There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
HÁP 50
Vòng Tròn!
Sáng hôm sau
Mọi việc đều không thay đổi, trừ việc thay vì đi hướng này, nhỏ lại rẽ sang hướng khác Gíup Chấn Vũ sửa soan, rồi đến trường sau đó Phương dạo bước trên con đường.tiếng dần đến cửa tiệm hôm qua.
Xọat
Vén tấm vải nhựa lên, nhỏ bước vào, gặp bà chủ, lại tươi cười, cuối chào lễ phép -
“ Con đến rồi đây bà ơi ”
“ Ừh hôm nay con cứ bắt đầu với công việc sau bếp nhé ”- Tay cầm chiếc khăn lau lau, một bà lão cũng đã cao tuổi rồi, bước ra khỏi cánh cửa sau bếp, nhìn Phương cười hiền.
Đáp trả nụ cười ấy, Phương tiếng vào phía sau rồi cũng dần bắt tay vào công việc
Biết chắc nhỏ đã không còn làm tại POP nữa, nhưng Tuấn vẫn muốn chính mắt mình tìm đến một lần mới thôi.
Và cũng vì, hôm nay tên này lại có buổi họp với công ty này.
Ngồi trong đó mà lòng lại nghĩ về nhỏ trong suốt thời gian hợp, Tuấn chả thèm lên lấy một tiếng, cứ chóng cầm rồi đâm chiu suy nghĩ
Dù rất muốn hỏi í kiến của tên này, nhưng với vẻ mặt bây giờ,. Cho tiền cũng chưa chắc có ai dám làm phiền Tuấn.
Cứ thế mà kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ
Vừa dứt xong cụôc hợp, tất tốc, Tuấn đứng dậy.bước nhanh ra khỏi phòng đó Bay vèo nhanh vào trong xe nhấn ra chạy đến nơi
Két
Không đậu ngay trước cửa mà lại đậu ở trung tâm mua sắm gần đó, rồi Tuấn đi bộ, cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của tên này, khiến cho đám con gái, cả những người phụ nữ, cũng phải xoay đầu lén nhìn
.1 Bước
.2 Bước
3 Bước
Càng lúc bước chân Tuấn càng gần tới cửa tiệm đó hơn. Không vào, chỉ lặng lẽ đứng bên ngòai cửa sổ nhỏ phía bên tay phải mà nhìn nhỏ thôi
Thì ra cái mà Tuấn có được chính là nơi làm việc của nhỏ.
Với những thông tin khác thì không tài nào mò ra được. Bởi Phương không hề có bất cứ thứ gì về giấy tờ thường trú hay địa chỉ gì cả Danh tính chỉ tồn tại mỗi một Trịnh Vỹ Phương của quá khứ, sau 4 năm cách biệt, tòan bộ thong tin ấy nay chẳng khác gì đồ bỏ.
Nhấp nhô phía ngòai, chợt Tuấn cũng thấy chiếc bóng nhỏ,
Lụm khụm trong này với đóng chén, Phương ngồi vật vả với cả thao to tướng, cứ miệt mài rửa từng chén một, đôi lúc lại nhỏm thẳng người dậy, đưa tay lau cái ướt trên trán mình, rồi lại chốc lát ữơng thẳng người dậy vì cái lưng mỏi chết đi được
Chắm chú vào công việc, nhỏ nào biết, bên ngòai có một người con trai, chợt đôi mắt đo đỏ lên vì chứng kiến cảnh này
Đúng vậy, đứng trơ ra mà nhìn người con gái mình yêu thương phải vật vả lên xuống với công việc này, con tim Tuấn tan nát đôi tay siết chặt lại,
Tay không ngừng họat động, phút chốc mồ hôi lại đổ tràn ra, nhỏ lại phải đưa tay lên mà lau lấy cũng chính ngay lúc đó, Phương ngẩn đầu dậy cho cái cổ mình được thư giãn tí sau khi nãy giờ cứ cuối chùi lùi xuống.
Chợt.nhỏ lại thấy hình ảnh Tuấn sau tấm kiến đó tim lại trở nêu ngừng đập
Nhưng!
Chẳng phải Phương đã quyết định sẽ không rơi nước mắt nữa sao, hít một hơi thật mạnh mẽ đứng chỏm dậy, tháo đôi bao tay ra, xin phép bà chủ cho nhỏ ra ngòai một tí
Sau khi được bà đồng ý, Phương vén màn nhựa, bước ra phía ngòai
Bất ngờ với hành động của nhỏ, Tuấn không kịp phản ứng, đôi chân hình như bị ai đó dán chặc lại rồi, cả di chuyển cũng không được.
Gương mặt có vẻ hơi giận, nhỏ tiếng gần lại phía tên này, tay chóng vào hông.ngẩn đầu lên nhìn Tuấn.
Tự nhiên cái họng bị ấp úng,, Tuấn cũng không biết cái miệng mình đang nói gì nữa -
“ Cô Trịnh Vỹ Phương có khỏe không!”
Ặc! tự mình bó chíu với câu mình vừa nói chợt mặt Tuấn ngố ra vì đang thấy hơi gượng khi lại thốt ra câu nói quái đảng này.
Nhìn Tuấn một hồi, gương mặt lạnh lùng không thay đổi.-
“ Anh có việc gì? Tới đây làm gì? ”
“ Tôi chướng mắt đến vậy sao ” cảm giác đau nhói chợt hiện lên, khi nghe những lời vô cảm của nhỏ.
“ Anh tự hiểu anh đi về đi không có gì để nói nữa ”- Dứt câu nhỏ định xoay người vô lại thì, Bàn tay Tuấn chụp nhanh vào cổ tay nhỏ.
“ Tôi thật sự muốn kiếm cho cô một việc làm ”
Đột nhiên nhỏ thấy tức lên khi nghe Tuấn nói vậy.-
“ Tại sao anh múôn làm như vậy.”
“ Vì tôi thấy cô sống một cuộc sống bây giờ, chắc khó chịu lắm ”
Ngước lên nhìn Tuấn với đôi mắt sắp hết kiên nhẫn nhỏ hựt hơi, cười khỉnh một cái -
“ Tôi không cần”
Cái tính bướng bĩnh của Phương khiến tên này cũng đột ngột thấy nóng lên.-
“ TÔI NÓI TÔI SẼ TÌM CHO CÔ ”
“ TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG CẦN “ – Đốp lại, bằng giọng tức giận không kém.
Tuấn thấy hết kiên nhẫn với nhỏ, tức muốn tràn máu họng ra, tại sao đâm đầu vào cái công việc này chứ sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy chẳng lẽ nhỏ muốn tên này phải điên lên vì chịu đựng cảnh tượng này sao cố thở để giữ bình tĩnh lại.còn khuôn mặt thì lại lộ rõ ra cơn giận trong người nhưng hình như chịu hết nổi, Tuấn quát lên mà nạc nhỏ.-
“ ĐÓ LÀ VÌ TỰ ÁI À, SAO KHÔNG NGHĨ TỚI HÒAN CẢNH CỦA MÌNH ”
Gương mặt lì lợm của Phương vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào mắt tên này rồi nói -
“ ĐÚNG ” – với cái vẻ bất cần đời
Tức đến phải thở ra một hơi thật mạnh, càng lúc màu đỏ trên gương mặt tên này càng hiện lên một cách nhanh chóng nhưng thừa biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng làm mọi việc trở nên phứt tạp hơn
“ Thôi đựơc, cô không muốn thì thôi ”
Chỉ đợi câu nói đó của Tuấn, lập tức, Phương hất tay mình khỏi bàn tay tên này, sau đó quay lưng bước vào làm việc tiếp với gương mặt vô cảm ( lì thì đúng hơn!)
Chịu hết nổi, Tuấn quay lưng bỏ đi khi lòng như lữa đốt, chính tên này cũng không ngờ, thái độ của nhỏ lại thay đổi nhanh như vậy nhưng đừng tưởng, vì thế mà Tuấn bỏ cuộc.
Mơ đi! Nhỏ đã lì, thì tên này còn chúa lì hơn nữa.
Nhanh chân đi thật vội, quay về khu đậu xe đó, rồi bỏ về công ty luôn.
“ Mai gặp nha Nghi, mình về trước đây.”
“ Ờ ừhm.mai gặp.về cẩn thật nhé.”- Đang tập trung, dán mắt vào cái màn hình trứơc mặt mình, chợt nó giật mình vì tiếng nói của đồng nghiệp. Nghe thây thế Nghi cũng đưa tay lên vẫy vẫy, nở nụ cười chào tạm biệt lại
Dần dần mọi người cũng lần lượt ra về, chả hiểu sao nó vẫn ngồi chình ịnh ngay cái ghế nhỉ
Cạch.cạch.cạch.cạch
Tay không ngừng bấm bấm cái gì đó liên tục. Phút chốc nhất phone ra,
Píp píp píp
Tút tút.tút
“ Alô”
“ Papa hả, hôm nay con sẽ rước Nhất Long, ”
“ Trời, sang giờ papa tìm mãi mà cũng không thấy con, con đi đâu àm đến giờ vẫn chưa về vậy?”
“ Ờ dạ con có một số việc phải làm, thôi lát con đưa Nhất Long về rồi nói sao nha papa.”
“ ”
“ Bai bai papa”
Cạch
Vừa cúp máy, nó liền thở ra mộ hơi dài, ôi trời, nếu nói ra chắc ông Khải sẽ bâm nó ra làm trăm khúc mất, nhưng quả thật do bà chị nhất quyết không cho nó vô làm mà, chăm sóc Nhất Long đúng là một lí do rất hợp lí, nhưng khi đưa con đến trường thì nó biết làm gì với cả ngày đây.
Hơi i tới đâu hay tới đó vậy, bất giác Nghi đưa lên nhìn chiếc đồ hồ xinh xắn trên tay mình,.
Đành nán lại một tí, dẫu sao công việc của nó vẫn chưa hòan tất.
Đúng thật là ăn hiếp ma mới mà, ngày đầu mà đã giao cho nó cả xấp hồ sơ để đánh máy rồi lưu trữ vào.
Cứ thế mà nó phải cong lưng ra ghế mà ngồi gõ gõ Thấm thóat vài phút, ngước lên, ôi mọi người về hết cả rồi
Đúng thật bệnh lười từ Tuyết cũng vốn thấm trong máu nó nhỉ, gõ mãi mà chẳng thấy vơi bớt được bao nhiêu hồ sơ là mấy. Tuy việc này không khó, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào máy tính làm sao nó chịu cho nổi.
Kết quả, Lưu Nhã Nghi nhà ta ngày đầu đi làm đã “ngủ gật”
XỌAT XỌAT
Sau khi xong mọi công việc, Phong thu sếp các thứ lại, gôm gọn vào góc bàn, vương vai một cái, rồi đứng dậy, lôi chiếc áo khóac bước ra khỏi phòng
Không phải chỉ tại đây, mà bên Anh cũng vậy, thường thì hắn luôn là người về sau cùng, siên năng có khác, chân cứ ung dung mà bước đi, dọc theo hành lan, bước vào than máy, tay vác chíêc áo khóac trên lưng, tay cho vào túi quần
5
4
3.
2.
(1) KÍN
Cả ngày nay hắn cũng mệt nhòai con mắt với đóng số liệu đó, đi ngang qua tầng dưới khu làm việc của nhân viên.
Vừa định nắm vành cửa kiến đẩy ra thì
Tịch
???
Nghe tiếng động lạ, thóang tò mò Phong tiếng theo hướng phát ra tiếng động đó Giờ này thì còn ai ở lại đâu.
Đi thẳng vào đó ôi trời! thì ra không ai khác mà chính là người con gái có cái cách nói chuyện táo tợn đây mà
Ngủ ngất đi, vô tình Nghi đã đẩy sát đóng hồ sơ lên, khiến cho cây bút nằm trên bàn bị rơi xuống ]
Một buớc.
Hai bước
Càng lúc hắn càng gần nó, hết ảnh đến qua màn hình. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy gương mặt nó ở cự li gần như vậy
Đúng thật cứ như trẻ con, nước da hồng hồng trên đôi má, đôi mi dài cong cong lên, cả đôi môi thóang đo đỏ do lớp bóng của son nữa. Thật sự nó dễ thương, đáng yêu quá.
Nhưng sao lại gục ngay vào ngày đầu tiên rồi Cứ đứng đó mà nhìn nó mãi, chợt Phong cười phì vì nhớ đến nét mặt ban nãy khi trả lời những câu hỏi mà những người đó đưa ra.
Chẳng hiểu thế nào, bàn tay dần dần tiếng gần nó hơn, khẽ chạm vào mái tóc mềm mại đó, vén lên vành tai cho Nghi.
Hắn đâu hề hay biết, đôi mắt hắn nhìn nó lúc này rất ấm áp, bản thân lại cứ nghĩ, có lẽ do sự ngây thơ của nó thu hút thôi.
Bất chợt, Phong lại cười nham hiểm
BOON NN
Xọat xọat
Tịch - cố mà nín cười trong bụng. Vẻ mặt Phong chốc đỏ lên vì phải ôm bụng nhịn cười. Cuối sát hơn nữa, khỏang cách gương mặt Nghi hầu như chỉ còn cách mặt hắn là 2cm.
Nói nhỏ.( thì thầm đúng hơn) -
“ Ngủ ngon nhé cô bé ” ( Biết nó có con cách còn sốc nặng ha cô bé cái nổi gì!)
Định chòm dậy rồi ra về, nhưng không hiểu sao cảm giác này lạ quá tim hắn cứ đập mạnh liên hồi, người lại trở nên nóng thất thường.
Đôi mắt lướt vòng quanh gương mặt nó, rồi lại đáp tại đôi môi đỏ mộng đó Như không kiểm sóat được hành vi của mình.
Không biết từ lúc nào, Phong đã cuối xuống trao lên làn môi đó một nụ hôn nhẹ sau đó vài giậy, giật ngược lại tự chóang với thái độ của mình, đưa tay lên che gương mặt đã hiện rõ vẻ đỏ lòn lọn lên -
Tất tốc, để sự ngượng ngùng đó hạ một cách nhanh chóng, Phong quay nhanh người rồi tiếng thẳng ra cửa.
Đâu đó, chợt có nụ cười của một người con gái hiện lên, có lẽ nó đang bay trong một giấc mơ rất đẹp.
20 Phút sau
Z.Zz z xọat xọat.BỤP
Giật mình ngồi chỏng dậy, khi tay nó buôn lõng chiếc điện thọai ra rồi rơi vèo xuống đất. Có nước này nó mới chịu tỉnh dậy, hình như nhớ ra gì đó, hối hả, nhặt điện thọai lên, bấm để xem giờ
[ 04: 35 PM ]
“ THÔI TIÊU RỒI NHẤT LONG SẮP TAN GIỜ Á.Á.NHANH NHANH NHANH ”
Lời nói đi đôi với hành động, tất tốc nó vồ lấy mọi thứ trên bàn một cách điên cuồng, cho gọn hết vào chiếc túi mình, cuống cuống đứng dậy, chạy tung ra ngòai để đến trường Nhất Long, do cái tật không chịu lái xe, thành ra nó đành phải dùng marathon chân mà bay đến đó vậy
Hấp tấp là bạn thân của hậu đậu.quả thật nó quên cả xấp hồ sơ trên bàn làm việc cuả mình.
Ngày mai còn phải nộp lại, nhưng giờ lại chưa hòan tất. Hơn nữa còn không mang về nữa chứ thế là sắp có kịch để xem đây
Bay như tên phóng ào ào.ào.đến trường Nhất Long,
Hộc hộc.hộc
Thở cứ như vừa bị ai bóp cổ, cũng hên, còn 5 phút nữa Nhất Long mới ra,.đứng ngòai cổng chờ con phút chốc chả hiểu sao, có vài người đi ngang qua lại nhìn nó một cách quái lại, sau đó thì che miệng cười
( Sax con này sao tự tin thấy ớn.)
Ban đầu nó không để ý làm chi, nhưng lúc bọn trẻ ùa ra cũng là lúc những phụ huynh đón con tới càng lúc càng đông hơn
Thấp thóang nó lại bắt gặp ánh mắt, nụ cười tủm tỉm của mọi người đột nhiên nó gợn, lạnh tê cả sóng lưng.
Hỏang hốt, nó cuối xuống xem mình có khéo dây khéo của váy chưa banh con mắt bự thiệt bự ra mà nhìn
Lòng chợt nhẹ nhỏm khi đã kiểm tra lại, nhưng sao họ lại cứ nhìn nó mà cười thế, mấy người này thật quái dị mà sự tức giận trong nó hình như định bộc phát thì
“ MẸ ƠI.MẸ.ƠI ”
Tiếng la lên tron veo của Nhất Long khiến nó hòan hồn, quên mất cả việc đãng lẽ mình phải nỗi giận
Xoay lại nhìn con, nở nụ cười dễ thương, tay cũng xòe rộng ra cười tít mắt -
“ Nhất Long của mẹ đến đây nào ”
Vừa định chạy xoa vào lòng mẹ mình, chợt Nhất Long thắng gấp lại. Mắt cũng mở to trở nên kinh ngạc
Thấy vẻ mặt con thật lạ, nó tiếng lại gần, ngồi chỏm xuống bằng với tầm nhìn của con, vòng tay sau người Nhất Long, dịu dàng hỏi.-
“ HỞ! Sao vậy, Nhất Long thấy mẹ đón mà không mừng à.”
Trẻ con ngây thơ đến thật thà có khác.-
“ Mẹ mẹ.e bị ông ngọai đánh hở ”
“ HẢ?”
Mặt nó ngu ra khi nghe con hỏi vậy cười với câu hỏi “ dễ thương ” của con. Nó xoa đầu Nhất Long
“ Làm gì có,.mẹ ngoan thế làm sao bị ông ngọai con đánh được ”
Chỉ tay theo đường vẽ trên gương mặt mẹ mình ngây thơ hỏi.
“ Sao mắt mẹ đen thui à?”
.???
Đớ người khi con nói vậy, tất tốc nó lôi cái kiến mini yêu thương của mình ra
3 giây sau
“ Á Á CÁI GÌ THẾ NÀY ”
Hét tóang lên, khiến cho Nhất Long chốt chốt cũng giật mình theo tiếng hét đó.
Trời ơi! Trên gương mặt xinh xắn của nó, tên khốn khiếp nào dám vẽ bậy lên thế này nguyên một vòng tròn màu đen được vẽ bằng bút lông ( Lọai chùi đựơc.nhưng phải dùng xà phòng.! ) ngay con mắt bên trái của Nghi.
Sax x.sao mặt đã ngu mà đầu óc nó còn ngu ác nữa. Ai mà rãnh bài cái trò này chi trời. Huống chi với độ tuổi đó, hai ông này chắc cũng có vấn đề mới làm vậy
.
Khuôn mặt Nghi lúc này nhìn buồn cười không đỡ đuợc, dở khóc dở cười với cái việc quái đảng rơi trúng đầu mình. Mặt nó như muốn mếu máo ra.
Thấy mẹ Nghi cứ cuống cuống lên, hết đỏ rồi xanh, xong xanh lại tím Nhất Long ngu ngơ nghiêng đầu hỏi.-
“ Mẹ sao vậy ”
Vừa lo tránh né ánh mắt mọi người, vừa lấy chiếc túi lên mà che nữa bên mặt lại quên mất rằng mình đang nói chuyện với con -
“ Ừ ừ lần này là chết chắc ”
Tuy không hiểu mấy mẹ Nghi đang nghĩ gì, nhưng nhìn nhìn cái hành động kì họăc của nó, Nhất Long.đột nhiện cười hí hửng Xòa vào lòng nó thiên thần lên tiếng -
“ Nhất Long sẽ bảo vệ mẹ ”
Ôi nghe sao mà thấy thương quá, đúng là con ngoan của mẹ, bồng Nhất Long lên, bất ngờ tay Nhất Long đưa lên, úp vào con mắt bên trái của nó., ngạc nhiên nó nói - “ Con làm gì vậy.”
Cười hí mắt.-
“ Nhất Long bảo vệ mẹ mà.”
Dù thật sự nó đang rất là quê, và xấu hổ, nhưng cái cách bảo vệ đáng yêu của Nhất Long khiến nó phải cười phì ra, quên luôn cảm giác ngại ngùng đó. Cứ thế mà hai mẹ con tung tăng về, nó bước. Nhất Long che mắt nó lại, nhìn cả hai tuế bà cố, thấp thóang Nhất Long xoay đầu tứ phía xem có ai nhìn mẹ mình không, lập tứ chuyển hướng che khúc đó lại
.Ha ha ha bó tay với hai mẹ con nhà này.
Bất chợt tiếng cười vang dội tỏa ra xung quanh hai chiếc bóng đó.
Tuy nhiên trong lòng nó lúc này cũng đang chù rủa cái tên chết tiệt dám làm vậy với mình
Thấp thóang đâu đó “ẮT XÌ ắt.xì.” ( Tự hiểu bạn nhé!)
Cũng tại một trường nào đó
“ A A MẸ MẸ!”
Suốt cả ngày vui chơi cùng bạn bè, tuy rất vui nhưng lại không hề bằng cảm giác đựơc mẹ ôm vào lòng, cứ thế Chấn Vũ vừa thấy nhỏ tiếng vào cổng liền chạy một mạch ra
Thấy vẻ mặt hớn hởn của con, mọi mệt nhọc trong người nhỏ phút chốc bay mất đi hết nhất bỗng con lên, hôn cái chóc vào má Chấn Vũ, bế con về
Thiên thần cười hí hả,,,kể mẹ nghe hôm nay đã thấy gì,.làm gì.còn blap blap mấy đồ chơi được chơi vào hôm nay nữa.
Chăm chú nghe con nói, nhỏ cũng cười theo mỗi khi con cười.
Hai mẹ con con cùng nhau đi trên đường về, chợt.Chấn Vũ lung lay cái tay của nhỏ ngạc nhiên, nhỏ nghiêng đầu lên nhìn con ấu yếm hỏi.-
“ Sao vậy, con trai của mẹ.”
Hai đầu ngón tay cứ chọt chọt vào nhau, Chấn Vũ nói -
“ Chấn Vũ buồn tè mẹ ơi.!”
Ôi trời! thì ra là vậy, hôn con một cái, cũng may đang đi ngay qua công viên, nên tại đây cũng có vệ sinh công cộng mà dùng.
Bồng con đến đó, nhỏ đặc nhẹ Chấn Vũ xuống, tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh định đi vào thì bị níu lại.
XOay đầu về phía sau, thấy con cứ đứng lì ra, hông chịu nhất bước, nhỏ tò mò ngồi xuống hỏi -
“ Chấn Vũ của mẹ không phải đang buồn tè sao ”
Nhây thơ trả lời lại.-
“ CHấn Vũ muốn đi một mình ”
“ Sao vậy?”- nhỏ mở to mắt ra khi nghe con nói vậy
“ Chú Quân bảo không đựơc để ai nhìn thấy cu tí của mình ”
TRỜI! Ngã ngữa khi nghe con nói vậy,
Bó tay, nhỏ đành cười phì ra.thấp thóang lại hỏi tiếp.-
“ Nhưng con có biết tự đi một mình không ”
Gật đầu lia lịa, cười trừ một hơi, nhỏ cũng để CHấn Vũ bước vào phòng vệ sinh, còn mình thì đứng ngòai cánh cửa
3 Phút sau
“Mẹ ơi! Chấn Vũ tè xong ròi”
Nghe thấy thế, nhỏ liền lập tất đẩy nhẹ cửa ra dùm con, kéo chỉnh tề quần áo lại. Rồi cả hai lại tiếp tục lên đường về
Đi được ra phía ngòai công viên một tí, chợt Chấn Vũ lại chỉ tay về phía cầu tuộc miệng không ngừng hò reo, bắt nhỏ phải cho chơi bằng đựơc.
Chiều con yêu, vã lại giờ về thì cũng còn sớm nên thay vì đi tiếp, Phương thả nhẹ Chấn Vũ xúông, nhìn con chạy tung tăng về hướng cầu tuộc
Giây phút yên bình này thật khiến nhỏ cảm thấy thỏai mái cảm giác nhớ nhung vẫn chưa tan, nhưng nhỏ tự chấn tĩnh bản thân mình, nhất định nhất định rồi nhỏ sẽ có thể thở đều và sống vui vẻ cùng con thôi.
Ngày hôm sau
Tại căn tiệm trên phố đó
“ ỪM ưhm ưhmm món này ngon ”
“ Ừmmmmm ngon ghê”
Tiếng khách ăn, tiếng những ông bạn già cùng nhau nhâm nhi cốc rượu
Rồi cả tiếng những người đàn ông đứng tuổi, vừa bàn chuyện tuế lâm, vừa tay nâng chén rược, tay thì cầm đôi đũa.chạm từng miếng từng miếng thịt mà gấp lên
Hôm nay tên lì lợm không kém này cũng đến nữa.
Vẫn ngay tại khung cửa sổ đó, Tuấn nhấp nhô cái đầu mình ngó vào bên trong
“ BÀ CHỦ ƠI ”
“Rồi rồi có liền có liền ”
“ Ahà lần sau lại nhớ ghé ”
‘ CHO THÊM ”
“ Tới đây tới đây ”- tay cầm cái mâm bên trên là những bình rượu mặc dù là khách quen, mà cũng phải vì quá quen nên đôi lúc thấy họ uống nhìêu, bà cũng khuyên lại
“ Đây đây.uống cũng từ từ thôi uống nhiều quá có hại cho sức khỏe đấy ”
“ Ha ha ha chúng tôi đến để ủng hộ mà ”
Cứ nhốn nháo lên, ngó qua ngó lại vẫn chưa thấy nhỏ định bỏ đi một vòng rồi quay lại.nhưng hình nhơ Phương đang ra thì phải
Tay bưng cái mâm, bên trên vẫn là rượu và đồ nhắm.
“ Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu ”- vui vẻ đặc xúông bàn, gương mặt tươi cười chào khách
“ Ờ ờ không sao không sao ”
“ Nào dô dô thôi ”
“ Rồi rồi uống đi, uống ngon quá ”
Mỉm cười hài lòng khi thấy gương mặt người nào cũng vui tươi, đúng là công việc này cũng không đến nổi tệ, Xoay người bước vào bên trong để tiếp tục phụ bà chủ.đang đi ngang chợt bị một cánh tay nắm lại Nhỏ ngừng lại. Ngihêng đầu về phía mấy ông bạn già đó “ Nè cô àh rót chô tôi một chén có được không.rót đi ”- Mặt mài đỏ lên vì rượu, tay nâng cái chén lên trước mặt nhỏ
“ Dạ được he nè con rót mà chú đừng uống nhiều quá, chú uống sai rồi thì làm sao đi về được ”
Để chiều lòng người cao tuổi, nhỏ cũng vui vẻ, cầm chai rượu lên và rót vào
“ À à ”- ông cười trừ.
Tuấn đứng bên ngòai, chợt từ lúc ông già đáng ghét ( trong mắt tên này nha hổng phải tác giả!) nắm lấy tay Phương, tự nhiên người Tuấn trở nên nóng,.lòng muốn tức điên lên được. Đúng vậy cơn ghen lại bắt đầu nổi lên trong người rồi.
“ Uh m uhm hà rượu ngon quá đi nào cô cũng uống một chén cho tôi vui đi ”- Miệng nói, tay đã nhanh mà rót rượu vào cái chén bên kia nâng lên đưa về phía nhỏ.
“ Không uống không uống đâu chú ”- vừa cười vừa đưa tay lên quơ quơ từ chối
“ Nè đừng có ngại mau ngồi xuống đây ngồi xuống đây ”
Đừng dậy khỏi vị trí của mình, ông lôi nhỏ ngồi vào cái ghế đó.nhỏ muốn dở khóc dở lên được nhưng thôi, một chén cũng không chết gì, hơn nữa, họ cũng không phải là dạng người trêu ghẹo.
Vừa thấy nhỏ ngồi xuống ghế, máu trong đầu Tuấn lại nổi phòng phọc lên, tức đến vỡ não.
“ Nào nào cô phải uống với chúng tôi một chén,,,như vậy mới được ”
“ Đúng đúng, uống đi uống đi.”
Đành cười tươi rồi nuốt hết đóng nước cay cay nồng nồng đó vậy, mặc dù thật ra, nhỏ không hề biết uống thứ rượu này
Nhấp được một miếng, khi ông vui vẻ, định vỗ lấy vai của nhỏ bất chợt một bàn tay khác.lôi bật người nhỏ dậy.kéo ra
? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây, liệu người đó có phải lạ Tuấn không, rồi giữa hai người xung đột hay hòa bình?
Còn Nghi, cho đến khi nào mới gặp được Phong nhỉ.cả cái trò quái ác đó nữa. nó có tìm ra hung thủ gây án không?
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie