Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 798 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2656 / 48
Cập nhật: 2015-01-27 12:54:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 676: Trọc Phú (2)
ong Cát công chúa cảm thấy, với năng lực của Liễu gia, rất khó kết thành mạng lưới lớn, sau lưng nhất định phải còn người khác, nàng muốn tóm cả những kẻ ấy, nhưng mãi không tìm ra được.
Vỗn dĩ, nàng cảm thấy nếu không rõ chuyện gì, cách tốt nhất là phong bế luôn Vạn Hoa Lầu, nhưng nàng biết không thể làm vậy, bởi vì ở giữa liên quan đến quá nhiều nhân vật lớn, khiến nàng không thể động thủ.
Chỉ cần không bị ép đến tình huống bất đắc dĩ, nàng không cần phải đến Vạn Hoa Lầu nữa mà sẽ phái người theo dõi hành vi của họ.
- Liễu huynh, Vệ huynh, chúng ta đến làm chính sự, đừng lằng nhằng ở đây nữa.
Công tử kia khuyên nhủ nói.
- Trần công tử, ta biết công tử rất bận, cũng không thích những nơi trăng hoa này, nếu lần này tứ đại gia tộc liên hợp, công tử cũng không tham gia vào hàng ngũ chúng ta! Được rồi, thế này đi, chuyện hôm nay không cần công tử đến, chúng ta bao hết, công tử về trước đi!
Liễu gia công tử phẩy phẩy tay, thản nhiên nói.
- Cái này... cũng được, vậy hai người tự đi nhé!
Trần công tử giận mà không sám nói, chỉ có thể giũ tay áo bỏ đi.
Tứ đại gia tộc chính là Chu Tước Vệ gia, Liễu gia, Trần gia, và Tây gia, họ là tứ đại thế gia lớn nhất Chu Tước đế quốc.
Bốn đại gia tộc vốn dĩ không quá hoà thuận, lần này chỉ là tình huống đặc thù, nên mới liên hợp lại với nhau, chứ bình thường nhất định cầm dao đâm chết lẫn nhau.
Đồng thời, Trần gia cũng là gia tộc có thực lực nhỏ nhất trong tứ đại gia tộc, hơn nữa khoảng cách chênh lệch cũng tương đối lớn, cho nên khó trách hắn giận mà không dám nói.
Lúc này, bọn Vệ Tinh phát hiện Diệp Lãng căn bản chẳng buồn nhìn chúng, hay cũng có thể nói, căn bản không muốn nhìn chúng.
Tình huống này, khiến chúng cảm thấy vô cùng mất mặt!!
- Chát!
Vệ Tĩnh đập tay lên bàn, bởi vì hắn sử dụng một chút xíu đấu khí, cho nên âm thanh đặc biệt lớn, khiến Vạn Hoa Lầu vốn đang rất náo nhiệt nhất thời trở nên im lặng.
- Hứ, Tiểu Ngũ, nàng có thôi đi không, còn làm vậy nữa ta sẽ ném nàng xuống đấy!!
Diệp Lãng tức giận nhìn Lãnh Huyết Ngũ, lúc nãy hắn đang uống cháo tổ yến, chấn động này làm hắn rung tay, toàn bộ cháo đổ lên mặt, mà hắn cảm thấy, những việc thế này chỉ có Lãnh Huyết Ngũ mới có thể làm.
- Hừ!
Lãnh Huyết Ngũ hừ lạnh một tiếng, quay sang chỗ khác, chẳng buồn quan tâm đến Diệp Lãng.
- Ông chủ, không phải Tiểu Ngũ tiểu thư, mà là người phía sau!
Liễu Phi Yên lúc này đang dùng khăn tay lau mặt cho Diệp Lãng, sau đó chỉ vào đám Vệ Tinh sau lưng nói.
- Phía sau? Là ai trong các ngươi vừa làm?
Diệp Lãng quay lại nhìn bọn Vệ Tinh, hỏi.
- Bổn thiếu gia ta, tiểu tử, biết điều...
Vệ Tinh huênh hoang nói, đang định bảo biết điều thì nhường hai người Lãnh Huyết Ngũ cho hắn, ai ngờ câu nói chỉ dừng ở đây, bởi vì
- Phụt...
Diệp Lãng trực tiếp cầm bát cháo hất về phía Vệ Tinh, cả khuôn mặt, hoàn toàn là cháo.
Không ai nghĩ, Diệp Lãng lại làm như vậy, chẳng nói lời nào, trực tiếp trả thù, bây giờ thì có trò vui xem rồi, tiểu tử này dám chống lại Vệ Tinh.
- Ngươi, tiểu tử, ta giết ngươi!!
Vệ Tinh sau một vài giây sững sỡ, bắt đầu nổi giận, lần này hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, bị một tên trọc phú hất đầy một mặt cháo.
- Xin lỗi! Cho hỏi, ngươi là ai?
Diệp Lãng hất xong bát cháo, lập tức trở nên lễ phép hỏi, bộ dạng chẳng giống như người vừa có hành vi thất lễ, khiến những người có mặt không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.
- Ta... ta tên Vệ Tinh, Vệ gia.
Vệ Tinh ngơ ngác, vô thức trả lời.
- Hình như ta không quen người, xin cứ tự nhiên.
Diệp Lãng giơ tay, bộ dạng mời mọc.
-...
- Hứ, tiểu tử, từ khi nào đến lượt ngươi mời ta tự nhiên!!
Vệ Tinh sau khi phản ứng lại, giận dữ nói.
- Lúc nãy!
Diệp Lãng nói.
-...
Tên tiểu tử này có phải đang trêu chọc người ta không?
Trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra suy nghĩ này, ngữ khĩ và hành vi của Diệp Lãng đều giống như đang trêu chọc Vệ Tinh, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Kì thực, hành vi và lời nói đều rất đơn giản, người khác hất cháo vào mặt hắn thì hắn trả thù lại, cái này gọi là lấy oán báo oán!!
Hỏi tên tuổi Vệ Tinh, chỉ là lễ nghĩa quý tộc, xác định rằng mình không quen, còn những lời sau, hoàn toàn là câu trả lời, hỏi lúc nào, đương nhiên là trả lời là lúc nãy.
- Xoạt...
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vệ Tinh sau một hồi hổn hển, lập tức rút đao, lao về phía Diệp Lãng, nhưng, cuối cùng, hắn bị Liễu công tử bên cạnh chặn lại.
- Vệ huynh, chỉ là một việc nhỏ nhặt, cớ gì để mất thân phận của mình, sau này còn mặt mũi nào gặp lại ai nữa?
Liễu công tử mỉm cười nói.
- Liễu huynh nói đúng lắm, chỉ trách tên tiểu tử này quá đáng ghét, ta bị hắn làm cho hồ đồ!
Vệ Tinh chỉnh lại thần thái, điềm nhiên nói, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta là những người thượng đẳng, đừng để bị xếp ngang hàng với loại người này!
Vệ Tinh khó chịu nhìn bọn Diệp Lãng.
- Ê, Vệ Tinh công tử kia, cháo trên mặt ngươi giữ lại ăn khuya sao? Nếu như ngươi không chê, ở đây ta còn một ít cháo thừa nữa.
Diệp Lãng rất "không biết điều" nói.
-...
- Ha ha...
Cảnh tượng này quá buồn cười, nhìn Vệ Tinh vênh váo hung hăng, nhưng lại quên chùi cháo tổ yến trên mặt, cả Vạn Hoa Lầu đều phải bật cười.
- Tiểu tử! Cho ngươi biết tay!! Mụ tú bà, ra đây cho ta!!
Vệ Tinh mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không tiện phát tác, đành phải dùng thân phận ra đàn áp sự tình.
Ví dụ nói, chính là tìm mụ tú bà, đòi lại hai người Lãnh Huyết Ngũ, hắn nghĩ hai người Lãnh Huyết Ngũ có lẽ là người mới, cho nên không hiểu quy tắc, đến bản thân còn không nhận ra, nếu mụ tú bà ra đây, nhất định có thể tách họ ra khỏi Diệp Lãng.
Nhưng ngay từ ban đầu hắn đã phạm sai lầm, hai người Lãnh Huyết Ngũ không phải người ở đây, đừng nói mụ tú bà, cho dù bà chủ xuất hiện cũng không thể động vào hai người họ.
Liễu Phi Yên cười cười, nàng muốn được xem trò vui, có Diệp Lãng, cho dù là gặp phải phiền phức nàng cũng không sợ, bởi vì chuyện gì Diệp Lãng cũng có thể xử lý được.
Lãnh Huyết Ngũ chỉ cười lạnh, nàng chẳng sợ tứ đại gia tộc, sau lưng nàng có Lãnh huyết tổ, sau lưng Lãnh huyết tổ là cả đế quốc, một thế gia thế lực dù lớn cũng chỉ là một thế gia mà thôi.
Tiểu công chúa vẫn còn đang ăn, chẳng hỏi han gì những chuyện bên ngoài, nàng hình như có một thói quen mới, chỉ cần có Diệp Lãng, nàng hoàn toàn có thể mặc kệ tất cả.
Luyện Kim Cuồng Triều Luyện Kim Cuồng Triều - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Luyện Kim Cuồng Triều