We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 542
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 397: Đừng Khóc, Đừng Khóc (1)
ơi thở của một người thì mạnh được bao nhiêu?
Người có sức thở mạnh một chút, phun ra một hơi, có thể thổi tắt ngọn nến ở ngoài hai ba bước.
Loại cao thủ quyền pháp luyện tới nội tạng, một hơi thở từ trong miệng phun ra, có thể đưa khí bay xa tới mấy trượng.
Còn cao thủ Hóa kình, luyện tới thể hô hấp, một khi vận công phu toàn thân, huyết dịch trong người, mồ hôi bốc lên, nhiệt khí bốc hơi, khiến người ta cảm thấy giống như là một lò lửa lớn, trong mũi của bọn họ phun mạnh khí ra, ma sát với khí lưu và không khí, sẽ giống như là hai luồng bạch khí thực thể bắn ra, mang theo tiếng rít của không khí liên mien nghe rất kinh tâm động phách, giống như là quỷ khóc thần gào vậy.
Cao thủ Hóa kình phun khí, trong vòng hai bước, nếu phun lên măt vậy thì giống như là đánh một quyền nhẹ, đủ để có thể khiến người ta cảm thấy xây xẩm mặt mày. Giống như hống công (công phu rống) của Vĩnh Tiểu Long, tại học viện dã chiến Tây Nam, như một tiếng sét đánh, chấn nhiếp hơn ngàn học viên, rồi ung dung bỏ đi.
Cho dù là như vậy, trong miệng phun khí vẫn không cảm thấy có gì quỷ dị.
Võ công đạt tới Đan kình, thể lực biến đổi, đột nhiên gia tăng, tố chất thân thể được đề cao lên rất nhiều, lực của ngũ tạng toàn bộ được khai phá, lực phổi lớn tới kinh người. Lúc này, phun khí mới lộ ra được uy lực chân chính của nó. Há miệng phun khí liền giống như sét đánh, trong năm ba bước, có thể khiến người ta phải ngã gục, so với bom khí cũng chẳng kém bao nhiêu.
Giống như công phu thanh đả của Vương Siêu, Ba Lập Minh, một khi phun khí, làm nổ bay một tráng hán nặng hai trăm cân cũng không có vấn đề. Trực tiếp phun lên mặt người khác thì cũng giống như dùng thiết chùy bình thường để đánh.
Đương nhiên, loại đả kích này đối với cao thủ mà nói thì không tính là gì, còn lâu mới bằng kình nát bia vỡ đá của quyền đầu trên tay. Cho nên công phu thanh đả cũng chỉ có thể dùng để tạo bất ngờ chứ cũng chẳng có công dụng gì lớn, khi động thủ chân chính thì còn lâu mới bằng quyền cước.
Nhưng Vương Siêu tham ngộ đại thủ ấn, chân ngôn của Yoga, lại tham khảo chú giải Thiếu Lâm tẩy tủy kinh quyền phổ của Bạch Ngọc Phong, đã thấm nhuần được diệu dụng của chân ngôn, sau cùng lĩnh ngộ ra bí quyết thanh đả phát ra âm tiết "hô" này.
Phát ra âm tiết này, ngoại trừ chấn nhiếp tâm thần của người ta ra, càng quan trọng hơn là vận dụng lực của yết hầu, thu thập khí thổ tức lại với nhau, giống như là tên bắn ra.
Kỳ thực, đây cũng là một loại phát kình của quyền pháp, thể lực của con người có mạnh hơn nữa, nếu không thể phát kình, cũng không thể đánh ra, vậy thì không thể phát huy được uy lực của nó. Cùng một đạo lý, khí tức phun ra của con người có lớn hơn nữa, nếu không thu thập lại được với nhau, thì cũng vô dụng.
Phát âm chữ "hô" hiện tại của Vương Siêu, chính là thu khí tức phun ra của mình lại thành một khối. Một khi phát âm, khí tức sẽ bắn ra, bạch quang lóe lên, có thể trong vòng năm ba bước, giống như mũi kiếm đâm vào người, lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, y như phi kiếm của người tu đạo cổ đại.
Kỳ thực phi kiếm của người tu đạo cổ đại cũng là lợi dụng loại khí lực thổ tức này để cách không đả thương người, đâm vào mắt, chỗ yếu hại của người ta chứ không phải là kiếm thật do sắt thép chế thành.
Sở dĩ gọi là phi kiếm là bởi vì trong năm bước, phổi thuộc kim, khí lưu phun ra, chủ yếu là dựa vào hô hấp của phổi để phát lực. Với cảnh giới của Vương Siêu, một khi thổ khí, một luồng bạch tuyến lóe lên, địch nhân sẽ chết, người cổ đại nhìn thấy sẽ cho rằng là kiếm tiên. Còn kiểu chém người ngoài ngàn dặm thì chỉ là được thần thánh hóa lên mà thôi. Chính như người cổ đại luyện quyền tu đạo, luyện tới gân cốt lôi minh, lão bách tính sẽ cho rằng là có thể phát ra sấm thực sự, luyện tới đạp cương bộ đấu, người ta sẽ cho rằng là có thể hô phong hoán vũ thật sự. Thậm chí có thể lừa dối Hoàng Đế để trở thành quốc sư cũng chưa biết chừng.
Dạng thế lực đả phá hư không, kiến thần bất phôi này của Vương Siêu. Lượng hô hấp trước đây khi phun ra khí chỉ có thể tạo ra tác dụng nổ tung, chấn vỡ màng nhĩ, làm bị thương mắt của người ta. Nhưng hiện tại dùng chân ngôn để phát lực phun khí, lại có thể gom khí lưu vào một chỗ, trong vòng năm ba bước chọc thủng da thịt của người ta.
Nói cách khác, chính là chẳng khác nào hắn đột nhiên có thêm một thanh kiếm.
Niệm một chữ "hô", sau khi phát ra âm tiết này, thể lực của hắn không hề tăng mạnh, nhưng uy lực động thủ lại tăng lên nhiều, đây là bởi vì sự tinh diệu của đả pháp. Trước đây là thủ đả, cước đả, hiện tại lại là thanh, khí cùng đả. Đây cũng là sự tinh diệu của đả pháp.
Có điều phát ra âm này cũng rất làm tổn thương tới não, hét lên một tiếng, đầu óc của người ta sẽ như nổ tung. Dùng nhiều rất dễ biến thành ngu ngốc, cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Thủ đoạn đả pháp này, Vương Siêu vốn là muốn giữ kín không để lộ ra, ý đồ muốn dùng đối phó với vị cao thủ thần cấp thủ lĩnh GOD trong đạo hội Võ đạo. Nhưng tình hình hiện tại đang rất nguy ngập, không thể không lấy ra dùng.
Quyền pháp của Triệu Quang Vinh sau khi bị mất trí, không ngờ còn có thể tăng cao, một phát đánh ra Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn có tiên khí nhất, mãnh liệt nhất trong Thái Tổ trường quyền.
Ngũ hổ đoạt Hoa Sơn vừa được đánh ra, Nghiêm Nguyên Nghi liền công kích ở đằng sau, còn có người trong Hồng môn đang nhìn chằm chằm, Vương Siêu cũng không thể không nghiêm trận chờ đợi, thi triển bản lĩnh giữ nhà của mình.
Triệu Quang Vinh vốn cũng không tin là thổ tức âm tiết của Vương Siêu có thể đánh ra hiệu quả giống như kiếm thật.
Hắn cũng là nhất đại tông sư quyền pháp, tuy đã mất trí nhớ, nhưng những thứ như quyền lý, bản năng vẫn in sâu trong đầu của mình, biết rằng trong một số quyền pháp có hô hấp pháp, còn có công phu rèn luyện phun khí phát kình gì đó, có điều loại công phu này có luyện cũng chẳng có tác dụng gì, còn lâu mới bằng quyền cước thực sự.
Có điều hắn lại không ngờ rằng, trên thế giới lại có loại người như Vương Siêu, thực sự có thể phun khí đả thương người.
Toàn thân của hắn có thể chống đỡ được sự đả kích của vũ khí, nhưng lại không cản được một chiêu này giống như là cắt thép này của Vương Siêu.
Trong cảm giác của hắn, cỗ khí thế phát âm thổ khí này của Vương Siêu lăng lệ phi thường, cho dù không thể thực sự xuyên qua da thịt của người ta giống như kiếm thật, làm bị thương tới xương đầu của hắn, nhưng nếu bị kích trúng, cũng khẳng định là có thể phá vỡ thần kinh não bộ của hắn.
Đặc biệt là chỗ ở giữa mi tâm, tục xưng đây chính là ấn đường, là bộ vị yếu hại nhất và cũng là quan trong nhất của con người, cũng là nơi mà dây thần kinh giao nhau, một khi bị đánh trúng, lập tức ngất đi, thậm chí còn dẫn tới tử vong.
Nếu là người khác dùng cánh tay đánh vào ấn đường của hắn, hắn có rất nhiều loại phương pháp để chặn lại, có thể chặn tay, có thể gạt ngang, có thể chọn cầm nã, nhưng hiện tại Vương Siêu lại dùng công phu thanh đả phun khí tức, không giống như cánh tay, căn bản là không thể chặn được.
Cho nên, hắn chỉ đành né tránh.
Dưới trạng thái đang so đấu giằng co bằng quyền cước, Vương Siêu đột nhiên thanh đả, khiến Triệu Quang Vinh phải tránh né theo bản năng.
Triệu Quang Vinh nghiêng mạnh đầu sang bên, thân thể ngửa ra sau, cước bộ miết sát xuống đất. Liền tiếp miết sát hai lần, tay áp xuống dưới, cong ngược khuỷu tay, chặn trước ngực, sau đó trượt xuống dưới, đầu lại hướng lên trên. Giống như một con lợn rừng ôm gốc cây mà ăn, bên trong thân thể phát ra tiếng rống đầy dã tình và nặng nề, phi thường hung mãnh, trong lúc né tránh lại ngầm mang sát cơ, lộ ra kỹ nghệ tinh diệu của mình.
Thái Tổ trường quyền "Dã trư cung thụ" (lợn rừng ôm cây).
Phụt.
Thanh đả của Vương Siêu bị Triệu Quang Vinh né được, bạch khí phun ra đánh lên đất, phát ra một tiếng phụt, sau đó tan ra không thấy đâu. Thảm hồng trải trên mặt đất bị bạch khí đánh lên trên, lông nhung bay lả tả, không ngờ lại giống như một bị một cái kéo sắc bén cắt qua, có thể thấy sự sắc bén của phát âm thổ tức này của Vương Siêu.
Tuy thổ tức của Vương Siêu không đánh trúng Triệu Quang Vinh, đối phương đã tránh được, còn thi triển ra "dã tư củng thụ" để phản kích. Nhưng dẫu sao thì cái tránh né này cũng giúp Vương Siêu thắng được một ít thời gian.
Vương Siêu quay người lại, cánh tay chống ngang, đối diện với đả huyệt thủ đang thượng hạ truy phong của Nghiêm Nguyên Nghi. Hắn không hề có ý né tránh mà trực tiếp bỏ giả giữ thật, kiên cường sử dụng "bàn lan" trong Thái Cực, giống như nước Trường Giang trút xuống, mạnh mẽ ngăn cản.
Rầm rầm râm!
Vương Siêu vận "bàn lan" của khuỷu tay để đỡ đòn của Nghiêm Nguyên Nghi, không ngờ khiến cho cô gái võ công tuyệt đỉnh này phải bị bức lui mấy bước.
"Lực lượng lớn thật!"
Nghiêm Nguyên Nghi vừa bị đẩy lùi, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi Vương Siêu chỉ đơn giản lắc khuỷu tay một cái, lập tức bóng khuỷu tay giống như núi, bài không ếp xuống, đụng vào cánh tay của cô ta, chân lập tức đứng không vững, cho dù muốn ổn định lại cũng không được.
Vừa ép lui Nghiêm Nguyên Nghi, Vương Siêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, ngay lập tức động thân theo quán tính, lật người đấm một phát, xé rách không khí, trực tiếp xuất hiện trên cái đầu đang cong lên của Triệu Quang Vinh.
Một đấm này của Vương Siêu chọn đúng lúc khi vừa đẩy lui Nghiêm Nguyên Nghi, đánh vào Triệu Quang Vinh, bước chân bay lượn, chọn trúng khe hở quan trọng nhất.
"Không tốt!"
Triệu Quang Vinh vừa thi triển "Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn", vốn muốn phát uy một chút, nhưng uy chưa phát được mà ngược lại còn bị Vương Siêu thanh đả thổ tức khiến cho phải khổ sở tránh né, tuy rất nhanh liền điều chỉnh lại được, dùng "dã trư củng thụ" để hóa giải và phản kích, nhưng thân thể vừa cong lên liền bị Vương Siêu đấm luôn một quyền phủ đầu.
Một đấm này của Vương Siêu tuy không phải là Phiên thiên ấn, nhưng cũng cương mãnh vô cùng, đừng nói là dã trư củng thụ của Triệu Quang Vinh là một con dã trư, cho dù là một con voi cũng bị hắn đấm chết.
Đặc biệt là trong quyền thế từ trên đập xuống, còn lay động mờ hồ, mang theo túy ý, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.
Chẳng còn cách nào khác, thân thể của Triệu Quang Vinh đành dừng thế uốn cong, hơi xoay tròn một cái, cả người giống như một quả bóng lớn, trơn trượt vô cùng, từ trong khe hở của một đấm của Vương Siêu lách ra đầy hung hiểm.
Triệu Quang Vinh từ sau khi mất đi ký ức, lòng không tạp niệm, quyền pháp không ngờ lại tinh tiến, đạt tới mức độ đại khí hào hùng và tiểu xảo lả lướt cùng tồn tại, không ngờ lại hết lần này đến lần khác từ trong tay Vương Siêu mà thoát ra.
Thân pháp "sư tử cổn cầu" (sư tử lăn bóng) vừa rồi đã dùng đến đỉnh điểm, vi diệu tuyệt luân. Cho dù bản thân hắn cũng phải đắc y phi thường, giống như một người họa sĩ cao minh vẽ ra được một bức tranh mà mình bình sinh đắc ý nhất.
Người luyện võ khi thi triển ra một chiêu công phu mà mình bình sinh đắc ý nhất, cũng luôn đắc ý như vậy.
"Một chiêu thân pháp này của ta, thực sự là thi triển xảo diệu vô cùng."
Nhưng, sự đắc ý trong lòng của Triệu Quang Vinh chỉ kéo dài được trong nháy mắt, sau khi hắn vừa đắc ý, lại cảm thấy dưới chân bốc lên một trận gió, giống như là núi lửa ở dưới lòng đân đang vận động, trồi lên, sau đó đột nhiên nổ tung.
Vương Siêu vào lúc hắn dùng thân pháp để lách tránh đã nhấc chân lên.
Một cái nhấc chân này, tạo cho người ta một loại cảm giác rất chậm, nhưng lại nhanh đến nỗi không nhìn rõ được, giống như là đã nhấc lên, nhưng lại giống như là chưa nhấc, khiến người ta như ở trong sương mù, ít nhất thì trong cảm giác của Triệu Quang Vinh cũng là như vậy
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa