Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
HÁP 63
Chạm! – Tìm! – Chạm! – Nghĩ! – Gỉai Quyết!
Chẳng thể hiểu đựơc vì sao càng lúc đôi mắt càng mơ màng, hình ảnh Phong cũng dần mờ nhạt đi.
Cảm giác mệt trong người nổi lên bất chợt khiến Nghi không chịu nổi, cùng một lúc mà mọi thứ ù vào ôm chặt lấy nó, khiến nó trở nên hoang man, không tài nào hiểu đựơc, thật sự cái gì đang chiếm lấy cuộc đời nó đây
Đầu óc trống rỗng,.tuy tim đã đập lại nhưng cơn mệt vẫn cứ thế mà bám chặt vào nó hơn.
Thấp thoáng không trụ nổi, Nghi ngất đi lúc nào không biết
XỌAT
Ngã người ra sau, nhưng cũng may bàn tay Phong kịp kéo lại nên nó tựa vào người hắn
Ban đầu hơi hỏan lọan khi nó ngất, nhưng về sau cảm nhận đựơc nhịp thở vẫn đều đặng trên gò ngực nhấp nhô của Nghi, hắn không rối trí nữa.mà nhanh tay nhất bỏng người nó lên, bế vào trong nhà
Từng bước từng bứơc, đôi tay vẫn cứ thế mà ôm trọn nó vào lòng hơn nhẹ như tơ, đặc Nghi nằm lên chiếc giường đó thật êm dịu
Khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc mềm mại ấy, hắn nhìn Nghi với lòng như rã nát đi xót đến đôi mắt vốn ran rát vì nứơc mắt, nay lại cứ chảy ra.
Hắn đau đến chết đựơc, hắn hối hận đến không biết phải làm sao để cầu xin sự tha thứ từ Nghi
Vuốt lên đôi má nóng hổi ấy dần dần Phong đặt một nụ hôn nồng lên trán Nghi.cũng là lúc giọt nứơc mắt ấy trôi ra
“ Anh xin lỗi xin lỗi em ”
Đêm nay hắn sẽ thức.thức để canh cho giất ngủ của ngừơi con gái này đêm nay mong sao có thể đựơc kéo dài thêm nữa để cả hai để cho hai kẻ ngốc này cùng chìm vào thương nhớ yêu thương sau sự chia cách.
.Hãy đển họ được bên nhau một cơ hội cuối cùng
Bên ngòai trời vẫn đầy sao.bên trong lại ngập tràn hơi ấm người con gái tựa vào cánh tay khẽ run ấy của người con trai thật yên bình nhưng cũng thật mệt mỏi.liệu cảm giác này lại có bị cướp đi nữa không.
Chẳng hiểu đây có phải là giất mơ của nó không trong màn đêm lành lạnh trong vòng tay âm ấm nụ cười mỉm lại khẽ hiện lên, nhưng lại đi đôi cùng nứơc mắt.
Sáng hôm sau
CẠCH
“ Phong tỉnh chưa.”
Tung cửa bứơc vào mà lòng nóng như than Tuấn châu mài hấp tấp hỏi ông già người quản gia thân cận.
Chốc thấy ông không trả lời, chỉ cuối đầu xúông, bỗng tim tên này có cảm giác gì đó liền rằng giọng hỏi lại.-.
“ Có chuyện gì à ”
Ngưng một lúc, cuối cùng ông cũng phải nói ra.-
“ Cậu chủ xin cậu hãy bình tĩnh Cậu Phong đã bỏ đi từ lúc nào rồi, thật sự tôi cũng không được rõ tôi ”
Trợn mắt lên tim ngừng đập khi nghe ông quản gia nói thế
Tuấn còn định hôm nay sẽ đưa Phong đi gặp Nghi, nhưng nhưng giờ lại để lạc mất hắn, điên lên đựơc.
“ CÁI GÌ.BỎ ĐI.”
Tất tốc, phóng như bay vào căn phòng.
RẦM
Đẩy mạnh cửa ra, hướng đôi mắt vào căn phòng đó.
Qủa thật chẳng thấy bóng cuả hắn đâu.
Điên lên được, tức đến vỡ não ra, biết thế hôm qua Tuấn đã không rời khỏi đây, vì chợt nhớ còn Chấn Vũ, nên đã nhanh mà đi đón đến lại gặp Phương, rồi cả ba cùng về trên đường đi, đã không biết bao nhiêu lần tên này định mở miệng nói với nhỏ về việc đã tìm ra Phong, nhưng vấn đề không đơn giản vậy, hiện tai hắn chẳng nhớ nổi cả thằng bạn thân này thì làm sao nhận ra Nghi
Đắng đo một hồi, thôi vẫn như quyết định ban đầu vậy.để Phong tỉnh rồi hẳn hay.
Nhưng ai ngờ mới một hôm mà đã biệt tăm tin tức.
Trời ơi sao lại ác đến thế.!!!
Bực mình, Tuấn quay lại nổi giận lên -
“ CHẲNG PHẢI ĐÃ NÓI LÀ CANH CHỪNG CẬU TA SAO.”
Sợ đến run người khi thậy đôi mắt Tuấn đỏ, ông vội gỉai thích -
“ Thưa thưa thật chúng tôi vẫn thừơng xuyên lên phòng.vào thì vẫn thấy cậu ta đang ngủ nhưng chẳng hiểu sao một thóang quay lại thì biến mất đi hôm qua mọi người hầu như đều không có ca làm, chỉ mình tôi và thiếm bảy trong bếp nên không tài nào biết đựợc cậu ta rời khỏi đây vào khỏang mấy giờ ạ.”
Lửa trong lòng Tuấn vẫn chưa hạ, nhưng nghĩ một hồi biết mình hơi quá đáng nên cũng ráng nuốt cơn nóng giận vì mất Phong xúông đi.-
“ Đựơc rồi ông đi làm việc của mình đi tôi tự biết cách giải quyết ”
Ông quản gia không ngừng xin lỗi, lát sau tên này cũng rời khỏi đây gọi điện cho người kiếm hắn.
Khùng mất thôi, sao hắn cứ như hồn ma vậy, muốn hiện thì hiện muốn mất thì mất, chẳng xin phép ai cả.quá lắm mà
Tuấn cứ như nếu gặp Phong chắc sẽ đấm cho hắn mềm xương mất.
Mở đôi mắt với mi cong dài dậy.thóang nhìn xung quanh
Chớp chớp hai mắt to tròn ngồi chỏm người khỏi chiếc giừơng xinh xinh, nhìn dáo dát hai bên căn phòng chẳng thấy mẹ đâu cả.
Tất thì Nhất Long òa lên khóc nức ra từng tiếng
Ông Khải thóang nghe tiếng khóc, đang cầm tờ báo trên tay vội bỏ xúông, chạy nhanh từ dứơi phòng khách lên lầu
“ HA HA.A.A HA A A A A ”
Vừa thò đầu vô cửa thì chẳng thấy nó đâu, chỉ có mỗi mình đứa cháu bé bỏng ngồi khóc như mưa, nhanh như cắt, ông Khải bứơc đến bên Nhất Long, bế chỏm dậy, miệng không ngừng dỗ dành, yêu thương.-
“ Ngoan nào.Nhất Long của ông,,ngoan đừng khóc ”
“ MẸ NGHỊ.MẸ NGHI NHẤT LONG MUỐN ẸM NGHI CƠ HOA.HOA A.O.O.A ”
Trời càng lúc càng khóc dữ dội hơn, cố dỗ mấy mà cũng không chịu nính, nên giờ đây ông kHải một tay bồng cháu yêu, một tay rút phone ra nhấn số gọi vào máy nó
Tút tút tút
Mãi một thóang sao, tuy trời đã sáng nhưng hình như đôi mí mắt cuả Phong cũng bắt đầu nặng chịch, vừa định nắm lại cái thôi thì
PÍP P1IP PÍP
TiẾng đổ chuông từ điện thọai Nghi phát ra bất giác Phong lòn tay vào chiếc quần jean của nó lấy nhè nhẹ
BỤP
“ NGHI! CON ĐI ĐÂU VẬY NHẤT LONG CỨ KHÔNG NGỪNG KHóC, PAPA DỖ MÃI MÀ CÓ NÍN ĐÂU CON VỀ MAU COI ”
Mắt mở to ra, khi ập vào tai Phong là giọng ông KhẢi, nhưng không phải vì vậy mà hắn ngạc nghiêng địều khiến tim Phong như đứng lại là hai từ ấy.
Cái tên của đứa trẻ rồi cả tiếng khóc đầu dây bên đó
Cứng miệng chẳng biết phải đối đáp ra sao bất chợt không biết từ lúc nào, Nghi ngồi chồm dậy khỏi lòng ngực Phong, tay với lên lấy chíêc phone từ tay hắn, trả lời trong mệt mỏi vì nó vẫn còn thấm mệt trong người. Cả mắt cũng chưa mở nổi
“ Con đây ” – “ con về liền ”
Hết ông Khải giờ tới Nghi, bỗng dưng khi không bất ngờ ngồi chồm dậy khiến hắn mén tí là chết vì đứng tim
Thấy nó dậy, hắn nhẹ nhàng hỏi -
“ Em ’
Nhưng chẳng hiều sao, hắn không dám mở miệng chỉ đưa đôi mắt buồn rời rợi với sự ăn năng mà nhìn nó thôi
Thấp thóang nó cũng ngước lên nhìn hắn thật sự đêm qua cho đến khi trời chỉ vừa nhấp nhô thôi,thì nó đã tỉnh rồi. Nhưng lại chẳng múôn mở đôi mắt lên, cứ nằm im như thế trong vòng tay ấm áp của Phong.Vì nó không muốn một lần nữa cái vòng tay này lại bị cứơp đi khỏi ngừơi nó.nên chỉ nằm im như thế thôi
Thật ra những gì Phong nói suốt đêm qua tất cả đều thấm vào tai nó, con tim nó ngở như không còn đập nữa.
Đời thật trớ trêu, chỉ vừa định sẽ cố sống mà không có phong, như chớp mắt thôi Phong lại ào về người nó.
Tại sao lại cứ mang đến niềm vui, hạnh phúc thấp thoáng lại thổi chúng bay đi.
Nhìn mãi đôi mắt buồn của Phong, lát sau Nghi cũng đành lên tiếng -
“ Anh đi với em đi về đó đựơc không ” Tựa đầu vào ngực Phong, cảm nhận con tim hắn không ngừng đập Lúc này cơ thể hắn lại nóng lên một cách bất bình thừơng đi cứ sợ khi nó tỉnh dậy, câu đầu tiên sẽ là không tha thứ cho hắn nữa nhưng nhưng.hắn lại khá ngạc nhiên khi Nghi lại chịu chấp nhận một con người tệ bạc như hắn.
Vòng tay ôm nó sát vào mình, hôn vào mái tóc tơ ấy rồi lại thấy hồi hợp lên khi nghĩ đến việc về đó
“ NhẤt Long đang chờ anh đấy ”
Nó lại lên tiếng thật dịu dàng, đôi mắt khẽ mở lên rồi nhắm lại
Giờ đây Phong mới bang hòan khi nó nói về đứa bé kia hắn không tin vào chính mình nữa,.có nghe nhầm không, nó vừa mới nói gì -
“ Nhấn Nhất Long?”
CHồm ra khỏi người Phong, nhìn sâu vào đôi mắt hắn.-
“ Là con anh Là Nhất Long.đó là con anh con anh đấy, đồ ngốc”
Tim nghẹn đi, hơi thở như không còn thóat ra đựơc nữa, sững sờ nhìn vào khuôn mặt Nghi đến nổi chẳng thể nói lên đựơc câu nào
Vài phút sau cứ thế mà vẫn chẳng thay đổi chi
Bất ngờ hai tay Phong vuốt từ sau ót nó lên, lòn những ngón tay vào mái tóc đen dài kia, rồi kéo nhanh vào thân mình. Khẽ ôm thật chặt
Áp đầu vào ngực Phong, nó nhận ra tim hắn đập nhanh, nhanh đến nổi cả nó cũng có thể nghe thấy.
“ Anh xin lỗi.anh xin lỗi đã nói những lời làm em tổn thương, anh là một thằng không ra gì anh ”
Vòng tay ôm vào cổ Phong nó cắt đi giọng nói run run của hắn, hôn nồng vào cái cổ
Làm Phong đang nói cũng chết đứng vì hành động bất ngờ của nó
“ Có lẽ suốt cuộc đời này, em sẽ không thể tha thứ cho anh.”
Nghe mà tan nát con tim ra đựơc, nhìn Nghi với ánh mắt đau khổ đi, cứ như lại sắp nhòa đi vậy
Ngồi chỏm người dậy, khụy hai gối lên bề mặt êm của chiếc giừơng ấy khẽ nó ghì đầu Phong vào tim mình nó dịu dàng ôm hắn lại
“ Nhưng, tai sao con tim em lại thế.nó chẳng chịu nghe lời em phải làm sao đây ” – giọng nói ương ướt.run run theo từng nhịp.
Cuối xúông ôm lên mái tóc kéo Phong áp sát vào cơ thể mình
Hắn đưa tay ghì người Nghi lại siết chặc vùng eo nó Cả hai chốc im lặng đi.không ai nói một lời chỉ còn tồn tại những cái ôm,.cái ấm buôn tỏa từ vòng tay
CẠCH
Đan xen những ngón tay mình vào bàn tay to ấm áp đó, chợt nó quay lại vì nhận ra bứơc chân không nhất nổi của hắn thật sự thật sự giờ đây Phong rất sợ không biết phaỉ làm gì để đối diện với con nữa
Siết tay hắn lại, nó mỉm cười -
“ Vẫn còn em em vẫn luôn bên anh mà.”
Tim khẽ run lên khi nghe Nghi nói thế giờ thì hắn biết vì sao con tim không tài nào mờ nhạt đi hình ảnh người con gái này
CỘP CỘP CỘP
Càng lúc bứơc chân càng gần phía cánh cửa chính hơn càng lúc Phong càng cảm nhận đựơc sự căng thẳng càng lúc bàn tay hắn càng siết chặt lấy những ngón tay nó hơn.
Cố thở thật đều,, dù không biết mọi chuyện sẽ thế nào khi hắn xuất hiện đây thật sự chỉ có trời mới biết
Tại sân bay
“ Hừm m bảo ra đón. Giờ không thấy mặt là sao.cái thằng con này ”
Bà Châu đã ra khỏi cổng đáp gần đựơc 30 phút mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Khuôn mặt đẹp phúc hậu khẽ nhăn tịch đi, vì phải chờ phải đợi.
Mải vừa lo kéo vừa lo nghĩ mà chẳng thèm nhìn đựờng đi vô tình
BỘP
Hết hồn ngước lên khi nhận ra mình va phải ai đó
“ Ơ! Xin lỗi xin lỗi cậu không sao chứ ”
Chàng trai ấy quay lưng lại vì bất giác nhận ra đựơc, từ đâu nguyên cái đầu ai đập vào lưng mình, quay lại thì thấy hóa ra là ngửời phụ nữ.
Cừơi hiền, người con trai đó nói nhỏ.-
“ Không sao tôi xin lỗi vì đã đứng chắn ngang đừơng ”
Huơ tay lia lịa -
“ Không là do tôi bất cẩn ấy chứ.”
Mãi tranh nhau về phần lỗi về mình rồi phút chốc cả hai cũng cừơi, cuối chào nhau rồi tạm biệt.
Kéo chiếc va li đi tiếp, thóang bà Châu lại xoay đầu lại, nhìn cậu thanh niên vừa mới chạm phải ấy.
“ Tứơng thế chắc là người mẫu rồi, nhưng sao lại che kín mặt thế, còn đội cả nón nữa.chả thấy đựơc gương mặt ra sao.”
Nghĩ vẫn vơ một lúc.
“ Hài s con trai mình là đẹp nhất ” ( Sax x)
Thế rồi, cười một cái thật tươi, xong bà lại kéo vali đi tiếp vài bứơc chân sắc mặt lại thay đổi.
Mới khen hắn đựơc một câu, quay sang, nay lại đổi thành mắng
“ Thằng con trời đánh, dám cho cả mẹ mình leo cây à.”
May mà bà có địa chỉ nhà Phong, nếu không chắc bà cắm trại tại sân bay này mất Một lúc sau.đứng bên ngòai, hơ tay vây vẫy taxi
Rồi bà Châu bứơc vào, chạy thẳng đến địa chỉ đang nằm trong tay mình.
Lòng bực bội, thấy hắn chắc bà báph vài cái cho bỏ tật dám bắt bà phải tự mò đến.
Tại ngôi nhà với cánh cổng màu trắng đây
Tình trạng hiện giờ
Ông Khải mấy lần mén lên cơn tim vì gặp hắn, sau đó chưa kịp để Phong vào căn phòng của đứa cháu, ông đã lấy lại bình tỉnh, cố điều chỉnh nhịp tim trong long mình, bảo Phogn vào riêng gặp ông trứơc
Lòng nó, chợt thấy lo lo, không biết papa sẽ nói gì nữa, nhưng lúc sau, lại nghe thấy tiếng NHất Long khóc nên lập tức, nó bỏ ngòai tai mọi việc mà chạy ào đến bên thiên thần nhỏ
Một tiếng sau
CẠCH
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc ông Khải lại chẳng ai biết đựơc cả hai đã nói gì, chỉ thấy Phogn thở dài một cái vì giờ đây, gần như sự đập nahnh trong tim hắn cũng dần ổn đinh.
Ấy thế vừa mới nhịp nhàng đựơc vài phút thôi thì chợt nó lại nhói lên, tiếp tục đập mạnh như thế
Vì giờ đây, hắn đang đứng trứơc cửa phòng của Nhất Long đây, nhưng chẳng dám chạm tay vào nấm cửa. chỉ đứng bên ngòai thôi, thấp thóang còn nghe thấy tiếng Nghi dỗ dành con, rồi tiếng nói trong trẻo phát ra từ miệng cậu bé đó.
Thật ra cửa không đóng, mà chỉ khép nẹh thôi, nhưng hắn lại chẳng có gan àm đẩy nó vào
Nghiêng nghiêng cái đầu qua một bên, nhìn đôi lúc, thì nhận ra chiếc bóng cứ thập thò bên ngòai. Biết chắc đó là Phong, và nó cũng có thể cảm nhận đựơc vì sao hắn làm thế quả thật đối diện với con không dễ chúc nào, hơn nữa còn những bốn năm không gặp. lẽ đương nhiên, Phong pảhi như thế.
Hít một hơi Nghi nhìn con rồi nói -
“ Nhất Long Nhất Long của mẹ là đứa trẻ ngoan đúng không ”
Đưa tay lên chùi đi cái ứơn ước trên gương mặt mình, Nhất Long nguớc đầu lên nhìn nó đôi mắt long lanh vì vẫn còn nứơc động bên trong.
“ Nhất Long ngoan lắm cơ con không khóc nữa ”
Hiểu í mẹ, Nhấn Long liền lau hết nứơc mắt trên gương mặt mình, cười hiền xoa đầu con yêu nó lại nói.-
“ Vì con của mẹ ngoan thế này, nên mẹ sẽ mua cho con bất cứ thứ gì con muốn ”
Sáng rực đôi mắt lên, hét hí hửng, Nhất Long chồm ra khỏi vòng tay của mẹ Nghi, long lanh đôi mắt không phải vì núơc nữa mà vì ngàn sao cứ thổi vi vu trong đó -
“ MẸ MẸ NGHI NÓI THẬT SAO.NHẤT LONG MUỐN GÌ CŨNG ĐỰƠC À ”
“ Ừm ”- Nưng má con yêu
“ mẸ Nghi mua “ Pa” cho Nhất Long đựơc không ”
Nhìn nó với ánh mắt như quyết phải có đựơc như đang mong chờ câu trả lời “đỰƠC” vậy.
“ RỒI! mẹ sẽ mua cho con ”
Chắc như đinh đóng cột nghe thất thế, Nhất Long đứng dậy, nhaỷ tưng tưng lên, miệng không ngừng reo lấy
“ QUAN HÔ MẸ.QUAN HÔ MẸ ”
Chợt nó châu mài -
rồi cuời phì ra vì thật sự con vẫn còn nhỏ mà
Nãy giờ đứgn bên ngàoi nghe hai mẹ con nàh nó đối đáp mà hắn muốn té ngửa đi.cái gì mà mua.mua “ pa” là sao hã trời
Dù long đang nóng như lửa vì hồi hợp nhưng, chỉ vì câu nói ấy thôi mà khiến hắn phút chốt cũng pảhi cuời ra.
Nhanh tay bịch miệng mình lại không khéo cả hai người đó nghe đựơc mất.
Tất thì, sau lời hứa đó.Nghi cười hiền nhìn con nói.-
“ Nhấn Long ngoan, chờ mẹ tí ”
Dứt lời nó đứng dậy, bước ra khỏi phía Nhất lOng, nhẹ chạm vào chốt cửa rồi tiếng ra ngòai
Đang một tay khoanh trừớc ngực, một tay chóng lên cầm, miệng chốc chốc cũng hiện một đừơng cong, lưng lại tựa đi vào bức từơng ấy.
“ Này.anh còn đứng đó làm gì ”
Giận bắn người lên vì câu nói của nó chưa kịp để Phong trả lời, nó đã nắm vào tay hắn rồi kéo vô.
Người cứ như hóa đi thành đá vậy, cứng đơ đi khi giờ đây Phong ngồi như robot trứơc mặt Nhất Long.
Trứơc đôi mắt to tròn, mở to ra khi cứ áp sát vào guơng mặt mình.
Mồ hôi cũng bắt đầu xuất hiện, mình chẳng thốc lên đựơc câu nào
Nửa quỳ nửa bò, Nhất Long cứ dán mắt vào vật thể lại này, Nghi ngồi cạnh àm thật ra cũng đổ mồ hôi hột đi khi chờ con phản ứng
Chốc chốc 10 phút sau. Quay mặt về phía mẹ ngây thơ hỏi -
“ Mẹ ơi, bỏ pin ở đâu dạ Nhất Long hổng biết.”
( nó )
( Phong ) Bật ngữa người ra khi nghe thiên thần lên tiếng
Trời ạ!.làm gì có lỗ trên ngùơi hắn để rồi nhét pin vô chứ. Mặt nó đỏ lên khi nghe con nói vậy, Phong thì kinh hòang nhưng chỉ vài giây sau lại muốn bật cừơi ra vì câu nói ấy
Giờ đây hắn mời tận mắt nhìn thấy đưa con thơ của mình.tim lại đập lỗi nhịp đi, long chợt đau lên khi biết mình là nguời cha tệ nhất trên đời quả thật.quả thật chính hắn cũng nhận ra. Nhất Long không khác gì lúc Phogn còn nhỏ từ chân mài đến mắt mũi chỉ có cái miệng là y như Nghi thôi.
Thật múôn ôm con vào lòng nhưng không dám, vì sợ làm Nhất Long giận mình rồi sẽ từ chối vòng tay hắn.
Đau khi con trứơc mặt mà chẳng thể làm gì để thể hiện tình thương.suốt ngần ấy năm, sao hắn lại tàn nhẫn như vậy
Nhìn qua ánh mắt thóang uơn ứơt trên guơng mặt Phong, nó hiểu đựơc hắn đang nghĩ gì vừa định lên tiếng mở đựờng cho Phong thì
Phương vừa đêm qua còn thấy Tuấn nằm cạnh, vậy mới sáng sớm thôi đả biến mất chỉ để lại lời nhắn trong phone.
[ “ Anh bận vài vịêc, em đưa con đi học nhé, kíp anh sẽ quay lại tiệm, yêu em nhiều ” ]
Nhắn gì mà ngắn thế này ( bản than mình bản ngắn ác liệt mà còn nói ). Ấy thế nên sau khi đưa Chấn Vũ đến truờng, nhỏ lại đến tiệm để làm việc.
XỌAT
“Bà ơi! Con đến rồi đây ”
Vừa nghe tiếng nhỏ, bà chủ liền búơc ra khỏi bếp tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau lau.
“ Thế thì tốt quá cứ tuởng không đến làm nữa”
Bà nói giọng vừa mừng, vừa giận cũng vừa lo.
Ngạc nhiên, sao bà lại nói vậy nhỉ, chẳng phải hôm qua Tuấn có đến mà, thắc mắt hiện lên, nhỏ hỏi.-
“ HỞ? sao vậy bà, hôm qua ”
“ Cậu ta có đến, nhưng chỉ đựơc thóang sau khi có một cậu trai trẻ bứơc vào, hình như họ cải nhau.sau đó cậu ta lôi cậu trai trẻ ấy ra ngòai một đi không trở lại ”
Kể mà đến giờ bà cũng bó tay với Tuấn, may mà bả chủ tiệm này rất hiền, nên việc đuổi thì hầu như chưa xuất hiện trong trí nhưng bà rất giận vì hôm qua phải chạy đôn chạy đáo, chằng có ai giúp cả.
Dấu hỏi lại mọc đè lên thắc mắc, nhỏ trợn mắt ra khi nghe bà nói thế.lập tức lấy phone ra gọi cho tên đó, nhưng mãi vẫn không trả lời
CHẳng có người nào giải đáp thắc mắc cho Phương, thành ra giờ đây, đôi lúc vừa làm nhỏ lại tự gõ đầu mình đi vì dấu hỏi không ngừng mọc trong trí.
Tại ngôi biệt thự lộng lẫy
CẠCH
“ ĐiỀu tra cho tôi vì sao BLUS ngừng họat động ”
“ Vâng thưa tiểu thơ ”
Cạch
Tại sao tên đó lại làm thế, rút cuộc có chuyện gì Chi vừa đáng đo suy nghĩ, vừa tức tức vì chuyện cũ khi không mới nhắc đến Tuấn, nó lại thi nhau ùa về, reo hò, nhúng nhảy trứơc mặt cô.
Máu sôi tới đỉnh điên lên nếu cứ ngồi như thế này.
Tật thì Chi đứng dậy bỏ ra khỏi phòng, đi xả stress
Nhưng trúơc hết, cô phải làm việc này đã dứt ý nghĩ Chi lên xe, vài tái xế chở cô đến nơi đó
RẦM
“ Con về rồi đây ”
Tay thóa giày ra suốt hai ngày, giờ mới đựơc lếch về nhà, mệt đến muốn nằm dài lên sàn luôn
Vừa ngẩn đầu dậy thì
Chuyện gì lại đến nữa đây
Rút cuộc, giữa Phong, nó, và Nhất Long đã xảy ra việc gì.?
Tuấn đang ở đâu ”
Bà Châu đến đó, không thấy đứa con trời đánh cảu mình thì thế nào nhỉ?
Còn Chi nữa, việc đầu tiên phải giải quyết là việc gì?
Chàng trai xuất hiện tại sân bay???
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie