt đối.
Rời khỏi đấu trường một cái, còn chưa kịp thi triển thân thủ rời đi, hai người bọn họ đã bị người ta chặn lại.
- Ha ha, ta còn tưởng tên không có mắt nào to gan đắc tội với Bạch Gia chúng ta, không ngờ lại là thiên tài Hoàng Thiên a.
Một thanh âm châm chọc đắc ý vang lên từ tên thanh niên đi đầu, xem ra hắn chính là kẻ cầm đầu nhóm người này đấy.
Hoàng Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đám người này, đều là người của Bạch Gia. Tên vừa nói chuyện với hắn vóc người cao lớn, khuôn mặt có vài nét giống với Bạch Tư Thần, không biết là có quan hệ như thế nào.
- Tư Lĩnh ca cần gì nhiều lời với hắn, mẹ nó! Thiên tài chó má gì chứ, một tên đạo thương sắp chết mà thôi, trong mắt ta đến con chó cũng không bằng.
Một tên khác đang đứng đằng sau cười lạnh quát lên, ánh mắt không che giấu sát khí chút nào.
Việc Đạo Tâm của Hoàng Thiên tân sinh ngoài Thiên Phương ra, không có một ai khác biết cả. Do đó mọi người vẫn còn nghĩ hắn giống như lúc trước, đạo thương sắp chết. Và tất nhiên hắn cũng chẳng nói ra, ngược lại còn che giấu chuyện này nữa. Bởi vì hắn đã coi đây là con bài chưa lật của mình, sau này sẽ trở thành một đòn sát thủ mạnh mẽ.
Bạch Tư Lĩnh vẻ mặt đầy châm biếm, cũng không có ngăn cản người của mình, mà chỉ nhìn Hoàng Thiên cười cười nói:
- Hoàng Thiên huynh, ta cũng không muốn làm khó ngươi ah. Khi nãy ngươi đã cướp một món đồ mà bản thân không nên cướp. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn giao cho ta thôi.
Hoàng Thiên vốn đang có chuyện gấp, cũng không rảnh để đi so đo với mấy tên này, lắc nhẹ đầu nói:
- Đồ không phải ta đấu giá, cũng không có trong tay ta, muốn lấy lại thì tự đi mà tìm. Bây giờ ta còn có việc, tránh qua một bên đi.
Bạch Tư Lĩnh đưa mắt nhìn về phía Hoàng Thiên, bật cười lắc đầu:
- Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, ta khen ngươi một tiếng vì phép lịch sự mà thôi, ngươi liền nghĩ bản thân mình vẫn còn là thiên tài sao? Con mẹ nó thật là nực cười, dường như ngươi còn chưa hiểu được hoàn cảnh của mình thì phải. Hôm nay ngươi còn không giao đồ thì đừng hòng rời khỏi đây.
Lời nói của hắn vừa dứt, hơn mười tên thiếu niên khác liền tiến lên bao vây hai người Hoàng Thiên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý cùng khinh miệt.
Hoàng Thiên nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu áp chế sát khí trong lòng mình. Mãi tới mười giây sau hắn mới thở ra một hơi thật dài, nhẹ giọng nói:
- Một số kẻ đã muốn chết! Cứ thẳng tay!
Hắn không tự mình động thủ, mà ra lệnh cho Cố Sở.
** bài thơ trích từ KINH PHẠM VÕNG BỒ TÁT GIỚI BỔN GIẢNG KÝ chương III mục B.
Ma Thần Hoàng Thiên Ma Thần Hoàng Thiên - Đỉnh Kiên Ma Thần Hoàng Thiên