If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:00:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Một Cuộc Sống Mới Vui Vẻ
ô cầm mặt anh, xoay về phía bàn học, trên đó đều là đồ của cô, đây là thứ duy nhất khác biệt giữa hai phòng ngủ.
Anh thộn mặt, vỗ trán cái ‘bốp’: “Aigoo! Có vẻ như tối hôm qua anh uống nhiều quá rồi? Cứ nghĩ đây là phòng mình cơ….”
Nhưng là, nói xong vẫn không có ý định xuống giường, hơn nữa còn ngọ nguậy, tìm một tư thế thoải mái hơn nằm xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ…….
Diệp Thanh Hòa đẩy anh một cái.
Anh vung tay hất tay cô ra, giọng nói ngái ngủ: “Đừng ngịch, anh đang ngủ……”
“…..” Cô ngồi lại, nhìn anh đang nằm trên chính chiếc giường của cô, nghĩ đi nghĩ lại quyết định từ bỏ, xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ngủ trên giường của cô, vì thế nên phản ứng của anh mới bình tĩnh an nhiên như thế, có khi còn đang thầm cười nhạo ‘vùng đất bằng phẳng’ của cô…. Mấy năm nay giữa hai người chẳng còn ngại ngùng mấy chuyện nam nữ, cô thì mặt không đổi sắc giặt đồ lót cho anh, còn anh cũng tự tự nhiên nhiên chê bai chỗ đó của cô, không hề có suy nghĩ khác……
Nghĩ vậy, đối với chuyện anh nằm ì trên giường mình cô không thể làm gì khác, chỉ có thể rời giường, đi tắm, bắt đầu ngày đầu tiên của một cuộc sống mới……..
Tiêu Y Đình mua hai chiếc xe đạp, để đi học và đi lại trong trường, nhưng người này…. anh không biết đi xe….?!
Anh dắt xe, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Em cảm thấy, anh có thể đi xe sao?”
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy điều này cũng dễ hiểu, anh lớn lên từ cửa lớn, ra ngoài đi đâu đều có tài xế riêng, còn cần xe đạp sao? Ngay cả khi anh có là kiện tướng thể thao……
“Em dạy anh…” Anh nói, không hề cảm thấy một nam sinh nói như thế có chút nào vô liêm sỉ….
Lời này vào tai cô, cô thấy có gì đó không ổn, bởi vì từ ngày đó, câu bên cửa miệng cô luôn là: “Để em chỉ anh.”
Mỗi ngày làm bài bài tập, anh luôn cau có vì sao cô không cho chép đáp án, cô lại nói câu đó…….
Đối với mấy chuyện anh không biết, cô đâm ra quen thuộc, thậm chí chả tỏ thái độ gì, chỉ lơ đãng nói một câu: “Thật không biết trừ ăn ra thì anh biết cái gì để mà dạy em….”
Sự thật đúng là như thế, ngay cả lúc chơi trò chơi anh cũng lười vận động đầu óc, trang bị của anh đều một tay Nhất Nhất giúp….
Đối với những lời này của cô, anh không phản bác.
Dĩ nhiên, không lâu sau đó, anh có thể ưỡn ngực tự tin trả đáp lại câu kia của cô, đó là “Tự học giáo án video”
Nhưng việc tập xe cho anh không hề thuận lợi như Diệp Thanh Hòa nghĩ. Hết lần này đến lần khác, con người đầy rẫy dây thần kinh vận động kia vẫn chưa thể đi xe. Trong khi đó, Diệp Thanh Hòa cô hồi tám tuổi tập xe đạp chỉ trong vòng một ngày là thành tài! Còn anh, suốt hơn một tuần, chiều nào cô cũng phải giữ xe cho anh, rồi chiêm ngưỡng bộ dạng ngã xe thê thảm của anh…?!
Cuối cùng, là không thành công. Diệp Thanh Hòa cô phải đèo anh trai đi học hàng ngày.
Đoạn đường từ tiểu khu đến trường học có một đoạn dốc nhỏ, cô người nhỏ lực yếu, phải gồng hết sức để đạp xe và anh leo qua cái dốc kia. Còn người nào đó thì vẫn ngồi yên sừng sững như núi Thái Sơn, đôi lúc còn lớn tiếng hô: “Cố lên! Cố lên!...”
Người qua đường luôn dành cho hai người ánh mắt khó hiểu, thêm tò mò khi nào thì cô gái nhỏ bé kia đá anh xuống xe. Nhưng là chuyện ấy không bao giờ có thể xảy ra, vì anh dùng một vẻ mặt hết sức vô tội nói với cô: “Hồi anh thi đại hội thể dục thể thao chưa được nghe lấy một tiếng cổ vũ của em, anh đây là lấy ơn báo oán, em xem anh tốt biết bao….”
Không sai, anh thực sự rất tốt, một nam sinh mà làm ra vẻ đáng yêu như vậy, có thể trách sao?!
Ngày nào cũng thế, đi đến đâu hai người đều hút ánh mắt, chưa từng thấy qua nữ sinh đèo nam sinh.
Ngược lại, anh rất tự nhiên tự tại vác hai chiếc cặp trên vai, miệng còn huýt sáo…
Đương nhiên, những người trong lớp cũng biết hai anh em nhà này không còn ở trong kí túc xá, có người đoán họ học ngoại trú, có người đoán họ thuê phòng bên ngoài, bàn tán xôn xao ồn ào cả giảng đường, có người còn mạnh dạn kêu lớn: “Các cậu đoán xem, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa thuê phòng trọ ở bên ngoài thì bao lâu sẽ về nhà một lần?”
Đột nhiên cả giảng đường trở nên yên tĩnh, câu nói của bạn học kia càng thêm rõ mồn một.
Diệp Thanh Hòa vờ như không biết, thản nhiên vào lớp ngồi vào chỗ của mình. Tiêu Y Đình thì khác, anh lớn tiếng dập tan mọi bàn tán: “Hai đứa mình thuê phòng ở bên ngoài!”
Chỉ một câu như thế, không giải thích thêm, cũng không thèm giấu giấu diếm diếm xấu hổ, khiến tất cả bạn học trong nháy mắt cảm thấy anh là một người thật rộng lượng, nói như thế nào, hai người cũng là anh em, việc bàn tán của họ đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, vì thế nhất loạt dùng ánh mắt lưỡi kiếm nhìn về phía bạn học lỡ miệng kia, khiến cậu ta xấu hổ chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Rất nhiều năm sau đó, trong một lần họp lớp, hai người xuất hiện trong thân phận anh Tiêu và chị Tiêu thì bạn học ấy mới có thể lấy lòng quân tử của mình thay thế cho lòng tiểu nhân….
Chung Gia Nghi nghịch ngợm quyết không buông tha, nói với Diệp Thanh Hòa bằng một giọng đầy tiếc nuối: “Thanh Hòa, sao lại chuyển ra ngoài a! Không có cậu thật mất vui!”
“….” Ngược lại, cô cảm thấy rất kì quái, tính tình cô như thế, có thể mang chút giá trị giải trí nào sao? Nói thật thì chỉ mình Chung Gia Nghi mới có thể……….
“Anh hai mình học nghiên cứu, nhưng ở kí túc xá nam quá ồn ào, cho nên bọn mình cần một không gian yên tĩnh để học tập.” Cô giải thích.
“Cậu ta học nghiên cứu, sợ kí túc xá nam ồn, thì mình cậu ta chuyển thôi chứ! Sao kéo cả cậu theo?” Chung Gia Nghi nhốn nhốn nháo nháo, bày tỏ bất bình.
“Tại vì….” Cô định nói nếu không có cô, anh không thể tự lo liệu cho mình, nhưng đột nhiên nghĩ đến lí do đó quá hạ thấp anh, mặc dù đó là sự thật, nhưng đi được nửa đường vẫn dừng lại, bảo toàn lại một ít tôn nghiêm cho anh.
Nhưng Chung Gia Nghi cũng là người thông minh, lập tức đoán ra được, thở dài nói: “Cũng đúng thôi, anh hai cậu có mấy việc như giặt quần áo hay mua cơm đều không thể thiếu cậu, cậu chính là bảo mẫu của cậu ấy rồi……..”
“Không đâu!” Cô giải thích, “Chuyển ra ngoài như thế mình cũng có thể học tập tốt hơn.”
“Nói như vậy, cậu cũng định học nghiên cứu sao?” Chung Gia Nghi hỏi, đại học năm 3 đã nghĩ đến chuyện đó, đúng là người không bao giờ có lòng dạ vui chơi mà!
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu: “Dĩ nhiên….”
Tiêu Y Đình ngồi bên cạnh cô nghe được câu này, vẻ mặt ngay lập tức vô cùng hài lòng, nhanh nhẹn lấy nước hoa quả cô chuẩn bị từ nhà, mở sắn nắp, đưa về phía cô: “Em gái, nước hoa quả!”
Tuy phản đối nhưng em gái cũng rất phối hợp với việc ở riêng này đó chứ, sáng ra còn không quên dậy sớm ép nước hoa quả! ^^
Bình thường giữa nam và nữ thì chuyện đưa nước hoa quả kia chắc chắn là có ái muội. Nhưng với Tiêu Y Đình thì không hề, anh coi đó như lẽ đương nhiên, giống như chuyện nước trong quá sẽ không có cá, hai người cùng ở chung một nhà, uống chung một chai nước, rõ ràng là đầy ái muội nhưng lại dường như không hề có một chút nào…….
Cuộc sống như thế, thật quá êm đềm.
Mỗi ngày ba bữa, đi học rồi tan học, Tiêu Y Đình thì rất cố gắng học tập, có tối anh còn học mải mê đến ngủ quên ngoài phòng khách, rồi sau đó lại đi lộn phòng…..?!
Một lần, cô ngạc nhiên, hai lần thành quen, quen rồi thành lẽ tự nhiên, vì thế, nếu sáng ra tỉnh giác đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có người, cô không có đến một biểu cảm……..
Phó Chân Ngôn nói anh muốn góp gạo chung cơm, nhưng thực tế thì công việc rất bận rộn, không thể đến ăn thường xuyên được, mà mỗi lần đến lại diễn màn tranh cướp đồ ăn với Tiêu Y Đình. Đối với hàng động ấu trĩ của hai cậu bé to xác này Diệp Thanh Hòa chỉ ngồi yên, mặc kệ luôn, cuối cùng hai người đó cũng tự tìm được cách giải quyết: không phải anh đói thì là tôi đói!
Bất ngờ hơn, chỗ này thuộc diện quản lý của Tiêu Y Bằng…….
Cho tới giờ Diệp Thanh Hòa vẫn không quan tâm mấy đến tên công ty của Tiêu Y Bằng, cũng không để ý đến chuyện tiểu khu này là của ai, cho đến lần nhìn thấy biển quảng cáo của công ty Hoà Chân, cô mới tỉnh ngộ, đây không phải là công ty của Phó Chân Ngôn thì là gì?
Sau đó, cô hỏi lại Phó Chân Ngôn, mới biết cụ thể chỗ này có phần của Phó Chân Ngôn, chỉ là mấy nóc nhà, còn phần lớn là của anh cả.
Diệp Thanh Hòa nhớ lại lần nói chuyện hôm đó với anh cả, thì ra chuyện hợp tác anh đề cập là đây….
Nhưng là, sắc mặt của Tiêu Y Đình đặc biệt thúi, đặc biệt khó coi, lúc rửa bát còn cố tình làm vỡ bát của Phó Chân Ngôn…?!
Lại nói tới chuyện rửa chén, không thể không nhắc đến vị trí của Diệp Thanh Hòa trong cái nhà này.
Thực ra, cô là người rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
Bởi vì trong nhà này, tuy rằng việc nấu cơm giặt quần áo là của cô nhưng cảm thể tuỳ tiện, tuỳ theo tâm trạng muốn làm gì thì làm. Nói cách khác, trong nhà này cô mới chính là chủ nhân.
Vì dụ như hôm nay, cô để mặc Tiêu Y Đình rửa chén.
Nhưng trên thực tế thì Tiêu Y Đình ngoài việc biến cái bếp thành một cùng nước và đất, còn lại một cái chén cũng chưa rửa qua.
Duy nhất cái chén của Phó Chân Ngôn.
Còn về chuyện cái chén đó vì sao lại xuất hiện?
Kể từ hôm Phó Chân Ngôn giao cho Diệp Thanh Hòa phí ăn uống, cô thầm nghĩ, người ta dù sao cũng đã đưa tiền, nếu lần sau đến vẫn không có chén ăn cơm, thì thật thất lễ, vì thế quyết định cùng Tiêu Y Đình đi mua. Khi lựa chén, cô còn đặc biệt chọn chén to hơn bình thường, đó là dựa theo lượng ăn của anh tối hôm đó. Lựa chọn của cô không khỏi khiến Tiêu Y Đình giật mình.
Từ hôm đó, Tiêu Y Đình xuất hiện một mặc cảm kì thị rất lớn đối với cái chén kia, lí do là, cái chén này của Phó Chân Ngôn quá lớn, phần ăn của ba người càng nhiều hơn bình thường, chắc chắn sẽ rất tốn cơm, rất tốn đồ ăn!!
Hôm nay, cuối cùng cũng rửa được mối hận lớn….
Vô tình như cố ý, tất cả thành mây khói…
Nhưng là, ngay sau đó, Tiêu Y Đình mới thấm nhuần câu nói: Oan oan tương báo, lấy đá tự đập chân mình….
Bởi vì, anh phải tốn thêm tiền mua chén mới cho Phó Chân Ngôn……. =.=
Anh trở nên vô cùng hẹp hòi thương tiếc số tiền kia, đó là máu mồ hôi và nước mắt đó có được không?
Hai tuần vùi đầu vào bài học nghiên cứu nhanh chóng trôi qua, Tiêu Y Đình cầm theo hai chiếc cặp sách vui vẻ sóng bước cùng Diệp Thanh Hòa đến trường. Khi ra về, lúc xe chuẩn bị lăn bánh, hai người phát hiện ở đầu cầu thang có một cái đầu nho nhỏ rình rập dáo dác.
Vừa nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, cái đầu nhỏ nhô lên, vui vẻ chạy lại kéo tay Diệp Thanh Hòa đầy thân thiết: “Cô ơi, hôm nay là thứ sáu, bà nội làm rất nhiều món ngon, bảo cháu tới đây kêu cô! Cô, bà gọi cho cô nhưng không được!”
Vậy sao? Diệp Thanh Hòa lấy di động ra xem, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Cô đang trong lớp học, để yên lặng nên không nghe thấy.” Diệp Thanh Hòa cười cười giải thích.
“Vậy cô đi nhanh thôi, thức ăn sắp được rồi, bà nội bảo cháu đến gọi cô đó!” Tiểu Trái Cây nhanh tay kéo Diệp Thanh Hòa đi, trực tiếp quên đi sự tồn tại của Tiêu Y Đình.
Vẻ mặt Tiêu Y Đình đen thui: “Đừng lại!”
Cuối cùng Diệp Thanh Hòa mới sực nhớ ra vừa nãy anh đi cùng cô, quay đầu lại nói: “Anh hai, hôm nay là cuối tuần, nếu không anh về nhà đi.”
“…..” Anh buồn bực nói hắt, “Anh không về! Làm chậm trễ việc học tập!”
“Nhưng là……. anh không nhớ chị Cẩm Nhi sao?” Cô hỏi.
Vẻ mặt anh càng thúi hơn: “Ai cần em quản chuyện nhớ nhung?”
“…..” Được rồi, cô không quản…. “Em đi đây.” Cô lập tức xoay người.
“Em đứng lại cho anh! Vậy anh ăn cái gì hả?” Cuối cùng anh buộc phải gầm lên.
“…..” Suýt quên, anh hai không có năng lực tự chăm sóc! “Anh hai, anh có thể hấp bánh chẻo, hoặc là ăn ở ngoài…..”
“Vậy anh về bằng cách nào? Anh không biết đi xe!” Anh lắc lắc cặp sách, bên trong là chìa khoá xe và chìa khoá nhà va vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng….
Cô bước ngược lại, đưa cho anh một chút tiền: “Anh có thể đi bộ, hoặc là đi nhờ xe ai đó! Chỗ này đủ tiền xe và tiền ăn trưa nay đó!”
Cô nói xong, không cần anh trả lời, nhanh chóng đi cùng với Tiểu Trái Cây.
Vừa đến vửa nhà, Diệp Thanh Hòa đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt, là đồ ăn Giang Nam cô ưa thích.
Mọi người đang ngồi chờ cô tới, mẹ Mục vừa thấy cô liền vui vẻ ra đón: “Tiểu Hà! Lâu rồi cháu không tới đó! Cháu không nhớ bác chút nào sao?”
Diệp Thanh Hòa nghĩ lại, từ hôm tựu trường cô chưa hề đến thăm mẹ Mục và cha con anh Mục Xuyên, ngày nào cũng bận rộn ổn định cuộc sống ở nhà mới, nghĩ lại có chút buồn cười: “Cháu xin lỗi bác, đầu năm học nên cháu hơi bận…”
Mẹ Mục nhanh chóng dẫn cô và phòng ăn: “Lại đây lại đây, bận rộn mấy cũng phải ăn cơm, bồi bổ thể lực một chút! Mau ngồi xuống để bác lấy cơm cho cháu!”
“Để tự cháu được rồi bác!” Diệp Thanh Hòa sao dám để mẹ Mục lấy cơm cho mình, hơn nữa, cũng không phải là lần đầu tiên đến chơi, cô đã sớm quen, không hề thấy khách khí…
“Cháu ngồi xuống! Chỉ ngồi thôi!” mẹ Mục kéo cô ngồi xuống.
“Con cũng lấy cơm nữa!” Tiểu Trái Cây vui vẻ cùng bà nội lấy cơm. Diệp Thanh Hòa ngồi đối diện Mục Xuyên.
“Tiểu Hà, học kì mới bận rộn lắm sao?” Mục Xuyên cười hỏi.
“Vâng! Học kì này còn phải cố gắng nhiều hơn so với hai năm trước hơn nữa!” Cô trả lời.
“Em định thi nghiên cứu sao?” Mục Xuyên dựa vào kinh nghiệm suy đoán.
“Dạ phải! Cho nên không dám chủ quan.” Thực sự cô không dám chủ quan. Năng lực học tập thực sự của Tiêu Y Đình rất đáng nể, thậm chí ở nhiều khía cạnh còn mạnh hơn cô, cả thời trung học anh cách cô một đoạn, nhưng lên đến đại học, học chuyên nghiệp về luật, cô liền dần đuổi kịp, dần dần mất sạch mọi ưu thế. Hai năm đầu học lực của anh chỉ kém cô một chút thì đến năm nay, cô và anh không có nhiều khác biệt. Vì thế lần thi nghiên cứu này, cô phải cố gắng hết sức, nếu không anh đỗ mà cô trượt thì thực sự mất mặt lắm…
“Ừm, xét theo năng lực của em thì chuyện đó cũng không là vấn đề!” Mục Xuyên mỉm cười khen ngợi cô.
Ngược lại cô lại có chút e dè lắc lắc đầu: “Không chắc chắn được, luật phải nhớ rất nhiều! Em chỉ là có chút thành tích trong khoa thôi.”
Mục Xuyên cười: “Em đúng là, luôn yêu cầu quá hà khắc với bản thân.”
Hai người lại nói chuyện một chút về việc thi nghiên cứu, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Nhưng là, bữa cơm này không thể yên bình mà ăn. Vừa ăn được một nửa, điện thoại của Diệp Thanh Hòa bắt đầu rung liên hồi.
“Cô, điện thoại của cô rung kìa! Cô nghe đi chứ!” Tiểu Trái Cây lanh lợi, tốt bụng nhắc nhở cô.
Diệp Thanh Hòa biết thừa là ai gọi tới, lấy di động ra, quả nhiên, ngoài Tiêu Y Đình thì chả còn ai……..
Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia lên vang lên tiếng hô lớn của ai đó: “Em gái! Mau về đi! Cứu mạng anh!”
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Cát Tường Dạ