Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:00:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: 123: Khóc.
iệp Thanh Hòa đi rồi, người nhà họ Giang cũng lần lượt ra về.
Cảnh con cháu đông vui chúc thọ ông Giang nhanh chóng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một bàn tiệc tàn, cùng rất nhiều túi hộp quà xung quanh.
Tất cả còn đang chờ người thu dọn, như muốn chứng minh náo nhiệt vừa rồi không phải là hư ảo.
Nếu như bình thường, bà Giang sẽ cùng với bảo mẫu thu dọn, từ lớn đến nhỏ, như thu thập sự vui vẻ của con cháu trong nhà.
Thế nhưng giờ phút này, bà Giang vẫn ngồi thừ mình trên ghế trong phòng ăn, ánh mắt vẫn như cũ, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Diệp Thanh Hòa, hai mắt như có như không ươn ướt.
Ông Giang đi đến bên người bà, vỗ nhẹ vai, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Mạn………”
Tiểu Mạn là tên thật của bà Giang, bây giờ chỉ có ông Giang gọi bà với tên đó.
Bà Giang chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn người mà đã đang và sẽ gắn bó với bà cả cuộc đời này, bỗng nhiên khóc thành tiếng: “A Tuân, chị ấy hận em, hận mẹ em, hận cả gia đình………..”
Giang Tuân hít một tiếng, vỗ nhẹ lưng bà an ủi: “Tiểu Mạn, không nên đau lòng nữa, không phải bây giờ có manh mối rồi sao? Chúng ta có thể đi tìm chị ấy.”
“Đúng rồi! Đi tìm chị ấy! Chị ấy nhất định có quan hệ gì đó với Thanh Hòa! Thanh Hòa không phải chỉ là con gái nuôi của nhà họ Tiêu sao? Không phải con ruột! Giống như thế! Quá giống! Thực sự quá giống………..” Bà Giang kích động đứng lên, nắm lấy tay Giang Tuân định đi ra ngoài, không cẩn thận vấp phải chân ghế, suýt nữa thì ngã.
Giang Tuân đỡ lấy bà, nội tâm cũng kích động, lại khuyên nhủ người bạn già: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Trời đã tối như vậy rồi, đừng làm Thanh Hoà sợ! Không phải còn chưa xác định sao? Chúng ta cứ tự điều tra trước, khi nào rõ ràng sẽ tìm lúc thích hợp để nói với Thanh Hòa, tâm tình đứa nhỏ này cũng khó nắm bắt………”
Khuyên bảo hồi lâu, Tiểu Mạn lại trở về khóc thút thít, không còn kích động muốn đi tìm Diệp Thanh Hòa.
“Đi thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nào.” Giang Tuân nhìn người bạn già, bao năm qua, nỗi bế tắc kia trong lòng bà ấy vẫn chưa giải được, hôm nay trải qua bế tắc cùng bức bách, lại vừa khỏi từ một trận ốm nặng, trông bà ấy già đi rất nhiều………..
Chính là, đêm nay, liệu bà có ngủ yên?
Tiểu Mạn cầm trên tay một tập ảnh, bên trong chỉ có một vài tấm ảnh đen trắng, phần lớn đều đã ố vàng.
Nhìn thoáng qua, trong đó là ảnh hai cô gái trẻ, một người mặc bộ sườn xám hoa sen trong nước, tóc tết hai bên, ngay cả khi ảnh chụp chỉ mờ mờ không rõ, vẫn có thể cảm nhận rõ nét khí chất tươi mát thanh tao ……….
Bà Giang cứ thế ngồi, nhìn vào tấm ảnh, suốt cả một đêm, Giang Tuân cũng ngủ
không yên, ngồi cùng bà suốt đêm dài…………..
--- ------ ------ ------ ------ ------
Tiêu Y Bằng chậm rãi chạy xe vào trong sân nhà họ Tiêu.
Vừa bước xuống xe thì có một trận gió kéo đến, Diệp Thanh Hòa nhanh chóng kéo áo khoác lên, vẫn cảm thấy lành lạnh.
“Lạnh không?” Tiêu Y Bằng hỏi.
Cô lắc đầu: “Không sao, không lạnh.”
Ánh mắt Tiêu Y Bằng dừng lại trên phần bắp chân lộ ra của cô, chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì, bước chân nhanh hơn, tiến đến mở cửa để cô vào nhà.
“Về rồi về rồi!” Bên trong vang lên tiếng huyên náo.
Diệp Thanh Hòa bước vào bên trong, nháy mắt hơi ấm đã bao phủ toàn thân cô, rồi sau đó, một vậy tròn tròn mập mạp lăn vào lòng cô, thiếu chút nữa hất tung cô về phía sau.
Cô phải cảm ơn phong độ của anh cả, vì mở cửa cho cô vào trước nên anh vào sau, phụ trách việc đóng cửa, vì thế, cú va chạm kia cô vừa vặn ngã vào lồng ngực anh cả, hơn nữa anh còn nhanh nhẹn bắt được, vì thế cô không đến nỗi ngã xoài, chỉ có điều áo choàng hơi rủ xuống. Không may, Tiêu Thành Trác húc vào đúng phần bụng bị bầm tím của cô, cô đau đến rạp người.
Lập tức tiếng quát to của Tiêu Y Đình vang lên: “Tiêu Thành Trác! Cái tên mập này! Đụng phải cái gì thế hả?”
Tiêu Thành Trác thân làm chú, bị cháu của mình quát như thế, chỉ biết nghẹn họng, cúi đầu, coi như việc bị quát mắng đã thành thói quen…….
Anh trai và chị dâu đều ở trước mặt, Tiêu Thành Trác uỷ khuất chớp chớp con mắt, bĩu môi, không nói gì.
Quả nhiên, Tiêu Thành Hưng bắt đầu dạy dỗ Tiêu Y Đình: “Con quát cái gì mà quát? Không biết lớn nhỏ gì cả! Chỉ là Thành Trác lâu rồi không được gặp Thanh Hòa nên xúc động thôi mà!”
Tiêu Y Đình trừng mắt, muốn nói gì đó nhưng nín lại, chỉ hung hăng lườm nguýt Tiêu Thành Trác.
“Đụng có đau hay không? Chị?” Tiêu Thành Trác ngẩng đầu hỏi Diệp Thanh Hòa.
“Không có……….” Trở lại bình thường, bụng cũng không còn đau như vừa nãy.
Tiêu Thành Trác chú ý đến bộ sườn xám cô đang mặc, miệng há to, ngón tay mập mạp nhịn không được chạm vào bông hoa sen, cuối cùng kinh hoàng cảm thán: “Chị, quá đẹp! Chị thực sự rất đẹp!”
Trừ Tiêu Y Bằng, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên bộ sườn xám cô đang mặc.
Trong một nháy mắt Tiêu Thành Hưng dại ra, còn Khương Vãn Ngư có chút kinh hãi, hừ một tiếng sau đó lên lầu.
Còn Tiêu Y Đình, sau một hồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười lạnh: “Đây là cái kiểu gì đây? Giầy thể thao? Sườn xám? Còn khoác thêm áo khoác của bà cô? Đừng doạ người chứ! Còn mặc như thế đến nhà họ Giang sao? Thật nực cười!”
Diệp Thanh Hòa đứng tại chỗ, vẫn là bình tĩnh như mọi khi, giống như câu nói móc vừa rồi áp lên người cô không hề hấn gì, thản nhiên cười đáp lại, quay lại nói với Tiêu Thành Hưng và Tiêu Y Bằng: “Bác Tiêu, anh cả, cháu lên lầu trước.”
“Đi đi, lên đó nghỉ đi.” Tiêu Thành Hưng gật gật đầu, nhìn theo cô đi ngang qua mình.
Tiêu Thành Trác thì vô cùng vui vẻ đi theo cô, lúc đi qua Tiêu Y Đình mắt cô vẫn nhìn thẳng, không hề chớp mắt, giống như sự tồn tại của anh chỉ là không khí.
Vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng Tiêu Thành Hưng quát mắng Tiêu Y Đình: “Cha nói con, cái tên tiểu tử thúi này! Sao càng lớn càng nhỏ đi thế? Rốt cuộc thì Thanh Hòa trêu chọc con chuyện gì hả? Sao cứ phải nói mấy lời tổn thương con bé?”
Tiêu Y Đình nhìn lên lầu, tức giận nói: “Mấy lời con nói là thật lòng! Sao bây giờ đến cả lời thật lòng còn không cho nói? Con còn đi học luật làm gì nữa chứ?”
“Con……….. Xem ra hai năm qua cha không dạy dỗ con nên xương cốt bị ngứa!” Tiêu Thành Hưng giận dữ, có vẻ như muốn đánh người.
Rồi sau đó là âm thanh khuyên giải của anh cả.
Cô vào phòng đóng cửa, nhốt tất cả âm thanh kia ở bên ngoài.
“Chú nhỏ, chú ngồi tự chơi ở đây, cháu đi tắm rửa một chút.” Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Chiếc gương lớn trong phòng tắm phản chiếu lại hình ảnh cô đang mặc sườn xám, mỗi lần nhìn ngắn bộ đồ này, cô đều có những suy nghĩ khác nhau. Tháo kính mắt xuống, dưới ánh đèn của phòng tắm, cô chậm rãi tiến lại gần gương, giống như đi lại vào chốn mê cung hồ nước đẹp huyền ảo………..
Cô cởi ra, đặt sang một bên, nghĩ nên sớm trả lại cho bà Giang.
Bây giờ trong tấm gương lớn là hình ảnh cô khoả thân, so với hôm trước chỗ bụng bị Tiêu Y Đình đá hôm nọ đã khá hơn, vẫn còn tím nhạt, cô chạm vào thấy vẫn hơi đau………..
Không nhìn nữa, mở nước ấm ra, để cơ thể lạnh lẽo này của mình được nước ấm bao phủ, toàn thân mới có chút cảm giác ấm áp.
Lúc mặc quần áo chỉnh tề đi ra, không ngờ phát hiện, người chờ cô không phải là Tiêu Thành Trác mà là anh…………..
Anh ngồi trên ghế của cô, dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, đặt lên bàn học của cô, trong tay đang đọc quyển gì đó, toàn lật qua lật lại.
Cô bước ra làm quấy rầy anh, buông sách xuống, dùng ánh mắt dò xét đánh giá cô.
Cô không nói gì, ngồi xuống mép giường, dùng tay vuốt vuốt phần tóc rối.
Hơn một tháng không về, hoa quế ngoài vườn cũng đã nở, mùi hương nồng nàn, cũng giống như buổi đêm nào đó, khiến mọi khoảng không đều trở nên bí bách, khó chịu.
Suốt mười sáu năm, cô luôn yêu thích sự nhẹ nhàng, bất kể là bề ngoài hay mùi hương, cô đều không thích chúng quá đậm, cảm thấy như thế rất bình thường.
Thế nhưng, hai năm nay sự biến hoá thầm lặng mà xảy ra.
Một đêm thu tươi mát như thế, hương quế khắp không khí, khiến cho con người ta có cảm giác ấm áp, sẽ không còn cảm thấy cô đơn, nhưng cô thì lại có một cảm giác mãnh liệt rằng, ngoài cô ra, mọi vật đều có sức sống bừng bừng……………
Giống như đoá hoa hồng bị chán ghét rồi vứt bỏ, trái ngược với đoá hoa hồng nở rộ đỏ rực tràn đầy sự đắc ý………..
“Em đang làm gì vậy?” Người nào đó nhịn không được, quấy rầy mà hỏi cô.
“………….” Cô nghĩ nghĩ, chỉ có hai chữ có thể trả lời anh, “Ngần người.”
“…………”Anh chờ cô, ánh mắt như muốn phun ra lửa, “Rốt cuộc là em có nhìn thấy anh ngồi ở đây không hả?”
“Nhìn thấy………….” Cô vuốt vuốt tóc, quay lại nhìn anh, như thế có thể tính là công nhận sự tồn tại của anh chưa?
Hai người cứ nhìn như vậy, ước chừng mười giây.
Tiêu Y Đình không nói gì, trước mặt hiện lên vẻ mặt xấu hổ cùng e sợ của Cẩm Nhi lúc nhìn anh, lại không thể che dấu sự vui sướng, so với ánh mắt yên tĩnh như hồ nước không một gợn sóng kia, thật khác nhau hoàn toàn…………
Anh cười, có chút tự giễu và cô đơn loé qua…………
“Chẳng lẽ em không định hỏi anh một câu xem đến phòng em để làm gì sao?” Anh xuất hiện ở đây không phải là chuyện bình thường, chắc chắn không phải là đến xem cô ngủ đi? Tuy rằng anh đã từng làm cái chuyện nhàm chán đó.
Cô nghĩ nghĩ: “Mật khẩu máy tính của anh là XXXXXXX” Cô nói ra một dãy số. Mà nay anh cũng không còn là thiếu niên nông nổi của hai năm trước, đã thi đỗ đại học, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành………
Anh ngẩn người, biểu cảm lập tức chuyển thành dữ tợn, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Cảm ơn!”
Thế nhưng, anh vẫn chưa rời đi ngay, mặt nặng như tấm sắt, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Có bôi thuốc hay không?”
Thuốc? Thuốc gì cơ? Cô có vẻ mờ mịt.
“Thuốc anh đưa cho em đâu?” Đột nhiên anh nâng cao tông giọng, hiển nhiên lại bị chọc giận.
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới nhớ tới, lúc trên giảng đường Tiêu Y Đình có đưa thuốc cho cô……….
“Ở trong túi cặp sách.” Cô chỉ chỉ chiếc túi.
Anh đứng dậy ngay lập tức, cầm túi sách của cô lên, trực tiếp đổ ra, tìm lọ thuốc.
Ánh nhìn của anh sắc bén, chiếu thẳng vào cô, đi đến trước mặt cô, ngắn gọn mà nghiêm khắc nói: “Nằm xuống.”
“Làm……… cái gì?” Cô mờ mịt không hiểu nhìn anh, bỗng cảm thấy anh như vậy có chút đáng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy áo ngủ của mình.
Có vẻ như động tác này của cô càng chọc giận anh hơn, anh đè bả vai cô đè xuống, đẩy ngã cơ thể nhỏ bé của cô lên giường, thuận tay lật vạt áo của cô lên, lộ ra phần bụng trắng như tuyết của cô, nhưng trên bụng lại có vài phần xanh xanh tím tím nhìn rất doạ người, đến nỗi thu lấy toàn bộ ánh nhìn của anh, không có nghĩ đến việc trước mặt là bụng của một cô gái.
Trong nháy mắt tức giận của anh bị đánh tan tành………..
Ánh mắt dần dần trở nên nhu hoà, anh ngồi xuống mép giường.
Cô bị việc anh đến gần làm cho hoảng sợ, bọn họ cũng không còn là hai đứa trẻ vô tư không nghĩ ngợi, bây giờ đều đã trưởng thành, nam nữ phải có khoảng cách.
Tuy bối rối nhưng vẻ mặt cô vẫn rất trấn tính, nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, lại nhận được cái trừng mắt của anh, còn bị anh hất tay ra, giọng nói vang lên vô cùng cổ quái: “Che cái gì mà che? Người khác có thể xem mà anh thì không thể sao? Ngoại trừ việc ăn cây táo rào cây sung thì em có thể làm gì nữa?”
Đây là đang nói cái gì? Cái gì mà ‘ăn cây táo rào cây sung’? Cái gì mà người khác có thể xem? Ai xem?
Anh nhân lúc cô còn đang tự hỏi không hiểu vì sao vén áo cô lên một lần nữa, đổ thuốc ra lòng bàn tay, bôi lên bụng cô, bắt đầu xoa.
Mùi hoa quế ngào ngạt hoà cùng mùi thuốc có chút gay mũi.
Xem ra tay anh vẫn còn dùng nhiều lực, cho dù anh đã cố hết sức để nhẹ tay, cô có chút đau nhưng nhịn xuống, cổ họng không kêu ra một tiếng.
Trong mắt anh đơn giản là chỉ dùng một chút sức. Rốt cuộc cô nhịn không được, hừ nhẹ một tiếng.
Anh liền cười, không có ý tốt, không còn giận dữ mà thay vào đó là trào phúng: “Anh còn tưởng em có sức chịu đựng hơn đây chứ!”
Đối với mấy trò đùa dai này của anh, từ trước đến nay cô đều im lặng, chịu được tất.
Anh bị dáng vẻ không thể chọc giận của cô làm cho bực mình, buồn bực đến nỗi bỏ quên ý định thương hoa tiếc ngọc trong lòng, trong đầu bỗng nhiên loé ra một ý nghĩ, anh cũng không nghĩ nhiều tay liền bắt đầu ấn xuống một chút.
Ban đầu cô còn chịu được, về sau biểu cảm càng ngày càng vặn vẹo khó coi.
Không biết vì sao nhìn cô như vậy, anh có cảm giác đau đớn, nhưng lại có một chút khoái cảm………..
Anh cũng không hiểu tâm lý của mình là cái gì nữa, chỉ như có cái gì đó thôi thúc sự khoái cảm kia, tay ấn lại dùng thêm sức……..
Cuối cùng cô nhịn không được, hét lên một tiếng, nắm lấy chiếc gối ở đầu giường hung hăng ném về phía anh.
Gối đập vào đầu đương nhiên là chả có cảm giác gì, thậm chí trong lòng anh còn vô cùng sảng khoái. Đập đi! Dùng sức mà đập! Dùng gạch mà đập cũng được! Đập vỡ đầu thì cũng không thể kìm nén được cái khoái cảm dồn nén bao lâu này! Thời gian qua, anh nhẫn nại đủ rồi!
Mặt anh đanh lại, tay không hề thả lỏng, thân thể mỏng manh của cô ở dưới tay anh đỏ ửng lên, nóng rát, cảm giác như chỉ cần anh dùng thêm một chút lực nữa là có thể bóp vụn cô.
Cô bắt đầu cựa quậy người kháng cự lại bàn tay của anh, bàn tay thì dùng sức đánh vào đầu anh, kìm nén bật thành tiếng khóc, lũ lượt kéo ra khỏi cổ họng.
“Đánh! Em dùng sức đánh đi!” Anh quát lên với cô, kìm nén bao ngày qua giờ phút này như bộc phát hết.
Cô thì ngược lại, âm thanh nghẹn ngào: “Anh khi dễ em………… Dựa vào cái gì………….”
“Anh cứ khi dễ em như thế đó! Bị anh khi dễ chắc chắn không tốt bằng bị người khác khi dễ rồi!” Anh nắm chắt hai cổ tay cô, đặt lên đỉnh đầu cô, oán hận nói: “Em chính là loại người ăn cây táo rào cây sung, vong ân phụ nghĩa!”
Hai hàng nước mắt từ khoé mắt cô chảy xuống, cô giãy dụa, dùng hết sức lực để nói: “Em nợ ân tình của anh thì sẽ trả! Sẽ trả hết tất cả cho anh!”
Cô cảm thấy chính mình không còn chút sức lực, giọng nói cũng rất nhỏ, chỉ như một chú chuột đáng thương, chỉ còn biết giãy dụa………..
Quá yếu đuối, cô không thể để bản thân yếu đuối như thế được…………
Anh như mất lý trí, vẫn tiếp tục dùng lực, cô vô cùng nhỏ bé, giọng nói yếu ớt như tuyệt vọng, nhưng vang đến tai anh lại giống như sấm dậy: Em sẽ trả tất cả cho anh……….. Trả tất cả cho anh…………
Trong chớp mắt, từng câu từng chữ như nhát búa giáng xuống ngực anh, mạnh mẽ, làm vỡ toạc mọi vết thương, đau đớn tràn ra xung quanh………….
“Hai đứa………đang làm gì đây?”
Không biết Khương Vãn Ngư đứng ngoài cửa từ bao giờ, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng hỏi.
Cô dùng tất cả sức lực còn lại thoát khỏi tay anh, đứng dậy, áo từ trên ngực cô tự rủ xuống, che lấy phần bụng bị lộ ra.
Nghĩ đến hiển nhiên là Khương Vãn Ngư sẽ hiểu lầm, nghĩ đến hình ảnh lộ nửa người bị anh đè lên bị Khương Vãn Ngư bắt gặp, nghĩ đến ngày thường bác gái vẫn có thành kiến với cô, cô hết đường chối cãi, mà trên thực tế, giờ phút này cô cũng không nghĩ đến việc cãi lại, chỉ biết lau nước mắt, chạy nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Sau đó, dựa lưng vào cửa phòng tắm để nước mắt có thể thoải mái chảy xuống.
Thực sự, cô khóc, hôm nay cô đã khóc. Cô kiên cường bình tĩnh như thế, cho đến nay chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt anh……………
Thế nhưng, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc….
Là anh làm cô đau sao? Có vẻ như……..có vẻ như là thế……… nhưng…..hình như không phải………
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Cát Tường Dạ