"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: SunSone
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 61
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 470 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Trốn…
ừ dãy văn phòng đến dãy phòng học của trường nó được ngăn cách bởi một hành lang chính giữa. Hành lang ấy kéo dài đến một khoảng sân nhỏ phía sau, nơi mà ít ai lui đến. Cỏ ở đây mọc um tùm, có nhiều cây còn cao đến ngang người nữa. Côn trùng cũng rất nhiều, chúng bay qua bay lại khắp các bụi cỏ nên không ai muốn vào. Kể cả nhà trường cũng không cho dọn cỏ vì cho rằng nơi đây không ai lui tới thì sau này cũng lại như vậy, khi nào cần đến thì dọn một lần luôn. Ấy vậy mà cũng có một vài kẻ khác người lại thích chui vào đây. Bởi vì cả cái sân um tùm này lại có một cây cổ thụ rất lớn nằm đó. Không hiểu lí do vì sao nhưng cây lại mọc ngang xuống chứ không thẳng lên cao như các cây khác. Điều đó làm cho hai chị em dị thường nhà kia thích thú ngay từ khi mới đên đây vì có thể nằm gọn trên cây mà hóng gió mát, thậm chí cả ngủ cũng được. Và hôm nay, hắn- một trong người vừa nói trên cũng đến đây vào giờ ra chơi buồn chán này…
-Sao chị lại ở đây?
Hắn ngạc nhiên khi phát hiện chỗ nằm lí tưởng của mình đã bị một kẻ mà ai cũng biết là ai đến giành mất. Kẻ đó đang lim dim ngủ bừng dậy, ngáp ngắn ngáp dài chào hắn.
-Hế lô cưng!
-Em hỏi sao chị lại ở đây? Giờ này lẽ ra chị phải ở trong phòng giáo viên chứ?
-Phòng giáo viên chán chết, toàn mấy bà cô già kể chuyện chồng con hay chăm sóc sắc đẹp mãi, nghe mà mệt. Còn ở trong phòng học thì bị tụi học sinh lảng vảng hỏi này nọ, nịnh hót tùm lum tà la, chán chết.
-Cũng phải. Con người điên-có-trình-độ như chị ở đây chơi với côn trùng mới hợp.
-Chứ không phải cưng cũng xuống đây chơi-với-côn-trùng à?
An- chị hắn và cũng là kẻ dở người thứ hai leo từ trên cây xuống. Giương đôi mắt chờ câu trả lời của hắn khi vừa đá đểu ngược trở lại.
-Cũng không đến nỗi như chị. Em xuống đây ngủ mà gặp chị coi như xong.
Hắn đút tay vào túi quần, nhún vai như thể chị An là người phá hoại giấc ngủ của mình vậy.
-Hờ. Mắc gì em không đi chơi với mấy đứa bạn mà xuống đây? Còn bé Sún đâu, bình thường hai đứa toàn đi chung nhau mà?
-Con cún đó đi với thằng lớp trưởng lớp bên kia rồi. Mấy đứa kia thì đi chơi theo cặp hết, không lẽ giờ em lên đọc truyện với con Sữa à?
-Ghen hay sao mà vừa nói vừa rủa người ta vậy?
-Chắc có mà, thôi em lên lớp à!
Bị chị đá đểu lần nữa, hắn không biết nói gì nên định bỏ lại lên lớp, nói với bà này khó thắng còn hơn nói với nó nữa kìa.
-Khoan, xíu nữa chị dọn qua nhà em ở đó.
-What? Qua làm gì?_ Hắn nghe xong câu nói thì quay mặt trở lại nhìn chị mình.
-Ở khách sạn hoài chán lắm nên chị qua nhà cưng ở. Chị nói với mẹ cưng ngày hôm qua rồi, thuyết phục cô đồng ý luôn rồi nên chút nữa chị dọn qua.
-Chị không sợ anh Huy? Nhà em gần nhà con Sún nha, chị biết mà.
-Người ta nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà. Vậy nha, về chuẩn bị đón tiếp chị đi, mẹ cưng chiều nay cũng về sớm đãi tiệc mừng chị đóoooooo
-Mẹ em cưng chị ghê ha, mà thôi kệ chị đi. Em không thèm quan tâm đâu.
-Kệ cưng chứ. Mà chút nữa lên lớp rủ bé Sún chiều qua nhà cưng nha, chị có chuyện cần bàn với nó.
-Không biết à…
Hắn nói rồi bỏ lên mất. Chị hắn đứng phía sau cười luôn ra miệng, khổ thằng em này quá hà. Lúc nào nhờ cũng tỏ vẻ như vậy nhưng cuối cùng thế nào cũng nói giùm cho xem, huống chi thích Sún tới nhà ghê vậy mà.
Nhà hắn buổi chiều hôm đó…
Chị An cuối cùng cũng dọn xong đồ đạc sang nhà hắn, mừng là chỉ có vài vali đồ nên cũng không tốn thời gian lắm. Còn nó được hắn rủ sang thì cũng nhanh chóng xách đít qua đó với chị An. Giờ thì 3 chị em đang ngồi trong phòng bàn tính kế hoạch cho cuộc thi âm nhạc ở trường diễn ra sắp tới đây. Chị nhờ nó liệt kê một số tên tuổi nổi bật về ca hát trong lớp để chuẩn bị, đương nhiên trong đó có Hero nhà mình rồi. Cuộc thi lần này bắt buộc mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục, có thể là đơn ca, song ca, hoặc tốp ca cả lớp luôn cũng được. Vì trong lớp có một số đứa đang chuẩn bị thi các môn học tự chọn nên không thể tập trung hết để hát được. Vậy nên cả 3 đang phân vân giữa đơn ca và song ca. Dĩ nhiên cho Hero hát một mình thì quá tuyệt rồi nhưng sợ lại dở chứng không chịu hát nên lại phải suy nghĩ đến phương án cho song ca với một người nữa…
-Em nghĩ ai hát chung là tốt nhất?_ Chị hắn cầm tờ tóm tắt của nó nãy giờ nhưng vẫn không chọn được vì mới chủ nhiệm nên không rõ hết tất cả.
-Không biết nữa. Hay cứ thử điện thoại nó hỏi rồi tính tiếp ha?
-Ok, ai có số điện thoại nào?
-Hai đứa em có. Mà thôi mày điện đi cún!_ Nó nói rồi quay sang hắn giục điện.
-Thiếu tao chắc mày chết à.Điện thoại cũng nhờ!_ Nói vậy thôi chứ hắn cũng móc điện thoại trong túi ra gọi giúp nó.
-Tự thêm nó vào danh sách thi, nó không chửi tao mới lạ…_ Nó trả lời lại, tuy nhiên lại vô cùng nhỏ, như không muốn hắn nghe thấy.
Sau vài tiếng chuông đợi, đầu dây bên kia cũng bắt máy lên nghe. Hắn bình thản tường thuật lại nội dung nãy giờ cho Hero nghe và hỏi ý kiến về cuộc thi mà chắc chắn Hero phải tham dự sắp tới đây. Và cũng như nó dự đoán từ đầu, hắn đã phải gánh chịu toàn bộ những lời lẽ “thân thương” nhất từ thằng bạn thân mà lẽ ra người nghe phải là nó, cũng tội mà thôi cứ kệ đi.
-Sao rồi, sao rồi??_ Tiếng nói chuyện điện thoại vừa dứt nó đã nhào ngay sang bên hắn hỏi thăm tình hình
-Nhờ phúc của mày mà làm tan vỡ tình bạn cao cả thiêng liêng của tao rồi đây, tốt ghê ha?
-Tao không tốt thì ai tốt đây, quen biết tao là phúc đức tám đời nhà mày đó cún.
-Phúc đức 8 đời hay thảm họa 8 kiếp?
-Tùy đường ăn ở của mày thôi.
-Stop dùm cái đi cô cậu à. Rốt cuộc thì Hero nó nói sao?
Không chịu nỗi cảnh cãi nhau của hai đứa nó hay nói chính xác hơn là GATO vì không có đôi có cặp để cãi nhau ở đây, chị An lên tiếng ngăn cản tụi nó lại trước khi cả căn phòng mình tốn công tốn sức sắp xếp chiều giờ bị hủy hoại trong chốc lát.
-Haizz, tình hình căng thẳng lắm…_ Hắn vuốt càm, lắc đầu trả lời.
-Căng thẳng, là sao mới được?
-Nó chửi xong cúp máy luôn rồi!
Hăn trả lời như không. Và ngay sau đó là nhận một chiếc gối bay thẳng vào mặt. Chiếc gối trên tay chị hắn. Và cũng y như chị, chiếc gối thứ hai từ nó cũng bay luôn vào mặt hắn một lần nữa. Không ai nói tiếp lời nào, tất cả bắt đầu chuyển sang trò chuyện bằng hành động. Toàn bộ gối mền, gấu bông… vân vân và vân vân được cả 3 người ném qua ném lại tứ phía. Nếu lúc đầu chỉ là tống hắn cho đỡ tức thì bây giờ là ném loạn xạ, không phân biệt địch hay mình, ai nấy nhặt được thứ gì chọi được cứ việc chọi, không quan tâm đối phương ra sao, mình không vì mình trời tru đất diệt mà.
Thế là cả buổi sau đó đều tập trung ném, chọi, phang, quăng, thải… bỏ luôn cả việc lựa chọn người thi. Cuộc chiến chỉ dừng lại khi tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài. Ai cũng nghĩ mẹ hắn về nên không chuẩn bị gì cả, chỉ dọn dẹp phòng chào đón thôi nhưng mà…
-Chị có linh cảm cái gì không ổn mấy đứa ơi!_ An là người ngăn cản hắn chạy ùa ra mở cửa, kéo cả hai đứa tiến về phía sân thượng.
-Linh cảm gì chị?
Hai đứa lần lượt thắc mắc khi bị kéo lên sân thượng. Không đợi trả lời, nó ghé mắt xuống, nhìn vào khoảng sân nơi có người đứng bấm chuông. Rất quen, và chính xác là quá quen. Vì đó là anh 2 nó mà…
Nhưng hình như chị An vẫn chưa nhìn xuống để biết chuyện gì. Chị vẫn còn đang giải thích với hắn lí do tại sao không ở cửa mà kéo thẳng lên đây. Nhìn xuống lần nữa thấy anh nó đang sốt ruột vì chờ đợi, sợ sẽ nhìn lên sân thượng tìm người nên nó vội vàng kéo hai người trở vào trong bàn kế hoạch.
-Sao lại kéo ngược chị vào đây?_ Chị nó không giấu nỗi thắc mắc, chưa kịp nhìn ra ngoài nhận diện người gõ cửa mà.
-Anh.. anh Huy tới!
-Anh Huy là bạn em hả? Vậy không sao rồi!_ Vâng, rất tỉnh táo và chưa kịp nhớ ra luôn tên chồng sắp cưới của mình, chị trả lời.
-Anh Huy… anh em… chồng chị á…
-Chị chưa có chồng… Á KHOAN EM NÓI CÁI GÌ?
-Anh Huy tới kìa, giờ sao đây?
Nó hoảng loạn bao nhiêu thì chị An lại hoảng loạn hơn nó bấy nhiêu, hắn cũng thế. Ba người ngó tới ngó lui ngoài cửa tìm đường thoát. Còn anh nó bên ngoài có lẽ hơi khó chịu vì đã lâu không ai mở cửa, đang định bấm số hắn xem sao thì chị An đột ngột ra ý kiến, ai nấy đều nhanh chóng tiến hành theo đó để tự giải cứu chính mình. Nó thì lục đục dọn dẹp đồ đạc bày ra nãy giờ để về nhằm kéo theo anh 2 mình về luôn. Hắn chạy nhanh xuống đó để mở cửa đồng thời câu kéo thời gian cho chị An trốn phòng trường hợp anh nó đòi lên nhà chơi. Nó dọn đồ xong chạy liền theo hắn, cánh cổng nhanh chóng mở ra…
-Sún, em cũng ở đây nữa hả? Mà sao hai đứa giờ này mới mở cửa, làm chuyện gì mờ ám sao? Mặt cũng ửng đỏ nữa, chuyện gì đây? Không lẽ…
Vừa mở cửa ra, thấy nó hiện diện ở đây cùng hắn, anh nó tuôn luôn một tràng câu hỏi làm ai cũng choáng không kịp trả lời. Quả thật là mặt hai đứa cũng đỏ thiệt, tại nãy giờ chơi giỡn quá chừng ở trên đó mà.
-Anh đừng có bậy bạ à. Em qua đây bàn kế hoạch thi văn nghệ với nó_ Nó đáp lời, chỉ tay sang hắn nhờ cứu giúp.
-Đúng rồi á. Tại… à tại làm mất chìa khóa nên chạy đi kiếm mặt mới đỏ, không có gì mờ ám cả._ Hắn lập tức chống chế, tìm ra lí do phù hợp nhất để nói.
-Ở nhà cũng gài khóa nữa hả? Cẩn thận dữ vậy? Mà anh nhớ mày đâu phải đứa đãng trí mà làm mất chìa khóa?_ Tiếp tục tra hỏi, giải thưởng đa nghi của năm chắc thuộc về anh nó quá.
-À… À… tại con Lucky của em nó tha đi mất, dạo này chó nó quậy lắm anh!_ Và hắn cũng đã tìm ra thêm lí do nữa để giải thích ình, có mẹ làm luật sư đôi khi cũng học tập được nhiều thứ hay ghê.
-Con Lucky của em đang xích ngoài kia mà?_ Anh nó nhìn rồi chỉ tay vào chú chó đang ngoan ngoãn nằm ngủ gần cổng. Và sợi xích màu tím nổi bật trên cổ nó là bằng chứng để buột tội cả hai đứa.
-Hồi nãy nó bị đứt dây xích, em mới buộc lại rồi chạy ra… hề hề hề
Vừa nói hắn vừa xích người sang phía con chó để tránh anh Huy phát hiện ra thêm bất kì điều bất thường nào nữa. Hết bị bà chị quái đản hành hạ rồi đến ông anh quái chiêu này nữa chắc chết sớm quá, tại sao lại để hắn quen biết hai con người này chứ, khóc không nổi luôn mà.
Cũng may là khi anh Huy vừa định nói nữa thì nó nhanh chóng hỏi chuyện để bịt miệng ổng lại, chứ để tí nữa là xong xuôi hết mọi chuện luôn thì chết.
-Mà anh hai qua đây làm gì vậy? Hôm nay đi làm về sớm nhở?
-Ờ, hôm nay trốn việc, hô hô hô. Qua đây tìm thằng Wind rủ nó đi chơi, lâu rồi không đi café này nọ với nó.
-Rủ thằng cha này đi để hỏi han tình hình chị An chớ gì, anh mà tốt vậy à?
-Có em hiểu anh. Mà mày đi không Wind?_ Anh nó quay sang hắn cười cười rủ rê.
-Chừng nào?_ Hắn hỏi.
-Bây giờ cũng được. Anh vào trong chờ mày thay đồ rồi đi.
-A thôi thôi, tối rồi đi ha. Giờ anh về nhà với em xíu đi rồi tối hả đi, nha nha anh hai?_ Nó xen vào giữa hai người, cho anh Huy vào nhà thế nào cũng lần ra tung tích của chị An cho coi.
-Đúng đúng rồi đó anh. Tối rồi đi ha, giờ em còn công việc, hì hì_ Hắn cũng sực nhớ ra bà chị của mình nên vội hoãn kèo.
-Bây giờ mày bận gì sao? Anh chờ chút cũng được._ Nhìn thấy hai đứa nó nói chuyện anh cũng có chút nghi ngờ, tuy không xác định nhưng vẫn hỏi kĩ lại.
-Dạ. Bây giờ em phải tắm chó, đi chợ mua đồ ăn cho chó, nấu cơm cho chó, cho chó ăn, dọn nhà cho chó, chơi với chó, dắt chó đi dạo, đi tiêm ngừa cho chó, mua đồ mới cho chó… Nói chung là chiều em bận rồi, tối đi ha anh?
-Đúng rồi á anh, bây giờ mình phải đặt thú cưng lên hàng đầu. Anh về với em rồi sửa soạn cho con Bông Xù nhà mình nha, nhanh nhanh đi!_ Nó nói rồi kéo anh nó đi luôn.
-Nhưng mà…_Anh nó quả thực rất thắc mắc nhưng không còn cách nào khác đành theo nó về nhà đợi tối rồi tính luôn với hắn sau vậy.
Đợi hai anh em nó đi khuất, hắn lập tức khóa cửa lại, chạy vào trong tìm chị báo cáo tình hình. Nhưng trong phòng, rồi trong nhà khách, nhà bếp đến cả toilet vẫn không thấy đâu cả. Đang tính gọi điện thoại xem có chui lỗ chó ra ngoài hay không thì từ đằng sau, một bàn tay khều hắn lại. Từ từ quay sang, không giống chị mình. Mà là một ai đó tóc tai rối xù che luôn khuôn mặt, quần áo nhăn nhúm bù xù, tay cũng xước vài đường nhỏ. Nếu thêm một chút mùi hôi nữa chắc y chang ăn mày luôn rồi. Giật mình với người đối diện, toan la lên vì nghĩ đó là trộm thì bàn tay người đó chộp lấy miệng hắn, tay kia vén máy tóc bờm xờm che hết gương mặt lên. Má ơi, chị hắn đây sao?
-Chị làm cái gì mà thê thảm vậy? _ Hắn lập tức ngó nghiêng cả người chị mình rồi hỏi sau khi chị An bỏ tay bịt miệng ra.
-Vào thùng máy giặt trốn. Lúc nghe tiếng cưng chạy vào gọi thì chị chui ra, ai ngờ lại bị vướng tóc với cái áo vào đó. Gỡ đã đời mới leo ra được nè. Thê thảm chưa?
-Chị chui vào máy giặt làm gì?
-Trốn.
-Hết chỗ rồi hả? Chui đại vào tủ quần áo hay vào phòng trống nào đó trốn, hoặc vào toilet hay gầm giường cũng được vậy, tự nhiên chui vào máy giặt?
-Tủ quần áo của em đồ đạc ngập tràn trong đó rồi chui chỗ nào. Phòng trống chỉ có ở dưới lầu, đi xuống lỡ bị bắt gặp rồi sao? Còn gầm giường thì khó chui quá, chui vào sợ ló tay ló chân ra còn chết dữ nữa. Nghĩ qua nghĩ lại thấy cái máy giặt gần nhất mà nó cũng rộng nữa nên chị chui vào, ổng không có lí do gì để mở máy giặt kiểm tra nên chắc chắn an toàn. He he he.
-Chị tỉnh quá!
-Cảm ơn cưng đã khen. Mà ổng qua đây chi vậy?
-Rủ em đi café, chắc hỏi han tình hình chị á. Khổ mấy người ghê, về cưới đại cho rồi đi bà ơi, trốn trốn kiểu này đau tim ghê.
-Có chồng gò bó lắm, từ từ đi, để ổng đợi chơi. He he. Mà thôi chị đi tắm à, để bộ dạng này tí nữa mẹ cưng về chắc nghĩ chị là ăn mày đột nhập quá.
-Kệ chị, mệt ghê >_<
Lớp Học Tưng Tửng Lớp Học Tưng Tửng - SunSone