We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Đồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 723 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:53:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 (B): Làm Cho Người Ta Không Nói Được Lời Nào.
hương 7 (b): Làm cho người ta không nói được lời nào.
Đồ ăn không tệ, bốn món một canh tiêu chuẩn. Điều khiến Trương Lam cảm thấy ngạc nhiên chính là ở trong này có cả thịt kho tàu. Phải biết rằng ở địa phương của hắn thời đó, bình thường ăn trứng chim cũng đã là một chuyện tình rất xa xỉ. Quả nhiên trong bất kỳ thời nào, ngân hàng luôn là có tiền nhất. Trương Lam vừa hung hăng nhai một miếng thịt kho tàu vừa nhìn ngó bốn phía. Ừ nhìn mấy cái tên gia hỏa kia sau này cũng không thể nào khá được. Mấy tên gia hỏa này ăn như gió cuốn mây tan, nhanh chóng phân chia số thịt kho tàu ở trên bàn. Xem các bộ dáng của các ngươi ăn như hổ đói cả đời chưa từng được thấy thịt vậy. Trương Lam trong lòng thầm khinh bỉ nhưng lại hồn nhiên không phát hiện tốc độ nhét thịt vào miệng của chính mình cũng không thua gì bọn hắn.
Sau khi cơm no, rượu say…Ách, không uống rượu. Lý Ngọc Dân thích ý cầm cây tăm xỉa răng.
- Thế nào, cơm nước ở nơi này cũng không tệ chứ. Nói cho hai người biết, rất nhiều người đến đây họp thực chất chính là vì bữa cơm này mà tới.
Trương Lam càng không ngừng vuốt ve cái bụng của chính mình mà gật gât đầu.
- Dạ ăn thật ngon, nhưng mà thịt kho tàu bỏ hơi nhiều muối, nếu bỏ ít muối hơn thì cháu còn có thể ăn thêm một chút nữa.
Lý Ngọc Dân nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn tên tiểu sử có da mặt siêu cấp dày này, không biết nói gì cả. Trương Tông Quân chứng kiến biểu hiện của đứa con trai thật là muốn chui nhanh xuống gầm bàn. Dọa người a, rất dọa người, tại sao mình lại có một đứa con trai như vậy? Khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến bên này. Chẳng lẽ bình trường ở trong nhà đều để cho ngươi thiếu ăn thiếu uống sao?
Một nhóm ba người cơm nước no nên xong, sau khi nghỉ ngơi một lúc liền nhờ lái xe của quỹ tín dụng chở đến đội vận chuyển của huyện.
Đội vận chuyển của huyện ở thị trấn Đông Nam Giác. Vừa mới đi vào, liền chứng kiến ở trong sân có hơn mười cỗ xe giải phóng đỗ ở đó, một tên bàn tử đang nằm ở dưới bóng cây liễu dưới sân, đôi mắt hơi nhắm lại.
- Lý đội trưởng, Lý đội trưởng.
Lý Ngọc Dân chào hỏi từ thật xa.
- Ừ?
Bản tử đang mơ màng vội mở mắt ra, đưa ánh mắt vô tiêu tự ngó xung quanh.
- Ai, là ai đang gọi ta?
- Tôi.
Lý Ngọc Dân đi tới trước mặt bàn tử.
- Xin chào Lý đội trưởng.
Bàn tử chậm rãi từ từ đứng lên, chần chờ nói.
- Xin chào, cậu là…?
- Tôi là nhân viên quỹ tín dụng của trấn Thiên Bảo.
Lý Ngọc Dân vươn tay vẻ mặt nhiệt tình.
- Ồ ồ.
Hình như rốt cuộc thì bàn tử cũng đã tỉnh lại, nhanh chóng tiến đến bắt tay Lý Ngọc Dân.
- Xin chào, xin chào, thì ra là đồng nghiệp của anh rể tôi.
Nhất thời hắn cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, vội vàng dẫn ba người đi vào trong phòng.
- Mời vào trong phòng, vào trong phòng nói chuyện.
Nói tới nửa ngày, bỗng nhớ tới một sự kiện, không khỏi vỗ vỗ cái gáy của mình.
- Thật ngại quá, chú em tên là gì?
- Tôi cũng họ Lý, Lý Ngọc Dân.
Thì ra ra Lý đồng chí, hoan nghênh hoan nghênh.
Khi nói chuyện, mấy người đã đi vào phòng, lại khách khí một phen, mọi người đều tự ngồi xuống. Lý Ngọc Dân ngồi đối diện bàn tử nói.
- Lý đội trưởng, tôi muốn giới thiệu cho anh một người. Vị này chính là bạn học của tôi, họ Trương tên là Tông Quân, lần này hắn đến tìm anh là có chút việc muốn nhờ anh giúp.
Trương Tông Quân nhanh chóng đứng lên.
- Xin chào Lý đội trưởng, mời ngài hút thuốc.
Nói xong liền cung kính lấy ra một bao thuốc đưa tới phía trước.
Bàn Tử không vội vã đón lấy điếu thuốc, đưa mắt đánh gián Trương Tông Quân từ trên xuống dưới. Trên người mặc một chiếc áo lính màu xanh biếc, ống tay áo xắn lên, dưới mặc một chiếc quần sợi tổng hợp màu lam, chân đi một đôi dép cao su quân dụng trắng bệch. Ừ, xem ra chỉ là một nông dân bình thường, phỏng chừng không có thế lực gì cả. Trong lòng bàn tử âm thầm cân nhắc một phen, thần sắc cũng dần dần trở nên kiêu căn, nâng chén trà lên uống một ngụm.
- Vị đồng chí này, cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?
Trương Lam ở một bên thấy rất rõ ràng biến hóa của hắn. Cũng đã đoán chắc chắn mười phần suy nghĩ của tên bàn tử này. Sống hai kiếp người đã khiến cho hắn có hiểu biết rất rõ đối với lòng người. Không khỏi thầm tức giận trong lòng. Tên mập mạp chết tiệt, cảm thấy chúng ta không có thế lực nên bắt đầu giả bộ, xem ra sự việc hôm nay không dễ làm rồi.
- Ồ, chúng ta muốn thuê ô tô của đội vận chuyển để giúp chúng tôi chuyển chút đồ vật.
Trương Tông Quân có chút không biết phải làm sao. Cũng khó trách, bình thường hắn chỉ ở cùng những người nông dân nhiệt tình chất phác. Thỉnh thoảng có tiếp xúc với quân nhân thì cũng chính là người ở trong bộ vũ trang, giao tiếp cũng rất thuận lợi. Tác phong của quân nhân luôn thẳng thán hào sảng, điều này cũng đã ảnh hưởng tới hắn. Dân binh cũng được coi như là quân đội dự bị, cũng vẫn mang theo một ít tác phong của quân đội. Bỗng nhiên gặp được một tên gia hỏa thích giở giọng, thật đúng là không có thói quen, không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Phỏng chừng cũng chính là tìm người hỗ trợ, muốn mình vận chuyển chút đồ vật miễn phí cho hắn. Bàn tử nghĩ thầm trong lòng, không khéo cũng không có thù lao gì cả, quên đi, nhanh chóng đuổi đi là được. Nghĩ vậy, bàn tử mở miệng, giọng điệu của kẻ làm quan.
- Chuyện này cậu cũng biết, chúng tôi là đơn vị của quốc gia, là đội vận chuyển của mọi người. Thái độ làm việc của chúng tôi chính là phục vụ quốc gia. Thời thời khắc khắc chúng ta đều nhớ kỹ nhiệm vụ và tôn chỉ này. Hôm nay cậu lại muốn chúng tôi phục vụ cho cá nhân cậu, cậu muốn biến đội vận chuyển của chúng tôi thành cái gì, muốn biến quốc gia và nhân dân trở thành cái gì? Đội vân chuyển là do đảng và nhân dân giao cho tôi, tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý nó. Tư tưởng của đồng chí này thật có vấn đề. Lời nói của cậu hôm nay thực là ích kỷ, đương nhiên, tôi cũng không trông cậy vào một nông dân như cậu có thể giác ngộ được những điều này. Tóm lại tôi tuyệt đối không đáp ứng, chỉ cần tôi còn ở trong này một ngày, ai cũng đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của quốc gia và nhân dân, cậu cũng đừng có ý nghĩ này. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm trái với nguyên tắc của tổ chức, làm ra chuyện tình có lỗi với đảng và nhân dân sao? Được rồi, nơi này không chào đón cậu, cậu đi nhanh cho. Sau này phải chú ý, cần cố gắng đề cao tư tưởng giác ngộ của mình mới được.
Nói đến cuối cùng, bàn tử đã tỏ rõ ý định, trong lòng hắn âm thầm đắc ý. Ừ, chính mình cũng xem như một lãnh đạo nghiêm túc.
Trương Lam rất kỳ quái, những năm 80 rồi, con người hẳn là đã không còn như vậy chứ, tác phong quan chức vẫn tương đối chính phái, chẳng lẽ càng ngày càng giả tạo? Chẳng lẽ cho đến tận bây giờ vẫn không phát tiển được?
Trương Tông Quân bị bàn tử nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Lý Ngọc Dân rồi lại nhìn con trai, không biết làm thế nào mới tốt.
M Long
Luân Hồi Luân Hồi - Hải Đồng