Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 354
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 00:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Sóng Gió (1)
hương 85: Sóng gió (1)
Ngày qua như tên bay, chớp mắt đã một tuần trôi qua, Lâm Y trở thành cái bóng đúng nghĩa của Lãnh Nghị, cũng may là có Ngãi Mỹ giúp đỡ giấu diếm, mọi chuyện coi như bình yên vô sự...
Hôm đó vừa dùng xong cơm trưa, trong phòng tổng tài, nhìn thấy Lâm Y vừa đẩy cửa phòng, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn vẫy tay ra hiệu cô đi về phía mình.
Lâm Y rất nghe lời đi đến bên cạnh hắn, đôi tay kia lập tức siết lấy eo cô, kéo nhẹ cô gái vào lòng mình, môi nhẹ đặt một nụ hôn âu yếm lên tóc cô...
Cô gái cũng mỉm cười, trong đáy mắt một niềm hạnh phúc dâng lên, trong lòng người đàn ông nũng nịu: 'Anh đã nói vị trí này của anh là để em ngồi, thế nào cho đến giờ chỉ thấy anh ngồi, em chỉ được ngồi trong lòng anh thôi vậy?'
'Ồ...' Người đàn ông như bừng tỉnh, 'Anh quên mất.. mà em không thấy ngồi trong lòng anh càng thoải mái hơn sao?'
'Hừm... em vẫn thích ngồi riêng hơn...' Cô gái nghiêm mặt.
'Được được được, em ngồi đi!' Đáy mắt người đàn ông tràn đầy sủng nịch, hắn đứng dậy để cô gái ngồi nơi chiếc ghế tổng tài rộng rãi của mình còn bản thân thì đi đến chiếc ghế đối diện bàn tổng tài ngồi xuống, 'Khụ khụ... Lâm tổng, xin hỏi có gì sai bảo?'
Đang lúc hai người nói nói cười cười, cửa chợt bị đẩy ra, một cô gái xông vào, phía sau cô là Ngãi Mỹ đang đuổi đến, gọi với theo: 'Từ tiểu thư... Lãnh tổng đang nghỉ trưa, cô không thể vào được...'
Cô gái được gọi là Từ tiểu thư gương mặt tươi tắn, khóe môi câu lên, đôi mắt đen láy sinh động, làn da trắng nõn, vẻ mặt hoạt bát, cô vừa nhìn thấy Lâm Y ngồi phía sau bàn tổng tài thì nhất thời ngẩn người, nụ cười trên mặt đông cứng lại...
Ngãi Mỹ phía sau cô nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngây người, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Lâm Y cũng giật mình vội đứng dậy rời khỏi ghế tổng tài, mắt vẫn nhìn cô gái xa lạ trước mặt, Lãnh Nghị xoay lại nhìn thấy hai cô gái đang đứng nơi cửa, ánh mắt dừng lại ở cô gái đứng trước, mặt chợt lạnh xuống...
'Anh Nghị...' Cô gái được gọi là Từ tiểu thư cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt cô nhìn về phía Lãnh Nghị, nụ cười lại nở trên môi, cô vừa gọi vừa tung tăng chạy đến bên cạnh Lãnh Nghị, níu lấy cánh tay hắn không buông.
'Sao em lại đến đây?' Lãnh Nghị thoáng nhíu mày, nhàn nhạt hỏi cô gái đang làm nũng trước mặt hắn.
'Dì Lý bảo em về gặp anh...' Giọng cô gái kia ngọt như mật, cũng mặc kệ sự lãnh đạm của Lãnh Nghị, tay vẫn níu cánh tay hắn, 'Anh Nghị, em cũng muốn gặp anh... Nếu như không phải anh không cho, em sớm đã về đây gặp anh rồi!'
Nói rồi đôi mắt đen láy chuyển về phía Lâm Y: 'Anh Nghị, đây là thư ký mới của anh sao?'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn liếc Lâm Y một cái, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nhỏ nhẹ của Lâm Y, lúc này đã đi đến trước bàn, vang lên: 'Tôi là trợ lý của Ngãi Mỹ tiểu thư...'
'Ồ, là trợ lý của Ngãi tiểu thư sao!' Cô gái kia như bừng tỉnh, lại quay đầu nhìn Ngãi Mỹ nãy giờ vẫn đang đứng ngây người sau lưng mình, mỉm cười, giọng nói có chút sắc bén, 'Ngải tiểu thư, trợ lý của cô sao lại ở đây?'
'Tôi...' Ngãi Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ánh mắt có chút ngượng ngập nhìn cô gái thoạt nhìn rất linh lợi hoạt bát nhưng thực ra bụng đầy tâm cơ kia, cô biết ý ngầm trong câu hỏi đó là: Cô ta là ai? Có quan hệ thế nào với Lãnh Nghị?
'Từ Giai, đây là chuyện của công ty, không cần em xen vào!' Lãnh Nghị sầm măt xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía Từ Giai, giọng thật xa cách: 'Em mau chóng trở về châu Âu thôi!'
'Anh Nghị, sao em mới vừa dến thì đã vội đuổi em đi chứ? Từ Giai chu môi, đôi mắt chợt phiếm hồng, lắc lắc cánh tay hắn, 'Từ trước đến giờ anh đều không có hung dữ với em như vậy... Anh đã hứa với dì Lý...'
'Từ Giai!' Lãnh Nghị lạnh giọng quát, đáy mắt càng thêm âm trầm ngắt lời cô: 'Đây là phòng làm việc của anh, không được nhắc lại chuyện trước đây ở đây, bằng không em lập tức ra ngoài!'
Nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lãnh Nghị, Từ Giai chừng như biết mình đã lỡ lời, vội vàng im bặt nhưng vẫn đứng tại chỗ kéo tay Lãnh Nghị, mắt thì lại nhìn về phía Lâm Y, rõ ràng cô gái này có quan hệ không bình thường với anh Nghị...'
Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị đăm đăm, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, một cảm giác rầu rĩ chợt dâng lên trong lòng, cô vội né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, điềm tĩnh nói: 'Lãnh tổng, chuyện của tôi đã làm xong rồi, tôi... ra ngoài trước!'
Mắt Lãnh Nghị vẫn nhìn cô không thôi, một lúc sau mới lên tiếng: 'Được...'
Nhìn theo bóng Lâm Y đi về phía cửa, hắn bồi thêm một câu: 'Tối nay cùng tôi đi ăn cơm, có khách!'
'Được!' Lâm Y xoay lại, mỉm cười rồi khom người chào sau đó rời đi. Ngãi Mỹ lúc này mới bừng tỉnh vội chào Lãnh Nghị rồi theo chân Lâm Y rời khỏi văn phòng tổng tài.
Lâm Y trở về phòng làm việc nhỏ của mình, kéo ghế ngồi chuẩn bị nghỉ ngơi một lát nhưng hoàn toàn chẳng có chút buồn ngủ nào, mắt cô mở trân trân nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong đầu một mảnh trống rỗng...
Lát sau nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lâm Y mới thu hồi tầm mắt, nói khẽ: 'Mời vào!' Vào lúc này đến gõ cửa chỉ có thể là người làm việc ở tầng lầu này!
Quả nhiên, người bước vào là Ngãi Mỹ, Lâm Y vội ngồi dậy, mỉm cười gọi: 'Ngãi Mỹ...'
'Cô cứ nghỉ ngơi đi!' Ngãi Mỹ mỉm cười ngồi đối diện với Lâm Y, nhìn cô một lúc sau mới thấp giọng hỏi: 'Cô không muốn hỏi gì sao?' Ngãi Mỹ biết Lâm Y lúc này đang nghĩ gì.
Lúc cô nhìn thấy Lâm Y ngồi ở ghế của Lãnh Nghị thì Ngãi Mỹ đã biết Lãnh Nghị không phải là đùa bỡn với cô gái này, cô rất hiểu Lãnh Nghị, cô biết ngài ấy đối với cô gái này có mối quan tâm đặc biệt...
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô cắn môi, hỏi khẽ: 'Vừa nãy Từ Giai kia là ai?'
Ngãi Mỹ mỉm cười: 'Cô ấy là con gái của một người bạn rất thân của mẹ Lãnh tổng, từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng ngài ấy... Nghe nói cha cô ấy là một viên chức ngoại giao...' Ngãi Mỹ thoáng dừng lại một lát rồi nói tiếp, 'Lần trước khi Lãnh tổng về nước không lâu thì mẹ ngài ấy có trở về nước thăm con, dẫn theo Từ Giai cùng vè...'
Thì ra bọn họ là thanh mai trúc mã! Tim Lâm Y chợt thắt lại, cô không tự chủ được rũ hàng mi dài, nhất thời không nói tiếng nào. Ngãi Mỹ thấy biểu tình này của cô, cười nhẹ giọng nói: 'Cô yên tâm, Lãnh tổng chỉ xem cô ấy như em gái...'
Lâm Y bồi hồi nhìn Ngãi Mỹ, thấy trên mặt cô là nụ cười nhu hòa, nỗi khổ sở trong lòng cũng dịu đi không ít. Ngãi Mỹ đứng dậy bước ra ngoài, khi đi đến cửa, cô nghe giọng Lâm Y nhỏ xíu vang lên sau lưng: 'Cám ơn cô, Ngãi Mỹ!'
***
Giờ tan tầm, đoàn người rời khỏi tòa nhà, Lãnh Nghị đi trước, Từ Giai thì dán sát bên người hắn, cũng mặc kệ sắc mặt tối sầm của hắn, cô cứ níu chặt tay áo Lãnh Nghị, liên mồm kêu "Anh Nghị..." khiến cho các nhân viên đang tan tầm khác ai nấy không khỏi ngoái đầu nhìn lại, chậc chậc, đúng là nàng dâu tương lai của Lãnh tổng...
Lâm Y trầm mặc đi ở phía sau, Ngãi Mỹ thì đi bên cạnh cô, ngoài cửa tòa cao ốc, xe đã đợi sẵn, Lãnh Nghị thoáng dừng bươc chân, nhìn Từ Giai nãy giờ vẫn dán sát bên người mình, lạnh nhạt nói: 'Từ Giai, em về nhà trước... Anh còn việc phải làm!'
Từ Giai chu môi, lắc tay hắn không ngừng: 'Anh Nghị, hôm nay em mới vừa đến, dù sao anh cũng phải dẫn em đi ăn một bữa cơm...'
'Anh đang vội, có khách!' Lãnh Nghị chau mày, từ nhỏ bị cô gái này bám riết hắn đã phiền lắm rồi, gỡ bàn tay đang bám nơi cánh tay mình ra, hắn rảo bước về xe của mình, ngồi vào.
Nhưng Từ Giai không hề có ý buông tha, cô vội đuổi theo, giọng nũng nịu: 'Vậy... Anh Nghị, em đi với anh...' Lãnh Nghị chỉ xem như không nghe thấy, thân hình cao lớn chui vào trong xe sập cửa lại, thấy vậy Từ Giai vội vàng chạy đến cửa trước kéo cửa ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Lãnh Nghị cười. Lãnh Nghị xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt không giấu được phiền chán...
Buổi tối hôm đó Lãnh Nghị nhận được điện thoại của mẹ mình, Lý Uyển, 'Nghị, Từ Giai lần này trở về nước thăm con, con phải chăm sóc nó đàng hoàng... Đừng quên con đã hứa gì với mẹ đó...'
'Biết rồi, mẹ!' Phiền chán buông điện thoại xuống, mày Lãnh Nghị thít chặt lại, hắn đã hứa với bà nội, cho dù hắn không kết hôn nữa cũng sẽ cho bà bồng cháu, tiếp tục hương khói của nhà họ Lãnh; Hắn cũng hứa với mẹ mình, nếu như hắn không tìm được người thích hợp sinh con ình, hắn sẽ suy nghĩ lựa chọn Từ Giai, hoàn thành sứ mệnh nối dõi tông đường...
Nhưng nếu như không có kết hôn, liệu Lâm Y có còn muốn ở bên cạnh hắn, giúp hắn sinh con sao? Trong ba năm qua, lần đầu tiên Lãnh Nghị có cảm giác lo lắng và mơ hồ thế này...
Giấy dù sao cũng không thể gói được lửa, vào một buổi chiều của mấy ngày sau, lúc gần giờ tan tầm, bởi vì chuyện cong, Ngãi Mỹ dẫn theo Lâm Y đi đến phòng hậu cần, hai người bước chậm trên hành lang vắng ngắt, bất chợt nghe từ văn phòng kiểu mở truyền đến một giọng thì thầm: '... Ân, cô ta từ lúc ở trường đại học H liền bám theo Lãnh tổng!'
Tim Lâm Y chợt đập mạnh, không tự chủ được dừng bước chân, Ngãi Mỹ cũng dừng lại, mấy giọng thì thào kia tiếp tục vọng đến...
'Phải đó, nghe nói Lãnh tổng chính bởi vì cô ta nên mới giữ lại trường đại học H...'
'Nghe nói, cô ta vốn là ngọc nữ giáo sư gì đó ở trường đại học H, nghe thật là buồn cười...'
'Nghe nói, cô ta còn từng vì Lãnh tổng mà phá thai...'
'Nhưng mà, tình nhân dù sao cũng chỉ là tình nhân, giờ thì cô ta khó sống rồi... Cái vị Từ tiểu thư kia, là nàng dâu mà mẹ Lãnh tổng đã chọn...'
Đầu Lâm Y không ngừng vang lên những tiếng ong ong, mặt cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi tươm từng giọt trên trán, Lâm Y nghe không nổi nữa, cô mặc kệ Ngãi Mỹ, chạy nhanh trở về...
Lưu Luyến Không Quên Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc