Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Đỉnh Kiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1067 / 0
Cập nhật: 2017-11-15 01:42:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117: Kiếm Tâm?
a ha! Cổ Huyền huynh dường như gặp chút rắc rối a?
Không khí nơi đây vốn đang thập phần căng thẳng, liền bị phá vỡ bởi một thanh âm lành lạnh. Tất cả mọi người xung quanh bị thanh âm này thu hút, nhất thời ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Người tới là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo tầm thường, thậm chí ngay cả khí chất cũng không có lộ ra chút nào. Nếu không phải hắn dám nói mấy từ khi nãy, thì người ta còn tưởng hắn là một tên phàm nhân tầm thường đây.
- Hóa ra là Vân Vũ huynh đệ, chỉ là mấy con chó mù mắt mà thôi, không cần phải bận tâm.
Nhìn thấy Vân Vũ, Cổ Huyền nở một nụ cười lắc đầu nói. Từ giọng điệu của hắn có thể nhìn ra được, Vân Vũ này của hắn không những có quen biết, mà còn có giao tình không tệ đấy.
Mà khi Vân Vũ xuất hiện, vẻ mặt của Anh Vũ liền xuất hiện sự biến hóa. Cánh tay nắm Đả Thần Bổng bất giác siết chặt hơn, kẻ này ngày trước cướp đi người trong lòng hắn, đã sớm không có cảm tình gì rồi, bây giờ lại còn dám ra tay giúp đỡ Cổ Huyền, chính là muốn chết đây mà.
Sự biến hóa trên khuôn mặt Anh Vũ tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Vân Vũ, hắn không khỏi cau mày suy tư, kẻ này với hắn có khúc mắc gì chăng?
Hắn vốn không phải là học viên của Thiên Nguyên Học Viện, cũng chỉ mới ghé vào học viện có vài lần, tất nhiên chưa gặp Anh Vũ bao giờ, nên không thể biết được thân phận của Anh Vũ. Nếu không thì hắn đã không đứng ra giúp Cổ Huyền.
Nhìn Anh Vũ với ánh mắt thâm thúy, nội tâm hắn nổi lên sự hứng thú, muốn bắt Anh Vũ lại để hỏi cho ra nhẽ, vì sao tên này lại có thái độ với hắn như thế. Hơn nữa, cũng có thể kéo gần quan hệ với Cổ Huyền, quả nhiên một việc lợi đôi đường.
- Cổ Huyền huynh, cũng sắp tới giờ tụ hội rồi, không nên vì mấy kẻ này mà chậm trễ, để ta giúp huynh giải quyết phiền phức.
Phải nói Vân Vũ hắn là người rất khôn khéo, một lời đề nghị đơn giản lại có thể hoàn hảo giúp Cổ Huyền thoát khỏi tình thế khó xử.
Người ngoài nghe vào, liền nghĩ rằng Vân Vũ giúp Cổ Huyền không phải vì Cổ Huyền đánh không lại hai người này, mà là vì sợ Cổ Huyền dây dưa với bọn hắn mà để lỡ giờ tụ hội đấy.
Trong lòng bất giác nhẹ nhõm đi đôi chút, Cổ Huyền mỉm cười quỷ dị nhìn thoáng qua Vân Vũ. Quả nhiên là kẻ có tâm cơ, chỉ một câu nói liền khiến hắn tránh đi không ít rắc rối.
Đoạn hắn nhìn hai người Hàn Lâm cùng Anh Vũ tràn đầy đắc ý. Bây giờ lợi thế nghiêng hẳn về một bên, ta muốn xem hai tên các ngươi còn dám mạnh mồm nữa không. Dám đắc tội với ta, tất cả các ngươi đều phải chết, cho các ngươi biết Cổ Huyền không phải là người mà các ngươi có thể khinh nhờn.
- Ngươi thử đụng vào hai người bọn hắn một cái thử xem?
Đúng lúc mà Cổ Huyền định mở miệng đồng ý, thì phía bên hồ nước đột nhiên vang lên thanh âm lành lạnh, khiến người ta không tự chủ được mà nổi lên da gà.
Đây là một lời cảnh cáo.
Vân Vũ nụ cười trên môi đông cứng lại, vẻ mặt tràn đầy xấu xí nhìn về nơi phát ra thanh âm đó, là kẻ nào dám thách thức hắn?
Chỉ thấy trên bờ hồ gạch đá vỡ nát, một tên thiếu niên cả người ướt như chuột lột đang chậm dãi bước lên. Khuôn mặt của hắn tái nhợt thiếu sức sống, nơi khóe miệng còn lưu lại một vết máu đen xì đầy quỷ dị. Duy chỉ có đôi mắt là cực kỳ đặc biệt, ánh lên tinh quang sắc lẹm, khiến người ta không dám trực tiếp nhìn vào.
Không ai khác chính là Hoàng Thiên!
Vân Vũ nhìn thoáng qua người thiếu niên mới tới này, trên môi lại nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Vốn hắn còn tưởng là một siêu cấp thiên tài nào đó đe dọa hắn đây, không ngờ lại chỉ là một tên nhóc trọng thương sắp chết, đến khí lực để thở cũng chẳng có.
Loại người này, hắn tùy thời một kiếm liền có thể giết chết.
- Ha ha! Ngươi đe dọa ta? Đừng nói là hai người bọn hắn, dù là ngươi ta cũng dám giết.
Hắn cười vang một trận, giọng điệu tràn đầy đắc ý cùng khinh thường, trong chớp mắt linh kiếm đã xuất ra trong tay, lấp lánh hàn mang.
Hắn thân là đệ tử chân truyền của Tông chủ Thiên Kiếm Môn, một đường tu kiếm, lấy kiếm làm đạo, lấy kiếm làm danh. Ý cảnh về kiếm siêu việt thường nhân, có thể nói là gần như mạnh nhất trong giới trẻ. Chỉ cần một khi hắn xuất kiếm, dù là Cổ Huyền cũng không dám khinh thường.
Toàn bộ mọi người xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh, không ai nghĩ rằng vì đối phó với mấy người Hoàng Thiên, Vân Vũ lại trực tiếp xuất ra Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm. Phải biết rằng đây là một trong những pháp bảo mạnh nhất của Thiên Kiếm Môn, uy lực vô cùng kinh người. Một khi xuất ra thì trong cùng cảnh giới, trừ những kẻ biến thái như Cổ Huyền, Thanh Hoa… không có kẻ nào có thể chống lại được.
Hiển nhiên hắn đã động sát tâm đối với ba huynh đệ kia, đặc biệt là Hoàng Thiên, kẻ dám thách thức hắn trước mắt mọi người.
Ánh mắt của tất cả mọi người nơi này đều có sắc thái không giống nhau. Ngoài Anh Vũ cùng Hàn Lâm ra, không có một người nào có mặt tại đây cho rằng Hoàng Thiên có thể chống lại Vân Vũ. Vì thực lực của Vân Vũ đã sớm đạt tới đỉnh cao của Nguyên Đan kỳ, lại cầm trong tay Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm, tuyệt đối có thể nói là cùng Cổ Huyền ngang hàng, không thua kém một chút nào.
Hoàng Thiên một tên vô danh tiếu tốt, lấy gì để chống lại hắn?
- Cứ động thủ thử xem?
Thanh âm của Hoàng Thiên vẫn như thế lạnh lẽo đến thấu xương, không hề có một biểu cảm nào trên khuôn mặt. Kiếm, cũng là lĩnh vực mà Hoàng Thiên hắn am hiểu nhất.
- Hừ! Vẫn còn mạnh miệng, hôm nay chết dưới Huyễn Thần Thanh Lôi Kiếm của ta, ngươi cũng nên tự hào a!
Vân Vũ cười lạnh một tiếng, toàn thân trong chốc lát bộc phát ra kiếm ý mãnh liệt. Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm dưới sự thôi thúc của hắn liền hóa thành hư ảnh, gần như biến mất khỏi thế gian này. Chỉ còn lưu lại lôi điện chói sáng, đem một vùng không gian ngập chìm trong sấm sét.
Đây là ý cảnh mà Vân Vũ ngộ ra, bản chất của kiếm xưa nay vốn là sắc, nhưng kiếm đạo hắn ngộ lại là uy. Kiếm uy, kiếm chém vạn vật, kiếm sắc vô uy, kiếm chém phàm*.
Mà gữa đất trời này, tất cả vạn vật từ xưa tới nay, lôi điện chính là một trong những tồn tại có uy lực mạnh nhất. Cho nên, một đường hắn ngộ kiếm, là một đường hóa kiếm thành lôi, phách tan vạn vật.
Cũng vì lẽ đó, mà tông chủ của Thiên Kiếm Môn đã truyền cho hắn Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm. Một cây kiếm được rèn luyện từ vô tận thần lôi, một cây kiếm tựa như vì hắn mà sinh ra, vì kiếm đạo của hắn mà hình thành.
Một kiếm vô hình chém xuống, chìm trong vạn vạn đạo thần lôi, khiến người ta có cảm giác bất lực, vô phương chống đỡ. Kiếm hóa huyễn, kiếm hóa lôi, kiếm huyễn hóa thần lôi, phách trời phách đất, phách vạn vật thương khung.
Tất cả mọi người lúc này vẻ mặt đều thất sắc, kinh sợ lui mạnh về phía sau. Ánh mắt tràn đầy hãi hùng nhìn tới biển sấm sét trước mặt, mỗi một tia sét đều hàm ẩn uy lực cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối có thể đả thương bất cứ Nguyên Đan tu sỹ bình thường nào.
Thực sự một chiêu kiếm này của Vân Vũ rất mạnh, trong lớp trẻ tầm tuổi, khó mà tìm ra được người có thể chống đỡ.
Nhưng mà rất tiếc, hắn dùng kiếm, và hắn ra tay với Hoàng Thiên, một kẻ sở hữu thiên phú về kiếm đạo viễn siêu tất cả, đến cả cấp độ cường giả như Xương Cuồng cũng phải tự nhận không bằng.
Thời gian trước, Hoàng Thiên đã sớm lĩnh ngộ đến cảnh giới Tâm Kiếm Hợp Nhất. Gắn liền cuộc đời của hắn với kiếm, sinh vì kiếm, tử vì kiếm… một đường kiếm nghịch sinh tử.
Ý cảnh về kiếm của hắn, hoàn toàn có thể nói vô địch trong lớp trẻ, không có một ai có thể nhìn thấu. Vân Vũ kia nếu đem ra so với hắn, chẳng khác nào lấy ánh sao ra so với mặt trời, không có tư cách để so sánh.
Nhìn một chiêu mạnh mẽ như cuồng phong vũ bão của đối phương, Hoàng Thiên lông mày đều không nhíu lấy một cái, chỉ có khóe môi hơi cong lên, hắn cười.
Không có xuất ra linh kiếm, cũng không có tránh né, hắn nhẹ nhàng vươn tay điểm tới, nhẹ nhàng mà điềm tĩnh. Tâm là kiếm, kiếm là tâm, tâm kiếm hợp nhất… một chỉ của hắn, chính là đánh ra một đạo kiếm - Kiếm Tâm.
Hai người tu kiếm, hai khí thế trái ngược nhau, xảy ra một lần va chạm cực kỳ khủng bố. Đem phạm vi bán kính năm mươi mét bao phủ trong lôi điện ngợp trời, khiến cả mặt đất của Thiên Thu Viện chấn động liên tục không ngừng.
Tất nhiên, ai cũng có thể đoán ra được kết quả của lần va chạm này, đơn giản vì bọn họ đều bị một chiêu này của Vân Vũ dọa cho kinh sợ rồi. Ngay cả Cổ Huyền cũng phải cau mày, không biết bản thân có chống đỡ được hay không nữa.
- Thằng này xong rồi!
- Thật sự! Một chiêu này quá khủng bố a.
- Hừ! Chết cũng đáng thôi, ai bảo ngu ngốc đi trêu chọc Vân Vũ sư huynh.
Lúc này tất cả mọi người đều xôn xao nghị luận, không ai cho rằng Hoàng Thiên có thể sống.
Khi mà tất cả mọi người đều đang bàn tán, thì Cổ Huyền sắc mặt đột nhiên biến đổi, xẹt qua một tia kinh ngạc, thần sắc cực kỳ khó tin.
Một số người vẫn luôn chú ý hắn, lúc này đây thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn thì nhất thời tràn đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao Cổ Huyền lại có vẻ mặt đó.
Rất nhanh bọn hắn đều hiểu ra tại sao rồi, vì ngay khi lôi điện tan hết.
Một thân ảnh sừng sững như ma thần xuất thế, một tay dùng hai ngón kẹp lấy Huyễn Thần Thanh Lôi Kiếm, tay còn lại đang bóp cổ tên siêu cấp thiên tài Vân Vũ, nhấc bổng cả thân thể hắn lên, nhẹ nhàng tựa như nắm một con gà.
- Ta nói lại một lần nữa! Ngươi thử đụng tới bọn hắn xem?
*Kiếm uy, kiếm chém vạn vật, kiếm sắc vô uy, kiếm chém phàm. Nghĩa là: Kiếm có uy lực liền có thể chém được vạn vật, một thanh kiếm sắc nhưng không có uy lực thôi thúc thì chỉ có thể chém được những vật phàm, sinh linh nhỏ yếu.
Ma Thần Hoàng Thiên Ma Thần Hoàng Thiên - Đỉnh Kiên Ma Thần Hoàng Thiên