I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Eno Raud
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 7
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nói Chuyện Với Lin-Đa
au cuộc điều tra, đã hai ngày đằng đẵng trôi qua mà tôi vẫn không sao tìm được lúc thích hợp để đưa trả Lin-đa hai chiếc cặp tóc. Vì sự cần thiết phải bí mật nên tôi không muốn trả cặp tóc trước mặt mọi người. Mà sự việc lại dường như là cố ý: không lúc nào bắt gặp Lin-đa đứng một mình mà không có các bạn gái.
Thế là tôi liền quyết định đi học sớm hơn một chút và chọn con đường chắc chắn thế nào cũng gặp Lin-đa.
Việc đó có vẻ là tình cờ, vậy mà Lin-đa lại vẫn cứ hỏi.
- Bạn chờ tôi đấy à?
Tôi rút ở trong túi ra hai chiếc cặp và trả cô bé:
- Tôi muốn trả cặp tóc cho bạn.
- Vì thế mà bạn phải đứng chờ đấy à?
Cô bé ra câu hỏi làm tôi thật khó trả lời. Thế là tôi không đáp lại mà chỉ thở phì phì.
- Bạn có thể đưa trả tôi ở trường cũng được chứ sao, - Lin-đa nói.
- Tại vì thế này, - tôi bắt đầu giải thích, - ở đó lúc nào cũng có bọn con gái khác đứng cùng với bạn. Ai biết được chúng sẽ nghĩ gì.
- Bạn nghĩ rằng chúng nó có thể nghĩ gì?
Lại một câu hỏi nữa tôi chưa trả lời được Lin-đa, tôi lại phì phì thở, vẻ khó chịu.
- Không được khó chịu, - Lin-đa nói.
- Tôi hoàn toàn không khó chịu.
- Không phải, đúng là bạn có khó chịu.
- Được, rồi bạn sẽ biết là tôi hoàn toàn không khó chịu, - tôi nói mạnh mẽ và hơi quá to.
- Xin lỗi, - Lin-đa nói. - Tôi có cảm giác là bạn hơi khang khác thế nào ấy.
- Này, bạn biết không, cuối cùng…
Ngay lúc tôi nghĩ ra là chính tôi cũng không biết “cuối cùng” là gì. Nhưng Lin-đa mỉm cười và bất ngờ kết thúc câu nói của tôi:
- Cuối cùng chúng ta là những người bạn quá tốt đến mức phải tranh cãi một cách ngốc nghếch.
Rõ ràng là bây giờ tôi cần phải đáp lại một câu gì đó, mà không thể tránh thở bằng tiếng thở phì phì được. Và tôi đã đáp:
- Với bạn thì tôi muốn tranh cãi lắm đấy.
- Thôi được, - Lin-đa nói.
Và ngay lúc ấy tôi cảm thấy mọi chuyện quả thật đã được cho qua.
Chúng tôi đi im lặng một lúc.
- Bạn cần những chiếc cặp tóc ấy làm gì? - Lin-đa bỗng hỏi.
- À, bạn biết không… - tôi đáp, cố gắng nói giọng hết sức bình thường. - Tôi muốn biểu diễn một trò ảo thuật nho nhỏ, nhưng…
- Nếu không muốn thì đừng nói, - Lin-đa cắt lời tôi. - Tôi chỉ muốn kiểm tra xem bạn có tin tôi hay không thôi.
- Tôi tin.
- Có thể.
- Tôi thật quả có tin bạn mà.
- Có thể.
Không, tất cả hoàn toàn không tốt đẹp như vừa mới rồi!
- Sao bạn lại nói là “có thể”?
- Bởi vì tôi đã biết các bạn dùng những chiếc cặp tóc ấy vào việc gì rồi.
- Như vậy là bạn đã đoán ra rồi à?
- Ừ! Và tôi đã nhận thấy trong lúc lão Mi-a-ê nói chuyện thì Ô-lép không có mặt trong phòng họp.
Thật là kỳ lạ. Bí mật thì vẫn là bí mật, nhưng tôi bất ngờ thật sung sướng vì không phải giấu giếm Lin-đa chuyện này. Hơn nữa chính Lin-đa cũng lại là người trong cuộc vì cặp tóc là của cô ta mà.
- Lin-đa này, - tôi bỗng sôi nổi giải thích, - tôi tin bạn. Tôi hoàn toàn tin bạn. Nhưng tin người không có nghĩa là phải nói ngay ra tất cả những gì chứa chất trong lòng. Thêm vào đó, cái trò ảo thuật với những chiếc cặp tóc ấy lại thuộc về Ô-lép nhiều hơn tôi. Thoạt đầu tôi vẫn chưa nghĩ ra là cậu ấy định làm gì. Mà bí mật của bạn bè thì không được để lộ ra với người khác, dù rằng thân thiết, dù rằng người bạn thứ hai ấy rất tốt và đáng tin cậy.
- Bạn nói đúng, - Lin-đa nói. - Chẳng qua là vì tính kiêu ngạo của tôi…
- Bạn hoàn toàn không kiêu ngạo.
- Không phải thế đâu.
- Được rồi, rồi tự bạn sẽ rõ là bạn không kiêu ngạo…
Chúng tôi cười xòa.
Chúng tôi gặp một nhóm các em trai ở trường tiểu học. Một em tinh nghịch nhìn chúng tôi và nói:
- Tán tỉnh nhau!
Nhưng Lin-đa đã nhìn chằm chằm vào thằng bé tinh nghịch ấy và xẵng giọng:
- Việc của mày à?
Tôi hết sức thích thú khi thấy Lin-đa đã đáp lại đúng như thế. Quả thật đâu phải việc của chúng nó… Và tôi sung sướng đến mức tưởng như chỉ có thể…
Đã thấp thoáng tòa nhà trường trung học.
Bỗng nhiên tôi sực nhớ ra và hỏi:
- Này, Lin-đa, thực sự Mê-ê-li có kêu “mê-mê” không?
- Không được nói lộ bí mật của bạn gái.
- Xin lỗi.
- Đừng có cho việc đó là quá nghiêm trọng. Chẳng qua là tôi muốn đùa bạn thôi. Quả thật là Mê-ê-li không kêu “mê-mê” đâu.
- Nhưng ở chỗ nó đứng có tiếng kêu “mê-mê” thật?
- Đấy là tôi kêu.
- Bạn à?
- Ừ. Nhưng tôi không nói dối cô giáo. Tôi chỉ nói là Mê-ê-li không kêu “mê-mê” thôi.
- Tại sao lúc đó Mê-ê-li lại đỏ mặt và khóc?
Lin-đa bỗng trở nên nghiêm trang.
- Đấy lại hoàn toàn là chuyện khác, - cô bé nói. - Bạn biết không. Mê-ê-li hết sức sợ hãi.
- Sợ gì?
- Sợ bọn Đức ấy. Chú của nó là đảng viên cộng sản; mà hồi trước chiến tranh thì ông ta làm gì, bạn có hiểu không? Ông gia nhập Hồng quân. Và bây giờ có những bọn khiêu khích lần mò đến nhà.
- Bọn khiêu khích à?
- Ừ, bọn gián điệp ấy. Một tên đã đến nhà nó, tự xưng là bạn của gia đình. Nhưng may sao có người báo cho nhà nó biết tên này là gián điệp. Về sau có hai đứa con trai ở lớp chúng ta cũng đến nhà nó, hẳn rằng những đứa này làm theo lời của tên kia. Có điều Mê-ê-li không nói lộ ra tên hai đứa con trai ấy. Tôi cứ gặng hỏi, nhưng nó nhất định không nói.
Đầu óc tôi rối bời, chắc chắn tôi đã để lộ ra trên cả nét mặt. May sao Lin-đa không nhìn tôi.
Ra là hai cô cháu Mê-ê-li đã nghĩ về cuộc đến thăm của chúng tôi như vậy! Họ cho rằng chúng tôi là gián điệp! Lin-đa có cần phải hiểu nỗi uất hận cay đắng đang chất chứa trong lòng tôi không nhỉ? Nhưng phỏng được việc gì? Suy nghĩ kĩ tôi hiểu ra rằng gia đình Mê-ê-li có cớ để nghi ngờ chúng tôi. Chúng tôi đã đến đó với chiếc xà cột dã chiến. Mà kể cũng lạ thật: chiếc xà cột như vậy lại nằm lăn lóc ở trong rừng hơn một năm trời, ở cái nơi mà người dân thành phố vẫn thường qua lại hái nấm, hái quả rừng. Người cô của Mê-ê-li thừa sức nghĩ rằng chúng tôi đã nhận xà cột và bức thư của một tên khiêu khích nào đó, hoặc của tên Vê-li-ran-đơ chẳng hạn…
Chúng tôi đã đi đến trường trung học.
Tôi chạy ngay vào lớp để kể tất cả mọi chuyện cho Ô-lép nghe.
Nhưng Ô-lép vẫn chưa đến. Thế là lại phải chờ.
Và trong lúc chờ đợi Ô-lép ở bàn học, tôi hồi tưởng lại một số sự việc. Tôi nhớ chuyện cô giáo Pa-ê-mu-rơ-đơ cứ hỏi vặn vẹo Mê-ê-li, và Ô-lép thì giận dữ khủng khiếp. Rồi chuyện Ô-lép nó to lên: “Đây là một sự tra tấn!”. Rồi việc cậu ta đã thì thầm vào tai tôi: “Bây giờ mà họ còn hành hạ gì Mê-ê-li, thì tớ sẽ là người có lỗi”. Khi đó tôi tưởng rằng Ô-lép thích Mê-ê-li. Và ngay bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng cậu ta thích cô bé ấy. Và tôi còn nhớ lại cả những lời mà nửa giờ trước đây chính tôi đã nói với Lin-đa: “Tin người không có nghĩa là nói ngay ra tất cả những gì chất chứa trong lòng”.
Đến khi Ô-lép vào lớp ngồi cạnh tôi thì tôi không nói gì với cậu ta nữa.
Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối - Eno Raud Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối