As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 798 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2656 / 48
Cập nhật: 2015-01-27 12:54:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 345: Biệt Kính (1)
à tuy lời Diệp Lãng có chút bá đạo nhưng cũng không phải không có đường sống, hắn chỉ muốn vào xem một chút, sẽ không phá hư gì cả, hơn nữa hiện tại nếu có gì không tiện thì hắn có thể đợi.
"Bên trong không có gì không tiện cả, nhưng không thể để ngươi đi vào!" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ cũng thực kiên quyết, không lui bước.
"Nếu đã không có gì không tiện thì sao không thể đi vào? Các ngươi nói gì vui vậy.” Diệp Lãng ngơ ngác nói, hắn không hiểu, hơn nữa cũng bước về phía trước mấy bước.
"Công tử, bởi bên trong có nhân vật trọng yếu nhất của Thánh Giáo chúng ta nên người không thể đi vào!" Phong Hành đi đến trước mặt Diệp Lãng, dùng tay che lại để Diệp Lãng tạm không bước tới được.
Diệp Lãng ngừng lại, nói: "Nhân vật trọng yếu? Vậy bảo hắn trước né ra ngoài một chút cho ta vào xem là được rồi!"
Mọi người trầm mặc.
"Diệp Lãng, người ta đã nói là nhân vật trọng yếu rồi thì sao có thể gọi người ta tránh đi được..."
Diệp Lãng vốn còn muốn nói nhiều câu phản bác khác nhưng rất nhanh hắn dừng lại bởi người nói những lời này không phải là Thất công chúa mà là Chân Tiểu Yên đang nằm trong lòng hắn!
"Ý, mụ béo, ngươi tỉnh rồi! Sao rồi đói bụng rồi phải không, chỗ này của ta có một ít thức ăn ngon, tuy rằng không bằng thức ăn ngươi làm nhưng vẫn tương đối tốt" Diệp Lãng lập tức lấy ra rất nhiều thức ăn đặc sản từ trong không gian giới chỉ.
Kỳ quái vì sao hắn còn những thứ này, chẳng phải hắn đã cứu tế dân chạy nạn hết rồi sao?
Kỳ thật đáp án cũng rất đơn giản, người khác đưa!
Mặc dù Diệp Lãng không có cơ hội đi ra ngoài, không có thời gian đi mua thức ăn, vẫn ở Thánh Thành không rời nửa bước, không có mấy cơ hội tiếp xúc thức ăn đặc sản.
Bất quá, khi hắn chẩn bệnh ở Mơ Hồ Đường, trợ giúp chữa bệnh miễn phí cho dân chúng nghèo khó thì họ sẽ báo đáp, tuy họ không thể lấy ra thứ gì quý trọng nhưng thức ăn đặc sản địa phương vân vân thì vẫn có thể lấy ra được, Diệp Lãng cũng không cự tuyệt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!
"Oa, đây là... Diệp Lãng, sao ngươi có được mấy thứ này?" Ngay từ đầu Chân Tiểu Yên chỉ thuần túy ăn thôi nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện trong đám đặc sản này của Diệp Lãng có nhiều nguyên liệu nấu ăn mà nàng chưa bao giờ thấy.
Phản ứng của nàng giống như lúc này, hai mắt lóe sáng, trong mắt ngoài nhưng nguyên liệu này ra thì không còn gì khác.
"Người khác đưa, ngươi cần à? Vậy cho ngươi hết!" Diệp Lãng đổ hết đặc sản trong giới chỉ ra cho Chân Tiểu Yên, mặc dù hắn trì độn một chút nhưng hắn vẫn biết Chân Tiểu Yên muốn cái gì, thức ăn bình thường thì nàng không cần, nàng chỉ cần nhưng đặc sản thổ địa này thôi.
"Ừ!" Chân Tiểu Yên gật đầu, thu hết vào không gian túi của mình.
Lúc này hai người tựa hồ đã quên hết nhưng chuyện khác, vừa rồi Diệp Lãng còn xung đột với những người phía trước để được vào phòng mà giờ lại...
"Khụ khụ! Công tử, chúng ta nên rời đi nơi này trước a!" Phong Hành ho khan vài tiếng nhắc nhở, đồng thời hắn cũng muốn nhanh chóng mang Diệp Lãng đi, nếu Diệp Lãng có thể quên chuyện này đi thì không còn gì tốt hơn.
"Ừ... Không đúng, ta vẫn muốn đi vào!" Diệp Lãng vốn cũng muốn nghe theo nhưng cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa nhắc nhở hắn, làm hắn kiên định lập trường của mình.
Mọi người trầm mặc, nói tới nói lui tựa hồ lại quay về điểm xuất phát.
Diệp Lam Vũ nhíu mày, sau đó mở miệng nói: "Rốt cuộc người ở trong này là ai, nếu có thể thì để đệ đệ của ta gặp mặt một lần đi, nếu không hẳn là hắn sẽ không bỏ qua!"
Diệp Lam Vũ vĩnh viễn đứng về phía Diệp Lãng, đồng thời nàng cũng biết Diệp Lãng, nếu không để hắn đi vào thì chuyện này không thể dừng lại tại đây.
"Cái này... Kỳ thật bên trong là Thánh Nữ của Thánh Giáo chúng ta!" Phong Hành chỉ chần chờ một chút, cuối cùng cũng nói ra người ở trong đó, mặc dù là Thánh Nữ cũng vậy.
Đơn giản là hắn cảm thấy Diệp Lãng tuyệt đối có tư cách biết chuyện này, hắn là khách quý của Thánh Giáo, cũng là ân nhân của Thánh Giáo!
"Thánh Nữ?"
Đáp án này làm Diệp Lam Vũ tam nữ kinh ngạc một chút, các nàng không ngờ rằng trong gian phòng kia lại là Thánh Nữ của Thánh Giáo!
Hiện tại Chân Tiểu Yên đã hiểu, hóa ra lúc trước Phong Hành nói hai người duy nhất, ngoài Giáo Hoàng còn có Thánh Nữ nữa!
Thánh Nữ là biểu tượng thuần khiết, thần thánh nhất trong Thánh Giáo, đôi khi địa vị còn vượt cả Giáo Hoàng!
"Thặng nữ? Thặng nữ bao nhiêu tuổi? Vì sao không ra ngoài được?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, hắn coi Thánh Nữ như thặng nữ, bất quá cũng có điều đúng, Thánh Nữ đều là thặng nữ... (*)
"Ngu ngốc, người ta là THÁNH Nữ, không phải thặng nữ!” Diệp Lam Vũ tức giận gõ Diệp Lãng một cái.
"Nàng có ra ngoài được không?" Diệp Lãng hỏi.
"Đã nói là Thánh Nữ rồi, tất nhiên không ra ngoài được!" Diệp Lam Vũ lại tức giận nói.
Diệp Lãng nghe vậy liền khoát tay, thực không thèm để ý nói: "Vậy chẳng phải là thặng nữ sao, có gì khác đâu!"
“…”
"Công tử, lời này của người nói ở đây thì được, đừng nói trước mặt Thánh Nữ, nếu nàng còn có thể nghe được thì..." Phong Hành nói xong lộ ra một chút ưu thương, nhìn cánh cửa kia không nói gì nữa.
"?" Diệp Lãng có điểm nghi hoặc nhìn Phong Hành: "Vì sao nói nếu nàng còn có thể nghe được? Chẳng lẽ nàng không nghe được sao?"
"Ừ! Bây giờ nàng không nghe được nữa!" Phong Hành gật gật đầu nói.
"Nàng bị điếc? Nếu vậy thì để ta xem cho, có lẽ ta có thể giúp nàng chữa khỏi!" Diệp Lãng chữa cho nhiều người như vậy nên cũng không ngại nhiều thêm một cái nữa, hơn nữa hắn cũng không cam đoan nhất định có thể chữa khỏi, chỉ nói có lẽ mà thôi.
Phong Hành lắc đầu, nói: "Không phải! Được rồi, người cũng không cần đoán nữa, còn có, cho dù người không nói thì tin rằng rất nhanh sẽ có người tìm người hỗ trợ, chuyện này là nỗi đau của toàn bộ Thánh Giáo chúng ta!"
"Nếu như vậy thì chúng ta đi vào xem đi..." Diệp Lãng cười nói sau đó liền bước về phía trước.
Bởi lời của Phong Hành và Diệp Lãng làm rất nhiều người nhất thời không kịp phản ứng, dựa theo lẽ thường mà nói nếu Diệp Lãng muốn đi vào thì vẻn vẹn chỉ là vấn đề thời gian, nói vậy thì hắn đi vào cũng không có vấn đề gì.
Nhưng rất nhanh có người kịp phản ứng!
"Hiện tại ngươi không thể đi vào, sau này có thể đi vào không có nghĩa là hiện tại cũng có thể!" Quang Minh Kỵ Sĩ thủ vệ ngăn trước mặt Diệp Lãng.
Đúng vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đi vào không có nghĩa là lập tức có thể!
(Thặng: Thặng tức là thừa; "ra ngoài" trong trường hợp này tức là không được gả ra ngoài Thánh Nữ trước giờ đều độc thân.)
(Oh my godess!! Bây giờ em mới hiểu, *** nó, thì ra là thặng nữ, ngày xưa cứ gọi nó là gái già không, haizzz, mai phải đi xin lỗi, sửa chữa lỗi lầm…)
Luyện Kim Cuồng Triều Luyện Kim Cuồng Triều - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Luyện Kim Cuồng Triều