The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 798 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2656 / 48
Cập nhật: 2015-01-27 12:54:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 264: Phẫn Nộ (1)
ơn 10 vạn dân gặp khó khăn a, còn đào vong nữa, rồi còn dân gặp nạn khắp mọi nơi nữa, có thể tưởng tượng cần phải mất bao nhiêu tiền, bao nhiêu vật tư, nếu chỉ bằng một mình bại gia tử như Diệp Lãng đi cứu thế thì vẫn còn chưa đủ.
Vì vậy Diệp Lãng cảm thấy tiền của mình không nên phung phí vào những việc khác.
"Ừ, chúng ta đều có." Những dân chạy nạn này đều đến từ cùng một đế quốc, tự nhiên sẽ có thân phận của đế quốc.
"Vậy đi, các ngươi điểm danh nhân số xem, ngoài ta ra là 1 ngân tệ, còn lại đều 10 tiền đồng, tính xem phí vào thành là bao nhiêu." Diệp Lãng nói, những lời này không chỉ nói cho bên dân chạy nạn nghe, còn nói cho bên những người của thành nhỏ nữa.
Hiện tại bên phía thành nhỏ đều đau đầu, nếu đám người kia có thể giao ra phí vào thành thì chẳng lẽ phải thả họ vào sao? Nếu họ đi vào mà không chịu ra thì sẽ mang đến cho thành mình một gánh nặng rất lớn, thậm chí không thể chịu nổi.
Lương quan chết tiệt này, chuyện này liên quan gì đến ngươi, ngươi nói vào làm gì? Đám vệ binh kia nhìn tiểu lương quan, ánh mắt rất bất mãn, bình thường bọn họ đã nhìn lương quan này không vừa mắt, bây giờ thì càng không phải nói.
"Lương quan, ngươi có tư cách gì nói như vậy, đừng cho rằng mình là em vợ đội trưởng là có thể ra mặt làm chủ." Vệ binh hừ lạnh nói, lần này liên quan đến chức trách của bọn hắn, bọn hắn không thể lại dễ dàng tha thứ được.
"Hừ, các ngươi không muốn lăn lộn tiếp ở đây sao mà dám nói chuyện với ta như vậy, nói cho ngươi biết, nơi này từ ta định đoạt." Tiểu lương quan đương nhiên sẽ không cúi đầu, vẫn thực ngang ngược nói.
"Ngươi định đoạt? Ngươi phải ôm được cái trách nhiệm này trước đã, trước ngươi cắt xén lương thực của dân chạy nạn, ở giữa kiếm tiền riêng thì có lẽ còn có thể lừa dối, nhưng chuyện này ta xem làm sao ngươi có thể lừa dối nổi." Vệ binh khinh thường nói.
Những lời này làm người ta đột nhiên hiểu được vì sao những người phát cháo lại phẫn nộ với người này, hóa ra lương quan này lại làm ra chuyện như vậy, mà không cần phải nói thêm, việc cháo loãng như vậy nhất định là vì hắn.
Ngay cả lương thực giúp dân gặp nạn thiên tai cũng tham ô được thì có thể nghĩ tên lương quan này đáng giận biết bao, cũng không biết vì việc hắn cắt xén mà đã có bao nhiêu dân chạy nạn chết đi nữa.
"Ngươi hẳn là nên chết đi." Diệp Lãng nghe vậy, cũng rất trực tiếp nói với lương quan kia.
Tuy rằng đây là câu mà bất cứ ai cũng muốn nói, nhưng không ai nghĩ đến Diệp Lãng sẽ trực tiếp nói ra như vậy, điều này làm tâm mọi người cảm thấy vui sướng.
"Thì sao, bọn họ bất quá chỉ là một đám dân đen, chết thì chết, sao lại lãng phí lương thực của chúng ta được." Lương quan kia vẫn thực ngang ngược, không biết rằng mình đã sai, biểu tình này làm người ta nhìn mà cảm thấy ghê tởm.
Tất cả mọi người ở đây, kể cả phía thành nhỏ cũng muốn đi lên đánh lương quan này một chút, người như vậy chính là cặn bã của xã hội, căn bản không nên tồn tại trên thế giới này.
Lúc này tất cả mọi người đang nghẹn một hơi, mà nếu cái hơi này bị bộc phát ra thì không biết sẽ khủng bố đến dường nào, mà lương quan cặn bã này cũng sẽ thực thảm.
"Đi lên, đánh chết hắn, ta phụ trách!" Diệp Lãng nhẹ nói, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng lại đập thật mạnh vào lòng mọi người, giống như đâm ra một lỗ hổng làm cái hơi này bị bộc phát ra.
Mọi người vây tiểu lương quan, nắm chặt tay, bước từng bước về phía trước....
"Các ngươi muốn làm gì? Ta cho các ngươi biết, tỷ phu của ta là... A..." Tiểu lương quan kia nhìn thấy vậy, trong lòng rất sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn chống đỡ, lấy danh nghĩa tỷ phu ra để tự cứu.
Có điều, lúc này cho dù lão tử hắn là Hoàng Đế cũng vậy thôi.
"Đánh chết tên trời đánh này!"
"Đánh, đánh mạnh vào."
"..."
Ngay từ đầu chỉ có dân chạy nạn quyền đấm cước đá với tiểu lương quan, càng về sau thì ngay cả phía thành nhỏ cũng tham gia, vụng trộm đá một cước, đánh một đấm...
"A a..."
"A..."
"..."
Tiếng kêu thảm thiết của lương quan này càng nhỏ, mãi đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất nhưng mọi người vẫn không đình chỉ, vẫn tiếp tục quyền đấm cước đá.
Có một vài người vĩnh viễn không biết, kỳ thật mình cũng chẳng là cái gì cả, trước mặt mọi người hắn rất nhỏ bé, căn bản không thể ngăn cản lửa giận của mọi người nhưng bọn hắn lại không biết, vẫn khơi mào lửa giận, cuối cùng bị lửa giận bao phủ.
"Thống kê xong chưa?" Lúc này Diệp Lãng đang can thiệp với vệ binh, tuyệt không để ý đến tình huống bên kia.
"Cái này... công tử, nếu các ngươi muốn vào thành thì sẽ làm khó ta đấy." Vệ binh cau mày nói.
"Các ngươi có gì khó? Chúng ta vào mua đồ của các ngươi, kích thích kinh tế của các ngươi thì có chỗ hỏng gì?" Diệp Lãng có điểm không rõ, chuyện tốt như vậy sao còn đi cự tuyệt?
Đương nhiên lúc này Diệp Lãng cũng không lo lắng đến việc mình đang mang theo một đám dân chạy nạn, người khác sợ chính là sợ đám dân chạy nạn này sẽ không muốn rời đi.
"Ưu đãi thì đương nhiên muốn, nhưng mà nếu các ngươi không ly khai... Khoan khoan, ngươi vừa nói cái gì?" Thủ vệ kia đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó là Diệp Lãng nói mua đồ.
Phải biết rằng, sở dĩ bọn họ muốn chặn dân chạy nạn này ở ngoài cửa là vì dân chạy nạn này không có tiền mua đồ, chỉ có đợi cứu tế, nếu mà dân chạy nạn lại có tiền mua thì hoàn toàn khác, hoan nghênh còn không kịp nữa là.
Có điều, đã có thể mua đồ thì còn gọi là dân chạy nạn sao? Đó là du khách.
"Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ lập tức rồi đi, vốn đang muốn ở lữ điếm nhưng giừo xem ra cắm trại dã ngoại thoải mái hơn chút." Diệp Lãng nói, nhiều người như vậy cắm trại cùng một chỗ kỳ thật cũng khá thú vị.
"Không không, không phải ta đuổi các ngươi đi, ngươi xác định các ngươi có tiền mua đồ không?" Đám vệ binh hoài nghi, cái này thật sự làm người ta có điểm khó tin.
"Đương nhiên là có, tính nhanh lên, chúng ta muốn vào thành, nếu các ngươi hoài nghi thì có thể đi theo ta." Diệp Lãng nói, mà lúc này tiểu Nhị lại bị hắn triệu hồi đến bên cạnh, điều này càng làm người ta tin phục.
"Tốt, tốt, ta lập tức kiểm kê đây, không, các ngươi có thể đi vào, chỉ cần các ngươi có thể mua đồ thì chút phí vào thành kia có là gì đây, cứ xem như chúng ta tặng các ngươi." Đám vệ binh có thể là phát hiện ra Diệp Lãng không giống người thường, bọn họ hiểu được có lẽ những người khác không có tiền, Diệp Lãng nhất định sẽ có, điều này không cần phải nghi ngờ.
"Ừ, cám ơn nhiều, vậy cũng là các ngươi trợ giúp những người đáng thương này." Diệp Lãng gật gật đầu, rất có lễ phép nói.
"Công tử, người kia không còn thở...." Lúc này, bên kia cũng chấm dứt rồi, đám người vượt qua phẫn nộ, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.
Mọi người luôn sau khi trải qua xúc động mới nhớ tới hậu quả, mới bắt đầu sợ hãi.
Xúc động là ma quỷ, những lời này đã hoàn mỹ bày ra tâm tình lúc này của một số người.
Luyện Kim Cuồng Triều Luyện Kim Cuồng Triều - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Luyện Kim Cuồng Triều