"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Eno Raud
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 7
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mê-Ê-LI
ôi và Ô-lép đang bù đầu ở nhà tôi vì bài tập đại số. Cuối cùng cũng làm xong bài vở. Ô-lép hỏi:
- Như thế là thế nào nhỉ?
- Cái gì?
- Chuyện Mê-ê-li ấy.
- Cậu muốn hỏi về cái gì? - dù sao thì tôi cũng cứ hỏi lại tuy tôi cho rằng tôi thừa hiểu dòng suy nghĩ của cậu ta.
Cho đến nay tôi vẫn chưa quyết định nói cho Ô-lép biết điều nghi ngờ của Mê-ê-li. Tôi chỉ nói cho mỗi mình Lin-đa biết việc tôi đến thăm cha của Ma-đi-xơ và về chú của Mê-ê-li. Nhưng bây giờ tôi bỗng có cảm giác hình như Ô-lép thoáng biết gì đó. Cậu ta nói:
- Tớ thấy cậu có vẻ kín đáo lắm.
- Có thể đúng như thế.
- Vậy thì việc tớ có gạn hỏi cũng là vô nghĩa. Ta chơi cờ nhé? Từ giờ tới lúc đi học còn sớm.
Nhưng lúc ấy chính tôi lại bắt đầu gạn hỏi:
- Sao cậu biết về cái đó?
- Ừ, tớ có nghe nói chút ít.
Tính cách của Ô-lép bỗng nhiên trở nên kín đáo.
- Tớ không muốn vô tình gây nên hốt hoảng. - tôi nói.
- Chính sự kín đáo của cậu đã gây nên hốt hoảng. - Ô-lép đáp lại.
- Sao vậy?
- Rất đơn giản. Tớ suýt nữa bị rối lên vì không biết gì cả.
- Vậy mà tớ không biết cậu là kẻ hay hốt hoảng đấy.
Ô-lép nói:
- Cậu hãy tưởng tượng ở vào hoàn cảnh của tớ mà thấy bộ mặt cậu như vậy liệu có thú vị không?
Thế là chỉ một chút nữa thì chúng tôi cãi nhau.
Ô-lép nói bóng gió rằng tôi kín đáo. Còn tôi thì hết sức khéo léo làm cho Ô-lép khỏi bị dằn vặt và hành động của tôi nếu có thể gọi ngay ra được thì đó là im lặng một cách nhã nhặn. Nhưng tôi cho rằng bực tức sẽ là ngu ngốc nên dần dần lái câu chuyện sang hướng khác.
Ô-lép kể rằng Mê-ê-li đã tìm gặp cậu ta để nói chuyện “ba mặt một lời”. Điều đó đối với Ô-lép là hoàn toàn bất ngờ. Có lẽ độc giả cũng nhận ra là sau sự việc chiếc xà cột dã chiến thì Ô-lép và Mê-ê-li hầu như chưa hề gặp nhau.
- Tha lỗi cho tôi. - Mê-ê-li nói.
Ô-lép ngây người ra vì sửng sốt.
- Tôi quả là một cô gái hết sức ngốc nghếch. - Mê-ê-li nói tiếp.
Còn Ô-lép cứ đứng như “trời trồng”, không hiểu gì cả.
Mê-ê-li liền kể rằng Lin-đa đã mở mắt cho cô và ngay lập tức nước mắt cô trào ra.
Hóa ra Lin-đa đã kể cho Mê-ê-li biết không thiếu một chút gì - bắt đầu từ chiếc xà cột dã chiến cho đến cuốn sổ tay chép bài hát. Thế rồi Mê-ê-li thấy lương tâm cắn rứt. Cô bé đau khổ vì đã vô tình nghi ngờ chúng tôi. Và cô bé đã quyết định xin lỗi Ô-lép. Tại sao lại là xin lỗi Ô-lép? Cô bé cứ tưởng rằng tôi và Ô-lép thân nhau thì Ô-lép cũng biết tất cả mọi thứ như tôi.
- Cuối cùng kết thúc thế nào? - tôi hỏi Ô-lép.
Ô-lép ảm đạm tuyên bố:
- Trò chơi mà có con gái tham gia là không có gì tốt lành hết.
Tôi không tán thành với sự thông thái của Ô-lép, bởi chính Lin-đa đã giải tỏa mối nghi ngờ của Mê-ê-li và đã gỡ xong toàn bộ câu chuyện rắc rối này.
- Dù sao thì mọi việc đã kết thúc thế nào?
- Cuối cùng Mê-ê-li nín khóc, - Ô-lép nói. - nhưng tớ thì không biết nói sao cả. Tớ cứ đứng như thằng câm ấy.
- Mà điều đó hoàn toàn không giống cậu.
Ô-lép hình như không để ý đến lời nhận xét của tôi.
- Cuối cùng tớ phải hỏi thẳng tất cả những cái đó là có ý nghĩa gì.
“Có lẽ nào I-u-lô không nói với bạn?” - Mê-ê-li ngạc nhiên. Cô bé không tin là Ô-lép không biết gì cả.
Cậu ta buộc phải thú nhận là tôi không nói gì với cậu ta cả.
“Có lẽ I-u-lô không muốn làm cho bạn phải đau khổ không đâu?” - Mê-ê-li phỏng đoán.
Đến đây Ô-lép dừng lại một chút và chăm chú nhìn tôi như muốn hỏi: có thật như vậy hay không?
“Hẳn rằng I-u-lô thấy không cần thiết phải làm cho bạn đau khổ”. - Mê-ê-li nhắc lại và kể cho Ô-lép nghe mọi chuyện.
Bản thân cô bé không bao giờ nghĩ đến chuyện nghi ngờ chúng tôi. Nhưng bà cô của cô bé đã phòng ngừa trước. Bà cho rằng chúng tôi là trợ thủ của Vê-li-ran-đơ và đang đánh hơi ông Ca-rơ-vét. Thực ra chẳng thể nào tin được chuyện chiếc xà cột dã chiến nằm lay lắt ở trong rừng lâu thế mà không ai phát hiện ra. Bà cô bảo rằng hiện thời không tin ai được và cảnh sát thường sử dụng bọn con trai làm việc cho mình, bởi vì sẽ không ai đề phòng bọn chúng. Bà cô bảo Mê-ê-li phải tránh xa bọn tôi để đừng có tha về nhà điều bất hạnh. Và đến khi cậu A-rơ-vi ngay trước lớp gọi tôi là do thám của cảnh sát thì điều nghi ngờ của Mê-ê-li càng tăng thêm.
Sau khi kể cho Ô-lép nghe xong, Mê-ê-li lại một lần nữa xin lỗi vì đã nghĩ ác cho chúng tôi như thế.
“Lin-đa đã mở mắt cho tôi”, - cô bé nhấn mạnh.
Cô bé tin tưởng Lin-đa. Lin-đa là cô bé mà ai cũng tin tưởng.
- Chắc cậu không nói chuyện chúng ta báo trước cho nhà Mê-ê-li về tên Vê-li-ran-đơ chứ? – tôi hỏi.
- Không. - Ô-lép trả lời và hỏi. - Thế cậu có nói với Lin-đa không?
- Tớ cũng không nói.
Cũng có những việc chỉ cần hai đứa chúng tôi biết thôi.
- Mặc dầu vậy tớ cũng không thể giận cô của Mê-ê-li được. - Ô-lép nói. - Dù sao sự sợ hãi cũng có quyền lực to lớn bao trùm lên khắp mọi người.
- Nhưng cũng có những con người không biết sợ gì hết, kể cả cái chết. - tôi nói.
- Đúng là như vậy. Nhưng nếu quả là không có một người nào sợ hãi, kể cả cái chết, thì sự thống trị của Hít-le đâu có được lấy một giờ. Không thể nào bắn chết hoặc bỏ tù được tất cả mọi người.
- Cậu đúng. - tôi nói. - Sự bất hạnh là ở đó, ở chỗ có nhiều người vẫn sợ hãi.
- Nhưng hẳn rằng Hít-le cũng sợ hãi.
- Sợ ai?
- Sợ tất cả những ai không sợ nó.
Hôm ấy tôi và Ô-lép nói chuyện với nhau khá lâu về sự sợ hãi, về chiến tranh, về cuộc sống, về Mê-ê-li, và nhiều chuyện khác.
Cuối cùng đã đến giờ đi học.
Tôi kết luận.
- Mê-ê-li là một cô bé rất thú vị.
Ô-lép không nói gì, nhưng qua thể hiện trên nét mặt, tôi hiểu rằng những lời nói của tôi làm cho cậu ta khoái.
Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối - Eno Raud Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối