When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
HÁP 23
Chuyến đi “Suối Nước Nóng KAI-CHONE ” ( phần cuối )
………………XỌAT………….
“ Á…..Á….a……..................”
Zẹttt…t…………..
Chiếc áo sơ mi tay dài trên người Phương rách tọat ra, té nhào xuống mặt đất, tay vẫn rướm máu không ngừng chảy, cả chân cũng vậy. Gương mặt nhỏ trở nên hỏang lọan lẫn sợ hãi, tím tái hẳn đi. Vì, hình ảnh năm xưa lại tái hiện trong đầu nhỏ, ……………
Trở về quá khứ……….
Ngày hôm đó, trường anh Long có tổ chức buổi liên hoan cả ngày, vì thấy đứa con trai mình cứ nao nức, phấn khởi suốt đêm. Thành ra ông Minh ( cha của Long và Phương ), quyết định, sáng ngày mai sẽ đưa Long đến tham dự. Vốn không yên tâm để vợ con ở nhà một mình, vì khu này khá vắng vẻ.
Sáng hôm sau, ông Minh và Long bước ra khỏi cửa, vẫy tay chào hai mẹ con, rồi lên đường đến đó.
Khỏang trưa ……
Bà Ngân đang lo giặc giũ phía sau nhà, con nhỏ lúc này chỉ mới 4 tuổi, mãi lo chơi đùa trên gác.
……………………KỊT..T..T……..Kẹt…t….cạch…….
Tiếng cạy khóa phát ra, vì vốn ít người nên căn nhà cũng trở nên yên lặng hẳn. Nghe tiếng động lạ, bà Ngân lau sạch lại bàn tay đầy nước, rồi quành ra phía trước xem có ai…………
Bỗng dưng lúc đó Phương buồn miệng, muốn ăn punding, nên chạy xuống dưới nhà. Bà vừa bước đến căn phòng thứ hai, kế cạnh phòng chính phía ngòai, thì cánh cửa bắt đầu hé mở, thụp nhanh sau vách cửa. Kinh hòang khi phát hiện, có kẻ lạ mặt đột nhập vào, không phải chỉ một, mà đến ba thằng ấy chứ (mấy thằng này, chơi ngầu nhỉ đi cửa chính hẵn hoi...!). Người bà trở nên run cầp cầp, sợ hãi. Nhỏ bước long tong từ trên bật than xuống, định la to “ mẹ ơi “, thì bà Ngân đã nhanh tay, bịch miệng con gái mình lại.
Muộn rồi, tiếng bước chân bính bịch của nhỏ đã tới tai những tên cướp ấy. Sợ chúng bắt được, bà nhanh nhẩu đẩy con vào bếp. Mở cái tủ nhỏ bên dưới bồn rửa chén, cho nhỏ chui vào, sau đó kéo lại.
Trứơc khi đóng, bà vội vuốt tay lên má nhỏ, giọng nói run run -
“ Con ngoan,nghe mẹ nói,… ở đây cho đến khi mẹ gọi. Nhất định không được ra khỏi đây, cũng không được lên tiếng dù con có nghe thấy bất kì gì đi chắng nữa, tuyệt đối không được …nhớ chưa....”
Phương nhìn bà với cặp mắt kinh ngạc, có phần sợ hãi-
“ Dạ”
Sau đó, bà lay hoay kiếm vật gì đó……………., lấy ngay con dao trên bếp, cầm chặt, ép vào người. Tiếng sát vào góc bếp, sau cái tủ lạnh.
Những tên cướp, lục lọi, làm rối tung hết căn nhà lên. Gôm được vài món trang sức, và sổ tiết kiệm từ trong phòng của bà và ông Minh. Như không đủ với chúng, lại lùng sục lần nữa, cho đến khi một tên bước xuống khu vực bếp.
Mọi thứ càng lúc càng trở nên khiếp sợ, ngay cả thở bà cũng không dám, nép sát người vào hơn. Chợt,lúc đó Phương sợ quá, người co lại, khúm núm, tiếng run đã khiến cho cửa tủ đông đậy nhẹ, làm cho tên cướp bắt đầu chú í. Càng lúc càng tiếng gần tới nhỏ, vì muốn bảo vệ con, bà liều ra,nhào đến định đâm tên cứơp thì………bị chụp tay lại bởi tên đằng sau.
Tóm được con dao, chúng đẩy bà ngã rụp xuống đất.
Năm đó, độ tuổi của Long và Phương còn rất nhỏ, so ra bà Ngân cũng chỉ trạt khỏang hai - lăm, hai – sáu, phải, bà đã lấy ông Minh khi vừa tròn 19. Đâm ra, lúc ấy, bà vẫn còn rất trẻ, hơn nữa lại là một người phụ nữ đẹp, có nhan sắc. Ba tên đó nhìn nhau cười, thật khốn nạn…chúng kéo xốc bà dậy, dìm xuống bàn, lần lượt thay nhau cưỡng bức.
Nhỏ khóc rồng rã, hỏang lọan, ngay phía bên trong tủ, nhưng không hề thốt ra riếng nào. Nhỏ dùng tay bịch chặt miệng mình, nước mắt tuôn ra như nước. Mỗi khi muốn lao ra thì lại bắt gặp ánh mắt của bà, lắc đầu, như muốn nói.
Kháng cự cũng không xong, bà chỉ có một, chúng đến ba thằng, một tên dùng tay xé tọat áo bà ra, chúng hành động không khác gì bọn thú tính, mất nhân cách. Lã lướt trên cơ thể bà, chúng thay phiên hành xử. Mặc cho người phụ nữ đó vùng vẩy, gào thét.
Mọi thứ diễn ra ngay trước mắt nhỏ, khinh hòang khi chứng kếin mẹ bị như thế, nhưng người lại tê cứng trở đi, không tài nào nhút nhít được. Nhỏ sợ, rất sợ, nhưng không làm đựơc gì hết. Đôi mắt đỏ nhèo đi, gương mặt đỏ tái lại.
Sau một lúc, khi chúng đã thỏa cơn dục vọng, đẩy bà ngã xuống đất, với thân không mãnh áo, gôm hết những gì kiếm được, chúng bỏ đi.
Vớ lấy chiếc áo, tim bà đau như thắc lại, ……………………..thật nhục, thật dơ bẩn….lũ khốn nạn…….!
Bà khóc,... cho cái khiếp trớ trêu của mình, mặc lại quần áo, bà tiếng gần chiếc đủ, đẩy cánh cửa ra….
Gương mặt mất thần sắc, đôi mắt vô hồn của Phương, vẫn không ngừng rơi nước mắt. Bản thân mình cũng sợ hãi, nhưng bà vẫn chịu được, ôm đứa con gái người tê lại như sắt, lòng bà còn đau hơn. Vuốt nhẹ lên đầu nhỏ, bà dỗ trong nước mắt..-
“ Đừng khóc, ngoan nào chúng đi cả rồi...đừng sợ, có mẹ đây...….., nín đi con”
Người vẫn vô hồn, không nói được một câu nào hết. Bế con quay trở về phòng, Phương không ngừng khóc cho đến khi thiếp lại. Dọn lại nhà cửa, ra chợ mua thức ăn, như việc bà vẫn thường làm. Đến tối, khi ông Minh và Long về, bà tỏ ra không có gì cả, dù tim đã hằng lên một vết thương không bao giờ lành lặng. Chỉ kể lại, nhà có trộm, nhưng may mắn, lúc đó bà và Phương đã ra chợ.
Biết chuyện ông Minh lo lắng, hỏi thăm vợ một cách ân cần…..khiến bà cảm thấy sự sợ hải đó, cũng vơi bớt đi một phần. Đúng vậy, có lẽ suốt cả cuộc đời bà cũng không đủ can đảm để nói ra chuyện ấy.
Từ đó về sau, mọi người dần dần mới phát hiện, Phương không nói được nữa, vài ngày đầu thì không ai để ‎, nhưng ít lâu sau họ mới phát hiện ra.
Sau lần đó, nhỏ không bao giờ cười nữa, cũng không thốt lên dù chỉ một tiếng. Biết con đã bị ám ảnh, bà đã cố gắng làm mọi thứ để Phương trở lại như trước. Nhưng kết quả vẫn là con số không. Chỉ còn biết khóc bên con, mỗi khi nhỏ ngủ.
Đi hết mọi bệnh viện, cả đông y cũng thử, nhưng họ đều cho biết rằng nhỏ hòan tòan không bị gì cả. Sức khỏe vẫn rất tốt, không hề có dấu hiệu lạ thường.
Nhưng có ai biết được nhưng gì nhỏ đã nghe đã thấy……….( trừ bà ).
Mọi chuyện cứ như thế mãi cho đến khi………., có một người xuất hiện…………………( để sau nhá ). Nụ cười, tiếng nói ấy lại một lần nữa sống dậy.
Và cũng một ngày kia, trong một tình huống trớ trêu, dở khóc dỡ cười, Nghi – nó đã tìm thấy được “một người bạn chân thật, mạnh mẽ ” – Phương, phải là nhỏ đấy.
Còn bà, từ đó trở về sau, mỗi khi ông Minh muốn gần gũi, thì bà lại lãng tránh. Nhưng tình yêu ông dành cho vợ chưa bao nguội, nên không lúc nào ông tỏ ra giận hờ, chán nản. Ngược lại còn yêu bà nhiều hơn……………………………………………Dần dần, bà cũng bắt đầu chấp nhận….để tạo không gian của hai người bấy lâu bị vùi lấp, Phương đã quyết định ra riêng.
Quay trở về hiện tại…….
Ngay lúc này, nếu là nó, thì có lẽ hai thằng đã thăng thiên, không thì ít ra, cũng chống cự được vài tiếng. Còn Phương, tuy bên ngòai có vẽ hung dữ hơn cả nó, nhưng thật chất, nhỏ không có lấy trong người một cái gì để phòng thân cả. Vốn “ mù võ “ mà…!.
Nghe tiếng hét phát ra từ phía sâu trong khu rừng, đang lùng sục từng căn một, chợt Tuấn giật mình
, tiếng hét thất thanh vẫn không ngừng, lòng nóng như lữa, chạy ào về phía đó.
Phong cũng theo Tuấn, chạy rất nhanh, mong cho nhỏ vẫn ao tòan trước kia bọn này tới.
Quay lại chỗ nhỏ, với tốc độ chạy quá nhanh, thêm lực níu ngược, xuất ra từ phía sau của thằng đang rượt đuổi, bất chợt kéo lại,làm áo nhỏ rách hẳn ra. Để lộ làn da trắng ngần, thân hình quyến rũ. Ngay cả dây áo ngực cũng hiện ra rất rõ ràng……………….
Hai tên đó nhìn Phương………! Dục vọng đã bị đánh thức.
Bịch…bịch……….
Một bước, hai bước……càng lúc càng tiếng gần nhỏ, chẳng thể làm gì được. Cứ chúng tiếng nhỏ lại lùi, dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khiếp sợ ấy.
…………………
“ Không được đến gần, các người tránh ra, đ.ừ.n.g. l.ạ.i g.ầ.n…..”
Nhìn nhỏ, cười một cách thật nham nhở, hai tay cứ xoa xoa vào nhau ( Ặc..). Nhanh như cắt chúng nhào đến chụp lấy nhỏ lại.
“ KHÔNG…….uhm…m…..”
Bịch chặt miệng Phương, hai tay giữ chặc lấy chân nhỏ, còn tên kia cũng ra sức ghì lại. Vùng vẫy chống cự tới cùng. May cho con Phương là đứa lì lợm, cứ thế mà ba người vằn co với nhau.
Chụp lấy cơ hội, nhỏ đạp một phát mạnh thật mạnh vào bụng thằng đang giữ chặt lấy chân nhỏ.
…….Bộp……………
“ Ax…..x………”
Sự đau buốt hiện rõ lên gương mặt thằng vừa bị đá, tức điên lên…
…..CHÁT……
“ MẸ KIẾP, ĐÂY LÀ LẦN THỨ HAI ĐẤY…”
Sau đó bỗ nhàu vào người nhỏ…,chợt hai tên nhìn nhau cười, rồi xoay lại phía Phương.
“ Hê….hê…hê…., đáng lẽ em đã ngủm từ lâu rồi đấy, nhưng làm vậy phí thật..!”
“ Đúng vậy, ngoan ngoan chiều bọn anh một tí, may ra tụi anh sẽ nghĩ lại”- vịnh chặc taitay nhỏ đè xuống, tên còn lại dùng chân chấn lên đùi nhỏ. Lấy khăn nhét vào miệng Phương.
“ Ưhm….m.m..m”
Mạnh quá, không kháng cự nỗi, nước mắt ngày một trào ra. Trước đó 4 phút…………….
Kia rồi….., phóng nhanh vào cái trạch,nơi Phương bị trói.
RẦM..!!
Bước vào trong, mọi thứ rối tung lên, những thanh kim lọai rơi đầy sàn. Một sợi dây nằm lỏn vọn trên nền đất với dấu đức ra do vết khứa.
Mặt Tuấn bỗng tối sầm lại khi thấy lấm tẩm những giọt máu rơi đầy trên đất. Tay siết gồng chặc lại, biến thành một con người rất đáng sợ. Hắn cũng cảm nhận được như thế.
Cả hai chạy theo những bệch đo đỏ rơi trên mặt đất lẫn bụi cỏ do vết máu thấm lại. Càng lúc thân nhiệt trên người Tuấn càng tăng. Ánh mắt không khác gì một con thú dữ đang khát máu.
Chạy được một đọan bỗng mất dấu, ………cuối cùng cả hai quyết định chia làm hai ngã.
Phong, hắn lùng sục khắp góc ngõ trong khu rừng,…..nhưng câu trả lời lại không gì khác ngòai sự tĩnh lặng đến chết người.
“ Ưhm….m…..”- vùng vẫy người một cách quyết liệt.
Bàn tay dơ bẩn ấy bắt đầu lướt nhẹ trên cặp đùi thon gọn ấy qua lớp vải mỏng của quần jean, tháo bung ra khuy nút quần nhỏ. Phương lắc đầu lia lịa.
Tên phía trên vẫn giữ ghì chặt tay nhỏ, miệng cười đểu dã khi thấy gò bong đảo phập phòng nhấp nhô qua chiếc áo bé ngực.
Dời lên phía trên, thằng đó cuối xuống, mặt Phương đỏ tấy lên, muốn gào khóc nhưng không được,nhắm tịch mắt lại…, định hôn một cách ngấu nghiếng trên ngực nhỏ thì…………
….KỊT…….
…..BỐP…………
Lôi suốc thằng vừa định hôn vào người nhỏ, nén văng ra…đá nguyên cú trời giáng vào gương mặt tên đang ghì chặt tay nhỏ, khiến thằng đó suyễn niễn, nhào rập xuống đất.
Tiếng đến ôm người Phương đỡ dậy, nhỏ núp chặt, gọn vào người Tuấn, khóc nấc nỡ, vai run cầm cập.
Ôm lấy thân hình bé nhỏ, ánh mắt Tuấn trở nên điên dại, muốn giết chết bọn chúng khi thấy áo trên người Phương rách tơi tả, cổ tay hằn lên đầy xết khứa, chân cũng vậy.
Run cả người lên, ……lột chiếc áo mình ra, chùm vào nguời nhỏ. Hôn gấp vào môi Phương –
“ Đừng sợ.....anh đến rồi đây...”, vỗ nhẹ, thật âu yếm lên lưng nhỏ.
Chợt tên bị Tuấn lôi văn ra sau lúc nãy........bò dậy, cầm con dao dí tới….
……….Khen…………
Con dao rơi bạch xuống, ( đúng lúc thiệt ). Vút thẳng chân, đá dăng cái vật sắt nhọn ấy. Chưa dứt, hắn còn nắm xền xệt áo thằng đó lên, đập lien tiếp, bầm dập cả mình mảy (Amen! Tội nghiệp,….tội nghiệp….!).
Bế nhỏ ngồi xuống góc cây, Tuấn quay trở lại phía hai con sói ấy. Bằng cặp mắt như muốn xé xác, nuốt gọn chúng vào bụng. Phải nhìn không khác gì cọp săn sói (……! ), Lôi xệch thằng vẫn còn đang chóang váng với cú đá lúc nãy, đánh một cách không thương tiếc. Dâp cho hai thằng nhừ tử.
Lại một cái đạp nữa vào bụng, Phong xử ngon ơ thằng đó. Nhưng có vẻ Tuấn ra tay rất ác, vì bây giờ tên này đã nổi cơn thịnh nộ rồi đánh túi bụi, giờ đây, tên đó thân rã đầy máu. Nằm bẹp dưới nền đất.
Ánh mắt sắt lạnh lên, chồm người xuống,-
“ Tay nào chạm vào cô ấy..?”
Run phát khiếp, người lấm đầy máu, cầm cập tỏ vẻ vang xin. Vẫn như vô hồn. Lạnh lùng lên tiếng-
“ CẢ HAI ÀH ”
Thế là………..RẮC…
“ Á…….Á…………A………….Á…………AH.H……..”
Tiếng hét khinh khủng, thật sự quá dã mang, nhưng bản tính của tên này, vốn đã như vậy từ trứơc đến giờ. Một khi mất kiểm sóat, thì không ai ngăn cản được nữa. Chạm vào người Tuấn yêu thương nhất, thay vào đó là một án tử hình.
Sợ xanh mặt khi thấy đồng bọn bị xử một cách man rợ, bò dậy lồm cồm, lau đầu chạy thật nhanh khỏi chốn này.
Bất giác phát hiện, Tuấn định rượt theo thì hắn ngăn lại (gan nhỉ…..!), Xoay qua trừng mắt nhìn Phong…… Cách có thể khiến tên này dịu lại chỉ còn..-
“ Phương quan trọng hơn đấy”
Dần dần đôi mắt ấy cũng không còn căm phẫn nữa, vội quay lại chỗ nhỏ. Sau đó, hắn đậy tay vào vai Tuấn..-
“ Tao quay lại báo cho Nghi, mày mau bế Phương về, vết thương không nhẹ đâu”- Dứt lời rồi bỏ đi.
……………………………….
Tuấn ngồi xuống cạnh người Phương, nhỏ đã ngất đi lúc nào không biết, khẽ nâng đôi tay yếu ớt, mỏng manh ấy. Hằng đầy vết cắt, lòng đau đến không thở được. Đưa tay vuốt lên trán nhỏ,vốn đã ước đẫm mồ hôi, gương mặt hồng hào còn đâu mà thay vào đó, vẻ sợ hãi tím tái hẳn đi. Đẩy người Phương ôm chặt vào, một giọt nước mắt rơi xuống….
“ Tất cả là do anh..…!”
Lần đâu tiên, biết thế nào là đứng trên bờ vực thẩm, và cũng là lần thứ hai Tuấn khóc vì phụ nữ. Tận trong con tim, nỗi sợ hãi cô đơn ào dập lên người Tuấn. Đúng vậy, bây giờ điều tên này sợ nhất chính là đánh mất nhỏ. Xốc nhẹ nhàng Phương lên, bế về.
…………………………….
Trứơc cửa nhà trọ,
Một cô gái ngồi ngay trên bật thềm,tựa đầu vào chân,khóc thút thít…………
Hắn bước lại từ xa, âm thầm tiếng về phía nó, ngồi xuống xoa xoa lên đầu.
Giật thót người lên, ngưỡng đầu dậy, nó thấy Phong, nhào người tới ôm chầm lấy hắn ào lên. Dỗ dỗ trên lưng nó, hắn nhẹ nhàng nói..-
“ Nín đi, đừng khkóc nữa, Tuấn đã kiếm được Phương rồi..”
Đẩy người ra, đôi mắt căng lên như bong bong-
“ Thật hả, anh không gạt em chứ, họ đâu rồi……đâu đâu,ở đâu….”
Cuống cuồng lọang chọạng lên, quay đầu tứ hướng, mắt nhìn dáo dát, tay vẩy vẩy lien tục người hắn.
Binh nhẹ lên đầu nó, hắn thở dài-
“ Này, này…bình tĩnh, Tuấn đang đưa Phương về”
Ngạc nhiên hỏi-
“ Thế bọn anh tìm được nhỏ ở đâu vậy, có chuyện gì xảy ra với Phương không?”
Sực nhớ, nó liền ngồi thụp xuống, nắm lấy hai cồ áo của Phong dằn lại. Nhìn thật lâu vào mắt nó, thật sự lúc này hắn không bíết phải giải thích như thế nào cho đáng.
Chẳng lẽ lại nói Phương bị người của cha Tuấn *** hại sao, rùi chắc chắn, đâm ra nó sẽ thắc mắc, thế thì nguy mất. Rối bùi nhùi như đóng đất trong đầu, hắn bó tay với nó. Cứ thế mà giả điên,im im vậy. Chợt, hình như đợi lâu quá, mất kiên những nó hằng giọng lên hỏi lại thì…………..
Từ phía xa xa, thấy hai chiết bong đang tiếng về gần khu trọ. Phát hỏang khi thấy người đó là con Phương, lại còn trong bộ dạng rất thê thảm, áo quần xộc xệt, tay chân đều nhẵn đầy vết thương.
Khóe mắt nó cay cay khi thấy nhỏ bạn như thế, chạy nhanh đến chỗ Tuấn, mặt nó kinh hòang lên-
“ Sao ….s… sao lại thế này……Phương ơi…hức…hức…” Tại một nơi nào đó, rất quen thuộc
Mọi thứ trở nên mờ mờ,ảo ảo. Cả tay chân đều trở nên đau rát.
……………Mở chòang mắt, nhỏ từ từ ngồi dậy.
Vừa nhấp nhô được một chút, thì Tuấn từ trong bếp bước ra, ghì vai nhỏ xuống lại, gương mặt lạnh như sắt..
“ Đừng cử động, em sẽ khiến vết thương hở ra đấy “
Sau đó, ngồi bịch xuống giường cạnh nhỏ. Đầu cuồi xuống úp vào hai tay, như đang nghĩ gì đó. Nhận ra được cảm giác rất quen thuộc, đúng rồi đây không phải là căn phòng quen thuộc của nhỏ sau.
Nằm trên giường, đâù nghiêng qua nhìn Tuấn, lòng chợt ấm hẳn lên, không còn cảm giác sợ hãi như lúc nãy nữa. Thật yên bình. Nhẹ nhàng ngồi hẳn dậy, vòng tay ôm lấy hông, tựa đầu vào lưng Tuấn. Nhỏ nói với giọng yếu ớt, mềm dịu..
“ Em không sao cả, anh đừng như thế..”
Dúi dúi chiếc mũi của mình vào lưng Tuấn, nhỏ cựa quậy, siết chặt đôi tay hơn. Buông tay xuống, quay nguời lại, Tuấn kéo Phương vào lòng, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Thời gian cứ như thế, dừng lại. Vòng tay ấy….để cảm nhận được nơi có thể tựa, một bờ vai., nhắm nghiềm đôi mắt lại.
Vòng tay ấy….hơi thở ấy, cả thân nhỏ bé…
Dời ra, đưa tay vuốt lên đôi má của nhỏ, Tuấn nghiêng đầu….
“ Xin lỗi em…” - Một nụ hôn lên trán.
“ Xin lỗi em..” - một nụ hôn dời xuống mũi.
“ Xin lỗi em…..” - một nụ hôn cạnh má trái.
“ Xin lỗi em…….” - một nụ hôn phía bên phải.
“ Đừng rời bỏ anh…” –một nụ hôn nồng ấm lên làn môi ấy.
Nhìn sâu vào mắt nhỏ, lướt nhẹ hai hàng nuớc mắt trên khóe mắt Phương,……Từ từ môi tiếng gần lại lần nữa….
“ Anh Yêu Em “.
Nụ hôn thật nhẹ nhàng, nâng niu,………… hơi nóng trên cơ thể ngày loan tỏa, khiến đôi tay mỏng manh ấy, vòng qua, quấn lấy cổ người con trai đó.
……………..Dần dần ngã xuống………………….
Mọi chuyện, tiếp theo sẽ diễn ra thế nào…?
Nghi ( nó ), hắn, Túân và Phương….. trên suốt đường về,chuyện gì đã xảy ra giữa bốn người họ…..
Tiếp theo, Tuấn sẽ xử lí ông cha “yêu quí” của mình ra sao…?
Mọi người đón xem những tập sau nhé!
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie