To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 453 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 02
hương 2: Lặng lẽ rời khỏi Thần sơn
“Nhị chủ, ngài đi đâu vậy?” Ngữ điệu trầm ổn lạnh như băng vang lên, ngăn chặn bóng dáng đang lén la lén lút ra ngoài kia.
Khựng lại một cái, giữ lại cái chân đang định trèo ra, Anh Lạc không khỏi thở dài thườn thượt trong lòng, uổng công nàng cẩn thận mọi bề, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Sau đó dựng lên một vẻ mặt đầy ý cười, quay đầu lại.
“Phúc thúc, ta…. chỉ là định đi loanh quanh một lúc, đi loanh quanh một chút thôi!”
“Đi loanh quanh?” Trên hành lang, một ông lão mái tóc trắng xóa rất có phong phạm tiên phong đạo cốt liếc nhìn nàng một cái, mắt hơi nheo lại, vẻ mặt không đồng ý: “Ở đằng trước là sơn môn, không phải Nhị chủ đi loanh quanh, phải là vượt giới mới đúng!”
“Ách….ha ha!” Khóe miệng Anh Lạc co rút hai cái.
“Hôm nay là dịp trăm năm mới có một lần – ngày thất tinh tụ hợp tại thiên môn. Ngày này những năm trước, chính là lúc bách tiên tụ hội ở Dao Trì. Thần giới đã gần vạn năm không tham dự vào chuyện của Lục giới. Mong rằng Nhị chủ không quên lời dặn dò của Tôn chủ!”
“Dĩ nhiên dĩ nhiên!” Anh Lạc gật đầu như gà con mổ thóc, trong giọng nói của Phúc thúc có chứa trách móc, ai ai cũng nghe ra, dĩ nhiên nàng cũng hiểu được.
“Hiện nay Lục giới không phải hoàn toàn yên bình, Tôn chủ cũng hiểu không nên mạo muội nhúng tay để tránh làm loạn trật tự Lục giới. Ngài là Nhị chủ của Thần sơn, hẳn là nên hiểu rõ đạo lý của chuyện này.”
Nhị chủ? Sao nàng tuyệt không cảm giác được mình là Nhị chủ của nơi này.
“Tôn chủ là người tôn quý nhất Lục giới, chỉ riêng chuyện thường ngày đã bận đến không chịu nổi. Nhị chủ thông tuệ, chắc hẳn sẽ không khiến cho Tôn chủ phải lo!” Ánh mắt của ông lão nhíu lại, trong lời nói không chỉ còn trách cứ, mà còn mang theo ý cảnh cáo.
Anh Lạc nhẹ nhàng lên tiếng, gật đầu rất mạnh mẽ, bỏ qua biểu tình chán ghét trong mắt đối phương, Anh Lạc nhếch khóe miệng, hơi mừng thầm một chút, thông tuệ? Đây là khích lệ sao? Một trăm năm qua, đây là lần đầu tiên lão khen mình, mà không phải đang làm trò trước mặt Tôn chủ!
Đáy lòng hơi sôi trào một cảm giác gì đó không hiểu nổi. Hít sâu một hơi, quyết định bỏ qua loại cảm giác này. Nàng nên vui mừng nên vui mừng! Đưa tay đút vào trong chiếc túi mà nàng luôn mang theo bên thắt lưng, nhanh chóng móc ra một viên kẹo ngọt nhét vào miệng.
Ở bên này Diêm Phúc không khỏi nhíu chặt lông mày, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, vì sao hai người lại khác biệt nhiều đến như vậy. Nghĩ tới đây, vừa không đành lòng vừa thở dài, hiển nhiên đã không còn chút kiên nhẫn nào đối với người trước mặt, “Nhị chủ hiểu rất tốt!” Nói xong, cũng không muốn nán lại một giây, xoay người đi về phía tiền điện.
Anh Lạc bĩu môi xoay người sải bước ra sơn môn. Trong lòng thầm nghĩ, Tôn chủ thật tốt số! Có người quan tâm nàng đến như thế, toàn tâm toàn ý làm tùy tùng của nàng. Ừ, rất tốt rất tốt!
Tay nhỏ bé không nhịn được trượt vào trong túi áo, móc ra một viên kẹo ngọt nhét vào miệng, để mùi vị này tràn ngập cả khoang miệng. Nghe nói kẹo ngọt là thứ ngọt ngào nhất, ăn vào cũng sẽ khiến miệng đâu đâu cũng có vị ngọt. Cắn vài miếng giòn tan.
Tiên hội Dao Trì ư? Những năm trước nàng không được đi, nghe nói đào ở đó không tồi, thỉnh thoảng đi dạo một chút, cũng không phải là quá đáng chứ! Nghĩ tới đó liền cởi xuống một một cái hồ lô bằng ngọc từ bên hông.
Một tay kết ấn, niệm mấy lần chú ngữ mới thấy vật thể trên tay phát ra ánh sáng trắng nhạt, bay ở giữa không trung, biến thành một cái hồ lô khổng lồ.
Anh Lạc phải dùng hết hơi hết sức, dùng luôn chân luôn tay mới bò lên được. Lau cái trán đổ mồ hôi hột, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ bên khóe miệng. Không tệ, lần này nàng chỉ phải đọc chú biến hóa có bốn lần để tháo gỡ phong ấn của hồ lô ngọc, ít hơn lần trước một lần. Có tiến bộ, có tiến bộ!
Kéo cái dây màu đỏ buộc trên hồ lô, hồ lô rung lên hai cái, bay bay trong không trung, chậm rãi bay về phía chân trời. Hồ lô vừa bay vừa lung lay, giống hệt một cái nôi.
Thần sơn bay lơ lửng nơi trung tâm của Bắc hải, bốn bề đều là nước biển, muốn ra vào đều phải cưỡi mây hoặc cưỡi kiếm mà đi, cố tình nàng lại học thuật không tinh, hai loại này nàng biết thì có biết, nhưng duy trì không được lâu, cũng không đủ kiên trì. Bắc hải rất rộng, để tránh chuyện đang bay đến nửa đường lại bị rơi xuống mà ngắm cảnh biển, nàng quyết định mượn pháp khí để đi. Hồ lô ngọc này chậm thì chậm, nhưng rất an toàn, ít nhất sẽ không làm nàng té xuống, cho nên mỗi khi đi đâu, nàng đều ngồi trên cái hồ lô này.
Nhìn lại mới thấy đã trời đã gần giữa trưa, ai! Anh Lạc không khỏi thở dài. Cứ tiếp tục như vậy không biết có thể đến kịp Dao Trì hay không, nếu hôm nay người điều khiển hồ lô này là Tôn chủ, chắc rằng không đến nửa canh giờ đã đến nơi! Dĩ nhiên nàng cũng không cần phải dùng pháp khí mà đi, cưỡi mây còn nhanh hơn.
Nhớ tới pháp lực của Tôn chủ, Anh Lạc bội phục vô cùng, cả Lục giới e là không ai có thể sánh kịp. Khó trách có nhiều người muốn đến nương nhờ làm môn hạ của nàng, cho dù chỉ là một chân sai vặt, chắc hẳn cũng là một việc vô cùng vinh quang. Nhìn lại mình, các loại tiên pháp, nàng cũng học không ít, chỉ là học không vào chút nào, không phải là nàng không chăm chỉ, chỉ có thể là do thiên phú không tốt! Cho tới nay, ngay cả cưỡi kiếm, đối với nàng mà nói, cũng phải dùng hết sức.
“Tôn chủ thật lợi hại!” Anh Lạc nhìn trời lẩm bẩm tự nhủ, móc ra một viên kẹo ngọt nhét vào miệng. Đang lúc xuất thần, đột nhiên có một trận cuồng phong quét tới gần, trước mặt xuất hiện hai bóng dáng, nàng mất thăng bằng, suýt nữa đâm đầu xuống tham quan cảnh biển. Luống cuống chân tay bắt được cái dây đỏ của hồ lô, lúc này mới thoát khỏi nguy hiểm ổn định lại thân mình. Từ phía trên truyền đến một tiếng hờn dỗi.
“Tưởng là ai!” Giữa không trung không xa trước mắt, có hai người dừng lại, một đen một trắng, áo trắng là một nữ tử, có vẻ ngoài vừa trong sáng vừa linh động, chỉ là trong ánh mắt lại tràn ngập khinh miệt “Ơ hay! Thì ra là vị thần bị vứt bỏ trong truyền thuyết à!” Nhếch miệng cười một tiếng, tiếng cười như chuông bạc ngân vang “Đã sớm nghe nói, Thần sơn có hai vị chủ tử, là Thần tộc duy nhất còn sót lại trên thế gian này, tuy là tỷ muội, nhưng lại khác biệt rất nhiều. Thần lực của tỷ tỷ, trong Lục giới này, không có đối thủ. Muội muội lại vô cùng kém cỏi. Ta còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn….” Nói xong, liếc cái hồ lô dưới người nàng một cái, mắt hơi híp lại, cười càng thêm vui vẻ: “Nếu không phải giữa trán ngươi có Thần ấn, ta còn thật cho là mình hoa mắt, thì ra là…. kém cỏi cũng có thể kém cỏi đến mức này! Không trách được ngươi bị gọi là “Vị thần bị vứt bỏ.”
Anh Lạc sờ sờ mũi, ổn định lại trái tim đang đập loạn nhịp, nhưng cũng không tức giận. Hơi ngẩng đầu, nhếch miệng cười với nàng ta một tiếng, vui thật, vị thần bị vứt bỏ! Một vị thần bị quẳng đi. Những lời này không được thường xuyên nghe đâu!
“Xin hỏi hai vị, là đệ tử của Ngọc Trì Tiên nhân?”
Thấy nàng không giận lại cười, cô gái hơi sững sờ. Nghe câu hỏi của nàng, lại ngẩng cao đầu lên, hừ một tiếng: “Đúng thì sao?”
“Quả là để cho ta đoán trúng, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp!” Anh Lạc thật quy củ hành lễ “Ngưỡng mộ đại danh của Ngọc Trì Tiên nhân đã lâu, nữ Tán tiên của Tiên giới cũng không nhiều lắm, nghe nói Ngọc Trì Tiên nhân là một trong những người mạnh nhất, đạo hạnh cao thâm, khó có địch thủ. Dưới tay chỉ nhận hai đệ tử Viên Phù Khởi và Lý Bái Bạch! Nghe nói hai người ngộ tính cực cao, chỉ trong thời gian năm trăm năm, đã nhanh chóng phi thăng, đúng là kỳ tài. Vậy chính là hai vị rồi!”
Nghe nàng khen như vậy, Viên Phù Khởi nhất thời nhìn nàng cũng thuận mắt hơn “Coi như ngươi cũng biết nhìn, đáng tiếc…” Nàng phủi một cái vào giữa trán của đối phương, cười lạnh một tiếng.
Anh Lạc lại sờ sờ mũi lần nữa, sờ nhẹ ấn ký nhàn nhạt trên trán, tự động bỏ qua nửa câu sau của nàng ta “Quá khen quá khen, đại danh của hai vị, ta đã sớm nghe thấy! Hôm nay được nhìn thấy quả nhiên tiên thái trác tuyệt, làm tại hạ thật hâm mộ! Hai vị vừa nhìn đã nhìn thấu ấn ký ở giữa trán ta, có thể thấy được lời đồn không hề giả. Bội phục bội phục!” Nàng lại hành lễ, mãnh liệt biểu đạt thiện ý của bản thân.
Viên Phù Khởi lúc này nhìn nàng, sớm đã không còn sự chán ghét ban đầu, chẳng qua sự khinh miệt vẫn không giảm, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó nàng. Nàng ta vốn là muốn làm cho nàng khó chịu, vậy mà cuối cùng lại đánh vào trái hồng mềm(*), thật không có gì vui. Nhưng ngay sau đó lại hứng thú bĩu môi, kéo nam tử áo đen bên cạnh “Sư huynh, chúng ta đi thôi!”
(*trái hồng mềm: Ý chỉ người dễ bị bắt nạt)
Lý Bái Bạch cúi đầu nhìn cánh tay đang quấn lấy tay mình, mày nhíu chặt, không dấu vết thu tay lại. Nhìn lại người đang ngồi trên hồ lô, Anh Lạc vẫn đang cúi đầu khom lưng, ánh mắt hơi chìm xuống. Vị thần bị vứt bỏ sao? Ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra pháp lực của nàng rất kém, sợ rằng đạo hạnh kém cả Địa tiên! Vậy mà nàng lại là Thần!
Mi tâm càng nhíu chặt, xoay người phi thân đi!
“Sư huynh!” Thấy hắn không đợi mình, Viên Phù Khởi tức giận giậm chân, lập tức đuổi theo, trước khi đi không quên liếc mắt nhìn Anh Lạc một cái.
Anh Lạc sờ cái mũi của mình lần thứ ba, cái mũi lại dính bụi rồi. Chuyển tay móc một viên kẹo ngọt từ trong túi áo nhét vào miệng, nhìn bóng dáng hai người kia nhanh chóng biến mất, nàng vừa nhai vừa lẩm bẩm.
“Viên Phù Khởi này thật là một mỹ nhân, mỹ nhân….. ánh mắt xem thường người khác cũng đẹp như vậy.” Nàng xoa xoa khuôn mặt hơi ngây thơ của mình, sau đó tự giễu nói: “Trẻ con nhà ai mà chả lớn lên nhỉ? Vì sao gương mặt ta lại như vậy?” Nếu nàng có được một phần vạn của Tôn chủ, chắc là đã đắc ý muốn chết rồi! Lại nhéo nhéo mặt hai cái, lắc đầu than thở.
Nhớ tới Viên Phù Khởi, nàng đã thấy rất nhiều tiên tử giống như nàng ta vậy, tự ình rất thâm cao, dĩ nhiên khinh thường làm bạn với nàng. Có thể không gây ra xung đột gì là tốt nhất, không ai đánh khuôn mặt tươi cười mà. Dù sao tâng bốc nhiều, cũng như nhau mà thôi, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu đó.
Ai! Ai bảo mình học nghệ không tinh chứ! Học nghệ không tinh, học nghệ không tinh nha, xem ra nàng phải suy xét đổi sư phụ nữa rồi. Điều kiện tiên quyết là người ta sẽ không trực tiếp cho người đạp nàng đi làm mồi cho cá.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người mở ra túi kẹo ngọt bên người, vội vàng lục lọi, thỉnh thoảng còn làm rơi mấy viên kẹo ngọt ra. Một lúc lâu sau, sắc mặt vui mừng, lấy ra một cái câu ngọc(**). Ngọc này hoàn toàn là loại ngọc vô cùng tinh khiết, quanh thân hơi tỏa ra ánh sáng trắng, nhìn qua đã nhận ra ngay là tiên khí.
Nàng vội vàng đeo lên cổ, mang vào thật ngay ngắn. Ngọc gần cơ thể, chỉ thấy ấn ký vốn nhạt nhòa trên trán nàng dần biến mất không thấy gì nữa. Nàng thở phào một tiếng. Như vậy dễ làm việc hơn nhiều, mục tiêu của nàng chỉ có mấy quả đào kia, giống như chuyện vừa rồi vậy, tránh được thì cứ tránh.
Đã đến gần Dao Trì, cách đó không xa là một bờ biển rộng lớn cắt ngang, như bị một đao chém qua, bên này nước chảy ào ào, bên kia lại là vực sâu Bích Lạc mênh mông vô tận. Một khoảng tối đen, không có ánh mặt trời, nghe nói nơi này quanh năm tràn đầy khí âm tà, đã bước vào thì bất kể là Tiên, Yêu hay Ma đều không ai có thể sống sót. Đó cũng là cấm địa duy nhất ở Lục giới.
Trên Bích Lạc chính là Tiên sơn Dao Trì, phiêu du ngay tại trung tâm, có ánh sáng năm màu tỏa ra xung quanh, tản ra tiên khí thanh nhã nhàn nhạt. Truyền thuyết kể rằng, núi này đã có từ hồi khai thiên lập địa cho tới nay, là linh sơn được linh khí của trời đất tụ hội mà thành, cho nên, nó có thể bay lơ lửng ngay trên Bích Lạc.
Anh Lạc tập trung tinh thần, điều khiển cho hồ lô dưới chân đi tới, vừa điều khiển niệm lực, lập tức cảm thấy không đúng, hồ lô không hề vững vàng như trước mà lắc lư kịch liệt, nàng tưởng rằng nó chỉ tạm thời như thế, lại không ngờ…. nó không chỉ đung đưa, mà còn dần thu nhỏ lại.
Không thể nào, nàng xui xẻo đến mức đó sao? Trong lòng dâng lên bối rối, lập tức im lặng niệm chú ngữ, thế nhưng hồ lô lại không nghe theo sự điều khiển của nàng, vẫn thu nhỏ lại như trước. Chỉ trong thời gian ngắn, đã nhỏ đến mức không thể chịu được thể trọng của nàng.
Tiêu rồi, Anh Lạc buồn bã kêu một tiếng, xem ra hôm nay trốn không thoát vận mệnh phải xuống tham quan cảnh biển rồi. Thân dưới xóc nảy một cái, bịch một tiếng nàng trực tiếp rơi thẳng xuống dưới. Ai! Học nghệ không tinh nha!
Đang chuẩn bị nghênh đón lễ rửa tội bằng nước biển, lại bị bóng tối vây lấy, vốn trong lòng đã định buông xuôi, chốc lát lại bị kinh hãi khôn cùng, nàng làm sao, đây…. phía dưới này, là vực sâu Bích Lạc!
Cứu người….Không đúng, cứu thần với!
(**) Câu ngọc
Lục Hoa Cấm Ái Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San