Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 354
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 00:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 196: Cho Nhau Ấm Áp (3)
hương 196: Cho nhau ấm áp (3)
Trong phòng bệnh, Lâm Y đang ngồi tựa vào thành giường, một chân co, một chân duỗi, trên bàn chân đang duỗi ra kia, đầu ngón chân cái đã hiện lên những vết ứ bầm xanh tím, đó là hậu quả của lúc ở biệt thự của Lăng Nhất Phàm bất cẩn đá đến chiếc ghế trong phòng khách; Lãnh Nghị đang ngồi bên giường, nửa thân trên hơi nhớm lên xem xét vết thương nơi chân cô.
'Haizz, sao lại không cẩn thận đá thành thế này chứ?' Trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ đau lòng, mày nhăn tít lại, hắn cẩn trọng cầm lấy vải gạc, thấm thuốc giảm đau nhẹ nhàng lau lên vết bầm.
Loại thuốc giảm đau đó mát lạnh, vừa tiếp xúc đến miệng vết thương lập tức cơn đau thấu tận trong lòng, cô nhịn không được rên lên một tiếng: 'Ai ya, anh nhẹ chút...'
'Ân, biết rồi!', người đàn ông cũng không ngẩng lên, 'Em đừng nhúc nhích, lát nữa là hết đau thôi!'. Người đàn ông cẩn thận bôi thuốc thêm chút nữa rồi mới cầm lấy băng gạc đặt ở bên cạnh, cẩn thận giúp cô gái băng bó lại...
Cô gái nhướng mắt tỉ mỉ nhìn gương mặt tuấn tú như điêu khắc kia, lúc này trên mặt hắn lộ rõ vẻ nghiêm túc, trong đáy mắt vốn lạnh mạc giờ tràn đầy đau lòng, ánh mắt đó đang chuyên chú quan sát nơi đầu ngón chân, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ mím, dù vậy vẫn không dấu được khí chất bức người đó, quen thuộc như thế...
Lòng cô gái thoáng lay động, chừng như đã thật lâu thật lâu rồi cô không tỉ mỉ quan sát người đàn ông này như vậy, hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, lặng lẽ nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia...
'Ân, tốt lắm...', người đàn ông rốt cuộc đã làm xong, khóe môi hắn nhẹ câu lên, ngẩng đầu nhìn cô gái, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô gái đang an tĩnh nhìn mình, trong mắt tràn đầy nhu tình mà hắn đã lâu không nhìn thấy, đôi mắt đen thẳm của người đàn ông lóe sáng, khóe môi ý cười càng sâu, 'Ân, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy em si ngốc nhìn anh như vậy!'
'Hả...' Mặt cô gái đỏ ửng, vội thu tầm mắt lại, người đàn ông đứng dậy mỉm cười kéo chăn giúp cô gái đắp lên chân còn mình thì đi vòng qua chỗ của mình trên giường ngồi xuống...
Tắt đèn, phòng bệnh một mảnh an tĩnh, trong chăn, cô gái từ lúc đầu vẫn nằm cách thật xa người đàn ông, người đàn ông xoay người, từ từ tiến sát đến cạnh cô gái, cô gái vẫn nhắm mắt, không hề nhúc nhích, đối với những hành động "quấy nhiễu" của người đàn ông trước khi ngủ cô đã quen lắm rồi.
Lát sau, cô gái bắt đầu cảm thấy độ ấm từ bàn tay kia; tiếp đó một bàn tay nóng rực dần dần trèo lên thắt lưng cô gái, khóe môi cô gái âm thầm câu lên trong bóng tối rồi rất nhanh trở lại như cũ.
Khóe môi người đàn ông cũng âm thầm câu lên tong bóng tối, bàn tay nóng rực đang đặt nơi thắt lưng cô gái rất nhanh đã trượt xuống, hoàn toàn vòng qua eo cô gái, thân hình cao lớn cũng theo đó dán sát sau lưng cô gái, hơi thở ấm áp chớp mắt vây phủ cô gái.
'Cẩn thận miệng vết thương!' Cô gái vẫn nhỏ nhẹ nhắc nhở, cũng không có cự tuyệt cái ôm của hắn.
'Ân', khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn rất nghe lời hơi lật người lại nhưng tay vẫn vòng qua eo cô gái, thân thể vẫn dán sau lưng cô gái, hai người cứ thế an tĩnh nằm, ánh mắt người đàn ông trong bóng tối lòe lòe sáng.
Lại qua thật lâu, người đàn ông vẫn không có chút buồn ngủ nào, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng lật người lại, rõ ràng cô cũng chưa ngủ! Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, hắn suy nghĩ một chút rồi lật người lại nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, giọng thật nhẹ hỏi dò: 'Y Y, em... có gặp qua ba em chưa?'
Đôi mắt đang nhắm lại vùng mở ra. Ba? Trong trí nhớ của cô không có ba! Cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào có liên quan đến ba mình, mẹ cũng chưa bao nhờ nhắc với cô về ba, "ba" con người này hình như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của mẹ con cô... Thấy cô gái bên cạnh im lặng, người đàn ông không nhịn được hơi lật người lại, cánh tay lần nữa đáp lên eo cô gái, nhẹ giọng gọi: 'Y Y...'
'Chưa từng gặp!' Lát sau Lâm Y mới nhàn nhạt nói, đôi mắt đen láy hơi lóe lên, không biết vì sao Lãnh Nghị đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này.
'Ân!' Lãnh Nghị chỉ bật thốt một tiếng rồi lại im lặng, sau đó chừng như rất tùy ý hỏi: 'Em... có nghĩ đến ông ấy không? Ờ... chính là... em có muốn gặp ông ấy không?'
Gặp ba? Đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên, cô chậm rãi xoay người lại đối mặt với Lãnh Nghị: 'Ý anh là sao?'
'Ờ, không có gì, chỉ là tò mò thôi!' Lãnh Nghị lấp liếm nói.
Lâm Y mím môi, nhẹ xoay người lại, mắt nhìn mông lung trên trần nhà, lát sau mới nhẹ giọng nói: 'Lúc còn nhỏ em rât muốn gặp ba, nhìn thấy các bạn khác đều có ba, chỉ có em không có, em liền về nhà hỏi mẹ rằng ba đang ở đâu, mẹ nói ba chết rồi...' Nói đến đây, Lâm Y ngừng lại một chút, chừng như đang nhớ lại điều gì.
Bàn tay đang đặt nơi eo cô gái hơi siết lại, chừng như muốn dùng cách này để cô gái cảm thấy chút ấm áp; cô gái có chút rầu rĩ nói: 'Lớn lên rồi em không muốn gặp ba nữa... em có mẹ yêu em là đủ rồi... Sau này có một lần, vô tình em nghe dì nói ba em vẫn còn sống nhưng không biết ông ấy đang ở đâu...'
'Y Y, em hận ông ấy không?' Lãnh Nghị chần chừ thật lâu mới hỏi.
Lâm Y nhè nhẹ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: 'Có lẽ là ông ấy sống rất tốt cho nên mới không muốn gặp lại mẹ con em... Vậy cứ để ông ấy sống những ngày tháng vui vẻ của mình!' Lãnh Nghị nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái, dưới ánh sáng mờ nhạt, dưới hàng mi dày rợp kia rõ ràng có một chút kỳ vọng; sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhất thời không lên tiếng.
Lại một hồi lặng im rồi cô gái ngoảnh sang đối mặt với người đàn ông, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra một tia nghi hoặc: 'Có phải anh có gì giấu em không?'
'Làm gì có...' Lãnh Nghị nhẹ câu môi, '...chỉ là muốn hiểu thêm về em một chút thôi... Ân, tìm đại một đề tài nói chuyện phiếm với em thôi mà!'
Lâm Y mỉm cười chậm rãi xoay người lại, nhắm mắt không nói; người đàn ông duỗi tay, rất tự nhiên áp đầu cô gái lên khuỷu tay mình, cô gái mím môi, im lặng nằm trong cánh tay người đàn ông, sự ấm áp quen thuộc từng chút từng chút một len lỏi vào trong nội tâm cô...
Bàn tay đang đặt nơi eo cô gái bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng luồn vào trong áo ngủ của cô gái, làn da cô gái mềm mại bóng loán như một loại tơ lụa thượng đẳng, từng chút từng chút lay động lòng người đàn ông; bàn tay đó nhẹ nhàng lướt lên trên, bắt lấy nơi đầy đặn mê người kia, tim cô gái đập càng nhanh, cô hoảng loạn bắt lấy bàn tay còn đang muốn làm loạn kia.
'Y Y...' Người đàn ông kề tai cô gái, trong giọng nói từ tính tràn ngập một loại dục vọng.
'Không được...' Cô gái cắn môi, nỗ lực khống chế giọng nói khác thường của mình, '... đợi vết thương của anh khỏi hẳn đã...'
'Y Y, chỉ một lát thôi...' Người đàn ông nài nỉ.
'Lúc này không được... anh còn động đến em, em ra ghế nằm ngủ...' Giọng cô gái cực kỳ kiên định.
'Được được... haizz...' Trong giọng nói người đàn ông tràn ngập bất đắc dĩ.
Trong biệt thự của Lăng Nhất Phàm, gần trưa hôm sau Lăng Nhất Phàm mới từ giấc ngủ mỏi mệt tỉnh dậy, hắn nhẹ lật người ngồi dậy, cơn đau đầu khiến hắn chau mày, nhẹ lắc lắc dầu.
Lúc này ngoài cửa phòng ngủ truyền đến mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lăng Nhất Phàm thoáng sửng sốt, sóng mắt thoáng xao động, là Y Y trở về sao? Suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu hắn thì cửa phòng ngủ mở ra rồi Mễ Lệ xuất hiện nơi cửa.
'Mễ Lệ...' Lăng Nhất Phàm giật mình, đầu óc cũng tỉnh táo lại nhiều.
'Nhất Phàm, anh dậy rồi sao?' Mễ Lệ nở nụ cười rạng rỡ, cô đã rất tự giác đổi "Lăng tổng" thành "Nhất Phàm'!
Sự thay đổi trong cách xưng hô này của Mễ Lệ lại khiến Lăng Nhất Phàm giật mình lần nữa, hắn cắn môi im lặng nhìn cô gái đang tươi cười bước đến bên giường, cố sức nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
'Em đã làm bữa sáng, ân, anh uống chút canh giải rượu trước rồi ăn sáng sau!' Mễ Lệ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhất Phàm, cúi xuống nhìn gương mặt bởi vì một đêm say rượu mà có chút tiều tụy, đáy mắt thật ôn nhu.
Đáy mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, mọi chuyện tối qua hắn đã dần nhớ lại, rõ ràng hắn nhớ Y Y dìu hắn về nhà, Y Y nằm bên cạnh hắn, đôi mắt đen láy ôn nhu nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, hắn nhớ hắn không kìm lòng được hôn cô, cô cũng nhiệt tình hôn trả hắn...
Nhưng, vì sao Mễ Lệ lại đứng ở đây?! Lòng Lăng Nhất Phàm có chút loạn, còn chưa đợi hắn hỏi, giọng nói ôn nhu của Mễ Lệ lại vang lên: Nhất Phàm, sao vậy? Còn chưa khỏe hẳn sao?'
Lăng Nhất Phàm cắn môi, giọng hơi lạnh: 'Y Y đâu?'
Nụ cười tươi tắn của Mễ Lệ hơi cứng lại, sự nhu hòa trong đáy mắt dần trở thành một loại ưu thương, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Lăng Nhất Phàm, lát sau cô chợt ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười, nụ cười mang theo chút khiêu khích: 'Nhất Phàm, người tối hôm qua cùng anh cả đêm không phải Lâm Y! Là em!'
Đầu Lăng Nhất Phàm bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, hình ảnh tối qua phóng túng loáng thoáng hiện ra trong đầu, cô gái ôn nhu nằm dưới thân hắn, cùng hắn kết hợp làm một không phải là Y Y sao?!
'Nhất Phàm', Mễ Lệ cắn môi, tuy rằng cô đối với thái độ của Lăng Nhất Phàm sớm đã có chuẩn bị tinh thân nhưng biểu tình của Lăng Nhất Phàm giờ phút này vẫn khiến cô thấy mình bị tổn thương, 'Người Y Y yêu không phải anh! Người yêu anh là em!'
Đáy mắt thoáng lộ vẻ âm trầm, Lăng Nhất Phàm nhắm mắt lại, cắn răng nỗ lực khống chế tâm tình của mình... Thực ra hắn biết những điều Mễ Lệ nói đều là sự thật, hắn cũng biết tâm ý Mễ Lệ luôn dành cho hắn! Hắn cũng biết Mễ Lệ là một cô gái tốt nhưng lòng hắn không có cách nào dừng lại trên người cô!
Lưu Luyến Không Quên Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc