You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Đồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 723 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:53:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Giải Thưởng Lớn
hương 47: Giải thưởng lớn
Trương Tông Quân từ xa xa đi tới, tối hôm qua uống thật sự quá nhiều, hiện tại đầu của hắn còn có chút mơ hồ. Nghe được các chiến sĩ nói Vương doanh trưởng đang ở sau quân doanh, hắn liền đi nhanh tới nơi này. Còn chưa đi tới gần, từ xa Trương Tông Quân đã nhìn thấy con gái mình đang đùa giỡn với một con chó, nhìn nhìn lại con chó kia, cừ thật, tuy rằng không biết thuộc chủng loại gì, nhưng vừa nhìn liền biết là một lang khuyển hung mãnh. Nhìn thân hình cường tráng của con chó, nhìn nhìn lại thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn của con gái, Trương Tông Quân liền hoàn toàn tỉnh rượu. Vạn nhất bị con chó kia nhào lên cắn một ngụm, đó cũng không phải nói đùa, không chừng miếng thịt nơi đó sẽ biến mất!
- Cha, mau đến xem, đây là con chó mà bác Vương cho chúng ta!
Nhìn thấy cha mình đi tới, Trương Lam nhanh chóng kêu lên, thuận tiện chứng nhận sự thật đã tạo thành.
- Làm sao con có thể tùy tiện đòi bác Vương cho đồ vật đây?
Vẻ mặt Trương Tông Quân phẫn nộ:
- Bình thường cha làm sao dạy con? Dù có cũng không cần hỏi con chó lớn như vậy, về nhà không tốt chăm sóc!
Ách, quả nhiên là như vậy! Trương Lam bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, tính khí của cha hắn vẫn luôn là như vậy, không hề có chút tiến bộ nào.
- Đây chính là quân khuyển lui ra từ bộ đội, chú xác định mình không cần?
Vẻ mặt Vương doanh trưởng bỡn cợt nhìn lên Trương Tông Quân.
- Quân khuyển? Thật sự?
Hai mắt Trương Tông Quân tỏa ánh sáng, cao hứng xoa xoa hai tay:
- Tôi có nói không cần sao? Nếu anh đã không tiếc đưa cho tôi, tôi nói không cần chẳng phải thật làm tổn thương mặt mũi của anh sao?
Lão đầu tử cũng là một người yêu chó, nghe nói có một đầu quân khuyển mang về nhà, tốc độ biến sắc mặt nhất thời còn nhanh hơn cả lật sách, những lời mình mới nói trong nháy mắt đã ném xa không biết tới đâu.
- Hai người thật đúng là cha con!
Vẻ mặt Vương doanh trưởng cười khổ:
- Quả nhiên là như đúc, đứa con lão tử đều giống nhau, thuộc loại hình nhặt được tiện nghi còn khoe mã!
Vuốt ve lên da lông trơn bóng như nước của Hổ Tử, giống như vuốt ve lên sa tanh bóng loáng, Trương Tông Quân mỹ mãn rít một hơi thuốc, về nhà đã được ba ngày, hiện tại Trương Tông Quân yêu nhất chính là hễ có thời gian đều ôm Hổ Tử thân mật một hồi, xem xu thế này Trương Lam phỏng chừng cha mình rất có thể sẽ đem Hổ Tử xem là đứa con trai thứ hai của mình.
Không hổ là quân khuyển, Hổ Tử hiểu biết tới mức làm người khác giận sôi, cả nhà Trương Lam đều luyến tiếc xích nó lại, gia hỏa này cũng chưa bao giờ cắn người, người làm việc đi lại trong nhà sau khi vượt qua quãng thời gian khẩn trương ban đầu, đều thích con chó thông minh linh tính kia, mỗi người khi đi ngang qua đều không tự chủ được muốn sờ sờ lên đầu của nó.
Gia hỏa này cũng không phụ hi vọng của Trương Lam, chưa từng cho người nào thực hiện được hành động kia, điểm ấy làm Trương Lam có chút tự hào. Về phần thức ăn do người khác cấp cho, Hổ Tử đương nhiên ngửi cũng không thèm ngửi tới.
Từng có một người không tin tà, sau nhiều lần trêu chọc Hổ Tử không thành công, cắn chặt răng giậm chân xuất huyết cắt hai cân thịt heo đặt trước mặt Hổ Tử, kết quả Hổ Tử cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một lần, cũng không thèm nhìn thẳng người đang mang ý đồ trêu chọc mình, rất cấp mặt mũi cho Trương Lam. Về phần tên xui xẻo tiền mất tật mang kia, nhất trí biến thành đối tượng bị mọi người trong nhà máy cười nhạo không thôi.
Hôm nay cũng đã là rằm tháng chạp, ngày 15 tháng 12 năm 1986, còn 15 ngày nữa đã tới giao thừa.
Hiện tại là tám giờ tối, sinh ý bên trong nhà máy vẫn náo nhiệt như trước, công nhân tăng ca đang không ngừng bận rộn.
Nơi góc sân đặt bốn chiếc thùng gỗ lớn không biết dùng làm gì.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
Trương Tông Quân đứng lên, giơ cao chén rượu:
- Các vị huynh đệ, cảm ơn sự cố gắng của chư vị nửa năm nay, chính nhờ có sự vất vả của mọi người trong nửa năm qua nên mới có được vẻ vui sướng hưng thịnh của nhà xưởng chúng ta hôm nay cùng sự náo nhiệt trong buôn bán của chúng ta. Lời cảm tạ tôi cũng không muốn nói nhiều, ở trong này tôi dùng chén rượu mời mọi người, đại biểu lòng cảm kích của tôi đối với tất cả, cảm tạ sự giúp đỡ của mọi người. Hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta càng ngày càng thịnh vượng, sinh ý càng nâng cao một bước!
- Tiểu Trương!
Lý Minh Giang bưng chén rượu đứng lên, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ hồng:
- Tuy rằng hiện tại gọi chú như vậy đã không quá thích hợp, nhưng tôi vẫn cứ gọi chú như vậy đi. Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi nghĩ muốn thay mặt các huynh đệ có mấy lời muốn nói với chú!
Hắn chỉ chỉ dượng út của Trương Lam:
- Dượng út của Trương Lam cũng là anh em cột chèo với chú, cũng là em họ của tôi, nếu không có chú tìm hắn hỗ trợ phỏng chừng bây giờ còn phải lo chạy đi tìm việc nuôi sống cả gia đình mà sầu muộn, hiện tại chú xem hắn đi, nửa năm nay kiếm được không dưới một vạn chứ?
Nói xong hắn nhìn dượng út của Trương Lam như trưng cầu ý kiến.
- Phải!
Dượng út gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Lại nhìn lại mấy huynh đệ chúng ta…
Lý Minh Giang tiếp tục chỉ chồng của cô út Trương Lam cùng Lý Tú Thủy:
- Nếu như không có chú, hai người này phỏng chừng còn đang ưu sầu việc sửa nhà, làm sao giống như hiện tại một đám cả ngày mang theo khuôn theo dạng làm cho thanh niên trong thôn hâm mộ đến phải chết!
- Ha ha…
Mọi người bật cười vang.
- Cho nên, tôi cảm thấy được chén rượu này phải do chúng tôi mời chú mới đúng!
Lý Minh Giang nói:
- Cảm ơn chú cho chúng tôi cơ hội này, nếu không có chú, hiện tại bốn người chúng tôi cái gì cũng không phải!
- Không không…
Trương Tông Quân vội vàng nhún nhường, vài người nhường tới nhường lui, chén rượu cũng không uống hết. Như vậy cũng không được, cuối cùng Trương Tông Quân đề nghị:
- Nếu chúng ta ai cũng không muốn thừa nhận, vậy thì thế này đi, chúng ta là huynh đệ cũng không cần chia rõ, chén rượu này tự kính cho mình, chúc tương lai của chúng ta ngày càng tốt đẹp!
- Tốt!
Mọi người uống một hơi cạn sạch. Đề nghị này thật tốt, tất cả mọi người đều đồng ý, ngày mai sẽ rất tốt, lời này mọi người có ai lại phản đối? Phản đối không phải muốn trở ngại với chính mình sao, ai lại ghét bỏ cuộc sống của mình tốt đẹp hơn đây?
- Hôm nay chúng ta uống rượu ít thôi.
Trương Tông Quân cười thần bí:
- Tôi đã chuẩn bị lễ vật cho mọi người, xem như phát tiền lì xì cho mọi người đi. Hôm nay chúng ta uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn, chủ yếu chính là liên lạc cảm tình.
Nói xong gắp thức ăn cho mọi người:
- Bình thường chúng ta cả ngày đều thật bận việc, cơ hội để mọi người tụ tập cùng một chỗ như bây giờ cũng không nhiều lắm.
Lời vừa nói ra thật phù hợp với tâm ý của mọi người hiện tại, nguyên bản lo lắng Trương Tông Quân nếu mời rượu mà mình không uống, thật ngượng ngùng, uống vào sợ về nhà bị lão bà oán giận. Nếu như nói rõ, mọi người rốt cục thả lỏng lo lắng trong lòng, liền mãnh liệt ăn, Trương Lam đang đảm nhiệm chức phục vụ cảm giác chân mình sắp gãy mất. Dương Chi ở trong phòng bếp bận việc thì càng không ngừng nén giận những gia hỏa kia là đồng loại của Hổ Tử chuyển sang kiếp khác, không có việc gì ăn nhanh tới như vậy để làm chi?
M Long
Luân Hồi Luân Hồi - Hải Đồng