Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:00:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 253: Chương 241
ditor: Hạ Y Lan
Tiêu Đại Luật Sư có thêm một trợ lý, hơn nữa còn là tiểu trợ lý bị Thiên Hải sa thải - Diệp Thanh Hòa.
Dẫn đến chấn động không nhỏ ở văn phòng luật sư, các loại nghị luận vụng trộm sau lưng rối rít mà đến.
Lúc mới bắt đầu, còn có người nói Diệp Thanh Hòa bị oan uổng, cô không có bán tài liệu của người ủy thác, nhưng về sau, không biết người nào truyền ra lời đồn đãi, truyền tới truyền lui, lời liền thay đổi hoàn toàn, liền biến thành bên trong có ẩn tình, ai biết cô có tiết lộ tài liệu hay không? Nói không chừng là do luật sư Tiêu lo liệu chu toàn, còn cố tình che giấu cho cô, ai cũng biết, cô tới đây tìm luật sư Tiêu mấy lần, hơn nữa còn rất thân mật với luật sư Tiêu, bằng không, nếu trong sạch, tại sao vẫn không thể ở lại Thiên Hải?
Cứ truyền như vậy, giống như sự thật chính là như thế. Đối với đàn ông, mấy chuyện bát quái này nghe xong cũng cho qua, việc không đáng lo, nhưng đối với phụ nữ thì càng truyền càng ác liệt, họ đối với loại phụ nữ này, càng thêm vài phần khi dễ, chỉ là, không dám biểu lộ ra mà thôi, tất cả mọi người, đều trông mong chờ chế giễu, dù sao, nghề luật sư này cũng khác với những nghề khác, chỉ là bình hoa thì không thể sống nổi trong giới này, phải bày ra thực lực!
Mà lần này, rõ ràng luật sư Tiêu đối đãi với người trợ lý này không như những người khác, tự mình an bài bàn làm việc của cô, đặt gần chỗ anh nhất, còn trợ lý Phương Lê thì ở đối diện. Bàn làm việc đưa đến, ngay cả việc lau bàn cũng tự mình luật sư Tiêu cầm khăn lau, mà cô thì sao? Dáng vẻ còn rất thản nhiên, mặc cho luật sư Tiêu làm hết.....
Điều này làm cho mấy người nhìn thấy xì mũi coi thường, hơn nữa lập tức truyền ra ngoài.
Phương Lê thấy thế, liền đi tới, đầu tiên là nở một nụ cười thân thiện với Diệp Thanh Hòa, “Hoan nghênh đến với văn phòng luật của chúng tôi, thật vui khi trở thành đồng nghiệp với cô.”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn.
Rồi sau đó, Phương Lê liền nói với Tiêu Y Đình: “ Luật sư Tiêu, chuyện như vậy nên để tôi làm.”
Ngụ ý, những chuyện quét dọn vệ sinh này vốn không phải là việc luật sư Tiêu nên làm, mà là việc của trợ lý......
Ai ngờ, Tiêu Y Đình cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Không cần, tôi tự làm.”
Phương Lê gặp trắc trở, chỉ là, cũng không phải là không biết tiến lùi, biết lúc này mình nhiều chuyện rồi, vì vậy lui về chỗ mình ngồi.
Mới đầu Diệp Thanh Hòa cũng không cảm thấy gì, Phương Lê vừa nói như thế, cũng cảm thấy chỗ này là nơi làm việc, anh đối xử với cô quá đặc biệt cũng không ổn, bản thân lại quá sơ xuất, vì vậy đi lên trước, nói với anh, “Em tự làm được rồi, anh đi làm việc đi, không cần để ý đến em.”
Thế nhưng anh vẫn tiếp tục lau rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn cô cười một tiếng, “Không được! Em ngồi ở đây là được rồi, vất vả lắm anh mới mời em đến đây, không phục vụ em cho thật tốt coi sao được?”
Lời này vừa thốt ra, Phương Lê đang ngồi ở đối diện cũng nghe thấy, thái độ hơi mất tự nhiên, chỉ là, rất nhanh ép xuống.
Diệp Thanh Hòa không có chú ý Phương Lê, nhỏ giọng nói với anh, “Được rồi, anh là Đại Luật Sư mà ở đây lau bàn cho em, đồng nghiệp nhìn thấy sẽ không tốt!”
Anh lơ đễnh, không đồng ý mà còn không đứng đắn cười với cô, “Ai dám nói? Hơn nữa, em là ai, anh mời em tới cũng không phải muốn em làm việc, chỉ ngồi ở đây thôi, anh phục vụ em tới cùng.”
Phương Lê nghe những lời này lần nữa, vẻ mất tự nhiên trên mặt có muốn che dấu cũng dấu không được, thì ra, không phải tới làm việc......
Bất quá, cô tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, rót hai ly cà phê tới đây, một ly dĩ nhiên là cho Tiêu Y Đình, một ly khác cho Diệp Thanh Hòa, cũng vui vẻ nói với Diệp Thanh Hòa, “Không biết cô thích uống gì, bình thường luật sư Tiêu đều uống cà phê, cho nên, cũng lấy cà phê cho cô.”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, chỉ cười nhận, nói “Cám ơn.”
“Về sau có gì cần trực tiếp nói với tôi là được, luật sư Tiêu rất bận rộn, tôi làm ở đây sớm hơn cô, so với cô thì quen thuộc hoàn cảnh làm việc hơn, đừng khách khí.” Phương Lê lại nói.
“Được, về sau làm phiền cô.” Diệp Thanh Hòa cười nói.
Không bao lâu, cuối cùng Tiêu Y Đình cũng lau chùi bàn sạch sẽ, giúp cô sắp xếp đồ dùng làm việc, mới tính xong việc, hỏi cô, “Còn gì không hài lòng không?”
“Không có! Anh bận rộn cả một buổi rồi, nhanh đi làm việc của anh đi!” Cô muốn rót cho anh ly nước, nhưng khi nhìn hai ly cà phê, cảm thấy không ổn, vẫn là buông tha cho ý nghĩ này, để anh uống cà phê vậy.
Sau khi anh uống xong, lại bưng ly cà phê khác đi, “Ly này để anh uống.”
Phương Lê thấy anh làm như vậy, có mấy phần vui mừng, nhưng lúc sau, lại thấy anh tự mình mang một ly nước lọc tới cho Diệp Thanh Hòa, còn nói, “Em uống cái này.”
Diệp Thanh Hòa không thích uống cà phê, hơn nữa Tiêu Y Đình cũng đang chuẩn bị chu đáo cho việc mang thai, cho nên, cà phê hay các loại nước uống khác cô không thể đụng vào, ngay cả trà, cũng không cho cô uống, mỗi ngày chỉ uống nước lọc.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, nhận ly nước mà Tiêu Đại Luật Sư tự mình rót cho cô, mím môi nhìn anh cười, lại nhìn thấy ánh mắt của Phương Lê đang ở phía sau anh nhìn cô chăm chú......
Bởi vì không tránh kịp, Phương Lê cũng chỉ nhẹ nhàng cười với cô.
Tầm mắt Diệp Thanh Hòa khẽ mơ hồ, nụ cười kia cũng không thấy rõ ràng.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Không có gì! Anh mau đi làm việc đi!” Cô thúc giục anh. Anh gọi cô tới để có thêm người giúp đỡ anh, gia tăng hiệu suất công việc, nếu tiếp tục như vậy sẽ cản trở anh thôi.....
“Được rồi! Anh đi liền, có chuyện thì vào gọi anh!” Anh nhìn cô, lại còn có chút không nỡ đi.
Cô cực kỳ im lặng, cô chỉ là trợ lý, chẳng phải khi BOSS có việc mới gọi cô sao? Cô có thể sai bảo BOSS được à? Lại nói cô đã ở trước mắt anh rồi, anh còn lo cái gì?
Cuối cùng cũng tiễn anh đi được rồi, cô khẽ nhắm hai mắt lại, sau đó đặt ly nước xuống, ly nước lại rơi xuống đất......
“Cô làm sao vậy?” Phương Lê tới giúp cô nhặt lên, ân cần hỏi.
“Không có gì, cầm không chắc.” Cô cười nói, “Cám ơn.”
Phương Lê lau nước bị đổ ra, rồi tự mình về chỗ ngồi, bắt đầu công việc.
Mười phút về sau, Diệp Thanh Hòa bị Tiêu Y Đình gọi vào.
Mới đầu cô nghĩ là do anh rất rảnh rỗi, gọi cô vào ăn vạ …, ai biết, lúc mở cửa ra, lại nhìn thấy anh đang làm việc, áo sơ mi màu xanh dương đậm, không những nổi bật lên sắc mặt như ngọc, hơn nữa còn thêm mấy phần nghiêm trang cùng trầm ổn, mi tâm khẽ nhíu lại, là lúc đang nghiêm túc suy tư mới có, giờ khắc này, phảng phất như anh có chút gì đó xa lạ, ngăn cản bước chân cô, làm cô đứng tại chỗ bất động.
Anh như vậy, cô chưa thấy bao giờ, cũng không giống lúc anh trên tòa án, trên tòa án anh tự nhiên, tự tin, dõng dạc; cũng không giống như lúc anh ở nhà làm việc, ở nhà anh mặc T shirt, quần thường, suy tư vấn đề như trong cuộc chơi......
Anh hai cô, cuối cùng có bao nhiêu mặt? Mà mỗi một mặt, đều làm cho người ta ngạc nhiên......
Anh rõ ràng nghe cô mở cửa, lại không thấy cô tới đây, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn, rồi sau đó cười, “Đứng đó làm gì? Bị vẻ đẹp trai của anh làm cho ngẩn người à?”
“......” Qủa thật...... Cô bị vẻ đẹp trai của anh khiến cho ngẩn người......
“Tới đây.” Anh lấy ra một xấp tài liệu, “Những thứ này, em xem trước đi, sẽ hiểu đại khái công việc của anh, sau đó chỗ anh còn có một vụ án, em xem xong, liệt kê chứng cớ trọng yếu và thứ yếu ra, xem có cần bổ sung chứng cớ gì nữa không, hơn nữa phải tiến hành thu thập mọi thứ vì vụ án này rất quan trọng.”
Bộ dáng của anh, cẩn thận tỉ mỉ, không giống như đang nói chuyện với vợ mình, mà là đang giao phó công việc cho trợ lý. Làm cô cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn, cực kỳ cẩn thận.
“Nội trong hôm nay sao?” Cô lật đi lật lại, nội dung có chút nhiều.
“Nội trong hôm nay xem xong, kịp không? Không kịp anh sẽ cho em thư thả một chút, nhìn phân lượng em là vợ anh đấy.” Anh cũng chỉ nghiêm chỉnh được một lát, lập tức bắt đầu không đứng đắn rồi......
Cô giận liếc anh một cái, cô có thể gây trở ngại cho anh sao? “Không cần! Em có thể!” Cô cầm tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng anh lại kéo cô lại, “Đi đâu vậy? Xem ở đây.”
“Ở đây?” Hình như không thích hợp lắm? Nếu có người tới tìm anh nói chuyện, cô nên tránh đi thì tốt hơn, dù sao một trợ lý không phải chuyện gì cũng có thể biết......
“Ừm! Ngay tại đây! Theo anh…anh hận không thể đặt cái bàn ấy ngay bên cạnh anh, như vậy, anh mệt nhọc, em có thể xoa bóp bả vai cho anh, anh khát, em có thể hôn anh......” Anh cười nói.
Cô ôm tài liệu im lặng nhìn trần nhà, cô nghĩ ít nhất anh sẽ nói, anh khát, em rót ly nước cho anh...... Khát và thân thể có liên quan gì sao?
“Được rồi, em qua bên kia xem.” Đối với anh như vậy, cô thật sự không có công lực chống đỡ lại, ngoan ngoãn nghe lời anh, ở một bên xem tài liệu.
Thật ra thì, cảm giác như thế thật rất tốt, hai người ở cùng một không gian, không nói gì, công việc của anh chính là công việc của cô, sự nghiệp của anh chính là mục tiêu phấn đấu của cô, đối phương đều là người mình tin tưởng nhất, không cần bất kỳ tâm suy đoán cùng đề phòng......
Bất giác đến trưa, chuông báo trên điện thoại của anh báo giờ cơm, đúng lúc vang lên.
Anh lập tức kết thúc công việc, “Đi, đi ăn!”
“Ừ...... Đợi chút, em xem xong cái này đã......” Cô xem đến nhập thần, không bỏ xuống được.
Sở dĩ anh thiết lập chuông báo thức, chính là vì mình, cũng vì cô mất ăn mất ngủ mà chuẩn bị, một mình thì ăn sớm ăn muộn, thậm chí không ăn, cũng không quan trọng, nhưng có cô bên cạnh, tất nhiên không thể sơ ý lơ là.
Đi tới bên cạnh cô, đoạt tài liệu trong tay cô, kéo cô lên, “Đi thôi, em không ăn cơm, Nhất Nhất của chúng ta cũng đói bụng.”
“......” Bóng dáng còn không thấy, Nhất Nhất ở đâu ra?
Kết quả anh lập tức chuyển hướng, “Chỉ là, ba Nhất Nhất đói hơn, hay là cho ba Nhất Nhất ăn trước vậy!”
Làm việc nghiêm chỉnh suốt buổi sáng, nhưng anh lại làm cho mê muội, ôm cô, cúi đầu hôn cô thật lâu.
Lúc nồng tình mật ý, lại có người đến gõ cửa.
Anh vẫn chưa thỏa mãn, ôm cô không chịu buông, vẫn là cô, liều mình giãy giụa trong lòng anh, “Có người......”
Lúc này anh mới hậm hực lên tiếng, “Vào đi.” Rồi sau đó, buông cô ra.
Cửa mở ra rất gấp, trợ lý Phương Lê xuất hiện ở cửa, mà hai người bọn họ mới vừa vặn tách ra, Diệp Thanh Hòa động tình nên mặt vẫn còn ửng đỏ, cùng với hai người lúng túng tách ra nhanh chóng, đều bị Phương Lê nhìn ở trong mắt.
Dĩ nhiên, cô làm bộ thật là không trông thấy, chỉ ôn hòa cười hỏi, “Luật sư Tiêu, trưa nay ăn món gì?”
“Không cần, tôi đi ra ngoài ăn.” Tiêu Y Đình quả quyết đáp.
“Được, vậy tôi đi trước.” Phương Lê rất biết tiến lùi, đi ra ngoài.
“Đều tại anh!” Diệp Thanh Hòa giận trách anh, đoán chừng sự lúng túng mới vừa rồi đều bị Phương Lê thấy, thật ra thì chính cô cũng không có ý kiến gì, nhưng anh là người đứng đầu ở đây, giờ làm việc lại càn quấy bị cấp dưới nhìn thấy cũng không tốt......
Anh nhướng mày thái độ thờ ơ, “Anh hôn vợ của anh, có gì không được? Đi thôi!” Anh dắt tay cô đi ra ngoài.
Luôn là những lời này, vợ của anh, có gì không được......
Mọi người trong văn phòng đều ra ngoài ăn cơm, chỉ còn dư 2-3 nữ nhân viên, khi bọn họ mới đi, tụ tại một bên, cảm thán, “Luật sư Tiêu và trợ lý mới tới thật đúng là thân mật......”
Có người đối với Diệp Thanh Hòa tò mò, trong những người này thì Diệp Thanh Hòa gần với Phương Lê nhất, vì vậy liền hỏi thăm cô “Này Diệp Thanh Hòa là người như thế nào? Có kiểu cách không? Có ỷ vào quan hệ của mình và luật sư Tiêu khi dễ cô không? Có tài không? Có thể đảm nhiệm công việc chứ?”
Đây là tất cả tò mò của mọi người, từng người một nhìn Phương Lê.
Phương Lê nhàn nhạt cười, “Đâu có, sao lại khi dễ tôi chứ? Tính tình cũng không tệ, chúng ta cũng đừng nói mấy thứ ấy, năng lực gì đó cũng phải có, luật sư Tiêu gọi cô ấy vào cho tới trưa, chắc có nhiều việc giao cho cô ấy.”
“Thật?” Có người liền sợ hãi than, “Vậy còn cô? Không phải luật sư Tiêu mới nhận một vụ án sao? Bảo cô viết tài liệu chưa?”
Phương Lê lắc đầu một cái, điềm tĩnh mà cười, “Chưa có, có lẽ hai ngày nữa sẽ cho tôi xem, nhưng nếu như không cho cũng không có gì, mọi người đều làm chung một chỗ, cùng mục đích công việc thôi, người nào làm không phải cũng giống nhau sao? Hơn nữa cô ấy là người mới, có nhiều cơ hội thực tế để học tập đối với cô ấy cũng tốt hơn.”
“Phương Lê, cô quá thiện lương rồi.” Có người cảm thán, “Trong giới luật sư, luật sư Tiêu là người nổi danh nhất, có thể đi theo anh ấy làm trợ lý là cơ hội khó có được, làm tốt sẽ lưu lại một mình đảm đương một phía chẳng lẽ cô không muốn sao? Nếu như mọi chuyện cô ta đều đoạt hết danh tiếng của cô, trong mắt luật sư Tiêu còn có cô sao?”
“Đúng vậy, Phương Lê, không nói cái khác, chỉ nhìn quan hệ của cô ta và luật sư Tiêu đi, cô nói xem, luật sư Tiêu không quan tâm chăm sóc cho cô ta sao? Cô đó, cần phải để tâm nhiều một chút, đừng ngây ngốc nữa, có người nhìn thì thiện lương, thật ra lại gian xảo, từng bước tính toán, cô nghĩ đi, nếu như Diệp Thanh Hòa thật sự là người không có tâm cơ, tại sao có thể bắt được luật sư Tiêu? Còn có bản lãnh đang bị Thiên Hải khai trừ lại đến chỗ chúng ta sao?”
“Đúng vậy! Trong công việc danh tiếng của cô ta đã bị hủy! Mình không đạo đức nghề nghiệp còn chưa tính, còn hại Bạch Tân của Thiên Hải! Nghe nói Bạch Tân đối xử với cô ta khá tốt, đây không phải là lấy oán báo ơn sao?”
“Các người không thấy kỳ quái sao? Kỷ lục bất bại của luật sư Tiêu chúng ta lại thua ở vụ án ly hôn trước đó, lúc ấy, luật sư của đối phương không phải là Bạch Tân sao? Các người nói, với phẩm tính của Diệp Thanh Hòa, có thể hay không lấy được cái gì từ luật sư Tiêu, mới khiến luật sư Tiêu thất bại?”
“Có thể.....”
“Luật sư Tiêu của chúng ta chính là quá thiện lương! Phương Lê, cô là trợ lý của anh ấy, cô phải giúp anh ấy đề phòng người phụ nữ này! Dù sao trong mắt của tôi, phụ nữ dựa vào thủ đoạn bò lên giường để tranh thủ cơ hội, không phải thứ tốt gì!”
Cả quá trình, Phương Lê chỉ có một bộ dáng vô tội, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nghe các cô trái một câu, phải một câu phát biểu ý kiến, nói rất sôi nổi......
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng không biết mấy lời đồn nhảm nhí này, chỉ đắm chìm trong thế giới hai người, cùng hưởng bữa trưa của bọn họ.
Trong lúc ăn cơm, lại nhận được điện thoại của Khương Vãn Ngư, nói bà ngoại ngã bệnh nhập viện rồi, muốn hai người tan việc có thời gian đi bệnh viện xem một chút.
“Em gái, chúng ta cơm nước xong liền đi, người Ông Ngoại và Bà Ngoại thương nhất là anh.” Tiêu Y Đình tiếp điện thoại xong, cũng có chút không yên lòng.
Lúc anh nghe điện thoại, Diệp Thanh Hòa vẫn cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, nghe anh nói lời này, ngẩng đầu khẽ mỉm cười, “Ừ, vậy ăn nhanh một chút.” Tay trái không cầm đũa lại khẽ nắm thành quyền......
Tiêu Y Đình tăng nhanh tốc độ, mà Diệp Thanh Hòa lại ngừng lại, chợt suy tư.
Anh vừa ăn vừa hỏi, “Sao vậy? Sao không ăn?”
“Ừm......” Cô chần chờ, “Ăn no rồi...... Được rồi, vậy em ăn chút nữa......”
Cô cầm đũa lên lần nữa.
Lúc này anh mới hài lòng, múc cho co một muỗng thức ăn khá lớn, “Ăn hết những thứ này đi, là nhiệm vụ!”
“......” Cô không nói gì, mi gian khẽ nhíu, cúi đầu từ từ ăn.
Hai người cơm nước xong liền mua chút thực phẩm dinh dưỡng đến bệnh viện, lúc đến nơi, Khương Vãn Ngư đã ở trong phòng bệnh với Khương lão phu nhân rồi, còn có ông ngoại của Tiêu Y Đình.
“Bà ngoại!” Tiêu Y Đình vừa vào phòng bệnh liền chạy về phía Khương lão phu nhân, thay thế vị trí của Khương Vãn Ngư, ngồi ở bên giường, “Bà ngoại, bà có khỏe không?”
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Cát Tường Dạ