"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Eno Raud
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 7
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đụng Độ Với Gui-Đô Và Át-Xơ
a thường nói lửa cháy âm ỉ. Sau buổi học đầu tiên khi tôi và Ô-lep bầu Lin-đa làm lớp trưởng thì tôi không hề nói chuyện với Gui-đô và Át-xơ một lời nào. Tuy vậy chúng tôi vẫn trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Tôi biết rồi sẽ có ngày bùng nổ. Ngọn lửa leo lét hoặc sẽ tắt hoặc sẽ lại bùng lên. Mà sự thù địch lẫn nhau giữa chúng tôi thì gay gắt đến mức không thể dịu đi, mà nhất định sẽ cháy bùng lên.
Chuyện xảy ra trước tiết học tiếng Đức. Gui-đô và Át-xơ là trực nhật. Giờ nghỉ giải lao chúng đuổi tất cả ra khỏi lớp, không từ một ai, mặc cho ai đó có cần phải viết nốt.
- Chúng mày không nhớ thầy hiệu trưởng trước kia đã nói là cần phải thông thoáng lớp học a? - Át-xơ mỉa mai. - Mệnh lệnh là mệnh lệnh, trật tự cần phải được đảm bảo.
Suốt giờ giải lao thằng Gui-đô đứng chắn cửa không cho ai vào lớp.
Mãi đến khi chuông reo, chúng tôi vào lớp thì mới hiểu ra vì sao chúng nó lại nghiêm chỉnh giữ gìn “trật tự” như vậy. Thằng Át-xơ tay cầm phấn vẫn còn đứng trước bảng và đang kết thúc việc trau chuốt “tác phẩm nghệ thuật” của mình.
Trên bảng vẽ hai kẻ quái dị không giống tôi và Ô-lép một tí nào. Nhưng Át-xơ viết tên chúng tôi xuống dưới. Hai kẻ quái dị cầm một tấm khẩu hiệu lớn đưa lên quá đầu, trên đó viết:
“Lớp trưởng Lin-đa Ve-xcoi-a yêu mến của chúng ta muôn năm!”
Tôi và Ô-lép “lâm sự” trong khi không có thì giờ để suy nghĩ nhiều. Và do đó chúng tôi chỉ còn một cách hành động duy nhất.
- Ai nện đứa nào đây? – Ô-lép hỏi.
- Cậu - Át-xơ, còn tớ Gui-đô, - tôi đáp gọn lỏn như vậy.
Tôi càng tức hơn nữa vì cả lớp có thái độ thiện chí đối với “tài nghệ” của Át-xơ. Mấy đứa con trai cười thoải mái, còn con gái thì hi hí cười. Mãi đến khi Ô-lép bằng một cú đấm chính xác và mạnh và cằm Át-xơ thì tất cả mới im lặng. Tôi lao lên bảng. Việc trước tiên tôi định xóa hình vẽ nhục nhã ấy đi - rồi sau mới tính toán với Gui-đô. Nhưng nó còn cười giễu trắng trợn và chặn đường tôi.
- Nghiêm cấm chạm tay vào tranh triễn lãm!
- Tôi tin rằng con người này sẽ không liên quan đến số lượng vật trưng bày, - tôi trả lời và dùng tay phải đấm một cú vào mặt nó.
Sau đó tôi đấm một cú đấm như vậy bằng tay trái, rồi lại tay phải, v.v… Cơn giận dữ điên loạn đã tiếp them sức cho tôi, đến mức dù thằng Gui-đô có được đúc bằng đồng và được trưng bày ở triễn lãm thì nó cũng bị quỵ. Nó cũng tống được tôi hai quả đấy, nhưng sau lấy tay che mặt, chạy lùi về phía bảng và ngã xuống sàn nhà.
- Một việc làm trong sạch, - lời nhận xét có sức nặng của Ma-đi-xơ Xa-lu-vê-ê cất lên như xuyên qua đám sương mù vang đến tai tôi.
Đến lúc đó tôi mới nhặt giẻ lau lau cái hình vẽ xúc phạm ấy đi.
Còn thằng Át-xơ thì rít lên, chạy ra cửa. Đuổi theo sau nó là Ô-lép đang giận dữ, háo hức trả thù.
- Đứng lại, chạy đi đâu hả con khỉ con Bra-xin? - bạn tôi quát lên. - Dừng lại!
Nhưng Át-xơ đã hành động có chủ ý không chịu nghe theo lời khuyên của Ô-lép. Hắn mở toang cửa định chạy ra hành lang, nhưng không kịp.
- Các em học sinh! Như vậy là thế nào đây? Sao? Thế là thế nào, tôi hỏi các em?
Át-xơ va ngay vào cô giáo Phơ-rây dạy tiếng Đức.
Bốn đứa Át-xơ, Gui-đô, Ô-lép và tôi đứng trước lớp. Nói chính xác thì Gui-đô chưa đứng mà mới vừa nhỏm dậy khỏi sàn.
- Tôi hỏi, như thế là thế nào? - cô Phơ-rây nhắc lại.
Lớp học im lặng. Nói thực ra thì cô Phơ-rây không có uy tín đặc biệt đối với lớp. Cô quá trẻ, lại rất đẹp và như chúng tôi nghĩ thì hơi quá tự cao.
- Em hãy nói đi: có chuyện gì vậy? - Cô Phơ-rây hỏi tôi.
- Có chỗ được dùng làm bãi chiến trường ạ, - tôi đáp.
- Ai đánh ai? - cô Phơ-rây hỏi.
- Ô-lép đánh Át-xơ, còn em đánh Gui-đô, - tôi sẵn sàng giải thích.
Có ai đó phì cười. Cô Phơ-rây đưa mắt nhìn cả lớp, đối với cô ánh mắt đó thật khinh miệt, nhưng kết quả lại ngược lại: cả lớp ồn ào vui vẻ.
- Sao em đánh Gui-đô? - cô Phơ-rây tiếp tục hỏi.
- Nó là đối thủ xứng đáng của em, - tôi đáp, nhấn mạnh giọng.
Tự tôi cũng biết rằng câu trả lời của tôi như vậy là láo xược, nhưng chính lúc ấy tôi bỗng nhớ đến lời nói của thầy giáo dạy sử và buột miệng nói. Tất nhiên cô Phơ-rây không hiểu câu đùa ấy: chả là vì cô không nghe nói đến tiết học lịch sử mà. Nhưng trong giây lát cả lớp hiểu ngay câu đùa ấy và càng ồn hơn.
- Em lại còn hỗn láo à? - cô Phơ-rây nói. - Ai trực nhật hôm nay?
- Em và Át-xơ ạ, - Gui-đô nói.
- Tại sao các em không biết giữ gìn trật tự?
Theo tôi nghĩ câu hỏi đó là một lối hỏi tiêu biểu cho các lô-gích của các cô giáo trẻ. Người ta đang đánh đuổi và ngáng chân nhau, thì lại có một người đi đến khiển trách là không biết giữ gìn trật tự.
- Chúng em không giữ được, - Át-xơ nói.
- Đầu đuôi tại sao xảy ra chuyện ầm ĩ? - cô Phơ-rây hỏi.
Im lặng.
- Tôi hỏi: đầu đuôi tại sao xảy ra chuyện ầm ĩ?
Cả lớp hoàn toàn im lặng
Cô Phơ-rây sốt ruột nhìn đồng hồ.
- Lớp học không có chuyện đó thì cũng bị rút ngắn rồi. Chúng ta sẽ cứ đứng mãi mà nhìn nhau hay sao?
Và cũng không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này.
Cô Phơ-rây hiểu rằng thời gian không có lợi đối với cô, cho nên cô tìm ra cách giải quyết mới.
- Ai là lớp trưởng?
Lin-đa đứng lên.
- Em hãy đi cùng mấy em trai này lên phòng thấy hiệu trưởng, - cô Phơ-rây nói. - Em hãy nói rõ cho ban phụ trách trường biết chuyện gì đã xảy ra.
Tất nhiên đấy là một cách làm xấu, việc gì phải cần đến con gái nhúng vào? Tôi nghĩ rằng mỗi giáo viên đều phải biết cách điều khiển lớp chứ.
Nhưng còn làm thế nào được nữa.
Chúng tôi buồn rầu bước ra khỏi lớp. Lin-đa đi trước không hề nhìn ngó gì đến chúng tôi. Sau đến Át-xơ và Gui-đô vừa đi vừa thì thầm với nhau. Tôi và Ô-lép đi sau cùng.
- Bây giờ sẽ thế nào đây? - tôi hỏi Ô-lép
Nó nhún vai.
Khi chúng tôi đi đến cửa phòng ông hiểu trưởng. Lin-đa gõ cửa không để cho chúng tôi có thì giờ suy nghĩ và không đợi được phép, cô bé vặn quả nắm cửa. Chúng tôi bước vào.
Thầy hiểu trưởng ngạc nhiên nhìn chúng tôi:
- Ồ, đoàn đại biểu nào thế này?
- Cô Phơ-rây bảo chúng em lên đây, - Lin-đa đáp: - Ở lớp em vừa xảy ra chuyện xích mích.
- Chuyện xảy ra nghiêm trọng đến mức các em không tự giải quyết được hay sao?
Tôi cảm thấy trong lời nói của ông có ý mỉa mai, bóng gió đến khả năng sư phạm của cô Phơ-rây: Không tự giải quyết được hay sao?
- Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, - Lin-đa nói. - Các bạn trai có cãi cọ một chút ạ.
- Còn em? Em đã làm gì? - thầy hiệu trưởng hỏi Lin-đa. - Là quan tòa chứ?
Lin-đa lúng túng rõ rệt.
- Cô Phơ-rây bảo em đi cùng các bạn ấy, vì em là lớp trưởng.
- Thế đấy, - ông hiệu trưởng nói. - Em chứng kiến cuộc ẩu đả từ đầu chí cuối chứ?
- Vâng, - Lin-đa đáp.
- Còn tôi thì đáng tiếc là tôi không trông thấy, - ông hiệu trưởng nói tiếp. - Nhưng lớp trưởng là người giúp việc cho ban giám hiệu, vì thế tôi dựa vào ý kiến em. Em định sẽ trừng phạt chúng như thế nào?
Lin-đa đỏ mặt.
- Em nghĩ đã ạ.
- Cứ nghĩ đi.
Lin-đa suy nghĩ còn chúng tôi lúc ấy cố đoán xem cô bé sẽ nghĩ được các gì. Số phận từng đứa chúng tôi nằm trong tay Lin-đa. Riêng tôi, tôi không phản đối chuyện đó. Tôi đã bằng lòng trước: nhận bất kỳ một hình phạt nào tàn khốc nhất mà Lin-đa sẽ nghĩ cho tôi.
Cuối cùng Lin-đa mới nói:
- Em sẽ bắt Ô-lép và I-u-lô phải ở lại lớp một giờ sau khi tan học, - cô bé nói. - Để cho các bạn ấy phải tự suy nghĩ. Còn Gui-đô và Át-xơ thì không trừng phạt nữa vì đã bị trừng phạt trong lúc đánh nhau rồi.
- Thôi được, cứ như thế, - ông hiệu trưởng nói và tôi nhận thấy ông có hơi nhếch mép cười. - Bây giờ tất cả về lớp nói với cô Phơ-rây là đã giải quyết xong.
Tim tôi nhảy lên vì sung sướng. Đó là một cách giải quyết tuyệt vời. Gui-đô và Át-xơ không bị trừng phạt vì đã bị chúng tôi phạt rồi. Cái đó sẽ tác động đến chúng mạnh hơn là viết thư hay cho mời bố mẹ đến trường. Còn tôi và Ô-lép, trong trường hợp này đã được san sẻ với nhau một hình phạt nhẹ nhàng nhất. Nhưng cái đó đâu có quan trọng gì. Quan trọng là ở chỗ dù sao Lin-đa cũng nghĩa ra cho chúng tôi một hình phạt, tuy ai cũng hiểu rằng trong thâm tâm cô bé đứng về phía chúng tôi.
Khi chúng tôi đi dọc hành lang về lớp, Lin-đa chỉ nói mỗi một câu:
- Đúng là bọn con trai!
Nghe câu nói đó O-lép hơi cáu, còn tôi thì cười to lên. Tôi bỗng nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngời và tôi vui mừng hiểu ra rằng Lin-đa cũng nhớ cuộc gặp gỡ ấy.
Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối - Eno Raud Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối