Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
gay lúc này tại Anh 9 giờ sáng
“ Gíam đốc, đây là bản tài liệu tôi đã sửa theo yêu cầu của ngài ”
“ Được rồi cứ để đó, lát nữa tôi sẽ xem ”
“ Vâng ”
Cúôi chào người con trai đó, anh nhân viên bước ra ngòai
Píp píp píp
Bpp
“ Là mẹ à, giờ này không phải mẹ có hẹn với JEN bàn về chuyến du lịch sao ”
“ Cái thằng con này, bộ trong mắt con, mẹ là một người chỉ biết tối ngày đi chơi thôi à ”
“ Con không có ý đó”- giọng nói pha chút nụ cười
“ Thật ra mẹ gọi con là muốn nhắc rằng, ngày mai con bay rồi, làm gì thì làm nhưng cũng phải nhớ ăn uống đúng bữa, ngủ đúng giờ, à còn nữa thỉnh thỏang cũng phải gọi điện ẹ đấy có biết không ”
Hắn cười thua với những lời nói của bà Châu, sao nghe cứ như đang dặng dò một đứa trẻ sắp đi học vậy -
“ dẠ dẠ mẹ nói thì sao con dám cãi được, con sẽ làm đúng theo những gì mẹ đã dặn, thưa mẫu hậu của con!”
Bà Châu cũng cười phì với thái độ của hắn.-
“ Thôi được rồi, mẹ phải đi du lịch đây, con cũng phải cố gắng làm việc đấy biết chưa.”
“ Vâng vâng ”- nói mà đầu cũng gật theo lia lịa.
Cạch
Kết thúc cuộc nói chuyện với bà Châu, Phong chuẩn bị sắp xếp lại những hồ sơ rồi cả tư liệu cho cuộc hợp tác vào nay mai. Phải, không biết thời gian liệu có đếm ngược nữa không, Ngày mai Phong sẽ bay trở về nơi đó nhưng lại mang trong người, một con người hòan tòan mới.
Đóng các xấp giấy lại, chợt lâu lâu, đầu hắn không hiểu vì sao đầu lại đau buốt lên
Nghe bà Châu kể lại, chính bà cũng gần như ngất xỉu khi nghe tin hắn được tìm thấy ở vịnh HOSAI
May thay, ngay tại đó, cũng chính là nơi tài xế cũng của ba Phong ở, Ban đầu hình vẻ mặt Phong, ông thấp rất giống người nào đó, cứ nghĩ mờ mợi cho đến khi thay đồ cho hắn. Tình cờ ông thấy trên người Phong, dưới cổ tay hắn có một cái bớt nhỏ, gần giống như hình vuông, y hệt như cái bớt có trên tay của cậu chủ Anh Phong.
Hắn bị thương rất nặng, nến không kịp truyền máu có lẽ sẽ nguy đến tính mạng.
Đưa Phong vào bệnh viện, tuy nơi này không đầy đủ tiện nghi như thành phố, nhưng rất may, lọai máu Phong cần lại không hề thiếu có thể nói rằng trong cái chết hắn vẫn còn tia hi vọng.
Sau khi, các bác sĩ đã giúp Phong sát trùng.khâu lại vết thương ở bụng. Ông tài xế của ba hắn, quay về định đem một ít đồ cá nhân cho hắn. Chợt thấy, áo quần lúc đầu của Phong mặc, đã lan đầy ra vết đỏ ra vì máu, ông đem giặc,.rơi chiếc điện thọai ra
Ồ.! Đó là lọai không vô nước cơ đấy, tò mò, ông nhấn vài nút xem có khởi động được không.
Tuy màn hình đã chuyển động nhưng so với vùng này thì không có lấy một hàng sóng nào cả. Ấn ấn vòng vo một khỏang thời giờ, ông ngạc nhiên khi nhìn thấy trong tập tin chứa ảnh, ngòai hình của một cô gái xinh đẹp ra, còn có cả tấm ảnh của ông Võ.
Tim như đứng lại
Đúng như ông đã hồ nghi, cậu trai trẻ này nhất định là con của chủ tịch quá cố Thiên Anh Võ.
Ngay tất tốc ông lục tung cả các phòng óc trong nhà mình để tìm ra cái thùng giấy nhỏ.
Bên trong có cất giữ vài thứ, khi ông còn là lái xe cho ông chủ mình
Mò tung một hồi, cuối cùng ông cũng kiếm được, nhanh tay thóang các nắps thùng giấy ra, tìm tìm tìm
Chính là số điện thọai liên lạc với văn phòng BLUS
Gọi mãi nhưng vẫn không có ai nghe máy
Thế là ông lại lục xem trong đó còn số điện thọai nào có thể liên lạc không, lát sau, ông tìm được số của bà Châu, nhưng đã mấy năm trời rồi, chắc gì bà vẫn giữ Nghĩ hồi ông cũng nhất phone gọi thử
!
Số máy quý khách gọi không tồn tai xin vui lo
Biết ngay mà, đột nhiên ông trợn mắt, rồi tự lấy tay gõ vào đầu mình cỐC
Thông minh đã quay về với ông., lại mở máy Phong một lần nữa.tra mục danh bạ.thì nguyên cái chữ “MẸ” to đùng đã cho ông kết quả
Tất nhiên khi nghe đựơc tin này, lập tất bà Châu bay từ ý sang đó để gặp hắn.
Nhìn thấy Phong mà lòng bà đau thắc lại, tại sao lại thế này, rút cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn ai đã nhẫn tâm làm ra chuyện này chứ
Nứơc mắt bà rơi đến sưng cả đôi mắt
Một tuần sau Phong tỉnh dậy, mọi thứ mờ mợ trước mắt hắn, dần dần mới hiện rõ ra
Hình bóng bà Châu là thứ đầu tiên ập vào mắt hắn, kinh ngạc nhìn lên giọng tuy yếu nhưng vẫng rõ.-
“ Mẹ ”
Lạy cầu ông trời, thì ra hắn vẫn còn nhớ tới bà mẹ ham vui này, bà Châu cuối người xuống ôm chầm vào thân hắn, khóc ào lên.
Phong mỉm cười, dùng tay xoa lưng bà,dỗ dành không khác gì dỗ trẻ.
Lát sau, dần dầu đầu óc cũng bớt đau lại đưa tay sờ lên thì hắn thấy một mãnh vải bao quanh đầu mình, nghe bà Châu nói, hắn mới biết mình rơi xuống vực, nhưng hình như lại va phải đá ngầm, nên máu bầm trong đầu vẫn còn tích tụ, Tạm thời hắn sẽ quên đi một vài kí ức.
Cứ mỗi khi bà Châu mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra với hắn, thì đầu Phong đau buốt lên, hỏang hốt, bà ôm con vào lòng, không muốn thấy hắn trong tình cảnh này nữa.
Nên bà quyết định, đưa Phong trở về Anh, những gì không nhớ, bà cũng không hối thúc Phong phải nhớ lại nữa. Bà múôn Phong hãy sống với hiện tại, và hãy quên những quá khứ đi quên luôn những chuyện hận thù.
Vì bà biết, hắn đã từng cố chấp khi cho rằng cái chết đó là sát hại, chỉ có hắn nghĩ như thế, thật ra bà Châu đã biết thật sự không liên quan gì ông Khải, nhưng giẫu có giải thích thế nào đi chăng nữa. Hắn cũng không nghe.
Có lẽ, quên đi cũng là một chuyện tốt. Bà Châu không hề hay biết, đã có một người con gái từng hiện diện trong tim trong trí Phong, và bà cũng không ngờ được những gì hắn và nó đã trải
Sau công việc, Phong quay trở về nhà
Từ khi sau vụ tai nạn đó, đôi lúc hắn thấy đầu trống rỗng, đặc biệt khi đã chìm vào giấc ngủ, hình bóng của người con gái đó lại hiện lên làm hắn giật mình tỉnh dậy, xen lẫn vào đó là cơn đau buốt của cái đầu.
Chiếc điện thọai của Phong, vô tình không biết, bà Châu nghĩ, nếu đã quên thì thôi hãy cho nó trôi theo vậy Đâm ra sự tồn tại của những tấm ảnh trong đó bị xóa đi một cách vô tình vô thức.
Ngày mai là Phong sẽ trở về
Liệu nó và hắn có còn duyên nợ với nhau nữa không
Với trí óc của Phong lúc này, cho dù thấy nó chưa chắc hắn nhận ra được
Chuyện gì sẽ lại mở ra giữa nó và hắn đây.?
Còn Phương lúc này, sau 4 năm cắch biệt, nhỏ đã ở đâu
Đón xem những tập sau các bạn nhé!!
CHÁP 47
Duyên Hay Nợ!
Sau khi Phong mất tích tập đòan SPY cũng im vùi bên nơi nó ở. Nhưng mặt khác không ai biết rằng, SPY lại đang phát triển rất mạnh bên Anh, do hiện tại, nó không chạm tay vào đóng giấy nhựa đó. Nên không hề biết trình tự phát triển của các liên minh. Phải rồi cho tới bây giờ vị trí liên minh giữa KEY và SPY vẫn đuợc Tuyết giữa nguyên vẹn.
Vì đây là điều mà Nghi muốn, nên cô cũng không từ chối đựơc. Hơn nữa, cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi trở về với vị trí của mình, Phong đã xem lại các hồ sơ, và tình cơ thấy được bản hộp đồng của phia bên mình và SNO một tập đòan không mạnh nhưng khá vẫn, tiếp theo hồ sơ bên dưới là của KEY, nhưng trời xui đất khiến. Phong chỉ ngừng tại đó, không lật lên nữa, nên hòan tòan không biết gì về KEY.
Nhưng sau lại bị quăng vào thùng thủ, khi hình như nó vẫn còn hiệu lực. Hơn nữa lại không hề có cái đơn nào chứng minh hai bên đã ngưng thảo hiệp.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phong quay trở về để bàn thảo lại với bên SNO đấy.
Tại tập đòan BLUS
“ Nè, thấy gì chưa, hôm nay cô nàng chảnh chọe đó lạ tới ”- Một nhân viên nữ nói với vẻ mặt không mấy là ưa cô nàng chảnh chọe đó.
“ Bà làm ơn, người ta đẹp lại giỏi, hơn nữa hai tháng sau là đính hôn vốn giám đốc rồi, thôi mơ mộng đi.”- cô bên cạnh đốp chap lại.
“ Gì chứ, bộ bà không thấy giám đốc luôn tỏ ra lạnh lùng với cô ta sao ”- Vẫn cuơng tới cùng
“ Với ai chẳng vậy, có phải chỉ mình cô ta đâu ”- Bình thản nói.
Chợt
“ Nhưng mà cũng đúng, hồi đó, giám đốc rất hay cười, đôi lúc lại còn trêu chọc nhân viên nữa, sao bây giờ thay đổi dữ vậy.”
“ Bởi mới nói, cái cô nàng thấy ghét đó, chỉ được gia thế cao sang từ cha, chứ nếu đem ra so với tôi, thua xa lắc xa lơ đấy.”
Cô ngồi cạnh, đổ mồ hôi hột, khi thấy bà đồng nghiệp của mình tự tin phát ớn.-
“ Xuống dùm cái đi bà nội.”
“ Xí ”- hất hàm lên, sau đó quay trở lại công việc.
Cạch
“ Anh chiều nay mình đi ăn tối với nhau nhé.”
Vừa đóng cửa phòng làm việc của tên này, Chi lập tức lao vào lòng, ôm trọn lấy người Tuấn nũng nịu
“ Đây là công ty, chiều nay anh có hẹn với khách rồi”- Hành động và gương mặt đã vô cảm rồi, vậy mà cả giọng nói còn vô cảm hơn. Lạnh như tuyết Thấy Tuấn bất ngờ tháo tay mình ra cô nhăn mặt.
“ Có sao đâu, chẵng phải hai tháng nữa là chúng mình cũng sẽ đính hôn sao ”
Với tay lấy số hồ sơ mở ra đọc, miệng nói -
“ Khi đó hẵn tính.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lung của Tuấn, dù Chi có nũng nịu, ra vẻ dễ thương cỡ nào thì thái độ đó cũng không hề thay đổi, tức lên cô lấy chiếc túi sách, rồi bỏ ra khỏi phòng sau tiếng đập cửa mạnh
RẦM
Bước đi với vẻ mặt tức tối
Cô nhân viên lúc nãy nhìn Chi cười khỉnh -
“ Thấy chưa, tôi nói có sai đâu, chưa đầy 3 phút đã tự bước ra về.”
Thở dài với cái màn nhiều chiệu của đồng nghiệp mình -
“ Bà cũng rãnh nhỉn, ngay cả chuyện này cũng ngồi mà tính với nham~.”
Quay trở lại bên trong. Tuấn ngữa người ra ghế, tay đưa lên che trán mình, suy nghĩ gì thì tác giả bó tay.không tài nào biết được.
Với cái thái độ đó đủ thấy Tuấn không hề ưa Chi, nhưng không hiểu tại sao lại đồng ý đính hôn vậy nhỉ, nếu nói về gia thế lại càng không.
Giữ IKEA và BLUS vẫn họat động một cách riêng lẽ, không hề hợp tác gì, còn nói về RASE sau khi phát hiện có sự nhún tay của Chi, lập tức Tuấn đã rút hết ra, không thèm ngó ngàng đến cái tập đòan đó nữa.
Nhỏ đã đi, tên này cũng thay đổi, mất người yêu lẫn người bạn. Tuấn galăng, vui vẻ, hay cười ngày nào nay đã chết. thay vào dó là vẻ mặt lạnh đến sát người, giọng điệu cũng vô cảm đi.
Dù đã có tìm nhỏ, nhưng kết quả lại là con số không, bao nhiêu đêm say mềm với rượu, mọi thứ trong phòng bị phá tan không mảnh giáp. Đập vỡ tức cả
Nổi giận cũng nổi giận rồi.
Khóc cũng đã khóc.
Bây giờ có thể làm gì nữa chỉ còn cách tự biến mình thành 1 con người khác.
Hôm nay, sau chuyến bay dài, cuối chùng Phong cũng đã đặc chân lên mãnh đất mang đầy mùi hương của hòai niệm.
Không hiểu sau hắn cảm thấy nơi đây rất là quen thuộc. Thật kì lạ nhưng lại không tài nào giải thích được.
Tút.Tút Tút
Cạch
“ Có chuỵên gì ”- Tuyết nhấn phone lên, tay vẫn không ngừng xóay vào những con số trên mặt bìa
“ Dạ thưa giám dốc, Cuộc hợp sắp bắt đầu rồi ạ ”
Tịch
Cây bút rơi khỏi tay cô, nghe mà cứ như sét đánh vào đầu ấy,
Bệnh lười lại tái phát, bó tay với bà này.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Nhất Long, nó đã chuẩn bị đẩy đủ hết mọi việc. Suốt ngày nay, ông Khải cũng chung tay góp sức, đó chính là dẫn Nhất Long đi vòng vòng ngòai đường, vì nếu để ở nhà, thì còn gì là bất ngờ nữa.
Tuyết nhùi đầu giải quyết xong hết đóng công việc, rồi phóng vèo bay về nhà.
Chạy thục mạng vô
Bp Bp Bp
RẦM
Giật thót người vì cái chiêu mở cửa kinh khủng của cô, nó hét lên, quạo quọ.-
“ Chị làm em xém tí là chết vì đứng tim đấy ”
Cười huề cộng giả điên.-
“ Hê.hê hê cho chị xin lỗi, à mà ba và Nhất Long vẫn chưa về à.”
“ Ừm, em dặn papa cỡ 6 giờ hãy ve, vì em vẫn chưa làm xong ”- miệng nói tay không ngừng cầm con dao cắt
Bước gần tới sau lưng Nghi, Tuyết thọt tay bóc sợi mỳ nhìn thật hấp dẫn cho vào miệng mình -
“ Chà,.càng ngày tay nghề càng cao nhỉ, ” Nói xong, liết mắt sang cái bàn há hốc mồn lên
“ TRỜI! Đừng nói với chị là mình em làm hết đấy nhà ”
Bà này hỏi sao quái thế, nó chu mỏ đốp lại -
“ Chứ chẳng lẽ ma giúp em à ”
Nhìn nó cười một cái,, rồi cô cũng bắt tay vào trang trí căn phòng
Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi
CẠCH
“ Ông ngọai, sao lại phải bịch mắt con vậy, tối quá hà, Nhất Long hổng thích tối đâu.”
Ông Khải hai tay che mắt thằng bé lại, bước đi nhẹ nhàng theo phía sau, -
“ Có ông bên cạnh, con đừng sợ chỉ còn vài bứơc nữa là ok ”- Gìa mà nhí nhảnh ớn nhỉ
Nó dơ tay ra hiệu cho ông
1
2
3
Buôn tay xuống
“ TAA A ĐAN.ĐAN.N ”- Hai chị em đồng thành
“ Á Á ”- Mắt to tròn mở ra hết sức, trứơc mặt Nhất Long là một chiếc bánh sinh nhật to ơi là to, xung quanh còn đặc khắp món quà nữa, chưa hết, trên bàn tòan là những món mà Nhất Long thích ăn hét tóang lên, chạy ào tới
“ MẸ NGHI LÀM CHO NHẤT LONG HẢ ”- Ngó lên ngó xúông chiếc banh to đúng, bên trên là một con gấu bự thiệt bự làm bằng kem đôi mắt như đầy sao, cứ xúyt xoa xúyt xoa nhìn chiếc banh.
Vừa dứt lại quay sang bên kia, ôm một con gấu thật bự, nhưng lần này không phải là gầu bằng kem, mà bằng long mềm mượt ấy chứ.
Gương mặt đo đỏ hồng hồng lên vì cười đến mỗi cả miệng hết quà của mẹ Nghi, lại có quà của mẹ Tuyết.
Cả ông ngọai cũng có quà cho Nhất Long nữa, đó là một chíêc máy bay bằng mô hình, hình thôi là đã thích.
Thấy con cứ chạy hết chỗ này tới chỗ khác, tay hết ôm gấu bông rồi lại quay sang mô hình, chợt nó tự hỏi -
Mãi ngẩn ngơ nghĩ gì trong đầu mà khong biết Nhất Long đã chét banh kem lên mặt nó từ lúc nào.
Đột nhiên thấy ông Khải và Tuyết cứ ôm bụng cười, nó chả hiểu gì cả, vẻ mặt ngu khong đỡ chìa ra -
“ Gì thế, sao lại nhìn con cười.!”
?
Bất giác tự hiểu, nó liền đưa tay sờ mặt thì ” ÔI TRỜI ƠI, SAO CON KHÔNG CHÉT LÊN MẶT MÀ LẠI CHÉT LÊN TÓC MẸ VẬY ”
“ HA HA.HA.” Tuyết cười rủ rượi mà dính đòn lúc nào cũng không biết, Nhất Long cũng tặng cho cô một cục lên đầu.( Thằng nhóc này, lựa chỗ chét cũng độc thiệt )
“ HA.HA.HA ” thấy Nghi cười mình, tự nhiên cái tay bất chợt đưa lên sờ thử tá hỏa ra
“ Á Á.CÁI GÌ THẾ NÀY.”
Nhất Long cười khúc khích nói -
“ Con yêu cả hai mẹ Nghi và mẹ Tuyết luôn ”
Chứng kiến cảnh tượng chơi ngu, ông Khải thầm nghĩ
Nhưng chợt nghe Nhất Long nói thê, ông giả bộ giận -
“ Chà, vậy là Nhất Long không yêu ông rồi.”
Cười toe tét lấy tay chỉ về hướng ông -
“ Đâu cơ, ông ngọai là cục bự nhất đấy.”
“ WHAT!!!”
Nó cả Tuyết, hai người cười đến quẹo quai hàm khi nhìn vẻ ngồ không đỡ của papa, chợt những con mắt nhìn nhau rồi cười nham hiểm
1
2
3
SỐP LÁ CÀ
Nhào lên như cứơp giựt, tay ai cũng bóc một nắm banh kem ném vào người đối diện, mặc xác quen hay không quen trừ bản thân mình ra là cứ nhắm mà ném.
“ Vui quá cho Nhất Long tham gia với.”
“ Nhất Long qua bên mẹ nè, ”
“ Gì chứ, bên mẹ Tuyết an tòan hơn ”
“ Nè ông ngọai không đáng tin sao ”
Nghĩ sao ba người tranh nhau một thằng nhõ
Nhìn qua nhìn lại rút cụôc thở dài một cai’
“ Nhất Long hiểu rồi ”
Vừa dứt câu, cậu bé bóc cả hai tay vào chiếc bánh, nệm ỗi người một quả
“Á Á CON DÁM NÉM MẸ SAO ”- nó hét tóan lên khi người nhận chuởng đầu tiên là nó
Tích tắc sau hai giây, Tuyết cũng lãnh trọn
Ông Khải lần này khôn nhỉ, núp phía sau ghế so fa, nên không hề dính đạn.
Tự nhiên thấy sao im lặng quá, dần dần ông nhố cái đầu lên
BẸPPPPP
Cả ba cùng nhau ụp nguyên cái banh lên đầu ông Khải, Nhất Long không nói gì chỉ cười ha ha, còn nó và Tuyết -
“ Ấy! chơi vậy mới công bằng chứ papa ”
Núp chi để rồi lãnh trọn cả ổ
Cứ thế mà căn nhà rộn nức lên tiếng cười lẫn tiếng rượt đuổi. Đồng thời một tính hiệu phải dọn nhà đến mòn lưng cũng bắt đầu nhấp nháy. Đúng vậy nhìn cái nhà không khác gì cái chuồng heo hết. Kem dính chền bệch trên nền, thảm cũng không tha.
Sau một đêm cười đến không thể cười nổi vì phải thức mà dọn dẹp cho đến sa’ng mới xong, Tuýêt thì lại được ưu tiên vì mai còn phải đi làm, nên ko cần dọn mà bay thẳng cẳng vào phòng ngủ, tất nhiên sau khi đã tắm gọi ông Khải cũng dẫn Nhất Long đi tắm rửa, chỉ còn mỗi mình Nghi là cong lưng với đóng hỗn tạp này. Tuy mệt nhưng nó lại cảm thấy rất vui vì đã mang lại cho con một buổi sinh nhật như thế.
Chợt
Nền gạch uớt đi vì nứơc mắt cuả Nghi rơi xuống tay lau nhưng mặt lại khóc
Nó nói lên giọng nhỏ, nức nở -
“ Hôm nay là sinh nhật lần thứ 3 của Nhất Long anh à con lại thêm một tuổi rồi,.nhưng sao anh vẫn chưa về sao anh không về với mẹ con em hức hức, hức
Em phải làm thế nào đây phải. làm sao Phong em sẽ. chết vì nhớ anh. mất em rất nhớ.anh ”
Trong đêm, người con gái vẫn rơi những giọt nước mắt, trong tim hơi thở trở nên đứt đọan sự chờ mong mòn mỏi, cái tình yêu mà Nghi trao Phong sao lại đau khổ như thế, sao lại nỡ hành hạ một trái tim chưa bao giờ ngừng rỉ máu.sao đến bây giờ, bàn tay ấm áp ấy lại vẫn chưa xuất hiện để rồi xoa dịu cái đau, cái nhứt trong lòng đó sao lại để người con gái này.đêm nào cũng mong cũng chờ đến khô cạn nước mắt đi.
Vẫn như mọi hôm ông Khải đưa Nhất Long đi nhà trẻ rồi lại về, nó thì cũng bắt đầu thấy chán khi phải ở nhà suốt thế này, quay về công ty lại bị bà chị xua đuổi như đuổi tà vậy.
Chợt nó nảy ra ý nghĩ
Thế là nó sách chiếc túi đựng hồ sơ của mình, rồi cầm theo bản điều tra về một số công ty trong phạm vi thành phố
Đi một hồi chỗ này được, nhưng xa quá, nó lại không thích lái xe KHÔNG DUYỆT!
Chỗ này! ừhmmmmmm cũng không được, không xa nhà, nhưng lại xa trường của Nhất Long như thế thì rất bất tiện trong việc đưa đón KHÔNG DUYỆT!
Đi hết nơi này tới nơi khác, nó cứ lập đi lập lại hàng trăm lần chữ KHÔNG DUYỆT!.
Một lúc sao
.
Ngườc lên nhìn công ty đó Phìa ngòai treo tấm bảng
[ Chi Nhánh B-SNO ]
Mỉm cười với chính mình, nó như ra hiệu chào tấm bảng
“ SNO! TAO TỚI ĐÂY ”
Tại Chi Nhánh Chính của SNO.
“ Ồ.Cậu làm tôi bất ngờ thật ”
“ Chào ông, tôi là Thiên Anh Phong.”- hắn đưa tay ra bắt
Sau màn chào hỏi, hai bên bắt đầu nói chuyện về hợp đồng
“ Thật ra, đã một thời gian rồi, chợt một ngày phía bên cậu mất liên lạc với chúng tôi, nhưng số vốn thì vẫn còn, không bị rút.”
“ Vậy sao ”
“ Trước đó chính cậu đã đề nghị ta nên mở rộng thị trường SNO bằng cách tạo thêm chi nhánh, chúng tôi cũng đã đồng ý, nhưng vì sự mất liên lạc nên tạm thời B-SNO chưa đựơc tổ chức hợp lí, nhân viên cũng đang trong thời kì tuyển dụng”
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, rồi -
“ Ngài nói, chính bên SPY đã chổ động huy vốn vào thành lập B-SNO sao?”
“Đúng vậy, vì chúng tôi không đủ nguồn, nên SPY đã quyết định hợp tác, chính vì thế thật ra bên ngòai là danh nghĩa của chúng tôi, nhưng thật chất nó được xây từ vốn của cậu ”
“ Thì ra là vậy.”
Thấy hắn cứ đắng đo suy nghĩ, giám đốc SNO cứ tưởng, Phong đang nghĩ vì sao mình bỏ vốn nhưng lại để họ đứng tên như vậy có lợi gì cho hắn thành ra ông lên tiếng.-
“ Nếu cậu để tâm đến ”
“ Không, tôi đến đây để tiếp tục khỏang hợp đồng giữ chúng ta, cứ xem B-SNO là sự hợp tac giữa chúng ta vậy.
Tôi sẽ giúp ngài kết cấu lại tổ chức đó, đổi lại, ngài có thể giảm 2% tỉ số nhập hàng bên Anh cho SPY không
“ Ồ! nều chỉ có thế thì không vấn đề gì cả, cám ơn cậu đã tiếp tục hợp tác cùng chúng tôi ”- ông mừng vì cái yêu cầu hắn đưa ra thật sự quá đơn giản, giảm 2% thị trường bên Anh thì, nó không quá khó với SNO. Vội đứng dậy chìa tay ra phía hắn.
“ Tôi cũng rất vui vì lại tìm thêm một liên minh vẫn chắc.”- đón nhận lấy.
Ngưng một khỏang hắn nói tiếp
“ Ngài có thể cho tôi xin tất cả danh sách nhân viên ứng cứ cho B-SNO đợt này không.”
“ Tất nhiên rồi, cậu chờ tôi một chút ”
Sau buổi gặp mặt đó, thế là Phong đa có trong tay danh sách của nhân viên xin việc. Hắn nào biết, một trong những bìa vàng trong đó có tên của một cô gái mà hắn quen
Vậy là chỉ hai ngày nữa, Phong sẽ chuyển sang B-SNO, và chính thức quản lí công ty đó. Dù chỉ là một chi nhắn nhỏ, nhưng điều đó càng làm hắn thấy thú vị hơn, so với việc điền khiển một Tập Đòan đã vốn hùng mạnh thì thách thức lần này có lẽ hấp dẫn hơn cả tập đòan ấy chứ.
Sau khi đã nộp đơn xin việc, điều nó làm bây giờ chỉ là ngồi đợi cuộc điện thọai trả lời từ phía B-SNO mà thôi.
Tại Một Vùng quên
“ Em đã suy nghĩ kỹ chưa, ”
“ Phải chuyển đi thật sau ”- giọng nói có phần không muốn
“ Ngốc này, thế em muốn một tài năng như Chấn Vũ lại vì em mà bị hao mòn tại nơi này à ”- Gịong lớn tiếng.
“ Nhưng thật ra ” – nói một nữa, một nữa không muốn nói.
“ Không nhưng nhị gì cả, ngay mai lập tức lên thành phố ngay, nếu không anh sẽ gói em vào thùng rồi gửi đi lên đó đấy ”- cười true đùa.
“ ”
“ Mẹ ơi! Mẹ ơi!.”
Định nói gì tiếp thì đã bị tiếng kêu của Chấn Vũ cắt ngang, Phương xoay đầu về hướng thằng bé, tay vẫy gọi
Thằng bé đáng yêu cứ nô đùa trên cánh đồng xanh mươn mướt, trên tay là con diều gọng bằng tre thân bằng giấy, do chú Quân làm cho.
Nhỏ cứ mãi nhìn con cười mà quên mất lúc nãy mình định nói gì nữa.
Chợt Quân đưa tay xoa đầu nhỏ.-
“ Đừng suy nghĩ nhiều nữa, điều đó là vì Chấn Vũ mà ”
Nhỏ quay đầu sang nhìn anh với ánh mắt vừa muốn đi, nhưng cũng vừa không dám rồi lại chuyển sang nhìn Chấn Vũ. Phải, như lời cô giáo nói, nếu đựơc học trong một môi trường đầy đủ có lẽ tương lai tốt đẹp sẽ đến với đứa con bé bỏng của nhỏ nhiều hơn.
Chấn Vũ tuy chỉ mới 3 tuổi, nhưng lại có khiếu về kĩ năng vẽ, mặc dù tại đây vẫn có trường có lớp để học. Nhưng để trao dồi và có cơ hội dự thi các giải thưởng thì có lẽ phải chuyển lên thành phố mới được. Vì có khi nào họ tổ chức thi vẽ dưới một vùng quê xa xôi này đâu.
Chấn Vũ rất mê vẽ, ngày nào cũng cùng đám trẻ trong làng chạy ra cánh đồng, nơi đã thu họach, chỉ còn lại mặt đất hơi ẩm có thể vẽ lên đó một cách dễ dàng.
Ngòai việc sợ phải đối mặt với Tuấn, nhỏ còn e ngại về tiền bạc. Với tất cả những gì bây giờ nhỏ có, cùng lắm chỉ đủ trang trải, cầm cự chừng 3 tháng là cùng.
Như hiểu đựơc cái phiền về tiền bạc qua vẻ mặt nhỏ, Quân đưa tay vuốt mái tóc Phương, nói.-
“ Em đừng lo, sau khi anh xong việc nơi này, rồi anh cũng sẽ lên trên đó với em.”
Ngạc nhiên khi nghe Quân nói thế, nhỏ lập tức từ chối lại -
“ Không, em sẽ tự tay mình nuôi nấng Chấn Vũ, em không muốn nhận sự giúp đỡ nào hết, anh đừng làm như vậy ”
CỐC
“ Cái con bé là, cả lời anh hai cũng không nghe à.”
Ôm cái đầu đau điếng khi bị Quân cốc một cục, nhỏ nhăn mặt.-
“ Nhưng ”
“ Cứ như những gì anh đã nói, nhất định sau khi xong việc, anh cũng sẽ lên đó, lúc ấy em không được đuổi anh ra khỏi nhà đấy.”
Trợn mắt lên -
“ Nè, em còn không biết có đủ tiền để thuê không, giờ thêm anh nũa, điên à ”
“ Ax x.chưa gì đã biến thành nô lệ của tiền rồi.sao cứ mở miệng là em cứ nhắc tiền tiền thế ”- Qụao quọ với Phương.
“ Cuộc sống đó là thật tế với em ”- Thở dài một hơi, nhìn về phía xa xăm
Cuối cùng, không còn cách nào cả, Phương đành quay trở lại thành phố vì con vậy. Từ khi gặp lại Quân trong tình cảnh thảm thương nhất của mình, nhỏ đã được anh giúp đỡ rất nhiều. Quân thương Phương không khác gì em ruột, nhỏ cũng vậy. Đôi lúc nhớ Long mà lòng Phương đau thăc lại, nhỏ đã bỏ đi mà không them nói một lời, chắc Long buồn nhỏ lắm. Cả Nghi nữa, người bạn mà nhỏ quý, yêu mến nhất
Với Tuấn, đêm nằm Phương cũng chìm trong nứơc mắt, cứ hễ nhỏ vừa ngủ, hình ảnh tên đó lại hiện ra, khiến Phương chòang tỉnh dậy, gương mặt bé bỏng của Chấn Vũ, sao lại giống Tuấn thế, ôm con mà ngủ khi tim đau, lòng nhói
Có lẽ ông trời còn thương lấy Phương, gặp lại Quân, người đã từng mang lại tiếng nói giọng cười cho nhỏ đúng vậy không ai khác, chính là Phùng Minh Quân.
Sau một đêm trên chuyến xe lửa, nay bước chân nhỏ đã đặc lên mảnh đất ngập đầy kỉ niệm
Vừa mới lên thành phố, lại vào cái thời gian tối nữa chứ, một tay bế Chấn Vũ, một tay cầm tờ địa chỉ Quân đưa, đó là một khu trọ bình dân, giá tương đối, lại là nơi khá an tòan. Gần dó cũng có công viên, khu chợ, và cả trường học nữa.
Vốn sinh ra trên thành phố này, nên việc kiếm địa chỉ không khó gì với Phương là mấy.
Thấm thóat sau nữa giờ đồng hồ, rút cuộc, nhỏ cũng đến được nơi
Kính kong kính.kong
Cạch
Một bà lão, nhìn phúc hậu, ra mở cửa -
“ Ai vậy, đã khuya thế này ”
“ Dạ cho cháu xin lỗi, nhưng có phải ở đây cho thuê không bà ”
Nhìn Phương tay bồng con, vai kia lại mang cả chiếc túi to đùng. Bà lão vội giúp nhỏ xách đồ vào -
“ Trời, khổ thân, sao lại đi vào khuya thế này, người thằng bé lạnh hết cả lên rồi tội quá ”
Phương biết điều đó nên mới chạy hết sức có thể, ngay cả chiếc áo khóac của mình nhỏ cũng mặc cho Chấn Vũ, với cái áo thun phong phanh, gương mặt Phương chợt tái đi vì lạnh.
Bà lão là chủ của ba căn phòng trống ngang dãy nhà, cũng may vẫn còn dư một phòng trọ, nên tất tốc bà cho nhỏ vô thuê. Lại thương cảnh gái một con, bơ vơ vào đêm tối thế này. Bà ân cần giúp đỡ
Nhỏ chợt thấy mình may mắn vì gặp được chủ nhà tốt như thế này, nhưng khong phải vì thế mà không trả đều đặng tiền nhà được.
Vừa cất đồ đạc, và bế Chấn Vũ lên giường nắm, lập tức Phương móc những tờ giấy nhăn nhui ra, duốt duốt cho thẳng rồi đem đưa cho bà lão.
Lúc đầu bà liên tục từ chối vì, bà muốn ở hết tháng hãy trả, nhưng tính nhỏ đâu phải ra đó nên thúc ép không ngừng, rồi bà cũng phải đành nhận lấy từ tay nhỏ.
Một phần vì Phương sợ, nếu gặp trắc trở đột ngột, cũng sẽ không phải lo vì chưa đóng tiền nhà, nên tốt nhất, đầu tháng là chuẩn.
.Sáng hôm sau, Nhỏ dẫn Chấn Vũ đến nhả trẻ nhập học, tuy học phí khá cao, nhưng nếu không để con ở đây thì không tài nào nhỏ yên tâm mà đi kiếm việc được. Bên cạnh đó, Chấn Vũ cũng sẽ vui hơn khi cò bạn cùng chơi. Một công đôi việc.
Thế là lại thêm tiền học phí rồi. Chưa có việc mà đã tiêu một khoảng không nhỏ. Khi vừa đưa Chấn Vũ vô trong lớp, gặp cô giáo, trao đổi vài thong tin, sau đó hôn tạm biệt con, nhỏ bắt đầu đi kiếm việc.
Vì giữa chừng bỏ đi nên cả bằng tốt nghiện nhỏ cũng không có, tuy Phương rất giỏi Anh, Tóan và Hóa nhưng lại không có gì làm chứng cả, vì thế nghề dạy thêm xem như đi đứt vậy
Đi một hồi chợt nhỏ nhìn thấy bên ngòai một công ty khá lớn, có đề tấm bản nhỏ bên góc trái là cần người quét dọn- làm vệ sinh, lương theo giờ, lại không hạn chế thời hạn. Có nghĩa nhỏ có thể lảm bao nhiêu giờ tùy theo ý cũng được, `Nhưng ít nhất phải là 5 tiếng hơn nữa lại có canteen cho nhân viên, ồ vậy là bao ăn nữa đấy
Thế thì còn gì bằng tất tốc Phương bước vào xin việc
Nơi Phưong xin vô làm là công ty của POP.
Tại tập đòan BLUS
“ Tôi nghĩ chúng ta nên mở rộng sự hợp tác không chỉ với nhữg tập đòan hung mạnh, mà hãy gắn kết cả với những công ty nhỏ nhưng vẫn chắc.”
Một người lên tiếng trong cuộc họp
“ Tôi không tán thành ý kiến này, đúng thật đó cũng đựơc coi là sự đầu từ, nhưng lại hơi mạo hiểm, hơn nữa nếu gắn kết, đồng nghĩa chúng ta phải bỏ ra một số vốn để điều chỉnh hoặc nâng cấp công ty đó lên ”
“ Nhưng tôi lại cho rằng ý kiến này khá sáng tạo, trước giờ chúng ta chỉ tập trung vào những nơi khá mạnh. Nhưng bên cạnh đó, các công ty con càng ngày càng phát triển, vì họ có xu hướng khá trẻ, những í kíên mới mẻ, đột phá cũng đi ra từ các công ty vừa thành lập ấy. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ có thêm được những kinh nghiệm lẫn sang kiến mới khi hợp tác cùng họ đấy.”
“ ”
“ ’”
Cuộc họp diễn ra rất sôi nổi, ai cũng đều nêu lên í kiến của riêng mình, Tuấn nảy giờ chăm chú ngồi nghe, thật sự vài người nói rất có lí, hiện tại rất nhiều công ty mới được thành lập. Đồng nghĩa họ đang xây dựng những bộ óc linh họat mới. chắc chắn rất co lợi khi ta hợp tác cùng.
Về vốn thì không thành vấn đề. Khó là khó ở chỗ phải chọn đúng mục tiêu để đầu tư cho đúng để làm đựơc việc này. Người đó phải có tầm nhìn xa mới được.
Cuối cùng phiếu bỏ quyết định đồng ý cao hơn phía bên không là 2 phiếu, nên bây giờ Tuấn đang chuẩn bị xem xét các hồ sơ tài liệu về những công ty vừa thành lập đó.
Ngồi trong phòng làm việc, tay cứ lực hết xấp này đến xấp khác, mắt Tuấn cứ lướt qua giữa HUK POP TUE
Ba công ty này là có tiềm năng nhất, khổ nổi vì đây là chiến dịch vừa mới đề xuất, nên chỉ chọn đựơc một trong ba công ty mà thử nghiệm với việc đầu tư thôi
Nhìn tới nhìn lui cuối cùng Tuấn chạm tay vào
Tuấn sẽ chọn nơi nào để hợp tác?
Còn Phong liệu khi xem qua hồ sơ các nhân viên ứng cử việc hắn có cảm gíac gì khi đọc tới phần của Nghi?
Một lần nữa, liệu dòng đời có đưa hai người con trai này tìm lại đựơc hạnh phúc của chính mình không
Các bạn đón xem các tập sau nhé!!
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie