I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
HAP 10
Đối Mặt
Sáng nay cũng như mọi bữa, nó lê lếch cái thân mình vào phòng tắm một cách nặng nề. Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ, nó bước khỏi phòng, thay đồ, chải tóc.
…Vài phút sau,
Trước khi ra khỏi phòng, nó chợt khựng lại vì thấy chiếc áo của hắn được chính tay nó giặt và đặc trên thành giường. Tiếng lại gần, nó cầm chiếc áo lên, không hiểu nổi bản thân nó nữa, khi không lại dịu dàng ôm chầm chiếc áo đó vào lòng mình và mỉm cười.
Sững sốt trước hành động của chính mình, nó vội cất vào cặp sau đó thưởng cho đầu mình vài cái cốc.
Bước xuống phòng ăn, gương mặt nó thoáng buồn vì không gặp được papa.
Nó buồn bã vào bàn ăn ngồi thụp xuống ghế. Trước mặt nó đây là khỏang không gian rộng lớp nhưng lại cô đơn vô cùng. Độc nhiên nói nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ cả lúc ba cha con cùng nhau ngồi ăn quay quần, thật vui và hạnh phúc. Nó nhớ mẹ, người phụ nữ mà nó chỉ có thể hình dung bà qua những tấm ảnh. Mọi người nhìn vào lại tưởng nó thật hạnh phúc, nó có đủ thứ, lại được pa và chị hết mực yêu thương, chiều chuộng. Nhưng lại có ai nào biết,tận trong trái tim ấy, nó vẫn thầm ước phải chi được một lần có mẹ ru ngủ, được mẹ chải đầu, được mẹ ấu yếm……..Nó chóng tay lên bàn, ăn một cách mệt mỏi. Bà giúp việc thấy nó như thế cũng đâm ra buồn theo, chợt bà nhớ ra cuyện gì đó liền chạy nhạnh vào phòng, lấy ra một tờ giấy…
Quay ra căng phòng rộng lớn,nơi nó đang thui tủi ngồi một mình, bà nhẹ nhàng đặc xuống bàn nó –
“Thưa cô, đây là của ông chủ viết để lại trước khi đi, ông dặn đưa cô tối qua, nhưng mãi lo việc dưới bếp nên tôi quên mất “- Bà nói với thái độ hơi rục rè, vì sợ nó giận trách bà không đưa từ sớm.
Nó thì vốn luôn “ Kính trên nhường dưới “ nên không bao giờ no tỏ ra ỷe khó chịu với người người phụ việc trong nhà.
Cầm lấy tờ giấy, nó cười nhẹ nhàng –“ Không sao đâu, cũng tại tối qua con về trễ quá nên cũng không phải lỗi của bác”
Nghe nó nói xong bà giúp việc cũng yên long, chào nó và quay trở lại công viếc. Còn nó thì chăm chú đọc những dòng chữ trong mảnh giấy:
“Gởi con gái yêu của ba,
Ngày mai papa phải sang Pháp để hòan thành một số việc, có lẽ là một tuần. Papa rất xin lỗi con, mấy tháng nay hầu như, thời gian papa dành cho con rất ích. Tạm thời công ty gặp phải một số khó khăn nên papa phải giải quyết. Con ở nhà nhớ ăn uồng nghỉ ngơi đầy đủ. Sau chuyến đi đây, papa sẽ dành nhiều thời gian cho con.
Đừng giận papa con nhé!
Yêu con. “
Đọc xong thư, thật ra nó không hề giận, trái lại nó còn tự trách mình. Bấy lâu nay,papa phải một mình chịu áp lực về công việc mà nó không hề hay biết. Thỉnh thỏang nó cũng hờn mát sự thờ ơ, Giờ thì nó chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi với papa. Sau một hồi suy nghĩ, nó quyết định phải mạnh mẽ, sống thật vui vẻ để papa nó không phiền lòng. Đây là điều tốt nhất nó có thể làm được. Kết thúc bữa sáng, nó đi đến trường, vừa bước vào cổng nó đã thấy con Phương từ xa vẫy gọi.
“ Quay..! tao ở đây nè”
Nó ngạc nhiên, bước lại – “Ở..? sao mày không lên lớp đi, đứng đây chi vậy?”
Phương nhăn mặt, tay gãi gãi –“ Có gì đâu tao chờ mày đi chung ấy mà”
“ Bộ mày sợ gặp tên đó hả”
Trúng tim đen, Phương cứng họng, chợt Phương lên giọng –
“Hà.a.? chứ mày không sợ tên kia à”
Hai đứa nhìn nhau thật “say đắm” sau khi móc móc chọt chọt lẫn nhau. Cuối cùng kết quả vẫn là cùng nhau vàu lớp.
Bước vào lớp, cả Phương và nó đều ngạc nhiên vì không thấy Tuấn và Phong đâu. Ban đầu chỉ nghĩ 2 tên vào trễ nên không thèm để ý. Nhưng sau khi hết cả giờ chơi, vẫn không thấy xuất hiện. Phương thấy thế liền xoay qua khều nó –
“Nè, không lẽ hai tên ấy cúp học à? “
“ Mặc kệ, để ý làm gì!” Miệng thì nói như thế nhưng trong long nó -
Suốt cả buổi học, tụi nó lúc đầu thì nghĩ vu vơ nhưng rùi cũng quên phắc hai tên, tập trung trở lại.
****Tại Pháp
“Đây là tài liệu chúng ta thu thập được bao gồm khỏang thu - nhập và mức lợi thuế hằng năm…..”
“ Hiện nay, chỉ tiêu tòan cầu………..”
Cuộc họp diễn ra thật sôi nỗi nhưng không kém phần không thỏai mái vì……
Phía dãy bên trái xuất hiện hai nhân vật làm cho giới chính thị kinh ngạc. Chính là tổng giám đốc Tập Đòan BLUS - Đại Anh Tuấn và người bí ẩn sau Tập Đòan SPY cúôi cùng cũng lộ diện -Thiên Anh Phong. Không ít người kinh ngạc, với độ tuổi trẻ như vậy mà họ đã nắm trong tay không ít cổ phần, và là hai trong những cổ đông mạnh nhất.
Lưu Thế Khải, trong suốt buổi họp ông không ít lần bất ngờ và khâm phục tài năng về các chiếc lược mà hắn đưa ra, Còn Tuấn, với danh hiệu thiên tài về chính khóang thì không ít người phải bái phục. Chính vì sự xuất hiện của họ đã làm cho cuộc kí kết sát nhập đựơc diễn ra sôi nỗi. Nhưng bên cạnh đó lại có một nhân vật không mấy hài lòng với sự có mặt của Tuấn. Chính là Đại Tấn Cường - Người đừng đầu Tập Đòan RASE và cũng là cha ruột của Đại Anh Tuấn. Bây giờ thì có lẽ mọi người đã biết được tại sao Tuấn lại chịu giúp Phong rồi nhỉ!
12 Năm về trước, đã xảy ra một vụ hỏa hoạn dẫn đến cái chết ột người phụ nữa trung niên. Vâng thủ phạm không ai khác chính là Đại Tấn Cường ( trong mắt Tuấn). Thật ra thì,vụ này đã được tòa án phán quyết, và sếp vào mục tự sát. Một hôm, đã xảy ra cuộc xung đột giữa Cường và nguời vợ của ông, chính là Mã Chi Anh - mẹ ruột Tuấn. Do phát hiện chồng mình thục két tài sản riêng của công ty BLUS nên bà ra sức khuyên can. Với tính cách của ông Cường thì không đời nào chịu ngừng lại, cuối cùng bà Chi Anh quyết định âm thầm thu số ngân phiếu có được qua việc bán cổ phần của chồng, một là để cân bằng sổ sách tài chính của công ty, hai là giúp chồng tỉnh ngộ, và cũng chỉ để bảo vệ ông ấy. Biết được việc làm của vợ mình ông Cường nổi điên lên, đánh đập bà ấy một cách dã man trước sự có mặt của cậu con trai mới 6 tuổi. Sau khi thực hiện xong hành động nhẫn tâm ấy, ông đã đưa cậu con trai bé bỏng của mình về nhà nội. Cách ly hòan tòan với người mẹ (đồng nghĩa với việc nhốt bà Chi Anh lại đấy các bạn ), dù cho cậu con trai ra sức gào thét, khóc lóc, van sinh. Một thời gian sau đó, ông quay trở lại ngôi nhà. Vừa bước vào, ông đã bị bà chạy thục mạng đến, nắm áo ông dẩy liên tục -
“ Trả thằng Tuấn lại cho tôi, ông không có quyến đối xử với tôi như vậy, trả con lại cho tôi……..”
Bà Chi Anh, gương mặt đẹp hồng hào ngày nào đã hốp lại với vẻ xanh xao, đôi mắt thâm quần nhào nhẹt đi vì nướt mắt, đầu tóc rũ rợi, người gần đi thấy rõ.
Trước sự thay đổi chóang váng của vợ, ông Cường vẫn lạnh lung, mặt không biến sắt. gỡ tay bà một cách thô bạo ông nói – “ Chỉ vì hành động ngu ngốc của mày mà cơ nghiệp bấy lâu nay tao gầy dựng chỉ trông phút chốc đỗ tràn ra biển” “ Tô.i.x.in ôn.g, t.ôi x.i.n ôn.g..m.à, hã.y t.r.ả.l.ại t.hằn.g T.uấn c.ho.t.ôi..!” – bị đẩy ngã, bà vẫn bò tới ôm chân ông Cường gào thét, van xin.
“ Từ nay nó sẽ về bên nội ở luôn, để xem mày còn dám lập lại hành động ngu ngốc này không”
Dứt lời ông dùng chân đạp mạnh vào người bà và đi khỏi.
Trước sự tuyệt tình của nguời chồng, và cảm giác đau khổ không được gần con, bà đã mất tự chủ, tinh thần trở nên hỏang loạn, bà quay trở lại phòng mình, đập vỡ hết tất cả những khung hình có mặt của ông Cường, sau đó bà phá nát hết căn phòng của chính mình ( có nghĩa là phòng của bà và ông Cường ). Do lực kéo quá mạnh tấm rèn cửa rơi xuống, rớt trúng vào thanh nến làm ngọn lửa bốt hỏa lên. Lúc này đây, bà không làm gì cả chỉ ngồi thụp xuống mà chờ, chờ cái chết cũng như sự giải thóat đến đưa đi. Vì bà biết cho dù có chạy, cũng không thể nào thóat khỏi, vì hầu như ngôi nhà này đã bị ông Cường che kính, khóa chặt hết. Với lại sống mà không được ở cạnh con thì cuộc sống với bà không còn ý nghĩa gì nữa.
Mọi chuyện cứ như thế mà xảy ra, ngọn lữa mỗi lúc một to, phút chốc lại nghe tiếng khóc của người phụ nữ.
Sau cái chết của bà Chi Anh, nữa năm sau ông Cường tái hôn, người đó chính là con gái của Tập Đòan RASE, và điều tất nhiên, là ông đã rời bỏ Tập Đòan BLUS trong tình trạng còn đang thiếu thụt ngân hàng với số tiền lớn ( lúc bấy giờ thì tập đòan này không khác gì cái thùng rỗng sau khi bị ông Cường thục két ) để chính thức bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc Tập Đòan RASE sau này.
Về phía Tuấn, do lúc ấy còn quá nhỏ, nên Tuấn chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mà ngày qua ngày đối mặt với ổng. Năm vừa tròn 12 tuổi, Tuấn bỏ nhà đi, cũng vào lúc đó Tuấn đã nhận được số tiền khá lớn từ tay người hầu thân cận của bà Chi Anh. Đây là số tiền bà đã dành dụm cả đời, là số tiến chính tay bà tạo ra (ông Cường không hề hay biết, biết thì giờ còn đâu nữa!!), nhờ người bà tin tưởng nhất rằng sau này sẽ trao lại cho đứa con của bà khi nó vừa tròn 12. Nhưng với số tiền đó để cứu lại BLUS là một chuyện không dễ dàng, Tuấn đã phải rất nỗ lực, cố gắng biết bao công sức mới thực hiện được. Chưa dừng lại đó, Tuấn quyết tâm đưa BLUS vào một trong những Tập Đòan mạnh vững chắc, và cũng chỉ để được chạm mặt người đàn ông mà Tuấn thù - căm ghét.
Quay trở lại hiện tại, sau khi hòan thành hợp đồng, các đối tác đứng dậy bắt tay nhau. Phong-hắn cũng chủ động tiến lại phìa ông Khải –
“ Rất hân hạnh được trở thành một trong những liên minh của Tập Đòan KEY hùng mạnh”
“Ồ, tôi mới phải là người nói câu đó. Thật không ngờ cậu trông trẻ thế này mà lại có được bộ óc thép đấy.”- Ông Khải vui vẻ bắt tay, chà hỏi lại hắn. Chợt ông nghĩ đến cái tên “ Thiên Anh Phong”, ông lại hỏi – “ Cậu không phải chính là con trai của Thiên Anh Võ sao?”
Hắn lạnh lùng cười – “ Vâng đúng vậy”
Ông Khải bỗng nhớ tới vụ tại nạn năm xưa ( thật sự đó không hề là lỗi của ông) nhưng ông phải luôn cho rằng chính mình đã gián tiếp gây ra. Gương mặt ông bỗng hiện vẽ buồn –
“ tôi rất tiết về việc năm xưa của cha cậu”
Như nhát dao vạt lại vết mỗ, chợt hắn cảm thấy trong người rất khó chịu, nhưng vẫn cố kềm chế - “ cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng mọi chuyện cũng đã là quá khứ ”, “ có lẽ tiếp tục cố gắng mới là điều mình cần làm”.
Bất ngờ truớc câu nói của hắn, ông Khải không khỏi ngạc nhiên và than phục ( nhầm to rồi ông ạ )-“ Tốt, tốt lắm. Tương lai của sự thành công,sau này nhất định sẽ là cậu, anh bạn trẻ”
Vỗ vai cậu thật nhiệt tình, sau đó hai người chào nhau. Khi ông Khải đỏ bỏ đi, một nụ cười thâm hiểm xuất hiện –
( Trời ạ, sau mọi chuyện lại hiểm lầm tùm lum, thành ra thế này thế!!!)
Trở lại với Tuấn thôi. Phía góc sau của phòng họp.
CHÁT…T........
“ Thằng nghịch tử, bây giờ mày mới chịu lộ diện àh, mày nói xem, có phải con đàn bà khốn khiếp đó đã giấu giếm tài sản của tao, rồi đưa ày phải không. ( Vì ông không ngờ cái thùng rỗng BLUS ấy lại có ngày ngang hang với thùng vàng RASE của ổng ), mày và nó còn làm chuyện gì mà tao chưa biết hả………..”- mắng xối xả như tát nước vào Tuấn.
Cái tát tay đó không thấm gì với Tuất cả nhưng khi nghe tới chữ “ Con Đàn Bà Khốn Khiếp”+”Nó”, cái cách mà lão gọi mẹ mình, lòng Tuấn giờ đây như lửa đốt, chỉ muốn lao vào xé xát lão ra thành trăm nhảm. Gồng chặt tay lại, Tuấn cười khinh bỉ đáp – “Ông muốn nghĩ sao cũng được, tùy ông”.
Dứt tiếng Tuấn quay lưng đi mặt cho lão vẫn liên tục mắng rũa không thôi.
Suốt một ngày dài phải lao đầu vào đống giấy nhựa, vào cái kế họach nhu cầu hóa quỷ quái gì đó thì giờ đây cả hai đang tận hưởng những giây phút thư thãn trong khách sạn.
Bước ra khỏi phòng tắm, hắn ngã lưng, nằm dài trên chiếc giừơng rộng lớn. Hắn mỉm cười hài lòng với bước đầu suông sẻ của mình, có lẽ sau cuộc gặp mặt đã để lại ấn tượng khá tốt trong lòng ông Khải thì về niềm tin chỉ là vấn đề thời gian.
Sau một hồi suy nghĩ,chợt hắn lại nhớ tới nó, dù lòng rất hận pa nó nhưng tận trong thân tâm hắn lại sợ thấy gương mặt lạnh lùng, khinh rẻ của nó khi nó phát hiện ra mục đích của hắn.
Sợ thì sợ, hắn vốn cũng không mong chờ nó sẽ tha thứ. Đột nhiên, bất ngờ với thái độ của chính mình, hắn tự hỏi liệu có phải hắn đã “yêu” nó rồi không. Đấy, là cãi hố sâu mà hắn không mong sẽ đạp phải. Tự dối lòng, hắn ép mình phải tiếp tục bước trên con đường đã chọn
Ba từ cuối còn tồn tại trong đầu, khi hắn ngủ đi lúc nào không hay biết.
Cách đó vài phòng…, “ Anh, sao không nói gì hết vậy”- tiếng của một đứa con gái, thân không còn lấy một mãnh áo, đang ung dung trong chíêc chăn, ôm ấm người bên cạnh.
Thấy vẫn im re, cô ngồi dậy chồm qua xoay người lại, trong tư thế như đang ngồi chỏm trên thân người khác vậy. – “ Nè, em nói anh không nghe àh”. Cô nằm xuống đặt trọn cả cơ thề mình lên người và đầu áp vào ngực người con trai đó nũng nịu.
Mãi lo suy nghĩ đến cuộc đụng độ sáng nay, những lời của cô gái ấy, Tuấn không hề để tâm, lâu một hồi sau vẫn không thấy trả lời, cô đã chủ động hôn vào cổ Tuấn, làm Tuấn giật mình – “ Này em làm gì thế?”
“ Anh có thèm để ý đến em đâu”- tỏ vẻ hờn dỗi cô đánh nhẹ vào người Tuấn.
“ Bây giờ thì để ý, được chưa..!”
Nói xong,nhết miệng lên cười, Tuấn xoay người đè cô gái xuống, giành lại thế chủ động và………..( tự hiểu bạn nhé!).
Thế đấy, trong màn đêm, dường như mọi thứ trở nên rất mơ hồ, thấp thóang chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ, hai chiếc bóng quấy chặt lấy nhau. (không hổ danh “ Dâm Tặc”)
Ngày lại ngày trôi qua, đã bốn ngày rồi mà hai tên đó vẫn không xuất hiện, Phương, từ lúc Tuấn không đi học, khuôn mặt nhỏ trở nên buồn hơn và ít nói ( nhìn càng đẹp ác chiến). Còn nó hôm nay mang theo, chiều lại xách về, cứ thế không biết bao giờ nó mới trả được cho hắn chiếc áo này. Bước ra khỏi trường mà lòng đứa nào cũng nặng trĩu. Đúng vậy, bây giờ tụi nó đã cảm nhận được hình như lòng mình thiêu thiếu cái gì đó …
Hôm nay nó không muốn ngồi xe vế nữa, nên Phương và nó quyết định đi bộ về. Đang đi chợt nó quay sang hỏi – “ Tao nghe anh Long nói, mày tính ra ở riêng hả?”
Phương lòng đang nghĩ tới truyện khác thì bị câu hỏi của nó kéo về thực tại – “Ừh”
“ Chừng nào mày dọn?”
“ Chắc cuối tuần này”
Vẫn chưa thôi thắc mắc nó lại quay sang – “ Tại sao vậy?”
Phương nhìn nó một hồi rồi thở dài đáp – “ Tuy tao luôn được sống trong đầy đủ, nhưng tao lại cảm thấy không được thỏai mái, tao thấy mình không khác gì gánh nặng của anh Long, với số tiền tao dành dụm được, tao nghĩ nó đủ cho tao thuê một căn hộ nhỏ, sau đó tao sẽ vừa học vừa làm. Đã độ tuổi này rồi, tao không muốn sống vào sự trợ giúp nữa, hơn hết nữa,tao muốn cho họ ( cha, mẹ) có không gian riêng “
Ngạc nhiên trước câu trả lời của nhõ bạn, đột nhiên nó cảm thấy ngưỡng mộ Phương quá, bản thân nó chưa một lần nghĩ đến chuyện đó. Nó nhảy lên ôm chầm lấy con bạn,tay không ngừng ghì chặt cỗ Phương -
“ CHO TAO XIN MỘT MIẾNG NÃO CỦA MÀY VỚI PHƯƠNG..!”
“MÀY ĐIÊN ÀH, CÓ LEO XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO”- Phương giật mình trước hành động của nó.
“ CHO TAO MỘT MIẾNG THÔI CŨNG ĐƯỢC “- vẫn không thôi gào thét.
“ XUỐNG NGAY CHO TAO, MÀY LÀM GÃY CỔ TAO MẤT, CON…NÀY…..!”
Hai đứa tụi nó vẫn không thôi cái vở kich ấy cho tới khi đáp gọn vào nhà. ( mấy bữa nay, ngày nào Phương cũng qua ngủ với nó).
Hắn và Tuấn suốt những ngày nay, làm việc không hế ngừng nghỉ, tới tối…
Hắn thì ngày nào cũng chìm vào giất ngủ nhờ rượu, chỉ có thế hắn mới chợp mắt được, nếu không hắn sẽ điên lên vì nhớ nó.
Còn Tuấn cuộc sống hào hoa vẫn như ngày nào, đêm cô này mai cô khác.
Cứ thế thời gian trôi đều đều. Đêm nay là đêm cuối cùng tại Pháp của hắn và Tuấn. Sở dĩ, cuộc họp được diễn ra tại Pháp vì, nếu tổ chức bên này thì mọi thong tin sẽ được bảo mật. Nên khi trở về nước, thân phân của hắn và Tuấn sẽ được bảo vệ.
Hôm nay là đêm cuối nên tên Tuấn này đổi khẩu vị, không còn cô nào bên cạnh hết. Tựa lưng vào ghế chợt tiếng phone reo lên…. “Alô”
“…...”-đầu dây bên kia.
“ Vậy sao, được rồi”- vỏn vẹn 4 chữ Tuấn cúp máy, chợt Tuấn cười nham hiểm lên –
“ Sẽ thú vị đây!”.
Chà cuối cùng chuyến công tác cũng đã kết thúc.
Cuộc tái ngô của 4 người sẽ điễn ra thế nào đây….?
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie